Byousoku 5 Centimeter (Năm centimet một giây)
Chương 4
Năm thứ ba làm việc của Takaki chứng kiến một bước ngoặt không tốt đẹp cho lắm.
Một trong những dự án dài hơi của nhóm đã tự mất đi mục đích của nó. Chỉ tiêu bị hạ xuống đột ngột và cấp trên đã quyết định bỏ luôn dự án. Takaki được trưởng nhóm giao nhiệm vụ cứu vớt tất cả những đoạn chương trình còn tái sử dụng được trong tương lai để giảm thiệt hại xuống tối thiểu. Trưởng nhóm là người hiểu rõ nhất năng lực của anh nhưng lần này lại đang đẩy anh vào một sự gian khổ đầy vô lý.
Ban đầu Takaki làm đúng theo những gì được giao. Nhưng từ lâu anh đã sớm nhận ra công việc tách riêng từng đoạn chương trình là cực kì phức tạp và chỉ làm tình hình tồi tệ thêm. Anh đã thất bại trong việc trình bày quan điểm đó với trưởng nhóm và hậu quả là cả một tháng phải làm việc ngoài giờ.
Trong tháng đó, ngoài mặt thì làm theo nhưng Takaki vẫn âm thầm cố gắng giải quyết tình hình theo cách mà anh cho là đúng. Nhưng đây là công việc của một tập thể, cái dự án thất bại này sẽ còn là gánh nặng nếu cả nhóm không làm theo cách của anh. Vậy nên anh đã cố gắng thuyết phục trưởng nhóm một lần nữa và nhận những cái mắng té tát cùng một lời cảnh báo: “Đừng bao giờ làm việc một cách ích kỷ như vậy!”
Một mình đối đầu với trưởng nhóm là hạ sách và đương nhiên anh không có sự hưởng ứng từ các thành viên còn lại. Dự án sẽ không bao giờ kết thúc. Việc xử lí những yêu cầu đặt ra ngay từ bước đầu đã có vấn đề và khi họ chưa nhận ra điều đó thì những cố gắng tiếp sau chỉ làm cho mọi việc trở nên rối rắm hơn. Ngày qua ngày anh bất lực nhìn cả nhóm sắp vượt quá lằn ranh có-thể-sửa chữa-lại-từ-đầu.
Không đời nào dự án còn cứu vãn được nữa.
Dù vậy anh quyết định xin gặp trưởng bộ phận để trao đổi về việc này lần cuối. Ông kiên nhẫn nghe anh trình bày nhưng cuối cùng lại khuyên anh “nên hỗ trợ trưởng nhóm để dự án sớm được kết thúc.” Vậy là hết cách.
Ba tháng tiếp theo công việc vẫn dậm chân tại chỗ. Takaki hiểu trưởng nhóm thực lòng muốn kết thúc dự án như thế nào nhưng anh không thể đứng nhìn bao nhiêu công sức của nhóm đổ sông đổ biển như vậy. Anh tiếp tục làm theo cách của mình và không màng gì đến những cơn thịnh nộ của trưởng nhóm lẫn những lời khuyên bảo vô ích của trưởng bộ phận. Anh trở thành chiếc bánh răng lạc lõng trong guồng quay. Anh hút thuốc nhiều hơn, nốc bia nhiều hơn mỗi tối trở về nhà.
Một ngày nọ vì không chịu được nữa, anh yêu cầu trưởng bộ phận cho chuyển công tác sang nhóm khác hoặc, ít nhất là ba mặt một lời nói chuyện lí lẽ với trưởng nhóm nếu không anh sẽ nghỉ việc. Cuối cùng một trưởng nhóm mới được bổ nhiệm, người chỉ huy này rất tài năng trong công việc và giữ một thái độ lạnh nhạt nhất định đối với thành viên khác, nhưng những quyết định của ông là có lý hơn nhiều. Mọi thứ đã ổn thỏa và anh tiếp tục trở lại với công việc. Nhiệm vụ được giao ngày một nặng hơn và trong một không gian cô độc anh vẫn ra sức như một con thiêu thân chỉ biết lao vào công việc.
Anh đang làm tất cả những gì mình có thể.
Sự an ủi lớn nhất anh có được trong thời điểm này chính là Risa Mizuno, ngày càng nhiều thời gian anh dành ra để được ở bên cô. Mỗi một hay hai tuần anh lại bắt xe đến Nishikokubuji và gặp cô lúc chín giờ ba mươi tối. Thông thường anh sẽ mang theo một bó hoa. Trớ trêu ở chỗ chẳng có tiệm hoa quanh đây nào còn mở sau tám giờ, đồng nghĩa với việc anh phải “trốn” khỏi công ty để mua hoa, rồi quành lại… làm việc tiếp, đến tám rưỡi tan ca thì hộc tốc chạy đến nhà ga. Mệt nhưng cái trò trốn việc cũng thật là thú vị. Anh cẩn thận nâng niu bó hoa mà hoà vào dòng người đông đúc hướng về tuyến trung tâm.
Thông thường mỗi thứ bảy anh đến ở nhà Mizuno nhưng cũng có lúc cô chủ động tới nhà anh. Lavabô hai nhà đều có hai cây bàn chải đánh răng, và trong khi anh để khá nhiều quần áo, thậm chí cả đồ lót, ở nhà cô thì phân nửa số nồi niêu xoong chảo của cô lại an vị trong chạn bát nhà anh. Nhìn đống tạp chí của cô để đầy trong phòng làm lòng anh cảm thấy thật ấm áp…
Nhưng dù ai đến nhà ai đi nữa thì Mizuno cũng là người làm bữa tối. Anh thích nghe tiếng dao thái rau xoành xoạch hoà với âm thanh ro ro từ chiếc quạt thông gió, thích ngửi hương canh súp thanh mát cùng mùi cá chiên hăng nồng. Anh cũng tranh thủ làm việc khi cô đang nấu ăn.
Thật kì lạ! Tiếng gõ phím sao lại vui tai thế?
Có lẽ trong đời anh chưa từng được thoải mái như lúc này.
Rất nhiều kỉ niệm và hình ảnh của Mizuno được lưu giữ trong anh. Anh có thể nhớ từng bữa tối đã say sưa nhìn cô tách xương cá thu hay dùng nĩa cuộn từng sợi mỳ Ý gợi cảm như thế nào. Anh yêu cả đôi bàn tay sơn móng màu anh đào với những ngón thon thả nhẹ nhàng ôm lấy tách cà phê, gò má ửng hồng cùng cặp môi nhỏ nhắn mà ngọt ngào cùng mái tóc thật thơm. Anh còn yêu cả cái bệnh hay chảy mồ hôi tay và từng hơi thở sâu của cô. Anh yêu tất cả những gì thuộc về cô.
***
Anh tắt đèn rồi nằm lên giường. Từ đây anh có thể thấy một bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ. Những vì sao thường trở nên đặc biệt lấp lánh vào mùa Đông khi bầu trời thường rất quang. Ngoài kia chắc chắn là cực lạnh nên thật may mắn khi được ấm áp trong đây, cùng với Mizuno đang tựa đầu vào vai anh. Bỗng dưng có tiếng còi tàu sao mà trầm đục như được phát từ một nơi xa xôi nào đó, để hơn một lần anh nghĩ ngợi bâng quơ…
Cái nơi tận cùng kia là dành cho mình chăng?
Nếu số phận muốn anh trơ trọi trong thế giới này, thì Mizuno là niềm hy vọng duy nhất giúp anh chống lại nó.
***
Chia tay Mizuno là lần đầu tiên anh nghĩ mình đã chìm vào bóng tối thật sự.
Ba năm là một quãng thời gian quá dài và quá hạnh phúc để họ có thể bồi đắp thêm tình cảm, nhưng con đường họ cùng đi vẫn cứ bị chia đôi. Cái cảm giác mệt mỏi cứ nặng nề đeo bám mỗi khi anh nhận ra mình đã lại sống trong đơn độc.
Không có gì thực sự xảy ra, và chẳng có gì đã xảy ra đủ nghiêm trọng để chia cắt họ cả. Đó chỉ là một tất yếu khi tình cảm con người cũng biết héo úa như cây cỏ…
***
Trời đã về khuya, nằm trong phòng Takaki chăm chú lắng nghe tiếng xe chạy mà đắm mình trong dòng suy tư. Anh thu lượm tất cả những ý nghĩ, những mảnh vỡ và những sai lầm. Liệu việc này có còn ích gì không? Cuối cùng những người anh yêu cũng rời xa anh hết. Anh đã dặn mình phải quen với mất mát kia mà?
Chẳng phải đó là cách mình chống chọi với cuộc sống sao?
***
Gần như cùng thời điểm chia tay Mizuno, anh nghỉ việc.
Anh không chắc hai việc có liên quan với nhau hay không. Những tâm sự thường sẻ chia với Mizuno chỉ là bề nổi của cái gì đó dang dở anh không thể tả bằng lời. Vẫn có một bức màn che giấu thứ cảm giác cứ ngỡ đã trôi vào quên lãng.
Suy ngẫm về hai năm làm việc cuối cùng chợt thoáng qua tâm trí trước khi anh chìm vào giấc ngủ…
Hai năm qua Takaki đã không còn bất ngờ với những biến đổi của cảnh vật xung quanh và hành động của anh đều in vết của những dự tính ngày hôm qua. Anh sống và làm việc như một cái máy. Anh thấy mình chẳng khác gì những chiếc xe điện được lập trình sẵn để dừng và đi, chẳng cần biết tốc độ thế nào, chẳng cần nghĩ phải quẹo ra sao…
Và chẳng cần nói với ai bất cứ cái gì hết.
Hai năm ấy anh cũng không còn sự say mê khám phá về khoa học công nghệ hay niềm vui trong nghề lập trình nữa. Những mảnh trời đầy sao anh từng thích ngắm đã trở nên tầm thường và buồn chán.
Hai năm với sự thăng tiến vượt bậc trong công việc. Tiền lương và tiền thưởng của anh là nỗi ghen tị của biết bao đồng nghiệp khác. Anh đã bận đến nỗi không kiếm được thời gian để xài tiền, và trước khi nhận ra điều đó anh đã tích cóp được một số tiền quá lớn khiến chính anh khi nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm còn không tin được.
***
Trong phòng làm việc Takaki đang nhâm nhi một lon cà phê ấm. Vẫn nghe những tiếng gõ phím quen thuộc anh đang chờ đoạn mã vừa làm xong được biên dịch. Thật tức cười, anh nghĩ vậy. Chẳng có gì khiến anh phải tiêu xài nhiều vậy mà trước đến giờ anh lại cứ bù đầu vào kiếm tiền. Anh đã từng đùa với Mizuno về chuyện đó, cô cười nhưng sau đó lại biểu lộ một gương mặt lo lắng.
Đúng thế, nó chẳng hề vui chút nào cả.
***
Buổi tối.
Qua khe cửa cơn gió đầu thu mát lạnh lùa vào trong chiếc áo sơ-mi xanh thẫm đã tháo cà vạt khiến anh thấy dễ chịu. Ngồi đối diện là Mizuno, cô mặc đầm và khoác một chiếc áo len nâu. Một thời gian dài không ai đến nhà ai… Đúng hơn là đã hai tháng. Cả hai không thể cùng quá bận, chỉ là không còn cố gắng để được ở bên nhau mà thôi.
“Này Takaki-kun. Hồi bé anh có ước mơ sau này sẽ làm gì không?” Mizuno hỏi sau khi nghe anh cằn nhằn về công việc. Anh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Anh không nghĩ mình đã muốn tương lai thành cái gì cả.”
“Không gì hết sao?”
“Ừ. Đối với anh sống qua khoảng thời gian đó đã là một nỗ lực không nhỏ rồi.”
Mizuno cười, cô lấy một miếng lê mà nhai ngon lành.
“Em cũng vậy.”
“Thật à?”
“Thật đấy. Hồi đó em sợ nhất là bị hỏi câu này ấy chứ. Vì thế sớm kiếm được một công việc khiến em cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, bởi vì từ đây mình chẳng phải nghĩ gì về tương lai nữa.”
Anh đồng tình và tự lấy cho mình một miếng lê.
Anh muốn thành cái gì ư?
Có lẽ anh đã luôn trăn trở về một nơi mình thực sự thuộc về. Anh chưa tìm thấy nó, cũng vì thế mà anh chẳng thực sự theo đuổi điều gì cả. Anh cũng không tìm thấy con người thật của mình. Anh mãi chôn chân ở giữa con đường dẫn đến một thứ gì đó mà chính anh cũng không rõ.
Điện thoại của cô vang lên. Anh đốt một điếu thuốc và nhìn cô đi ra ngoài hành lang. Mizuno trông có vẻ vui lắm. Bất giác anh lại thấy đố kị cái người ở đầu dây bên kia. Anh tưởng tượng ra một người đàn ông lạ hoắc đang luồn tay dưới lớp áo khoác của cô mà chạm vào làn da trắng mịn, mân mê.
Anh cảm thấy điên tiết.
“Cô bé cấp dưới gọi cho em ấy mà.” Cô trở vào sau khoảng năm phút trò chuyện. Anh tự giận mình thật vô lý khi suy diễn như vậy. Mizuno chẳng làm gì sai cả. Anh gật đầu và thô bạo dụi điếu thuốc xuống gạt tàn đến nát bấy.
Mình làm sao thế này?
Sáng hôm sau anh đang ngồi ở bàn ăn. Cũng lâu rồi anh và cô không có dịp cùng ăn sáng.
Anh nhìn qua cửa sổ và thấy một bầu trời xám xịt. Buổi sáng chủ nhật lạnh như băng này cô nấu cho anh một bữa thật ngon.
Nhìn cô phết trứng ngoáy lên nửa miếng bánh mì nướng bỗng dưng anh có dự cảm đây sẽ là bữa sáng cuối cùng anh và cô ăn cùng nhau. Chẳng có gì bất thường xảy ra nhưng anh lại linh tính như vậy. Dĩ nhiên anh không hề muốn thế, chủ nhật tuần sau anh sẽ lại ở nhà Mizuno và ăn sáng vui vẻ cùng cô ấy, và cứ thế…
Điều đó đã không xảy ra. Đó thực sự là bữa ăn sáng cuối cùng.
***
Takaki xin thôi việc khi còn ba tháng nữa là đến hạn hoàn thành dự án.
Qua cuộc nói chuyện với trưởng nhóm anh bày tỏ ý muốn sẽ cùng nhóm hoàn thành dự án, sau đó dành thêm một tháng nữa để giải quyết những việc còn tồn đọng và như vậy anh sẽ ra đi vào tháng hai năm sau. Trưởng nhóm không bộc lộ bất kì cảm xúc nào mà bảo anh muốn nghỉ thì đi mà nói với trưởng bộ phận.
Dĩ nhiên trưởng bộ phận đã cố gắng thuyết phục anh ở lại. Ông hứa sẽ đứng ra giải quyết tất cả những gì khiến anh không hài lòng trong công ty vì không muốn mất một kĩ sư phần mềm tài năng như anh. Ông khuyên Takaki hãy kiên nhẫn, có thể dự án hiện tại rất khó khăn nhưng một khi nó được hoàn thành có thể anh sẽ được thăng chức và công việc sẽ nhàn hạ hơn nhiều…
Có thể… đúng là có thể đấy, nhưng hãy cho tôi được sống cuộc đời của mình!
Takaki lịch sự trả lời rằng anh không có rắc rối gì trong công ty cả. Dự án hiện tại với anh cũng chẳng là vấn đề. Đơn giản chỉ là anh không muốn làm nữa. Trưởng bộ phận không chấp nhận đơn từ chức và yêu cầu anh đưa ra một lý do rõ ràng hơn thế.
Buồn cười! Chính mình còn không biết cơ mà?
Sau một hồi thương lượng nữa cuối cùng ông ấy đành chấp thuận cho anh nghỉ vào cuối tháng giêng năm sau.
***
Càng về cuối thu trời càng lạnh, Takaki cố gắng hoàn tất cái dự án cuối cùng này nhanh hết mức có thể. Anh bận đến mức hầu như không thèm nghỉ ngơi và chính sự thiếu ngủ làm cho anh cảm thấy cơ thể mình nặng nề và nóng ran như bị sốt. Thậm chí anh còn bắt đầu mắc chứng say xe nặng. Anh cũng chuẩn bị tinh thần để một lần nữa chịu sự lạc lõng trong nhóm nhưng thực tế lại trái ngược hẳn. Trưởng nhóm bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với các thành viên, trưởng bộ phận thì chỉ sợ anh đầu quân cho công ty khác vì được nhận nhiều lương hơn trong khi trưởng phòng nhân sự lại vui vẻ hứa sẽ tư vấn cho một chỗ tốt khi anh muốn làm việc trở lại. Takaki không nghĩ ngợi nhiều trong thời gian này, anh chỉ muốn làm thật tốt để ngẩng cao đầu rời công ty.
Sau một trận bão lớn là vô vàn những luồng gió mạnh kinh hồn đặc trưng của vùng Kansai. Takaki quyết định mặc thêm áo khoác. Chiếc áo lâu rồi không dùng đã ảm mùi long não nồng nặc từ ngăn kéo. Anh cũng mang theo chiếc khăn choàng cổ Mizuno tặng từ lâu mà bước ra ngoài trời đông lạnh giá.
Anh không được nghe câu “Đi đường cẩn thận nhé!” nữa.
Liên lạc giữa anh và Mizuno chỉ còn qua điện thoại. Khoảng cách giữa các tin nhắn và hồi âm cứ ngày càng xa dần… Cho đến khi anh nhận ra đã thêm ba tháng nữa họ không gặp nhau.
***
Tối nọ, ngồi trên chuyến xe cuối cùng trong ngày của tuyến Trung tâm Takaki lơ đễnh phát ra một tiếng thờ dài, rất dài.
Chuyến xe muộn hướng về trung tâm Tokyo thật vắng khách nhưng đặc quánh bởi mùi cồn cùng sự mệt mỏi của con người. Vẫn là những cao ốc, là tiếng rầm rập của những khối sắt thép đang chạy trên đường ray. Tự dưng anh cảm thấy có ai đang theo dõi anh từ trên không trung. Ánh đèn điện chiếu qua các ô cửa kiếng của một một toà nhà đặc biệt cao thi nhau sà xuống, làm một khoảng đất rộng trông như một tấm lưới mắt cáo khổng lồ.
Gió thổi mạnh đến độ làm cho hàng triệu bóng đèn của thành phố chao đảo và lấp lánh trước mắt anh như những vì sao. Anh bị mê hoặc bởi thứ ánh sáng đó mà suýt không nhận ra xe đã về đến ga Shinjuku. Anh đứng dậy mà không thể ngăn mình quay lại…
Đâu đó trong thâm tâm anh nhìn thấy một cậu bé đã từng ngồi trên chính chiếc ghế này, mệt mỏi và tuyệt vọng.
***
Tin được không? Tận bây giờ Takaki vẫn không nghĩ mình đã quen với cuộc sống ở Tokyo. Từ hàng ghế ngồi chờ xe, dãy máy bán vé tự động đến dòng người chen chúc trong nhà ga, mọi thứ vẫn lạ lẫm và khó chịu như cái lần đầu tiên ấy.
***
Tháng mười hai qua đi cũng là lúc dự án kéo dài hai năm của nhóm anh chính thức kết thúc. Nhìn lại anh ngạc nhiên vì mình chẳng có cảm giác gì cả, họa chăng là mệt hơn bình thường mà thôi. Anh uống hết lon cà phê, bắt tay vào thu dọn đồ đạc và rời công ty. Lại là chuyến xe cuối cùng trong ngày.
Trở về ga Shinjuku anh đi đến chỗ đợi taxi và thấy một hàng người dài ngoằng. Thứ sáu… vậy đêm nay là Giáng sinh. Hèn chi anh nhớ mình đã lờ mờ nghe được giai điệu quen thuộc của bài Jingle Bells khi vừa xuống xe. Thế là anh quyết định không chờ taxi mà hướng ra cửa Tây.
Dọc theo những toà nhà chọc trời, giữa một bầu không khí quá yên tĩnh anh đi trên lộ trình quen thuộc dẫn về nhà. Chiếc điện thoại trong túi anh rung lên. Một cuộc gọi từ Mizuno.
Anh đã không bật máy, vì lý do nào đó anh không thể và không muốn trả lời. Anh nhìn vào màn hình LCD sáng lên dòng chữ “Risa Mizuno” mà trong lòng đau nhói. Chiếc điện thoại rung một hồi rồi tắt. Nó nằm bất động trên tay anh như một con vật vừa mới chết.
Takaki cảm nhận một hơi nóng trào lên trong người khi anh ngửa mặt lên, nhìn bầu trời sau khi bị những gã khổng lồ ở hai bên che khuất chỉ còn lại một khoảng. Chút ánh sáng từ một chiếc máy bay nhanh chóng bị lẫn vào cái nền đen đặc quánh đã vắng hết sao…
Thế rồi từ trong thinh không những bông tuyết bé xíu xuất hiện. Tuyết rơi rồi!
Chỉ một câu nói ấy, anh thầm nghĩ.
TÔI MUỐN NGHE! CHỈ MỘT CÂU ẤY THÔI! TẠI SAO KHÔNG AI CÓ THỂ NÓI CHO TÔI VẬY? CHỈ LÀ MỘT CÂU NÓI THÔI MÀ? Anh điên cuồng với cái ước vọng ích kỷ đó nhưng làm sao anh có thể sống tiếp khi không còn nghe được câu nói ấy? Rốt cuộc anh đã nhận ra điều anh tìm kiếm bấy lâu trong tuyệt vọng. Những bông tuyết đầu mùa đã xé toang bức màn cuối cùng ấy, mà hiện ra trong anh những lời nói của một cô bé mười ba tuổi…
“Takaki-kun, tớ chắc chắn rằng cậu sẽ khỏe mạnh! Tớ biết chắc rằng cậu sẽ được hạnh phúc!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.