Mason đến phòng họp trước ông công tố một chút. Chánh án Meehan ngồi đu đưa trong chiếc ghế, giơ tay mời hai người ngồi.
– Bây giờ chỉ có giữa chúng ta, tôi muốn biết hết mọi chuyện ra sao.
Mason giải thích chi tiết câu chuyện cha Marvin bị xử mười tám năm trước về tội giết David Latwell ở Winterburg.
Copeland nói:
– Tôi không nghe nói về cái cô Corine Hassen đó, tôi không biết ông Mason lôi cái cô ấy ra để làm gì.
Ông Meehan nói:
– Theo tôi, trong chuyện riêng tư như thế này sẽ có ích nhiều cho tất cả mọi người. Các ông nghĩ thế nào?
– Tôi không có gì để nói cả – Copeland đưa ra nhận xét.
– Còn về phần tôi, tôi không giấu gì cả.
– Tốt lắm – ông Meehan nói – ông nói ra một ít đi
– Milter là một tay tống tiền bậc thầy – Mason nói – Hắn ta đến đây vì một vụ đem lại rất nhiều tiền như hắn cho Alberta Cromwell biết. Nhưng tống tiền ai?
– Tất nhiên là Witherspoon rồi – Copeland trả lời.
Mason lắc đầu:
– Trước tiên là Witherspoon không phải là người chịu để cho tống tiền. Với lại Milter không có gì để dọa được ông ta. Witherspoon đang cần người ta móc ra chuyện cũ vì ông ta muốn con gái dứt tình với Marvin.
– Thế còn cô bé Lois – ông chánh án chen vào – Cô ta không có của riêng à?
– Có – Mason trả lời – Nếu Milter đến nói với cô ta về chuyện trước của Marvin thì cô lấy ngay chàng trai và mặc kệ cho thiên hạ bàn tán.
– Ờ – ông chánh án mỉm cười – tôi tin cô ta làm thế thật.
– Thế mà Milter nói với Alberta rằng sẽ có một số tiền lớn để hai người có thể đi du lịch được. Vụ tống tiền dựa trên một chuyện gì đó mà hắn ta tìm ra được trong khi điều tra về vụ Adams xưa và con người bị tống tiền chưa có đủ nhưng hy vọng sắp có ngay.
– Sao ông biết? – Meehan chen vào.
– Suy luận thì ra – Mason trả lời.
Copeland bỗng la lên:
– Lý không đứng vững được.
– Xin hãy quên một lúc rằng chúng ta là những đối thủ của nhau để xét các sự kiện theo đà của lý trí thôi – Mason đề nghị – Một tay bậc thầy về tống tiền có một tin quý báu. Tất nhiên là hắn kiếm tiền từ đó. Khi có tiền rồi thì hắn dông… và chỉ trở lại khi hết tiền rồi vắt nạn nhân lần nữa. Tôi suy ra rằng nếu Milter còn nấn ná là vì nạn nhân chưa có tiền. Nhưng hắn hy vọng sẽ nhận được vào đêm bị giết. Vấn đề còn lại là xem hắn dọa ai và vì lý do gì.
– Để xem – ông chánh án nói – ông cho rằng không phải Witherspoon, không phải người con gái, vậy thì chỉ còn anh thanh niên Marvin. Nhưng làm cách nào anh ta xoay được số tiền đòi hỏi?
– Bằng cách lấy Lois Witherspoon – ông công tố la lên – Anh ta sẽ cai quản gia tài của vợ.
Mason nhìn Copeland mỉm cười.
– Vậy là theo ông, Marvin muốn lấy Lois để có tiền trả một bậc thầy tống tiền để hắn đừng đến nói với ông bố vợ cái điều mà Witherspoon biết rồi.
Bộ mặt của ông công tố dài ra và ông chánh án nôn nóng nói:
– Thôi, Mason, ông giải thích đi.
– Hãng trinh thám tư sử dụng Milter chỉ là một hãng tồi, có ở Hollywood một tờ báo chuyên đăng tin các tai tiếng để tống tiền chính khách hàng của nó. Allgood tính làm áp lực với Witherspoon và đang định bắt đầu thì tôi chen vào. Nhưng Allgood không đổi kế hoạch, chỉ dùng tôi làm trung gian thôi. Mưu mô của Allgood là về lâu dài là để người ta mua lại tờ báo của hắn với số tiền lớn. Còn Milter chờ tiền – thật nhiều tiền – phải có ngay. Thế mà thưa các ông, tôi chỉ thấy có mỗi một việc khiến hắn ta có tiền là hắn ta biết được cái gì đó về vụ án xưa thôi.
Chiếc ghế xích đu kêu ken két là vì ông chánh án vụt đứng dậy.
– Đúng rồi, hợp lý rồi. Chắc ông muốn nói kẻ sát nhân thực trong vụ Latwell?
– Đúng vậy.
– Ai?
– Ông Burr đang ở nhà Witherspoon. Ông Burr sống ở Winterburg lúc xảy ra vụ giết người. Ông Burr chờ có tiền vào ngày đó thì không may bị gãy chân vì con ngựa. Thế mà Corine đã khai rằng cô ta có một tình nhân ghen ghê gớm. Vào thời ấy, Roland Burr khoảng hai mươi bảy tuổi và có biết Corine như sau này ông ta đã nói với vợ. Nếu quý vị gộp lại tất cả sự kiện ấy lại thì biết ngay Milter tống tiền ai và vì lẽ gì.
– Burr à? – Copeland nói – Nhưng làm sao hắn giết được Milter.
– Ta xét vụ án cũ trước tiên đã – Mason nói – Người ta phải mang thây Latwell xuống tầng hầm nhà máy, đào mộ, trét xi măng, rồi chạy đi Reno để gặp Corine đang chờ Latwell ở đấy, rủ rê cô ta đi chơi thuyền, xô xuống nước, chờ cô ta chết rồi lột quần áo, bỏ cô ta dưới đáy hồ… Tôi cho rằng muốn làm tất cả mọi việc ấy thì ít ra phải có hai người mà một người muốn vào nhà máy lúc nào cũng được. Và giả sử nếu ông bị một kẻ tống tiền về một vụ giết người mà kẻ đồng phạm lại có tiền, tất nhiên ông phải nhờ kẻ đó để trả thôi.
– Ông muốn nói đến… người vợ góa của Latwell? – ông Meehan nói.
– Đúng rồi, người vợ góa của Latwell và nay là bà Dangerfield.
Ông chánh án nhìn ông công tố.
– Theo tôi thì bây giờ ta công nhận được chứ?
– Nhưng vẫn chưa giải thích được hết – Copeland bĩu môi nói.
– Giả sử – Mason tiếp tục – giả sử người đồng phạm tính rằng nên khử Milter thì hơn là trả tiền cho hắn câm miệng. Muốn làm được thì cả hai phải dùng con dê tế thần, một kẻ có thể gán được vụ giết người vì kẻ ấy có lý do và có cơ hội để làm.
– Witherspoon à? – Copeland nghi ngờ hỏi lại.
– Witherspoon dính vào chỉ vì rủi ro thôi. Kẻ được chọn là Marvin Adams. Hãy xem họ có thể đưa chứng cớ thế nào để buộc tội Marvin ngoài các chứng cớ gián tiếp thêm vào. Khi đến nhà Milter, cảnh sát thấy con vịt chết chìm trong bể cá. Sự việc thật lạ bắt buộc người ta phải để ý ngay. Marvin phải trở lại El Templo để thu xếp đi tàu nửa đêm. Vì anh ta mượn xe nên Lois không thể đi theo vì không có cách trở về. Như thế là người ta chắc chắn Marvin sẽ có mặt ở El Templo từ khoảng một giờ đến nửa đêm. Muốn lên tàu mà chỉ đi bộ thì anh ta phải đi sớm và vì không có người đi theo nên không có ai làm chứng cho anh ta trong khoảng thời gian ấy. Còn lý do để giết thì quá rõ: Milter tống tiền Marvin bằng cách dọa cho anh ta biết sự thực về ông già. Vì không có tiền đấm mõm, Marvin phải giết Milter.
Ông chánh án gật đầu đồng ý, còn Copeland cũng bị lôi cuốn theo. Nhưng ông chánh án bỗng nêu ý kiến:
– Nhưng làm sao họ biết Adams có mang con vịt ở trang trại đi?
Mason rút ra bức thư gửi Marvin:
– Vì lá thư này giục anh ta làm để mong có được một trăm đô la.
Xem xong ông chánh án trả lại và Mason nói tiếp:
– Không cần phải nói với các ông là Lahey không có trên đời này. Số điện thoại đó là của một hãng lớn. Từ lúc mười một giờ, bà Dangerfield lảng vảng quanh nhà Marvin để bắt con vịt. Bà ta dễ dàng làm điều đó vì Marvin bỏ con vịt trong xe mà xe thì không khóa.
– Xin ông kể hết cho chúng tôi nghe – Copeland nói.
– Thế thì như tôi đã nói, Burr gọi cầu cứu bà Dangerfield và bà này muốn giết Milter hơn là trả tiền. Witherspoon có axit clohyđnc và cyanua ở trang trại. Burr lấy gói lại, gửi lưu ở hãng xe Pacific, đưa phiếu gửi cho bà Dangerfield đang ở khách sạn, sau đó ông ta trở về trang trại.
Chắc chắn là ông ta còn có ý định cho cậu Marvin thêm một vài lý do chịu tội nữa, nhưng con ngựa đã cản trở âm mưu tiếp tục. Nằm trên giường, chích mocphin, chân gãy treo lên, chắc ông ta không ngờ đến việc rủi ro này xảy ra.
– Theo ông thì ở nhà Milter đã xảy ra những chuyện gì – ông chánh án hỏi.
– Cô thư ký của Allgood đã gọi điện cho Milter báo cô ta đến vì một tin quan trọng. Chúng ta đã biết chuyện Alberta Cromwell nghe Milter nói khi chuông reo. Nhưng họ không ngờ là bà Dangerfield đã đến trước cô kia. Chắc bà ta nói với Milter: “Được rồi, tôi nhận là anh đã chộp được chúng tôi. Anh đòi vài ngàn đô la. Anh sẽ có, nhưng chúng tôi muốn anh hiểu rằng đây là lần trả độc nhất và cuối cùng”. Milter làm kẻ đắc thắng trả lời: “Tất nhiên. Giữa chúng ta không có gì phải thù ghét nhau cả. Cứ coi đây là một vụ làm ăn thôi. Bà xem đây, tôi đang hâm rượu hồi. Bà cho tôi mời một ly để ký cam kết nhé?”. Bà Dangerfield theo hắn vào nhà bếp, đổ axit clohyđric vào một bình nhỏ trong khi Milter loay hoay ở cái lò ga. Có lẽ bà hỏi thăm nhà xí, ném cyanua vào axit, bước ra khỏi bếp, khép hẳn cửa lại. Vài giây sau nghe tiếng Milter ngã ra, biết thần chết đã tới, bà ta chỉ việc thả con vịt vào bể cá. Nhưng đến lúc này thì có chuyện rắc rối xảy ra.
– Ông muốn nói đến Witherspoon? – Meehan hỏi.
– Không, trước tiên là cô gái tóc vàng của hãng Allgood. Vì có chìa khóa riêng nên cô ta lặng lẽ mở cửa dưới nhà bước lên thang gác. Phải nhận là bà Dangerfield rất nhanh trí.
– Bà ta làm gì? – Cupơlen hỏi.
– Bà ta cởi áo quần ra – Mason ranh mãnh trả lời
– Tôi không hiểu.
– Giản dị lắm. Milter có hai người say mê: một người sống như vợ chồng và người thứ hai là cô thư ký. Cả hai, ai cũng tưởng chỉ có riêng mình là của Milter nhưng vẫn rình mò nhau. Lúc đi đến cửa phòng, cô bé – mở cửa dưới nhà với chìa khóa riêng – thấy có người phụ nữ hở hang một nửa. Thế mà cô đến để báo cho Milter rằng cô đang dò tìm dấu vết vụ án? Vậy cô phản ứng như thế nào trước cảnh bất ngờ này?
– Cô ta chỉ việc quay đi để mặc Milter tự mình lo liệu lấy – ông chánh án Meehan trả lời ngay.
– Đúng vậy. Và cô ta giận đến nỗi quên không đóng cửa lại. Vừa lúc ấy thì Witherspoon lò dò tới. Ông ta bước lên cầu thang và bà Dangerfield lại diễn trò ấy một lần nữa. Rất ngượng, ông ta vội rút lui và bà Dangerfield lại thoát thêm một lần nữa.
Chính là tiếng bà nói với Witherspoon khiến Alberta nghe được. Do đó cô ghi số xe của Witherspoon. Sau đó là đến tôi, tôi bấm chuông, nói chuyện với Alberta, đưa cô ta đi để cho bà Dangerfield có dịp trốn chạy.
– Tốt lắm – ông chánh án nói – Giả thiết này, vì đây chỉ là giả thiết, thật hay, giải thích được vụ giết Milter nhưng không phải vụ Burr. Tôi giả định rằng bà Dangerfield muốn giết đồng phạm để bịt miệng. Nhưng làm sao bà ta vào nhà Witherspoon qua được mấy con chó. Làm sao bà lấy được chiếc cần câu?
– Dễ lắm, bà ta không làm gì hết – Mason trả lời.
Chánh án Meehan gật đầu:
– Tôi vừa nghĩ rằng cho dù hai vụ giết người xảy ra theo cùng một cách, điều đó không chứng tỏ rằng phải cùng một người là thủ phạm. Ấy thế mà ta đã cho rằng thủ phạm là một.
– Không được đâu! – Copeland bài bác.
– Phương tiện giết người thật bất thường. Ít ai nghĩ đến việc giết người bằng axit clohyđric và cyanua. Nhưng sau vụ giết đầu tiên được loan truyền thì ai cũng có thể nghĩ đến cả. Khi trong ba hay bốn ngày, hai người bị giết bằng súng thì chẳng ai nghĩ là do một người giết cả.
– Đúng vậy – Mason công nhận – Nhưng ở đây có một chi tiết lý thú. Khi lần đầu tôi tới trang trại của Witherspoon, tôi có mang theo hồ sơ vụ Adams để trong hộc tủ thì có kẻ đến lục lọi giở ra xem khi tôi đang dự bữa tối. Tất nhiên là có kẻ muốn biết lý do tôi đến đấy.
– Burr à? – Meehan hỏi – Burr đang nằm trên giường, chân gãy.
– Marvin? Nếu Marvin mà biết chuyện cũ thì cậu ta giã từ Lois ngay. Với lại nếu biết thì cậu ta sẽ choáng váng và tôi nhận thấy ngay. Cũng không phải Lois vì khi tôi cho cô ta hay lý do tôi đến trại thì cô bị xúc động mạnh. Vậy chỉ còn một người mở ngăn kéo tôi, một người vắng mặt một lát trong bữa ăn.
– Ai? – Copeland hỏi.
– Bà Burr.
Ông chánh án nghiêng mình về phía Mason:
– Ông cho rằng bà Burr giết chồng?
– Sau khi đọc hồ sơ, chỉ cần cộng hai với hai là ra. Chuyện đó kết hợp với mối lo tiền bạc của ông chồng và việc bà Dangerfield đến El Templo mà ta gặp. Bà ta hiểu hết và Burr cũng rõ.
Cuộc đời đã qua cho ta biết bà Burr không bao giờ chịu ở lâu với một ông chồng. Burr là người chồng thứ tư hay thứ năm, Witherspoon nghĩ rằng có thể chơi trò cha con thân mật với bà Burr, nhưng bà lại nghĩ đến cái trang trại và ngân khoản trong nhà băng và vừa lúc được biết chồng mình là kẻ giết người.
– Làm sao bà ta biết được. Không có trong hồ sơ mà – ông chánh án vặn lại.
– Chúng ta hãy xét xem. Cô y tá bị Burr đuổi vì cô ta muốn bỏ hết đồ đạc trong xắc ra trong khi người bệnh lại muốn giữ khư khư nơi cạnh giường. Có gì trong ấy? Sách, mồi câu, đèn bấm… và gì nữa?
– Không còn gì nữa cả – Copeland nói – Tôi đã tự mình kiểm kê rồi.
– Nhưng đó là sau khi Burr chết – Mason nói.
Ông chánh án lên tiếng:
– Ông Mason, căn phòng đầy khí độc. Vậy thì trước khi người ta đập cửa kính thì không có ai có thể lục trong xắc và tất nhiên các thứ ấy vẫn như cũ trừ phi nạn nhân đã lấy cái gì trong đó.
– Đúng rồi – Mason nói – Các vị xem, Burr đã lấy cho bà Dangerfield các thứ cần thiết để giết Milter và lấy nhiều nên giữ thứ còn thừa trong xắc. Có thể ông ta tính dùng cho bà Dangerfield hay… cho bà vợ đã bắt đầu nghi ngờ chồng. Thế mà ông ta lại bị gãy chân. Ngay từ khi ông ta tỉnh lại, đã bảo vợ đem cái xắc cho ông ta. Quý vị thử tưởng tượng ông ta tức giận như thế nào khi cô y tá cứ muốn lục ra bày lên trên mặt tủ? Một người khác thì không biết chứ còn… cô y tá!
– Khoan đã! – ông chánh án nói – ông hăng quá đà, nhưng bà Burr không cần thiết phải giết chồng mà chỉ cần đi báo với ông quận trưởng cảnh sát thôi.
– Đúng rồi, và đó là ý kiến của bà ta. Burr biết lắm chứ cho nên tính giết vợ trước khi bà ta đi báo. Thế mà lại bị gãy chân, bất lực. Chỉ còn một lối thoát thôi.
– Cách nào? – ông chánh án như muốn dán người vào miệng luật sư.
– Cô y tá biết về hóa chất mà không biết về câu cá. Burr hỏi xin cô một ống sắt để đựng đồ họa. Burr giấu dưới chăn và đựng chiếc cần câu. Burr tất nhiên là ghét Witherspoon vì biết rằng muốn rẫy hắn ra để lấy ông triệu phú thì bà ta phải đi báo cảnh sát. Cho nên hắn muốn phá cái kế hoạch này. Hắn chỉ có một cách để đạt mục đích, cách mà hắn dùng để thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng và thế là hắn thi hành ngay thật cay độc.
“Trước mặt các người chứng, hắn yêu cầu Witherspoon mang lại cho hắn chiếc cần câu, nói rằng để quên trong phòng mà chỉ có Witherspoon có chìa khóa. Khi chỉ còn một mình, hắn rút ống sắt dưới chăn ra, lắp hai khúc cần, giữ một khúc trong tầm tay. Rồi hắn thả ống sắt xuống đất, lăn nó ra xa. Hắn rót axit clohyđric vào bát để trên bàn chứa đồ lặt vặt, ném cyanua vào đó rồi cầm hai khúc cần đẩy cái bàn ra xa. Sau đó hắn dùng tay trái cầm khúc thứ ba lên cho có vẻ đang lắp cần câu rồi…
– Rồi sao? – Cả Meehan và Copeland cùng hỏi.
– Rồi hắn hít một hơi dài – Mason kết luận.