Ngày Hội Quả Bí
Chương 27
Giống như lần trước, có bốn người ngồi quanh Poirot, vẫn là những người đã từng họp để nghe ông trình bày lập luận về vụ án ở Woodleigh Common. Timothy Raglan, thiếu tá Spencer và ông quận trưởng Cảnh sát thì hau háu, như mèo đang chờ được ăn sữa. Người thứ tư giữ thái độ dặt dè.
Quận trưởng Cảnh sát mở đầu:
– Nào, ông Poirot, chúng tôi đã đến đủ.
Theo hiệu lệnh của nhà thám tử, thanh tra Raglan rời khỏi phòng rồi quay trở lại, đi cùng một phụ nữ trẻ, một em bé gái và hai thanh niên. Ông giới thiệu:
– Bà Butler, em Miranda Butler, các anh Nicholas Ransom và Desmond Holland.
Poirot đứng lên, cầm tay Miranda.
– Cháu hãy ngồi xuống cạnh mẹ. Ông Richmond đây là thanh tra Cảnh sát, muốn đặt một số câu hỏi, liên quan đến một sự việc từ gần hai năm trước, mà cháu đã chứng kiến. Từ đó cháu chỉ nói hở chuyện đó cho một người duy nhất?
– Cháu kể với Joyce.
Viên thanh tra hỏi rõ thêm:
– Cháu nói cụ thể gì với Joyce?
– Rằng cháu đã chứng kiến một vụ giết người.
– Và không nói với ai khác nữa?
– Không. Song cháu sợ rằng Lèopold cũng biết. Nó hay nghe trộm hòng nắm bí mật của người khác.
– Cháu đã nghe kể là buổi chiều trước lễ hội quả bí, Joyce Reynolds đã tuyên bố mình chứng kiến một vụ giết người. Bạn ấy nói có đúng không?
– Không. Bạn ấy nhắc lại những gì cháu nói, làm như chính bạn ấy chứng kiến.
– Bây giờ, cháu nói xem, cháu đã chứng kiến những gì?
– Lúc đó, cháu chưa hiểu ngay là vụ giết người. Cháu tưởng là tai nạn, và cô ấy rơi từ trên tảng đá xuống.
– Chuyện xảy ra ở đâu?
– Trong khu vườn… về cái hố vốn là chỗ của đài phun nước cũ. Cháu đứng trong một thân cây, để xem con sóc chạy nhảy?
– Rồi sau?
– Một người đàn ông và một người đàn bà khiêng một cái xác đi tới. Mới đầu cháu tưởng họ đưa người bị thương về nhà hay vào bệnh viện. Người đàn bà bỗng dừng lại, nói nhỏ: “Có người nhìn thấy.” Bà ta nhìn vào cái cây cháu đứng, làm cháu sợ quá. Cháu đứng im thin thít, người đàn ông bảo: “Có gì đâu, đi thôi.” Và họ tiếp tục đi.
– Cháu không về kể chuyện với mẹ?
– Không. Cháu sợ mẹ cho là hay đi rình mò, vô tích sự. Nhưng hôm sau, không nghe ai nói có tai nạn gì, nên cháu quên biến, cho đến hôm…
Miranda ngừng bặt. Viên thanh tra Cảnh sát mở miệng… rồi ngậm lại. Ông kín đáo ra hiệu cho Poirot động viên:
– Các bác nghe đây.
– Hôm đó, cháu nấp trong bụi cây, quan sát con chim gõ kiến. Vẫn hai người ấy đến ngồi chiếc ghế gần đấy và nói về một hòn đảo… hòn đảo ở Hy lạp. Người đàn bà nói một câu mà cháu nhớ: “Mọi giấy tờ đã ký xong, hòn đảo thuộc về chúng mình, và ta có thể đến ở lúc nào tùy ý. Nhưng không nên vội vã vô ích.” Lúc này con gõ kiến bay đi và cháu đụng đậy. Người đàn bà giật mình và lại nói như lần trước: “Hình như có người nhìn”, và mặt bà ta lộ vẻ sợ hãi. Lúc đó cháu hiểu hai người này là tòng phạm giết người mà cháu đã bắt gặp lúc họ mang xác nạn nhân chôn đi đâu đó trong rừng.
– Chuyện ấy xảy ra hồi nào?
Miranda nghĩ một lát rồi đáp:
– Tháng ba năm ngoái, ngay sau lễ phục sinh.
– Cháu có thể nói hai người đó là ai?
– Có.
– Là ai?
– Bà Drake và Michael.
Thanh tra Cảnh sát hỏi:
– Cháu không nói với ai chuyện này, trừ Joycẹ Tại sao?
– Cháu… cháu nghĩ đó là một sự hiến mình.
– Ai đã nhồi ý nghĩ ấy vào đầu cháu?
– Michael. Chú ấy bảo những sự hiến mình là cần thiết.
Poirot hỏi:
– Cháu có yêu Michael không?
– Ồ, có! Cháu rất yêu chú ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.