Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 4
02. CĂN NHÀ HẦM
Sáng sớm Bố đã lo giúp chuyển dàn khung mui và mui xe qua cỗ xe của ông Hanson. Sau đó, hai người mang hết đồ đạc ra khỏi căn nhà hầm đưa lên bờ đất rồi chất vào thùng cỗ xe buông mui.
Ông Hanson có ý giúp bố khuân đồ đạc từ thùng xe vào căn nhà hầm, nhưng Mẹ nói:
– Thôi, Charles. Mình sẽ dọn đồ vào nhà khi anh trở về.
Thế là Bố buộc Pet và Patty vào cỗ xe của ông Hanson. Bố buộc Bunny vào sau xe và lái xe rời nhà ra thị trấn cùng với ông Hanson.
Laura nhìn theo Pet cùng Patty và Bunny đang xa dần. Mắt cô cay xè và họng cô nghẹn đau. Pet và Patty vươn cong cần cổ, bờm và đuôi bay tung trong gió. Chúng phóng đi một cách hăm hở, không hề hay biết chúng không bao giờ còn trở lại.
Dòng suối như đang lên tiếng hát giữa những hàng liễu và một làn gió nhẹ thổi rạp đám cỏ trên đỉnh cao bờ đất. ánh nắng chói chang và xung quanh thùng xe là đồng cỏ bát ngát không gợn bụi nhỏ.
Việc làm đầu tiên là cởi dây cột Jack khỏi bánh xe. Hai con chó của ông Hanson đã ra đi nên Jack có thể chạy tung tăng tuỳ thích. Nó mừng rỡ nhảy bổ tới liếm mặt Laura và khiến cô không ngồi yên nổi. Rồi nó chạy xuống lối mòn và Laura đi theo nó.
Mẹ bồng Carrie lên, nói:
– Tới đây, Mary. Mình đi coi căn nhà hầm.
Xung quanh cửa những dây leo xanh ngắt bò kín bờ cỏ và nở đầy hoa. Những bông hoa đủ màu đỏ, xanh, tím, hồng, trắng, pha trộn đều nở lớn tựa hồ đang cất tiếng ca chào mừng buổi sáng. Đó là những bông bìm bìm tía.
Laura bước qua dưới những bông hoa vào căn nhà hầm. Nhà chỉ có một phòng trắng toát. Các bức vách đất nhẵn bóng và được quét vôi trắng. nền nhà bằng đất nên cứng và phẳng lì.
Khi Mẹ và Mary đứng giữa khung cửa thì ánh sáng mờ hẳn đi. Các ô cửa sổ nhỏ bằng giấy dầu ở bên cạnh khung cửa nhưng các bờ vách quá dầy nên ánh sáng chỉ đọng lại gần ô cửa sổ.
Bức vách phía trước là một mảng cỏ tự nhiên. Ông Hanson đào thành một căn nhà rồi cắt những dải đất dài trên đồng cỏ đặt chồng lên nhau làm thành bờ vách phía trước. Đó là một bức vách dầy kiên cố không có một kẽ hở. Gió lạnh không thể nào thấm qua bức vách này.
Mẹ rất bằng lòng, nói:
– Nhà nhỏ nhưng thật sáng và thoải mái.
Rồi mẹ nhìn lên trần và nói:
– Nhìn coi, các con!
Trần làm bằng cỏ khô. Những cành liễu được đặt chéo cho các nhánh nhỏ đan vào nhau rồi phủ kín cỏ khô ở trên. Mẹ nói:
– Tốt lắm!
Ba mẹ con đi ngược trở ra theo lối mòn và dừng trên mái nhà. Không một ai có thể nghĩ đây là mái nhà. cỏ mọc đầy trên mái nhà và chập chờn trong gió y hệt như tất cả những thảm cỏ dọc theo suối.
Mẹ nói:
– Hay thật! Mọi người đều có thể đi ngay trên căn nhà này và không biết có căn nhà ở dưới.
Nhưng Laura đã phát hiện một điều. cô khom người xuống, dùng bàn tay vạch cỏ ra và kêu lên:
– Em kiếm thấy ống khói lò rồi! Nhìn coi, Mary, nhìn coi!
Mẹ và Mary ngừng lại nhìn và Carrie cũng nghiêng người khỏi cánh tay mẹ để nhìn trong lúc Jack chen tới. tất cả đều có thể nhìn thẳng xuống căn phòng quét vôi trắng ở dưới nền cỏ.
Họ tìm kiếm quan sát cho tới lúc mẹ lên tiếng:
– Mình phải quét dọn sạch sẽ căn nhà rồi chuyển bớt những món đồ có thể chuyển được vào, trước khi khi Bố trở về. Mary và Laura, các con đi lấy các thùng đựng nước tới đi.
Mary xách một chiếc thùng lớn còn Laura xách một chiếc thùng nhỏ và lại theo lối mòn bước xuống. Jack chạy trước rồi ngừng lại bên khung cửa. Mẹ tìm được một cây chổi bằng cành liễu trong góc nhà và quét các bức vách thật kĩ. Mary theo canh chừng Carrie để giữ cho cô bé không ngã xuống suối còn Laura xách chiếc xô nhỏ đi lấy nước.
Cô nhảy từng 2 bước một xuống các bực thang ở đầu cây cầu nhỏ bắc ngang dòng suối. cây cầu là một tấm ván có bề mặt khá lớn và đầu cầu bên kia nằm dưới một cây liễu.
Những cây liễu lớn đu đưa những nhánh lá thon dài in lên nền trời và đám liễu nhỏ mọc quanh thành bụi rậm rạp. bóng liễu cho khắp mặt đất trống, lạnh lẽo. lối mòn bằng ngang khoảng đất này tới một lạch nguồn nhỏ tại đó làn nước trong veo mát lạnh chảy xuống thành một vũng nhỏ rồi từ từ chảy xuống dòng suối.
Laura múc đầy xô nước quay trở lại cây cầu ngập nắng và bước lên các bậc thang. Cô lui tới nhiều lần với chiếc xô nhỏ lấy nước đổ đầy chiếc thùng lớn đặt trên một chiếc ghế dài phía trong khung cửa.
Sau đó, cô giúp Mẹ mang từ trên thùng xe xuống những món đồ có thể mang được. Hai mẹ con chuyển gần hết các món đồ vào căn nhà hầm thì bố trở về đi xuống lối mòn một cách ầm ĩ. Bố mang theo một lò sấy nhỏ bằng thiếc và hai mảnh ống khói lò.
Vừa đặt mấy món đồ xuống, bố vừa nói:
– Hà! Thật mừng là anh chỉ phải mang chúng trong ba dặm. em thử nghĩ coi, Caroline! Thị trấn chỉ cách đây có ba dặm! Đúng là một khoảng đường dễ chịu. này, bây giờ thì Hanson đang trên đường đi về miền tây còn khu đất này thuộc về chúng ta. Em có thích ở đây không, Caroline?
Mẹ nói:
– Em thích lắm. Nhưng em không biết đặt giường thế nào. Em không muốn đặt giường trên nền đất.
Bố hỏi mẹ:
– Chuyện đó có gì đâu? Mình vẫn ngủ trên mặt đất mà.
Mẹ nói:
– Bây giờ khác chứ. Em không thích đã ở trong nhà mà vẫn ngủ trên mặt đất.
Bố nói:
– Được, xong ngay thôi. Anh sẽ chặt một ít cành liễu làm giường tạm cho đêm nay. Ngày mai, anh sẽ kiếm mấy cây liễu thẳng làm thành một đôi giường.
Bố cầm cây rìu, huýt gió theo lối mòn băng trên mái nhà và qua phía sườn dốc bên kia suối.
Có một thung lũng nhỏ liễu mọc dầy dọc theo bên mé nước. Laura chạy theo bén gót bố, hổn hển:
– Để con giúp bố! Con có thể vác một ít cành cây.
Bố ngắm cô bằng ánh mắt sáng rỡ, nói:
– Con làm được chứ! Khi một người đàn ông làm một việc nặng thì luôn cần một sự giúp đỡ.
Bố thường nói bố không biết xoay sở ra sao nếu không có Laura. Cô đã từng giúp Bố làm khung cửa cho ngôi nhà gỗ nhỏ ở vùng đất của người da đỏ. Lúc này cô giúp Bố vác những nhánh liễu đầy lá về trải trong căn nhà hầm. Sau đó cô đi cùng Bố tới chuồng bò.
Bốn bức vách chuồng bò đều làm bằng đất đồng cỏ và mái là những nhánh liễu cùng với cỏ khô và cũng là đất đồng cỏ phủ bên trên. Ở đó có một máng ăn ghép bằng cây liễu và có một hai con bò. Một con màu xám rất lớn với những chiếc sừng ngắn và cặp mắt hiền hoà. Con kia nhỏ hơn có những chiếc sừng dài dữ tợn và cặp mắt hoang dại. Con bò này có màu lông nâu đỏ sáng.
Bố nói với con bò nhỏ:
– Chào Bright!
Bố vỗ nhẹ con bò lớn, hỏi:
– Khoẻ chứ, anh bạn già Pete?
Bố nói:
– Lui lại tránh đường, Laura, để coi mấy con bò này xử sự ra sao. Mình sẽ dẫn chúng đi uống nước.
Bố buộc dây dẫn quanh sừng của chúng và dắt chúng ra khỏi chuồng. Chúng chậm rãi bước theo bố xuống con dốc tới lối mòn bằng phẳng qua vùng cây xanh tới bên bờ suối. Laura từ từ bước theo chúng. Chân chúng bước vụng về và những móng chân lớn xẻ ra ở chính giữa. Mũi chúng bệt ra và lầy nhầy.
Laura ngừng lại bên ngoài chuồng trong lúc bố cột chúng vào máng ăn. Rồi cô đi cùng với bố về phía căn nhà hầm.
Cô hỏi, giọng lí nhí:
– Bố, có đúng Pet và Patty thích đi về miền tây không?
Bố nói:
– Đúng chứ, Laura.
Cô lại nói, lần này giọng hơi run run:
– Ô, bố, con không nghĩ là con sẽ thích lũ bò… nhiều!
Bố cầm lấy bàn tay cô như để dỗ dành, bố nói:
– Mình cần làm những điều tốt nhất và không nên ca cẩm. Điều tốt nhất để làm cũng là điều đem lại vui vẻ. Một ngày nào đó, mình sẽ có ngựa trở lại.
Cô hỏi:
– Chừng nào, bố?
Bố đáp:
– Khi chúng ta trồng vụ lúa mì đầu tiên.
Hai cha con bước vào căn nhà hầm. Mẹ rất vui, Mary và Carrie đã tắm rửa, chải tóc và mọi thứ đều gọn gàng. Mấy chiếc giường được đặt trên các cành liễu còn bữa ăn tối đã sẵn sàng.
Sau bữa ăn tối, cả nhà ngồi ngay đoạn lối mòn trước cửa nhà. Bố và Mẹ ngồi trên các thùng gỗ. Carrie cuộn mình ngủ trong lòng mẹ, còn Mary và Laura ngồi bệch trên đường đi thả chân lủng lẳng bên mép đất. Jack đảo quanh ba vòng rồi nằm xuống, gác đầu lên đầu gối Laura.
Tất cả ngồi lặng lẽ nhìn qua dòng suối Plum và hàng liều, ngắm mặt trời chìm xuống thật xa ở phía tây, thật xa trên những đồng cỏ.
Cuối cùng Mẹ thở ra một hơi dài, nói:
– Mọi thứ đều hết sức tẻ nhạt và bình lặng. Đêm nay sẽ không có tiếng sói và tiếng người da đỏ hú. Không biết từ bao giờ em đã mất hẳn cảm giác bình yên và được nghỉ ngơi.
Bố trả lời giọng trầm xuống:
– Ổn rồi, chúng ta đã được an lành. Ở đây không thể có chuyện gì xảy ra.
Những màu sắc êm ả toả khắp chân trời. Hàng liễu thì thầm và dòng nước róc rách trong ánh hoàng hôn. Mặt đất đổi thành màu xám sậm. Mấy vì sao nổi bật trên nền trời màu xám nhạt.
Mẹ nhắc:
– Tới giờ ngủ rồi. Và ở đây sẽ có một điều mới lạ hẳn. Từ thuở nào mình chưa từng ngủ trong một căn nhà hầm.
Mẹ cười và Bố cười hoà theo Mẹ.
Laura nằm trên giường lắng nghe dòng nước róc rách và hàng liễu thì thầm. Cô mong thà ngủ ngoài trời kể cả khi cô nghe thấy tiếng sói hú còn hơn là nằm an toàn trong căn nhà dưới mặt đất như thế này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.