Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 4
08. ĐỐNG RƠM
Khi mùa gặt của ông Nelson chấm dứt, bố đã trả hết nợ về con Spot. Lúc này, bố có thể lo cho mùa gặt của riêng mình. Bố mài bén chiếc phảng dài dễ sợ mà các cô bé không bao giờ được đụng tới và bố đi cắt thửa lúa mì nhỏ ở phía bên kia chuồng bò. Bố buộc thành từng bó rồi chất đống lại.
Rồi mỗi buổi sáng, bố tới làm việc trên khoảng đất bằng phẳng ngang suối. Bố cắt cỏ và để tại đó hong khô dưới nắng. Với cây cào gỗ, bố cào cỏ lại thành nhiều đống. Bố đóng ách Pete và Bright vào xe, kéo cỏ lại chất thành sáu đống lớn.
Lúc này, về đêm bố mệt tới mức không thể chơi đàn được. Nhưng bố rất vui khi cỏ khô được chất đống xong và bố có thể cày mảnh đất lởm chởm gốc rạ để sẽ biến thành đồng lúa mì.
Một buổi sáng, ba người đàn ông lạ tới với một chiếc máy đập. Họ đập đống lúa của bố. Khi đưa Spot qua bãi cỏ còn đọng sương, Laura nghe tiếng máy nổ nhức óc và lúc mặt trời lên, vỏ trấu bay vàng rực trong gió.
Đập lúa xong, mấy người đàn ông đưa máy đi trước lúc ăn sáng. Bố nói bố mong ông Hanson đã gieo nhiều hạt hơn. Bố tiếp:
– Nhưng cũng đã có đủ để mình có một số bột. Còn rơm thì với số anh đã cắt đủ để nuôi mấy con bò qua hết mùa đông. Năm tới mình sẽ có một vụ lúa mì đáng kể hơn là một cái gì đó.
Khi Laura và Mary ra chơi ngoài đồng vào sáng hôm đó, điều trước tiên các cô nhìn thấy là một đống rơm vàng rực rất đẹp.
Đống rơm rất cao phản chiếu ánh nắng sáng lấp lánh. Mùi rơm thơm ngọt hơn hẳn mùi cỏ khô.
Mấy bàn chân của Laura trượt trên sườn đống rơm trơn tuột, nhưng cô có thể leo nhanh hơn mức trượt. Sau một phút, cô đã ở trên đỉnh đống rơm.
Cô nhìn qua ngọn những cây liễu và xa tít phía bên kia suối tới vùng đất xa thẳm. Cô có thể nhì bao quát khắp đồng cỏ rộng mênh mông. Cô đứng cao tít trên không, gần như cao ngang đàn chim. Cánh tay cô khua động và bàn chân cô nhảy nhót trên lớp rơm nhún nhảy. Gần như cô đang bay giữa khoảng trời lộng gió.
Cô kêu lên với Mary:
– Em đang bay! Em đang bay!
Mary trèo lên với cô.
Laura nói:
– Nhảy! Nhảy này!
Cả hai nắm tay và nhảy vòng vòng, cao hơn, cao hơn nữa. Gió thổi váy các cô bay phần phật và những chiếc nón đung đưa chỉ được giữ bằng mấy sợi dây buộc quấn quanh cổ.
Laura vừa hát vừa nhảy:
– Cao hơn! Cao hơn!
Thình lình rơm trượt ngay dưới chân cô. Cô ngồi thụp xuống bên một cạnh đống rơm. Bum! Mary lên đè người cô.
Cà hai lật người lại và cười trong những cọng rơm. Rồi các cô lại trèo lên đống rơm để trượt xuống. Chưa bao giờ các cô chơi vui như thế.
Các cô leo lên trượt xuống, leo lên trượt xuống cho tới khi ngọn đống rơm không còn nữa.
Thế là các cô tỉnh lại. Bố đã chất đống rơm này và bây giờ nó không còn giữ nguyên hình dạng nữa. Laura nhìn Mary và Mary nhìn cô và cả hai cùng nhìn đống rơm bị vẹt ngọn. Rồi Mary nói cô sẽ quay về nhà và Laura lặng lẽ bước theo chị. Cả hai ngoan ngoãn giúp mẹ và chơi đùa thật dễ thương với bé Carrie cho tới khi bố trở về ăn cơm trưa.
Vừa bước vào, bố nhìn thẳng vào Laura và Laura cúi xuống ngó nền nhà.
Bố lên tiếng:
– Các con không được trượt trên đống rơm thêm một lần nào nữa. Bố đã phải quăng lên tất cả chỗ rơm bị tụt xuống.
Laura nói một cách sốt sắng:
– Chúng con không làm nữa đâu ba!
Và Mary nói:
– Dạ, bố, chúng con sẽ không làm nữa!
Sau bữa ăn trưa, Mary rửa chén đĩa còn Laura lo lau khô. Rồi cả hai đội mũ bước lên lối đi ra ngoài đồng. Đống rơm đứng vàng chói dưới ánh nắng.
Mary nói:
– Laura! Em đang làm gì vậy!
Laura nói:
– Em không làm gì hết. Ngay cả sờ vào nó em cũng không làm!
Mary nói:
– Em cần tránh xa chỗ đó, nếu không chị sẽ nói với mẹ!
Laura cãi lịa:
– Bố không nói là em không được tới hửi nó.
Cô đứng sát vào đống rơm vàng hực và hít thở những hơi thở thật sâu. Rơm ấm nắng và thơm hơn cả hạt lúa mì khi nhấm chúng. Laura úp mặt vào đống rơm, nhắm mắt lại và hửi sâu hơn, sâu hơn nữa. Cô bật lên:
– Hààà!
Mary bước tới, hửi và cũng bật lên:
– Hààà!
Laura ngước lên nhìn đống rơm vàng rực, chói sáng chênh vênh. Cô chưa hề thấy nền trời xanh như thế trên cái màu vàng kia. Cô không thể đứng ở dưới đất. Cô phải lên cao giữa trời xanh.
Mary quát:
– Laura! Bố nói không được trèo lên!
Laura đang trèo. Cô cãi lại:
– Bố không nói thế! Bố không nói không được trèo lên. Bố nói là không được trượt xuống. Em chỉ trèo lên thôi.
Mary nói:
– Em sẽ nhảy thẳng từ đó xuống.
Laura đã ở trên ngọn đống rơm. Cô nhìn xuống Mary và nói như một cô bé ngoan ngoãn:
– Em sẽ không trượt xuống. Bố nói không được trượt.
Không gì cao hơn cô, ngoài bầu trời xanh. Gió thổi lồng lộng.
Đồng cỏ mênh mông xa tắp. Laura dang rộng hai cánh tay, nhún nhảy, và rơm đưa cô lên cao.
Cô hát:
– Em đang bay! Em đang bay!
Mary trèo lên và cô cũng bắt đầu bay.
Cả hai nhảy cho tới khi không thể nhảy cao hơn nữa. Rồi các cô ngồi phịch xuống trên lớp rơm ấm ngọt. Những cọng rơm lòi ra thọc vào hai bên sườn Laura. Cô lăn đè lên thì những cọng khác lại lòi ra. Cô lại lăn trên những cọng này và lăn nhanh hơn, nhanh hơn nữa không dùng lại nổi.
Mary hét lên:
– Laura! Bố nói…
Nhưng Laura đang lăn. Lăn qua, lăn lại, lăn qua và cô lăn thẳng từ đống rơm xuống đất.
Cô nhảy bật dậy, trèo lên đống rơm cực nhanh. Cô ngồi phịch xuống và lại bắt đầu lăn. Cô la lớn:
– Lăn đi, Mary! Bố không bảo mình không được lăn.
Mary ngồi trên ngọn đống rơm và tỏ vẻ đồng ý:
– Chị biết bố không cấm mình lăn, nhưng…
Laura đã lăn xuống:
– Được rồi! Lăn đi!
Cô gọi vọng lên:
– Thích lắm!
Mary lưỡng lự:
– Ừ, nhưng mà chị…
Rồi Mary lăn xuống.
Thích thú thật, thích thú hơn trượt xuống nhiều. Cả hai lại trèo lên và lăn xuống, trèo lên và lăn xuống nữa, và cười không ngừng. Những cọng rơm bị cuốn theo các cô rơi xuống mỗi lúc một nhiều hơn. Các cô đạp lên, cuộn chúng lại và trèo tiếp tục để lại lăn xuống cho tới khi không cò gì để tiếp tục trèo lên.
Lúc đó, các cô phủi những cọng rơm trên quần áo, gỡ các cọng rơm dính trong tóc và lẳng lặng trở về căn nhà hầm.
Khi bố từ đồng cỏ trở về đêm đó, Mary đang bận rộn bày bàn ăn cho bữa tối. Laura ở sau khung cửa loay hoay với chiếc hộp búp bê giấy.
Bố nói giọng khủng khiếp:
– Laura!
Laura từ từ bước ra từ sau khung cửa.
Bố nhắc:
– Tới đây, ngay chỗ này, cạnh Mary.
Bố ngồi xuống và để các cô đứng phía trước sát cạnh nhau. Nhưng bố nhìn thẳng vào Laura. Bố nói giọng nghiêm khắc:
– Các con lại trượt từ đống rơm xuống.
Laura nói:
– Không, bố!
Bố nói:
– Mary, con có trượt trên đống rơm xuống không?
Mary đáp:
– Kh… không, bố!
Giọng bố thật khủng khiếp:
– Laura, nói lại coi, con có trượt từ đống rơm xuống không?
Laura lại đáp:
– Không, bố!
Cô nhìn thẳng vào cặp mắt khó chịu của bố. Cô không hiểu vì sao bố lại nhìn như thế.
Bố nói:
– Laura!
Laura giải thích:
– Chúng con không trượt, bố! Nhưng chúng con lăn xuống.
Bố đứng bật dậy thật mau, bước tới cửa, đứng nhìn ra ngoài. Lưng bố rung lên. Laura và Mary không biết bố đang nghĩ gì.
Khi bố quay lại, mặt bố nghiêm nghị, nhưng mắt bố lóe sáng.
Bố nói:
– Được, Laura. Nhưng bây giờ bố muốn các con phải tránh xa đống rơm đó. Pete, Bright và Spot không có gì để ăn suốt mùa đông này, ngoài cỏ khô và rơm. Chúng cần từng cọng rơm. Các con không muốn chúng phải nhịn đói chứ, phải không?
Cả hai đều đáp:
– Ô, không, bố!
– Tốt, đống rơm kia cần giữ nguyên để nuôi chúng nên phải chất đống lại. Các con hiểu không?
Laura và Mary nói:
– Dạ, bố!
Ngày chơi trên đống rơm của các cô kết thúc như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.