Byousoku 5 Centimeter (Năm centimet một giây)

Chương 7



Đêm đó cô mở thư. Màu giấy vẫn còn trắng như chỉ vừa được viết và cô nhìn thấy nét chữ viết tay của mình hồi còn nhỏ. Mười lăm năm rồi chẳng thay đổi gì cả.

Cô lướt qua một chút rồi cẩn thận gấp lại bỏ vào phong bì. Mình sẽ đọc hết khi lớn hơn một chút nữa, cô nghĩ vậy.

Hãy còn quá sớm

***

“Takaki-kun thân mến,

Mong rằng cậu vẫn khỏe.

Lúc lên kế hoạch gặp nhau tụi mình đã không ngờ tuyết rơi nhiều thế này nhỉ? Có lẽ xe của cậu bị muộn rồi, thế nên tớ quyết định viết lá thư này trong khi chờ cậu đến.

Có lò sưởi ngay bên cạnh nên tớ ấm lắm. Như mọi khi tớ có mang theo một ít giấy viết để mình có thể viết thư bất cứ lúc nào cũng được. Tớ nghĩ mình nên viết cho cậu một cái, vậy đừng đến sớm quá nếu không kế hoạch của tớ sẽ đi tong hết. Đừng vội nhé!

Quả là một quãng thời gian dài từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Mười một tháng rồi còn gì nhỉ? Thế nên tớ thực sự có chút lo lắng đây. Lỡ tụi mình không nhận ra nhau thì làm sao? Có thể trạm dừng này quá nhỏ hẹp để tình huống đó xảy ra, nhưng mỗi khi tớ tưởng tượng về cậu trong bộ đồng phục trung học hay trang phục cầu thủ thì Takaki-kun sao mà lạ lẫm ghê.

Ưm, nên viết về cái gì nữa nhỉ? A tớ biết rồi. Tớ sẽ bắt đầu bằng việc gửi một lời cám ơn. Tớ sẽ viết ra đây tất cả những cảm xúc dành cho cậu, những cảm xúc không thể nói chính xác bằng lời. Khi chuyển đến Tokyo vào năm lớp bốn tớ đã rất mừng vì có cậu ở đó. Tớ rất hạnh phúc vì tụi mình thành bạn. Nếu không có cậu bên cạnh tớ không dám nghĩ cuộc sống ở Tokyo sẽ khó khăn tới cỡ nào.

Đó là lý do tớ đã cực kỳ không muốn rời xa Takaki-kun. Tớ đã ước được vào cùng trường và lớn lên cùng cậu. Có thể tớ đã quen với ngôi trường mới (nên đừng có quá lo cho tớ nhé!) nhưng mỗi ngày, tớ thường tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần: “Sẽ tốt hơn đến chừng nào nếu có Takaki-kun ở đây?”

Tớ rất buồn khi biết tin cậu sắp phải chuyển đến một nới xa xôi hơn nữa. Dù hiện tại Tokyo và Tochigi cũng chẳng phải gần gì, nhưng tớ luôn nghĩ trong lòng “Takaki-kun vẫn ở trong tầm tay của mình.” Tớ đã nghĩ mình luôn có thể đến chỗ cậu với chỉ vài chuyến xe điện. Nhưng lần này… đến tận cực nam của Kyushu thì có lẽ là quá xa với tớ rồi.

Từ bây giờ tớ sẽ tập sống dựa vào chính bản thân mình. Tớ không tự tin rằng mình làm được, nhưng đó là điều tớ phải làm. Cả hai chúng ta đều sẽ phải như vậy.

Còn một điều nữa tờ muốn nói với cậu. Tớ viết ra đây trong trường hợp tớ không đủ can đảm để nói ra.

Tớ yêu cậu.

Tớ không biết tình yêu ấy đến từ bao giờ, nhưng rất tự nhiên tớ đã yêu cậu trước cả khi tớ nhận ra điều đó. Lần đầu gặp gỡ cậu là một cậu bé thật mạnh mẽ và tử tế. Cậu đã luôn bảo vệ tớ.

Takaki-kun này, tớ chắc rằng cậu sẽ ổn thôi. Dù cuộc sống sau này có bao trắc trở, tớ biết và luôn tin rằng cậu sẽ vượt qua mà trưởng thành thành một người lớn tốt. Dù cậu có đi xa đến đâu tớ vẫn mãi mãi yêu cậu.

Xin cậu, xin cậu hãy nhớ điều đó.”

***

Đêm ấy anh nằm mơ…

Anh đang ngồi viết thư trong một căn phòng chất đầy thùng các-tông. Mọi thứ đã được đóng thùng để chuẩn bị chuyển đi. Anh dự định sẽ trao bức thư cho người con gái anh yêu trong lần hẹn hò đầu tiên, nhưng rốt cuộc không làm được vì lá thư đã bị gió cuốn mất.

Trong mơ tất cả đều rõ ràng.

Nhưng, dù thế nào anh cũng phải gửi cho cô ấy. Anh biết mình phải viết một lá thư dù sẽ không ai trên đời được đọc nó.

***

Tớ chưa biết “trưởng thành” là như thế nào. Nhưng nếu một ngày tớ vô tình gặp lại Akari, tớ muốn được trở thành một người mà không còn xấu hổ về sự tồn tại của mình nữa.

Akari, xin hứa với cậu điều đó!

Tớ yêu cậu, mãi mãi yêu cậu.

Giữ gìn sức khỏe nhé.

Tạm biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.