Cuộc Săn Cừu Hoang
CHƯƠNG 39: NHỮNG KẺ SỐNG TRONG BÓNG TỐI
“Được thôi,” tôi nói.
“Tớ đến sớm một tiếng trước giờ hẹn,” Chuột nói như biết lỗi.
“Không sao đâu. Cậu thấy đấy, tớ có đang làm gì đâu.”
Chuột cười lặng lẽ. Hắn ở sau tôi. Như thể chúng tôi hầu như đang quay lưng vào nhau.
“Cứ như ngày xưa nhỉ,” Chuột nói.
“Tớ đoán chúng mình không bao giờ nói chuyện thẳng thắn với nhau trừ phi chúng mình có thời gian,” tôi nói.
“Đúng là có vẻ như thế.” Chuột mỉm cười.
Ngay cả trong bóng tối đen như mực, ngồi quay lưng vào nhau, tôi có thể đoán được hắn đang mỉm cười. Người ta có thể đoán được nhiều thứ chỉ qua thay đổi nhỏ nhất trong không khí. Chúng tôi từng là bạn. Lâu lắm rồi, dù tôi không còn nhớ được là tự bao giờ.
“Có phải ai đó từng nói, “Một người bạn để cùng giết thời gian là một người bạn tuyệt vời”?”
“Chính cậu nói câu đó, đúng không?”
“Giác quan thứ sáu, lúc nào cũng sắc bén. Cậu đúng đó.”
Tôi thờ dài. “Nhưng lần này, với tất cả những gì đang diễn ra, giác quan thứ sáu của tớ đã sai lầm. Sai đến mức đáng hổ thẹn. Dù cậu đã đưa cho tớ không biết bao nhiêu gợi ý.”
“Đành phải chấp nhận thôi. Cậu khá hơn hầu hết mọi người.”
Chúng tôi yên lặng. Chuột dường như đang ngắm tay mình.
“Tớ thật sự bắt cậu phải chịu đựng nhiều quá, đúng không?” Chuột nói. “Tớ không có ai khác để nhờ cả. Như tớ đã nói trong thư.”
“ĐÓ là điều tớ muốn hỏi cậu. Vì tớ không chấp nhận mọi thứ đơn giản như thế được.”
“Tất nhiên là không rồi,” Chuột nói, “không thể được khi tớ chưa tường trình chính xác việc đó. Nhưng trước đó, hãy làm một lon bia đã.”
Chuột ngăn tôi trước khi tôi có thể đứng lên.
“Để tớ đi lấy,” Chuột nói. “Xét cho cùng, đây là nhà tớ mà.”
Tôi nghe thấy tiếng Chuột đi theo lối hắn thường đi đến bếp trong bóng tối hoàn toàn và lôi một ôm bia ra khỏi tủ lạnh, tôi mở rồi nhắm mắt trong suốt lúc ấy. Bóng tối căn phòng chỉ hơi khác đôi chút về sắc độ với bóng tối khi tôi nhắm mắt.
Chuột mang bia quay lại, để lên bàn. Tôi quờ quạng tìm một lon, mở khoen ở nắp hộp rồi uống một nửa.
“Hầu như chả phải là bia nếu không trông thấy nó,” tôi nói.
“Cậu phải tha lỗi cho tớ, nhưng bắt buộc phải trong bóng tối.”
Chúng tôi không nói gì trong khi uống.
“Xem nào,” Chuột nói, hắng giọng. Tôi đặt lon bia rỗng lên bàn và ngồi yên, cuộn trong chăn. Tôi đợi hắn lên tiếng, nhưng không có lời nào sau đó. Tất cả những gì tôi nghe được là tiếng Chuột đang lắc lắc lon bia của hắn để xem còn bao nhiêu. Một thói quen cũ của hắn.
“Xem nào,” Chuột nói lần thứ hai. Rồi uống ực một hơi hết chỗ bia cuối cùng, hắn đặt lon bia lên bàn đánh cách một tiếng. “Trước hết, hãy bắt đầu bằng việc tại sao tớ đến đây. Được không?”
Tôi không trả lời. Chuột tiếp tục nói.
“Ông già tớ mua chỗ này khi tớ năm tuổi. Tớ không biết vì lý do gì ông ấy cất công mua bất động sản tận đây. Có lẽ ông mua được một món hời qua đường quân sự Mỹ nào đó. Như cậu thấy đấy, đến chỗ này cực kì bất tiện, và ngoài mùa hè ra, đường sá vô dụng một khi tuyết kéo đến. Lực lượng chiếm đóng hắn đã có kế hoạch nâng cấp con đường và sử dụng chỗ này để làm trạm ra-đa hay đại loại thế, nhưng thời gian và chi phí liên quan hiển nhiên đã thay đổi quyết định của họ. Còn thị trấn thì quá nghèo nên cũng chẳng thể làm gì với con đường. Họ cũng chẳng được lợi lộc gì khi nâng cấp con đường. Tất cả khiến cái cơ ngơi này như một kế hoạch nhất định thất bại, bị quên lãng từ lâu.”
“Thế còn Giáo sư Cừu thì sao? Chẳng phải ông ấy định sẽ trở về nhà tại đây sao?”
“Giáo sư Cừu đang sống trong hoài niệm. Ông ấy đâu có nhà để mà về.”
“Có lẽ là không.”
“Uống thêm bia đi.” Chuột nói.
“Tớ uống đủ rồi,” tôi nói. Vì máy sưởi đã tắt, tôi gần như lạnh cóng. Chuột mở một lon bia nữa rồi uống một mình.
“Ông già tớ đâm ra thích cái cơ ngơi này, tự mình đứng ra nâng cấp đường sá một chút, sửa sang ngôi nhà. Tớ tin là ông đã bỏ khối tiền vào đó. Nhờ thế, nếu có xe, người ta có thể sống một cuộc sống khá thoải mái ở đây, ít ra là trong mùa hè. Khí đốt, bồn cầu giật, vòi hoa sen, điện thoại, máy phát điện khẩn cấp. Tôi không biết làm thế nào Giáo sư Cừu sống được ở đây trước đó.”
Chuột gây ra một âm thanh không ra ợ cũng không ra thở dài.
“Cho đến năm tớ mười lăm tuổi, hè nào nhà tớ cũng đến đây. Ông và già tớ, chị gái và tớ, rồi cả bà giúp việc trong nhà nữa. Nghĩ mới thấy đó có lẽ là những năm tháng đẹp nhất trong đời tớ. Nhà tớ cho thị trấn thuê đồng cỏ – thực ra đến nay vẫn cho thuê – vậy nên khi mùa hè đến, cả chốn đến này đầy cừu của thị trấn. Cừu ngập đến tận mang tai. Đó là lý do những kỷ niệm mùa hè của tớ luôn gắn liền với cừu.
Sau đó, gia đình tớ hầu như không bao giờ lên đây nữa. Một phần vì chúng tớ có một nhà nghỉ khác gần nhà tớ hơn, phần khác vì chị tớ đi lấy chồng. Tớ không còn coi mình như một phần của gia đình nữa, công ty của ông già tớ gặp khó khăn, và rồi, đủ thứ chuyện xảy ra. Dù sao thì cái cơ ngơi này cũng bị bỏ hoang. Lần cuối cùng tớ lên đây là cách đây mười một năm. Và lần đó tớ lên một mình. Một mình trong một tháng.”
Chuột nấn ná trong một giây, như thể đang nhớ lại.
“Cậu có cô đơn không?” tôi hỏi.
“Tớ ấy à, cô đơn á? Cậu đùa đấy à. Nếu có thể, tớ đã ở lại trên này. Nhưng không đời nào điều ấy xảy ra. Xét cho cùng, đó là nhà của ông già tớ. Cậu sẽ không bao giờ thấy tớ giúp ông già ấy làm gì đâu.”
“Nhưng giờ thì sao?”
“Cũng vậy thôi,” Chuột nói. “Tớ phải nói đây là chỗ sau chót tớ muốn quay trở lại. Tuy nhiên khi trông thấy bức ảnh chỗ này trong Khách sạn Cá Heo, tớ muốn thấy nó một lần nữa. Vì lý do tình cảm. Ngay cả cậu thỉnh thoảng cũng cảm thấy như thế, đúng không?”
“Đúng,” tôi nói. Với tôi thì có cái bờ biển đã bị lấp kia.
“Đó là khi tớ nghe thấy chuyện của Giáo sư Cừu. Về con cừu trong mơ với ngôi sao trên lưng, Theo tớ hiểu thì cậu biết chuyện đó đúng không?”
“Quả thật tớ có biết.”
“Vậy thì nói một cách đơn giản,” Chuột nói. “Tớ nghe chuyện đó và vội vàng đến đây, muốn ở cả mùa đông. Tớ không thể giũ bỏ được thôi thúc đó. Ông già hay không đối với tớ không quan trọng nữa. Tớ thu xếp đồ đạc và lên đây. Giống như tớ bị kéo lên đây vậy.”
“Đó là lúc cậu gặp con cừu à?”
“Đúng vậy,” Chuột nói.
“Những gì xảy ra sau đó khó nói lắm,” Chuột nói.
Chuột cầm chiếc lon rỗng thứ hai vài bóp nó lõm vào.
“Có lẽ cậu có thể hỏi tớ chăng? Cậu đã biết khá nhiều thứ cần biết, đúng không?”
“Được, nhưng nếu điều đó đối với cậu không quan trọng thì không cần bắt đầu từ đầu cũng được.”
“Hỏi đi.”
“Cậu đã chết rồi, đúng không?”
Tôi không biết phải mất bao lâu để Chuột trả lời. Có thể là mấy giây, có thể là… Đó là một yên lặng kéo dài. Bên trong miệng tôi khô ngắt.
“Đúng vậy,” cuối cùng thì Chuột nói. “Tớ đã chết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.