Byousoku 5 Centimeter (Năm centimet một giây)
Chương 8 (Hết)
Tháng tư. Đường phố Tokyo tràn ngập hoa anh đào.
Một ngày làm việc vất vả khiến mãi đến gần trưa Takaki Toono mới thức dậy. Anh kéo tấm rèm sang bên để những luồng nắng vàng tươi ùa vào mà lan tỏa khắp phòng. Gió xuân từng làn từng làn hùa nhau len lỏi trong mê cung nhà cao tầng cùng những tia sáng phản chiếu từ những ô cửa sổ tí tẹo làm anh thấy dễ chịu.
Giữa đám người khổng lồ của Tokyo có một cây anh đào lớn, nó đứng một mình và là cây nở rộ bông nhất.
Sau ba tháng nghỉ việc anh vừa bắt đầu đi làm trở lại, đủ loại việc từ thiết kế cho đến lập trình. Anh không chắc mình còn tiếp tục những công việc ngắn hạn này bao lâu nhưng quả là anh không chịu được việc ngồi không. Lập trình bỗng dưng đầy cuốn hút trở lại và tiếng gõ phím cũng bắt đầu nghe vui tai.
Bữa sáng muộn của anh là vài lát bánh mì quệt bơ nướng cùng một tách cà phê au lait [8]. Ăn xong anh quyết định hôm nay sẽ là ngày nghỉ, vì công việc gần đây nhất của anh đã kết thúc vào ngày hôm qua.
[8] Au lait là loại cà phê sữa pha theo kiểu Pháp. Người ta pha au lait bằng cách thêm sữa nóng vào cà phê espresso “đúp” (espresso doppio) hoặc cà phê espresso “kéo” (espresso lungo), hoặc cũng có thể là cà phê phin.
***
Thế là anh với lấy chiếc áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài. Cơn gió nhẹ lùa vào tóc anh mang theo mùi hương của ngày hôm qua vào bầu khí quyển. Một ngày thật đẹp. Từ khi nghỉ việc anh bắt đầu cảm nhận được sự khác lạ đến từ những thời điểm khác nhau trong ngày. Sáng sớm, anh có thể cảm thấy sự bắt đầu của một ngày qua một mùi hương, đến hoàng hôn anh lại cảm thấy sự kết thúc với một mùi hương rất khác. Một trời đầy sao cũng có mùi hương và một ngày âm u cũng thế, chúng đều hòa lẫn vào cuộc sống vội vã của từng con người trong thành phố này.
Anh đã từng mất đi những cảm giác ấy…
Takaki đi giữa một con đường hẹp trong khu dân cư. Anh cảm thấy khát nên mua một lon cà phê ở máy bán nước tự động rồi đi vào công viên. Anh vừa uống vừa quan sát mấy đứa trẻ đang chơi đùa ở cổng và những chiếc xe hơi nối nhau đi qua cầu. Sau dãy nhà chung cư là những tòa cao ốc của khu Shinjuku, từ đây nhìn chúng như những ngọn tháp vươn thẳng lên nền trời chói lọi có những cánh buồm xanh biếc vĩ đại giữa một đại dương mây trắng.
Anh tiếp tục đi về phía con đường có tuyến đường ray bắt ngang qua. Cây anh đào lớn đứng gần đó làm cho lớp nhựa đường xung quanh bị phủ lên một tấm lụa trắng hồng. Anh nhìn những cánh hoa chầm chậm rơi xướng mặt đất mà chợt nghĩ đến…
Năm centimet một giây.
Tiếng chuông báo hiệu xe đến vang lên, nhanh dần…
Anh trông thấy một người phụ nữ ở bên kia đường. Đôi giày của cô gõ những tiếng lách cách nổi lên trên cái nền dồn dập của âm thanh cảnh báo. Một tia sáng loé lên trong anh. Hai người tiếp tục đi về hướng ngược nhau nhưng anh có một cảm giác mạnh mẽ rằng, nếu anh quay lại thì cô ấy cũng sẽ quay lại. Anh chỉ biết là cô sẽ làm vậy.
Anh dừng lại ở bên kia con đường và từ từ quay lại. Cô ấy cũng thế. Trong một khoảnh khắc…
Ánh mắt của hai người gặp nhau.
Ngay lập tức trái tim và hồi ức của anh khuấy động như đoàn tàu đi ngang qua vừa chia đôi cảnh vật và tầm nhìn của họ.
Liệu cô ấy có còn đứng đó sau khi tàu đi qua?
Không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần đúng là cô ấy thôi, là quá đủ cho một phép màu rồi!
Takaki Toono đã tìm được câu trả lời cho mình. Trước khi đoàn tàu đi qua hết anh đã quay lại mà bước tiếp với một nụ cười trên môi.
~One more time, one more chance~
Hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.