Điểm tựa của niềm tin
Phần 5 – 1: Người giàu và người nghèo
“Tôi giàu có, bởi trong tôi luôn đầy ắp tình yêu thương.”
Cha mẹ tôi sinh ra, lớn lên và cưới nhau ở Bohemia. Sau khi chiến tranh thế giới lần thứ nhất kết thúc, hai người bắt đầu gầy dựng tổ ấm mới của mình ở Korpvia vớt một tiệm kinh doanh nho nhỏ. Nhưng thời hậu chiến với bao nhiêu khó khăn, cộng thêm tình hình lạm phát khiến cho công việc ngày càng đình trệ.
Gia đình tôi rơi vào cảnh túng thiếu, thậm chí có lúc còn không có cái ăn.
Mẹ sinh tôi năm 1919. Ba năm sau, tôi lại có thêm em gái. Cha mẹ tôi kê lại rằng dù sự ra đời của hai anh em tôi trong hoàn cảnh đó càng làm cho gia đình túng thiếu hơn, nhưng niềm vui có được hai tài sản vô giá còn lớn lao gấp bội.
Để lo cho gia đình với hai con nhỏ, cha mẹ tôi đã bươn chải đủ cách, chịu khổ cực trăm bề.
Năm tôi lên tám, nhân dịp lễ Giáng sinh, cô giáo hỏi cả lớp:
“Ai trong số các con thấy mình là người nghèo. Ai thấy mình xứng đáng nhận quà Giáng sinh của Hội đồng tài trợ. Nhiều bạn trong lớp giơ tay lên, nhưng tôi thì không.
Làng tôi nhỏ nên mọi người đều biết nhau. Không chỉ biết tên tuổi, nghề nghiệp thông thường mà còn biết cả gia cảnh của nhau nữa. Và vì thế, cả làng đều biết rõ gia đình tôi là một trong những gia đình khó khăn nhất.
Sau giờ học, cô giáo gọi tôi lên văn phòng và hỏi tại sao tôi không giơ tay.
Tôi đáp: “Vì con không nghèo”.
Cô hỏi tiếp: “Vậy thì theo con ai là người nghèo!”.
“Con nghĩ đó là nhưng đứa trẻ không có cha mẹ.”
Cô im lặng nhìn tôi một hồi lâu, rồi cho tôi về. Ngày hôm sau, cha tôi đi làm về với nụ cười thật tươi tắn trên môi. Những nếp nhăn trên trán cha dặn ra và khuôn mặt ông bừng sáng. Tôi nghe cha bảo mẹ: “Chúng ta phải tự hào về con trai chúng ta em ạ! Thì ra cô giáo của tôi đã đến chỗ cha làm và kể hết mọi chuyện với ông. Cha đã rất vui và tự hào trước câu trả lời của tôi.
Dúng vào ngày lễ Giáng sinh, gia đình tôi nhận được một bưu kiện. Khi mở ra, chúng tôi đều ngẩn ngơ trước hai đôi giày mới tinh! Một cho tôi và một cho em gái tôi. Trước đó, chưa bao giờ chúng tôi có được đôi giày đẹp như thế. Món quà Giáng sinh những năm trước của anh em tôi chỉ là kẹo, bánh mà thôi; nhưng chúng tôi không bao giờ thấy mình nghèo. Cha mẹ đã không để cho hai con mình thiếu thốn bất rú điều gì. Có tình yêu thương của cha mẹ chúng tôi chính là những đứa trẻ giàu có và hạnh phúc nhất.
– Ngọc Trân –
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.