Húng nhại
2. (tiếp)
Caesar vỗ vai Peeta. “Nếu cháu muốn thì chúng ta có thể dừng tại đây.”
“Còn có chuyện để nói nữa sao?” Peeta mỉa mai hỏi.
“Ta định hỏi cháu nghĩ gì về chiến tranh, nhưng nếu cháu buồn quá…” Caesar mở lời.
“Ồ cháu không buồn đến nỗi không trả lời được đâu.” Peeta hít sâu rồi nhìn thẳng vào máy quay. “Cháu muốn mọi người đang xem chương trình này – dù ở phe Capitol hay phiến quân – hãy dừng lại một phút để nghĩ về chiến tranh. Đối với loài người. Trước đây chúng ta suýt đã tuyệt chủng vì mải giao tranh với nhau. Giờ đây số lượng người sống còn ít hơn. Tình trạng của chúng ta mong manh hơn. Đó chính là điều chúng ta muốn làm sao? Tiêu diệt nhau triệt để? Với hy vọng gì cơ chứ? Một giống loài xứng đáng nào đó sẽ thừa kế đống tàn tích bốc khói này ư?”
“Ta không thật sự… ta không chắc là mình hiểu lắm.” Caesar nói.
“Chúng ta không thể chiến đấu với nhau, ông Caesar ạ,” Peeta giải thích. “Chúng ta sẽ chẳng còn lại mấy người mà tiếp tục đâu. Nếu mọi người không hạ vũ khí – ý cháu là trong thời gian sớm nhất – thì tất cả sẽ kết thúc.”
“Vậy là… cháu đang kêu gọi đình chiến?” Caesar hỏi.
“Phải. Cháu đang kêu gọi đình chiến,” Peeta mệt mỏi đáp. “Giờ sao ta không bảo lính gác đưa cháu trở lại phòng để cháu xếp tiếp một trăm ngôi nhà bằng quân bài nhỉ?”
Caesar hướng về máy quay. “Được rồi. Chương trình đến đây là hết. Chúng ta hãy quay trở lại lịch trình quen thuộc thôi.”
Nhạc nổi lên tiễn họ đi, rồi một phụ nữ đọc một danh sách những thứ Capitol có thể thiếu trong thời gian tới – hoa quả tươi, pin mặt trời, xà phòng. Tôi vờ chăm chú theo dõi chị ta, vì tôi biết mọi người đang chờ xem tôi phản ứng thế nào với cuộc phỏng vấn. Nhưng tôi không tài nào xử lý được nhanh đến thế – niềm vui khi thấy Peeta còn sống và bình an vô sự, sự bảo vệ của cậu ấy trước việc tôi ngây thơ hợp tác với phiến quân, và tội đồng lõa không thể phủ nhận với Capitol khi kêu gọi đình chiến. Ồ, cậu nói như có vẻ đang chỉ trích cả hai bên trong cuộc chiến vậy. Nhưng ở thời điểm này, chỉ với những chiến thắng nhỏ nhoi của phiến quân thì đình chiến sẽ chỉ dẫn tới việc quay trở lại tình trạng trước đây mà thôi. Hoặc tồi tệ hơn.
Đằng sau tôi vang lên những lời buộc tội Peeta. Những từ như đồ phản bội, tên điêu trá, và kẻ thù dội khắp các bức tường. Vì không thể hòa vào cơn thịnh nộ của phiến quân hay phản kháng lại, tôi quyết định tốt nhất là nên đi ra. Khi tôi tiến ra cửa, tiếng bà Coin át hẳn tiếng của những người khác. “Cô chưa đi được đâu, Chiến binh Everdeen”
Thuộc hạ của Coin đặt tay lên tay tôi. Đó không hẳn là một hành động hung hãn, nhưng sau chuyện xảy ra ở trường đấu, tôi có xu hướng phản ứng tự vệ với bất cứ đụng chạm xa lạ nào. Tôi giằng tay ra bỏ chạy dọc hành lang. Đằng sau có tiếng ẩu đả, nhưng tôi không dừng lại. Tôi thầm điểm qua chớp nhoáng những chỗ trốn chật hẹp kỳ quặc của mình, và cuối cùng tôi chui vào tủ dụng cụ, co ro sát cái thùng đựng phấn viết bảng.
“Cậu còn sống.” tôi thì thầm, áp lòng tay vào má, cảm thấy mình cười tươi đến nỗi trông như đang nhăn nhó. Peeta còn sống. Và là kẻ phản bội. Nhưng lúc này tôi không quan tâm. Cậu có nói gì, hay nói vì ai chỉ cũng chẳng quan trọng, chỉ cần cậu vẫn nói được là ổn.
Một lát sau, cửa mở và có ai đó lách vào. Gale trườn đến bên tôi, mũi anh nhỏ máu.
“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
“Anh ngáng đường Boggs,” anh nhún vai đáp.
Tôi lấy tay áo lau mũi anh. “Phải cẩn thận chứ!”
Tôi có nhẹ tay hơn. Thấm, chứ không phải chùi. “Là ai vậy?”
“Ôi, em biết đấy. Cánh tay mặt của Coin. Cái người cố ngăn em lại đấy.” Anh đẩy tay tôi ra. “Thôi nào! Em làm anh chảy máu đến chết mất.”
Máu lúc trước nhỏ giọt giờ đã chảy đều thành dòng. Tôi bèn từ bỏ nỗ lực sơ cứu. “Anh đánh nhau với Boggs à?”
“Không, chỉ chặn cửa khi ông ta cố đuổi theo em thôi. Khuỷu tay ông ta thúc vào mũi anh.” Gale nói.
“Có lẽ họ sẽ phạt anh đấy.” tôi nói.
“Phạt rồi đấy thôi.” Anh giơ cổ tay lên. Tôi nhìn chằm chằm vẻ khó hiểu.
“Coin lấy lại đồng hồ liên lạc của anh rồi.”
Tôi cắn môi, cố giữ vẻ nghiêm túc. Nhưng chuyện này có vẻ thật nực cười. “Em rất tiếc, Chiến binh Gale Hawthorne.”
“Đừng như vậy mà, Chiến binh Katniss Everdeen.” Anh toét miệng cười. “Anh thấy cứ đeo cái đó mà đi lại trông giống thằng hâm lắm.”
Cả hai chúng tôi cùng lăn ra cười. “Thế là giáng cấp rồi còn gì.”
Đây là một trong vài điều tốt đẹp hiếm hoi ở Quận 13. Có lại Gale. Khi áp lực về cuộc hôn nhân do Capitol sắp đặt giữa tôi và Peeta qua đi, chúng tôi đã cố vun đắp lại tình bạn của mình. Anh không dấn tới thêm – cố hôn tôi hay nói chuyện yêu đương. Có lẽ vì tôi quá ốm yếu, hoặc anh sẵn lòng để tôi tự do hơn, hoặc anh biết làm thế thật quá tàn nhẫn khi Peeta còn nằm trong tay Capitol. Dù nguyên nhân là gì chăng nữa thì tôi cũng lại có người để sẻ chia bí mật.
“Những người đó là ai vậy?” tôi hỏi.
“Họ chính là chúng ta. Nếu chúng ta có vũ khí hạt nhân thay vì mấy cục than.” anh đáp.
“Em ước rằng Quận 12 đã không bỏ rơi những phiến quân còn lại trong Kỳ Đen tối,” tôi nói.
“Chúng ta đã có thể làm vậy. Nếu thế thì sẽ là đầu hàng, hay bắt đầu một cuộc chiến tranh hạt nhân mới” Gale nói. “Xét ở khía cạnh nào đó thì việc bọn họ sống sót cũng thật phi thường.”
Có lẽ đó là bởi tro tàn quê hương vẫn bám trên gót giày tôi, nhưng lần đầu tiên tôi dành cho người dân Quận 13 thứ mà tôi đã không trao cho họ: lời ngợi ca. Vì đã sống sót bất chấp nghịch cảnh. Những năm đầu chắc phải khủng khiếp lắm, phải túm tụm trong những căn hầm sau khi thành phố của mình bị đánh bom tan tác. Dân số sụt giảm, không có đồng minh khả dĩ nào để trông cậy. Trong vòng bảy lăm năm qua, họ đã học cách tự cung tự cấp, biến công dân của mình thành quân đội, và tự lực cánh sinh xây dựng một xã hội mới. Lẽ ra họ còn hùng mạnh hơn nữa nếu dịch đậu mùa đó không san bằng tỷ lệ sinh, khiến vốn gen và nguồn gây giống mới trở thành vấn đề bức thiết với họ. Có thể họ quá quân phiệt, quá cứng nhắc, và hơi thiếu khiếu hài hước. Nhưng họ ở đây. Và sẵn sàng chiến đấu với Capitol.
“Tuy vậy, cũng phải mất một thời gian họ mới xuất đầu lộ diện được,” tôi nói.
“Chuyện đó không đơn giản mà. Họ phải xây dựng phiến quân nền tảng ở Capitol, tổ chức lực lượng ngầm ở các quận,” anh nói. “Rồi họ cần người khởi động chiến dịch. Họ đã cần em.”
Họ cũng đã cần cả Peeta nữa, nhưng hình như bây giờ họ quên mất rồi,” tôi đáp.
Mặt Gale sa sầm. “Tối nay có lẽ Peeta đã gây ra rất nhiều thiệt hại. Phần lớn phiến quân sẽ lập tức bỏ ngoài tai những lời cậu ấy nói, tất nhiên rồi. Nhưng có những quận mà ở đó ý chí phản kháng dễ dao động hơn. Đình chiến rõ ràng là ý tưởng của Tổng thống Snow. Nhưng nó lại phát ra quá hợp tình hợp lẽ từ miệng Peeta.”
Tôi sợ câu trả lời của Gale, nhưng vẫn đánh bạo hỏi. “Theo anh thì tại sao cậu ấy lại nói vậy?”
“Có thể cậu ấy đã bị tra tấn. Hay bị thuyết phục. Anh đoán là cậu ấy đã thỏa thuận gì đó để bảo vệ em. Cậu ấy sẽ nêu ý tưởng đình chiến nếu Tổng thống Snow để cậu ấy thanh minh cho em là một bà bầu rối trí không hiểu tình hình sự việc khi bị phiến quân bắt làm tù binh. Bằng cách này thì nhỡ các quận có thua em vẫn có cơ được khoan thứ. Nếu em chơi đúng cách.”
Chắc trông mặt tôi ngơ ngác lắm vì câu tiếp theo Gale nói khá chậm. “Katniss à… cậu ấy vẫn cố giữ mạng cho em đấy.”
Giữ mạng cho tôi ư? Và rồi tôi hiểu ra. Cuộc đấu vẫn tiếp tục. Chúng tôi đã rời khỏi trường đấu, nhưng vì Peeta và tôi vẫn chưa chết nên tâm nguyện cuối cùng được bảo toàn mạng sống cho tôi vẫn còn đó. Ý của cậu là để tôi ẩn náu, vẫn bình an vô sự và bị giam cầm trong khi chiến tranh diễn ra. Rồi sẽ chẳng bên nào có lý do chính đáng để giết tôi cả. Còn Peeta thì sao? Nếu phiến quân thắng thì sẽ là thảm họa với cậu. Còn nếu Capitol thắng, ai mà biết được chứ? Có lẽ chúng tôi sẽ đều được sống – nếu tôi chơi đúng cách – mà chứng kiến cuộc đấu tiếp tục…
Những hình ảnh lấp lóa trong tâm trí tôi: mũi giáo xuyên qua người Rue ở trường đấu, Gale bị trói cột chịu roi vọt đến mức rũ xuống bất tỉnh nhân sự, mảnh đất cằn khô đầy xác chết nơi quê nhà. Mà vì cái gì cơ chứ? Vì cái gì? Khi máu tôi nóng lên, tôi nhớ ra vài thứ. Ý niệm lờ mờ đầu tiên về cuộc nổi dậy ở Quận 8. Những người chiến thắng nắm chặt tay nhau đêm trước Huyết trường Tứ phân. Việc tôi bắn tên vào trường lực không tình cờ đến thế nào. Và tôi khao khát được găm sâu mũi tên đó vào tim kẻ thù ra sao.
Tôi bật dậy làm đổ một cái hộp đựng cả trăm chiếc bút chì, khiến chúng tung tóe khắp sàn.
“Gì vậy?” Gale hỏi.
“Không thể đình chiến được.” Tôi cúi xuống, lóng ngóng nhét mấy thỏi than chì màu xám sẫm vào lại hộp. “Chúng ta không thể lùi được.”
“Anh biết.” Gale vốc một nắm bút chì, xóc xóc cho thật thẳng.
“Dù Peeta có nói vậy vì lý do gì chăng nữa thì cậu ấy cũng sai rồi.” Những thỏi bút chì ngu ngốc không chịu chui vào hộp khiến tôi giận dữ bẻ gãy vài cái.
“Anh biết. Thôi đưa đây. Em bẻ vụn hết cả rồi kìa.” Anh giằng cái hộp khỏi tay tôi và nhét bút vào, động tác nhanh nhẹn chính xác.
“Cậu ấy không biết họ đã làm gì với Quận 12. Nếu cậu ấy thấy những gì trên mặt đất…” tôi bắt đầu.
“Katniss à, anh đâu có tranh cãi gì. Nếu anh có thể bấm một cái nút mà giết chết được từng người còn sống đang làm việc cho Capitol thì anh cũng làm. Không chần chừ một giây.” Anh trượt nhẹ chiếc bút chì cuối cùng vào hộp và đóng nắp lại. “Câu hỏi bây giờ là, em định làm gì đây?”
Hóa ra câu hỏi vẫn gặm nhấm tôi suốt thời gian qua chỉ có một đáp án khả thi. Nhưng phải nhờ đến mánh khóe của Peeta thì tôi mới nhận ra.
Mình sẽ làm gì đây?
Tôi hít sâu. Tôi khẽ giơ tay lên – như hồi tưởng lại đôi cánh đen trắng mà Cinna đã trao cho tôi – rồi hạ xuống bên thân.
“Em sẽ trở thành Húng nhại!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.