Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương XXVII.



Sáng sớm Diane vừa thức dậy nhìn thấy Kelly ngồi trên ghế quay mặt vô tường.

Chào cậu, Diane lên tiếng.

Đêm qua ngủ được chứ? Không nghe nói gì.

Lóng ngóng, Diane nói to hơn:

– Kelly, cậu nghe thấy gì không?

Kelly xoay người trên ghế.

Cậu lo lắm sao? Tôi đang niệm thần chú.

À xin lỗi. Tôi không…

Thôi bỏ đi, – Kelly đứng lên – Cậu đã nghe ai nói ngủ mà ngáy chưa?

Diane cảm thấy bị đụng chạm. Nàng nhớ lại đêm đầu tiên hai người ngủ gần nhau,

Richard hỏi:

Em ơi, em có biết là em ngáy lúc đang ngủ không? Anh muốn nói nghe cho văn hoa hơn, không phải tiếng ngáy mà là tiếng nhạc du dương văng vẳng trong đêm, những cung đàn của thiên thần giáng thế. Nói xong ông ôm nàng vào lòng…

Ờ cậu ngáy. – Kelly nói. Nàng bước tới bên bàn vặn máy vô tuyến. – Để coi hôm nay trên thế giới có việc gì lạ?

Nàng dò đài rồi cho dừng lại. Người dẫn chương trình là Ben vừa xuất hiện – Ben kìa! Kelly kêu lên.

– Ben là ai vậy? Diane hỏi bâng quơ.

Ben Roberts. Anh chàng biên tập và phỏng vấn trên truyền hình, tôi thích lắm. Anh ta thân với Mark. Bữa nọ…

Kể giữa chừng nàng bỏ lửng.

Nội dung Ben muốn nói là:

“Trong một bản tin mới sáng nay nói là Anthony Altieri tên cầm đầu bọn mafia vừa được toà tuyên án tha bổng trong một vụ án hình sự đã chết vì căn bệnh ung thư. Hắn là…

Kelly nhìn qua Diane:

Cậu nghe rõ chứ? Altieri đã chết.

Diane tỏ ra dửng dưng. Chuyện đó thuộc về một thế giới khác, không ăn nhập gì tới ta.

Diane nhìn Kelly nói.

Tôi với cậu từ nay nên tách ra đường ai nấy đi, nếu ta sáp lại rất dễ bị lộ tẩy.

Vâng, – Kelly nói dứt khoát. – Tôi với cậu cao cao như nhau.Tôi muốn nói là…

– Tôi hiểu mà. Tôi giả vờ thế thôi hơn nữa…

Diane mới nghe thấy ngỡ ngàng:

Sao?

Tôi đùa chút chơi – Kelly nói.

Ta nên tách ra, đó là một ý tưởng hay, một mưu kế của ta, phải không, Kelly…

Tôi được gặp gỡ cậu là một điều thật lý thú đó, Stevens.

Thôi ta chuồn đi khỏi đây.

***

Bên ngoài phòng khách, người đến đăng ký rất đông gần chục người trả lại phòng. Kelly và Diane đứng sắp hàng.

Từ bên kia dãy phố đứng nhìn qua, Harry Flint thấy hết, hắn né mặt thò tay móc điện thoại di động gọi.

Bọn chúng vừa xuống tới chỗ phòng khách.

Khá lắm. Carballo đã tới chưa, Flint?

Rồi.

Làm theo lời ta dặn. Cậu lo chặn đầu lối ra vô khách sạn và hai đầu góc phố, có chạy đàng nào cũng không thoát. Ta muốn sau khi thanh toán xong không để lại dấu vết.

***

Kelly và Diane đang đứng trước quầy tiếp tân.

Người nhân viên ngồi sau quầy tươi cười:

Mong là quý vị hài lòng những ngày ở đây.

Rất vui, cám ơn! – Cũng may là còn sống đấy, Diane nghĩ.

Vừa bước tới cổng Kelly chợt hỏi:

Cậu còn nhớ mình đi về đâu đúng không Stevens?

Không nhớ. Tôi muốn bỏ đi khỏi Manhattan. Cậu tính sao?

Tôi muốn bọn mình chia làm hai ngả, – Kelly nghĩ. – Tôi tính về lại Paris.

Hai người bước ra ngoài để mắt nhìn quanh một vòng. Cũng vẫn dòng người lui tới qua lại, mọi thứ như thường ngày.

Tạm biệt nghe, Stevens – Kelly nói, cảm thấy thảnh thơi từ đây.

Tạm biệt, Kelly.

Kelly nhìn qua bên trái cất bước đi tới đầu phố.

Diane đứng nhìn theo một hồi, quay qua phải đi về một hướng khác. Vừa đi được dăm bước bất thình lình nhìn ở hai đầu phố Harry Flint và Vince Carballo đứng chặn đường. Trông mặt mũi Carballo bặm trợn, Flint nhếch mép cười.

Hai tên kia khép lại hai đầu cất bước hoà theo dòng người đi bộ. Diane và Kelly đứng nhìn nhau, mặt mày hoảng hốt, cả hai đã lọt vô ổ phục kích, vội vã quay lại hướng khách sạn, phía ngoài đông khách đứng chờ chưa tìm ra lối chen chân vô trong. Không còn lối thoát. Hai tên kia đang tới gần.

Kelly nhìn qua Diane chưa hết kinh ngạc. Diane nhếch mép cười vẫy tay về phía Kelly rồi quay qua Carballo.

Cậu có điên không? Kelly nói nhỏ.

Diane vẫn nụ cười trên môi, móc điện thoại di động ra nhanh miệng nói:

Chúng tôi đang đứng trước khách sạn, … À, được ông đang chờ ở đầu đường hở? Vừa nhoẻn miệng cười nàng ra dấu hai ngón tay cho Kelly thấy:

Mấy ông sẽ tới đây ngay?

Nàng nói nghe thật to mắt nhìn về phía Flint và Carballo đang đứng hét to vô máy.

Không, chỉ thấy có hai tên đó thôi. – Diane lắng nghe thấy thích thú – Vâng… mấy ông sẽ tới đây hở? OK.

Kelly và hai tên kia đứng nhìn theo chưa hiểu sao, Diane bước xuống đường mắt trông theo mấy chiếc xe ô tô đang trờ tới. Diane ra dấu vẫy gọi chiếc tới trước, mừng quýnh lên. Flint và Carballo khựng lại chới với chưa hiểu chuyện gì.

Diane đưa tay chỉ về phía hai người đàn ông – Đây nầy nàng kêu lên một tiếng thật to, tay vẫy vẫy – Đây nè.

Flint và Carbalìo nhìn nhau lo tìm đường tẩu.

– Chúng vội bước trở lui về phía đầu góc phố, nhanh chân biến mất hút.

Kelly đứng nhìn Diane, trống ngực phập phồng.

Bọn chúng đi rồi! – Kelly nói. – Cậu… cậu nói chuyện với ai lúc ban nãy vậy? Diane hít vô một hơi lấy lại bình tĩnh.

Có ai đâu. Máy điện thoại hết pin từ lâu.

Khá lắm. Nếu mà tôi nghĩ được như cậu. Diane nói ngay:

Thì chờ tới lúc khác.

Cậu tính làm gì lúc nầy?

Đi khỏi Manhattan ngay.

Làm sao được? Kelly hỏi lại.

Ở đâu cũng thấy tai mắt bọn chúng, nhà ga, sân bay, bến xe buýt, chỗ cho thuê xe…

Diane nghĩ ngợi.

Thôi thì ta qua Brooklyn. Bọn chúng không qua tới đó đâu.

Được, Kelly nói.

Cậu cứ đi.

Sao?

Tôi không đi theo.

Diane toan buột miệng nói nghĩ lại thôi.

Cậu nói thiệt chứ?

Thiệt chứ, thưa bà Stevens.

Diane nói.

Vậy thì, ta… tạm biệt nhau đây.

Đi nhé.

Kelly đứng nhìn Diane gọi taxi bước lên xe. Còn lại một mình, Kelly ngại ngùng chưa biết tính sao. Nàng đứng chơ vơ giữa một nơi xa lạ, chưa rõ nên đi về hướng nào, không có bạn đồng hành chiếc xe taxi đóng cửa lại rồ máy vọt tới trước.

– Khoan đã! – Kelly vừa kêu lên.

Chiếc taxi dừng lại, Kelly vội chạy tới.

Diane mở cửa xe, Kelly bước lên ngồi vô băng ghế sau.

Sao cậu lại đổi ý?

Sực nhớ lại chưa biết Brooklyn lần nào. Diane nhìn Kelly một hồi, nàng lắc đầu.
Người lái xe hỏi – Bà đi đâu?

Cho tôi đi qua Brooklyn. Diane nói.

Còn đi chỗ nào nữa?

Chạy vòng vòng chơi.

Sao lạ thế? Cậu không biết bọn mình muốn đi về đâu sao?

Chờ tới nơi sẽ rõ.

Cho tôi tới khách sạn, Diane nói qua người lái xe.

Tôi chưa biết ở nơi nào cho…

Bà muốn ở khách sạn đủ tiêu chuẩn, tôi chỉ cho một chỗ. Khách sạn Adams. Bà thích ngay.

***

Adams Hotel năm tầng lầu, có mái che ngoài sân, có bảo vệ đón tiếp tại cổng.

Chiếc taxi vừa tấp vô lề, người lái xe hỏi:

Chỗ nầy được chứ? Diane nói:

Chỗ nầy được. Kelly lặng thinh.

Hai người bước xuống xe, bảo vệ bước tới.

– Chào hai bà.

Diane gật:

Vâng.

Hai bà có hành lý? Diane nhanh miệng nói:

Hãng máy bay để thất lạc chúng tôi phải mua sắm thêm quần áo ở đâu?

Gần đây, ở đàng cuối phố. Quý bà đăng ký chỗ ở trước tại đây, chúng tôi sẽ lo đưa hành lý lên sau.

Được! Chắc còn phòng trống chứ?

Mùa nầy thì không lo thiếu chỗ.

***

Nhân viên quầy tiếp tân đưa mẫu đăng ký ra.

Kelly vừa ký tên xong hô lên một tiếng:

Diane nhìn theo coi anh chàng nhân viên tiếp tân có phản ứng gì không. Không sao.

Diane ký tên:

Người nhân viên nhận lại phiếu.

Hai bà có thể trả bằng thẻ.

Vâng, chúng tôi…

Không, – Diane nhanh nhẩu đáp. Kelly nhìn qua lưỡng lự gật đầu.

Hành lý đâu?

Sẽ tới sau. Chúng tôi còn trở lại.

Hai bà ở phòng số 515.

Người nhân viên nhìn theo hai khách hàng bước ra cổng. Hai người đẹp, đi một mình.

Uổng thật, anh ta nghĩ.

***

Tại shop dành riêng quý bà trưng bày nhiều nguồn hàng, thời trang đủ cỡ đủ kiểu, một quầy hàng da, túi xách, vali.

Kelly nhìn quanh một lượt nói.

Bọn mình cũng còn may. Người bán hàng chào khách:

Bà cần món nào?

Chúng tôi đi xem qua một vòng, Diane nói.

Nầy! – Kelly nói – Mua mấy chiếc vớ. Nàng cầm trên tay gần chục chiếc. Diane mua theo.

Vớ đùi đây – Nịt ngực.

Áo lót.

Có ngay đây.

Cám ơn.

Diane và Kelly bỏ hàng qua xe khác.

Kelly còn tính mua thêm quần tây, chọn được bốn chiếc nói qua Diane:

Nhớ là không nói tới chừng nào mới trở lại. Diane mua thêm vài chiếc, một áo sọc mặc mùa hè.
Đừng nên mặc đồ sọc, – Kelly nói – nhìn vô thấy mập thêm.

Diane toan bỏ xuống, thấy Kelly nàng đưa qua cho người bán hàng:

– Để tôi coi lại.

Bà đứng nhìn theo chưa biết nói sao, Kelly bước theo Diane đẩy xe đi qua quầy khác. Đi một vòng mua sắm được bốn vali.

Kelly nhìn vô xe nhếch mép cười – khác nào ta còn đây lâu.

Tới trước quầy tiền, nhân viên thu tiền hỏi:

Tiền mặt hay thẻ?

Trả thẻ…

Có tiền mặt đây. Diane nói.

Kelly và Diane mở ví đếm tiền chia nhau trả. Trả xong mới hay: tiền mặt sắp cạn.

Kelly nhìn người thu ngân.

Chúng tôi ở lại khách sạn Adams. Nếu tiện thì…

Quý vị cần người giao hàng. Được, cho biết tên?

Kelly lưỡng lự rồi nói ngay:

– Charlotte Bronte!

Emily, Emily Bronte. Kelly sực nhớ.
Vâng.

Tên bà?

Ê tôi ờ…

Diane chới với. Nàng đăng ký lấy tên nào nhỉ? Georgia O’Keeffe… Frida Kahlo… hay Joan Mitchell?

– Tên cô ta là Mary Cassatt, – Kelly nói.

Người thu ngân chỉ cần nghe nói tên.

Đúng rồi.

***

Gần bên cửa hàng mua sắm là tiệm bán hàng bách hoá.

Bọn mình lại gặp may nữa Diane vui miệng nói.

Mascara.

Phấn hồng…

Kem đánh răng…

Bàn chải…

Băng vệ sinh…

Son môi…

Kẹp tóc…

Phấn rôm…

***

Lúc Diane theo Kelly trở lại khách sạn, thấy bốn vali đã giao tới trước.

Kelly đứng nhìn:

Cái nào của cậu, của tôi? Không sao, Diane vội nói.
Ta ở lại đây chừng một tuần hay hơn, mặc xong bỏ lại.

Vậy cũng xong.

Hai người soạn đồ treo lên, cất đồ lót vô ngăn kéo, đồ dùng vệ sinh trong buồng tắm.

Soạn hết đồ ra sắp xếp xong, Diane tháo giầy cởi bộ đồ trên người nằm xuóng giường duỗi thẳng người.

Nằm nghỉ cho nó khoẻ. – Nàng thở ra một hơi dễ chịu.

Cậu thì sao, tôi thích ngồi ăn trên giường. Lát nữa vô buồng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng.

Không đi đâu nữa.

– Bà cần gì nhấn chuông gọi. Chúc bà vui vẻ. – Cám ơn, Kelly nhìn theo cô ta bước ra.

Diane ngồi lật tập sách quản lý khách sạn ra xem: – Cậu biết khách sạn xây dựng năm nào không.

Thay quần áo đi.

Ta phải đi ra ngoài.

Xây dựng năm…

Thay đồ nhanh. Bọn mình phải đi khỏi đây.

Cậu nói đùa hay sao vậy?

Không đùa đâu. Tôi linh cảm có điều gì đó không may sắp xảy ra. Giọng nàng nghe hốt hoảng.

Chuyện gì mới được?

Chưa biết. Bọn mình phải ra khỏi đây ngay không thì chết.

Nghĩ lại nàng mới biết sợ.

Nhưng không ăn thua Kelly, cậu nói nghe sao lạ. Nếu mà…

Tôi van cậu, Diane.

Ngồi nghĩ lại Diane hiểu vì sao phải chịu nghe theo lời Kelly khẩn khoản hay vì bấy lâu giờ mới được nghe gọi tên nàng là Diane.

Được! – Diane ngồi dậy lo thu xếp đồ đạc rồi…

Không lo, bỏ lại đây hết.

Diane nửa tin nửa ngờ.

Bỏ lại hết? Ta mới vừa mua sắm…

Nhanh lên, ngay đi.

Được thôi!

Diane đang còn chần chờ, mặc đồ vô, vừa nghĩ, chắc bà ta biết có chuyện gì đây. Nếu mà…

– Nhanh lên? Nghe thúc giục như một tiếng kêu thét nghẹn ngào.

Diane vội vàng mặc vô cho xong vụt chạy theo Kelly ra ngoài. Chắc ta phải điên lên như bà nầy thôi, Diane vừa tức giận vừa nghĩ.

Lúc xuống tới dưới phòng khách, Diane lo cuống lên chạy cho kịp Kelly.

Cậu nói bọn mình bỏ đi đâu bây giờ? Ra tới ngoài, Kelly đứng nhìn quanh.

Bên kia dãy ghế là công viên. Ta qua bên đó ngồi nghỉ chân.

Vừa mệt, Diane phải theo chân Kelly băng qua tới bên công viên. Hai người ngồi xuống.

Diane hỏi:

Ta ngồi làm gì đây?

Ngay lúc đó một tiếng nổ kinh hồn từ bên trong khách sạn, ngồi bên nầy Diane và Kelly có thể nhìn thấy cửa sổ trên tầng lầu bốn nổ văng tung lên tua tủa những mảnh vỡ.

Thật khó tin, Diane ngước mắt nhìn lên trời.

Tiếng… tiếng bom nổ… nàng nói vừa run sợ -… trong phòng ta mới đi ra? – Nàng quay qua Kelly – Sao… sao cậu biết được hay vậy?

Tôi nhìn thấy người hầu phòng.

Cô ta ra sao? Kelly lặng lẽ nói:
Bọn hầu phòng mà chân đi giầy hàng hiệu Manolo Blahnik ba trăm đô-la một đôi.

Làm sao bọn chúng theo kịp ta được?

Tôi không biết, – Kelly nói – Ta phải biết đang đương đầu với ai?

Nét sợ hãi hiện rõ trên gương mặt hai kẻ bị săn đuổi – Kingsley có đưa cho cậu một món gì lúc đang còn ở trong văn phòng lão ta? Diane hỏi.

Kelly lắc đầu:

Không, còn cậu có nhận được gì không?

Không.

Tấm thiệp có gài con bọ chip Diane nói, căm tức. Kelly bẻ cong một lần nữa.

Cả cái nầy nữa thì bọn đàn em bám sát theo ta.

Diane giơ tay giật lấy tấm thiệp trên tay Kelly tức giận nói:

– Ta không muốn giữ lại.

Kelly nhìn theo Diane vụt chạy xuống đường quăng ra giữa lộ. Thoáng chốc từng đoàn xe ô tô chạy ngang qua cán nát.

Từ đằng xa tiếng còi xe cấp cứu hú vang.

Kelly đứng lên:

Ta lo đi khỏi nơi đây, Diane.

Bọn chúng hết còn truy đuổi theo ta, thế là yên. Tôi về lại Paris. Cậu tính sao?

Tôi muốn coi thử tại sao?

Khéo đấy.

Cậu cũng nên đề phòng.

Kelly… cám ơn cậu đã cứu mạng tôi. Đang còn…

Tôi thấy xấu hổ vì một việc tôi đã nói dối cậu.

Thiệt sao?

Cậu biết tôi nhận xét về mấy bức tranh ra sao không?

Cứ nói đi.

Tôi thích xem tranh… phải nói thiệt. Cậu khá lắm!

Cám ơn. Tôi cứ nghĩ là đối xử khiếm nhã với cậu.

Diane?

Sao?

Từ nhỏ tôi không có được người hầu kẻ hạ.

Diane cười, cả hai sáp lại ôm chầm lấy nhau.

Tôi mừng được gặp cậu, – Diane chân thành nói. – Tôi cũng thấy vậy. Cả hai đứng nhìn nhau không bên nào hé nói câu từ biệt trước. .

Tôi vừa nghĩ ra, – Diane nói. – Nếu muốn gặp tớ thì có số phone đây. Nàng ghi lại trên mảnh giấy.

Số máy đây! – Kelly chép tay đưa qua lại cho Diane.

Được rồi, tạm biệt lần cuối.

Diane ngập ngừng nói:

– Ồ. Tạm… tạm biệt, Kelly.

Diane đứng nhìn Kelly ra đi. Đến đầu góc phố nàng quay lại nhìn giơ tay vẫy, Diane vẫy theo Kelly vừa đi khỏi, Diane ngước nhìn lên một khoảng trống đen ngòm trên cao suýt nữa là mồ chôn cả hai người, nàng chợt thấy trong người ớn lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.