Điều Lệnh Thứ Mười Một

CHƯƠNG 19



Tổng thống Zerimski đi vào phòng. Tất cả mọi người trong phòng đang ngồi quanh chiếc bàn bằng gỗ sồi đều đứng dậy cho đến khi Zerimski vào chỗ mình bên dưới bức chân dung Stalin vừa được đem lên từ tầng hầm của bảo tàng Puskin.
Zerimski mặc một bộ vét màu xanh thẫm, sơ mi trắng và cà vạt lụa đỏ. Trông ông ta hoàn toàn khác hẳn với những người khác đang ngồi quanh bàn vẫn mặc những bộ đồ rúm ró mà họ đã mặc từ hồi bắt đầu chiến dịch bầu cử. Tín hiệu thật rõ ràng: họ cần phải đến tiệm may càng sớm càng tốt.
Zerimski để mặc cho tràng vỗ tay chào mừng kéo dài thêm một lúc nữa mới vẫy tay cho phép mọi người ngồi xuống, cứ như đây cũng là một đám đông ngưỡng mộ nào đó.
ông ta bắt đầu:
– Mặc dầu phải đến thứ Hai tới tôi mới tiếp nhận văn phòng, nhưng có một số khu vực tôi muốn có những thay đổi ngay lập tức – Tổng thống nhìn những người đã sát cánh bên ông ta từ những năm gian khổ và sắp được hưởng phần thưởng xứng đáng với lòng trung thành của họ. Nhiều người Ở đây đã chờ đợi đến nửa đời người để tới giây phút này.
Zerimski quay sang chú ý đến người đàn ông lùn và mập mạp ngồi trước mặt ông đang nhìn đăm đăm về phía trước. Joseph Pleskov đã được thăng chức từ cận vệ của Zerimski lên làm ủy viên BỘ chính trị ngay sau ngày bắn chết ba tên đang cố ám sát sệp của mình trong lúc ông đang đi thăm Odessa. Pleskov có một đức tính tốt đẹp mà Zerimski yêu cầu bất cứ một thành viên nào của nội các đều phải có: đó là một khi đã hiểu rõ mệnh lệnh ông ta sẽ thi hành nó một cách chính xác.
Zerimski nói:
– Joseph, bạn thân mến, anh sẽ là BỘ trưởng BỘ Nội vụ.
Rất nhiều khuôn mặt đang ngồi quanh bàn phải cố gắng để che giấu nỗi thất vọng, hầu hết bọn họ đều biết mình có thừa khả năng để đảm đương chức vụ đó tốt hơn người cựu công nhân bến tàu Ở Ukraine kia, thậm chí có vài người còn ngờ là ông ta không thể đánh vần nổi chữ, Nội vụ . Người đàn ông lùn và béo trố mắt nhìn vào vị lãnh đạo của mình, cứ như một đứa bé bị người ta cho một thứ đồ chơi không ưng ý.
Joseph, nhiệm vụ đầu tiên của anh sẽ là giải quyết các tổ chức tội phạm. Tôi nghĩ cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là bắt giữ Nicolai Romanov, kẻ vẫn được mệnh danh là (Sa hoàng. Bởi vì trong khi tôi là Tổng thống thì sẽ chẳng có một căn phòng hay một đế chế nào dành cho Sa hoàng cả.
Một vài khuôn mặt đang ủ rũ bỗng tươi lên ngay.
Chẳng có mấy ai trong họ thích lãnh trách nhiệm về Nicolai Romanov, và cũng chẳng ai tin là Pleskov sẽ làm được điều đó Pleskov ngây thơ hỏi:
– Chúng ta sẽ buộc hắn vào tội gì?
Zerimski nói:
– Bất cứ tội gì anh thích, từ điên cho đến giết người, gì cũng được. Chỉ cần đảm bảo là được việc.
Pleskov có vẻ đã hơi hiểu một tý. Sẽ dễ dàng cho ông ta hơn nhiều nếu như sếp chỉ cần ra lệnh giết kẻ đó.
Zerimski đảo mắt nhìn khắp bàn, ông ta quay sang một người thứ hai vẫn tỏ ra trung thành một cách mù quáng với mình, nói:
– Lev, tôi sẽ trao cho anh chịu trách nhiệm về nửa còn lại trong chương trình lập lại trật tự và luật pháp của tôi.
Lev Shulov có vẻ hoảng hốt, không chắc lắm là mình có vui mừng trước những gì sẽ được nhận hay không.
– Anh sẽ là BỘ trưởng BỘ Tư pháp của tôi.
Shulov mỉm cười.
– Tôi phải nói rõ là hiện nay trong ngành tòa án có quá nhiều sự bế tắc. Cần chỉ định khoảng mười chánh án hoặc hơn nữa. Cần đảm bảo họ phải là những người trung thành với chúng ta. Hãy bắt đầu bằng việc giải thích với họ là đối với việc thi hành pháp luật tôi chỉ có hai chính sách: các phiên tòa cần phải ngắn gọn hơn còn các bản án thì phải dài hơn. Và tôi rất nôn nóng muốn có những ví dụ đáng giá trong những ngày đầu tiên tôi làm Tổng thống, để cho không một ai có thể nghi ngờ gì về số phận những kẻ dám cản đường tôi.
– Thưa ngài Tổng thống, ngài có nghĩ đến ai chưa ạ?
Zerimski đáp:
– Ðã, các anh sẽ nhớ… CÓ tiếng gõ cửa khe khẽ. Tất cả mọi người quay lại để nhìn xem ai là kẻ dám cắt ngang cuộc họp nội các đầu tiên của Tổng thống. Dimitrov Titov ầm ĩ bước vào trông có vẻ tự tin là Tổng thống sẽ không bực mình vì bị quấy rầy. Tổng thống gõ gõ ngón tay trên bàn trong khi Titov đi hết chiều dài căn phòng rồi cúi xuống thì thầm vào tai ông ta.
Lập tức Zerimski cười phá lên. Những người khác cũng rất muốn cười theo nhưng không ai dám mở miệng trước khi biết được trò đùa đó là gì. Zerimski ngẩng lên nhìn đám cận thần của mình:
– Tổng thống Mỹ Tom Lawrence đang chờ Ở đầu dây.
CÓ vẻ như ông ta muốn chúc mừng tôi.
Bây giờ tất cả đều cảm thấy đã có thể cười to lên.
– Bây giờ quyết định thứ hai của tôi với tư cách là Tổng thống của các anh sẽ là – có nên cứ mặc ông ta chờ thêm ba năm nữa… – mọi người cười to hơn trừ Titov vẫn im lặng – hay là nhận điện.
Không ai đưa ra ý kiến gì.
Zerimski hỏi:
– Chúng ta thử xem ông ta muốn gì chứ?
Tất cả gật đầu. Titov nhấc chiếc điện thoại bên cạnh và đưa cho chủ. Zerimski nói:
– Thưa ngài Tổng thống.
– Không ạ, thưa ngài – CÓ tiếng đáp ngay lập tức – Tên tôi là Andy Lloyd. Tôi là Tham mưu trưởng của Nhà Trắng. Tôi xin được nối máy cho Tổng thống Lawrence.
Tiếng người hỏi:
– Tôi có thể nói chuyện với Tổng thống Victor Zerimski được không?
Tổng thống Zerimski đây. Tôi đang nói chuyện với ai đây ạ?
– Tom Lawrence – Tổng thống Mỹ nói và nhường mày về phía Thư ký Nhà nước và Tham mưu trưởng của Nhà Trắng, hai ông này đang chăm chú lắng nghe.
Chào ngài. Tôi có thể làm gì được cho ngài ạ?
– Tôi chỉ gọi điện để chúc mừng ông sau thắng lợi vĩ đại – Lawrence đã định nói thêm tính từ “bất ngờ nhưng người ta đã khuyên là không nên – Một thắng lợi sát nút. Nhưng ai trong đời chính trị của mình chẳng trải qua những điều như vậy.
Zerimski nói:
Nhưng đối với tôi thì vấn đề đó sẽ không lặp lại lần thứ hai đâu.
Lawrence phá lên cười, coi như đó là một câu nói đáng buồn cười lắm.
Lloyd thì thầm:
– Ngài cứ tiếp tục đi.
– Victor, việc đầu tiên tôi muốn làm là làm quen với ông một chút.
Vậy thì ngài sẽ phải bắt đầu bằng việc hiểu rằng chỉ có mẹ tôi mới gọi tôi bằng tên riêng thôi.
Lawrence nhìn xuống tờ giấy để trước mặt. Mắt ông ta dừng lại Ở tên họ đầy đủ của Zerimski. Victor Leonidovich. ông gạch dưới chữ Leonidovich nhưng Lloyd lắc đầu. Lawrence nói:
– Xin lỗi, vậy ngài muốn tôi gọi như thế nào?
– Như ngài nghĩ là một người chưa quen cần phải xưng hô thế nào với ngài.
Mặc dầu chỉ nghe được một phía nhưng những người ngồi quanh chiếc bàn Ở Moscow rất thích thú lắng nghe cuộc đối thoại đầu tiên giữa hai nhà lãnh đạo. Nhưng những người ngồi trong Phòng Bầu dục thì không thế.
Thư ký Nhà nước khum tay che ống nghe, nói:
– Tổng thống, thử lựa chiều khác xem.
Tom Lawrence liếc nhìn những câu hỏi mà Andy Lloyd đã chuẩn bị trước, ông bỏ qua một trang và nói:
Tôi hy vọng là chúng ta sẽ sớm có dịp gặp gỡ nhau.
Lẽ ra chúng ta phải gặp nhau rồi mới phải – ông ta nói thêm.
Zerimski nói:
– Ðiều đó chẳng có gì ngạc nhiên cả. Hồi tháng Sáu vừa rồi khi ngài đến thăm Moscow, Ðại sứ của ngài đã không gửi giấy mời cho tôi hoặc bất cứ người nào của tôi đến dự bữa tiệc của ngài. – CÓ tiếng rì rầm ủng hộ nổi lên quanh bàn.
– ồ, tôi tin là ngài rất hiểu là trong một chuyến đi ra nước ngoài thì bao giờ người ta cũng phụ thuộc rất nhiều vào các nhân viên Ở địa phương đó…
– Tôi sẽ rất thích thú nếu biết được ngài cảm thấy cần phải thay thế ai trong những nhân viên Ở địa phương ấy sau những sai lầm cơ bản như vậy – Zerimski dừng lại một chút – CÓ lẽ bắt đầu bằng Ðại sứ chăng?
Tiếp đó là một quãng im lặng khá lâu, ba người ngồi trong Phòng Bầu dục lướt qua những câu hỏi họ đã cần cù chuẩn bị. HỌ đã không hề lường đến câu trả lời kiểu này của Zerimski.
Zerimski nói thêm:
– Tôi có thể đoan chắc với ngài là tôi sẽ không cho phép bất cứ một nhân viên nào vượt qua ý muốn của mình đâu.
Lawrence nói, không buồn tìm trong các câu trả lời chuẩn bị sẵn nữa:
– Ngài thật là may mắn. Zerimski đáp: – May mắn không phải là yếu tố tôi thấy cần cân nhắc đến, nhất là khi giải quyết các vấn đề liên quan đến đối thủ của mình.
Larry Harrington bắt đầu có vẻ tuyệt vọng, nhưng Andy Lloyd nguệch ngoạc một câu hỏi ra giấy và đẩy xuống trước mũi Tổng thống. Lawrence gật đầu.
CÓ lẽ chúng ta nên thu xếp một cuộc gặp sớm để có thể hiểu nhau hơn chăng?
Những người ngồi trong Nhà Trắng chờ để nghe một câu từ chối thăng thừng. Nhưng trước sự ngạc nhiên Ở cả hai phía, Zerimski nói:
– Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc việc này. Sao ngài không nói với ông Andy Lloyd liên lạc với ông Titov của chúng tôi, ông ấy chịu trách nhiệm tổ chức mọi cuộc gặp gỡ của tôi với các nhà lãnh đạo nước ngoài.
– Nhất định rồi – Lawrence đáp, cảm thấy dễ chịu hơn một chút – Tôi sẽ bảo Andy gọi điện cho ngài Titov trong một hai ngài tới .
Lloyd nguệch ngoạc mấy chữ nữa. Lawrence đọc:
và dĩ nhiên là tôi rất vui mừng được đi thăm Moscow.
Zerimski nói:
– Tạm biệt, ngài Tổng thống.
Lawrence đáp:
– Tạm biệt, ngài Tổng thống.
Khi Zerimski đặt ống nghe xuống, ông ta dập tắt tràng vỗ tay hoan nghênh bằng cách quay sang nói với Tham mưu trưởng:
– Khi Lloyd gọi đến thế nào cũng mời tôi sang thăm Washington. Hãy nhận lời.
Tham mưu trưởng của ông ta có vẻ ngạc nhiên.
– Trước tiên chúng ta cần phải trở lại các vấn đề trong nước hiện nay đang vô cùng cấp bách đã. – Zerimski quay lại nhìn Tân bộ trưởng Tư pháp – Tên khủng bố Mafya định ám sát tôi hiện đang Ở đâu?
Shulov nói:
Hắn đang bị giam Ở Crucifflx, tôi nghĩ là ngài định nhốt hắn Ở đó đến hết đời.
Zerimski nói:
Dĩ nhiên là không rồi. Tù chung thân là một bản án quá nhẹ so với tội ác man rợ của hắn. Ðây là kẻ lý tưởng để bị đưa ra tòa.
Tân bộ trưởng Tư pháp hỏi:
Thế còn bản án?
– Tử hình, dĩ nhiên rồi.
Bao giờ sẽ thi hành án? – Tân bộ trưởng Tư pháp vừa hỏi vừa ghi tất cả những lời Zenmski nói.
Tổng thống lật lật mấy tờ trong cuốn lịch làm việc để tìm lấy một quãng mười lăm phút còn trống.
Tám giờ sáng thứ Sáu tới. Bây giờ chuyển sang một vấn đề quan trọng hơn – đó là kế hoạch của tôi đối với lực lượng vũ trang.
ông ta mỉm cười với Ðại tướng Borodin đang ngồi bên cạnh mình và từ đầu đến giờ chưa hé môi lần nào.
– Còn với ông, Phó Tổng thống, phần thưởng cao quý nhất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.