Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương XXXVIII.



Berlin, Đức

Bên Đức nhà hàng Rockendorf nổi tiếng sang trọng, cách trang trí bề ngoài xưa nay là nét đặc trưng cho sự phồn vinh của thành phố Berlin.

Diane mới vừa tới, người quản lý bước ra đón tiếp:

Bà đã đặt bàn chưa?

Tôi đã đặt bàn trước tên là Stevens. Tôi có hẹn với bà Fronk ở đây.

Xin mời bà đi lối nầy.

Người quản lý hướng dẫn vô dãy bàn cuối. Diane ngồi nhìn quanh dè đặt. Khoảng chừng bốn mươi thực khách ngồi vô bàn, dân áp phe ngồi bàn phía trước là một ông khách ăn mặc lịch sự đi một mình.

Diane ngồi tập trung lại ý tưởng trong đầu sắp đối phó với Heidi Fronk. Nàng đã biết được những gì?

Người phục vụ đưa ra bản thực đơn:

Cám ơn.

Diane liếc qua món ăn. Nàng không rành mấy món nầy. Chờ Heidi Fronk tới.

Diane liếc nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Trễ hai mươi phút, Heidi chưa tới.

Người phục vụ bước lại:

Bà đặt món ăn chưa?

Chưa. Tôi chờ khách tới. Cám ơn.

Giây phút cứ trôi qua. Diane bồn chồn không biết có việc gì

Mười lăm phút sau người phục vụ bước tới:

Bà cho dọn món ăn ra được chứ?

Khỏi. Cám ơn. Người khách của tôi sắp tới nơi. Đúng chín giờ, vẫn chưa thấy Heidi Fronk đâu. Nghĩ một lát Diane biết chắc là nàng không tới.

Diane vừa ngước nhìn thấy hai anh chàng lạ mặt ngồi ở lối ra vô, mặt mũi xấu xí ăn mặc lôi thôi.

Diane đoán ngay bọn côn đồ. Nhác thấy người hầu bàn bước tới bọn chúng vẫy tay xua đi. Bọn nầy không cần ăn. Diane thấy bọn chúng chăm chăm nhìn về phía nàng, linh tính báo cho nàng biết chuyện chẳng lành. Lọt vô vòng vây bọn địch; Heidi Fronk đã bán đứng nàng. Diane thấy hồi hộp muốn ngất lúc nào không hay.

Nàng nhìn quanh coi thử có lối thoát. Đành chịu thôi. Nàng cứ ngồi lại đó, để rồi liệu sau, nàng phải đi và bọn chúng sẽ tóm cổ nàng. Nàng nhớ còn chiếc điện thoại di động, nhưng biết gọi cho ai tới ứng cứu ngay lúc nầy.

Diane cảm thấy tuyệt vọng không còn lối thoát, ta phải đi khỏi đây, nhưng ra đi lối nào, nàng nghĩ nhìn quanh một lượt nàng sực nhớ, nhìn theo người khách mặt mũi điển trai ngồi ăn một mình bên bàn kia. anh ta vừa nhấp một ngụm cà phê.

Diane mỉm cười cất tiếng.

Chào ông.

Ông ta ngước nhìn ngỡ ngàng, rồi vui vẻ đáp:

Chào bà.

Diane đáp lại với một nụ cười chân tình, mời gọi:

Tôi thấy cả hai người vô đây một mình.

Ờ vâng.

Ông có thể quá bước qua đây ngồi chung bàn?

Ông chần chờ một lúc, nhếch mép cười.

Được, ông đứng lên bước qua bàn Diane.

Ăn uống một mình thiệt là không vui chút nào, phải không ông! – Diane nhẹ nhàng nói.

Bà nói đúng. Thiệt là không vui chút nào. Nàng chìa tay ra. Tôi là Diane Stevens.

Tôi là Gred Holliday.

***

Paris, Pháp.

Kelly Harris giật mình nhớ lại những giây phút kinh hoàng lúc gặp Sam Meadows. Sau khi chạy thoát nàng lang thang đêm tối một mình trên phố Montmartre, mắt không quên nhìn lui về phía sau đề phòng kẻ lạ theo dõi, ta không thể bỏ Paris ra đi khi chưa biết rõ sự thật, Kelly nghĩ.

Tờ mờ sáng nàng ghé vô quán gọi một tách cà phê. Bỗng đâu đầu óc nàng sáng ra tìm được câu giải đáp. Nàng sực nhớ thư ký riêng của Mark. Bà kính nể Mark. Bởi vậy Kelly mới nghĩ ra chỉ còn bà có thể giúp ta một tay.

Đúng chín giờ, Kelly bước vô buồng điện thoại công cộng gọi máy. Nàng gọi tới một nơi quen thuộc, nghe tiếng người phụ trách tổng đài nói giọng Pháp nghe nặng tai – Đây là cơ sở Kingsley.

Cho tôi gặp Yvonne Renais

Xin bà vui lòng chờ máy.

Nhanh chóng Kelly nghe Yvonne nói bên kia.

Yvonne Renais đây. Bà cần việc gì?

Yvonne, tôi là Kelly Harris đây. Người nghe buột miệng quá bất ngờ:

Chao ôi? Bà Harris…

***

Manhattan, New York

Bên trong văn phòng Tanner đèn tín hiệu màu xanh chớp sáng.

Tanner Kingsley nhấc máy lắng nghe cuộc gọi ở Paris.

Tôi lấy làm buồn lòng vì sự việc xảy ra cho ông Harris. Tôi hết sức bàng hoàng.

Cám ơn, Yvonne. Tôi cần bàn một việc với bà.

Ta có thể gặp nhau tại một nơi khác được chứ? Bà có rảnh trưa nay dùng cơm với tôi.

Vâng.

Ta đi ăn nhà hàng.

Bà biết nhà hàng Le Ciel de Paris. Ta tới chỗ La Tour Montparnasse sẽ thấy.

Vâng.

Tanner Kingsley nhẩm tính trong đầu.

Mười hai giờ?

Được! Ta sẽ gặp nhau tại đó.

Một nụ cười vừa thoáng hiện trên môi Tanner Kỉngsley. Bọn mày ráng ăn một bữa chót, gã nghĩ. Gã giơ tay mở ngăn kéo, nhấc chiếc máy điện thoại vàng.

Bên kia máy trả lời:

Chào Tanner. Tin vui. Mọi việc đã xong. Đã tóm được cả hai. Gã nghe qua mấy câu, gật đầu:

Tôi biết phải bỏ công nhiều hơn nữa, ta đã sẵn sàng đâu đó rồi… Tôi cũng nghĩ như ông… chào nhá.

***

Paris. Pháp

Tháp La Tour Montparnasse trên độ cao 685 foot xây dựng bằng một vật liệu thép bọc kính. Toàn bộ khu vực hoạt động nhộn nhịp, cửa hiệu mở cửa đón khách ra vô tấp nập.

Kelly là người đến trước tiên ngồi bên trong nhà hàng quán bar tầng lầu năm mươi sáu ấy. Mười lăm phút sau Yvonne mời tới, ríu rít xin lỗi.

Trước đây nàng có gặp gỡ vài lần nhưng vẫn còn nhớ mặt. Yvonne có khuôn mặt nhìn nhỏ nhắn dễ thương. Kelly được nghe Mark khen nàng đủ điều.

Cám ơn bà đã đến đây, Kelly nói.

Tôi sẽ làm vừa lòng bà. Ông Harrỉs là một nhân vật đáng kính nể, được mọi người khâm phục. Chuyện xảy ra không ai có thể tin được… nào ngờ.

Tôi đến đây là để được nghe bà kể lại cái chuyện đó, Yvonne. Bà đã từng cộng tác với chồng tôi trong năm năm.

Vâng.

Chắc là hiểu ông rõ hơn ai hết?

Vâng, phải!

Mấy tháng sau nầy bà có nhận thấy điều gì khác lạ không? Tức là nó lạ ở chỗ cách ông ăn nói, đối xử với người khác?

Yvonne liếc nhìn chỗ khác:

– Tôi không dám nói là có, tôi muốn nói là…

Kelly khích lệ.

– Lúc nầy bà kể ra không ảnh hưởng gì đến ông, vả lại giúp tôi hiểu rõ hơn mọi việc, – Kelly cố dằn lòng hỏi thêm một việc nữa.

Bà có nghe ông nhắc tới ai tên là Olga? Yvonne nghe thấy lạ tai, nói ngay:
Olga hở?

Làm gì có.

Bà không biết người nầy là ai?

Chuyện đó tôi không rõ.

Kelly thấy người nhẹ tênh, nàng nghiêng ra trước:

– Yvonne nghe nầy, bà có điều gì chưa muốn nói cho tôi biết?

Thì đây…

Người hầu bàn bước tới trước mặt hai vị khách.

Chào quý bà, chúng tôi hân hạnh được đón tiếp quý bà đến với nhà hàng Ciel de Paris. Tôi là Jacques Brion. Bữa nay bếp trưởng có chuẩn bị mấy món ăn đặc sản. Quý bà đã cho đặt món ăn chưa?

Có, thưa ông, chúng tôi gọi món châteaubriand hai người ăn.

Người hầu bàn lui ra, Kelly nhìn qua Yvonne.

Bà mới vừa kể…

Vâng mấy ngày trước lúc lúc ông chết. Tôi thấy ông Harris có vẻ bồn chồn sao ấy. Ông nhờ tôi ra đặt vé máy bay đi Washington.

Chuyện đó tôi biết. Tôi cho là chuyện công tác bình thường.

Không đâu. Tôi thấy nó lạ ở chỗ… như là công việc gấp lắm.

Bà có biết là việc gì không?

Không. Mọi việc bất chợt như là bí mật lắm. Tôi thấy sao nói vậy.

Kelly xoay Yvonne gần cả tiếng đồng hồ, nhưng không được gì thêm. Yvonne còn nhớ ra mấy cuộc gọi điện thoại đến chỗ Mark.

Sau bữa cơm Kelly nói:

Tôi muốn bà giữ kín cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, Yvonne.

Bà khỏi lo, Harris. Tôi không cho ai hay biết.

Yvonne đứng lên:

Tôi phải về lại văn phòng. – Môi miệng bà run run. – Chắc là không có lần thứ hai…

Cám ơn Yvonne.

Mark ra đi gặp ai ở Washington? Kelly chưa biết được. Còn mấy cuộc gọi bí mật từ bên Đức, ở Denver và New York ra sao.

***

Kelly từ trên lầu đi thang máy xuống tới phòng khách.

Ta sẽ gọi Diane coi có tin tức gì mới hơn. Được thôi… chợt nàng không nghĩ tới nữa. Kelly vừa ra tới cửa trước đã nhìn thấy bọn chúng ở đó. Hai tên to con mỗi tên đứng canh một bên. Bọn chúng nhìn về phía nàng, hai tên cười với nhau. Kelly thuộc hết địa điểm nầy nàng biết không còn lối thoát nào ra bên ngoài nữa. Lẽ nào Yvonne phản lại ta? Nàng nghĩ.

Hai kẻ lạ mặt dợm bước về phía nàng, chen giữa lối đi của khách ra vô.

Kelly hoảng hốt nhìn quanh, đứng dựa lưng vô tường. Cánh tay nàng vừa chạm một vật cứng đau nhói, nàng quay lại nhìn vừa lúc hai tên bước tới gẩn, nhanh như chớp Kelly chộp lấy cây búa gắn bên hông bình chữa cháy đập vỡ khung kính lập tức chuông báo động reo lên khắp nơi trong dãy nhà.

Kelly la to:

– Cháy? Cháy?

Khắp nơi nhốn nháo. Mọi người từ cửa hàng, nhà hàng ăn chạy ùa ra ngoài. Trong khoảnh khắc phòng khách chật cứng người chen chúc nhau chạy thoát nạn.

Hai tên lạ mặt căng mắt nhìn theo Kelly lẩn vô đám đông. Vừa chạy ra tới nơi chỗ nàng mới còn đứng đây nhìn lại đã không thấy Kelly.

***

Berlin, Đức.

Nhà hàng Rockendorf khách vô tấp nập.

Tôi chờ một người bạn, – Diane phân bua với Greg Holliday, người khách điển trai được mời qua bàn ngồi chung – Dường như cô ta không tới đúng hẹn.

Tệ vậy. Bà đi du lịch đến Berlin hở?

Vâng.

Một thành phố xinh đẹp. Ở Berlin rất nhiều nơi tham quan du lịch tôi có thể giới thiệu ngay đây.

Vậy thì hay lắm, – Diane hững hờ nói. – Nàng liếc mắt về phía cửa ra vô. Hai tên lạ mặt đã bỏ đi ra ngoài, có lẽ đón chờ nàng ngoài kia. Nàng phải liệu đi ngay.

Đúng ra thì… – Diane nói. – Tôi chờ một nhóm bạn. Nàng liếc nhìn đồng hồ. – Họ đang chờ ngoài kia, phiền ông đưa tôi ra xe taxi.

Có sao đâu.

Thoáng chốc hai người đã ra tới trước cổng.

Diane thấy nhẹ cả người. Hai kẻ lạ mặt toan ám hại nàng đi một mình, nhưng ta đi với một người bên cạnh thì đừng hòng.

Lúc Diane và Greg Holliday ra tôi cổng, hai tên nọ lẩn đâu mất, chiếc taxi đang đậu phía trước nhà hàng, phía sau là một chiếc Mercedes.

Diane lên tiếng:

Rất vui mừng được gặp gỡ ông.

Tôi nghĩ là…

Holliday mỉm cười nắm lấy tay nàng, bàn tay gã níu chặt lấy khiến nàng đau nhói.

Nàng nhìn lại, bàng hoàng.

Sao mà…

Sao ta không đi xe riêng? – Gã nói nhỏ nhẹ, tay vừa lôi Diane về phía chiếc Mecedes đang chờ. Bàn tay gã níu chặt hơn.

Không, tôi không muốn để…

Vừa tới bên chiếc xe, Diane nhìn lại thấy hai tên lúc nãy đã ngồi ở hàng ghế trước. Quá sửng sốt, Diane hiểu ngay chuyện gì, nàng cảm thấy toàn thân hoảng loạn.

Đừng, nàng nói.

Đừng. Tôi… Nàng vừa bị đẩy vô trong xe.

Greg Holliday nhào vô theo sau ngồi bên Diane giơ tay đóng cửa xe.

Đi thôi.

Chiếc xe lao tới hoà cùng dòng xe phía trước Diane cảm thấy như người trong cơn bấn loạn;

Tôi van ông…

Greg Holliday nhếch mép cười đểu:

Bà có thể nằm nghỉ. Tôi không muốn làm hại ai. Tôi bảo đảm ngày mai bà sẽ về tới nhà. Hắn thò tay vô chiếc túi phía sau ghế tài xế lôi ra một cây kim tiêm.

Tôi sẽ tiêm cho bà một mũi thuốc, không sao cả. Bà nằm đây ngủ chừng một hai tiếng. Hắn sờ lên tay Diane.

Tránh mau! Tay lái xe quát. Một người đi bộ bất thình lình lao vô đầu xe, lái xe nhanh chân đạp thắng suýt nữa là tai nạn, mọi người ngồi trên xe nhốn nháo.

Chuyện gì…

Ngay tức thì Diane níu lấy tay Holliday đang còn giữ chiếc kim tiêm vặn tréo lại gập cây kim vô da thịt hắn.

Holliday hoảng hốt quay qua – Đừng? Hắn vừa bật lên một tiếng thét.

Quá khiếp đảm Diane nhìn thấy người Holliday co giật cứng đờ, buông tay nằm đó, hắn chết trong nháy mắt. Hai tên ngồi phía trước ngoái cổ nhìn lui.

Diane đã tháo chạy ra khỏi xe, thoáng chốc nàng đón được chiếc taxi chạy về hướng ngược chiều.

Nghe tiếng chuông điện thoại di động reo, Kelly giật nẩy mình. Nàng dè dặt cầm máy:

Alô?

Chào Kelly.

Diane, cậu đang ở đâu?

Đang ở Munich. Cậu ở đâu?

Tôi đang ngồi trên phà qua biển Manche đến Dover.

Chuyện cậu với Sam Meadows ra sao?

Kelly còn nghe bên tai tiếng Meadows kêu thét lên.

– Chừng nào gặp lại tôi sẽ nói. Cậu có gì lạ không?

Chả có gì. Ta phải liệu tính chuyện sắp tới đây. Ta không còn cách nào khác hơn. Máy bay chở Gary Reynolds đụng vô núi ở Denver. Ta nên đến đó một lần coi sao. Biết đâu dịp may lần cuối?

Được thôi.

Trong lời cáo phó nhắc tới một người em gái của Reynolds hiện ở Denver, ta nên hỏi thăm thử coi.

Bọn mình hẹn gặp nhau tại khách sạn Brown Palace Hotel. Tôi ra sân bay Schoenfeld ngay bây giờ.

Tôi đón chuyến bay ở Heathrow.

Khá lắm. Tôi đăng ký phòng khách sạn lấy tên Harriet Beecher Stowe.

Kelly…

Cẩn thận đấy… cậu nhớ chưa?

Nhớ mà. Cậu phải liệu đấy.

***

Tanner ngồi một mình trong văn phòng, tay nhấc chiếc máy điện thoại vàng.

Vậy là bọn chúng lại thoát… Sam Meadows không may còn Greg Holliday thì đã chết. Gã ngồi lặng thinh một lúc, nghĩ ngợi.

Theo ta ước đoán bọn chúng chỉ còn cách qua Denver. Thì ra bọn chúng đã chọn phương án đó… Thôi để ta một mình đối phó với bọn chúng. Bọn chúng cũng đáng nể để ta liệu việc nầy… Gã lắng nghe, phá ra cười. – Tất nhiên… Hẹn gặp lại.

Andrew đang ở trong văn phòng, thả hồn trên mây, mơ mộng vẩn vơ… Nhớ lại lúc còn nằm ở bệnh viện, Tanner tới gần bên mình nói:

Anh muốn chơi tôi một vố Andrew. Anh giả vờ chết, Bác sĩ vừa cho tôi hay vài hôm nữa anh xuất viện. Tôi đã giành cho anh một chỗ tại cơ sở KIG. Tôi muốn cho anh biết anh đã được tôi cứu vớt như thế nào. Anh làm sao nhớ ra được hở, đồ ngốc?

Vâng, tôi muốn chuyển đổi công việc tầm thường của anh thành một đống của, anh cứ ngồi một chỗ coi tôi làm. Ngay lúc nầy tôi muốn hoãn lại tất cả các dự án từ thiện không ra gì. Andrew… Andrew… Andrew…?

Tiếng kêu nghe càng rõ hơn:

Andrew, anh có điếc không?

Nghe Tanner vừa gọi tên ông, Andrew vùng dậy bước qua văn phòng người em trai.

Tanner ngước nhìn:

Thật ra tôi không muốn xen vô công việc của anh, Tanner nói mỉa. Không, ta mới vừa…

Tanner nhìn theo người anh.

Anh chả làm gì nên trò phải không, Andrew? Anh không bỏ công gieo cấy, anh không phải gặt hái. Được nói với anh là một việc hay ho, mà không biết còn giữ được anh lại bao lâu…

***

Denver, Colorado

Như đã hẹn Kelly tới trước Diane một buổi, nàng đăng ký chỗ ở khách sạn Brown Palace Hotel.

Tôi chờ một người bạn tới đây chiều nay.

Bà đăng ký hai phòng.

Không, một phòng đôi.

***

Chiếc máy bay chở Diane ra phi trường quốc tế Denver, nàng đón taxi về khách sạn.

Nàng đăng ký tại quầy tiếp tân.

Vâng, bà Stevens. Bà Stowe đã lên trên phờng 638 chờ bạn tới. Vừa nghe nàng thấy nhẹ người.

***

Kelly ngồi chờ trong phòng, hai người sáp lại ôm nhau thắm thiết.

Tôi trông cậu.

Tôi cũng nhớ cậu. Đi chuyến nầy khoẻ không?

Êm ru. Nhờ ơn Trên!

Diane nhìn lại.

Ở lại Paris có gì lạ không? Kelly hít vô một hơi.

Tanner Kingsley… Còn ở bên Berlin thì sao? Diane đáp vu vơ:

Tanner Kingsley…

Kelly bước tới bàn cầm lấy cuốn niên giám điện thoại đưa cho Diane.

Coi đây, Lois Reynolds, người chị của Gary vẫn còn tên trong nầy. Street.

Khá lắm, Diane liếc nhìn đồng hồ.

Giờ nầy đã khuya, thôi ta chờ đến sáng mai rồi tính.

***

Hai người ăn cơm tối tại chỗ vừa kể chuyện tới khuya mới đi ngủ.

Diane lên tiếng.

Ngủ ngon nhé. Nàng giơ tay tắt đèn cả gian phòng tối om. Kelly kêu lên:

Đừng! Mở đèn lên cho sáng.

Diane vội mở đèn lại.

– Xin lỗi nhé, Kelly tôi quên mất.

Kelly thở hổn hển nàng muốn tự trấn an. Chờ một lát nàng mới nói:

Bà ở phố Marion

Được, tôi cố gắng vượt qua được, đừng nên sợ hãi.

Cậu không lo mấy chuyện đó. Nếu cậu thấy tự tin thì sẽ khỏi.

***

Sáng hôm sau, Diane và Kelly rời khách sạn nhìn ra phía trước sân thấy một dãy xe taxi.

Hai người gọi một chiếc, Kelly đưa địa chỉ nhà Lois Reynolds trên phố Mallon Street.

Mười lăm phút sau xe đã tới nơi, người lái xe nói:

Nhà đây rồi.

Ngồi trên xe nhìn qua cửa kính, Kelly và Diane không khỏi bàng hoàng. Phía trước chỉ còn là bãi đất trống phơi đầy gạch vụn đã cháy rụi, tro tàn, than củi trên nền xi măng.

Diane cảm thấy hơi thở nặng nề.

Bọn ác ôn đã giết chết bà ấy – Kelly nói. Nàng cảm thấy ê chề nhìn qua Diane – Tới đây là đường cùng.

Diane nghĩ ngợi.

Ta còn một cơ may lần cuối đây!

***

Ray Fowler, người quản lý sân bay Denver nhăn nhó nhìn qua Kelly và Diane. Để xem tôi có thể nói gì đây. Quý bà muốn biết vì sao xảy ra vụ máy bay rơi! Không có một cơ quan nào giới thiệu, quý bà yêu cầu được chất vấn người phụ trách không lưu hy vọng tìm thấy nhiều thông tin chính xác hơn. Tôi nói vậy đúng chứ?.

Diane nhìn qua Kelly. Kelly nói:

Vâng, chúng tôi mong được…

Mong được gì?

Được quý ông giúp đỡ.

Sao tôi phải làm vậy?

Thưa ông Fowler, chúng tôi muốn biết rõ hơn vụ việc vừa xảy ra cho Gary Reynolds có phải là… tai nạn?

Ray Fowler nhìn theo hai người như muốn dò xét.

Nghe hay thật đấy – Ông nói. Ông ngồi ngẫm nghĩ một lúc.

Tôi đã nghĩ kỹ. Bây giờ mời quý bà đến gặp ông Howard Miller. Ông là nhân viên kiểm soát không lưu thời điểm xảy ra tai nạn. Địa chỉ ông đây. Chờ tôi báo có hai vị khách tới.

Cám ơn ông, thật là quý hoá quá – Diane nói.

Ray Fowler càu nhàu:

Sở dĩ tôi phải nói ra đây lý do là bản cáo của cơ quan FAA là đồ rởm. Chúng tôi đã tìm thấy xác chiếc máy bay rơi, lạ thay chiếc hộp đen đã biến mất.

***

Nơi ở của Howard Miller là một ngôi nhà mặt tiền giả cẩm thạch. Cách sân bay non chục cây số.

Miller người nhỏ con, gương mặt cương nghị, độ tuổi khoảng ngoài bốn mươi.

Lúc Diane và Kelly tới, ông bước ra mở cửa.

Tôi nghe ông Ray Fowler báo có khách. Quý bà đến có việc gì?

Chúng tôi cần ông giúp cho một việc.

Mời ngồi, dùng cà phê nhé.

Dạ không, cám ơn.

Quý bà đến hỏi vụ tai nạn máy bay Gary Reynolds chứ gì.

Vâng. Một vụ tai nạn hay là…

Howard Miller khẽ rùng mình.

Thiệt tình tôi không biết. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy một vụ tai nạn lạ đời như vậy. Trước đó thì liên lạc bình thường. Gary Reynolds gọi máy xin hạ cánh và chúng tôi cho lệnh đáp. Một chi tiết nữa, khi còn cách mục tiêu vài cây số ông ta báo có bão. Một cơn bão! Máy theo dõi thời tiết thông báo thời tiết tốt. Thời điểm đó không thấy gió lớn. Theo báo cáo của phòng khí tượng. Sự thật là tôi biết có thể ông ta say rượu hay sử dụng ma tuý. Một chi tiết nữa máy bay đâm vô mé sườn núi.

Kelly nói:

Theo tôi được biết chưa tìm thấy chiếc hộp đen.

Đó là một chi tiết nữa! – Howard Miller ngẫm nghĩ nói – Chúng tôi nắm vững các chi tiết. Còn chiếc hộp đen thì sao? Cơ quan FAA vô tích sự kia nhào vô cho là chúng tôi làm sai. Họ không tin những gì chúng tôi báo cáo. Khi gặp một việc không suôn sẻ quý bà sẽ nghĩ sao?

Tôi thấy có một vài việc không suôn sẻ, nhưng mà chưa thể nói ra đây. Tôi lấy làm tiếc không biết làm gì hơn.

Diane và Kelly đứng lên, chán nản.

Dù sao chúng tôi cảm ơn ông nhiều lắm, Miller. Ông đã dành chút thời gian tiếp đón chúng tôi.

Có gì đâu.
Vừa lúc Miìler đưa tiễn khách ra về, ông sực nhớ

Tôi nghĩ là người chị ông Gary không phải lo lắng gì. Kelly giật mình.

Sao?

Bà ấy đang nằm trong bệnh viện. Thật khổ tâm. Nhà bà cháy rụi lúc nửa đêm. Không biết có phải là do tự tay bà gây ra?

Diane đứng ngây người ra.

– Chuyện gì vậy?

Sở cứu hoả cho là do sự cố chập điện. Lois ráng bò ra ngoài cửa, ra tới ngoài bãi cỏ, vừa lúc lính cứu hoả tới nơi không nhìn ra nạn nhân.

Diane cố giữ giọng bình thản:

– Bà nằm ở bệnh viện nào?

Bệnh viện Colorado. Nằm ở Khoa Bỏng Khu Bắc.

***

Nhân viên y tá trực ban nói.

Rất tiếc phòng bà Reynolds không cho thân nhân vô thăm.

Bà có thể cho biết nạn nhân nằm ở phòng nào?

À, không thể được.

Chúng tôi có việc gấp, Diane nói – Chúng tôi cần được gặp mặt bà ấy, hơn nữa…

Không thể được nếu không có giấy phép của cấp trên.

Vậy thì, cám ơn bà.

Nào ta lại liệu tính sao đây? – Kelly hỏi – Ta chỉ còn cơ may lần cuối.

Tôi nghĩ ra một mưu kế.

***

Người đưa thư vừa bước vô trên tay khệ nệ bưng một gói hàng tới trước quầy tiếp khách:

Cho tôi gửi món quà nầy tới Lois Reynolds.

Ông chờ tôi ký nhận, nhân viên y tá nói.

Rất tiếc là tôi được lệnh phải giao tận tay người nhận. Món quà đắt tiền. Nhân viên y tá lưỡng lự:

Vậy thì ông đi theo tôi.

Được cám ơn bà.

Gã bước theo người y tá đi tới cuối dãy. Tới trước phòng 391, y tá mở cửa, người đưa thư giao lại cho y tá.

Nhờ cô chuyển lại gói quà nầy cho thân chủ, gã nói.

***

Đi thẳng một hơi xuống tớị nhà dưới người đưa thư bước tới chỗ Diane và Kelly ngồi chờ trên chiếc ghế dài.

Phòng 391, gã nói.

Cám ơn nhiều lắm. Diane ân cần nói. Nàng lấy tiền thưởng cho gã.

Hai người bạn đi bộ lên cầu thang tới lầu ba đợi bên ngoài nghe ngóng vừa lúc người y tá nhất máy nghe, quay lưng lại nói. Nhanh như chớp hai người bước vội tới đi ngay vô trong phòng 391.

Lois Reynolds đang nằm trên giường quanh người ống chuyền nước biển và dây trói chằng chịt. Mình mẩy chỗ nào cũng thấy băng bó. Hai mắt còn nhắm nghiền không hay biết Kelly và Diane đã tới gần bên.

Diane nói khẽ:

Bà Reynolds, tôi là Diane Stevens còn đây là Kelly Harris. Chồng chúng tôi phục vụ cho cơ sở KIG…

Lois Reynolds lơ mơ mở mắt ra nhìn. Bà chỉ hở môi nói được một tiếng yếu ớt.

Sao? Kelly nói:

Chồng chúng tôi làm cho cơ sở KIG, cả hai đã bị giết chết. Người anh trai bà đã bị giết chết, chúng tôi nhờ bà giúp một việc.

Lois Reynolds muốn lắc đầu:

Tôi giúp gì được đâu, Gary chết rồi! – hai mắt bà ngấn lệ.

Diane nghiêng người xuống sát gần lại.

– Bà có nghe anh bà nhắn lại việc gì không trước khi gặp nạn?

Gary là một người tử tế. – Bà nhọc nhằn nói thân mình nhức nhối. – Anh bị giết chết trong tai nạn máy bay.

Diane nằn nì:

Bà nghe anh bà nói gì không, cho chúng tôi biết. Lois Reynolds nhắm mắt lại.

Bà Reynolds, khoan ngủ. Nghe nầy, chuyện nầy quan trọng lắm. Bà có nghe anh bà nhắn lại gì không, cho chúng tôi biết đi.

Lois Reynolds mở mắt nhìn Diane, sững sờ:

Bà là ai? Diane nói:

Chúng tôi biết anh bà bị giết chết. Lois Reynolds thều thào:

Tôi biết…

Diane và Kelly đứng đó rùng mình.

Vì sao?

Prima, bà chỉ hé môi được một tiếng thều thào tới đó.

Kelly cúi xuống sát bên giường.

Prima nào?

Gary có nhắc lại… nhắc lại cho tôi nghe mấy… mấy bữa khi anh ấy chết… Một chiếc máy kiểm soát… kiểm soát thời tiết. Tội nghiệp Gary. Anh… không thể tới được Washington.

Diane hỏi:

Washington hở?

Ờ. Mọi người chuẩn bị ra đi… tất cả cùng đến gặp ngài Thượng nghị sĩ một việc… về việc Prima. Gary nhắn lại Prima đáng tội…

Kelly hỏi lại:

Bà nhớ tên ngài Thượng nghị sĩ?

Không.

Thử nhớ lại coi.

Thượng nghị sĩ, bà Thượng nghị sĩ nào? – Kelly hỏi lại.

“Levin… Luven… Van Luven. Anh phải tới gặp bà đó. Anh muốn gặp…”

Cánh cửa xịch mở ra, bác sĩ mặc áo bờ lu trắng cổ đeo ống nghe vội vã bước vô. Ông nổi xung nhìn Diane và Kelly:

Hai bà đã nghe dặn trước không được phép vô đây chứ? Kelly nói.

Xin lỗi, chúng tôi cần phải… nói với…

Yêu cầu đi ra ngoài.

Hai người khách không mời nhìn lại Lois Reynolds – Chào. Chúc bà mau bình phục.

Ông bác sĩ đứng nhìn theo. Cánh cửa vừa khép lại ông bước tới bên giường, nghiêng người xuống cầm lấy chiếc gối.

Kelly và Diane trở xuống dưới phòng khách bệnh viện.

Diane nói:

Vậy là ta hiểu vì sao Richard và Mark phải bỏ đi Washington đến gặp Thượng nghị sĩ

Van Luven. Ta phải tính làm sao tìm cho ra bà ta đây?

Dễ thôi Diane móc điện thoại di động. Kelly giơ tay ra toan ngăn lại:

Thôi ta đi ra ngoài gọi điện thoại công cộng.

Xin được số điện thoại văn phòng Thượng nghị Viện. – từ tổng đài, Diane gọi ngay.

Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.

Yêu cầu cho tôi nói chuyện với ngài Thượng nghị sĩ.

Xin bà cho biết quý danh.

Diane nói:

Tôi muốn nói chuyện riêng thôi mà.

Yêu cầu cho biết quý danh.

Tôi không thể nói ra đây… báo lại Thượng nghị sĩ đây là việc hệ trọng.

Rất tiếc, chúng tôi không thể. Đường dây bị cúp.

Diane nhìn qua Kelly – Ta không nên nói tên thật.

Diane quay số gọi lại.

Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.

Xin bà nghe đây. Chúng tôi không nói chuyện tầm phào. Tôi muốn gặp riêng ngài Thượng nghị sĩ cho nên không thể nói tên ra.

Vậy thì không thể được. Cúp máy…

Diane quay số gọi lần nữa.

Văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven nghe đây.

Xin bà đừng gác máy. Bà thông cảm cho tôi không muốn làm phiền, tôi muốn nói đây là chuyện sinh tử. Tôi đang chờ máy ở buồng điện thoại công cộng. Yêu cầu báo cáo Thượng nghị sĩ gọi cho chúng tôi ngay – Nàng cho số máy, tai nghe tiếng bên kia buông máy xuống.

Kelly nói:

Ta tính sao đây?

Phải chờ thôi.

Thời gian chờ đợi qua hai tiếng đồng hồ chán nản Diane nói:

Coi như bỏ cuộc. Thôi ta…

Chợt đâu chuông reo. Diane hít vô một hơi vội bước tới nhấc máy:

– Alô?

Một giọng nói khó nghe từ đầu máy bên kia.

Tôi là Thượng nghị sĩ Van Luven. Ai gọi đấy?

Diane để máy quay về phía Kelly cả hai cùng nghe thấy. Diane hồi hộp nói ấp úng.

Thưa bà, tôi là Diane Stevens, tôi cùng đi với Kelly Harris. Bà đã biết chúng tôi là ai chứ?

Không, không biết, tôi nghĩ là không chừng…

Chồng chúng tôi đã bị giết chết lúc đang trên đường đến gặp bà.

Ôi, lạy Chúa. Richard Stevens và Mark Harris.

Vâng.

Chồng quý bà hẹn đến gặp tôi, tôi được nghe thư ký báo cáo họ đã đổi ý. Thế rồi nghe nói họ… chết.

Thưa bà, chồng chúng tôi không có ai gọi tới cho bà, – Diane nói – Bọn chúng muốn giết chết họ ngăn không cho gặp bà.

Sao? Bà nấc lên một tiếng.

Vì sao người ta lại?

Bọn chúng muốn giết để ngăn không cho nói.

Kelly và tôi muốn tới Washington cùng báo cáo sự việc chồng chúng tôi muốn nói với bà.

Một thoáng lặng thinh.

Tôi sẽ gặp sau, nhưng không phải tại nơi văn phòng làm việc, không tiện.

Nếu câu chuyện đó có thật sẽ rất là nguy hiểm cho các bà. Ta có thể gặp nhau tại nhà riêng ở Southampton, Long Island. Bà đang ở đâu?

Ở Denver.

Chờ cho một chút.

Ba phút sau, Bà Thượng nghị sĩ nhấc máy nói.

Chuyến bay từ Denver đi New York là chuyến bay tối. Bay thẳng tới La Guardia. Cất cánh lúc 12.25 khuya tới New York 6.09 sáng hôm sau. Nếu chuyến bay đông khách, còn một chuyến.

Chúng tôi sẽ đi chuyến đó.

Kelly nhìn Diane, kinh ngạc.

Diane, nếu chẳng may ta không thể… Diane giơ tay lên hăng hái.

Ta cứ đi chuyến đó.

Lúc đến sân bay sẽ có xe Lincoln Town Car màu xám ra đón. Thấy xe cứ đi thẳng tới. Người lái xe dân châu Á, tên anh ta Kunio, đón hai bà về nhà. Hẹn gặp lại.

Xin cám ơn bà.

Diane gác máy thở ra một hơi, quay qua Kelly.

Chúng ta đã sẵn sàng. Kelly hỏi lại:

Làm sao cậu dám chắc ta đi chuyến đó? Tôi đã nghĩ ra.

***

Người bảo vệ khách sạn lo đặt thuê một chiếc ô tô, bốn mươi lăm phút sau Diane và Kelly ngồi trên xe ra sân bay. Kelly nói:

Tôi không thể nói ra được vui mừng hay lo sợ đây?

Tôi thấy không có việc gì lo sợ nữa.

Đã có nhiều người muốn gặp bà Thượng nghị sĩ nhưng không có ai tới được. Tất cả đã bị giết chết trước.

Như vậy, chúng ta là người đầu tiên được gặp gỡ. – Kelly đáp – May ra thì chúng ta được…

Tôi hiểu. Một khẩu súng. Cậu muốn nói vậy chứ gì Ta còn cái đầu.

Ờ nhưng có súng vẫn hơn.

Ngừng đây.

Sao vậy?

Tôi có việc nầy.

Cậu muốn đi đâu?

Tôi đi làm lại đầu tóc. Diane vội nói.

Cậu không đùa chứ?

Không, tôi không thích đùa.

Cậu đi làm đầu tóc ngay bây giờ, Kelly, ta còn phải ra sân bay, đâu còn rảnh mà…

Diane, cậu chưa hiểu chuyện gì sắp tới đây, nếu chẳng may có mệnh hệ gì tôi muốn mình được làm đẹp.

Diane ngồi lại, lặng lẽ nhìn theo Kelly bước vô hiệu uốc tóc.

***

Hai mươi phút sau, Kelly trở ra. Nàng mang bộ tóc giả nhuộm đen chải ngược trên đỉnh đầu kiêu sa lộng lẫy, phía sau ót búi cao lên.

Nào ta đi! – Kelly nói – Ta muốn dành cho bọn chúng một vố bất ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.