Lần đầu tiên Perry Mason ra tòa án với tính cách một thính giả và đây thật là một kinh nghiệm đáng ghi nhớ. Ông ngồi trên hàng ghế đầu dành cho công chúng trong một phòng xử gần như chật ních người dân thành phố El Templo, và phải cố sức kìm giữ cho mình khỏi đứng lên chất vấn hay tranh luận khi người ta nêu phản biện. Tuy nhiên ông vẫn giữ được im lặng trong khi ông công tố dồn dập đưa ra các chứng cử buộc tội Witherspoon.
Người chứng càng nhiều thì bà Burr càng trở thành nhân vật quan trọng trong vụ án. Từ những cái hôn ở xó xỉnh, đến những lúc ôm choàng lén lút và những chuyến dạo chơi dưới trăng, ông công tố đã xếp thành có ý nghĩa không phủ nhận được về lý do phạm tội và người ta bất đầu qua phần xét xem bị cáo có thể đi đến chỗ giết người hay không.
Ông bác sĩ khai rằng Burr không thể nào rời khỏi giường vì lý do rõ rệt. Các bức hình chụp được mang tới cho thấy chiếc bát đựng axit clohyđric ở cách giường ba mét trên một cái bàn nhỏ để đồ dùng. Lời khai cuối cùng của bác sĩ là khi bà Burr và ông ra khỏi phòng thì nạn nhân có xin ông Witherspoon mang đến chiếc cần câu bỏ quên trong phòng Witherspoon.
Về căn phòng này, đám gia nhân khai rằng chỉ có mình Witherspoon giữ chìa khóa, và lúc vụ giết người xảy ra chỉ có họ và chủ nhân ở nhà thôi. Về phía mình, ông công tố nêu ra rằng không có ai lạ đến nhà vào lúc ấy vì đàn chó đã được thả rồi.
Chứng cớ cũng rõ là chiếc cần câu đúng là của Burr và các bức ảnh cho thấy nạn nhân đã lắp được hai khúc và sắp lắp khúc thứ ba thì cái chết ập đến.
Ông công tố chỉ các bức ảnh:
– Xin tòa lưu ý rõ ràng là nạn nhân vừa nhận xong chiếc cần câu thì khí độc bắt đầu lan ra trong phòng.
Sau đó ông công tố cho gọi viên cảnh sát James Haggerty hỏi:
– Khi ông vào phòng của Milter, đêm trước hôm ông Roland bị giết, ông có nhận ra được trong phòng có cái gì chứng tỏ có axit clohyđric hay cyanua kèm không?
– Phản đối – luật sư bên bị đứng phắt dậy, la lên – Thưa ngài, bị cáo bị buộc một tội và chỉ một tội mà thôi: vụ giết Roland Burr. Luật pháp đã nói rành rẽ về điểm này rồi: khi một người bị buộc một tội thì chỉ được xét xử theo những sự kiện liên hệ đến tội ấy, và chỉ tội ấy mà thôi.
– Tôi đồng ý với bên bị – quan tòa nói – Nhưng tôi muốn nghe lập luận của bên buộc tội.
– Xin tòa hiểu cho rằng, tôi đã biết rõ luật nói về quan điểm này rồi – ông công tố Copeland bình tĩnh nói như đã đoán trước được lời phản đối – Nhưng trong nguyên tắc mà bên biện hộ vừa nêu ra, cũng có ngoại lệ được dự phòng, đó là ta có thể nêu ra khi sự việc có liên quan đến vụ án được xem xét, không phải để chứng minh bị cáo mắc vào một vụ án khác. Cho nên tôi không có ý buộc Witherspoon đã giết Milter nhưng chỉ để chứng tỏ rằng trong nhà ông ta có chứa axit clohyđric và cyanua và chỉ cần trộn hai thứ đó vào nhau là sinh ra một chất hơi chết người.
Chánh án Meehan nhìn đồng hồ và chận ông công tố đang muốn nhắc lại điều luật:
– Đã đến giờ rồi. Tôi rất muốn được tập họp một cách không thiên vị tất cả các tài liệu về điểm vừa nêu lên tranh cãi. Cho nên buổi thẩm vấn phải dời lại sáng mai lúc mười giờ. Bị cáo vẫn do quận trưởng giữ.
Những người phụ tá quận trưởng dẫn Witherspoon đi và sau khi quan tòa ra về, thính giả bàn tán xôn xao. Rõ ràng là các chứng cớ mà ông công tố đã tập họp để buộc tội một nhân vật nổi tiếng trong vùng đã khiến cho công chúng khích động mạnh.
Lois Witherspoon đầu ngửng cao, mắt ráo hoảnh, bước ra khỏi phòng xử không quan tâm đến những ánh mắt thương hại hay khinh miệt của nhiều người nhìn theo cô.
Trở về khách sạn, Mason ngả mình trên chiếc ghế đệm êm, nói với Della Street:
– Úi! Ngồi ở đây quả có êm hơn ở tòa án. Ghế ở đó mới cứng làm sao!
– Có vẻ như Witherspoon nguy rồi đấy.
– Có thế ông ta mới biết thương cảm người khác hơn nếu ông ta mắc vào trường hợp như Adams mười tám năm về trước – Mason mỉm cười nói – Drake có tin gì không?
– Không.
– Cô có chuyển lời dặn của tôi cho ông ta không?
– Có. Tôi đã bảo ông muốn theo dõi cô bé tóc vàng của hãng Allgood và muốn biết cặn kẽ xem Roland Burr làm gì vào đêm hôm trước và ngày chúng ta tới đó. Drake nói sẽ lo và báo đến đây trước giờ ăn tối.
– Tốt rồi, để tôi đi tắm. Mình đầy mồ hôi trong phòng xử vài tiếng đồng hồ thật là hết chịu nổi.
Ông đang trong bồn tắm thì Paul Drake đổ xô vào:
– Perry, tôi không biết anh làm cách nào đọc được ý nghĩ của người khác hay sao mà lúc nào anh nghi ngờ thì cũng trúng phóc.
– Cái gì thế? – Luật sư bước ra nói.
– Về “CÔ X”, Corine Hassen, tôi tìm ra rồi.
– Ở đâu?
– Ở Reno, như lời anh nói.
– Chết phải không?
– Đúng rồi.
– Bị giết à?
– Cô ta nhảy xuống hồ và người ta cho rằng cô đó tự tử. Xác không nhận ra được là ai nhưng cảnh sát có lưu ảnh nơi hồ sơ.
– Chuyện xảy ra lúc nào? – Mason vừa hỏi vừa lấy chiếc khăn tăm.
– Đúng vào thời điểm David Latwell bị giết. Tôi có mang về đây mọi nguồn tin, cả ảnh nữa.
– Anh nói là không nhận ra cô ta mà.
– Không. Cô ta trần truồng lúc được phát hiện, áo quần không thấy đâu cả. Nhưng anh cứ nhìn các bức ảnh mà xem, có phải đúng là Corine không? Một cô gái thân hình lẳn như mình trắm, có thể nói thêm như vậy.
– Anh có dò xem cô ta có biết bơi không?
– Chưa, nhưng chắc rồi sẽ biết ngay.
– À! Mọi việc bắt đầu rõ rồi – Mason lau khô mình và mặc đồ lót vào – Anh có cho theo dõi cô gái ở hãng Allgood không? Lúc nào cũng theo sát cô ta phải không?
– Rồi, rồi, chớ lo.
– Nếu tôi không lầm thì Lois sẽ ra tối hậu thư ngay tối nay. Và tôi sẽ không ngạc nhiên khi có tin của bố cô ta nhờ tôi.
– Này Perry, tôi cũng có tin tức về Roland Burr đấy. Ông ta thường đến El Templo mua các vật liệu về ảnh và các thứ như thế. Ngày anh tới Palm Springs, nghĩa là ngày ông ta bị ngựa đá, ông ta có vẻ bận rộn lắm, bốn, năm lần lên phố, hai lần đến bưu điện. Có một lần ông ta đi một mình, không có bà vợ đi theo.
Mason ngừng gài nút áo hỏi:
– Anh có dò hỏi trong mấy nơi xem ông ta có gửi các gói đồ không?
– Về chuyện này anh cũng đoán đúng nốt – Drake nói ngay – Trong phòng lưu của hãng xe Pacific Greyland, ông ta có gửi một gói đồ, lấy phiếu gửi, nhưng theo tôi biết thì ông ta chưa tự mình đến lấy lại. Cô nhân viên không thấy ông ta quay lại.
– Khoan đã. Có chắc cô gái đó luôn có mặt ở hãng không?
– Không chắc, nhưng cái chân gãy làm sự việc thật dễ dàng hơn.
– Cái gì vậy?
– Thế này, gói đồ gửi vào lúc trưa. Cô nhân viên làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. Lúc năm giờ, Burr gãy chân. Vậy thì ông ta không thể đi nhận sau năm giờ.
– Thế còn gói đồ…
– Gói đồ không còn ở đó nữa.
– Như thế là đã có ai đến cầm phiếu tới nhận rồi. Cô nhân viên không nhớ ra là ai à?
– Không. Cô ta chỉ nhớ người gửi là Burr và gói đồ hàng, cô nhớ nó nhỏ như hộp đựng xì gà và bọc giấy màu nâu nhưng điều này cũng không chắc lắm vì cô ta nhận khá nhiều gói.
– Này Paul, tôi nghĩ là có thể một kẻ lọt ra ngoài vòng rồi…
Drake nhìn luật sư xỏ chân vào ống quần.
– Anh giấu tôi chuyện gì?
– Không có gì hết. Mọi chuyện đã rõ cả rồi. Anh có tìm được điều gì giữa Burr và thị xã Winterburg không?
– Chuyện này thì anh cũng đoán đúng nốt. Burr đã sống ở Winterburg.
– Khi nào?
– Tôi không biết rõ lắm nhưng vào khoảng nhiều năm sau vụ án đó. Burr làm cho hãng bảo hiểm.
– Rồi về sau thế nào?
– Từ Winterburg ông ta dời về ven biển làm những chuyện gì đó. Có một khoảng trống trong đời ông ta, tôi không tìm ra, vào khoảng 1945-1948, sau chiến tranh. Nhưng tôi không chắc ông trở lại Winterburg.
– Paul, anh tìm dấu tay của Burr rồi xem thử ông ta có đi tù không. Những nhân viên điều tra chắc có dấu tay của Burr.
– Perry, tuy anh nói vậy nhưng hình như anh vẫn giấu tôi điều gì?
– Không, không giấu chút nào. Để tôi nói anh nghe sự suy luận của tôi. Khi tôi nhận điều tra vụ này, tôi tin thân chủ của tôi vô tội và nghĩ Horace Adams đã nói sự thật. Suy từ đó ra thì nêu Latwell có ý định trốn đi cùng với Corine Hassen và nếu cô gái đó đến Reno chờ, thì ta thấy ngay rằng vụ giết Latwell là để ngăn chặn vụ đi trốn và tiếp theo là cái chết của Corine.
– Không có dấu bạo lực gì trên xác chết cả – Drake nói – Những người đi thuyền đã thấy xác vì nước hồ rất trong. Họ báo với quận trưởng cảnh sát và người ta tiến hành điều tra như thường lệ. Kết luận đưa ra là cô ta chết đuối.
– Nhưng có thể là một vụ giết người.
Drake trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Bây giờ tôi hình dung ra vụ án này như sau. Không phải Milter có âm mưu tống tiền mà chính là Burr cùng bà vợ đến ở nhà Witherspoon để làm chuyện đó với nhà triệu phú. Nhưng điều này không giúp gì cho ta hết. Nó chỉ bổ sung thêm lý do để Witherspoon giết Burr mà thôi.
Có tiếng gõ cửa và tiếng Della Street:
– Ông chủ, xong chưa?
– Vừa xong. Vào đi.
Cô thư ký bước vào báo tin:
– Lois đến rồi.
– Cô ta muốn gì?
– Muốn nói chuyện với ông ngay. Cô ta có vẻ quyết định rồi.
– OK. Ta ra đi.
° ° °
Lois đứng lên khi Mason bước vào phòng.
– Thưa ông Mason, tôi muốn nói chuyện riêng với ông
– Chuyện gì thì cô cũng có thể nói trước mặt hai người này.
– Đó là chuyện ông bảo tôi bỏ con vịt vào xe Marvin. Sau buổi thẩm vấn sáng nay, ông thấy rõ là họ muốn nhập vụ giết Milter tới vụ Burr. Như vậy con vịt trở nên rất quan trọng và tôi không thể điềm nhiên cho người ta bêu xấu ba tôi. Tôi sẽ đi báo với họ về chuyện con vịt và chắc ông rõ việc gì xảy ra tiếp theo.
– Xảy ra việc gì?
– Thật đáng tiếc cho ông, tuy tôi không biết nhiều về luật pháp nhưng tôi hiểu người ta sẽ buộc ông về tội gì đó khi xúi tôi bỏ con vịt vào xe Marvin.
– Cô cháu gái ơi – Mason vừa nói vừa châm thuốc – Có khi người thầy thuốc phải cắt bỏ một cái gì đó để cứu bệnh nhân. Chuyện con vịt này cũng gần giống như vậy.
– Nhưng nó bất hợp pháp à?
– Có thể vậy.
– Thế nếu tôi nói, ông sẽ gặp rắc rối chứ?
– Nhất định rồi.
Đôi mắt cô gái dịu lại:
– Thưa ông Mason, ông rất nhân hậu nhưng tôi nghĩ ông còn giấu tôi điều gì.
– Thì đúng là điều tôi sắp nói đây. Cô uống nước không?
– Không. Chỉ xin ông điếu thuốc. Tôi nóng muốn nghe ông nói hết sự thực.
– Cô chịu đựng được không?
– Được!
– Được rồi. Tôi đã nói với cô về những chuyện trước của Marvin và lý do cha cô mời tôi đến đây. Tôi cũng cho cô biết tôi không tìm thấy chứng cớ vô tội trong hồ sơ nhưng sẽ tìm thấy ở nơi khác. Bây giờ thì đã rõ. Tôi có thể chứng tỏ cha Marvin vô tội, nhưng chỉ có thể tiến hành theo cách của tôi thôi. Cô mà nói ra chuyện con vịt thì tôi lút đến tận cổ trong vụ này, không thể nào rảnh tay để làm sáng tỏ vụ án cũ được. Khi Marvin biết rõ quan điểm chính thức của luật pháp về vấn đề này thì cậu ta sẽ không muốn lấy cô vì không muốn đem lại sự xấu hổ cho gia đình cô. Cô lộ ra bây giờ thì chỉ mắc vào vòng của ông công tố thôi. Cho nên tôi xin cô để cho tôi làm việc theo cách của tôi.
– Nghĩa là thế nào? – Lois hỏi, vẻ lưỡng lự rõ rệt.
– Tôi muốn nhờ cô đi nói với ba cô về một việc.
– Việc gì?
– Là bảo thằng cha luật sư kia im đi – ông nói với vẻ giận dữ khiến mọi người ngạc nhiên.
– Nhưng tại sao thế? Ông ta có nói gì nhiều đâu. Ông ta chỉ vặn các người chứng đâu có hai ba lần thôi.
– Phải rồi, hắn đã vặn lời khai của Haggerty về những gì viên cảnh sát đó đã làm ở nhà Milter.
– Nhưng đó không phải là điểm chính yếu ư? Tuy tôi không rành rẽ về luật pháp lắm nhưng tôi nghĩ nếu họ cột được vụ giết Milter vào vụ này và để cho ba tôi bị nghi ngờ ở cả hai vụ thì người ta sẽ cho ông là có tội và…
– Chắc chắn mọi người sẽ cho ba cô là có tội và ông chánh án cũng nghĩ vậy – Mason ngắt lời – Nhưng báo chí sẽ bàn tán dông dài về chuyện này. Trong phòng xử, ai cũng hiểu ông công tố muốn nói gì rồi. Nếu luật sư của cha cô dùng được những mánh lới kỹ thuật hợp pháp ngăn không cho nhắc tới vụ án kia thì các chi tiết vẫn có trong đầu của ông chánh án rồi. Tôi lại còn nghe rằng luật sư biện hộ có ý định không chịu kêu người làm chứng nào hết trong các phiên thẩm vấn. Ông ta cho rằng ông chánh án thấy các chứng cớ, chỉ còn cách sẽ đưa cha cô ra xử, lúc đó luật sư mới tung đòn nặng ra.
– Đó chẳng phải là một chiến thuật hay sao?
– Không.
– Tại sao?
– Vì cha cô là một người kiêu ngạo. Vụ này ảnh hưởng rất mạnh đến ông. Chỉ một chút thôi thì sẽ làm tốt cho ông, nhưng quá quắt lắm thì ông sẽ buông hết và do đó làm mất tín nhiệm hoàn toàn đối với dân chúng trong vùng. Cô nên nhớ ta đang ở trong một thành phố nhỏ và cha cô ở vào một vị thế nổi bật. Do đó phải chặn ngay vụ này từ đầu, nếu không thì danh tiếng của cha cô không còn gì. Dù cho ông luật sư dùng mưu mô hay lời lẽ lắt léo nào để cha cô được tha thì dân chúng cũng cho rằng việc tha này không có ý nghĩa gì hết.
Lois hỏi, mắt ráo hoảnh nhưng mặt mày xanh xao.
– Thế tôi phải làm gì bây giờ?
– Cô cứ theo lương tâm mà làm – Mason nói.
– Được rồi. Ra khỏi đây tôi sẽ tuyên bố lễ đính hôn với Marvin và đưa anh ấy đi Yuma. Chúng tôi sẽ lấy nhau ngay đêm nay. Sau đó tôi nói thật với ông chánh án về vụ con vịt.
Mason trả lời buồn bã:
– Tôi cũng đoán gần đúng như vậy. Nhưng nếu Marvin không muốn lấy cô thì sao?
– Tôi sẽ thu xếp sao để anh ấy phải đồng ý. Tôi nghĩ rằng ý định của tôi không trái nhiều với kế hoạch của ông, nhưng tôi không chịu nổi, việc nói dối này đè nặng tâm tư tôi quá nhiều.
– Và như thế thì cô sẽ đi đến đâu?
– Với tôi thì chuyện rành rẽ quá rồi. Dù là chúng ta không chứng tỏ được cha Marvin vô tội thì cũng chẳng quan trọng gì. Marvin sẽ không bỏ tôi được vì chúng tôi đã lấy nhau.
– Báo chí sẽ tha hồ quậy lên.
– Tôi không cần. Tôi chỉ băn khoăn là đã làm trái ý ông thôi… nhưng tôi không thể im lặng lâu hơn được nữa. Tôi hy vọng là sẽ không làm cho ông phải chịu rắc rối nhiều.
– Không sao, tôi biết cách bảo vệ tôi.
Lois sôi nổi đưa bàn tay mềm mại nắm lấy tay Mason:
– Tôi biết là trong đời ông đã làm được nhiều việc thật lạ lùng, nhưng cách ông cư xử hôm nay đối với tôi là điều kỳ diệu nhất.
Mason vỗ nhẹ lên vai cô:
– Cứ đi đi, cô bé. Cô đúng là người biết tranh đấu và điều này sẽ giúp cô đạt được mọi thứ ước muốn trên đời.
– Tôi sẽ cố gắng hết sức mình – Cô vừa nói vừa bước chân ra cửa.
Vừa lúc đó thì chuông đến thoại reo làm cả ba người đều giật mình. Mason đứng gần máy nhất cầm lên:
– Alô?… Tôi đây?… Lúc nào?… Được rồi, tôi sẽ đến…
Ông gác máy mỉm cười nói với Lois:
– Cô đi Yuma với Marvin lấy nhau đi… Còn chuyện con vịt thì cô khỏi lo nữa.
– Tại sao?
– Chính cha cô vừa đề nghị tôi. Tôi sẽ biện hộ cho ông.
Lois lạnh lùng nói:
– Ông không thể nào làm được.
– Tại sao không?
– Vì ông đã để cho ba tôi lâm vào tình trạng này.
– Về mặt tinh thần thì chắc cô có lý. Nhưng đấy chỉ là điểm hoàn toàn có tính chất tri thức mà cô có thể gạt sang một bên được… vì ngày mai tôi sẽ bước vào phòng thẩm vấn và làm bay tung hết những lời buộc tội cha cô.
Cô Witherspoon nhìn lại gương mặt cứng rắn của luật sư lộ hết vẻ cương quyết. Cô bỗng tiến lại nói:
– Ông muốn là người đầu tiên hôn chúc mừng cô dâu tương lai không?