Bóng Tối Kinh Hoàng
Chương XIX.
Đầu óc Diane còn choáng váng từ một câu nói văng vẳng bên tai “Tôi là Ron Jones, tôi muốn báo cho bà hay là mọi yêu cầu của bà đã xong theo như người thư ký nhắn lại… Chúng tôi đã hoả thiêu xác chồng bà cách đây một tiếng đồng hồ”.
Tại sao đội mai táng làm vậy? Hay vì quá đau đớn nàng đã yêu cầu họ hoả thiêu Richard? Không thể có chuyện đó. Nàng làm gì có thư ký nào. Thật phi lý. Hay là đội mai táng nhầm lẫn một ông Richard nào đó trùng tên.
Nàng nhận được một túi nhỏ đựng tro cốt của Richard. Có thật đúng là tro cốt của Richard nằm trong nầy? Luôn cả tiếng cười theo đây? Cả vòng tay âu yếm ôm sát vào lòng… đôi môi nồng cháy áp sát lên môi nàng… Cả tâm hồn trong sáng và thích đùa giọng nói thì thào: “Anh yêu em… và cả những ước mơ và nhiệt tình và muôn ngàn thứ khác về theo với các món vật nho nhỏ nầy?”
Diane giát mình chợt tỉnh nghe tiếng chuông điện thoại.
Bà Stevens?
Ai vậy?
Đây là văn phòng Tanner Kingsley. Ông Kingsley muốn sắp xếp để có một cuộc hẹn gặp với bà tại văn phòng làm việc.
***
Câu chuyện đã qua hai ngày trước, và đến hôm nay Diane mới tới nơi, nàng bước qua cổng cơ sở KIG đi thẳng về chỗ quầy tiếp tân.
Người đang đứng bên trong lên tiếng:
Bà cần hỏi ai?
Tôi là Diane Stevens, tôi đến đây để gặp ngài Tanner Kingsley đã có hẹn trước.
Ồ thưa bà Stevens? Chúng tôi thành thật chia buồn vì Ngài Stevens. Thật là một cái tin đau đớn vô cùng. Thật đau đớn.
Diane cố dằn lại:
Vâng.
***
Tanner nói với Retra Tyler.
Tôi sẽ tham dự hai cuộc họp sắp tới. Cậu lo chuẩn bị tài liệu đầy đủ cả hai nơi.
Tôi nghe rõ.
Gã ngồi nhìn theo. Liên lạc nội bộ nháy đèn.
Bà Stevens đã đến nơi, thưa ngài Kingsley.
Tanner nhấn nút bảng số điện tử trên mặt bàn mở máy, Diane Stevens đang ở trước mặt gã. Mái tóc vàng bới cao ngược ra sau mặc trên người chiếc váy sọc trắng, xanh, khoác ngoài chiếc áo bờ lu trắng. Trông nàng mặt mũi xanh xao.
Mời bà vào đây.
Nhìn thấy vị khách bước qua cửa gã đứng dậy chào.
Cám ơn bà đến đúng lúc, bà Stevens.
Diane gật đầu:
Chào ông.
Mời bà ngồi.
Diane ngồi xuống chiếc ghế trước mặt.
Khỏi cần phải nói chúng tôi vô cùng xúc động trước cái chết thương tâm của chồng bà. Bà yên tâm, kẻ gây ra án mạng sẽ đền tội trước pháp luật.
Tro cốt hoả táng…
Xin mạn phép bà cho tôi được hỏi mấy điều.
Gì ạ?
Như mọi khi chồng bà thường bàn bạc công việc với nhau chứ? Diane lắc đầu.
Không hẳn vậy. Bởi vì đó là công việc chuyên môn của chồng tôi, không dính gì đến tôi.
Bên trong phòng giám sát đặt ở tầng dưới Retra Tyler đang điều chỉnh âm thanh cuộc đối thoại trên màn hình theo dõi, cho thu băng lại.
Đây là một việc khó khăn cho bà, Tanner nói:
Bà có thể biết được phần nào công việc kinh doanh ma tuý của chồng bà chứ? Diane nhìn sâu vào mắt gã, cứng cổ họng. Nàng lấy giọng lên tiếng:
Sao… ông muốn hỏi thế nào? Richard biết gì tới mấy chuyện ma tuý.
Thưa bà Stevens, cảnh sát đã tìm thấy lá thư hăm doạ của bọn mafia trong túi áo nạn nhân, ngoài ra…
Chuyện Richard dính dáng vô ma tuý nghe sao phi lý. Hay là Richard có tham gia vô chuyện làm ăn phi pháp nàng không hay biết? Không… không bao giờ.
Diane hồi hộp lo âu, máu dồn lên trên mặt phừng phừng. Bọn chúng giết anh để trừng phạt ta, nàng nghĩ.
– Ông Kingsley, Richard không bao giờ…
Tanner nói nhỏ nhẹ hơn nhưng không kém phần cương quyết.
Tôi lấy làm ân hận phải cho bà hay, dù sao tôi muốn biết rõ tường tận mọi việc liên quan đến chồng bà.
Biết rõ tường tận, Diane nghĩ đau đớn làm sao. Chính tôi là người ông muốn tìm hiểu.
Richard chết là do tôi khai ra thủ phạm Altieri. Nàng cảm thấy khó thở.
Tanner Kingsley nhìn theo, nói:
Tôi không muốn giữ bà lại đây, bà Stevens, thông cảm cho hoàn cảnh của bà. Ta sẽ còn gặp nhau nữa và muốn nhắc bà một điều. Nếu bà nhớ lại có điểm nào thuận lợi bà nên báo cho tôi. – Tanner lôi trong ngăn kéo ra tấm danh thiếp in chữ nổi – Đây là số điện thoại di động, bà có thể gọi tới bất kỳ lúc nào cũng được.
Diane chìa tay đỡ lấy tấm danh thiếp in rõ họ tên số phone.
Diane đứng lên hai chân run rẩy.
Xin lỗi đã làm phiền bà. Trong khi chờ đợi nếu điều kiện cho phép… hoặc bà cần việc gì, tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
Diane chỉ biết nói lời cảm ơn.
Cám ơn ông. Tôi… cám ơn ông. Nàng quay lại bước trở ra, tối tăm mặt mũi.
Diane vừa ra tới phòng tiếp tân, nàng nghe thấy một người đàn bà ngồi sau quầy nói:
Nếu tôi tin dị đoan thì chắc lần nầy cơ sở KIG bị người khuất mặt trù ếm. Lần nầy nạn nhân là chồng của bà, thưa bà Harris.
Chúng tôi hay tin tai nạn gây nên cái chết thật là đau đớn.
***
Câu nói vô tình như một điềm báo cho Diane.
Chồng bà kia gặp việc gì? Diane quay qua nhìn cho rõ mặt người thư ký tiếp tân muốn nói là ai. Một người đàn bà Mỹ da đen hãy còn trẻ, mặc trên người chiếc áo pull cổ cao, quần tây màu đen. Tay đeo nhẫn đính hạt ngọc lục bảo, một chiếc nhẫn cưới hột xoàn. Diane giật mình chắc có việc hệ trọng gì đây.
Diane toan bước tới bàn, bỗng đâu người thư ký riêng Tanner từ bên trong ra:
– Kingsley cần gặp bà.
Diane đứng nhìn Kelly Harris khuất sau văn phòng Tanner.
***
Taliner đứng dậy chào Kelly:
Cám ơn bà đã tới đây bà Harris. Bà đi chuyến bay nầy khoẻ chứ?
Vâng, cám ơn ông.
Bà uống một chút gì nhé?- Cà phê hay là…
Kelly lắc đầu.
Tôi biết đây là lúc khó khăn cho bà, thưa bà Harris, tôi muốn hỏi mấy điều.
Bên trong phòng giám sát Retra Tyler đang theo dõi Kelly trên màn hình cho thu băng.
Bà với ông nhà vẫn khắng khít với nhau như ngày nào chứ? – Tanner hỏi.
Rất là khăng khít.
Bà có nghĩ ông luôn chung thuỷ với bà?
Giữa chúng tôi không có điều gì phải che giấu. Mark là một người đàn ông ngay thật, cởi mở hiếm thấy ai được vậy. Và ông… Kelly thấy khó nói ra cho hết.
Ông thường bàn công việc làm ăn với bà chứ?
Dạ không. Công việc của Mark không phải dễ nói ra để mà nghe. Chúng tôi ít khi nhắc tới.
Bà với ông nhà có bạn bè quen biết là người Nga?
Thưa ngài Kingsley, tôi không hiểu ông muốn nói gì…?
Bà có nghe ông kể vừa trúng một hợp đồng làm ăn lớn… và ông sắp có nhiều tiền? Kelly thấy khó chịu trong người.
Dạ không. Nếu được Mark đã kể cho tôi nghe.
Bà có nghe Mark nhắc tên Olga là ai?
Thưa Ngài Kingsley, đó là chuyện gì vậy?
Cảnh sát Paris tìm thấy một mảnh giấy trong túi áo nạn nhân ghi lại, được thưởng một món tiền nếu tìm ra được manh mối, ký tên – Thương nhớ, Olga.
Tôi… tôi không hiểu là chuyện gì?
Thế sao bà nói là chồng bà có bàn bạc mọi chuyện với bà?
Vâng, nhưng mà…
Chúng tôi được biết, chồng bà có quan hệ với người ký tên Olga, hơn nữa…
Không! – Kelly đứng lên. – Mark chồng tôi không phải như ông vừa kể. Tôi muốn nói giữa chúng tôi không có điều gì phải giấu giếm.
Ngoại trừ điều đã khiến chồng bà phải chịu chết.
Xin phép… xin bỏ qua cho tôi, ông Kingsley. Tôi thấy khó chịu trong người. Gã nói ngay, lời lẽ cảm thông.
Tôi hiểu. Tôi sẽ tìm mọi cách giúp bà. Tanner chìa ra tấm danh thiếp in chữ nổi.
Bà có thể gọi bất kỳ lúc nào, số phone đây bà Harris.
Kelly gật, không nói nên lời, chệnh choạng bước ra ngoài.
***
Đầu óc Kelly chao đảo, nàng bước đi từng bước.
Olga là ai? Mark làm sao mà quan hệ với những người Nga? Sao chàng phải…?
Xin lỗi, có phải bà Harris? Kelly quay qua:
Sao ạ?
Tôi là Diane Stevens. Tôi muốn nói chuyện với bà. Ta có thể ra quán cà phê bên kia để…
Xin lỗi. Tôi… Tôi không thể nói gì ngay bây giờ
Chuyện chồng bà đó mà.
Kelly chợt dừng bước quay lại nhìn:
Mark? Mà sao kia?
Ta tìm nơi kín đáo để nói chuyện.
***
Tại văn phòng Tanner, người thư ký nhắn trên máy nội bộ:
Ông Higholt đang chờ đây.
Cho vào.
Thoáng chốc Tanner đã lên tiếng:
Chào John.
Chào gì nữa giờ nầy, một buổi chiều đau thương, Tanner. Hình như là nhân viên của ta đang bị giết chết dần. Vậy là thế quái nào?
Cho nên ta phải tìm cho ra. Làm sao có chuyện ba nhân viên bị giết chết cùng một ngày. Có kẻ muốn phá hoại uy tín của ta, nhưng bọn chúng sẽ bị chặn đứng ngay. Cơ quan mật vụ đang hợp tác và chúng ta đề cử nhân viên truy tìm dấu vết các hoạt động của nạn nhân trước lúc bị sát hại. Tôi muốn kể cho ông nghe hai mẫu đối thoại vừa được thu băng. Đây là hai bà goá phụ Richard Stevens và Mark Harris. Ông chuẩn bị.
Tôi nghe đây.
Đây là cuộc đối thoại của Diane Stevens. Tanner nhấn nút cho phát lại cuộc đối thoại giữa ông và Diane Stevens trên màn hình. Phía bên phải là dòng chữ ghi lại tiếng nói của Diane.
Bà biết được ít nhiều về việc chồng bà dính dáng vô chuyện ma tuý chứ? Sao – Ông muốn hỏi sao? Richard làm gì biết mấy chuyện ma tuý.
***
Màn hình còn giữ nguyên.
Tanner nhấn nút cho chạy qua nhanh hơn.
– Đây là bà Mark Harris, chồng bà bị xô ngã từ trên nóc tháp Eiffel xuống đất.
Hình ảnh Kelly hiện lên màn hình.
“Bà có nghe Mark nhắc tên Olga là ai?
Thưa ngài Kingsley, tôi không hiểu ông muốn nói gì?
Cảnh sát Paris tìm thấy một mảnh giấy trong túi áo nạn nhân, được thưởng một món tiền nếu tìm ra manh mối, ký tên – Thương nhớ, Olga.
Tôi… Tôi không hiểu là chuyện gì…
Thế sao bà nói là chồng bà có bàn bạc mọi chuyện với bà?
Vâng, nhưng mà…
Chúng tôi được biết chồng bà có quan hệ với người ký tên Olga, hơn nữa…
Không! Mark chồng tôi không phải như ông vừa kể. Tôi muốn nói giữa chúng tôi không có điều gì phải giấu giếm.
Hàng chữ không còn nhảy lên xuống. Hình ảnh Kelly xoá hết.
Dòng chữ trên màn hình là sao? John Higholt hỏi.
Đó là mảng phân tích giọng nói, CVSA, ghi lại những rung động giọng nói từng chấm nhỏ li ti. Nếu đối tượng nói dối, tần số vọt lên cao hơn. Kỹ thuật không kết nối dây, như một chiếc máy chạy ra nhiều kiểu chữ. Hai đối tượng được phỏng vấn đã kể lại đúng sự thật, họ phải được bảo vệ.
John Higholt cau mày:
Ông nói vậy nghĩa là sao? Phải được bảo vệ do đâu?
Đối tượng đang bị đe doạ, do được gợi ý họ đã khai ra nhiều điểm có lợi cho ta. Họ là những người vợ gắn bó với chồng. Có một điều những lời khai có thể mờ nhạt theo thời gian nhưng họ vẫn còn nhớ mãi. Một khi đã nghĩ ngợi về những điều muốn khai ra chắc họ phải nhớ mãi. Tính mạng họ đang bị đe doạ vì thủ phạm giết chồng có thể quay lại giết cả vợ. Tôi cầu mong họ được bình yên.
Ồng vẫn cho người theo dõi chứ?
Chuyện đó coi như đã qua, John. Ta tính tới phương tiện hiện đại trước mắt. Nơi ở của Stevens được theo dõi bằng hệ thống điện tử… máy quay phim, điện thoại, máy thu thanh… đủ các thứ. Ta tận dụng hết mọi khả năng trong tay theo dõi. Nếu kẻ lạ muốn đột nhập ta phát hiện được ngay.
John Higholt ngẫm nghĩ một hồi.
Còn Kelly Harris thì sao?
Bà ta ở khách sạn. Ta không thể cài đặt máy móc gì bên trong chỗ ở. Ta sẽ cử người theo dõi bên ngoài hành lang, nếu có biến động có thể kịp thời phản ứng ngay. -Tanner ngần ngừ. – Tôi muốn cơ sở KIG treo giải thưởng năm triệu đô-la cho ai bắt được…
Khoan đã, Tanner, -John Higholt chặn lại. – Ta chưa tính đến việc đó, ta sẽ liệu cách…
Khá lắm. Nếu KIG không làm được việc đó, tôi sẽ nhân danh mình bỏ ra năm triệu đô-la tiền thưởng. Tên tuổi của tôi gắn liền với cơ sở nầy.
Gã nói bằng một giọng đanh thép:
Ta phải tìm được thủ phạm đứng đàng sau vụ nầy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.