Harry Potter Và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban – Tập 3
Chương 18: MƠ MỘNG NGỚ NGẨN, ĐUÔI TRÙN, CHÂN NHỒI BÔNG, VÀ GẠC NAI
Phải mất mấy giây sau, sự vô lý của lời nói ấy mới ngấm được vào tai của bọn trẻ.
Rồi Ron thốt lên điều mà Harry đang nghĩ:
Cả hai ông đều tâm thần rồi! Hermione nói yếu ớt:
Khôi hài!
Harry nói:
— Peter Pettigrew đã chết rồi! Mười hai năm trước hắn đã giết ông ta.
Harry chỉ vào Black, mặt y co giật dữ dội. Y gầm gừ với hàm răng vàng nhe ra:
Ta đã định làm vậy. Nhưng Pettigrew đã cao tay hơn ta một chút… Dù vậy, lần này thì khác!
Và Crookshanks bị Black quẳng xuống sàn khi y nhào vô con Scrabbers, Ron hét lên đau điếng khi sức nặng của Black đè lên cái chân gãy của nó.
Thầy Lupin hét:
Sirius, ĐỪNG!
HÃY CHỜ! Anh không thể hành động như vậy. Bọn trẻ cần phải hiểu… Chúng ta phải giải thích…
Black tìm cách vùng thoát ra khỏi tay thầy Lupin, càu nhàu:
Chúng ta có thể giải thích sau!
Một tay của Black vẫn còn quơ quào trong không khí như cố tìm cách chụp con Scrabbers. Con chuột này kêu ré lên vì sợ hãi, nghe eng éc như tiếng heo con, và quào mặt quào cổ Ron để tìm cách thoát thân.
Thầy Lupin vẫn cố kềm giữ Black, và nói trong hơi thở gấp:
Bọn – trẻ – có – quyền – được – biết – mọi – thứ! Ron đã nuôi nó như một con vật cưng bấy lâu nay! Và có những phần của câu chuyện mà chính tôi đây cũng chưa hiểu! Còn Harry nữa – anh nợ Harry một sự thật, Sirius à.
Black ngừng vùng vẫy, mặc dù đôi mắt sâu hoắm của y vẫn ngó chằm chằm con Scrabbers, con vật khốn khổ ấy bị bàn tay bị cắn trầy trụa và chảy máu của Ron kẹp chặt. Black nói, mắt hắn vẫn không rời khỏi Scrabbers:
Thôi được. Cứ nói cho chúng biết bất cứ điều gì anh thích nói. Nhưng mà làm lẹ lên đi, anh Remus. Tôi muốn thực hiện vụ giết người đã khiến tôi bị cầm tù suốt…
Ron đưa mắt nhìn quanh tìm sự ủng hộ của Harry và Hermione, run giọng nói:
Các ông đều là đồ điên. Tôi thấy cái trò này vậy là đủ rồi. Tôi đi đây.
Nó cố gắng nhấc mình lên cái chân không bị gãy, nhưng thầy Lupin đã lại giơ cây đũa phép lên và chĩa đầu đũa vào con Scrabbers. Thầy thản nhiên bảo:
Trò sẽ phải nghe cho rõ câu chuyện, Ron à. Chỉ cần nắm chặt Peter khi con lắng nghe.
Ron gào lên:
NÓ KHÔNG PHẢI LÀ PETER, NÓ LÀ SCRABBERS!
Ron cố gắng nhét con chuột trở vô trong túi áo trước ngực nó, nhưng con Scrabbers vẫn cố kháng cự dữ dội. Ron lảo đảo và mất thăng bằng, Harry phải chụp đỡ nó và ấn nó ngồi trở xuống giường. Rồi, Harry quay về phía thầy Lupin, không thèm ngó tới Black.
Có nhiều nhân chứng đã nhìn thấy Pettigrew chết. Cả một con đường đầy người…
Black hung hăng cắt lời, mắt vẫn canh chừng con Scrabbers chòi đạp trong tay Ron:
Người ta không hề thấy cái điều mà họ tưởng là họ thấy.
Mọi người đều tưởng Sirius giết Pettigrew. Chính tôi cũng tin như vậy… cho đến khi tôi nhìn tấm bản đồ hồi chiều tối này. Bởi vì tấm bản đồ của Đạo tặc không lừa dối bao giờ… Peter vẫn còn sống. Và Ron đang giữ nó, Harry à.
Harry nhìn Ron, mắt tụi nó gặp nhau và tụi nó đồng ý với nhau, một cách âm thầm: cả thầy Lupin và Black đều phát điên hết rồi. Câu chuyện của họ thiệt là vô lý hết chỗ nói. Làm sao mà Scrabbers có thể là Pettigrew được chứ? Nhà tù Azkaban có lẽ cuối cùng đã làm cho Black khùng rồi, nhưng mà tại sao thầy Lupin lại hùa theo hắn?
Bỗng nhiên Hermione nói, bằng một giọng run run và cố gắng giữ bình tĩnh, như thể cô nàng đang cố làm cho thầy Lupin nói năng cho ra đầu ra đũa:
Nhưng mà thưa giáo sư Lupin… Scrabbers không thể nào là Petttigrew được… Điều đó không đúng, thầy biết là điều đó không thể nào đúng được…
Tại sao không thể nào đúng được?
Thầy Lupin hỏi lại bằng giọng điềm đạm, nghe như thể hai thầy trò này đang thảo luận bài giảng trong lớp học, và Hermione vừa mới nêu ra một vấn đề trong cuộc thí nghiệm với con Grindylows.
Bởi vì… bởi vì người ta phải biết chứ, nếu như Pettigrew là một Phù thủy Hóa thú. Tụi con đã thực hành môn Biến hình thành thú vật ở trong lớp với giáo sư McGonagall. Và con đã tra cứu khi con làm bài tập… Bộ Pháp thuật lập hồ sơ theo dõi những phù thủy và pháp sư nào có thể biến hình thành thú vật. Có một hồ sơ ghi rõ họ biến thành con thú gì và dấu vết riêng và những đặc điểm… Con bèn tra cứu tiếp để xem hồ sơ giáo sư McGonagall ở phần đăng ký hộ tịch, thì con thấy trong cả thế kỷ này chỉ có bảy phù thủy biến hình thành thú, và trong danh sách đó không hề có tên Pettigrew.
Harry thiệt tình không còn thì giờ để mà ngạc nhiên một cách thầm kín về nỗ lực của
Hermione đã đổ vào bài làm của cô bé. Nhưng thầy Lupin bắt đầu cười to:
Hermione! Trò lại đúng nữa đó! Nhưng Bộ Pháp thuật không bao giờ biết là đã từng có ba Phù thủy Hóa thú không hề đăng ký căn cước vẫn thường chạy loanh quanh khắp trường Hogwarts.
Black vẫn theo dõi từng cử động tuyệt vọng của con Scrabbers, cằn nhằn:
Remus à, nếu anh định kể cho tụi nó nghe cả câu chuyện thì kể lẹ lên đi. Tôi đã chờ đợi mười hai năm rồi, tôi sẽ không thể chờ đợi lâu hơn được nữa đâu.
Thầy Lupin nói:
Được rồi, Sirius… Nhưng anh cũng cần phải giúp tôi. Tôi chỉ biết chuyện bắt đầu như thế nào mà thôi…
Thầy Lupin đột ngột dừng lại. Có một tiếng rắc to vang lên sau lưng ông. Cánh cửa phòng ngủ đã tự mở ra. Cả năm người trong phòng đều ngó trừng trừng ra cửa. Rồi thầy Lupin sải bước dài về phía cửa và ngó xuống đầu cầu thang.
Không có ai cả…
Ron nói:
— Chỗ này bị ma ám mà.
Thầy Lupin vẫn nhìn cánh cửa một cách hoang mang. Thầy nói:
Không có ma nào ám cả. Cái Lều Hét này không hề bị ma ám… Tiếng kêu gào và tiếng hú mà trước đây dân làng thường nghe thấy là từ tôi mà ra.
Thầy Lupin hất mấy lọn tóc xám để chúng khỏi che khuất đôi mắt ông, suy nghĩ một lát rồi nói:
Đó là chỗ bắt đầu của toàn bộ câu chuyện này… bắt đầu từ chỗ tôi trở thành một người sói. Nếu mà tôi không bị người sói cán thì câu chuyện này sẽ không xảy ra… và nếu mà tôi không liều mạng đến như thế…
Trông thầy có vẻ hơi điềm tĩnh lại và hơi mệt nhọc. Ron định chen vô nói gì đó, nhưng Hermione đã kịp “suỵt” nó im đi. Cô bé đang quan sát thầy Lupin hết sức chăm chú.
Lúc tôi bị người sói cắn, tôi hãy còn là một đứa bé. Ba má tôi đã tìm mọi cách cứu chữa, nhưng vào thời đó không có cách điều trị nào cả. Món thuốc mà thầy Snape bào chế cho tôi là một phát minh gần đây thôi. Các con cũng nên hiểu rằng thuốc đó giúp cho tôi không thành nguy hiểm. Miễn là tôi uống thuốc khoảng một tuần trước khi trăng tròn thì tôi có thể giữ được sáng suốt và bình tĩnh khi biến hình… Tôi có thể chỉ cần cuộn mình lại trong văn phòng của mình, trong hình hài một con sói vô hại, chờ cho đến khi trăng khuyết lại. Tuy nhiên, trước thời món thuốc Kháng sói được sáng chế, mỗi tháng một lần tôi lại hóa thành một con quái vật đầy đủ thú tính. Hồi đó gần như chắc chắn tôi không thể nào được nhận vào trường Hogwarts. Cha mẹ những đứa trẻ khác có vẻ không muốn cho con cái của họ tiếp xúc với tôi. Nhưng rồi cụ Dumbledore trở thành Hiệu trưởng, và cụ rất thông cảm. Cụ nói rằng, nếu chúng ta có một số biện pháp phòng ngừa thì chẳng có lý do gì mà tôi lại không được đi đến trường…
Thầy Lupin thở dài. Rồi thầy nhìn thẳng vào Harry:
Cách đây nhiều tháng, thầy đã nói với con rằng cây Liễu Roi được trồng vào đúng cái năm mà thầy đến trường Hogwarts. Sự thật là cây đó được trồng bởi vì thầy đến trường Hogwarts. Căn nhà này…
Thầy Lupin nhìn quanh căn phòng một cách sầu thảm.
… con đường hầm dẫn đến đây… người ta xây dựng là để cho tôi xử dụng. Mỗi tháng một lần, tôi phải lẻn ra khỏi tòa lâu đài, đến chỗ này, để biến hình thàng sói. Cây được trồng ngay ở cửa vào đường hầm để ngăn chặn bất cứ ai gặp phải tôi nhằm lúc tôi đang trở nên nguy hiểm.
Harry không thể hiểu câu chuyện này sẽ dẫn tới đâu, nhưng nó vẫn luôn chăm chú lắng nghe. Ngoài giọng kể chuyện của thầy Lupin lúc này trong phòng chỉ có tiếng chuột rúc chít chít đầy kinh hoảng.
Việc biến hình của tôi vào thời đó thiệt là… thiệt là khủng khiếp. Biến hình thàng một người sói rất là đau đớn. Tôi bị cách ly khỏi con người để không cắn họ, thay vì vậy, tôi đành phải tự cào cấu và cắn chính mình. Dân làng Hogsmeade nghe được sự ồn ào và tiếng gào thét, tưởng là họ nghe tiếng những oan hồn ma cực kỳ quậy. Cụ Dumbledore còn khuyến khích cho câu chuyện đồn đại đó lan tràn… Ngay đến bây giờ, khi ngôi nhà đã trở nên yên tĩnh hàng nhiều năm, dân làng vẫn không dám đến gần nó…
Nhưng mà ngoại trừ chuyện bị biến hình thành người sói, thì những ngày ấy là thời tôi sung sướng hạnh phúc hơn bất cứ giai đoạn nào khác trong đời. Bởi vì lần đầu tiên trong đời tôi có bạn bè, ba người bạn vĩ đại. Sirius Black… Peter Pettigrew… và dĩ nhiên người thứ ba là James Potter, ba của con đó, Harry à.
Thế rồi ba người bạn của tôi không thể nào không nhận thấy rằng mỗi tháng tôi lại biến mất một lần. Tôi bịa ra đủ thứ chuyện. Tôi nói với họ là má tôi bệnh, rằng tôi phải về nhà thăm má… Tôi hãi hùng với ý nghĩ là bạn bè sẽ xa lánh tôi ngay khi biết được tôi là ai. Nhưng mà, dĩ nhiên, họ cũng giống như con vậy, Hermione, họ cũng phát giác ra sự thật…
Và họ không hề xa lánh tôi chút nào. Ngược lại, họ còn làm một điều giúp tôi, khiến cho sự biến hình của tôi không chỉ dễ chịu đựng hơn mà còn là lúc sung sướng nhứt đời tôi: họ cũng biến hình thành thú vật luôn.
Harry sửng sốt:
Kể cả ba con?
Ừ, đúng vậy. Họ dành phần lớn thời gian tuyệt nhứt trong ba năm để tìm hiểu xem làm cách nào để biến hình được. Ba của con và chú Sirius đây là những học sinh
thông minh nhứt trường. Và họ cũng may mắn nữa. Bởi vì biến hình thành thú vật có thể hóa ra tệ hại khủng khiếp – đó cũng là một trong những lý do mà Bộ Pháp thuật phải kiểm soát chặt chẽ các âm mưu thử nghiệm biến hình. Peter thì cần phải có trợ giúp từ Sirius và James. Cuối cùng, vào năm học thứ năm, các bạn của tôi đã thành công. Mỗi người trong đám có thể biến thành một con thú tùy theo ý thích. Hermione hỏi, giọng ngờ vực:
Nhưng mà chuyện đó giúp thầy như thế nào? Thầy Lupin nói:
Các bạn tôi không thể ở bên cạnh tôi dưới lốt con người, thì họ bầu bạn với tôi dưới lốt con thú. Một người sói thì chỉ nguy hiểm đối với con người. Các bạn của tôi lẻn ra khỏi tòa lâu đài mỗi tháng một lần, núp dưới tấm áo tàng hình của James. Họ biến hình… Peter là người nhỏ con nhứt, có thể luồn lách qua những cành cây Liễu Roi hung hăng ưa đánh đập để tới được thân cây mà vặn cái mấu “điểm huyệt” cái cây. Rồi họ trườn xuống đường hầm và đến đây sum vầy với tôi. Nhờ ảnh hưởng của họ, tôi trở nên bớt nguy hiểm. Thân thể của tôi vẫn lang sói, nhưng có bạn bè bên cạnh nên đầu óc tôi bớt dã man.
Black vẫn chằm chằm ngó con Scrabbers với một vẻ hau háu dễ sợ trên gương mặt. Hắn càu nhàu:
Lẹ lên đi Remus.
Tôi sắp nói tới đó rồi, Sirius à. Ờ… thế là những khả năng cực kỳ lý thú mở ra khi tất cả chúng tôi đều có thể biến hình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi không chỉ trốn trong căn Lều Hét nữa, mà đi lang thang khắp sân trường và trong làng vào ban đêm. Sirius và James biến hình thành những con thú bự chảng để họ có thể kiểm soát, kiềm chế con người sói của tôi. Tôi dám nói là chưa có học sinh Hogwarts nào từng khám phá được nhiều điều về phạm vi trường học và làng Hogsmeade hơn là bọn chúng tôi đã từng làm… Và từ đó mà chúng tôi có thể bắt tay vào làm tấm bản đồ của Đạo tặc, rồi ký vào đó bằng biệt danh của mình. Sirius là Chân Nhồi Bông. Peter là Đuôi Trùn. James là Gạc Nai.
Loại thú gì mà…
Như vậy cũng vẫn còn rất nguy hiểm! Đi lung tung trong đêm với một người sói! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thầy thoát khỏi vòng kiểm soát và lỡ cắn nhầm ai đó?
Thầy Lupin nặng nề đáp:
Một ý nghĩ cứ ám ảnh tôi mãi. Nhiều người suýt bị cắn, mà sau đó chúng tôi lại chỉ lấy đó làm chuyện cười đùa. Chúng tôi còn trẻ dại, vô tâm cạn nghĩ… bị mê mải với sự tinh khôn của mình.
Dĩ nhiên, đôi khi tôi cảm thấy có lỗi là đã phụ bạc lòng tin của cụ Dumbledore… Cụ đã nhận tôi vào trường Hogwarts khi mà không một ông hiệu trưởng nào khác chịu làm như vậy. Và cụ không hay biết gì chuyện tôi đã vi phạm những luật lệ mà cụ đã đặt ra vì chính sự an toàn của tôi và của những người khác. Cụ không hề biết là tôi đã mở đường cho ba người bạn biến hình thành thú một cách bất hợp pháp. Nhưng cứ mỗi lần chúng tôi xúm lại bàn kế hoạch cho cuộc phiêu lưu vào tháng tới thì tôi lại tìm cách quên đi cảm giác tội lỗi của mình. Và tôi vẫn không thay đổi…
Gương mặt của thầy Lupin rắn đanh lại, và trong giọng nói của thầy như có sự ghét bỏ chính mình:
Cả năm nay, tôi đã luôn đấu tranh với chính mình, tự hỏi không biết tôi có nên nói cho cụ Dumbledore biết rằng Sirius là một Phù thủy Hóa Thú không. Nhưng mà tôi đã chẳng làm được điều đó. Tại sao? Bởi vì tôi quá hèn nhát. Làm như vậy thì có nghĩa là thú nhận tôi đã phụ lòng tin của cụ hồi còn đi học, thú nhận tôi đã rủ rê những người khác theo tôi. Mà lòng tin của cụ Dumbledore có nghĩa là tất cả đối với tôi. Cụ đã để cho tôi vô trường Hogwarts học khi tôi còn nhỏ, rồi cụ cho tôi việc làm, khi mà tôi đã bị xa lánh suốt cuộc đời trưởng thành, không kiếm nổi một việc làm ăn lương chỉ vì chứng bệnh mà mình mắc phải. Và vì vậy tôi tự thuyết phục mình là Sirius Black đột nhập vào trường học là nhờ sử dụng Nghệ thuật Hắc ám mà hắn học được ở Voldemort, chứ còn việc là một Phù thủy Hóa thú thì chẳng dính líu gì tới việc này… Thành ra, nói một cách nào đó, thầy Snape nói gì về tôi thì cũng phải lắm.
Black đưa mắt khỏi con Scrabbers lần đầu tiên sau mấy phút liền ngó chằm chằm nó, để ngước nhìn lên thầy Lupin, hỏi giọng cay nghiệt:
Thầy Snape hả? Thầy Snape thì mắc mớ gì tới chuyện này?
Thầy Snape ở đây, Sirius à. Ông ấy cũng dạy ở trường này. Thầy Lupin nhìn Harry, Ron và Hermione rồi nói tiếp:
Giáo sư Snape đã ở trường này cùng thời với chúng tôi. Ảnh đã chống đối dữ dội chuyện bổ nhiệm tôi làm giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Ảnh đã nói với cụ Dumbledore suốt cả năm là tôi không đáng tin tưởng. Ảnh có lý do của ảnh…
Các con biết không, Sirius từng chơi khăm thầy Snape một phen khiến thầy suýt chết, mà trò bịp đó cũng có tôi góp vô một tay…
Black khì ra một giọng nhạo báng. Y châm chọc:
Cho đáng đời y. Ai biểu y cứ rình rập, tìm cách phát hiện coi tụi mình âm mưu cái gì… những mong cho tụi mình bị đuổi học…
Thầy Lupin lại tiếp tục nói với Harry, Ron và Hermione:
Anh Severus rất chú ý tới chuyện tôi đi đâu mỗi tháng. Bọn tôi học cùng một năm, các con cũng biết đó, và bọn tôi… ờ… không ưa nhau cho lắm. Ảnh đặt biệt không ưa James. Tôi nghĩ chỉ vì tài năng của James trên sân đấu Quidditch… Dù sao đi nữa, có một buổi chiều Snape nhìn thấy bà Pomfrey dẫn tôi băng ngang qua sân trường về hướng cây Liễu Roi để tôi hóa dạng. Sirius nghĩ sẽ thú vị biết mấy nếu ảnh nói với
Snape là ảnh chỉ cần dùng một cây gậy dài nhấn lên cái mấu trên thân cây là ảnh có thể đi theo tôi. Thế thôi, dĩ nhiên là Snape thử… Nếu mà lúc đó ảnh đi quá xa ngôi nhà này thì ảnh sẽ gặp một người sói hiện hành toàn vẹn… nhưng mà ba của con, khi nghe biết chuyện Sirius đã làm, liền vội vàng chạy theo Snape, kéo ảnh trở lại, mặc dù làm như vậy thì đúng là liều mạng… Dù sao thì Snape cũng đã nhìn thấy tôi ở cuối đường hầm. Cụ Dumbledore cấm ảnh tiết lộ điều đó cho bất cứ ai, nhưng từ lúc đó trở đi thì ảnh cũng đã biết tôi là…
Harry chậm rãi lên tiếng:
Vậy ra đó là lý do thầy Snape không ưa thầy? Thầy Snape tưởng thầy tham gia trò chơi khăm đó?
Đúng vậy!
Một giọng nói lạnh lùng khinh bỉ vang lên từ bức tường đằng sau thầy Lupin.
Giáo sư Snape cởi tấm áo tàng hình ra, cây đũa phép của ông chỉa thẳng vào thầy Lupin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.