GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG

Chương 13 : ANH CHÀNG WALTER FANE



Nàng Gwenda ngồi nhìn Walter Fane bên kia bàn.

Gã ngồi đó, vẻ mặt còn mệt mỏi, tuổi trạc ngũ tuần. Khó mà nhìn ra. Gwenda nghĩ bụng gặp một đối tượng thế này khó nhớ cho ra nếu tình cờ không hẹn mà gặp … Nói theo cách nói thời nay anh chàng này coi bộ khó gần. Gã ăn nói chậm rãi dễ nghe Gwenda đoán ngay gã là một tay luật sư.

Nàng đưa mắt liếc nhìn một vòng quanh văn phòng giám đốc một hãng luật sư. Đúng như

Gwenda nhận xét. Đồ đạc bên trong thuộc lại hạng bét, tuy là vật liệu thuộc loại hảo hạng nhái kiểu Victoria. Tủ hồ sơ chất đống dựa vào tường, ngoài ghi tên các nhân vật ở địa phương. Ngài John Vavasour Trench. Phu nhân Jessup. Ngài Arthur Foulkes – Đã từ trần. Ngồi trong nhà nhìn ra ngoài lớp kính cửa sổ bụi bặm bám đầy, thấy một khoảng sân vuông vức sau che chắn bởi một dãy tường kiểu nhà thời thế kỷ mười bảy. Nhìn lại văn phòng bày biện lộn xộn, thùng giấy chất đầy, bàn làm việc không quét dọn, hồ sơ hành nghề xô lệch xiên xẹo trên kệ giá coi vậy mà chủ

nhân có thể sờ tay chạm trúng ngay cái mà mình đang cần tìm.

Walter Fane dừng tay lại thôi viết, gã thong thả nhếch mép cười.

“Như vậy là mọi việc đâu vào đó”, gã nói, “bản di chúc thật đơn giản. Chừng nào bà muốn ký tên vào?”.

Gwenda chờ gã quyết định, nàng chưa vội.

“Gia đình tôi nhà cửa ở đây?”, nàng kể, “nhà Hillside”.

Walter Fane nhìn vào sổ tay ghi chép, gã nói:

“Ờ, bà đã cho biết địa chỉ…”

Gã vẫn giữ một giọng nói đều đều.

“Nhà đẹp lắm”, Gwenda kể, “ai cũng thích”

“Vậy sao?”

Walter Fane nhìn lại cười. “Nhà gần biển chứ?”.

“Đâu có”, Gwenda nói, “chắc là đã đổi tên. Trước kia tên là St. Catherine”

Fane chìa tay lấy cặp kính lau sạch bụi nhìn xuống bàn.

“Đúng thế”, gã nói, ” nằm ngoài phố Leahampton thì phải?”.

Gã ngước lên nhìn, Gwenda nhận thấy người thường hay đeo kính, nếu không đeo mặt mũi có khác. Cặp mắt màu xám nhạt còn mệt mỏi nhướng cao để nhìn được người trước mắt.

“Nhìn thấy gã như thể là”, Gwenda nghĩ trong đầu “không có mặt ở đây”.

Walter Fane gật:

“Đúng thế, một ý tưởng tuyệt vời. Này bà Reed tôi cho vậy là quá đủ. Tới ngày mốt bà trở lại được chứ? Mười một giờ nhé?”.

“Dạ được, thế cũng hay”.

Gwenda đứng dậy, Walter Fane đứng dậy theo.

Gwenda vội nói ra ngay như đã tính trước trong đầu. “Tôi … tôi muốn hỏi riêng ông, bỏi tôi nghĩ

là.. ý tôi muốn nói … ông đã từng biết mặt…mẹ tôi?”.

“Thế sao?” Walter tỏ vẻ thân mật hơn mọi khi “Bà ấy tên là gì nhỉ?”.

“Halliday. Megan Halliday. Tôi nghe nói đã có lần ông … ông đính hôn với bà?”.

Chuông đồng hồ treo tường thong thả điểm từng nhịp một hai, một hai.

Gwenda cảm thấy trống ngực đập thình thịch. Sao lúc nào trông vẻ mặt của Walter Fane trầm lặng đến thế. Gã sẽ được nhìn thấy ngôi nhà – ngoài cửa lúc nào cũng kéo màn xuống, như là nhà có người chết nằm trong đó (“Mi thật ngốc nghếch, Gwenda, đầu óc mi lệch lạc mất rồi”).

Walter Fane vẫn giọng nói trầm tĩnh:

“Đâu có, tôi chưa biết mặt bà ấy ra sao. Đã có một dạo tôi đính hôn với nàng Helen Kennedy, về

sau nàng lấy ngài thiếu tá Halliday làm vợ kế”.

“Àh, ra thế. Tôi mới thật là vớ vẩn. Tôi nhớ nhầm. Bà Helen chính là mẹ kế của tôi. Tôi chỉ nhớ

tới đó. Cuộc hôn nhân sau này của cha tôi bất thành lúc đó tôi hãy còn nhỏ. Về sau tôi còn nghe kể ông đã từng đính hôn với bà Halliday bên Ấn Độ, tôi muốn nói là … cha tôi gặp bà ở bên đó…

“Helen Kennedy sang Ấn Độ định lấy tôi”, Walter Fane kể. “Không hiểu sao bà ấy lại đổi ý. Trên chuyến tàu hồi hương bà đã gặp cha của bà”.

Chuyện nghe không có gì gọi là xúc động. Trong tâm trí Gwenda còn ám ảnh ngôi nhà màn che kín cửa.

“Xin lỗi ông”, nàng nói, “tôi lỡ xen vào việc riêng của ông”.

Walter Fane nhếch mép cười, chậm rãi thích thú. Bức màn đã vén lên.

“Bà Reed nghe đây, chuyện đó đã qua đi mười chín hai mươi năm gì rồi”, gã nói. “Cái thói ngông cuồng của tuổi trẻ giờ đây không ai còn muốn đoái hoài tới. Bà được biết cha bà và Helen đã từng sống một thời gian ở Dillmouth sao?”

Dạ phải, Gwenda nói “Thế nên chúng tôi mới tìm tới đây. Tôi thì nhớ không rõ cho lắm. Cho nên khi qua tới Anh, khi đến Dillmouth, thấy một vùng đất xa lạ thật là nên thơ nên dừng lại đây thôi.

Có phải đấy là một dịp may? Chúng tôi đã được ở ngay trong một ngôi nhà trước kia những người thân đã từng sống, có phải vậy không? “.

“Tôi nhớ ra ngôi nhà”, Walter Fane nói. Vẫn một nụ cười chậm rãi tươi tắn trên môi. “Bà Reed, chắc bà không còn nhớ ra tôi, tôi thì còn nhớ là đã từng cõng bà trên lưng đi chơi”.

Gwenda bật cười.

“Thật vậy ư? Chắc ngày ấy ông là một người bạn thân thiết? Tôi không thể mường tượng ra gương mặt ông, lúc tôi mới hai ba tuổi gì đó… ông được nghỉ phép từ bên Ấn Độ về đây hay sao?”

“Không, tôi giã từ Ấn Độ về đây luôn. Tôi đi tìm nơi lập nghiệp học nghề trồng trà, nhưng mà thời vận chưa tới. Cha tôi buộc tôi phải theo nghề luật sư của ông. Trước kia tôi đã tốt nghiệp trường luật, nên lúc về nước tôi được nhận vào hãng luật”. Gã dừng lại rồi nói tiếp: “Từ đó tôi luôn ở đây”.

Gã bỏ ngang chuyển sang giọng nhỏ nhẹ:

” Từ đó đến nay…”

Gwenda ngãm nghĩ mười tám năm có là bao mà nói dữ vậy.

Chợt gã đổi cách xử sự giơ tay ra bắt, miệng nói:

“Nếu đã là bạn cố tri thì hôm nào có dịp bà nhớ đưa chồng bà tới đây uống trà với mẹ tôi. Tôi sẽ

nhắc bà viết giấy mời. Vậy hẹn gặp lại ngày thứ năm – mười một giờ nhé”.

Gwenda ra về, bước xuống cầu thang, nàng nhìn xuống thấy mạng nhện giăng kín quang góc cầu thang, một con nhện màu nhợt nhạt, hình thù kỳ dị, nàng thấy nó không giống như một con nhện bình thường bụng căng phồng chứa đầy nước, bắt ruồi ăn. Nàng nghĩ bụng – một loài nhện ma, trông nó như gương mặt gã Walter Fane.

II

Giles gặp lại vợ ngoài bãi biển:

“Thế nào rồi?” Anh vừa hỏi.

“Ông ta đến Dillmouth hồi xưa đó”, Gwenda nói, “Chắc là mới bên Ấn Độ về, kể lại chuyện hồi em còn nhỏ cõng em trên lưng. Gã không giết ai đâu, chắc là không. Trông thấy gã lịch sự, ít nói lại tử tế nữa, nhưng mà anh thấy chưa thể nhận dạng được ngay đâu. Đó là hạng người tham gia tiệc tùng nhưng không biết họ bỏ ra về lúc nào. Em thấy gã người lương thiện, biết lo cho mẹ, người sao mà phúc đức. nhưng dưới cặp mắt của người phụ nữ nhìn thấy gã sao mà đần độn đến thế. Không lay chuyển được nàng Helen”.

“Khổ thật,” Giles nói “hay là biết đâu anh chàng si mê bà không chừng”.

“Ôi, ai mà biết được … làm gì có chuyện đó. Gã không thể nào là một gã sát thủ nham hiểm. Làm sao nghĩ ra chính gã là thủ phạm trong vụ này”.

“Làm sao ta biết được những tay sát thủ tầm cỡ này, phải vậy không cưng?”

“Anh nói sao?”.

“Ồ anh còn nhớ tới Lizzie Borden, chỉ có ông quan tòa mới phán quyết là nàng vô tội. Còn Wallace thì quan tòa nhắc lại chính hắn đã giết vợ nhưng tòa trên bác bỏ. Còn Armstrong – anh chàng ăn ở biết điều mà ai thấy cũng mến thì khỏi phải nói. Danh sách sát thủ không thể nằm trong số những người này”.

“Em cũng không cho là Walter Fane “.

Gwenda thôi không nói nữa.

“Thế là thế nào?”.

“Chả thế nào cả”.

Nàng sực nhớ lúc Walter Fane đưa tay lau cặp mắt kính, gã nhìn qua nàng ánh mắt có vẻ ký quái khi nghe nàng nhắc tới hai chữ St. Catherines.

“Hay là”, nàng chưa biết nói ra sao, “biết đâu anh chàng mê bà như điếu đổ…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.