Bóng Tối Kinh Hoàng
Chương XXXIV.
Ra phố Lexington Avenue. Diane vẫy tay gọi xe taxi.
Ta đi về đâu?
Ra sân bay La Guardia.
Cậu không tính chuyện bọn chúng theo dõi cả ở sân bay?
Chắc là có lẽ…
Còn cậu… – Kelly nói lầm bầm. – Cậu đã nghĩ mưu, phải không? Diane vỗ vỗ tay Kelly một cái.
Thì đấy.
***
Bên trong nhà ga sân bay La Guardia, Kelly bước theo Diane tới quầy vé hãng Alitalia Airlines.
Nhân viên trong quầy lên tiếng.
Chào quý bà, quý bà cần hỏi việc gì? Diane mỉm cười.
Có, tôi đặt hai vé đi Los Angeles.
Bà muốn đi chuyến mấy giờ?
Chuyến nào sớm nhất. Tên đây, Diane Stevens và Kelly Harris.
Chuyến bay tới lúc hai giờ mười lăm.
Được! Diane nhìn theo Kelly.
Kelly cười gượng gạo:
– Khá lắm.
Bà trả tiền thẻ hay tiền mặt?
– Tiền mặt, – Diane móc tiền đưa ra.
Kelly vộỉ nói.
Sao ta không bật tín hiệu báo cho Kingsley biết ta đang ở đâu? Diane đáp: – Cậu lo chi mấy việc đó?
Vừa đi ngang qua quầy vé hãng American Airlines, Diane nhìn vô nhân viên quầy vé.
Chúng tôi cần đặt trước hai vé đi Miami sau chuyến bay nầy.
Được chứ? Nhân viên quầy nhìn lên bảng chuyến bay:
Chuyến bay sắp tới còn ba tiếng nữa.
Được, tên chúng tôi là Diane Stevens và Kelly Harris.
Trả thẻ hay tiền mặt?
Tiền mặt.
Có phải ta tính xa hơn bọn chúng, những nhà thiên tài? Chuyện nầy không lừa được đứa bé mười tuổi.
Cậu bỏ đi đâu vậy?
Ta phải đi…
Đừng lo. Tôi thấy không cần biết lý do tại sao. Bên ngoải bãi đậu xe một dãy xe taxi chở khách.
Thấy hai người bước ra ngoài, một chiếc rời bến tới ngay trước cổng ra vô. Diane và Kelly bước vô xe.
Quý bà muốn đi đâu?
Ra sân bay Kennedy.
Kelly vội nói ngay: – Liệu bọn chúng có phải bối rối vì ta. Giá mà ta kiếm ra được một món vũ khí phòng thân.
– Ta kiếm đâu cho được một khẩu súng cối?
Xe taxi gài số, Diane nghiêng người tới trước nhìn thấy tấm thẻ khắc tên Mario Silva phía trên hộp đồng hồ xe.
Nầy ông Silva, ông có thể lái ra sân bay né tránh xe sau theo dõi được không?
Nhìn vô gương thấy ông nhếch mép cười:
Vậy là mấy bà lên đúng xe rồi đó.
Ông nhấn ga cho xe tăng tốc độ quẹo cua chữ U gắt. Qua khúc quẹo đầu tiên ông rẽ qua nửa chừng tấp vô con đường hẻm.
Hai người khách ngồi nhìn qua kính chiếu hậu, không thấy chiếc nào bám theo.
Mario Silva cười thích thú:
OK.
OK, Kelly nói.
Nửa tiếng sau Mario Silva bất thình lình quẹo qua một khúc cua lần nữa cho xe lách vô đường hẹp, nhìn không thấy xe nào bám theo: chắc ăn, xe taxi chạy thẳng vô cổng chính sân bay Kennedy.
Ta tới nơi rồi, Mario khoan khoái nói.
Diane móc tiền trong ví ra trả:
Thêm khoản bồi dưỡng cho ông đây.
Người lái xe cầm lấy tiền tươi cười:
Cám ơn hai bà.
Gã ngồi trong xe nhìn theo hai người khách bước vô nhà ga sân bay. Khi bóng người đã khuất vô trong gã móc điện thoại di động ra gọi.
Cho tôi gặp ngài Tanner Kingsley.
***
Bên trong quầy vé hãng Delta Airlines, nhân Viên bán vé ngước nhìn bảng chuyến bay:
Vâng, chúng tôi còn hai vé bay 5.50 chiều bay Barcelona 9.20 sáng hôm sau.
Cám ơn ông, Diane nói.
Trả tiền thẻ hay tiền mặt?
Tiền mặt.
Ta ngồi chờ ngoài nầy.
***
Nay. Dừng lại một tiếng tại Madrid, đến sân
Ba mươi phút sau Harry Flint nói qua máy di động với Tanner.
Tôi đã dò ra dấu vết. Bọn chúng đáp máy bay hãng Delta qua Barcelona. Máy bay rời sân bay Kennedy lúc 5.50 chiều, dừng lại Madrid một tiếng, đến Barelona 9.20 sáng hôm sau.
Khá lắm! Cậu đón máy bay của công ty để kịp gặp bọn chúng. Tôi nhờ cậu lo săn sóc giùm.
Tanner vừa gác máy, nhìn Andrew bước vô. Một bông hoa cài trên ve áo.
Lịch chuyến bay đây.
Thế nầy là cái quái gi? Andrew nghe chới với.
Cậu dặn tôi mang theo…
Tôi không hỏi chuyện đó. Tanner muốn biết vì sao ve áo anh đeo cái bông hoa vớ vẩn kia?
Andrew cảm thấy thích thú.
Tôi đeo cái nầy trên áo để mừng đám cưới cậu, tôi làm phù rể. Kingsley cau mày.
Anh làm quái gì… – Chợt hắn nhớ lại chuyện cũ: – Chuyện đó đã bảy năm ông ơi, làm gì có đám cưới. Thôi đi ra ngoài đi?
Andrew quá đỗi bàng hoàng chưa hiểu gì.
Đi ra ngoài!
Kingsley đứng nhìn người anh bỏ đi. Ta phải cho anh ta đi chỗ khác chơi. Đã đến lúc.
***
Chuyến bay đi Barcelona êm ru.
Kelly nhìn ra cửa sổ, thành phố New York lùi dần về phía sau.
Cậu thấy bọn mình đã yên được chưa?
Diane lắc đầu.
Chưa. Thế nào bọn chúng cũng tìm ra dấu vết, dù sao ta cũng đã đến nơi. Nàng lấy bản in máy tính hôm trước ra dò lại – Sonja Verbrugge, ở Berlin bị giết chết, chồng bị mất tích. Gary Reynolds, ở Denver… Nàng chần chừ – Còn Mark và Richard…
Kelly liếc nhìn qua.
Thì ra ta đã qua nhiều chặng, Paris, Berlin, Denver rồi trở về lại New York.
Ờ. Ta sẽ vượt biên giới San Sebastian qua tới Paris.
***
Kelly bồn chồn muốn về lại Paris, để được gặp Sam Meadows, nàng có linh tính ông ta sẽ nhiệt tình giúp đỡ con Angel trông đợi nàng về.
– Cậu đã tới Tây Ban Nha lần nào chưa? – Diane hỏi.
Có tới một lần khi còn Mark. Phải nói là… Kelly chợt lặng thinh một hồi lâu – Cậu biết tôi tính làm gì cho những ngày còn lại không, Diane?Trên đời nầy chưa có ai được như Mark. Cậu biết không lúc còn nhỏ, coi truyện thấy người ta yêu nhau nhìn đâu cũng thấy đời tươi như hoa. Tôi muốn nhắc lại chuyện giữa tôi với Mark. Nàng nhìn qua Diane thủng thỉnh nói.
– Ờ. – Nàng hỏi – Mark thế nào?
Kelly cười.
Trông anh chàng có cái nét như trẻ con. Tôi nghĩ là anh chàng tâm hồn như trẻ thơ còn cái đầu như một thiên tài, chợt nàng cười khúc khích.
Sao vậy?
Cách anh chàng ăn mặc. Mới gặp lần đầu thấy anh ta diện bộ đồ xám không vừa với khổ người, đi giầy nâu, áo sơ mi xanh, thắt cà vạt đỏ. Lấy nhau rồi, cách ăn mặc đổi khác, đàng hoàng hơn. Nàng im lặng.
Nàng nhớ lại, giọng nói như nấc nghẹn.
Cậu biết gì chưa. Tôi muốn đánh đổi bất cứ thứ gì để được nhìn lại Mark, mặc bộ đồ xám ngày trước, đi giầy nâu, mặc áo sơ mi xanh, thắt cà vạt đỏ. Nàng nhìn qua Diane, nước mắt lưng tròng. Mark thích nhìn thấy tôi ngạc nhiên mỗi khi được tặng quà. Món quà đáng giá nhất là ông đã dạy cho tôi biết yêu là thế nào. – Nàng lôi chiếc mù soa ra chặm lên mắt. – Cậu kể chuyện Richard đi.
Diane cười:
Anh chàng tính mơ mộng. Mỗi lần vô giường phải dặn dò – Em nhớ khoá nút bí mật tắt máy điện thoại, tôi nghe muốn mắc cười – Có ai nghe lén đâu mà lo. – Nàng nhìn Kelly – Cái nút bí mật là – đừng quấy rầy gắn bên máy điện thoại. Richard dặn dò sống ở đây như một lâu đài, một cõi riêng, còn cái nút gắn bên điện thoại coi như là cái hố ngăn cách thế giới bên ngoài. – Diane chợt nhớ ra, nhếch mép cười – Ông là một nhà khoa học tài ba. Mọi thứ trong nhà tự tay ông làm, sửa chữa đủ thứ điện nước ông làm được tất. Vậy mà có khi tôi phải nhờ thợ tới làm mấy chỗ ông sửa, không nói cho ông biết.
Hai người kể lể đến khuya.
Diane sực nhớ hôm đó hai người mới kể lại chuyện chồng mình cho nhau nghe. Y như là mọi ngăn cách xưa nay giữa hai người đã được tháo gỡ.
Kelly ngáp dài.
– Thôi ta đi ngủ. Tôi cảm thấy ngày mai còn nhiều việc sôi nổi hơn.
Nói vậy thôi nàng chưa mường tượng ra nó sôi nổi cỡ nào.
***
Harry Flint lách qua đám đông trong sân bay El Prat ở Barcelona, bước vội tới chỗ cánh cửa mở rộng nhìn ra đường băng. Hắn ngước mắt nhìn lướt qua một vòng bảng chuyến bay đi và đến. Chuyến bay từ New York ghi trên bảng ba mươi phút nữa sẽ đến đây. Mọi thứ đã sẵn sàng theo như bài bản.
***
Ba mươi phút sau hành khách từ New York đến vừa bước xuống máy bay. Nhìn mọi người hớn hở… khách du lịch, nhà buôn, trẻ em, những cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Flint khéo tìm một nơi đứng giấu mặt nhìn dòng người tiến vô nhà ga, tất cả dừng lại một chỗ. Hắn cau mày. Không nhìn thấy Diane và Kelly đâu. Flint ráng chờ thêm ít phút, hắn bỏ đi ra cổng lên xuống máy bay.
Nầy ông, không được đi lối nầy. Flint quát:
Tôi ở cơ quan Hàng không Quốc gia tôi vừa nhận được tin một gói hàng giấu bên trong phòng vệ sinh trên máy bay. Tôi được lệnh kiểm tra ngay.
Flint nhào tới trước đi thẳng tới chỗ chiếc máy bay. Vừa đến nơi, tổ lái cho máy bay chuyển bánh.
Người tiếp viên lên tiếng hỏi:
Ông cần việc gì ạ?
Tôi là thanh tra cơ quan Hàng không quốc gia, Flint nói. Hắn leo lên cầu thang, bước vô trong khoang tàu. Không thấy một hành khách nào trên máy bay.
Người tiếp viên hàng không hỏi:
Có sự cố gì chăng?
Có một quả bom giấu trên máy bay.
Cô ta đứng nhìn theo Flint đi thẳng ra phía sau khoang tàu mở cửa buồng vệ sinh, không tìm thấy ai.
Hai cô nàng đã biến mất.
***
Tìm không thấy bọn chúng trên máy bay, thưa ông Kingsley.
Tanner nói nhỏ nghe đến rợn người:
Flint, cậu nhìn thấy họ trên máy bay chứ? – Dạ, có. Lúc máy bay cất cánh cậu còn thấy chứ?
Dạ, có.
Vậy thì ta có thể phỏng đoán bọn chúng nhảy xuống biển Đại Tây Dương không cần dù bọc, hay có thể đã xuống sân bay Madrid không chừng, cậu nghĩ sao?
Thì vậy, thưa ông Kingsley, nhưng mà…
Cám ơn cậu. Vậy chắc là bọn chúng có ý đồ xuống Madrid đi qua Pháp. – Ông bỏ ngang.
Bọn chúng được chọn một trong bốn phương án: chuyển đổi máy bay tại Barcelona, hoặc đáp tàu lửa đi, hoặc lên xe hàng. – Tanner nghĩ ngợi một hồi – Bọn chúng không thể đi xe buýt, máy bay hay tàu hoả vì thấy bất tiện gì đó. Lối suy luận đúng lôgíc mách cho ta thấy bọn chúng thuê xe tự lái tới vùng biên giới San Sebastian từ đây xâm nhập vô nước Pháp.
Nếu…
Khoan chờ tôi nói hết, Flint. Tôi đoán là xe từ Madrid đi San Sebastian mất hết năm tiếng. Tôi muốn cậu thi hành ngay. Đáp máy bay trở lại Madrid, kiểm tra mấy điểm cho thuê xe. Phát hiện đúng kiểu xe đã thuê mướn màu gì, hiệu xe, đủ các thứ.
Tôi nghe rõ.
Xong, tôi muốn cậu bay tới San Sebastian thuê một chiếc ô tô… loại xe tải. Cho xe đậu dọc theo quốc lộ phục kích chờ bọn chúng đi ngang qua, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng tới biên giới San Sebastian. Nầy Flint…
Vâng, tôi nghe đây.
Cậu nhớ… phải tạo ra hiện trường như là một vụ đụng xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.