Dat Vom
Chương 8
Thỉnh thoảng, tôi nhận vài tin nhắn hay trả lời điện thoại Linh. Chỉ hai tháng trước thôi, tôi vẫn tin rằng tôi không thể tìm ai thân thiết hơn, đáng tin cậy hơn cô. Thế nhưng, thời điểm rời nhà, bỗng dưng tôi quên bẵng Linh. Tôi nói thành thật, mặc dù có vẻ như tôi rất giống đồ khốn kiếp. Lúc tôi có lại điện thoại di động, Linh là người đầu tiên gọi cho tôi. Cô đã phát ốm vì hoảng sợ và lo âu. Tôi xin lỗi. Nhưng cô khóc mãi. Thật lạ lùng, tiếng nức nở buồn bã không làm tôi ân hận. Nó chỉ khiến tôi chán nản kinh hoàng. Tôi tắt máy, ném mobile vào góc phòng, úp mặt trên bàn học. Nhưng trưa nay, khi Linh gọi, tôi lại chủ động gợi ý qua bên đại học ngoại ngữ đón cô.
Chúng tôi ngồi quán cà phê nhỏ. Đôi mắt Linh nhìn tôi, như lục kiếm một thứ gì đó. Cô thật chẳng chê vào đâu được, gương mặt đẹp, mái tóc mềm mượt loà xoà xuống vai áo thanh nhã, những ngón tay thon đeo nhẫn lấp lánh. Linh đến từ một thế giới khác, yên ấm, đầy đủ và an toàn. Cái thế giới mà tôi chẳng thuộc về nữa. Tôi gọi cho Linh một cốc nước cam. Phần tôi ly cà-phê đá. Linh mỉm cười, lên tiếng dịu dàng:
– Huy người lớn thật rồi.
– Ừ, cũng chẳng quan trọng gì lắm. Ai rồi cũng phải thay đổi.
– Khi nào thì Huy về nhà? – Linh hỏi thình lình.
Có lẽ đó là điều duy nhất mà Linh quan tâm. Nhưng, cũng chính câu hỏi ấy đã đào một cái hố lớn ngăn cách giữa tôi và cô ấy. Tôi lắc đầu, nói nhanh:
– Tụi mình gặp nhau không phải để nói chuyện đó.
– Chứ chuyện gì nào? Tại sao Huy luôn hành động kỳ quặc? Huy có nghĩ gì đến tương lai không? Học hành tử tế cho xong đại học. Tụi mình cùng đi du học. Rồi sống đàng hoàng. Nhưng Huy lại muốn mọi thứ trật ra khỏi những dự định tốt lành ấy. Tại sao chứ? Huy nói đi, tại sao?
– Bỏ qua việc ấy được không! – Tôi nhìn vào mắt cô gái – Mình gặp Linh để nói điều khác cơ.
– Chuyện gì vậy? – Linh chợt im bặt, chăm chú quan sát tôi.
– Huy đơn độc khủng khiếp! – Tôi thốt lên, thì thào, với tất cả thành thật.
Sau quãng im lặng kỳ dị, bỗng dưng vang lên tiếng cười giòn tan. Tiếng cười ấy căng phồng lên, nối dài, thành một dải lụa vàng chói, bay phần phật, kiêu hãnh và chế nhạo. Thoắt chốc, Linh đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ. Vĩnh viễn cô ấy không còn là một phần của tôi nữa.
Tôi đứng dậy, lảo đảo ra quầy thanh toán tiền nước. Rồi tôi bước đi, để lại Linh phía sau. Không, tôi đã bỏ lại cái phần hời hợt, vô tư lự, cái phần tính toán buồn chán trước kia tôi từng quý mến và tin cậy. Nhẹ nhàng làm sao. Mà cũng buồn bã làm sao.
Những ngày cuối năm. Có nhiều đêm lạnh. Tôi vùi đầu vào học và vẽ. Mấy lúc không biết làm gì, tôi lại lấy cái xe máy chạy lòng vòng, chở khách đi đây đó. Nhất định tôi phải gặp lại Châu, người nắm giữ chìa khoá giải thoát cho những nhớ nhung khắc khoải kỳ dị của tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.