Khi Mason đứng ngoài cổng sắt bấm chuông, ông thấy Lois Witherspoon hiện ra trên lối đi, đằng sau chó sủa ầm ĩ.
– Ồ! ông Mason… Tôi không cầm chìa khóa… A! May quá Pedro đây rồi.
Người đầy tớ có vẻ ngái ngủ, tra chìa vào ổ khóa và nói:
– Senor, xin chờ một lát để tôi giữ đàn chó đã.
– Không cần thiết – luật sư vừa nói vừa đẩy cánh cửa sắt.
Đàn chó xồ đến nhưng rồi chúng theo ông vừa sủa vừa vẫy đuôi trong khi ông ung dung đi về phía tòa nhà.
– Hay quá! – Lois nói – Lũ chó cũng có lúc làm quen với các vị khách nhưng ông phá kỷ lục thời gian về chuyện này…
– Chúng thuộc loại chó khôn – Mason nói – Cần phải hiểu tâm lý của chó. Nếu ta sợ sệt dừng lại thì khốn với nó. Nhưng nếu cứ đàng hoàng đi tiếp thì chúng có vẻ nghi ngại phân vân. Ba cô có nhà không?
– Không. Ông không gặp ba tôi ư?
– Không.
– Theo lời gia nhân, ba tôi phóng xe đuổi theo ông vì có chuyện gì muốn nói và hy vọng đuổi kịp ông trước khi ông đến El Templo.
Mason cùng cô đi vào nhà, ông khép cửa rồi hỏi:
– Cô có biết một người tên là Leslie Milter không?
– Không. Mà sao?
– Thế không có ai tìm cách tống tiền cô à?
– Tống tiền tôi? Trời đất! Không…
– Cô vừa mới đi. Cô đi đâu vậy?
– Có liên quan gì đến ông?
– Tôi cần báo cho cô biết lúc này mỗi giây phút là rất quý. Cô đi đâu vậy?
– Tôi đến El Templo… dạo chơi và gặp Marvin trước khi anh ấy lên tàu. Tôi gặp anh ấy ở ga.
– Sao tôi không nhìn thấy cô?
– Chắc lúc đó chúng tôi đứng ở tuyến đường tàu tốc hành đối diện với cửa ra vào.
– Cô đến được bao lâu thì tàu tới ga?
– Khoảng mười phút… Tôi đến ga một hay hai phút thì Marvin tìm thấy tôi.
– Và hai cô cậu đứng trong bóng tối để tạm biệt nhau.
– Vâng.
– Nhưng cô cậu đã tạm biệt nhau ở đây rồi. Có chuyện gì khiến cô phải vội vàng phóng xe đến El Templo để tạm biệt cậu ta lần nữa?
Lois Witherspoon chịu đựng ánh mắt của Mason.
– Tôi muốn anh ấy dẫn tôi đến Yuma… Ở đó chúng tôi làm lễ thành hôn.
– Bao giờ?
– Ngay tối nay.
– Cậu ta không đồng ý’?
– Không.
– Như thế là phải. Khi ra đi cậu ta có mang theo con vịt con không?
– Có. Anh ấy chuẩn bị làm thí nghiệm. Nhưng đúng rồi, không thấy anh ấy mang theo nó ra ga… Tôi quên mất chuyện đó.
– Lois, hãy nghe này. Cầm chiếc đèn pin, chạy mau đi kiếm cho tôi một con vịt cùng cỡ đó. Dắt theo con chó đi, lỡ có gặp người nhà thì cô nói hình như có kẻ nào rình mò ở một góc trang trại.
– Nhưng…
Đàn chó lại bắt đầu sủa bên ngoài và Mason nhìn qua cửa sổ.
– Có xe hơi đến – ông báo tin.
– Xe ba tôi đấy – cô vội nói và nghe thấy ông Witherspoon quát đàn chó.
– Cô chạy vào sân trong kiếm ngay chú vịt con. Sau đó cô phóng đến El Templo. Cô tìm thấy xe của Marvin đậu ngay trước của nhà. Cửa xe không khóa. Cô đặt chú vịt vào phía sau. Nhớ nhé, không phải phía trước. Phía sau ấy.
– Ông có thể giải thích cho biết.
– Không, không còn thời gian. Và không được nói với bất cứ ai ngay cả với ba cô về chuyện Marvin chuẩn bị làm thí nghiệm dìm con vịt. Thôi lẹ lên!
Không kịp nói thêm nửa lời, cô gái chạy về phía sân con trong khi ông bố đi vào hành lang.
– Helô – Mason nói vẻ tự nhiên – Hình như ông tìm tôi?
– Ui cha! Ông Mason, ông có biết chuyện gì xảy ra không?
– Về Milter?
– Đúng.
– Tôi có mặt ở đó khi cảnh sát được thông báo.
– Thật kinh khủng… Tôi phải nói với ông… Mời ông vào văn phòng… A! Chúng ta đang ở vào tình thế hết sức tồi tệ.
– Ông muốn nói gì vậy?
– Tôi… ông còn nhớ tôi kể cho ông nghe về Marvin mang theo con vịt khi rời khỏi nhà này không?
– Có!
– Thế đấy, con vịt con đó ở trong chiếc bể cá đặt trong nhà Milter.
– Chính con vịt con đó ư?
– Phải.
– Thế tên là gì?
– Milter, Leslie L. Milter.
– Không, tôi hỏi về con vịt con đó cơ.
– Ông nói gì mà lạ vậy – Witherspoon cau mày nói – Con vịt thì làm gì có tên?
– Thế mà ông lại nhận ra con vịt con đó như là chính chú vịt con mà Marvin Adams mang đi – Mason vạch rõ.
– Lúc này không phải lúc giễu cợt.
– Đúng, phải không? – luật sư thừa nhận với giọng ngọt ngào.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng làm việc và Witherspoon lấy chìa khóa mở cửa.
– Phòng này là động tiên của tôi. Tôi thường chui vào đây mỗi khi cần xả hơi. Tôi đặt cả đi văng để nằm ngủ. Chỉ riêng mình tôi có chìa khóa. Cả Lois và đám gia nhân không được phép vào trừ phi tôi muốn có người vào dọn dẹp.
Căn phòng có vách tường bằng gỗ thông giữ nguyên mẫu được treo các loại vũ khí, các bức họa vẽ đàn ngựa hay những chàng cao bồi phi ngựa vây quanh bầy gia súc.
– Tôi xin ông chú ý đến những tấm thảm Navajo tuyệt đẹp – nhà triệu phú nói – Xin mời ông ngồi… Uytki pha sô đa nhé? – ông vừa nói vừa mở tủ lạnh giấu sau một tấm bảng di động.
– Không, cám ơn. Lúc này tôi không muốn uống.
Witherspoon tự pha lấy, uống một hơi hết nửa ly và thả người xuống chiếc ghế bành. Ông lấy điếu xì gà trong hộp, khi châm thuốc, tay không run nhưng ánh lửa soi rõ gương mặt lo âu của ông.
– Ông có ý định nói tiếp về chuyện con vịt nữa không? – Mason hỏi.
– Ông còn muốn cái gì nữa? – nhà triệu phú cau có hỏi lại.
– Con vịt đó và những con vịt kia khác nhau như thế nào mà ông phân biệt được để nhận ra nó?
– Đừng giễu cợt vô ích. Tình thế này rất nghiêm trọng. Thật không ngờ nó lại đồi bại quá rồi. Lois sẽ đau khổ nhưng chẳng thà con tôi biết sự thực ngay bây giờ còn hơn là sau khi lấy nó.
– Sao? Con vịt ấy à?
– Tôi đang nói với ông về Adams. Lois không có ý định kết hôn với con vịt!
– Thế ông đã nói với cảnh sát về chuyện con vịt chưa?
– Nói rồi.
– Nói thế nào?
– Tôi nhận con vịt đó là của tôi mà Adams đã mang nó đi từ nhà tôi.
– Thế ông nghĩ Adams đã ám sát tay thám tử tư đó à?
– Tất nhiên cậu ta đã giết thằng cha đó.
– Thế ai đã nhồi cho ông ý nghĩ như vậy?
– Thế ông không biết vụ giết người đã xảy ra như thế nào à. Một trò thí nghiệm hóa học? Milter đang ở trong bếp chuẩn bị pha rượu hồi cho người khách và hắn. Kẻ giết người lấy trong tủ chiếc bình con đổ dung dịch axit clohyđric vào rồi đặt phía sau chiếc bếp ga. Sau đó gã nói: “Bây giờ tôi phải đi đây. Tạm biệt Leslie”. Nhưng trước khi rời nhà bếp gã bỏ một ít cyanua tan trong dung dịch axit. Chưa kịp nhận ra thì hắn đã chết rồi. Chính nhờ đường bị cháy trong cái xoong cạn hết rượu làm khói bốc mù mịt đã cứu viên cảnh sát thoát chết vì ngay từ đầu ông này đã chú ý đề phòng..
– Thật vô cùng hấp dẫn – ông nói – Milter chuẩn bị pha rượu hồi cho hắn và người khác ư?
– Đúng, trên bàn đặt sẵn hai cái ly.
– Như thế, theo tôi, phần sau lời giải thích của ông không vững. Nếu Milter chuẩn bị pha rượu hồi mời kẻ sát nhân thì kẻ đó không thể nào đơn giản đứng lên chào ra về ngay lúc đó được. Gã phải kiếm một cớ gì đó để đột ngột rút lui sau khi đã bỏ cyanua vào bình.
– Ừ, chắc chắn như vậy – Witherspoon nói và nhìn luật sư qua làn khói thuốc xanh lơ.
– Và việc đó lại đưa ta quay trở về đề tài con vịt. Điều gì đã khiến ông nhận đó là con vịt của ông. Tôi nghe nói ở Trung Quốc, người ta nhuộm lông vịt theo nhiều màu sắc khác nhau để đánh dấu chúng. Thế vịt của ông có làm như vậy không?
– Mason, ông hãy thôi trò giễu cợt ấy đi. Ông biết quá rành đó là vịt của tôi, cái con mà Marvin mang đi.
Không cau mày, Mason tiếp tục:
– Tôi nghĩ khi ông ra trước Tòa và khai con vịt đó là vịt của ông. Chắc chắn luật sư bào chữa sẽ hỏi ông lứa vịt đó có bao nhiêu con?
– Tám hay chín gì đó… tôi không nhớ chính xác.
– Luật sư lại hỏi tiếp thế trong tám hay chín chú vịt con đó, chú nào Marvin mang đi?
– Ơ! Đó là câu hỏi ngu xuẩn!
Mason điềm nhiên nói tiếp:
– Và tôi giả sử trong nhiều trang trại khác ở miền này, có thể có nhiều lứa vịt nở cùng ngày với lứa vịt của ông. Nếu ta xáo trộn các con vịt đó với bầy vịt của ông, liệu ông có nhận ra những con vịt nào của ông không?
Witherspoon giận dữ, rít xì gà liên tiếp không trả lời.
– Ông thấy chưa? – Mason kết luận – Tôi ngại ông hơi nông nổi khi quả quyết rằng ông nhận ra được con vịt con đó.
– Viên cảnh sát cho biết con vịt con đó có vẻ kỳ lạ khi cùng với ông đi vào phòng ngủ.
– Tôi không vào phòng ngủ với chú vịt con.
– Tôi xin ông. Ông đừng giễu cợt nữa. Viên cảnh sát cho biết con vịt con đó có dáng dấp như sắp chết đuối.
– Chết đuối à?
– Đúng vậy, nhưng đó là theo lời viên cảnh sát.
– Ồ! – Mason nói với vẻ khoan khoái – như vậy ông không phải bận tâm về chuyện xác nhận con vịt đó là vịt của ông nữa.
– Ông muốn nói gì vậy?
– Thì vịt của ông rất dễ nhận ra lắm mà! Chắc chắn đó là chú vịt duy nhất trong cả vùng này – và có thể là chú vịt duy nhất trên thế giới – không biết bơi.
Mặt Witherspoon đỏ bừng:
– Ông biết rõ lý do vì sao rồi. Marvin là nhà hóa học và cậu ta cho vào nước trong bể cá một chất gì đó.
– A! – Mason nhướng cao đôi mày – Có một chất gì đó trong nước?
– Đúng như vậy, vì con vịt chết đuối.
– Con vịt thực sự chết đuối sao?
– Không… Tôi nghĩ con vịt bơi lại được rồi.
– Như vậy không phải có một chất gì trong nước làm con vịt chết đuối à?
– Có lẽ không, không phải… Nhưng hơi độc làm nó bất tỉnh khiến nó không bơi được. Rồi khi người ta làm cho căn phòng thông gió thì nó lại hồi phục.
– Vậy à? Tôi hiểu rồi… Hay lắm… Này ông Witherspoon, ở đây, ông sưu tầm được nhiều loại vũ khí đẹp. Ông có phải là nhà thiện xạ lớn của muôn đời không đấy?
– Vâng – Witherspoon nói với giọng của người không muốn thay đổi đề tài câu chuyện.
– Ông có hay săn vịt trời không?
– Thường xuyên.
– Thế khi ông bắn con vịt đang bay, tôi chắc nó chết ngay tức khắc?
Niềm khoái cảm của người thiện xạ đã xâm chiếm Witherspoon trong chốc lát.
– Ông nói đúng đấy. Khi người ta biết bắn vịt trời thì điều đó thường hay xảy ra. Con vịt nhận phần lớn đạn ghém khi đang bay và ngay sau đó rơi xuống chết ngay khi chưa kịp nhận biết có chuyện gì đã xảy đến với nó.
– Nhưng người ta thường săn vịt trời trên mặt nước… Ông làm thế nào khi nó chìm xuống đáy hồ? Chắc phải dùng cái móc hay câu liêm thọc xuống nước để lôi nó lên?
Witherspoon nở nụ cười hơi có vẻ đàn anh:
– Ông Mason, cho phép tôi nói với luật sư có danh vọng như ông rằng hình như ông mù tịt về những vấn đề mà đa số cũng đều hiểu biết ít nhiều.
– Thật sao? – Mason nói với vẻ ngạc nhiên.
– Đúng vậy, những con vịt không chìm. Chúng nổi trên mặt nước ngay cả khi chúng chết.
– A! Vậy thì hơi độc chết người không đủ làm cho con vịt trong bể cá nhà Milter bị chìm sao?
Witherspoon chợt nhận thấy mình bị hố vì sa vào bẫy, mặt ông còn đỏ tía hơn lúc trước.
– Mason, ông… ông…
Mason vẫn nói với giọng ngọt ngào:
– Tôi chỉ đơn giản vạch cho ông thấy ông ở tình trạng ra sao khi ông xác nhận con vịt đó. Và chắc chắn ông đã chỉ cho cảnh sát lần theo dấu vết Marvin phải không?
– Tôi chỉ khai tôi nhìn thấy cậu Adams mang con vịt ở nhà tôi.
– Thật đáng tiếc vì họ sắp bắt giam Marvin Adams không có chứng cứ nào khác ngoài con vịt. Có phải viên cảnh sát nói là con vịt có vẻ chết chìm trong bể cá không? Tội nghiệp chú nhỏ. Chắc chú vịt con có mối liên hệ thắm thiết với Marvin nên khi anh này bỏ rơi nó trong bể cá nhà Milter, nó phiền muộn đến nỗi muốn tự vẫn. Thế rồi khi nhìn thấy xác chết Milter, nó tỉnh ngộ và đổi ý. Tóm lại nó tự nhủ rằng dù sao cuộc đời vẫn đáng sống và…
– Mason, ông hãy ngừng đùa bỡn đi. Không phải vì tôi nhờ cậy ông trong việc này mà ông đối xử với tôi như… như…
– Đó mới chỉ là vài điều sơ sơ ông phải chịu khi ra trước tòa thôi. Một luật sư giỏi sẽ vô cùng thích thú khi hỏi vặn ông. Nếu trong bể nước có một chất gì làm con vịt chết đuối thì nó chết đuối rồi. Vậy mà cuối cùng nó bỗng đổi ý. Đó là lập luận của luật sư bào chữa sẽ nói với ông, tôn ông thân mến ạ.
– Ở vùng này không có những luật sư thuộc loại như vậy – nhà triệu phú lạnh nhạt trả lời – Khắp cả vùng này ai cũng biết và trọng nể tôi. Nếu tôi báo con vịt này là của tôi thì mọi người đều tin ngay, không có ai đặt lại vấn đề cả.
– Nhưng nếu anh thanh niên Adams bị buộc tội giết người, thì hẳn anh ta đâu cần phải nhờ luật sư ở đây bào chữa cho? Anh ta có thể cầu cứu một luật sư ở Los Angeles, phải không?
– Có luật sư nào ở Los Angeles lại chịu nhận bào chữa cho một thanh niên không xu dính túi, không bạn bè, không…
Gắn chặt ánh mắt mình vào ánh mắt Witherspoon, Mason rời điếu thuốc đang hút khỏi miệng, thong thả nói:
– Thưa tôn ông thân mến, có tôi, chính tôi.
Phải sau vài giây, Witherspoon mới hiểu ra:
– Ông? Nhưng ông đang làm việc cho tôi?
– Để làm sáng tỏ màn bí mật của vụ giết người cách đây mười tám năm thì đúng, nhưng tôi không bị ràng buộc ở các vụ khác.
Witherspoon rít thuốc liên tục, mỗi lúc lại thêm cáu kỉnh:
– Ừ, đúng… Nhưng ông không có ý định làm tôi mất mặt trước tòa về chuyện con vịt chứ?
– Ông có một cách để tránh được điều đó – Mason vừa nói vừa đứng lên.
– Cách gì?
– Hãy phủ nhận chuyện con vịt.
– Nhưng tôi đã khai rồi.
– Hãy gọi điện cho cảnh sát. Nói với họ là sau khi suy nghĩ lại, ông nhận thấy khó mà phân biệt giữa con vịt ở nhà Milter với con vịt khác và ông chỉ có thể xác nhận chắc chắn là con vịt ở nhà Milter có cùng kích thước, cùng màu lông, cùng hình dáng với con vịt nghe nói là Adams mang đi ở nhà ông.
Witherspoon xoa cằm cân nhắc từng lời:
– Mason, ông lập luận vô ích. Ông rõ không kém gì tôi đó là cùng một con.
– Ta không quay lại chuyện này nữa chứ? – Mason cười.
Và khi thấy nhà triệu phú chưa quyết định gọi điện thoại, ông nói thêm:
– Người ta cho biết ngay sau khi tôi đi, ông cũng đi luôn?
– Đúng, tôi đuổi theo ông nhưng không kịp tuy là tôi phóng khá nhanh.
– Chắc ông đã vượt qua tôi. Tôi phải dừng xe lại để thay một bánh bị xẹp vỏ. Tôi nhớ có một chiếc xe phóng vụt qua với tốc độ ít ra là tám mươi dặm giờ.
– A! Đúng là vì thế mà tôi không bắt gặp ông. Tôi không nghĩ ông phải dừng lại.
– Ông đến nhà Milter để tìm tôi?
– Phải.
– Chỉ vì lý do ấy mà thôi?
– Đúng.
– Ông phải đến El Templo có dễ đến nửa giờ rồi mới đi đến nhà Milter?
– Ồ! Chắc chắn là không lâu đâu.
– Nhưng ông không đi thẳng đến nhà hắn chứ?
– Không.
– Sao vậy?
Witherspoon hơi ngập ngừng trước khi trả lời:
– Khi đến El Templo, tôi đi qua nhà Milter nhưng không thấy xe ông, tôi cho xe chạy loanh quanh thành phố để tìm ông. Tôi tưởng nhìn thấy người quen và cố đuổi kịp bà ta… Nhưng chắc chắn là thời gian đó không lâu đến nửa giờ.
– Hãy khoan? Ông nhìn thấy một phụ nữ ông quen nhưng ông không thể bắt kịp bà ta ư?
– Vâng, trên đường tìm ông, tôi nhìn thấy một phụ nữ rẽ vào góc phố. Nhưng do tôi đã vượt quá ngã tư nên không thể quay lại tìm bà ta vì đó là đường một chiều.
– Người phụ nữ đó là ai vậy?
– Tôi không biết.
– Nhưng ông vừa nói với tôi ông quen bà ta mà.
– Không, tôi tưởng là người quen thôi.
– Ai?
– Bà Burr – Witherspoon trả lời sau một lát ngập ngừng.
– Thế không phải bà ta ư?
– Không.
– Làm sao ông biết?
– Vì tôi gọi điện về nhà hỏi cô y tá ban đêm xem bà Burr có đi đâu không. Cô ta trả lời bà Burr đi ngủ từ sớm.
– Bà Burr và chồng mỗi người ở một phòng ư?
– Vâng, từ sau khi bị tai nạn. Trước đó thì ngủ chung.
– Cô y tá luôn thường trực bên cạnh ông Burr ư?
– Vâng, tạm thời trong lúc này thôi… Cho đến khi trạng thái tinh thần của ông ta trở lại bình thường.
– Hiện nay ông ta ra sao?
– Ồ, ông ta có vẻ… do tác dụng của moóc phin. Bác sĩ nói là chuyện thường. Burr phải đeo quả nặng ở chân vắt qua ròng rọc có một đầu cố định trên trần để chân không bị ngắn lại, ông biết rồi chứ. Thế mà người ta lại bắt gặp có lần ông ta tháo nó ra. Ông ta nói với mọi người ông ta muốn đi khỏi nơi đây vì có ai định giết. Bác sĩ cho đó là phản ứng gây ra bởi tác dụng của moóc phin, chẳng có gì quan trọng cả nhưng cần phải theo dõi ông. Nếu ông ta cố bước ra khỏi giường thì chỗ xương gãy không được giữ đúng vị trí và mọi việc phải làm lại từ đầu.
Mason nhìn đồng hồ:
– Thôi được, tôi còn nhiều việc phải làm.
– Đêm nay ông không nghỉ lại đây ư?
Mason lắc đầu đi ra cửa. Đến cửa ông dừng lại một lát rồi quay lại:
– Ông Witherspoon, tôi nhắc ông lần cuối: sẽ là việc hay nếu ông gọi điện cho cảnh sát và thay đổi lời khai của ông về chuyện con vịt.