M thân mến,
Em vừa tiễn ngài đi, và thế là em vội chạy vào trong nhà ngay lập tức để viết. Em không có bất cứ điều gì để nói cả, thật đó, không có điều gì mà tất cả những người khác ở Surrey không nói. Dường như nói “Em rất tiếc” khá ngớ ngẩn, phải không? Tất nhiên, mọi người đều rất tiếc.
Chuyện xảy ra thật khủng khiếp. Tuy vậy, em không chỉ lấy làm tiếc về sự mất mát của ngài, mà còn tiếc vì chúng mình đã không thể trò chuyện với nhau mỗi khi ngài về nhà. Em tiếc rằng mình đã không thể dự đám tang… Một luật lệ vớ vẩn, và em ước chi mình sinh ra là con trai để có thể tham dự (Em dự tính sẽ có một cuộc nói chuyện thâm tình với linh mục Compton về ý nghĩ ngu ngốc ấy).
Em rất tiếc vì em đã không thể làm… một người bạn tốt hơn. Giờ thì em đã ở đây rồi, trên trang giấy, nơi các cô gái được phép. Xin ngài hãy viết thư khi có thời gian. Hoặc lúc nào cảm thấy muốn viết.
Bạn của ngài – P
Trang viên Needham, tháng Tư, 1816…
Không hồi âm
Chắc chắn chưa từng có hành trình bằng xe ngựa nào dài hơn chuyến đi này – bốn tiếng đồng hồ từ Surrey đến London như dài vô tận, không khí tẻ nhạt, im lặng như tờ.
Penelope thà bị mắc kẹt trong một chiếc xe ngựa chở thư chung với Olivia và một chồng tạp chí dành cho phái nữ còn hơn. Cô lén nhìn nhanh sang bên kia, phía trong rộng lớn, tăm tối của chiếc xe, ngắm nhìn người chồng mới kết hôn cách đây mấy tiếng, đang ngả ra sau, dựa lưng vào ghế, đôi chân dài duỗi thẳng, toàn bộ cơ thể bất động như xác chết.
Cô tìm cách làm những suy nghĩ đang dấy loạn trong đầu mình lắng xuống. Chúng dường như đều tập trung vào vài thứ cực kỳ gây cảm giác bất an. Cụ thể là: Cô đã kết hôn. Điều này dẫn tới… Cô là Nữ hầu tước Bourne. Điều này giải thích tại sao… Cô đang du hành trong một phương tiện chuyên chở mà bị nhồi nhét đến khó thở bởi đống đồ đạc cá nhân và sẽ sớm có mặt ở London, nơi cô sẽ sống cùng người chồng mới cưới.
Điều này dẫn đến việc… Micheal là chồng mới cưới của cô. Điều này có nghĩa là… Cô sẽ cùng trải qua đêm tân hôn với Micheal. Có thể anh sẽ hôn cô lần nữa. Chạm vào cô lần nữa. Hơn thế nữa. Ai cũng có thể nghĩ anh sẽ làm vậy, đúng không? Nếu họ đã kết hôn.
Nghĩ cho cùng thì đó là việc các ông chồng và bà vợ đều làm. Cô hy vọng thế. Ôi, trời ạ! Nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến cô ước gì mình có gan đá tung cửa xe và tự ném mình bay thẳng ra ngoài. Họ đã kết hôn cực mau lẹ và tiết kiệm nguồn lực tối đa đến nỗi hầu như cô chẳng nhớ gì về buổi lễ – gần như không ghi nhớ được lúc thề ước sẽ yêu thương, an ủi và vâng lời, mà như vậy cũng tốt, vì phần yêu thương của lời thề ước là dối trá.
Anh đã cưới cô vì đất đai và không vì cái gì khác. Và không quan trọng việc anh đã chạm vào cô, khiến cô có những cảm giác mình chưa từng tưởng tượng nổi một cơ thể có thể cảm thấy được. Rốt cuộc, đây đích xác là kiểu hôn nhân mà cô được dạy dỗ sẽ có – một hôn nhân vụ lợi.
Một cuộc hôn nhân vì bổn phận. Một cuộc hôn nhân để hợp khuôn phép xã hội. Anh đã nói điều đó rất rõ ràng. Chiếc xe ngựa nảy lên khi đi qua một đoạn đường rất gồ ghề, và Penelope rít lên một tiếng the thé ngắn khi suýt trượt ra khỏi ghế ngồi được phủ bọc hết sức xa xỉ.
Lấy lại bình tĩnh, cô chỉnh lại vị trí ngồi của mình, bám chặt cả hai bàn chân thẳng xuống sàn xe và ném một cái nhìn về phía Micheal, người chẳng hề nhúc nhích mà chỉ hé mắt – chắc có lẽ để đảm bảo rằng cô đã không tự làm mình bị thương. Khi chắc chắn rằng cô không cần đến bác sĩ phẫu thuật, anh lại nhắm mắt.
Anh đang phớt lờ cô, sự im lặng của anh rất ung dung và cực kì trêu ngươi. Thậm chí anh còn không thể giả vờ quan tâm đến cô. Nếu cô không lo lắng thái quá về các sự kiện trọng đại trong ngày, không chừng cô cũng có khả năng giữ nguyên tình trạng nín thinh để thi gan với anh về khoản im lặng.
Có lẽ thế. Penelope sẽ không bao giờ biết được, bởi vì cô không thể im lặng thêm một giây phút nào nữa. Cô hắng giọng, cứ như thể đang chuẩn bị phát biểu trước công chúng. Anh mở mắt và lướt nhìn sang cô nhưng vẫn không có thêm cử động gì khác. “Tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta dành ra khoảng thời gian này để thảo luận về kế hoạch của tụi mình.” “Kế hoạch của tụi mình?” “Kế hoạch để đảm bảo rằng các em gái của tôi có một mùa lễ hội thành công.
Anh còn nhớ lời hứa của mình chứ?” Bàn tay cô di chuyển vào trong túi áo đi đường, nơi đồng tiền anh đưa cho cô hai đêm trước đang đè nặng ngay sát đùi. Điều gì đó mà cô không thể nhận ra nhảy múa lung linh trên khắp gương mặt anh. “Tôi nhớ lời hứa ấy.” “Kế hoạch là gì?” Anh duỗi người, đôi chân kéo dài còn xa hơn qua tận bên kia chiếc xe.
“Tôi dự tính sẽ tìm chồng cho các em gái của em.” Cô chớp chớp mắt. “Ý anh là những người cầu hôn?” “Tùy em thôi. Tôi đã nghĩ ra được hai người.” Sự tò mò trỗi dậy. “Họ như thế nào?” “Có tước hiệu.” “Và?”, cô giục. “Và đang muốn kiếm vợ.” Anh đang làm cô giận điên lên.
“Họ có những đặc điểm đáng tin cậy, kiểu người chồng thích hợp không?” “Trong một chừng mực nào đó thì họ là đàn ông và còn độc thân.” Mắt cô mở to. Anh không nói đùa. “Đó không phải là những phẩm chất mà tôi nói đến.” “Những phẩm chất.” “Các đặc điểm tạo nên một người chồng tốt.” “Tôi hiểu rồi, em là chuyên gia trong chủ đề này.” Anh khẽ gật đầu tỏ ý giễu cợt.
“Xin mời, khai sáng cho tôi đi nào.” Penelope kéo mình ngồi thằng lên, bấm các ngón tay khi liệt kê các khoản mục. “Tốt bụng. Rộng rãi. Một chút vui tính…” “Chỉ một chút thôi sao? Nói thế nào đây, cáu kỉnh vào mỗi thứ Ba và thứ Năm chắc sẽ thỏa đáng lắm phải không?” Cô nheo mắt lại.
“Vui tính”, cô lặp lại trước khi ngừng lời rồi bổ sung, “Một nụ cười nồng hậu”. Cô không thể ngăn mình thêm vào, “Thế nhưng, trong trường hợp của anh thì tôi sẽ chấp nhận bất kỳ kiểu cười nào.” Anh không cười. Cô thúc giục, “Họ có những phẩm chất đó không?”.
Anh không trả lời. “Liệu các em gái tôi có thích họ không?” “Tôi chẳng biết.” “Anh có thích họ không?” “Không thích lắm.” “Anh đúng là một kẻ ương bướng.” “Hãy coi nó là một trong số những phẩm chất của tôi.” Anh ngoảnh mặt đi, và Penelope nhướng một bên mày về phía anh.
Cô không thể kiềm chế được. Chưa một ai trong đời từng chọc cô tức điên lên như người đàn ông này. Chồng của cô. Chồng của cô, người đã bức cô ra khỏi cuộc sống của mình không chút thương tiếc. Chồng của cô, người cô đồng ý kết hôn vì không muốn các em gái phải chịu đựng thêm một tai họa nào khác giáng xuống thanh danh do chính cô gây ra.
Chồng của cô, người đã đồng ý giúp cô. Chỉ tới bây giờ cô mới vỡ lẽ ra là khi anh nói giúp, ý của anh là sắp đặt thêm một cuộc hôn nhân không tình yêu khác. Hoặc hai. Hiện cô không có được nó. Cô không thể làm được gì nhiều, nhưng có thể chắc chắn rằng Olivia và Pippa phải có cơ hội được hưởng hôn nhân hạnh phúc.
Cơ hội mà cô đã không có được. “Thứ nhất, anh còn không hề biết liệu những quý ông này có chấp nhận lấy chúng hay không.” “Họ sẽ chịu thôi.” Bourne dựa lưng ra sau và nhắm mắt lại lần nữa. “Làm sao anh biết được?” “Bởi vì họ nợ tôi một số tiền rất lớn, và tôi sẽ xóa nợ cho họ để đổi lấy hôn nhân.” Penelope há hốc miệng.
“Anh sẽ mua lòng chung thủy của họ à?” “Tôi không chắc lòng chung thủy có nằm trong giao kèo.” Anh nói mà không mở mắt – chúng vẫn nhắm nghiền trong những giây phút suy ngẫm dài ngoằng của cô về lời nói khủng khiếp đó. Cô ngả người tới trước và lấy một ngón tay chọc vào chân anh.
Thật mạnh. Anh mở mắt ra. Không thể có niềm vui thằng lợi khi trong cô đang tràn đầy nỗi oán giận bất bình. “Không”, cô đột ngột lên tiếng, ngắn gọn và gay gắt trong chiếc xe ngựa bé nhỏ. “Không?” “Không”, cô lặp lại. “Anh đã hứa với tôi là cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ không hủy hoại cách em gái tôi.” “Và đúng là vậy mà, kết hôn với những người đàn ông này quà thật sẽ khiến cho họ rất được sùng kính trong xã hội.” “Kết hôn với những người có tước vị nhưng lại nợ tiền anh và có thể không chung thủy sẽ hủy hoại họ bằng những cách khác.
Những cách rất hệ trọng.” Một lông mày đen nhướng lên theo cái vẻ trêu ngươi người ta mà cô bắt đầu thấy ghét. “Những cách rất hệ trọng?” Cô sẽ không sợ hãi. “Phải. Những cách rất hệ trọng. Các em gái của tôi sẽ không phải chịu đựng cuộc hôn nhân dựa trên mấy cái giao kèo vớ vẩn liên quan đến bài bạc.
Mình tôi chịu đựng là đủ tồi tệ rồi. Chúng sẽ tự chọn chồng cho mình. Chúng sẽ có cuộc sống hôn nhân dựa vào những thứ hơn thế nữa. Dựa vào…” Cô ngưng lại, không muốn anh cười nhạo mình. “Dựa vào?” Cô không mở miệng. Sẽ không cho anh đắc ý với câu trả lời đâu.
Cô đợi anh nài ép mình. Kỳ lạ thay, anh không nài. “Tôi cho là em có một kế hoạch bắt giữ các quý ông có những phẩm chất này?” Cô không có. Không hẳn là có. “Dĩ nhiên rồi.” “Sao nào?” “Anh gia nhập trở lại xã hội. Chứng tỏ cho họ thấy hôn nhân giữa chúng ta không phải bị ép buộc.” Anh nhướng một bên mày.
“Của hồi môn của em bao gồm mảnh đất của tôi. Em tưởng họ sẽ không nhận ra rằng tôi đã ép buộc em lấy tôi chắc?” Penelope cắn môi, ghét việc những gì anh nói là có lý. Thế là cô nói điều đầu tiên xuất hiện trong đầu. Điều đầu tiên, vô cùng điên rồ xuất hiện trong đầu.
“Chúng ta phải ngụy tạo một cuộc hôn nhân vì tình yêu.” Anh chẳng biểu lộ chút gì sửng sốt như những gì cô cảm thấy khi thốt ra câu đó. “Làm thế nào… Tôi trông thấy em ở quảng trường trong làng và quyết định cải tà quy chính ư?” Đâm lao thì phải theo lao thôi. “Dường như… Có lý đấy.” Lông mày của anh lại cong lên một lần nữa.
“Vậy sao? Em tưởng người ta sẽ tin vào điều ấy khi sự thật lại là, tôi đã làm tổn hại em ở một điền trang bị bỏ hoang trước khi cha em thình lình tấn công như vũ bão vào ngôi nhà bằng một khẩu súng trường hả?” Cô ngập ngừng. “Tôi sẽ không gọi đó là tấn công như vũ bão.” “Ông ta bắn mấy phát đạn vào nhà của tôi.
Nếu đó không phải là tấn công như vũ bão thì tôi chịu, không biết nó là gì.” Đó là vấn đề mấu chốt. “Được rồi. Ông ấy đã tấn công như vũ bão. Nhưng đó không phải là câu chuyện chúng ta sẽ kể.” Cô hy vọng lời nói được thốt ra một cách dứt khoát và thầm cầu xin, Làm ơn hãy đồng ý đi.
“Nếu các em gái tôi sắp sửa có cơ hội kết hôn thật sự, chúng cần chuyện này. Anh đã hứa với tôi rồi. Vật tượng trưng của anh.” Bourne im lặng một lúc lâu, và cô nghĩ rằng chắc anh sẽ từ chối, cầu hôn cô vì các em gái cô hoặc không có gì hết. Rồi cô sẽ làm gì? Cô có thể làm gì khi giờ đây cô chịu ơn anh và ý muốn của anh – quyền hành của anh – với tư cách là chồng cô? Cuối cùng, anh ngả người ra sau lần nữa rồi nói đầy nhạo báng, “Đương nhiên rồi.
Sáng chế câu chuyện thần kỳ của chúng ta đi. Tôi hoàn toàn chăm chú lắng nghe đây.” Anh nhắm mắt lại, cách biệt với cô. Đáng lẽ lúc đó Penelope sẽ hy sinh mọi thứ mình rất yêu mến đổi lấy một lời đối đáp trả miếng thật chua cay – đổi lấy điều gì đó có thể xúc phạm lại anh cũng nhanh chóng và tài tình như lời nói của anh.
Tất nhiên là chẳng có gì tự nhiên nảy ra trong đầu. Vì vậy, cô đành mặc kệ anh và chồm tới trước, bắt đầu xây dựng câu chuyện. “Bởi vì chúng ta biết nhau từ rất lâu rồi có lẽ chúng ta đã quen lại nhau vào ngày lễ Thánh Stephen[1].”
Mắt anh mở ra he hé. “Ngày lễ Thánh Stephen?” “Tốt nhất là câu chuyện của chúng ta nên bắt đầu trước khi xảy ra việc thông báo Falconwell là… một phần trong của hồi môn của tôi.” Penelope làm ra vẻ như đang kiểm tra một vết bẩn nào đó trên áo choàng đi đường của mình, căm ghét cảm giác nghẹn ứ trào dâng trong cổ họng khi thốt ra câu nói ấy, nhắc cô nhớ về giá trị đích thực của mình.
“Tôi luôn yêu thích Giáng sinh, và lễ Thánh Stephen ở Coldharbour đúng là… một ngày hội.” “Bánh pudding quả sung và những thứ khác, tôi giả định là thế?” Đó không phải là một câu hỏi. “Phải. Và có hát mừng”, cô thêm vào. “Cùng với những đứa trẻ?” “Vâng, rất nhiều trẻ con.” “Nghe có vẻ giống y chang dạng sự kiện tôi sẽ tham dự.” Cô không thể không nhận thấy vẻ châm biếm của anh, nhưng không để mình bị nó dọa cho sợ hãi.
Cô nhìn anh chằm chằm và không thể nhịn việc lên tiếng, “Nếu từng ở Falconwell vào dịp Giáng Sinh, tôi cho là anh sẽ thích sự kiện ấy lắm cho xem”. Dường như anh cân nhắc câu trả lời, nhưng kìm giữ lời nói, và Penelope cảm nhận được một làn sóng thành công vang dội uốn lượn qua người trước cử chỉ lãnh đạm của anh – một chiến thắng thứ yếu.
Anh nhắm mắt lại và ngả người ra sau lần nữa. “Vậy là, tôi đã ở đó, ăn uống chè chén vào ngày lễ Thánh Stephen và em cũng ở đó, người yêu thuở nhỏ của tôi.” “Chúng ta có phải người yêu thuở nhỏ của nhau đâu.” “Không liên quan đến sự thật ở đây. Điều quan trọng là người ta có chịu tin nó hay không thôi.” Sự hợp lý trong lời nói làm cô bực bội.
“Quy tắc thứ nhất của những tên vô lại hả?” “Quy tắc thứ nhất của việc cá cược.” “Bên tám lạng, bên nửa cân”, cô nói, giọng chua ngoa. “Thôi nào, em nghĩ rằng có người thèm đi chứng thực câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ thời thơ ấu sao?” Cô làu bàu, “Tôi không nghĩ vậy.” “Bọn họ sẽ không làm thế đâu.
Vả lại, đây là điều gần đúng với sự thật nhất trong toàn bộ mọi chuyện.” Thật à? Sẽ là nói dối nếu như cô nói rằng mình chưa từng mơ sẽ kết hôn với anh, người con trai đầu tiên cô từng biết, người đã làm cho cô mỉm cười và phá lên cười thành tiếng như một đứa trẻ.
Nhưng anh chưa bao giờ mơ như thế, đúng không? Không quan trọng. Giờ đây, khi nhìn người đàn ông này một cách chăm chú, cô không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của cậu bé mình đã quen biết một thời… Cậu bé chắc có lẽ đã coi cô như người yêu dấu của mình. Bourne tiếp tục, kéo cô ra khỏi suy nghĩ.
“Vậy là, em ở đó, với đôi mắt xanh biếc và duyên dáng, thực sự bùng sáng trong ánh lửa hồng rực của món bánh pudding nhân quả sung, và tôi không thể chịu đựng được thêm một giây phút nào khác của tình trạng độc thân buông thả mất kiểm soát rồi bỗng trở nên vô ích của mình.
Tôi nhìn thấy trong con người em trái tim mình, mục đích của mình, chính tâm hồn mình.” Penelope biết điều ấy thật lố bịch, nhưng không thể ngăn luồng hơi ấm chợt ùa tới ngập tràn hai má trước lời nói đó, trầm tĩnh và khẽ khàng giữa khoảng cách gần khít nhau trong xe ngựa. “Ý… ý đó nghe có vẻ được đấy.” Anh phát ra một tiếng gì đó.
Cô không chắc nó có nghĩa gì. “Lúc ấy tôi đang mặc một bộ nhung màu xanh.” “Rất yêu kiều.” Cô phớt lờ anh. “Anh có một nhánh cây nhựa ruồi trong ve áo.” “Một dấu hiệu tán thành tinh thần ngày lễ.” “Chúng ta đã khiêu vũ.” “Điệu jig à?” Giọng điệu mỉa mai của anh kéo cô ra khỏi thế giới tưởng tượng nhỏ bé của mình, nhắc cô nhớ về sự thật.
“Có lẽ vậy.” Liền sau đó anh ngồi thẳng dậy. “Coi nào, Penelope”, anh nói đầy khiển trách, “chỉ mới cách đây mấy tuần trước thôi mà, em lại không nhớ sao?” Cô nheo mắt lại nhìn anh. “Được rồi. Điệu reel[2].”
“A. Phải đó. Hào hứng hơn điệu Jig nhiều.” Anh đang chọc cô phát điên lên. “Nói tôi nghe xem, mắc mớ gì mà tôi lại ở đó, ở Coldharbour, ăn mừng lễ Thánh Stephen?” Cô bắt đầu không thích cuộc trò chuyện này.
“Tôi không biết nữa.” “Em biết tôi đã mang một nhánh cây nhựa ruồi trong ve áo… Chắc chắn em đã xem xét động cơ của tôi trong câu chuyện đặc sắc này?” Cô căm ghét cái cách lời nói tuôn trào khỏi anh, kiểu ra vẻ bề trên, gần như là khinh miệt. Có thể đó là lý do cô nói, “Anh đến đây thăm mộ cha mẹ mình.” Anh cứng người lại khi nghe thấy điều đó.
Và cử động duy nhất trong xe là sự đung đưa nhẹ nhàng của cơ thể họ theo nhịp chuyển động của bánh xe. “Mộ của cha mẹ tôi.” Cô không lùi bước. “Phải. Anh đều làm thế mỗi dịp Giáng sinh. Anh để lại hoa hồng trên tấm bia của mẹ anh, hoa thược dược trên tấm bia của cha anh.” “Vậy sao?” Cô ngoảnh mặt đi, hướng ra cửa sổ.
“Tôi hẳn phải có một mối giao thiệp tuyệt vời với một nhà kính gần đây.” “Đúng thế. Em gái Philippa của tôi trồng những bông hoa đáng yêu nhất, quanh năm, tại trang viên Needham.” Bourne nghiêng người tới trước, thì thầm đầy chế nhạo. “Quy tắc thứ nhất của việc tập nói dối là chúng ta chỉ kể với bọn họ về bản thân mình thôi, cưng à.” Cô dõi theo những hàng cây bạch dương mảnh khảnh ven đường mất hút dần vào lớp tuyết trắng xóa phía xa xa.
“Không phải nói dối đâu. Pippa thật sự là một người làm vườn.” Một khoảng im lặng dài trôi qua trước khi Penelope quay lại nhìn anh, và phát hiện ra anh đang quan sát mình một cách chăm chú. “Lỡ có người nào đi viếng mộ thân sinh của tôi vào ngày Thánh Stephen, họ sẽ tìm thấy cái gì ở đó?” Cô có thể nói dối.
Nhưng cô không muốn làm vậy. Cùng một ý nghĩ ngốc nghếch như vừa rồi, cô muốn anh biết rằng cô đã nghĩ về anh mỗi dịp Giáng sinh… rằng cô đã thắc mắc về anh. Rằng cô đã lo lắng. Dẫu cho anh chẳng thèm quan tâm. “Hoa hồng và hoa thược dược. Đúng y như lúc anh để chúng lại hằng năm.” Tới lượt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, và thế là cô chộp lấy cơ hội nghiên cứu nét mặt của anh, quai hàm cứng cáp, ánh nhìn đăm đăm trong đôi mắt, cách môi anh – đôi môi mà cô biết từ trải nghiệm trước đó, thật đầy đặn, mềm mại và phi thường, mím chặt lại thành một đường thẳng.
Anh trông rất tự chủ và kín đáo, vẻ căng thẳng trong anh không thể lay chuyển được, và cô ước chi mình có thể lay động được anh, khơi gợi cảm xúc, khiến anh thay đổi thái độ kiểm soát cứng nhắc của mình. Đã từng có một thời anh rất tự do tự tại, đầy những hành động quá khích.
Nhưng giờ khi quan sát anh, cô gần như không thể nào tin được anh chính là con người ấy. Cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để biết hiện giờ anh đang trầm tư suy nghĩ điều gì. Anh không nhìn cô khi lên tiếng. “Chà, nghe chừng em đã nghĩ ra toàn bộ câu chuyện rồi. Tôi sẽ cố hết sức mình ghi nhớ câu chuyện tình yêu từ cái nhìn đầu tiên của chúng ta.
Tôi đoán chúng ta sẽ kể câu chuyện này thật nhiều lần.” Cô lưỡng lự rồi nói, “Cảm ơn, thưa ngài.” Anh chợt quay đầu lại. “Thưa ngài? Trời ơi, Penelope. Em định làm một người vợ trịnh trọng dữ vậy sao?” “Người ta đòi hỏi một người vợ phải tỏ lòng tôn trọng với chồng của cô ấy.” Hai lông mày anh liền nhíu lại.
“Tôi cho rằng đó là cách cư xử mà em được rèn luyện.” “Anh quên là tôi đã được dự tính trở thành một nữ công tước.” “Tôi rất tiếc vì em đã phải yên phận với địa vị hầu tước bị bôi tro trát trấu.” “Tôi sẽ gắng hết sức bền chí”, cô đáp lại, lời nói tỉnh khô như cát.
Họ đi trong im lặng kéo dài hồi lâu trước khi cô nói. “Anh sẽ cần phải trở lại xã hội. Vì các em gái tôi.” “Em đang trở nên khá thoải mái trong việc ra yêu cầu với tôi đấy.” “Tôi đã kết hôn với anh. Tôi nghĩ anh có thể hy sinh một hoặc hai thứ, tính đến việc tôi đã từ bỏ mọi thứ để anh có thể sở hữu mảnh đất của mình.” “Ý em muốn nói từ bỏ cuộc hôn nhân hoàn hảo của mình chăng?” Cô ngồi lùi lại.
“Nó không hoàn hảo đâu.” Anh không nói gì, nhưng cái nhìn sắc bén của anh khiến cô phải lí nhí thêm vào, “Song, tôi không nghi ngờ gì là nó có thể hoàn hảo hơn cuộc hôn nhân này.” Tommy sẽ không chọc cho cô phát bực đến như vậy. Họ lại đi trong im lặng một lúc lâu nữa trước khi anh nói, “Tôi sẽ tham dự những buổi lễ và sự kiện cần thiết.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một biểu hiện của nỗi chán chường.
“Chúng ta sẽ bắt đầu với Tottenham. Anh ta đại loại gần như là một người bạn của tôi.” Kiểu miêu tả đầy lúng túng. Micheal chưa bao giờ là mẫu người không có bạn bè. Anh rất sáng dạ, sôi nổi, có duyên và tràn đầy nhựa sống… và bất kì ai quen biết anh hồi còn bé đều yêu quý anh.
Cô đã yêu quý anh. Anh từng là người bạn thân thương nhất của cô. Chuyện gì đã xảy đến với anh? Sao anh lại biến thành người đàn ông lạnh lùng, cay độc này?? Cô đẩy suy nghĩ ấy qua một bên. Tử tước Tottenham là một trong số các anh chàng độc thân được săn lùng nhất của giới thượng lưu, có một người mẹ không thể chê vào đâu được.
“Một sự lựa chọn rất hay. Anh ta có nợ tiền anh không?” “Không.” Bầu không khí im lặng phủ xuống. “Chúng ta sẽ dùng bữa tối với anh ta tuần này.” “Anh có giấy mời rồi à?” “Chưa có.” “Thế thì sao…” Anh thở dài. “Hãy kết thúc việc này trước khi nó bắt đầu, được chứ? Tôi sở hữu một sòng bạc sinh lời nhiều nhất London.
Có vài quý ông ở Anh không thể đào ra thời gian nói chuyện với tôi.” “Còn vợ của họ thì sao?” “Vợ của họ thì sao chứ?” “Anh nghĩ họ sẽ không phán xét anh sao?” “Tôi nghĩ tất cả bọn họ đều muốn tôi ở trên giường của mình, vì thế họ sẽ tìm được chỗ cho tôi trong phòng khách thôi.” Cô vội rụt đầu lại khi nghe đến lời khiếm nhã ấy.
Đến ý tưởng rằng anh sẽ nói một điều như thế với vợ mình. Đến ý tưởng rằng anh sẽ dành thời gian lên giường với những người vợ khác. “Tôi cho rằng anh hiểu nhầm giá trị về sự hiện diện của mình trong phòng ngủ của một quý bà rồi đó.” Anh nhướng một bên lông mày.
“Tôi cho là em sẽ cảm thấy khác đi sau đêm nay.” Nỗi lo ngại về đêm tân hôn của họ hiện ra dần dần trong câu nói, và Penelope căm hận việc mạch đập của mình trở nên nhanh hơn khi vẫn muốn phỉ nhổ vào anh. “Phải rồi, dẫu cho anh có thể bỏ bùa mê các quý bà quý cô của giới thượng lưu, tôi có thể cam đoan với anh rằng trước công chúng, họ biết suy xét về người bầu bạn sáng suốt hơn khi ở chốn riêng tư nhiều.
Và anh đâu có đủ tốt lành để kết bạn.” Cô không thể tin được mình đã nói như thế. Nhưng anh làm cô nóng giận tột cùng. Khi Bourne nhìn cô, có điều gì đó mạnh mẽ trong ánh mắt anh. Điều gì đó gần như sự khâm phục. “Tôi rất vui vì em đã phát hiện ra sự thật, vợ à. Tốt nhất là nên loại bỏ bất cứ hy vọng hão huyền nào về chuyện tôi có thể làm một quý ông hay một người chồng đàng hoàng ngay từ đầu khi chúng ta ở bên nhau.” Anh tạm ngừng, phủi một hạt bụi nào đó khỏi ống tay áo.
“Tôi không cần đàn bà.” “Đàn bà là những người gác cổng vào xã hội. Thật ra, anh thực sự cần họ đấy.” “Đó là lý do vì sao tôi có em rồi.” “Chỉ tôi thôi thì không đủ.” “Tại sao? Không phải em là quý cô người Anh hoàn hảo à?” Penelope nghiến răng khi nghe kiểu miêu tả đó và cách anh nhấn mạnh mục đích xưa kia và tương lai của mình.
Rằng cô hoàn toàn không có giá trị. “Tôi chỉ cách tuổi quá lứa lỡ thì trong gang tấc. Nhiều năm trước, tôi từng là hoa khôi của buổi dạ vũ.” “Bây giờ em là Hầu tước Phu nhân Bourne rồi. Tôi không thể hoài nghi việc em sẽ nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý đấy, cục cưng.” Cô nheo mắt nhìn anh.
“Tôi không phải cục cưng của anh.” Mắt anh mở to. “Em làm tổn thương tôi đó. Em không nhớ ngày lễ Thánh Stephen à? Điệu vũ reel của chúng ta chẳng có ý nghĩa gì với em hết ư?” Cô sẽ chẳng thấy tiếc nuối gì nếu anh ngã ra ngay bên ngoài cạnh xe ngựa và lăn xuống một cái mương nào đó.
Quả thực, nếu xảy ra chuyện đó thật, cô sẽ không dừng lại để đi tìm và nhặt xác anh làm gì. Cô không quan tâm việc Falconwell có được hoàn lại cho anh hay không. Nhưng cô lo lắng cho các em mình, và cô sẽ không để thanh danh của chúng bị nhơ nhuốc từ tiếng xấu của chồng mình.
Cô hít vào một hơi thật sâu, tự buộc mình phải bình tĩnh lại. “Anh sẽ cần chứng tỏ giá trị của bản thân một lần nữa. Họ cần phải thấy được nó. Phải tin rằng tôi thấy được nó.” Bourne phóng tia nhìn qua cô. “Giá trị của tôi nhiều gấp ba lần tài sản của các quý ông đáng trọng nhất giới thượng lưu đấy.” Cô lắc đầu.
“Ý của tôi là giá trị con người kìa. Với tư cách là một hầu tước. Một người đàn ông.” Anh trở nên bất động. “Bất cứ ai biết chuyện của tôi có thể nói với em tôi không có nhiều giá trị con người cho lắm, với bất kỳ tư cách nào mà em vừa kể ra. Tôi đã đánh mất tất cả một thập kỷ trước rồi.
Có lẽ em chưa nghe tin chăng?” Tất cả lời nói được tuôn ra từ anh đều hợm hĩnh, và cô biết đó là một câu hỏi tu từ, nhưng cô sẽ không để bị dọa nạt. “Tôi có nghe.” Cô nâng cằm lên để nhìn thẳng vào mắt anh. “Còn anh sẽ bằng lòng để một lỗi lầm nhỏ nhặt ngu xuẩn lúc còn bé nào đó che mờ hình tượng của mình suốt quãng đời còn lại à? Và cả hình tượng của tôi luôn?” Anh di chuyển, nghiêng người về phía cô, vô cùng nguy hiểm và đầy đe dọa.
Cô giữ vững vị trí, nhất quyết không ngồi lùi lại. Không ngoảnh mặt đi. “Tôi đã mất tất cả. Cả trăm nghìn đồng bảng đó. Chỉ vì một quân bài. Nó rất khủng khiếp. Vậy mà em gọi đó là một lỗi lầm nhỏ nhặt ư?” Penelope nuốt nghẹn. “Cả trăm nghìn hả?” “Khoảng chừng đó.” Cô kìm nén thôi thúc muốn hỏi khoảng chừng đó đích xác là bao nhiêu.
“Chỉ do một quân bài?” “Một quân bài.” “Thế thì có lẽ đó không phải là một lỗi lầm nhỏ nhặt. Nhưng chắc chắn là ngu xuẩn.” Cô chẳng biết lời nói từ đâu bay ra, nhưng dù gì nó cũng đã thoát ra rồi, và cô biết rằng sự lựa chọn của mình là cứ trơ lì ra đó hoặc tỏ ra sợ hãi.
Kỳ diệu làm sao, cô vẫn giữ cái nhìn chằm chằm chĩa thẳng vào anh. Giọng của anh xuống thấp, gần như là càu nhàu. “Em vừa gọi tôi là một gã ngu xuẩn à?” Tim Penelope đập thình thịch, mạnh đến nỗi cô ngạc nhiên vì anh không thể nghe được nó giữa không gian ngột ngạt bên trong xe.
Cô huơ huơ một bàn tay, hy vọng cử chỉ ấy ra vẻ hờ hững. “Đó không phải là ý chính. Nếu chúng ta sắp sửa thuyết phục xã hội rằng các em gái tôi xứng đáng để kết hôn, anh phải chứng tỏ mình là một người hộ tống đáng trọng gấp nhiều lần hơn nữa của chúng.” Cô ngừng lại một chút.
“Anh cần phải sửa đổi mình.” Anh im thin thít hồi lâu. Đủ lâu để cô tưởng rằng chắc mình đã đi quá xa. “Sửa đổi mình.” Cô gật đầu. “Tôi sẽ giúp anh.” “Em luôn giỏi thương lượng vậy sao?” “Không hề. Thực ra là, tôi chưa bao giờ thương lượng cả. Tôi chỉ đơn giản nhượng bộ thôi.” Anh nheo mắt lại.
“Trong ba ngày qua em chẳng nhượng bộ lấy một lần đâu.” Nhất định cô đâng tỏ ra ít phục tùng hơn thường lệ. “Không đúng. Tôi đã đồng ý lấy anh mà, phải không?” “Đúng vậy.” Cô trở nên niềm nở khi nghe thấy lời nói và cách nó khiến cô nhận thức vô cùng rõ về anh.
Người chồng của mình. “Còn gì nữa không?” Cô chợt bối rối. “Sao, thưa ngài?” “Tôi thấy rằng mình không thích những bất ngờ cứ xuất hiện liên miên trong thỏa thuận của chúng ta. Nào, hãy nói rõ hết ý định của mình đi. Em muốn các em gái của mình có một mùa vũ hội thành công, hôn nhân tương xứng tốt đẹp.
Em muốn tôi quay trở lại xã hội. Còn gì nữa?” “Không còn gì khác cả.” Một cảm xúc nào đó bất ngờ, có thể là bất mãn chăng, chợt hiện ra trên mặt anh. “Nếu đối thủ khiến em không thể nào thua được, Penelope, thì em nên đặt cược đi.” “Thêm một quy tắc nữa của việc cá cược à?” “Thêm một quy tắc nữa của những tên vô lại.
Nó cũng có thể áp dụng cho những người chồng. Và có giá trị gấp đôi với những người chồng như tôi.” Những người chồng như anh. Cô tự hỏi nó có nghĩa gì, những trước khi cô có thể hỏi, anh thúc giục, “Còn gì nữa, Penelope? Hãy đòi hỏi ngay bây giờ, hoặc đừng bao giờ hé răng.” Câu hỏi thật rộng rãi, để ngỏ… và các câu trả lời thì vô số.
Cô ngần ngại, đầu óc đang làm việc hết tốc lực. Cô muốn gì đây? Thực sự muốn gì. Cô muốn gì từ anh? Nhiều hơn thế nữa. Từ ngữ thì thào trong tâm trí cô, không chỉ là một tiếng vang vọng lại từ buổi tối hôm ấy, mà dường như đã ở tận nơi xa xăm nào đó rồi… Buổi tối hôm ấy đã thay đổi mọi thứ, ngoài một thời cơ.
Một cơ hội để làm điều gì đó hơn là trở thành con rối bị anh, gia đình cô và xã hội buộc dây. Một cơ hội có được những trải nghiệm phi thường. Một cuộc sống phi thường. Penelope nhìn vào ánh mắt anh, toàn màu vàng và xanh lá. “Chắc anh không thích đâu.” “Tôi chắc chắn là mình sẽ không thích.” “Nhưng, vì anh đã yêu cầu…” “Tôi hoàn toàn chịu lỗi về phần mình, xin cam đoan với em.” Cô bặm môi lại với nhau.
“Tôi muốn điều gì đó hơn là một cuộc sống giản dị, hợp khuôn phép với tư cách người vợ giản dị.” Câu đó có vẻ khiến anh khựng lại. “Nói vậy nghĩa là sao?” “Tôi đã dành cả đời mình làm một quý cô gương mẫu… đang chuyển dần thành một bà cô già gương mẫu. Và chuyện đó thật… khủng khiếp.” Lời lẽ làm cô ngạc nhiên.
Trước đây cô chưa từng nghĩ nó lại khủng khiếp. Cô chưa từng mường tượng bất cứ điều gì khác. Cho đến lúc này. Từ khi có anh. Và anh đang đề nghị cho cô một cơ hội để thay đổi chuyện đó. “Tôi muốn một cuộc hôn nhân khác cơ. Kiểu mà tôi được phép mặc sức hành xử hơn một quý cô suốt ngày thêu thùa, làm từ thiện và chỉ biết chút ít ngoài món bánh pudding ưa thích nhất của chồng mình.” “Tôi không bận tâm xem em có thêu thùa hay không, và nếu tôi nhớ chính xác, việc này và em không hợp nhau lắm thì phải.” Cô mỉm cười.
“Một khởi đầu tuyệt hảo.” “Nếu em không bao giờ dành ra một giây phút nào cho hội từ thiện… thực tình tôi chẳng thể hình dung nổi mình sẽ quan tâm đâu.” Nụ cười của cô rộng mở. “Còn đầy triển vọng nữa. Và tôi cho là anh không có món pudding ưa thích nhất chăng?” “Phải, không có gì đáng chú ý cả.” Bourne tạm ngừng, quan sát cô.
“Tôi cho là còn nữa, đúng không?” Cô thích âm thanh của câu nói ấy trên môi anh. Kiểu nhếch mép với giọng nói mát êm dịu. Và dấu hiệu đầy hứa hẹn. “Tôi hy vọng thế. Và tôi cực kỳ mong anh sẽ cho phép tôi.” Ánh mắt anh tối sầm lại, gần như chuyển sang màu xanh rêu ngay lập tức.
“Tôi không chắc mình hiểu kịp.” “Rất dễ hiểu, thật đấy. Tôi muốn một cuộc phiêu lưu.” “Cuộc phiêu lưu nào?” “Cuộc phiêu lưu mà anh đã hứa hẹn với tôi ở Falconwell đó.” Anh ngả người ra sau, đôi mắt ánh lên một tia nhìn thích thú – tia nhỏ nhoi mà cô nhận ra nó thuộc về thời thơ ấu của họ.
“Nêu rõ chuyến phiêu lưu của em đi, Quý cô Penelope.” Cô chỉnh lại, “Xin vui lòng gọi tôi là Phu nhân Bourne”. Đôi mắt anh hơi mở to. Vừa đủ cho cô thấy được vẻ ngạc nhiên trước khi anh nghiêng đầu. “Vậy thì, Phu nhân Bourne.” Cô thích âm thanh của danh xưng đó. Cho dù cô không nên thích.
Mặc dù anh chẳng cho cô lý do gì để thích cả. “Tôi muốn trông thấy sòng bạc của anh.” Anh nhướng một bên lông mày. “Tại sao?” “Có vẻ như đó sẽ là một cuộc phiêu lưu.” “Quả thực là thế.” “Tôi đoán rằng phụ nữ không hay lui tới chỗ đó.” “Đúng, không phải những phụ nữ như em.” Những phụ nữ như em.
Cô không thích lời nói bóng gió đó. Hàm ý nói rằng cô rất thô kệch, tẻ nhạt và không dám làm chuyện gì mạo hiểm… bao giờ. Cô kiên quyết đến cùng. “Tuy nhiên, tôi vậy muốn đi.” Cô suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói thêm, “Vào ban đêm”. “Tại sao thời gian trong ngày lại quan trọng chứ?” “Các sự kiện vào buổi tối mạo hiểm hơn nhiều.
Trái phép hơn nhiều.” “Em biết gì về sự trái phép?” “Không nhiều. Nhưng tôi tự tin rằng mình sẽ học rất nhanh thôi.” Tim cô đập mạnh liên hồi khi ký ức về đêm bên nhau đầu tiên của họ – về khoái cảm cô nhận được từ tay anh – chợt hiện ra, trước khi nhớ lại chuyện bị anh rời bỏ tối hôm đó – việc đã đảm bảo hôn nhân của họ chắc chắn diễn ra.
Cô hắng giọng, đột nhiên cảm thấy rối bời. “Thật may làm sao khi tôi có người chồng có thể dẫn tôi đi tham quan một vòng các sự kiện lý thú bí ẩn này.” “May dễ sợ luôn’, anh kéo dài giọng. “Giá mà mong muốn phiêu lưu của em không đi ngược lại với vị thế đứng đắn mà em cứ khăng khăng đòi tôi phải đội cái lốt đó, thì tôi sẽ sẵn lòng làm theo.
Thật đáng tiếc, tôi phải khước từ thôi.” Cơn cáu tiết trào dâng. Lời đề nghị cho cô nhiều hơn thế nữa của anh hoàn toàn không phải là một lời đề nghĩ thật sự. Anh sẵn sàng để cô ấp ủ các ý thích bất chợt, sẵn lòng trả giá cho hôn nhân của họ, vì Falconwell – nhưng chỉ khi cái giá là do anh ấn định.
Anh không khác gì những người kia. Không khác gì cha cô, hôn phu của cô, hay bất kỳ quý ông nào tìm cách tán tỉnh cô trong những năm sau đó. Và cô sẽ không chấp nhận cam chịu như thế. Cô đã cam chịu để bị ràng buộc vào hôn nhân bởi các sự kiện mình không thể nào kiểm soát.
Cô đã cam chịu kết hôn với một tên vô lại khét tiếng. Nhưng cô sẽ không thể bị biến thành một con tốt đen. Sẽ không… khi mà anh hết sức xúi giục cô trở thành một con bạc. “Nó là một phần trong giao kèo của chúng ta. Anh đã hứa với tôi vào đêm tôi đồng ý lấy anh. Anh đã nói rằng tôi có thể có bất kỳ cuộc sống nào mình muốn, bất cứ chuyến phiêu lưu nào mình ước ao.
Anh đã hứa sẽ cho phép tôi thám hiểm, đó là giả sử rằng tước hiệu Nữ hầu tước Bourne bị bôi tro trát trấu có thể hủy hoại thanh danh của tôi, nhưng việc đó sẽ cho tôi tất cả mọi thứ.” “Đó là trước khi em cứ nhất định đòi hỏi vị thế đứng đắn của tôi.” Bourne ngả người tới trước.
“Em muốn các em gái mình kết hôn đàng hoàng. Đừng đánh cuộc những gì mình chưa sẵn lòng để thua, cưng à. Quy tắc thứ ba của việc cá cược đấy.” “Và của những tên vô lại nữa”, Penelope nói một cách tức tối. “Chính nó.” Anh nhìn cô chăm chăm hồi lâu, như thể đang thử thách nỗi giận dữ của cô.
“Vấn đề của em là em không biết mình thật sự muốn gì. Em biết mình nên muốn gì thôi. Nhưng nó lại không giống niềm khao khát thực sự, phải không nào?” Anh luôn chọc cho người ta điên tiết lên. “Coi vẻ hờn giận kìa”, anh nói với giọng thích thú khi ngả lưng ra sau. Cô nghiêng người tới tước và nói, “Ít ra cũng kể cho tôi biết về nó chứ”.
“Về cái gì?” “Về địa phủ của anh đó.” Anh khoanh tay trước ngực. “Tôi cho là nó cũng tương tự như chuyến đi xa trong xe ngựa với cô dâu vừa phát hiện ra sở thích phiêu lưu của mình.” Cô bật cười, bất ngờ với câu nói pha trò ấy. “Không phải loại địa phủ đó. Sòng bạc[3] của anh cơ.”
“Em muốn biết gì về nó? “Tôi muốn biết mọi thứ.” Cô cười toe toét với anh. “Anh sẽ không phải nói cho tôi biết nếu anh đưa tôi đến đó để trải nghiệm trực tiếp luôn.” Khóe môi anh nhếch lên một lần, chỉ chút ít thôi.
Cô để ý thấy điều đó. “Tôi thấy anh bằng lòng rồi nha.” Một bên mày của anh nhướng lên. “Không hẳn thế đâu.” “Nhưng dù vậy, anh sẽ dẫn tôi đi đúng không?” “Em thật ngoan cường.” Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu và căn nhắc câu trả lời. Cuối cùng, anh nói, “Tôi sẽ dẫn em đi”.
Cô nhe răng cười nhăn nhở và anh vội vàng nói thêm, “Chỉ một lần thôi”. Vậy là đủ rồi. “Chỗ đó gây hào hứng lắm phải không?” “Nếu em thích cá cược” anh nói một cách đơn giản, và Penelope nhăn mũi. “Tôi chưa cá cược bao giờ.” “Vớ vẩn. Em đã đánh cược mỗi phút chúng ta ở cùng nhau.
Đầu tiên là vì các em gái mình và hôm nay là vì chính em.” Cô xem xét kỹ lời nói. “Tôi tin là thế. Và tôi đã thắng.” “Đó là vì tôi đã để em thắng.” “Tôi phỏng đóan chuyện đó không xảy ra ở sòng bạc của anh?” Anh bật ra tiếng cười hơi quạu một chút. “Đúng vậy.
Chúng tôi thích để những người chơi bị thua hơn.” “Sao vậy?” Anh bắn một tia nhìn vào cô. “Bởi vì thua lỗ của họ là lợi lộc của chúng tôi.” “Ý anh nói là tiền hả?” “Tiền bạc, đất đai, châu báu… bất kể cái gì mà họ dại dột đem ra đặt cược.” Nghe thật hấp dẫn.
“Và nó được gọi tên là Thiên Thần à?” “Thiên Thần Sa Ngã.” Cô suy nghĩ kỹ về cái tên ấy hồi lâu. “Anh đặt tên cho nó ư?” “Không.” “Có vẻ như nó thích hợp với anh.” “Tôi cho rằng đó là lý do vì sao Chase chọn cái tên ấy. Nó thích hợp với tất cả chúng tôi.” “Tất cả các anh?” Anh thở dài, mở một mắt ra và chiếu cái nhìn vào cô.
“Em thật tham lam.” “Tò mò mới đúng.” Ang ngồi thẳng dậy, mân mê một tay áo. “Chúng tôi có bốn người.” “Và các anh đều… sa đọa?” Từ cuối được thốt ra như một cơn gió thoảng. Đôi mắt nâu lục nhạt tìm kiếm đôi mắt cô trong chiếc xe tối lờ mờ. “Theo một khía cạnh nào đó.” Penelope xem xét câu trả lời, cách anh thốt ra lời lẽ ấy không chút hổ thẹn mà cũng chẳng hề kiêu hãnh.
Tuyệt đối chỉ có sự chân thật tuôn ra ồ ạt. Và cô nhận ra có điều gì đó rất đỗi lôi cuốn trong ý niệm về việc anh trở nên sa đọa… việc anh trở thành một tên vô lại. Việc anh đã đánh mất mọi thứ – cả trăm nghìn đồng bảng, và thu hồi được tất cả trong một khoảng thời gian ngắn nhường ấy.
Bằng cách nào đó anh đã khôi phục lại toàn bộ. Chẳng có sự giúp đỡ từ xã hội. Chẳng gì ngoài ý chí không nao núng và cam kết mãnh liệt với đại nghiệp của mình. Không chỉ lôi cuốn. Anh hùng. Cô bắt gặp ánh mắt anh, đột nhiên nhìn anh ở một phương diện hoàn toàn mới mẻ.
Bourne vọt tới trước. Và chiếc xe bỗng trở nên chật chội. “Đừng làm vậy.” Cô ngồi lùi lại, ép mình ra xa khỏi anh. “Đừng làm gì cơ?” “Tôi có thể tháy em đang lãng mạn hóa mọi chuyện. Tôi có thể nhận ra em đang biến Thiên Thần thành thứ gì đó không phải là nó. Biến tôi thành thứ gì đó không phải là tôi.” Cô lắc đầu, mất hết nhuệ khí vì bị anh đọc được suy nghĩ.
“Tôi không…” “Tất nhiên là em có rồi. Em tưởng tôi không thấy kiểu nhìn đó trong đôi mắt của hàng tá phụ nữ khác sao? Hàng trăm đàn bà? Đừng làm vậy”, anh kiên quyết. “Em sẽ chỉ thất vọng mà thôi.” Bầu im lặng bao trùm. Anh buông lỏng đôi chân dài đi giày ống và bắt chéo chúng lại, một mắt cá chân đặt lên chân kia, trước khi nhắm mắt lần nữa.
Cách biệt với cô. Cô lặng lẽ quan sát anh, lấy làm kinh ngạc trước vẻ lặng thinh và bất động của anh, cứ như thể họ chỉ là những người bạn đồng hành cùng đường với nhau, chuyến đi này chẳng khác chi một chuyến xe bình thường. Và dường như anh có lý, vì người đàn ông này chẳng có đặc điểm gì giống một người chồng, và cô nhất định không cảm thấy mình là một người vợ.
Những bà vợ luôn chắc chắn về mục đích của họ, cô cho là thế. Như vậy không có nghĩa Penelope cảm thấy có chút chắc chắn nào về mục đích của mình lúc mới đây, khi cô gần đạt tới việc trở thành một người vợ. Lần gần đây nhất, khi cô sắp bước vào cuộc hôn nhân với một người đàn ông mình không hề biết.
Suy nghĩ ấy làm cô phải xét lại mọi chuyện. Anh không khác gì những chàng công tước kia, Micheal đã trưởng thành, xa lạ này, không hề giống cậu bé cô từng quen biết. Cô kiếm tìm trên gương mặt anh bây giờ để tìm ra dấu vết nào đó của người bạn năm xưa, tìm những lúm đồng tiền sâu hoắm trên đôi má, những nụ cười dễ thương, vui vẻ đầy thân thiện cùng điệu cười ngoác cả miệng thường khiến anh vướng vào rắc rối.
Cậu ấy không ở đó. Cậu bé ấy được thay thế bằng người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn và ngang bướng này, người tiêu diệt cuộc sống của những người xung quanh rồi lấy đi thứ mình muốn mà không cần phải lo lắng gì. Chồng của cô. Bỗng dưng, Penelope cảm thấy cô đơn cô cùng, cô đơn hơn trước kia, ở đây, trong chiếc xe ngựa này cùng với người đàn ông xa lạ này, xa cha mẹ, các em gái, Tommy và mọi thứ cô từng quen thuộc, lộc cộc hướng đến London và những gì được định trước là chuỗi ngày lạ lùng nhất trong cuộc đời cô.
Tất cả đã thay đổi vào buổi sáng hôm ấy. Tất cả. Mãi mãi về sau, cuộc sống của cô sẽ được chia thành hai phần – trước khi kết hôn, và sau đó. Trước đó, cô có dinh thự Dolby, trang viên Needham và gia đình cô. Rồi sau đấy, cô có… Micheal. Micheal, và không có ai khác. Micheal, và ai biết được còn cái gì khác.
Micheal, người xa lạ trở thành chồng. Một cảm giác nhức nhối bắt đầu nhói tận sâu trong ngực cô, có thể là nỗi buồn chăng? Không phải. Là niềm mong mỏi. Hạnh phúc vợ chồng. Cô hít vào một hơi dài, và tự nhiên rùng mình, âm thanh kêu lập cập quanh không gian chật hẹp của chiếc xe.
Anh mở mắt và bắt được cái nhìn của cô trước khi cô có thể giả vờ đang ngủ. “Chuyện gì vậy?” Cô nghĩ rằng mình nên cảm động vì anh đã hỏi thăm, nhưng kỳ thực, cô thấy mình không thể cảm thấy gì ngoài cơn khó chịu bởi giọng điệu vô cảm của anh. Lẽ nào anh không hiểu đây là một buổi chiều khá phức tạp khi xúc cảm vẫn còn đó sao? “Anh có thể đòi quyền sở hữu cuộc sống của tôi, của hồi môn của tôi, và cơ thể của tôi, thưa ngài.
Nhưng tôi vẫn là người làm chủ suy nghĩ của mình, đúng không?” Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, và Penelope thưc sự cảm thấy khó chịu khi anh có khả năng đọc được ý nghĩ trong đầu mình. “Vì sao em lại cần một lượng của hồi môn lớn chừng ấy?” “Xin lỗi?” “Tại sao lúc đó em vẫn còn độc thân?” Cô bật cười, không thể cưỡng lại được.
“Chắc chắn anh là người duy nhất trong nước Anh không biết chuyện.” Anh không nói gì, và phá vỡ bầu im lặng bằng sự thật. “Lúc đó tôi là nạn nhân của loại hủy hôn tệ hại nhất.” “Có nhiều ‘loại’ hủy hôn à?” “Ồ, đúng thế. Của tôi là đặc biệt tồi tệ. Không phải phần tan vỡ… hoàn cảnh lúc ấy cho phép tôi hủy bỏ nó.
Nhưng phần còn lại… kết hôn với một phụ nữ mà anh ta thật sự yêu trong vòng một tuần? Chuyện đó không đáng để thán phục gì cả. Phải mất rất nhiều năm tôi mới học được cách mặc kệ những lời xì xào bàn tán.” “Người ta có thể bàn tán về cái gì mới được chứ?” “Cụ thể là, tại sao tôi – một cô dâu người Anh hoàn hảo, được nuông chiều, có của hồi môn, tước vị và những thứ khác – lại không thể tiếp tục nắm quyền kiểm soát một công tước, thậm chí chỉ trong một tháng.” “Rồi sao nữa? Vì sao em không thể?” Cô ngoảnh mặt đi, không thể thốt nên lời trước mặt anh.
“Anh ta đã yêu cuồng nhiệt một người khác. Dường như tình yêu quả thật chinh phục được tất cả. Ngay cả các cuộc hôn nhân quý tộc.” “Em tin chuyện đó sao?” “Tin chứ. Tôi đã nhìn thấy họ ở bên nhau. Họ thật…”, cô lục tìm từ ngữ. “Hoàn hảo.” Anh không đáp lời nên cô tiếp tục.
“Ít nhất thì tôi thích nghĩ vậy.” “Tại sao nó lại quan trọng với em?” “Không, tôi không cho là vậy… nhưng tôi thích nghĩ rằng nếu họ không phải là một cặp hoàn hảo… nếu họ không yêu nhau nhiều đến thế… thì anh ta sẽ không làm những việc anh ta đã làm, và…” “Em sẽ kết hôn.” Cô nhìn anh, một nụ cười gượng gạo hiện trên môi.
“Dù gì tôi cũng kết hôn rồi.” “Nhưng đáng lẽ em sẽ có cuộc hôn nhân mà mình được nuôi dưỡng để có, thay vì cuộc hôn nhân này, một vụ tai tiếng đang chờ bị phát hiện.” “Không biết nữa, nhưng cuộc hôn nhân kia cũng là một vụ tai tiếng đang chờ bị phát hiện.” Trước cái nhìn tra hỏi của anh, cô nói, “Em gái của công tước.
Cô ấy còn độc thân, thậm chí chưa ra mắt nữa, mà lại có thai. Anh ta muốn chúng tôi kết hôn để bảo đám dòng họ Leighton còn thứ đáng chú ý hơn là vụ bê bối của cô ấy.” “Hắn ta định lợi dụng em để che đậy vụ bê bối à? Mà không kể gì cho em biết ư?” “Có khác gì việc lợi dụng tôi vì tiền không? Hay vì đất đai?” “Dĩ nhiên là khác rồi.
Tôi đâu có nói dối.” Sự thật là như thế, và vì lý do nào đó, nó lại quan trọng. Đủ để khiến cô nhận ra mình sẽ không đánh đổi cuộc hôn nhân này để lấy lại cuộc hôn nhân xa xưa kia. Bên trong xe đang trở lạnh, và cô chỉnh đốn lại xiêm y, cố gắng trích đến tận hơi nóng cuối cùng từ cục gạch sưởi ấm dưới chân.
Hành động đó trì hoãn thêm thời gian suy nghĩ. “Các em gái tôi, Victoria và Valerie?” Cô chờ anh nhớ lại hai đứa sinh đôi. Khi anh gật đầu, cô nói tiếp. “Chúng tham gia mùa lễ hội ngay tức thì sau vụ bê bối của tôi. Và chịu đựng đau khổ vì nó. Mẹ tôi vô cùng lo sợ chúng sẽ bị xuyên tạc bởi bi kịch của tôi, nên đã hối thúc chúng nhận ngay lời cầu hôn đầu tiên.
Victoria được kết hợp với một bá tước lớn tuổi, đang rất cần một người thừa kế, Valerie thì với một tử tước – đẹp trai, nhưng có nhiều tiền hơn là trí khôn. Tôi không chắc chúng có hạnh phúc không… nhưng tôi không thể hình dung ra chúng đã từng trông mong được hạnh phúc – không thể, khi hôn nhân có khả năng thực sự xảy ra.” Cô tạm ngừng để suy nghĩ.
“Tất cả chúng tôi đều biết rất rõ. Chúng tôi không được nuôi dạy để tin rằng hôn nhân là bất kỳ cái gì ngoài một thỏa thuận kinh doanh, nhưng tôi đã không cho chúng cơ hội được hưởng những thứ tốt hơn.” Penelope cứ tiếp tục nói, không hoàn toàn hiểu được vì sao cô cảm thấy mình nên kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.
“Hôn nhân của tôi khi ấy là thương vụ được tính toán nhất, thiết thực nhất. Tôi sắp trở thành Công tước Phu nhân Leighton. Tôi sắp sửa giữ im lặng, vâng lệnh chồng mình và sinh ra Công tước Leighton đời kế tiếp. Và lẽ ra tôi đã thực hiện moi việc. Một cách vui sướng.” Cô nhấc một vai lên theo một cử chỉ nhún vai ngắn gọn.
“Công tước – anh ta đã có các dự định khác.” “Em đã thoát ra được.” Chưa từng có ai nói về chuyện này theo kiểu như thế. Cô chưa bao giờ thừa nhận điều đó, khi việc đính hôn bị hủy bỏ cùng lúc với việc thế giới của cô bắt đầu sụp đổ, cô lại thầm thấy nhẹ cả người.
Cô chưa bao giờ muốn bị mẹ buộc tội một cách ích kỷ. Ngay cả lúc này đây, cô không thể buộc bản thân đồng ý với Micheal được. “Tôi không chắc đa số phụ nữ sẽ gọi chuyện đã xảy ra với tôi là một lối thoát. Thật khôi hài làm sao khi mà một thứ bé xíu như hủy bỏ hôn ước lại có thể thay đổi tất cả mọi chuyện.” “Thay đổi quá nhiều, tôi hình dung thế.” Cô nhìn vào mắt anh lần nữa, nhận ra rằng anh đang hết sức chú ý lắng nghe cô.
“Vâng… Tôi cho là vậy.” “Nó đã thay đổi em ra sao?” “Tôi không còn là một phần thưởng. Không còn là cô dâu quý phái lý tưởng.” Cô lướt dọc hai bàn tay trên vạt váy, vuốt phẳng các nếp nhăn xuất hiện trong suốt cuộc hành trình. “Tôi không còn hoàn hảo trong mắt họ nữa.” “Theo kinh nghiệm của tôi, sự hoàn hảo trong con mắt xã hội được đánh giá cao quá mức.” Anh đang nhìn chăm chăm vào cô, đôi mắt nâu lục nhạt ánh lên vẻ gì đó mà cô không thể nhận biết được.
“Anh nói thì dễ lắm, anh đã rời bỏ giới quý tộc mà.” Anh mặc kệ việc cô đánh trống lảng, không để cho chủ đề cuộc nói chuyện chuyển sang mình. “Tất thảy mọi thứ đó – mọi thứ em vừa mới nói – là việc hủy hôn đã thay đổi em trong mắt họ nhứ thế nào. Nó đã thay đổi em ra sao, Penelope?” Câu hỏi khiến cô ngập ngừng và phải suy nghĩ thật kỹ.
Trong những năm qua, kể từ lúc Công tước Leighton gây ra vụ tai tiếng của thời đại và phá hủy bất kỳ cơ hội nào để Penelope trở thành nữ công tước của anh ta, cô chưa từng một lần tự hỏi bản thân chuyện đó đã thay đổi cô ra sao. Nhưng giờ đây, khi cô nhìn người chồng mới cưới ngồi bên kia xe – một người đàn ông đã tiếp cận cô trong đêm khuya thanh vắng và kết hôn chỉ mấy ngày sau đó – sự thật lại rỉ vào tai cô.
Nó đã làm hạnh phúc trở thành một khả năng có thể xảy ra. Cô kìm nén ý nghĩ đó lại, thế là anh nhanh chóng nghiêng người tới trước, gần như háo hức. “Đó. Đó… em vừa trả lời câu hỏi rồi đấy.” “Tôi…” Cô im bặt. “Nói ra đi.” “Nó không còn quan trọng nữa.” “Không còn nữa. Vì tôi sao?” Tôi chưa bao giờ được định sẵn sẽ có được những gì hai người kia có. Cô cân nhắc lời nói thật cẩn thận. “Nó khiến tôi vỡ lẽ ra rằng hôn nhân không phải lúc nào cũng là một sự thỏa thuận. Công tước – anh ta yêu vợ mình say đắm. Hôn nhân của họ… không có gì là trầm tĩnh và phẳng lặng cả.” “Và em muốn như thế ư?” Chỉ một lần khi xưa, lúc tôi biết nó còn là một sự lựa chọn thôi. Nhưng việc đó không quan trọng. Cô hơi nhún vai. “Thứ tôi muốn đâu còn quan trọng, phải không? Hiện giờ tôi đã có cuộc hôn nhân của mình rồi.” Răng cô va lập cập ở từ cuối, và anh lầm bầm tỏ ý không tán thành trước âm thanh ấy, dời chỗ và di chuyển sang bên kia xe ngồi cạnh cô.
“Em lạnh rồi.” Anh vòng một cánh tay dài ôm lấy hai vai cô, kéo cô vào sát người mình, hơi nóng của anh lan tỏa từng đợt khỏi cơ thể. “Đây”, anh nói thêm, kéo một tấm chăn đi đường đắp quanh người họ, “cái này sẽ giúp em ấm lên.” Cô rúc vào người anh, cố gắng không nhớ về lần gần đây nhất cô ở sát cạnh anh như thế này.
“Dường như anh cứ lấy chăn của mình đắp chung với tôi hoài, thưa ngài.” “Bourne.” Anh chỉnh lại, bao bọc họ lại với nhau chặt hơn như cái kén trong tấm vải len thô ráp, lời nói lầm bầm bên dưới tai cô. “Hoặc là đắp chung chăn với em hoặc là bắt em phải cướp lấy chúng.” Cô không kiềm chế được.
Cô bật cười. Họ đi trong im lặng một khoảng thời gian dài trước khi anh lại lên tiếng. “Vậy là, suốt bao năm nay, em luôn chờ đợi một cuộc hôn nhân hạnh phúc.” “Tôi không biết chờ đợi có là phải từ ngữ mình sẽ dùng hay không. Hy vọng thì đúng hơn.” Anh không đáp lại, còn cô nghịch vu vơ khuya áo choàng của anh.” “Còn hôn phu của em, người mà tôi đã cướp em khỏi tay hắn, hắn sẽ đem lại hạnh phúc cho em chứ?” Có thể có.
Có thể không. Cô nên nói cho anh biết sự thật về Tommy. Rằng họ thực ra chưa bao giờ đính hôn. Nhưng có điều gì đó ngăn cô lại. “Giờ thì không đáng phải suy nghĩ về chuyện đó nữa. Nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm thêm về hai cuộc hôn nhân không hạnh phúc đâu. Tôi không tự lừa phỉnh bản thân để nghĩ rằng các em gái tôi có thể tìm thấy tình yêu, nhưng chúng có thể được hạnh phúc, phải không? Chúng có thể tìm được người nào đó xứng với chúng… hay có lẽ điều đó là đòi hỏi quá nhiều?” “Thực tình là tôi không biết”, anh nói, một bàn tay êm ái ôm lấy cô, kéo cô lại gần khi chiếc xe lốc cốc di chuyển lên cầu, dẫn họ đi qua dòng sông Thames và đi vào thành phố London.
“Tôi không phải loại người hiểu được người ta xứng đôi vừa lứa với nhau thế nào.” Penelope không nên tận hưởng cảm giác vòng tay anh ôm lấy cô, nhưng không thể ngăn được mình dựa sát vào hơi ấm của anh, giả vờ như, trong một khoảnh khắc thoáng qua, cuộc nói chuyện khẽ khàng này là điều đầu tiên trong phần lớn các cuộc nói chuyện.
Bàn tay anh chầm chậm lướt lên xuống dọc cánh tay cô, truyền nhiệt, và thứ gì đó kỳ diệu hơn nữa, sang cô bằng mỗi động tác vuốt ve dễ chịu, ấm áp. “Pippa gần như đã hứa hôn với Quý ngài Castleton. Chúng tôi mong rằng anh ta sẽ cầu hôn trong khoảng chừng mấy ngày con bé trở lại London.” Tay anh khựng lại một lúc trước khi tiếp tục trượt dài, từ từ.
“Làm sao cô ấy và Castleton lại tình cờ quen biết nhau vậy?” Cô nghĩ tới vị bá tước chân chất, tẻ nhạt. “Cùng một cách xảy ra với bất kỳ ai, thật đấy. Các dịp lễ hội, bữa tiệc liên hoan, khiêu vũ. Anh ta có vẻ đủ tốt tính, nhưng… tôi không quan tâm đến ý nghĩ anh ta cùng với Pippa.” “Sao lại không?” “Một số người sẽ nói con bé lập dị, nhưng không phải vậy.
Nó chỉ đơn giản ham sách vở, mê khoa học. Nó cực kỳ bị thu hút bởi cách hoạt động của mọi vật. Anh ta dường như không thể theo kịp con bé. Nhưng, nói thẳng nhé? Tôi không nghĩ là nó quan tâm chút nào về việc liệu nó có kết hôn hay không hoặc chú ý đến người nó sẽ cưới. Miễn sao anh ta có một thư phòng và một vài con chó, con bé sẽ tự tạo nhiều kiểu hạnh phúc cho riêng mình.
Tôi chỉ ước gì nó có thể tìm được ai đó… Ờ, tôi ghét phải nói những điều nhẫn tâm, nhưng… thông minh hơn.” “Ừm.” Micheal lấp lửng. “Còn cô em gái kia?” Cô trả lời, “Olivia thì xinh đẹp đáo để”. “Vậy thì có vẻ như cô ấy sẽ khá phù hợp với đa số các quý ông thôi.” Penelope ngồi thẳng dậy.
“Đơn giản vậy sao?” Anh nhìn vào mắt cô. “Nhan sắc luôn giúp ích mà.” Penelope không bao giờ được xem là xinh đẹp. Thô thì đúng hơn. Vào một ngày đẹp trời thì tàm tạm ngay cả khi diện một chiếc đầm mới. Nhưng không bao giờ là xinh đẹp. Thậm chí ngay cả lúc cô được sắp đặt để trở thành Nữ công tước Leighton, cô cũng không xinh đẹp.
Cô chỉ… lý tưởng. Cô cực ghét vẻ thành thật trong lời nói của Micheal. Không ai thích bị nhắc cho nhớ rằng một quý cô xinh xắn hơn sẽ vượt trội cô ta về mặt giá trị. “Ờ, Olivia xinh đẹp, và con bé biết điều đó…” “Cô ấy có vẻ kiều diễm đó.” Cô phớt lờ giọng châm biếm của anh.
“Và nó sẽ cần một người đàn ông đối xử với nó cực kỳ cực kỳ tốt. Người có một khoản tiền rất lớn và sẵn sàng chi tiêu để chiều chuộng con bé.” “Hình như đó chính là điều trái ngược với những gì Olivia cần,” “Không đâu. Rồi anh sẽ thấy.” Bàu im lặng phủ xuống, và Penelope tự nguyện quay vào hơi ấm của anh, yêu thích cái cách anh chạm vào mình, hơi nóng của anh khiến chiếc xe ngựa trở nên khoan khoái hơn rất nhiều.
Đúng lúc chuyển động rung lắc của chiếc xe sắp sửa ru cô vào giấc ngủ thì em lên tiếng. “Còn em?” Mắt cô vụt mở. “Tôi?” “Phải. Em đó. Kiểu đàn ông nào sẽ thích hợp với em?” Cô quan sát tấm chăn nâng lên và hạ xuống trên sát ngực anh khi anh thở nhịp dài, đều đều, trấn tĩnh cô bằng một cách rất la.
Em muốn anh thích hợp với em. Xét cho cùng thì anh là chồng cô. Cũng là lẽ dĩ nhiên nếu cô tưởng tượng rằng anh có thể là một người nào đó hơn là bạn đồng hành thoáng qua. Hơn là một người quen. Hơn một người bạn. Hơn là người đàn ông lạnh lùng, cay độc mà cô gán cho anh.
Cô không thấy phiền lòng khi Micheal, người ngồi sát bên cô, đang sưởi ấm cô, chuyện trò với cô. Đương nhiên là cô không nói ra những điều trên. Thay vào đó, cô nói, “Nó đâu còn quan trọng lắm, đúng không?” “Nếu trước đó có thì sao?” Anh sẽ không để cô lảng tránh câu hỏi.
Không biết do hơi ấm, sự yên tĩnh, Chuyến hành trình hay chàng trai này, nhưng cô trả lời. “Tôi cho là mình muốn ai đó thú vị, ai đó tốt bụng, người nào đó sẵn lòng chỉ cho tôi…” Cách để sống. Nhưng cô không thể nói ra điều đó. Anh sẽ cười nhạo tới mức cô muốn nhảy khỏi xe.
“Người nào đó để cùng khiêu vũ… người nào đó để cùng cười đùa… một ai đó để quan tâm, chăm sóc.” Một người nào đó sẽ quan tâm, chăm sóc tôi. “Người nào đó như hôn phu của em à?” Cô nghĩ về Tommy, cân nhắc trong một giây phút thoáng qua về việc nói cho Micheal biết người đàn ông vô danh mà anh nhắc tới chính là người bạn họ đã quen biết từ rất lâu rồi.
Đứa con của người đàn ông đã lấy đi tất cả mọi thứ từ anh. Nhưng cô không muốn làm anh buồn lòng, không muốn, khi mà họ đang cảm thấy tĩnh lặng và ấm cúng, cô có thể giả vờ như họ rất thích đi cùng với nhau. Vì vậy thay vào đó, cô thì thầm, “Tôi muốn một ai đó như chồng của mình”.
Anh lặng thinh trong một khoảng thời gian dài, đủ dài để cô tự hỏi liệu anh có nghe thấy cô nói không. Khi đánh liều ngó lên anh qua hai hàng mi, cô thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô với một ý định đáng lo ngại, đôi mắt nâu lục nhạt của anh gần như hóa sang màu vàng trong ánh sáng mờ dần.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô tưởng có thể anh sẽ hôn cô. Cô ước gì anh sẽ hôn cô. Nét ửng đỏ lan mạnh khắp gò má khi cô nghĩ đến điều đó, thế là cô nhanh chóng ngoảnh mặt đi, ngả đầu lại vào ngực anh, nhắm chặt mắt, và mong muốn khoảnh khắc ấy trôi qua – cùng với sự ngu ngốc của mình.
Chú thích
[1] Ngày lễ St. Stephen (Từ đạo tiên khởi) được cử hành vào ngày 26 tháng 12 hằng năm ở Giáo hội phương Tây và ngày 27 tháng 12 hằng năm ở Giáo hội chính thống phương Đông.
[2] Điệu jig và điệu reel đều là điệu nhảy dân gian có xuất xứ từ Ireland và Scotland. Điệu jig có nhịp 6/8 với cách phân nhạc kiểu “jig-i-ty” mỗi phách. Điệu reel có nhịp 4/4 với cách phân nhạc kiểu “dum-dum-dum-dum” mỗi phách.
[3] Tiếng Anh là “gaming hell”, trong đó có từ “hell” vừa mang nghĩa đen là địa ngục, vừa mang nghĩa bóng là sòng bạc.