Húng nhại
4.
Mùi hôi nồng của những cơ thể lâu ngày không tắm, mùi nước tiểu khăm khẳm, mùi vết thương viêm nhiễm xộc qua hơi thuốc sát trùng. Ba hình hài mà ta chỉ có thể nhận ra qua gu thời trang nổi bật của họ: hình xăm vàng trên mặt Venia. Những lọn tóc xoăn tít màu cam của Flavius. Nước da nhuộm màu thông nhạt của Octavia giờ nhão nhệu, cơ thể chị tựa hồ một quả bóng bay đang từ từ xì hơi.
Nhìn thấy tôi, Flavius và Octavia nép sát bức tường lát gạch như sợ bị tấn công, dù tôi có bao giờ làm đau họ đâu. Những suy nghĩ không hay là sự xúc phạm ghê gớm nhất mà tôi dành cho họ rồi, nhưng tôi chỉ giữ trong lòng thôi, vậy cớ sao họ lại rúm ró như vậy?
Viên cảnh vệ lệnh cho tôi ra ngoài, nhưng tiếng miết chân sau đó cho tôi biết bằng cách nào đấy Gale đã giữ được y. Để tìm câu trả lời, tôi đến chỗ Venia, vốn là người mạnh mẽ nhất. Tôi khom người nắm lấy hai bàn tay lạnh như băng của bà, đôi tay ấy siết chặt tay tôi như gọng kìm.
“Có chuyện gì vậy cô Venia?” tôi hỏi. “Mọi người làm gì ở đây?”
“Họ bắt chúng tôi. Từ Capitol.” bà khàn khàn nói.
“Plutarch bước vào sau lưng tôi. “Chuyện quái gì thế?”
“Ai bắt?” tôi ép hỏi.
“Người ta,” bà nói mơ hồ. “Cái đêm cháu trốn chạy ấy.”
“Lúc đó chúng tôi nghĩ rằng nếu có đội chuẩn bị quen thuộc thì cô sẽ thấy khuây khỏa hơn,” Plutarch lên tiếng sau lưng. “Cinna đã yêu cầu vậy.”
“Cinna đã yêu cầu ư?” tôi gằn giọng. Bởi nếu tôi có biết chắc điều gì, thì đó là Cinna sẽ không bao giờ tán thành việc ngược đãi ba người này, những người mà anh đã dẫn dắt bằng thái độ dịu dàng và sự kiên nhẫn. “Tại sao họ lại bị đối xử như phạm nhân thế này?”
“Thực tình tôi không biết” Có gì đó trong giọng ông ta khiến tôi tin ông nói thật, cả sắc mặt tái nhợt của Fulvia cũng xác nhận điều ấy. Plutarch quay sang viên cảnh vệ vừa xuất hiện bên ngưỡng cửa với Gale bám ngay đằng sau. “Tôi chỉ được biết là họ bị giam giữ. Sao lại còn bị tra tấn nữa?”
“Vì tội ăn cắp thức ăn. Chúng tôi buộc phải giữ họ sau vụ tranh cãi về chuyện bánh mì,” y đáp.
Venia nhíu mày lại như thể bà vẫn cố thông suốt. “Có ai nói gì với bọn tôi đâu. Bọn tôi đói quá. Cô ấy chỉ lấy mỗi một lát bánh mì thôi mà.”
Octavia bắt đầu nức nở, vùi tiếng khóc nghẹn trong chiếc áo rách tươm. Tôi nhớ lại lần đầu sống sót khỏi trường đấu. Octavia đã lén dúi cho tôi một ổ bánh dưới gầm bàn vì xót xa thấy tôi đói. Tôi lê bước tới hình hài run rẫy kia. “Octavia à?” tôi chạm vào chị và chị liền rụt người lại. “Octavia à? Rồi sẽ ổn thôi. Em sẽ đưa chị ra khỏi đây, nhé?”
“Thế này có vẻ dã man quá,” Plutarch nói.
“Chỉ vì họ đã lấy một lát bánh mì ư?” Gale hỏi.
“Họ đã tái phạm nhiều lần mới ra nông nỗi này. Họ đã bị cảnh cáo rồi, thế mà vẫn lấy thêm bánh mì.” Viên cảnh vệ ngừng một lát, như lúng túng trước số lượng áp đảo của chúng tôi. “Không được ăn cắp bánh mì.”
Tôi không thế khiến Octavia thôi giấu mặt, nhưng chị cũng hơi ngẩng lên. Đám xích trên cổ tay chị dịch xuống vài phân, để lộ ra những vết trầy còn mới nguyên bên dưới. “Em sẽ đưa chị đến chỗ mẹ em.” Tôi bảo viên cảnh vệ. “Tháo xích cho họ.”
Y lắc đầu. “Làm thế là trái phép.”
“Tháo xích cho họ! Ngay bây giờ!” tôi hét lên.
Phản ứng của tôi làm y mất bình tĩnh. Những công dân bình thường không nói với y theo kiểu đó. “Tôi không nhận được lệnh phóng thích. Với cả cô cũng không có quyền…”
“Tôi cho phép làm,” Plutarch nói. “Đằng nào chúng tôi cũng đến để đưa ba người này đi. Ban Phòng thủ Đặc biệt cần họ. Tôi sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm.”
Viên cảnh vệ ra ngoài gọi điện. Y quay lại mang theo một chùm chìa khóa. Đội chuẩn bị đã bị xích trong những tư thế gò bó lâu đến nỗi ngay cả khi được tháo xích, họ cũng không đi nổi. Gale, Plutarch và tôi phải đỡ họ. Chân của Flavius mắc vào tấm lưới kim loại bao trên cái lỗ tròn dưới sàn, và bụng tôi thắt lại khi hiểu ra tại sao một căn phòng lại cần có lỗ thoát nước. Những dấu vết khổ hạnh của con người hẳn đã được xối khỏi những viên gạch trắng kia…
Tôi tìm thấy mẹ trong bệnh viện, người duy nhất mà tôi tin tưởng có thể chăm sóc họ. Với bộ dạng hiện tại của họ thì phải mất một lúc mẹ mới nhớ ra họ là ai, nhưng khuôn mặt mẹ đã sẵn vẻ lo lắng. Và tôi biết đó không phải vì mẹ nhìn thấy những thân thể bị ngược đãi, mà bởi nhận ra rằng những chuyện như thế này cũng xảy ra ở Quận 13.
Mẹ tôi được chào đón vào bệnh viện, nhưng bà được xem là y tá hơn là bác sĩ, dù bà dành cả đời hành nghề y. Tuy nhiên cũng không ai xen vào khi bà dẫn ba người vào phòng khám để đánh giá vết thương. Tôi ngồi chôn chân trên ghế băng trong sảnh ngoài cửa bệnh viện, dự đoán xem mẹ nhận định thế nào. Nhìn cơ thể họ là mẹ biết họ đã phải hứng chịu những nỗi đau nào. Gale ngồi cạnh choàng tay qua vai tôi. “Mẹ em sẽ chữa khỏi cho họ thôi.” Tôi gật đầu, tự hỏi liệu anh có đang nghĩ đến trận đòn roi thừa sống thiếu chết hồi ở Quận 12 không. Plutarch và Fulvia ngồi bên kia ghế băng nhưng không bình luận gì về tình trạng đội chuẩn bị của tôi. Nếu họ không hay biết về vụ ngược đãi, vậy họ hiểu gì về nước cờ mà Thống đốc Coin đã đi? Tôi quyết định gỡ rối giúp họ.
“Tôi đoán chúng ta đều bị cảnh cáo,” tôi nói.
“Cái gì? Không. Ý cô là gì?” Fulvia hỏi.
“Trừng trị đội chuẩn bị của tôi là đòn cảnh cáo,” tôi nói với cô. “Không chỉ cho tôi. Mà còn cho hai người nữa. Rằng ai mới đích thực là người chỉ huy và nếu không tuân thủ thì chuyện gì sẽ xảy ra. Ảo tưởng về việc nắm quyền ư, những suy nghĩ đó sẽ bị dập tắt ngay lập tức. Xem chừng dòng giống của Capitol không được bảo vệ ở đây. Có khi còn là của nợ cũng nên.”
“Không thể so sánh Plutarch, người đã lên kế hoạch cho cuộc đào thoát của phiến quân, với ba chuyên viên làm đẹp đó được.” Fulvia lạnh lùng nói.
Tôi nhún vai. “Cô nói vậy thì chịu thôi, Fulvia ạ. Nhưng giả sử Coin ngứa mắt với các người thì sao đây? Đội chuẩn bị của tôi đã bị bắt cóc. Ít nhất họ còn hy vọng có ngày trở về Capitol. Gale và tôi có thể sống trong rừng. Nhưng còn các người thì sao? Hai người sẽ chạy đi đâu?”
“Có lẽ chúng ta cần thiết cho nỗ lực chiến tranh nhiều hơn một chút so với cô nghĩ đấy.” Plutarch thờ ơ nói.
“Tất nhiên rồi. Các vật tế cũng cần thiết với Đấu trường. Đến chừng nào hết cần thì thôi,” tôi nói. “Và chúng tôi chỉ là hàng xài một lần… phải không ông Plutarch?”
Câu nói đó đặt dấu chấm hết cho cuộc nói chuyện. Tất cả lặng thinh chờ đợi cho đến khi mẹ tìm thấy chúng tôi. “Họ sẽ ổn thôi,” bà thông báo. “Không có thương tích nào để lại di chứng suốt đời.”
“Tốt. Tuyệt vời.” Plutarch nói: “Chừng nào có thể giao việc cho họ?”
“Chắc là mai.” bà đáp. “Ông cứ liệu trước là cảm xúc của họ sẽ không được ổn định cho lắm, sau những gì họ trải qua. Họ chưa hề được chuẩn bị tinh thần, do đã quen với cuộc sống ở Capitol.”
“Không phải tất cả chúng tôi đều như vậy sao?” Plutarch nói.
Có lẽ do tình trạng dặt dẹo của đội chuẩn bị hoặc bởi tôi quá căng thẳng mà Plutarch đã miễn cho tôi khỏi nhiệm vụ Húng nhại đến cuối ngày. Gale và tôi đi xuống ăn trưa, được phục vụ thịt hầm với hành tây và đậu, một lát bánh mì dày dặn và một cốc nước. Sau khi nghe chuyện của Venia, miếng bánh mì cứ mắc trong cổ họng tôi, thế là tôi lén trút phần bánh còn lại vào khay của Gale. Suốt bữa ăn cả hai chúng tôi đều không nói gì nhiều, nhưng khi bát đĩa đã sạch trơn, Gale xắn tay áo lên để lộ thời gian biểu. “Tiếp đến anh phải đi huấn luyện rồi”.
Tôi cũng vén tay áo lên để cạnh tay anh. “Em cũng thế”. Tôi nhớ rằng giờ đây việc huấn luyện cũng đồng nghĩa với đi săn. Niềm háo hức được trốn vào rừng, dù chỉ hai tiếng, đã lấn át hết mọi lo lắng hiện tại. Đắm mình giữa cỏ cây và ánh nắng chắc chắn sẽ giúp tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Ngay khi ra khỏi hành lang chính, Gale và tôi lao đi như lũ học sinh nhỏ đến kho vũ khí, hoa mày chóng mặt thở hổn hà hổn hển khi chạy tới nơi. Một sự nhắc nhở rằng tôi chưa hồi phục hẳn. Cảnh vệ đưa cho chúng tôi những vũ khí trước đây, cũng như mấy con dao và cái bao bố dùng làm túi săn. Tôi cắn răng chấp nhận gắn máy định vị vào mắt cá chân, cố ra vẻ lắng nghe khi họ giải thích cách sử dụng thiết bị liên lạc đeo ở cổ tay. Tôi ghi khắc độc một điều là nó có đồng hồ, và chúng tôi phải quay trở lại Quận 13 vào giờ định sẵn nếu không đặc quyền đi săn sẽ bị bãi bỏ. Đó là quy tắc duy nhất mà tôi nghĩ mình sẽ cố tuân thủ.
Chúng tôi bước ra ngoài vào khu huấn luyện rộng lớn được rào kín bên cạnh khu rừng. Cảnh vệ lẳng lặng mở cánh cổng được tra dầu trơn tru. Nếu chúng tôi phải tự mình vượt qua hàng rào này thì sẽ khó khăn lắm – cao đến mười mét và lúc nào cũng vo vo tiếng điện, phía trên là những cuộn thép sắc như dao cạo. Chúng tôi vào rừng cho đến khi chỉ thấy hàng rào mờ khuất. Đến một khoảnh rừng thưa nhỏ, chúng tôi dừng lại gật đầu ra sau tắm nắng trời. Tôi xoay vòng, tay xoải rộng, quay chầm chậm để không chóng mặt.
Tình trạng hạn hán mà tôi thấy ở Quận 12 cũng đã hủy hoại cây cỏ ở đây, chỉ còn vài cây còn lá mà cũng khô giòn hết cả, tạo thành một tấm thảm sột soạt dưới chân chúng tôi. Chúng tôi cởi giày ra. Đằng nào giày của tôi cũng chẳng đúng cỡ, vì theo tinh thần tiết kiệm là quốc sách của Quận 13, tôi được cấp một đôi mà người trước đã đi cho đến khi không xỏ vừa nữa. Hình như một trong chúng tôi đi lóng ngóng lắm, vì giày rách tươm hết cả.
Chúng tôi lại đi săn như thuở nào. Im lặng, không cần trao đổi bằng lời, vì ở trong rừng chúng tôi di chuyển như hai bộ phận của một cá thể. Biết trước bước đi của nhau, dõi theo lưng nhau. Đã bao lâu rồi nhỉ? Tám tháng? Chín? Kể từ khi chúng tôi có sự tự do này. Không hẳn là vậy, xét đến tất cả những chuyện đã xảy ra, cái máy định vị trên mắt cá chân cùng thực tế rằng tôi thường xuyên phải nghỉ lấy sức. Nhưng cũng gần hạnh phúc như tôi tưởng tượng vậy.
Thú rừng ở đây hơi lơ là cảnh giác. Giây phút chúng nhận ra mùi lạ cũng là lúc chúng toi mạng. Trong vòng một tiếng rưỡi chúng tôi đã có cả tá chiến lợi phẩm đủ loại – thỏ, sóc, gà tây – và quyết định nghỉ tay dành thời gian còn lại bên một cái ao mà chắc hẳn có mạch nước ngầm bên dưới, vì nước rất ngọt mát. Gale bảo để anh vặt lông lũ thú hoang, tôi không phản đối. Tôi chọc chọc mấy lá bạc hà lên lưỡi, nhắm mắt lại, tựa lưng vào một tảng đá, đắm mình trong thanh âm, để ánh nắng chiều nóng bỏng thiêu đốt da tôi, gần như thanh thản cho đến khi giọng Gale xen vào. “Katniss à, sao em quan tâm đến đội chuẩn bị của em quá vậy?”
Tôi mở mắt ra xem có phải Gale đang đùa không, nhưng anh lại nhíu mày nhìn xuống con thỏ mà anh đang lột da. “Sao em lại không nên thế?”
“Hừm. Xem nào. Vì năm ngoái họ đã làm đẹp cho em tham gia vào cuộc tàn sát đó?” anh gợi ý.
“Chuyện phức tạp hơn thế anh à. Em biết họ. Họ không độc ác hay có dã tâm gì đâu. Họ thậm chí còn chẳng thông minh nữa kia. Làm tổn thương họ cũng giống như làm tổn thương trẻ con vậy. Họ không thấy… ý em là họ không biết…” tôi lúng búng như gà mắc tóc.
“Họ không biết gì hả Katniss?” anh hỏi. “Rằng những vật tế đó – những đứa trẻ thực sự dính líu vào chuyện này chứ không phải ba người kỳ quái bọn họ – buộc phải chiến đấy tới chết? Rằng lúc ấy em sắp phải bước chân vào trường đấu để mua vui cho mọi người. Đó có phải là bí mật gì to tát ở Capitol không?”
“Không. Nhưng họ không nhìn mọi việc theo cách của chúng ta.” tôi nói. “Họ lớn lên cùng thực tế đó và…”
“Em nhất quyết bảo vệ họ phải không?” Anh lột phắt da con thỏ chỉ bằng một động tác.
Nghe cay thật, bởi đúng là tôi nhất quyết làm thế, và điều này mới tức cười làm sao. Tôi loay hoay tìm ra một luận điểm hợp lý. “Em nghĩ mình sẽ bảo vệ bất kỳ ai bị đối xử như vậy chỉ vì lấy một lát bánh mì. Có lẽ nó nhắc em nhớ quá nhiều đến chuyện xảy ra với anh sau vụ gà tây đó!”
Dẫu vậy anh vẫn đúng. Xem ra cũng thật kỳ lạ, mức quan tâm tôi dành cho đội chuẩn bị ấy. Lẽ ra tôi phải ghét họ và muốn thấy họ bị treo cổ mới phải. Nhưng họ không biết gì cả, và họ là người của Cinna, mà anh thì đứng về phía tôi, phải vậy không?
“Anh không định cãi nhau đâu.” Gale nói. “Nhưng anh không nghĩ Coin muốn gửi cho em một thông điệp quan trọng bằng cách trừng phạt họ vì đã vi phạm quy tắc ở đây đâu. Có khi bà ta cho rằng em sẽ coi đó là đặc ân ấy chứ.” Anh nhét con thỏ vào bao rồi đứng dậy. “Tốt hơn là đi thôi nếu muốn về đúng giờ.”
Anh chìa tay ra nhưng tôi lờ đi mà tự mình lảo đảo đứng dậy. “Được rồi.”
Không ai trong chúng tôi nói gì trên đường về, nhưng ngay khi qua cổng, tôi nghĩ ra một điều khác. “Trong Huyết trường Tứ phân, Octavia và Flavius chẳng làm gì nên hồn vì không thể ngừng khóc thương em quay lại trường đấu. Venia thì hầu như không nói nổi lời tạm biệt.”
“Anh sẽ cố ghi nhớ điều đó khi họ… làm mới em.” Gale nói.
“Vậy đi.”
Chúng tôi đưa thịt cho Greasy Sac trong bếp. Bà thích Quận 13 vừa đủ, dù bà cho rằng đầu bếp ở đây hơi thiếu trí tưởng tượng. Nhưng một phụ nữ biết cách nấu cho ngon món thịt chó hoang và đại hoàng hầm chắc chắn sẽ cảm thấy gò bó giữa chốn này lắm.
Kiệt sức vì đi săn và thiếu ngủ, tôi quay về phòng thì thấy trống trơn, đến lúc này mới nhớ ra chúng tôi đã được chuyển phòng vì Hũ Bơ. Tôi lên tầng thượng tìm thấy Phòng E. Nó giống hệt Phòng 307, ngoại trừ cửa sổ – rộng sáu mươi phân, cao hai mươi phân – nằm chính giữa phía trên bức tường ngoài. Có một tấm kim loại nặng nề gắn chặt vào đó, nhưng giờ được lật lên, và chẳng trông thấy bóng dáng con mèo nào cả. Tôi nằm duỗi dài trên giường, ánh nắng chiều nhảy nhót trên mặt. Mới đó mà đã tới lúc em gái gọi tôi dậy vì đến 18:00 – Suy niệm. Prim bảo tôi họ đã thông báo triệu tập từ giờ ăn trưa. Toàn thể dân chúng, trừ những người phải làm nhiệm vụ cấp thiết, đều phải có mặt. Chúng tôi theo chỉ dẫn đến Phòng Tập trung, một căn phòng rộng đủ sức chứa hàng nghìn người tham dự. Có thể nói nó được xây dựng nhằm phục vụ những cuộc họp lớn hơn và có lẽ trước dịch đậu mùa nơi đây từng tổ chức một cuộc họp như vậy rồi. Prim kín đáo chỉ cho tôi xem những hậu quả tràn lan của thảm họa này – sẹo đậu mùa trên cơ thể người từng mắc bệnh, đám trẻ hơi dị dạng. “Ở đây họ phải chịu đựng khổ sở lắm.” em nói.
Sau buổi sáng hôm nay, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà thương cảm cho Quận 13. “Không khổ hơn chúng ta ở Quận 12 đâu.” tôi nói. Tôi thấy mẹ dẫn đầu một nhóm bệnh nhân đi đứng được, vẫn mặc nguyên quần áo bệnh viện. Finnick đứng giữa bọn họ, trông đờ đẫn nhưng vẫn quyến rũ. Trong tay anh là một đoạn dây thừng mảnh, dài chưa đến ba mươi phân, quá ngắn đến độ ngay cả anh cũng không thể buộc thành một cái thòng lọng xài được. Ngón tay anh lướt thoăn thoắt, máy móc thắt đủ loại nút rói lại cởi ra, vừa làm vừa nhìn quanh quất. Có lẽ là một phần trong chương trình trị liệu của Finnick. Tôi sang chỗ anh, cất tiếng, “Chào anh Finnick.” Thấy anh hình như chưa tỉnh ra, tôi huých anh để gây chú ý. “Finnick! Anh khỏe không?”
“Katniss,” anh nói, nắm chặt tay tôi. Thật nhẹ nhõm khi được trông thấy khuôn mặt quen thuộc, tôi thầm nghĩ. “Sao chúng ta lại gặp nhau ở đây?”
“Em đã nói với Coin là sẽ làm Húng nhại của bà ta.” Nhưng em bắt bà ta cam kết miễn tội cho những vật tế khác nếu phiến quân chiến thắng,” tôi giải thích. “Công khai, để có nhiều nhân chứng.”
“Ôi trời ơi. Vì đấy chính là điều anh lo cho Annie. Rằng biết đâu cô ấy lại vô tình nói gì đó có thể bị quy là phản bội.” Finnick nói.
Annie. Chết, quên béng mất cô ta. “Đừng bận lòng, em lo chuyện này rồi.” Tôi siết chặt tay Finnick rồi hướng thẳng tới bục diễn thuyết ở đầu phòng. Coin, đang liếc qua bài phát biểu, bèn nhướng mày lên nhìn tôi. “Tôi cần bà thêm Annie Cresta vào danh sách miễn tội,” tôi bảo bà ta.
Thống đốc khẽ chau mặt. “Ai vậy?”
“Cô ấy là… của Finnick Oldair.” Gì đây? Tôi thực sự chẳng biết phải gọi cô là gì. “Cô ấy là bạn của Finnick. Ở Quận 4. Cũng là người chiến thắng. Cô ấy bị bắt và bị giải tới Capitol khi trường đấu nổ tung.”
“Ra là con bé khùng điên đó. Chả cần thiết đâu.” bà ta nói. “Chúng tôi không có thói quen trừng phạt những kẻ yếu đuối.”
Tôi nghĩ đến cảnh tượng mình bắt gặp sáng nay. Cảnh Octavia co rúm sát tường. Hẳn là định nghĩa về sự yếu đuối của tôi và Coin khác nhau một trời một vực. Nhưng tôi chỉ nói, “Không ư? Thế thì thêm Annie vào cũng đâu vấn đề gì.”
“Được rồi,” thống đốc vừa nói vừa viết tên Annie. “Cô có muốn ở đây cùng tôi đưa ra lời tuyên bố không?” Tôi lắc đầu. “Tôi lại cứ tưởng cô muốn cơ. Vậy tốt hơn hãy nhanh chân lẩn vào đám đông đi. Tôi sắp bắt đầu rồi đây.” Tôi quay lại chỗ Finnick.
Lời nói cũng là thứ không được lãng phí ở Quận 13. Coin yêu cầu khán giả chú ý và thông báo rằng tôi đã đồng ý làm Húng nhại, miễn là những người chiến thắng khác – Peeta, Johanna, Enobaria, và Annie – sẽ không bị trừng phạt vì bất kỳ tổn thất nào mà họ đã gây ra cho đại cục của phiến quân. Trong đám đông phẫn nộ, tôi nghe thấy những lời phản đối. Có lẽ ai cũng đoán chắc rằng tôi muốn làm Húng nhại. Vì thế việc ra giá – tha cho những kẻ thù tiềm tàng – khiến họ tức giận. Tôi giữ nguyên vẻ thờ ơ trước những cái nhìn thù địch ném về phía mình.
Thống đốc cho phép đám đông nháo nhác vài phúc rồi lại tiếp tục với phong cách nhanh nhẹn quen thuộc. Chỉ có điều giờ đây những lời phát ra từ miệng bà là tin tức dành cho tôi. “Nhưng để đổi lại yêu cầu vô tiền khoáng hậu này, Chiến binh Everdeen phải cam đoan phụng sự cho đại cục của chúng ta. Theo đó bất kỳ sự lệch lạc nào trong sứ mệnh của cô ấy, dù xét ở động cơ hay hành vi, đều bị xem là phá vỡ thỏa thuận. Quyền miễn tội sẽ bị tước bỏ và số phận của bốn kẻ chiến thắng sẽ do luật Quận 13 quyết định. Số phận của chính cô ấy cũng vậy. Cảm ơn.”
Nói cách khác, tôi mà giở quẻ thì tất cả chúng tôi sẽ chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.