Vừa đọc xong tin nhắn, Gutenburg quay ngay một số điện thoại ở Dallas. Vừa nghe tiếng Harding vang lên ở đầu dây, Phó Giám đốc CIA chỉ hỏi:
– Tả lại hắn xem sao.
Cao một mét tám, có lẽ mét tám ba. Hắn đội mũ, cho nên tôi không nhìn thấy màu tóc.
Tuổi?
Năm mươi. CÓ lẽ hơn kém một năm gì đó.
– Mắt?
– Màu xanh.
– ăn mặc?
áo vét thể thao, quần ka ki, sơ mi xanh lơ, giày mềm, không đeo cà vạt. Lịch sự nhưng đơn giản. Tôi đã tưởng là người của chúng ta, nhưng sau đó nhận thấy hắn đi cùng với hai tên du côn khét tiếng ở vùng này, tuy bọn chúng cố tỏ ra không quen biết hắn. Còn có một gã thanh niên nữa không mở miệng bao giờ, nhưng hắn chính là người trả tiền mua khẩu súng – tiền mặt.
– Và tên kia mới là người tỏ ra biết rõ là hắn cần chính khẩu súng đã được sửa sang đó?
– Vâng. Tôi tin chắc chắn rằng hắn biết rõ cái hắn đang tìm kiếm.
– Ðược giữ cái đám tiền mặt ấy lại. CÓ thể chúng ta sẽ tìm thấy dấu vân tay trên một trong những tờ giấy bạc đó.
Harding nói:
– Ngài sẽ không thể tìm ra dấu vân tay đâu. Tên trẻ tuổi trả tiền, còn một trong hai tên lưu manh nhận khẩu súng mang đi.
Gutenburg nói:
– Dẫu cho là ai đi chăng nữa thì rõ ràng là hắn không muốn mạo hiểm để khẩu súng bị an ninh sân bay kiểm tra. Vậy thì đơn giản nhất là hai tên du côn đó sẽ đóng vai trò vận chuyển thôi. Hắn khai trong tờ khai tên là gì.
– George Peck Radford.
– Loại giấy tờ nhận dạng nào?
– Bằng lái xe của bang Virginia. Ðịa chỉ và ngày sinh đều khớp với số đăng ký An ninh Xã hội.
– Một giờ nữa tôi sẽ cử một nhân viên đến chỗ ông:
Anh ta sẽ bắt đầu bằng việc gửi qua e-mail cho tôi bất cứ chi tiết nào ông có được về hai tên du côn đó. Và tôi còn cần một chiếc máy tính cùng với một họa sĩ đồ họa để phác thảo khuôn mặt kẻ bị tình nghi chính nữa.
Harding nói:
Việc đó thì không cần.
– Tại sao lại không cần?
– Toàn bộ mọi việc đã được ghi lại trên băng video rồi.
– Gutenburg không thể nhìn thấy nụ cười thỏa mãn nở trên mặt lão già – Ngay cả ngài cũng sẽ không thể nào phát hiện ra camera an ninh gắn Ở đâu đâu.
Stuart tiếp tục cố gắng nhớ lại, đột nhiên anh nói:
– Tìm được.
Maggie đọc:
– Tôi sẽ tìm được nơi nàng đã tới.
Tara nói:
– Chúng ta sẽ tới một vùng đất xa lạ để gặp những người bạn mới và bố sẽ tìm được chúng ta. Anh có thể nhớ thêm được gì nữa không, Stuart?
– Mọi vật đổ vỡ…
– Nhưng rồi sẽ được xây dựng lại. – Maggie thì thầm khi người đàn ông đã đoạt mất quyển sách khỏi tay Stuart lại tới bên họ.
ông ta nhìn họ và nói:
– Bây giờ hãy nghe đây, và nghe cho thật cẩn thận.
Nếu các người hy vọng được sống sót thì sẽ phải tuân theo lời dặn của tôi chính xác đến từng chữ. Hiểu chưa?
Stuart nhìn thẳng vào mắt ông ta và tin chắc rằng ông ta đã từng nhìn vào họ trước đó. Anh gật đầu.
Lão già nói tiếp:
– Ðược Khi máy bay hạ cánh các người sẽ đi thẳng đến nơi trả hành lý, nhặt lấy đồ đạc của các người và đi qua cửa kiểm tra hải quan mà không được làm cho ai chú ý. Các người sẽ không được – tôi nhắc lại là không được vào phòng nghỉ. Sau khi đã qua cửa hải quan, đến phòng đón khách đến, các người sẽ được hai người của chúng tôi đưa đến một ngôi nhà và các người sẽ Ở lại đó trong thời gian trước mắt. Tối nay tôi sẽ gặp lại các người. RÕ chưa?
– RÕ – Stuart đáp quả quyết, đại diện cho cả ba người.
– Nếu có ai trong các người ngu ngốc đến nỗi định bỏ chạy hoặc cố nhờ đến sự trợ giúp của ai khác thì bà Fitzgerald sẽ bị giết ngay lập tức. Và nếu bà ta không có mặt lúc đó vì bất cứ lý do gì thì ta sẽ chọn một trong hai người – Lão ta nhìn Tara và Stuart – ông Fitzgerald đã đồng ý với những điều kiện đó.
Maggie nói:
– Không thể như thế được. Connor sẽ không bao giờ…
– Bà Fitzgerald, trong tương lai tôi nghĩ là sẽ khôn ngoan hơn nếu cứ để cho ông Farnham phát biểu thay cho cả ba người – Lão già nói, suýt nữa thì Maggie đã đính chính lại lời lão nếu Tara không đá vào chân chị để ra hiệu.
– CÁC người sẽ cần đến cái này – Lão già nói và đưa cho Stuart ba tấm hộ chiếu. Stuart xem và đưa một quyển hộ chiếu cho Maggie, một quyển cho Tara trong khi lão già quay lại khoang lái.
Stuart nhìn xuống quyển hộ chiếu còn lại, giống như hai quyển kia, trên bìa có in hình con Ó Mỹ. Anh lật mở và thấy ảnh mình dán trên cái tên “Daniel Famham”.
Nghề nghiệp: Giáo sư trường Luật. Ðịa chỉ: 75 Marina Boulervard, San Francisco, Cal1fornia. Anh đưa cho Tara xem, trông cô có vẻ bối rối.
Stuart nói:
– Anh rất thích làm việc với những chuyên gia. Và anh bắt đầu nhận ra rằng cha em là một trong những chuyên gia giỏi nhất.
Maggie hỏi:
– Cháu có chắc là cháu không thể nhớ ra thêm một từ nào nữa không?
Stuart nói:
– Cháu sợ là không nhớ được thêm gì nữa. Không, khoan đã. Aanarchy.
Maggie mỉm cười:
– Bây giờ thì bác biết là chúng ta sẽ đi tới đâu rồi.
Ðường đi từ Dal1as đến Washington rất dài. Hai thằng kẻ cướp nọ đã thả Connor và Romanov xuống tại sân bay sau đó luôn luôn định sẽ dừng lại nghỉ Ở đâu đó rồi sáng hôm sau mới tiếp tục đi Washington. Hơn chín giờ tối hôm đó, sau khi đi được khoảng bốn trăm dặm chúng ghé vào một khách sạn nhỏ Ở ngoại Ô Memphis.
Hai viên sĩ quan CIA lâu năm nhìn thấy chúng đậu chiếc BMW Ở một chỗ, bốn mươi lăm phút sau mới báo cáo về cho Gutenburg:
– Chúng đã vào nghỉ Ở khách sạn Marriott Memphis, phòng 107 và 108. Chúng yêu cầu phục vụ tại phòng lúc chín giờ ba mươi và hiện đang Ở trong phòng 107 xem phim Nash Bridges.
Gutenburg hỏi:
– Khẩu súng đâu?
– Ðược khóa vào tay tên ngủ Ở phòng 108.
Gutenburg nói:
Vậy thì cần có một người phục vụ phòng và một cái chìa khóa.
Hơn mười giờ, một người phục vụ phòng xuất hiện và đặt một cái bàn chuẩn bị bữa tối. Anh ta mở một chai vang đỏ, rót ra hai cốc và bày các món ăn. Anh ta nói với khách là bốn mươi lăm phút nữa sẽ quay lại để dọn dẹp.
Một trong hai tên yêu cầu anh ta cắt nhỏ miếng thịt bò rán, bởi vì anh ta chỉ dùng được một tay. Người phục vụ vui vẻ tuân theo.
– Chúc các ngài vui vẻ – Anh ta chào rồi đi ra.
Sau đó người phục vụ di thẳng ra bãi đỗ xe và báo cáo lại mọi chuyện cho viên sĩ quan lâu năm, tên này cám ơn rồi đưa ra một yêu cầu nữa. Người phục vụ gật đầu, rồi viên sĩ quan đưa cho anh ta tờ năm mươi đô la.
Người phục vụ đi khỏi, tên điệp viên thứ hai nói:
– RÕ ràng là hắn không hề có ý định rời khẩu súng, thậm chí trong khi ăn.
Mấy phút sau người phục vụ quay lại bãi xe để báo cáo là cả hai tên kia đều đã về phòng đi ngủ. Anh ta đưa một chiếc chìa khóa và đổi lại nhận được một tờ năm mươi đô la nữa. Anh ta ra về, hài lòng nghĩ là tối nay mình làm ăn tốt. Ðiều mà anh ta không biết là tên Ở phòng 107 đã lấy đi chiếc chìa khóa cái còng tay để yên trí là sẽ không ai có thể ăn cắp chiếc vali đã bị xích vào tay bạn hắn trong khi bạn hắn đang ngủ.
Sáng hôm sau người khách trong phòng 107 cảm thấy uể oải khác thường. Hắn nhìn đồng hồ và rất ngạc nhiên thấy đã rất muộn. Hắn xỏ chân vào chiếc quần jean và vội vã đi sang phòng bên để đánh thức bạn dậy. Hắn đứng sững lại, khuỵu xuống và bắt đầu nôn mửa. Trên thảm là một vũng máu, giữa vũng máu là một bàn tay bị cắt rời.
Vừa bước chân ra khỏi máy bay Ở sân bay Cape Town Stuart đã nhận thấy ngay có hai người đang theo dõi từng cử động của mình. Một sĩ quan nhập cư đóng dấu và hộ chiếu của họ, sau đó họ đi về phía phòng để nhận hành lý Chỉ mấy phút sau các hành lý của hành khách đã bắt đầu xuất hiện trên mâm quay. Maggie rất kinh ngạc khi thấy hai chiếc vali cũ của chị hiện ra trên băng tải. Stuart bắt đầu quen với cách tổ chức công việc của Connor.
Sau khi lấy xong hành lý của mình, Stuart chất tất cả lên một chiếc xe đẩy và họ bắt đầu đi về phía cửa ra. Hai người kia dính chặt lấy họ không rời nửa bước.
Trong khi Stuart đẩy chiếc xe đẩy qua cửa hải quan, một nhân viên hải quan bước ra chỉ vào chiếc vali màu đỏ yêu cầu chủ nhân của chúng đem đến bàn kiểm tra.
Stuart giúp Maggie nhấc chiếc vali lên, trong khi hai người kia miễn cưỡng đi tiếp. Qua khỏi cửa, chúng liền đứng lại ngay cạnh cửa ra. Cứ mỗi lần cánh cửa mở ra chúng lại ngó vào canh chừng. Chỉ một loáng sau đã có hai người nữa đến nhập bọn với chúng.
Viên sĩ quan hải quan yêu cầu:
– Xin bà mở chiếc túi này ra hộ.
Maggie bật nắp vali và mỉm cười trước mớ đồ đạc lộn xộn hiện ra trước mắt chị. Duy nhất chỉ có thể là một người đã sắp xếp chiếc vali này. Viên sĩ quan hải quan lục lọi trong mớ quần áo hồi lâu, cuối cùng lấy ra một cái túi đựng đồ trang điểm. Anh ta mở khóa kéo, lấy ra một gói nylon nhỏ, bên trong đựng bột phấn màu trắng.
Maggie toan nói:
– Nhưng đó chỉ là…
Lần này đến lượt Stuart ra hiệu cho chị đừng nói gì.
Viên sĩ quan nói:
– Chúng tôi cần xin phép được kiểm tra trong người bà, thưa bà. Nhưng có lẽ trong trường hợp này thì con gái bà có thể đi cùng.
Stuart đang ngạc nhiên vì họ có thể biết được Tara là con gái Maggie, trong khi rõ ràng không cho rằng anh là con trai của chị.
Viên sĩ quan nói:
– Xin mời cả ba người đi theo tôi. Xin đem theo cả hành lý của các vị.
Anh ta lật một phần chiếc bàn quầy lên và đẩy cả ba người qua một cánh cửa dẫn vào một gian phòng nhỏ, trong đó có một cái bàn và hai chiếc ghế.
– Một nhân viên của tôi sẽ đến gặp các vị ngay – Anh ta nói rồi quay ra. Cửa đóng lại, họ nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ.
Maggie hỏi:
CÓ chuyện gì thế nhỉ? Cái gói đó không phải…
Stuart nói:
– Chắc chúng ta sắp biết ngay bây giờ thôi.
Cánh cửa Ở cuối phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn trông có vẻ rất thể thao trên đầu không có một sợi tóc nào, mặc dầu chưa thể tới năm mươi tuổi. vội vã bước vào phòng. Ông ta mặc chiếc quần Jean xanh và áo len dệt màu đỏ và rõ ràng không có vẻ gì là một nhân viên thuế quan. ông ta bước thẳng đến chỗ Maggie, hôn tay chị.
ông ta nói bằng giọng Nam Phi đặc sệt:
– Tôi là Can Koeter. Chị Fitzgerald, đây là một vinh dự đặc biệt đối với tôi. Ðã lâu lắm rồi tôi vẫn ước ao được gặp người phụ nữ đã đủ dũng cảm để chung sống với Connor Fitzgerald. Chiều hôm qua anh ấy gọi cho tôi và yêu cầu tôi cam đoan với chị rằng anh ấy vẫn còn sống.
Maggie rất muốn nói gì đó, nhưng ông ta nói một tràng không dứt.
– Dĩ nhiên là tôi biết về chị nhiều hơn là chị biết về tôi, nhưng không may lần này chúng ta không có nhiều thì giờ để sửa chữa điều đó – ông ta mỉm cười với Tara và Stuart rồi hơi nghiêng người – CÓ lẽ xin mời các vị đi theo tôi.
ông ta quay lại và bắt đầu đẩy chiếc xe đẩy về phía cửa.
Maggie thì thầm:
– Ở đâu chúng ta cũng có bạn bè mới gặp gỡ bạn bè cũ.
Stuart mỉm cười.
ông ta dẫn họ đi xuống một cái cầu thang và đi dọc một lối đi tối và vắng vẻ. Maggie đi nhanh để theo kịp ông ta và tranh thủ thời gian để hỏi về cuộc nói chuyện của ông ta với Connor hôm qua. Ðến cuối đường hầm họ lại leo lên một cầu thang khác và nhô lên Ở cuối sân bay.
Koeter nhanh chóng đưa họ đi qua một cửa kiểm tra an ninh, Ở đây người ta chỉ kiểm tra họ rất qua loa. Sau một hồi ngoằn ngoèo nữa họ đến một phòng chờ ra máy bay vắng tanh, đến đây Koeter đưa cho nhân viên Ở cổng ra máy bay ba chiếc vé và nhận được ba chiếc thẻ lên máy bay trên chuyến bay của hãng hàng không Quantas đi Sydney sẽ cất cánh trong mười lăm phút nữa một cách rất bí hiểm.
Maggie nói:
– Chúng tôi làm sao có thể cám ơn anh cho hết được?
Koeter lại cầm tay Maggie nâng lên hôn một lần nữa, đáp:
– Chị Fitzgerald, Ở đâu chị cũng sẽ thấy có những người không sao đền đáp hết những gì mà Connor đã làm cho họ.
Cả hai đang ngồi xem Tivi, không tên nào nói một lời trước khi cuốn băng dài mười hai phút chấm dứt.
Mụ Giám đốc khẽ hỏi:
– CÓ thể như vậy không?
Gutenburg nói:
– chỉ khi bằn cách nào đó hai tên đã đổi chỗ cho nhau trong Cruciffix.
Dexter im lặng hồi lâu mới nói:
– lackson chỉ có thể làm như vậy nếu hắn ta muốn thí mạng chính hắn.
Gutenburg gật đầu.
– Vậy còn người trả tiền là ai?
Aleixei Romanov, con trai của Sa hoàng và là nhân vật thứ hai trong tổ chức Mafya Nga. Một trong các điệp viên của chúng ta đã phát hiện ra hắn ta Ở sân bay Frankfurt, và chúng tôi cho rằng hiện nay hắn và Fitzgerald làm việc cùng với nhau.
Dexter nói:
– Vậy thì chính Mafya là người đã cứu hắn khỏi Cruciffix. Nhưng nếu như hắn cần đến khẩu Remington 700 đó thì mục tiêu sẽ là ai?
Gutenburg nói:
– Tổng thống.
Dexter đáp:
– CÓ thể là anh nói đúng, nhưng Tổng thống nào?