Húng nhại

25.



Thực hay không thực? Tôi đang bốc cháy. Những quả cầu lửa phun ra từ đám dù bạc vọt lên khỏi hàng rào, xuyên qua bầu không khí mờ tuyết, rơi xuống đám đông. Tôi dợm tránh đi thì bị một quả rớt trúng, lưỡi lửa liếm dọc lưng tôi, biến tôi thành một thứ hoàn toàn mới. Một sinh vật không thể dập tắt nổi tựa mặt trời.

Một ngọn lửa mút biết có một xúc cảm duy nhất: nỗi thống khổ. Không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm thấy, chỉ biết lớp thịt da đang bốc cháy ngùn ngụt. Cơ hồ có những quãng rơi vào vô thức, nhưng có nghĩa lý gì đâu nếu nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy cũng không khiến tôi an lòng. Tôi là con chim của Cinna, bị bắt lửa, hoảng loạn tìm cách bay khỏi cái nơi không thể trốn thoát. Những chiếc lông lửa mọc ra từ cơ thể tôi. Đập cánh chỉ làm lửa thêm bốc. Tôi thiêu cháy chính mình, nhưng cứ rừng rực mãi không tàn.

Cuối cùng, đôi cánh của tôi bắt đầu lảo đảo, tôi rơi dần rơi dần, trọng lực hút tôi xuống mặt biển tung bọt mang màu mắt Finnick. Tôi bồng bềnh nằm ngửa, lưng vẫn tiếp tục cháy dưới nước, nhưng nỗi thống khổ đã được xoa dịu. Khi tôi trôi dạt vô hướng thì họ đến. Người chết.

Những người tôi yêu thương bay như chim trên bầu trời bát ngát. Vút cao, nhào liệng, rủ tôi bay cùng. Tôi tha thiết muốn theo họ, nhưng đôi cánh tôi đẫm nước biển không thể nào nhấc lên nổi. Những kẻ tôi căm ghét thì lao xuống nước, cái giống ngợm có vảy xé toác lớp da thịt mặn muối của tôi bằng hàm răng sắc nhọn. Cắn mãi không thôi. Lôi tôi chìm xuống.

Con chim nhỏ màu trắng điểm những đốm hồng nhào xuống, bấu móng vào ngực tôi, cố giữ cho tôi nổi bồng bềnh. “Không, Katniss! Không! Chị không thể đi được.”

Nhưng những kẻ tôi căm ghét đang chiếm ưu thế, và nếu em cứ giữ lấy tôi, em cũng bị chết chìm mất. “Prim, buông ra đi!” Cuối cùng, em cũng buông.

Chìm sâu trong nước, tôi bị tất cả bỏ rơi. Chỉ còn tiếng thở của tôi, cái nỗ lực mạnh mẽ hít nước vào, đẩy nước ra khỏi phổi. Tôi muốn dừng lại, tôi muốn nín hơi, nhưng biển cứ cồn lên rút xuống không như ý nguyện của tôi. “Để tôi chết. Để tôi theo những người khác đi…” tôi van lơn bất cứ giống gì đang kìm giữ tôi ở đây. Vô vọng.

Tuồng như bị mắc kẹt mấy ngày liền, mấy năm liền, mấy thế kỷ liền. Chết, mà không được chết. Còn sống, nhưng cũng gần như chết. Quá đơn độc đến độ bất kỳ ai, bất kỳ cái gì dù ghê tởm đến đâu cũng được chào đón. Nhưng khi cuối cùng tôi cũng có một vị khách thì mới ngọt ngào làm sao. Ma phiện. Truyền qua tĩnh mạch tôi, xoa dịu cơn đau, làm cơ thể tôi nhẹ nhõm nâng được lên khỏi mặt nước và dập dềnh trên bọt sóng.

Bọt sóng. Tôi thực sự đang dập dềnh trên bọt sóng. Tôi cảm thấy lớp bọt dưới những đầu ngón tay, vờn vỡ quanh tấm thân trần của tôi. Có quá nhiều đau đớn nhưng cũng có gì đó như hiện thực. Cổ họng tôi ran rát. Mùi thuốc bỏng từ trường đấu đầu tiên. Tiếng mẹ tôi. Những thứ ấy làm tôi hoảng sợ, và tôi cố ngụp sâu xuống trở lại để hiểu xem thế là thế nào. Nhưng chẳng thể chìm như trước. Dần dần, tôi buộc phải chấp nhận mình là ai. Một cô gái bị bỏng nặng không mang trên mình đôi cánh. Không có lửa. Và không có em gái.

Trong một bệnh viện trắng lóa ở Capitol, các bác sĩ cứu chữa cho tôi rất tài tình. Đắp những tấm da mới lên lớp da rách nát. Ghép các tế bào rất khéo sao cho nó như thể vốn thuộc về tôi. Nắn các bộ phận cơ thể tôi, co duỗi các chi để đảm bảo không chỗ nào bị chệch choạc. Tôi cứ nghe đi nghe lại mãi đoạn điệp khúc mình may mắn nhường nào. Mắt tôi không bị thương. Hầu hết khuôn mặt tôi không bị thương. Phổi của tôi phản ứng tích cực với điều trị. Tôi sẽ gần như mới hoàn toàn.

Khi làn da mỏng manh của tôi đủ dẻo dai để chịu đựng áp lực của những miếng da ghép thì tôi có thêm nhiều vị khách ghé thăm. Ma phiện mở cánh cửa dẫn tới chỗ người sống lẫn người chết. Haymitch, vàng vọt, không hề mỉm cười. Cinna, đang khâu chiếc váy cưới mới. Delly, thao thao bất tuyệt về nết tốt của mọi người. Cha tôi hát cả bốn khổ bài “Cây treo cổ” và nhắc tôi rằng đừng cho mẹ tôi, đang ngủ trên ghế giữa giờ nghỉ, biết.

Một ngày, tôi tỉnh lại như tiên liệu và biết rằng mình không được sống trong mơ màng nữa. Tôi phải ăn bằng miệng. Nhúc nhích cơ bắp. Tự men tới buồng tắm. Chuyến ghé thăm của Thống đốc Coin càng làm rõ điều đó.

“Đừng lo,” bà ta nói. “Tôi đã cứu cậu ta vì cô rồi.”

Các bác sĩ ngày càng băn khoăn tại sao tôi không thể nói được. Tôi phải trải qua bao nhiêu cuộc kiểm tra, và dù dây thanh quản của tôi bị tổn thương, đó cũng không phải nguyên nhân dẫn tới tình trạng ấy. Cuối cùng, bác sĩ tâm lý Aurelius đưa ra giả thuyết rằng tôi đã biến thành một Avox do tinh thần chứ không phải vì thể chất. Rằng sự im lặng của tôi là do chấn động cảm xúc gây ra. Dẫu đề xuất hàng trăm cách chữa trị, ông vẫn bảo mọi người hãy để tôi yên. Thành ra tôi không phải hỏi han ai hay bất cứ cái gì, mà mọi người vẫn đều đặn cập nhật tin tức cho tôi. Về tình hình chiến tranh: Capitol đã thất thủ vào cái ngày đám dù bạc phát nổ, hiện tại người lãnh đạo Panem là Tổng thống Coin, và các đội quân đã được phái tới trấn áp những ổ tàn quân chống đối. Về cựu Tổng thống Snow: Ông ta bị bắt làm tù binh, đợi xét xử mà nhiều khả năng là bị hành hình. Về đội ám sát của tôi: Cressida và Pollux được cử tới các quận để quay cảnh tàn phá của chiến tranh. Gale, bị lĩnh hai viên đạn trong lúc cố chạy trốn, hiện đang quét sạch đám Trị an viên ở Quận 2. Peeta vẫn nằm trong khoa bỏng. Cuối cùng cậu cũng tới được Bùng binh Thành phố. Về gia đình tôi: Mẹ tôi vùi đầu vào công việc để khỏa lấp nỗi đau.

Không có việc gì làm, tôi bị chôn vùi trong nỗi đau. Thứ giúp tôi trụ được là lời hứa của Coin. Rằng tôi có thể giết Snow. Và khi xong việc, sẽ chẳng còn lại gì hết.

Cuối cùng tôi cũng được ra viện và được sắp xếp ở cùng một phòng với mẹ trong dinh tổng thống. Mẹ hiếm khi ở đó, ăn uống ngủ nghê đều ở chỗ làm. Việc coi sóc tôi đổ lên vai Haymitch, đảm bảo rằng tôi dùng bữa và uống thuốc đầy đủ. Đó chẳng phải việc dễ dàng. Tôi lại chứng nào tật nấy như hồi ở Quận 13. Tự ý lang thang khắp dinh thự. Vào các phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khiêu vũ và phòng tắm. Kiếm tìm những chỗ trốn nho nhỏ kỳ quặc. Tủ đựng đồ lông. Tủ trong thư viện. Chiếc bồn tắm nằm xó đã lâu trong căn phòng chứa đồ đạc bỏ đi. Những chỗ tôi chọn thường mờ tối, yên tĩnh, và hầu như không ai tìm ra. Tôi cuộn tròn, co mình nhỏ hơn, cố biến mất hoàn toàn. Tôi cứ xoay đi xoay lại mãi cái vòng in dòng chữ RỐI LOẠN TÂM THẦN đeo nơi cổ tay giữa bốn bề vắng lặng.

Tôi tên là Katniss Everdeen. Tôi mười bảy tuổi. Nhà tôi ở Quận 12. Chẳng còn Quận 12 nữa. Tôi là Húng nhại. Tôi đã hạ Capitol. Tổng thống Snow căm ghét tôi. Ông ta đã giết em gái tôi. Giờ tôi sẽ giết ông ta. Và rồi Đấu trường Sinh tử sẽ kết thúc…

Cứ đến giờ nhất định, tôi lại thấy mình trở lại phòng riêng, không chắc là vì tôi cần ma phiện hay bị Haymitch sục sạo tìm ra. Tôi ăn, uống thuốc, rồi bị bắt đi tắm. Trong tâm trí tôi đó không phải nước mà là tấm gương phản chiếu tấm thân lửa mút trần trụi của mình. Những miếng da ghép vẫn ửng sắc hồng của trẻ sơ sinh. Lớp da bị coi là hư tổn song vẫn có thể chữa lành được trông nóng đỏ, đôi chỗ chảy mủ. Những mảng da cũ nhờ nhờ sắc trắng tái. Trông tôi như một tấm chăn da người loang lổ dị kỳ. Nhiều mảng tóc bị cháy sém, phần còn lại bị cắt nham nhở. Katniss Everdeen. Cô gái Lửa. Tôi chả quan tâm mấy, có điều nhìn thấy cơ thể mình khiến tôi nhớ lại nỗi đau. Và chuyện gì xảy ra trước khi cơn đau xuất hiện. Và tôi đã chứng kiến em gái mình biến thành ngọn đuốc sống ra sao.

Nhắm mắt lại cũng chẳng ích gì. Lửa còn bùng cháy rõ ràng hơn trong bóng tối.

Thi thoảng bác sĩ Aurelius đến thăm bệnh. Tôi quý ông vì ông không nói những điều ngớ ngẩn như tôi an toàn tuyệt đối thế nào, hay giờ tôi không thể hình dung ra, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ vui vẻ trở lại, hay thậm chí mọi chuyện ở Panem sẽ dần tốt đẹp lên. Ông chỉ hỏi liệu tôi có muốn nói chuyện không, thấy tôi không trả lời thì ông gà gật trên ghế. Thực ra, tôi nghĩ ông đến thăm tôi chủ yếu là do cần chợp mắt. Sự sắp xếp này tiện cho cả hai chúng tôi.

Thời điểm đang đến gần, dù tôi không biết chính xác từng giờ từng phút. Tổng thống Snow đã bị xét xử và kết tội, lãnh án tử hình. Tôi loáng thoáng nghe Haymitch nói vậy khi lướt qua những người giám sát trong hành lang. Bộ đồ Húng nhại đã được đưa đến phòng tôi. Cả cây cung nữa, trông cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng không có ống tên. Bởi chúng cũng bị hỏng hoặc nhiều khả năng hơn là vì tôi không nên có vũ khí. Tôi mơ hồ tự hỏi liệu mình có nên chuẩn bị cho sự kiện kia theo cách nào đó hay không, nhưng chẳng nghĩ được gì.

Vào buổi chiều, sau khi ngồi dính vào chiếc ghế bên cửa sổ sau tấm rèm tranh hồi lâu, tôi đứng lên rẽ trái thay vì rẽ phải. Tôi thấy mình đang ở một nơi xa lạ trong dinh thự, và nỗi hoang mang ùa ngay đến. Không giống như chỗ tôi ở, xung quanh chỗ này xem ra chả có ai cho tôi hỏi thăm. Dẫu vậy, tôi vẫn thích nó. Giá như tôi tìm ra nó sớm hơn. Thật yên tĩnh làm sao, với những tấm thảm lót dày và thảm treo nặng nề nuốt chửng mọi âm thanh. Đèn dìu dịu. Màu sắc thanh nhã. An bình. Cho đến khi tôi ngửi thấy mùi hoa hồng. Tôi rúc vào sau mấy tấm rèm, run lẩy bẩy tới mức không chạy nổi, chờ đợi bọn mút. Cuối cùng tôi nhận ra chả có con mút nào đến cả. Thế tôi vừa ngửi thấy mùi gì vậy? Là hoa hồng thật ư? Lẽ nào tôi đang ở gần khu vườn trồng những thứ quái gở đó?

Khi tôi lò dò men dọc hành lang, thứ mùi ấy càng nồng nặc. Có lẽ không nồng như mùi bọn mút thật, nhưng sắc nét hơn, vì không bị lẫn với mùi nước cống và thuốc nổ. Tôi rẽ ở một khúc quanh và thấy mình đang chằm chằm nhìn vào hai lính gác mặt mày sửng sốt. Không phải Trị an viên, tất nhiên rồi. Không còn bóng dáng tên Trị an viên nào nữa. Nhưng cũng không phải những chiến binh Quận 13 đồng phục xám gọn gàng. Hai người này, một nam một nữ vận bộ quần áo tả tơi vá víu của những phiến quân đích thực. Vẫn bị băng bó, dáng vẻ hốc hác, giờ họ đang canh gác trước ngưỡng cửa dẫn tới mùi hoa hồng. Khi tôi dợm bước vào, hai cây súng tạo thành hình chữ X chắn trước mặt tôi.

“Cô không thể vào được, thưa cô,” người đàn ông nói.

“Chiến binh,” người phụ nữ sửa lại. “Chiến binh Everdeen, cô không thể vào được. Lệnh của Tổng thống.”

Tôi chỉ kiên nhẫn đợi họ hạ súng xuống, đợi họ hiểu mà không cần phải nói với họ rằng đằng sau những cánh cửa ấy có thứ tôi cần. Chỉ là một bông hồng. Một bông hoa duy nhất. Để cài lên áo Snow khi tôi bắn ông ta. Sự hiện diện của tôi có vẻ làm nhóm lính gác bất an. Họ đang bàn xem có nên gọi Haymitch hay không thì một phụ nữ lên tiếng sau lưng tôi. “Để cô ấy vào đi.”

Tôi biết giọng nói này nhưng nhất thời không thể nhớ ra ngay. Không phải là giọng khu Vỉa than, không phải giọng Quận 13, nhất định không phải giọng Capitol. Tôi quay đầu lại đối mặt với Paylor, chỉ huy Quận 8. Trông chị còn tiều tụy hơn hồi ở bệnh viện nhiều, nhưng ai mà không thế chứ?

“Tôi cho phép,” Paylor nói. “Cô ấy có quyền tiếp cận với bất cứ thứ gì sau cánh cửa đó.” Họ là chiến binh của chị, không phải của Coin. Không thắc mắc nửa câu, họ hạ vũ khí xuống để tôi qua.

Cuối hành lang ngắn, tôi đẩy cánh cửa kính ra bước vào. Đến giờ thì mùi nồng đến nỗi bắt đầu hả bớt, như thế mũi tôi không thể ngửi thêm được nữa. Không khí ẩm ướt dìu dịu mơn man trên làn da ấm nóng của tôi. Và hoa hồng thì tuyệt đẹp Những bông hoa mỹ lệ hàng nối hàng, nào hồng rực, nào cam hoàng hôn, thậm chí cả xanh lợt. Tôi lãng đãng bước giữa lối đi hai bên là những hàng hoa được cắt tỉa kỹ càng, chỉ ngắm mà không chạm, bởi tôi đã học được một bài học cay đắng rằng cái đẹp có thể chết chóc đến nhường nào. Tôi biết thế khi nhìn thấy nó, ngự trên chóp một bụi hoa mảnh khảnh. Một nụ hoa trắng tinh khôi chúm chím nở. Tôi kéo tay áo bên trái xuống bàn tay để da mình chạm vào nó, cầm chiếc kéo tỉa cây lên, mới kẹp vào cuống hoa thì ông ta cất tiếng.

“Thật là một kiệt tác.”

Tay tôi giật bắn, lưỡi kéo sập vào, cắt gập cuống hoa.

“Màu mè thì thật đáng yêu, hẳn nhiên rồi, nhưng không có gì hoàn hảo như sắc trắng.”

Tôi vẫn chưa thể nhìn ra ông ta, nhưng nghe chừng tiếng ông ta cất lên từ một luống hồng nhung gần đó. Khéo léo bứt hẳn cuống nụ hoa qua lớp vải tay áo, tôi chầm chậm bước qua lối ngoặt thì thấy ông ta ngồi trên chiếc ghế đẩu sát tường. Ông ta vẫn ăn vận đường hoàng chỉnh tề như mọi khi, nhưng võng xuống vì những còng tay, xích cổ chân, thiết bị định vị. Trong ánh đèn rực rỡ, da ông ta trông xanh xao, nhợt nhạt. Ông ta cầm chiếc khăn tay trắng lấm tấm máu tươi. Kể cả trong bộ dạng tàn tạ này, cặp mắt rắn của ông ta vẫn rực sáng và lạnh lẽo. “Tôi đã hy vọng là cô tìm ra đường đến chỗ tôi.”

Chỗ ông ta. Tôi đã đột nhập vào nhà ông ta, theo cách mà ông ta đã lẻn vào nhà tôi năm ngoái, rít lên những lời đe dọa bằng hơi thở đẫm mùi máu và hoa hồng. Nhà kính này là một trong những căn phòng của ông ta, có lẽ là phòng ông ta thích nhất; có lẽ trong những lúc thoải mái hơn, chính ông ta đã tự mình chăm sóc cây cảnh. Nhưng giờ nó là một phần trong nhà tù của ông ta. Đó là lý do nhóm lính gác chặn tôi lại. Và cũng là lý do Paylor cho tôi vào.

Tôi tưởng rằng ông ta bị giam trong ngục tù sâu nhất mà Capitol có, chứ không phải được nâng niu trong xa hoa thế này. Nhưng Coin lại để ông ta ở đây. Chắc là để tạo tiền lệ. Để nhỡ sau này bà ta có sẩy chân thì cũng không có gì khó hiểu khi các tổng thống – kể cả tổng thống tồi tệ nhất – được biệt đãi. Ai mà biết được, rốt cuộc thì khi nào quyền lực của chính bà ta sẽ suy yếu?

“Có quá nhiều chuyện chúng ta nên thảo luận với nhau, nhưng tôi có cảm giác là cô chỉ ghé qua đây thôi. Vậy có gì quan trọng thì nói trước đi.” Ông ta bắt đầu húng hắng ho, và khi ông ta bỏ chiếc khăn tay ra khỏi miệng, nó thẫm đỏ hơn. “Tôi muốn nói với cô rằng tôi thật sự rất tiếc về chuyện em gái cô.”

Ngay cả trong tình trạng ngấm thuốc đờ đẫn này, câu nói ấy vẫn khiến lòng tôi nhói buốt. Nhắc tôi nhớ rằng ông ta tàn bạo khôn cùng. Và ông ta sắp xuống mồ mà vẫn cố hủy hoại tôi ra sao.

“Quá phí, quá thừa. Ai cũng thấy đến lúc ấy trò chơi đã kết thúc. Thực ra, khi họ thả dù, tôi đã định chính thức tuyên bố đầu hàng rồi.” Mắt ông ta dán chặt vào tôi không chớp, để không lỡ mất một giây phản ứng nào của tôi. Nhưng tôi không hiểu nổi những gì ông ta vừa nói. Khi họ thả dù ư? “Chà, cô thực sự không nghĩ là tôi đã ra lệnh đấy chứ? Quên cái chuyện hiển nhiên là nếu tôi có một chiếc tàu bay sẵn sàng hoạt động bất cứ lúc nào tôi muốn, thì tôi đã dùng nó để đào thoát đi. Nhưng ngoài cái đó ra thì nó còn có mục đích gì nữa chứ? Cả hai ta đều biết là tôi không phải không dám giết hại trẻ em, nhưng tôi không lãng phí đến thế. Tôi giết ai cũng có lý do cụ thể. Và tôi chẳng có lý do gì mà phá hủy một bãi rào đầy trẻ con Capitol cả. Không hề.”

Tôi tự hỏi liệu ông ta có phun ra tràng ho nào nữa không để tôi có thời gian ngấm những lời ông ta nói. Ông ta đang nói dối. Nhưng cũng có gì đó vùng vẫy thoát ra khỏi lời nói dối ấy.

“Tuy nhiên, tôi cũng phải thừa nhận rằng Coin đã đi một nước cờ xuất sắc. Ý nghĩ cho rằng tôi đã đánh bom lũ trẻ yếu đuối của chúng ta lập tức bẻ gãy bất cứ lòng trung thành mỏng manh nào mà người dân vẫn dành cho tôi. Không có sự phản kháng thực sự nào sau đó cả. Cô có biết là tình hình lúc ấy được truyền hình trực tiếp không? Cô có thể thấy Plutarch nhúng tay vào vụ đó đấy. Cả vụ đám dù nữa. Chà, đó là cách nghĩ mà cô trông chờ ở một vị Trưởng ban Đấu trường Sinh tử phải không?” Snow chấm mép. “Tôi chắc là ông ta không định nhắm vào em gái cô đâu, nhưng ai mà ngờ được.”

Giờ tôi không ở cùng Snow. Tôi đang ở trong Kho Vũ khí Đặc biệt Quận 13 với Gale và Beetee. Nhìn những thiết kế dựa trên chiếc bẫy của Gale. Cái thứ lợi dụng lòng trắc ẩn của con người. Quả bom thứ nhất giết chết các nạn nhân. Quả thứ hai, người cứu nạn. Nhớ lại lời Gale nói.

“Beetee và anh chỉ làm theo đúng bộ quy tắc mà Tổng thống Snow đã dùng khi ông ta bắt hồn Peeta thôi.”

“Thất bại của tôi,” Snow nói tiếp, “là nắm bắt quá chậm kế hoạch của Coin. Nhằm khiến Capitol và các quận tiêu diệt lẫn nhau, rồi cứ thế mà lên nắm quyền cùng Quận 13 hầu như không xây xát gì. Không phạm sai lầm nào, ngay từ đầu bà ta đã có dã tâm soán chỗ tôi. Tôi không nên ngạc nhiên mới phải. Xét cho cùng, chính Quận 13 đã châm ngòi cuộc nổi loạn dẫn tới Kỳ Đen tối, và rồi lại bỏ rơi các quận còn lại khi gió xoay chiều. Nhưng tôi đã không coi chừng Coin. Tôi coi chừng cô, Húng nhại ạ. Còn cô thì coi chừng tôi. tôi e là cả hai chúng ta đã bỡn cợt nhau rồi.”

Tôi không chịu tin đây là sự thực. Có những điều mà thậm chí tôi không chịu nổi. Tôi mở miệng nói những lời đầu tiên kể từ khi em gái mất. “Tôi không tin ông.”

Snow lắc đầu vờ thất vọng. “Ồ, cô Everdeen thân mến của tôi. Tôi tưởng là chúng ta thỏa thuận không nói dối nhau cơ mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.