Lời thề trước miễu

Chương VI



Gần ba giờ chiều.

Trời còn nắng chang chang, nhưng vì đường Faucault hẹp nhỏ, mà lại nhà, phố cất liên tiếp hai bên, nên hễ mặt trời trịch bóng, thì ánh sáng bị nhà phố cản hết, làm cho trên đường mát rượi.

Giờ nầy thầy thợ đều đi vô sở làm hết rồi, nên ngoài đường bớt náo nhiệt, chỉ có con nít đứng chơi trước cửa, đờn bà đi lơ thơ ít người, xe kéo hạ gọng ngồi nói khào, đầu trên xe cà rem đi rung chuông leng keng, đầu dưới chệc để gánh mì gõ sanh cắc cụp.

Có một dãy phố mười hai căn ở về phía mặt trời lặn, dựa đường có làm hàng rào cây, trong cửa lại có gắn hai cánh cửa nhỏ để áng gió, nên đi ngoài đường khó thấy người trong nhà.

Thầy Bính mướn căn số 415 trong dãy phố đó mà ở với “cô Hai Cần Giuộc”.

Cô Hai ngủ trưa mới thức dậy, nên cô ngồi sật sừ trên cái divan. Cô mặc bộ đồ pyjama bằng lụa xanh, cổ viền lụa màu bông hường, áo lật bâu để lồi cổ và ngực của cô trắng nõn. Hai bàn tay của cô ngón nhỏ rức, hai bàn chưn của cô thịt vun chùn. Cô xả tóc rồi đưa tay lên gãi đầu, mái tóc phủ hết nửa cái mặt của cô, làm cho dung nhan coi càng thêm đẹp.

Trong nhà chỉ có một tên bồi chừng hai mươi tuổi, nó lãnh xác về làm bồi về nấu ăn một tay nó. Vì chưa tới giờ nấu cơm, nên nó đi ra đứng tại cửa rào mà chơi.

Ba Lân cũng còn mặt bộ đồ kaki vàng như lúc kiếm chị hồi sớm mơi. Anh ngồi xe kéo ở phía dưới Ðakao chạy lên, cứ day mặt vô phố mà coi số. Tới căn số 415, anh biểu xa phu dừng lại, thấy có người bồi đứng trong cửa rào thì men lại gần mà hỏi:

– Xin lỗi anh, không biết có phải căn nhà nầy là nhà của thầy Hai Bính làm việc trong hãng rượu dưới đường Catinat hay không?

– Phải. Anh hỏi chi vậy?

– Không biết có phải thầy Hai đó bây giờ làm bạn với cô Hai Cần Giuộc hay không?

– Phải. Mà anh hỏi làm chi vậy kìa?

– Tôi là người bán ngựa. Tôi nghe nói thầy với cô ưa đi trường đua, nên tôi đến hỏi coi như thầy với cô muốn nuôi ngựa đua để đua chơi, thì tôi sẽ bán cho. Ngựa của tôi hay lắm. Không biết có thầy ở nhà hay không?

– Trời ơi! Anh nầy bấp trầm quá! Giờ nầy là giờ làm việc, làm sao mà thầy có ở nhà được.

– Còn cô có ở nhà hay không?

– Cô thì có. Cô ngủ trưa mới thức dậy.

Ba Lân móc túi lấy một đồng bạc đưa cho người bồi mà nói: “Anh lấy đồng bạc đây mà uống nước. Anh làm ơn vô thưa với cô rằng có người ở Tà Keo bán ngựa đua, muốn xin phép nói chuyện với cô một chút. Anh làm ơn đi mau mau. Nếu tôi bán ngựa được, tôi sẽ cho anh thêm nữa.”

Người bồi chưa có công lao, mà đã được một đồng bạc, thì lấy làm đắc ý, nên tay mở cửa rào, miệng chúm chím cười và nói: “Anh bước vô đây. Anh vô đứng đây, để tôi vô tôi thưa liền với cô tôi giùm cho.”

Người bồi trở vô nhà chừng một lát rồi xô cánh cửa gió bét ra mà kêu Ba Lân và nói: “Ê! Anh. Cô tôi biểu anh vô.”

Ba Lân thủng thẳng bước lên thềm. Chừng vô tới cửa, anh lột cái nón trắng xuống mà cầm trong tay, rồi mới bước vô nhà.

Cô Hai Cần Giuộc đang ngồi tại divan cầm lược gỡ tóc. Cô vừa thấy Ba Lân thì cô hỏi: “Anh bán ngựa gì?”

Ba Lân cúi đầu mà chào. Anh ngó cô, té ra “cô Hai Cần Giuộc” nầy là cô Thinh, tình nhơn của mình hồi trước, bởi vậy anh chưng hửng, biến sắc, nghẹn cổ, đứng ngẩn ngơ, nói không được.

Cô Hai hỏi nữa: “Anh bán ngựa đua hay là ngựa xe?”

Ba Lân ú ớ đáp rằng:

– Thưa, ngựa đua.

– Ai nói với anh tôi muốn mua ngựa đua, nên anh lại đây mà hỏi?

– Thưa, tôi hỏi thăm rồi họ chỉ.

– Buồn nên chúa nhựt tôi hay lên trường đua chơi, mà tôi có tính mua ngựa đua nuôi bao giờ đâu. Ở có một căn phố, nuôi ngựa sao được.

Ba Lân bối rối quá, nên đứng trân trân, kiếm không được lời đáp.

Cô Hai thấy bộ của anh như vậy, tưởng anh quê mùa nên lù khù, bởi vậy cô cười và hỏi:

– Anh ở đâu mà đi bán ngựa đua?

– Thưa, Nam Vang.

– Sao hồi nãy anh nói với thằng bồi, anh ở Tà Keo.

– Thưa, Tà Keo.

– Ở Nam Vang hay là ở Tà Keo? Ở chỗ nào một chỗ mà thôi, chớ không lẽ anh ở hết hai chỗ.

– Thưa, nhà tôi ở Nam Vang, còn ngựa của tôi thì tôi nuôi tại Tà Keo.

– À, vậy hả? Ngựa anh hay hôn?

– Thưa, hay.

– Anh đem xuống đây mấy con?

– Thưa, tôi chưa đem xuống.

– Ủa! Ngựa anh để trển mà anh bán nỗi gì! Muốn bán thì phải đem xuống đây cho người ta coi rồi người ta mới mua chớ.

– Thưa, tôi xuống dọ trước coi ai mua mấy con rồi tôi sẽ trở xuống.

– Mua ngựa vẽ bóng như vậy, ai mua cho được. Không, tôi không mua đâu. Anh đi kiếm chỗ khác mà bán.

Ba Lân cúi đầu chào cô rồi riu ríu bước ra. Người bồi đứng ngoài cửa, thấy anh trở ra thì cười mà nói: “Anh đem ngựa xuống đây cho cô tôi coi, rồi tôi đốc cô tôi mua cho.”

Ba Lân đứng ngẫm nghĩ rồi nói:

– Tôi sẽ đem xuống. Không biết thầy chịu mua hay không?

– Mua hay không tại cô tôi, chớ phải tại thầy tôi đâu mà anh hỏi.

– Cũng phải có thầy chịu mới được chớ. Không biết thầy đi làm việc chừng nào thầy về anh hả?

– Ngoài sáu giờ tối mới về.

Ba Lân móc đồng hồ nhỏ trong túi ra mà coi rồi nói: “Tôi cám ơn anh. Thôi, tôi đi”. Anh ta mở cửa rào và bước ra lộ rồi lên xe kéo mà chạy qua phía chợ Tân Ðịnh.

Người bồi trở vô rồi đi thẳng ra nhà sau.

*

* *

Cách chừng nửa giờ đồng hồ, thầy Bính cưỡi xe máy về tới. Thầy mở cửa rào dắt xe vô dựng tại hàng ba rồi xô cánh cửa gió mà vô nhà. Thầy thấy cô Hai ngồi tại bàn rửa mặt, tóc đã bới vẻn vang, phấn đã dồi sắc lẻm, chơn mày đã vẽ nhỏ rức, bây giờ cô đương cầm cây son mà thoa vô môi, thì thầy châu mày, để cái nón trên bàn, rồi trở ra xe máy lấy cái cặp da mà ôm vô. Thầy ngồi một cái ghế tại bộ salon, rồi mở cặp da ra soạn giấy tờ.

Cô Hai day lại, miệng cười rất hữu duyên rồi hỏi:

– Sao bữa nay về sớm vậy? Mới ba giờ rưỡi mà về. Chắc là về rình coi ở nhà tôi có rước khách nào hay không chớ gì. Phải vậy hôn?

– Tôi đi đòi tiền trên Phú Nhuận về, thừa dịp đi ngang qua đây nên tôi ghé nghỉ một chút.

– Phải thầy về sớm chừng nửa giờ đồng hồ thì thầy gặp khách ngộ lắm.

– Khách nào.

– Khách ở trên Nam Vang.

– Mình có quen tới trên Nam Vang lận sao?

– Ở đâu mà tôi lại không quen.

Cô thoa son rồi, cô đứng dậy đi lại đứng trước tấm kiếng lớn mà soi cả cái mình; cô ngắm nghía một lát rồi bước lại ngồi trên cái ghế của thầy ngồi, choàng tay ôm cổ thầy và cười và nói: “Nói chơi với thầy, chớ có quen với ai trên Nam Vang đâu. Hồi nãy có một anh lại hỏi có muốn mua ngựa đua hay không. Ảnh nói ảnh ở trên Nam Vang. Chớ chi có thầy ở nhà, tôi đốc thầy mua vài con cho tôi nuôi chơi. Ngựa miệt trển hay lắm. Mùa năm ngoái xuống mấy con đều ăn toàn hết!”

Thầy xụ mặt đáp rằng:

– Cha chả! Mình bày tới cái đồ tôi càng chết mau hơn nữa!

– Giống gì mà chết?

– Chưa có ngựa mà tuần nào mình cũng thua đôi ba chục luôn luôn. Mình làm chủ ngựa, mình đánh cá bạc ngàn, tôi biết đâu mà chạy tiền cho mình đánh.

– Làm chủ ngựa mình đánh cá mình mới chắc ăn chớ.

– Ðánh bạc mà chắc ăn giống gì không biết! Phải chắc như vậy thì họ khỏi thắt cổ, khỏi uống thuốc độc!

– Thôi, tôi không mua ngựa đua đâu mà sợ. Mà tôi xin thầy hai trăm đồng bạc, thầy có hay chưa? Như có thì đưa cho tôi đặng chiều nay tôi đi lấy áo. Tôi hẹn với tiệm may tôi lấy bữa hôm qua lận.

Thầy Bính mở cặp ra lấy một tờ giấy bạc hai chục đồng mà đưa cho cô và nói với giọng buồn rằng: “Từ hồi sớm mơi tới giờ, đi đòi mới được có hai mươi đây.”

Cô cầm tấm giấy bạc, cô châu mày ủ mặt mà nói rằng: “Có hai chục đồng bạc mà làm giống gì! Tôi đặt bốn bộ đồ hết tám mươi mấy đồng, có hai chục thì lấy đồ sao được. Tôi biết thầy không thương tôi nữa! Tôi khốn nạn lắm! Tôi không dè ngày nay thân tôi làm ăn mày như vầy, mà ăn mày vô duyên mới khổ chớ!”

Cô bùng thụng gương mặt, rồi ngoe ngỏay bỏ đi lại đứng soi kiếng mà uốn mái tóc.

Thầy ngó theo cô, sắc mặt càng buồn hơn nữa, ngó một hồi rồi thở ra mà nói: “Sao mình lại nói như vậy? Tôi không thương mình, mà tôi bỏ vợ con theo ở với mình!”

Cô không thèm day lại, cứ đứng uốn tóc mà đáp:

– Tôi thường khuyên thầy hãy trở về nhà, đừng có bỏ vợ con thầy đói rách bơ vơ tội nghiệp. Tại thầy cứ đeo theo tôi, chớ phải tại tôi ép thầy phải bỏ vợ con mà ở với tôi hay sao, nên bây giờ thầy trách tôi.

– Không phải tôi trách mình. Tại mình nói tôi không thương mình, nên tôi mới nói như vậy chớ. Mình cũng dư biết tôi thương mình lung lắm, thương đến nỗi mình muốn thứ gì tôi cũng ráng làm cho vui lòng mình luôn luôn. Vì thương mình mà tôi không kể chi hết, không sợ tù, không sợ chết, thương như vậy chớ còn sao nữa.

Thầy nói tới đó, thì thầy cảm quá, nên rưng rưng nước mắt, nói không được nữa.

Cô day lại cô cười và hỏi:

– Thầy thương tôi rồi bây giờ thầy ăn năn hay sao?

– Nói chuyện mà nghe, chớ ăn năn giống gì.

– Thầy nói, tôi nghe hơi như thầy ăn năn ít nhiều chớ. Thầy nhớ lại mà coi, hồi thầy mới gặp tôi, thì tôi đã có nói trước. Tôi nói tôi ăn xài lung lắm, thầy làm việc lương bổng không bao nhiêu, lại có vợ con, tôi sợ thầy làm bạn với tôi, thầy chịu không nổi. Thầy nói bốc thầy đủ sức nuôi tôi, thầy dọn nhà cho tôi ở. Thầy nhớ coi có phải như vậy hay không?

– Phải.

– Ừ, phải, mà sao bây giờ thầy than?

– Tại lúc nầy tôi kiếm tiền không được.

– Tôi có biết lúc nào thầy kiếm được tiền, còn lúc nào thầy kiếm không được đâu. Lúc nầy thầy kiếm tiền không được, sao bữa hổm tôi xin hai trăm, thầy ừ bướng làm cho tôi đặt may đồ lỡ rồi, bây giờ tôi biết làm sao mà lấy.

– Ðể thủng thẳng ít bữa coi.

– Thủng thẳng sao được. Tôi hẹn với người ta hôm qua đó tôi lấy đồ. Nếu để trễ, họ còn coi tôi ra gì nữa!

Cô nói chưa dứt lời thì cô bỏ đi vô buồng.

Thầy sắp giấy tờ bỏ vô cặp da, ngồi chống tay mà suy nghĩ một hồi rất lâu, rồi thủng thẳng đứng dậy đội nón, ôm cặp, ra cửa dắt xe máy mà đi, châu mày ủ mặt, bộ buồn nghiến.

Thầy Bính đi được một lát, thì cô hai ở trong buồng bước ra. Cô thay đồ rồi, nên bây giờ cô mặc một bộ đồ hàng màu xám tro may thiệt khéo, chơn mang một đôi giày cao gót cũng màu đó, y phục hạp với nước da của cô, nên làm cho sắc của cô coi càng thêm đẹp.

Cô đi ngay lại bàn rửa mặt, cô để cái bóp lại một bên rồi cô lấy ve dầu thơm mà xịt trên đầu, xịt vô khăn. Cô đương trang điểm lại, bỗng nghe có tiếng xe hơi ngừng ngay ngoài cửa. Cô lấy làm lạ, nên buông ve dầu, rồi cúi đầu mà dòm ra thấy mấy cái lỗ của hai cánh cửa gió. Cô thấy trên xe hơi có một người đờn ông leo xuống rồi mở cửa rào xăm xăm đi vô, người ấy mặc bộ đồ Tây may bằng nỉ đen, chơn mang giày da cũng đen, y phục đàng hoàng, tướng đi chẳm hẳm lắm.

Cô không hiểu là ai, nên đứng ngó trân trân.

Người ấy vô tới cửa, rồi đứng lại gõ cửa cộp cộp.

Cô hỏi rằng: “Ai đó? Xin mời vô.”

Người ấy xô cánh cửa gió mà bước vô gọn gàng, vừa thấy cô Hai thì kêu: “Em!” rồi chạy a lại, hai tay nắm chặt tay cô, mắt ngó ngay mặt cô mà nói: “Dữ quá! Cách mặt nhau mười hai năm, bây giờ mới gặp đây! Lời qua thề với em trước miễu bà Cần Giuộc, bây giờ qua mới làm tròn theo lời thề ấy được đây!”

Nãy giờ cô không biết người ấy là ai, mà vì chạy lại nắm tay cô thình lình quá, cô không kịp tính giãy giụa chống cự. Chừng cô nghe nói mấy tiếng “Lời thề trước miễu bà Cần Giuộc” thì cô chưng hửng, nhìn người ấy rồi la lên: “Ủa! Anh! Anh Lân!”

Ba Lân buông tay cô ra, và cười và nói: “Phải Lân đây, qua đây, em quên qua hay sao?”

Cô Hai liền đưa tay ra mà ôm Ba Lân chặt cứng, rồi úp mặt trong ngực Lân mà khóc.

Ba Lân lấy làm đắc ý, nên miệng chúm chím cười, cứ đứng im, để cho cô Hai khóc thong thả. Chừng cô hỏi: “Anh đi đâu mà biệt mất vậy hả?” thì Ba Lân mới nói: “Em tạm ngồi ghế đây, rồi sẽ nói chuyện.”

Cô Hai nắm tay dắt Ba Lân đi lại cái divan rồi mời ngồi.

Ba Lân dụ dự nói rằng:

– Qua nghe em có chồng mà. Ngồi đây sợ không tiện.

– Ối! Thứ chồng ngày chồng bữa mà kể gì!

– Dầu chồng gì cũng là chồng chớ, qua muốn mời em đi chơi với qua đặng nói chuyện cho thong thả. Qua có mướn xe hơi sẵn rồi, xe còn đậu chờ trước kia.

– Ði rồi thủng thẳng sẽ đi. Em gấp nghe anh nói chuyện lắm. Ðể em hỏi anh ít điều rồi sẽ đi.

– Ngồi đây nói chuyện rủi chồng em về gặp qua, thì khó cho qua lắm.

– Thường thường ngoài sáu giờ mới về; mà bữa nay mắc đi kiếm tiền, nên chắc sáu giờ rưỡi cũng chưa về đâu. Bây giờ mới bốn giờ rưỡi mà về giống gì. Anh hứa với em, hễ anh đi kiếm được chỗ làm ăn, thì anh về rước em, mà sao anh đi biệt mất, anh phải nói cho em nghe một chút.

Cô Hai nài nỉ cho Ba Lân ngồi tại cái divan, rồi cô ngồi một bên, tay nắm tay chàng mà nói:

– Hồi nãy anh nói mười hai năm. Thiệt phải mười hai năm chẳng chòi. Hồi anh đi thì em mới mười bảy tuổi. Bây giờ em hai mươi chín tuổi. Em trông đợi hết sức mà không thấy anh trở về, em chắc anh đã nuốt lời thề, anh cưới vợ khác, anh bỏ em, nên anh không trở về làm chi.

– Làm sao qua quên lời qua thề với em trước miễu bà đó cho được.

– Té ra mười hai năm nay anh chưa cưới vợ hay sao?

– Qua đã có vợ là em đây rồi, qua còn cưới vợ nào nữa làm chi.

Cô Hai ngồi ngẩn ngơ và nước mắt tuôn ra nữa.

Ba Lân lấy khăn lau nước mắt cho cô và nói:

– Em khóc làm chi. Bây giờ gặp nhau, sự buồn đã dứt, sự vui tới rồi, em cười mới phải, chớ sao lại khóc.

– Em hổ thẹn quá, em còn mặt mũi nào mà dám ngó anh.

– Sao vậy.

– Anh thề với em, anh giữ trọn lời thề; còn em hứa chờ anh, mà em thất ước làm sao mà không hổ thẹn.

– Em đừng ngại sự đó. Qua về dưới Cần Giuộc mà kiếm em, qua kiếm không được, song qua có nghe công chuyện của em được chút đỉnh. Lỗi tại nơi qua, chớ không phải tại nơi em. Phận em là gái, mà chờ qua cho tới mười hai năm thì chờ sao được.

– Em hư nhiều lắm anh ôi! Anh còn kiếm em làm chi! Em có xứng đáng với làm vợ anh nữa đâu mà kiếm.

– Bao nhiêu chuyện của em trong khoảng mười hai năm nay, qua chẳng cần biết làm chi. Qua hứa với em chừng nào qua làm ăn khá, thì qua về cưới em. Nay qua làm ăn khá rồi, qua đủ sức nuôi em sung sướng, nên qua về mà rước em.

– Anh nói chừng nào, em càng thêm hổ chừng nấy. Ðể em thuật sơ chuyện của em cho anh nghe, rồi anh mới hiểu. Anh đi đâu được vài năm, tía má em ép gả em cho chú chệc Cựng bán tiệm trà tại chợ Cần Giuộc. Em không ưng. Tía má em mới nổi giận đánh em sưng đầu sưng mình hết. Em phiền quá, phần thì thương nhớ anh, nên em cuồng trí, em lén ăn cắp bốn mươi đồng bạc mà trốn. Em lên Sài Gòn quyết kiếm anh, chẳng dè kiếm không được, mà lại bị người ta gạt, người ta làm bộ thương yêu phận em, té ra người ta dụ dỗ cho em làm sự quấy. Lỡ bước rồi, trở lui không được, nên em đành nhắm mắt mà sấn tới hoài, tuy thấy cái đường dơ dáy, song phải bịt mắt bụm mũi mà đi tới. Trót mười năm nay, bướm ong rần rật, trăng gió ê hề, cái thân của em bây giờ còn qúy báu gì nữa đâu, mà anh nhắc lời thề, anh mong cưới hỏi!

– Cha mẹ ép gả em cho chệc, em không chịu, em muốn trốn đi kiếm qua, bao nhiêu đó cũng đủ chứng cho em không phụ qua. Còn sự em lưu lạc mười năm ở đất Sài Gòn, ấy là cái đường đi chung của nhiều đờn bà con gái vì vận hội chẳng may nên sa chơn lỡ bước, nghĩ chẳng lạ gì. Mà em lỡ bước rồi em biết hổ thẹn, em biết buồn rầu, chớ em không vui nơi cái đường dơ dáy em đi đó, ấy thì đủ chỉ rõ em có liêm sỉ hơn nhiều người khác lắm.

– Chớ chi anh đi mà anh có vợ khác, rồi bây giờ anh gặp em, thì em ít hổ.

– Em nói một chút đó cũng đủ cho qua hiểu hết ý của em rồi. Em chẳng cần phải nói thêm nữa. Qua đã nói qua nhứt định kéo tấm màng mà che hết những việc của em trong khoảng mười hai năm trước, vậy thì em còn ái ngại nỗi gì. Còn em tính cho qua có vợ khác, có vợ nào mà khác em cho được? Ngày qua xuất thân đi làm ăn, trong lưng qua có ba bốn cắc bạc mà thôi. Em cho qua ba đồng mấy bạc, lại cho một chiếc vòng đồng để hộ thân, ơn ấy làm sao qua quên được mà đi cưới vợ khác. Nhờ trời phật giúp qua, nên qua còn giữ được chiếc đồng của em đây.

Ba Lân nói tới đó rồi móc túi lấy chiếc đồng mà trao cho cô Hai và nói: “Em coi phải chiếc đồng của em hay không?”

Cô lấy chiếc đồng mà đeo vô tay, tuy bây giờ cô lớn tuổi, song tay cô ốm, nên đeo cũng vừa. Cô đeo rồi cô ngó chàng mà nói: “Tình anh đối với em thiệt nặng như non, sâu như biển!” Cô nói rồi cô ôm chàng mà hun, hai người tình đồng lai láng, nghĩa đồng chập chồng.

Ba Lân gỡ tay cô đứng dậy mà nói:

– Không nên ngồi đây lâu nữa. Qua xin mời em đi chơi với qua rồi mình sẽ tính chuyện tương lai của mình.

– Anh thề chừng nào anh giàu anh sẽ về rước em. Bây giờ anh giàu lắm hay sao, nên anh về đây?

– Giàu bao nhiêu chừng về ở với nhau rồi em sẽ biết. Song qua không nghèo đâu, xin em đừng lo.

– Bây giờ nhà anh ở đâu?

– Ðể lên xe rồi qua nói. Qua còn một chuyện kín mà ngộ lắm, nói ra cho em biết chắc em cười nôn ruột.

– Chuyện gì đó?

– Ậy! Ðể đi rồi qua sẽ nói.

– Em khóc nãy giờ, nước mắt làm trôi phấn hết. Ðể em dồi lại một chút rồi sẽ đi.

– Dồi riết rồi đi kẻo trễ. Gần năm giờ rưỡi rồi.

Cô bước lại bàn rửa mặt ngồi mà trang điểm lại. Chàng đi qua đi lại mà chờ, dòm thấy mặt cô trong tấm kiếng, chàng đứng ngẩn ngơ. Cô thấy như vậy, cô chúm chím cười, sắc mặt còn đẹp hơn bội phần.

Cô vụt hỏi chàng:

– Tại sao anh cứ ngó mặt em, mà anh không nói chuyện chi hết vậy?

– Qua không thấy mặt em trọn mười hai năm nay, qua nhớ em hết sức. Bây giờ được gặp nhau, qua ngó mặt em thì qua sung sướng quá, cần gì phải nói chuyện.

– Ða tình quá! Anh bước xê lại đây một chút cho em nói chuyện.

Ba Lân bước lại gần. Cô hai kéo chàng, rồi ôm mặt chàng kề với mặt cô, hai mặt dọi vô kiếng đều cười hết. Ba Lân nói: “Em cười như vậy mới phải, chớ sao lại khóc”. Cô Hai nói nho nhỏ: “Anh đừng bỏ em mà đi nữa, nghe hôn? Mà như anh có đi, thì phải dắt em theo, chớ em không chịu anh đi nữa đâu.”

Ba Lân nói lớn: “Qua thề từ rày đến chết qua chẳng rời nữa đâu mà em sợ.”

Cô Hai trang điểm rồi, cô bèn đứng dậy kêu bồi.

Người bồi ở sau chạy ra, vừa thấy Ba Lân thì đứng khựng lại và ngó và nói: “Ủa! Anh… Bán ngựa…”

Cô Hai nạt rằng: “Ê! Anh nào? Bán ngựa gì? Ðừng có nói bậy! Nghe qua dặn đây…”

Ba Lân vừa cười vừa lấy ra một đồng bạc trong túi mà đưa cho người bồi và nói rằng: “Phải, tôi bán ngựa được rồi, nên cho anh tiền thêm đây, theo như lời tôi hứa”.

Cô Hai chưng hửng, cô ngó Ba Lân mà hỏi:

– Sao anh biết bồi của em? Anh bán ngựa hồi nào đâu?

– Qua lại đây hỏi mà bán ngựa đua hồi xế đó.

– Hả? Người hồi nãy lại hỏi em mua ngựa đua hay không đó là anh hay sao?

– Phải. Qua đó đa.

Cô Hai ngó Ba Lân trân trân mà nói: “Trời đất ôi! Em vô ý quá, em có dè đâu! Sao hồi nãy anh không nói thiệt cho em biết?”

Ba Lân cười ngất mà đáp:

– Qua vô đây hỏi mà bán ngựa, qua cũng không dè gặp em. Chừng thấy em, qua bối rối quá, sợ mặc đồ dơ dáy em không nhìn, nên qua về thay đồ cho sạch sẽ rồi mới trở vô đây.

– Anh nói như vậy em phiền lắm. Té ra anh giàu em mới nhìn, anh còn nghèo em không nhìn hay sao? Em không phải như vậy đâu.

– Em đừng có phiền. Hồi nãy thấy em không biết qua, nên qua mới không dám nói thiệt liền chớ.

– Tại em sơ ý, mà em cũng không ngó anh cho chán chường.

– Thôi, mời em lên xe rồi nói chuyện nữa.

Cô Hai day lại nói với người bồi:

– Nè, tối thầy về thì dọn cơm cho thầy ăn đi nghe hôn, đừng có chờ qua.

– Như thầy hỏi cô đi đâu thì tôi phải trả lời thế nào?

– Em cứ nói thiệt có khách lại rước qua đi chơi, hay là em nói thế nào cũng được, sự ấy không quan hệ gì mà lo.

Ba Lân nắm tay cô Hai mà dắt ra lộ rồi leo lên xe hơi mà chạy liền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.