Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 4

14. CƠN LŨ MÙA XUÂN



Khoảng nửa đêm, Laura bỗng ngồi thẳng dậy trên giường. Cô chưa từng bao giờ nghe thấy một điều gì ầm ĩ như gào thét ở ngoài cửa.

Cô hét thất thanh:

– Bố ơi! Bố, chuyện gì vậy?

Bố bước khỏi giường:

– Giống như tiếng động ở suối.

Bố mở cửa và tiếng ầm ĩ ùa vào căn nhà hầm tối mịt. Tiếng động khiến Laura kinh hoàng.

Cô nghe thấy bố đang hô lớn:

– Ngập ổ dế! Mưa dầm rồi!

Mẹ nói một điều gì đó mà Laura không nghe rõ. Bố lại hô:

– Không thấy gì hết! Trời tối đen như mực! Đừng lo, mực nước suối không dâng tới độ này đâu! Nước sẽ theo bờ thấp trút qua phía bên kia.

Bố đóng cửa lại và tiếng ồn giảm bớt.

Bố nói:

– Đi ngủ đi, Laura.

Nhưng Laura nằm thức lắng nghe tiếng ồn như sấm rền ở ngoài cửa.

Rồi cô mở mắt ra. Cửa sổ xám xịt. Bố không có nhà. Mẹ đang nấu bữa ăn sáng nhưng dòng suối vẫn đang gào thét.

Như một tia chớp, Laura tụt khỏi giường nhào tới mở cách cửa. Húp! Mưa giá buốt trút xuống khiến cô muốn đứt hơi. Cô nhảy ra sấn vào lớp mưa xối lạnh khắp người. Ngay dưới bàn chân cô dòng suối đang lồng lộn, gào thét.

Lối mòn chấm dứt ngay chỗ cô đứng. Mặt nước hung dữ đang vỗ đạp nhào lăn trên những bực đi dẫn xuống cây cầu. Những bụi liễu bị dìm ngập và các ngọn cây quật ngã giữa lớp bọt nước đục ngầu. Tiếng động như dồn hét vào tai Laura. Cô không thể nghe thấy tiếng mưa. Cô cảm thấy chiếc áo dài ngủ của cô thấm nước ướt đẫm, cô cảm thấy đầu cô giống như không còn có tóc dưới những hạt mưa xối xả, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng dòng suối gào lên man rợ.

Dòng nước cuốn trôi phăng phăng vừa dễ sợ vào mê hoặc. Nước dồn tụ sủi bọt ở những ngọn liễu và xoáy ra xa ngoài đồng cỏ. Quanh khúc suối lượn cong, nước dâng cao trắng xoá, thay đổi rồi trở lại như cũ, mạnh mẽ và hung tợn.

Thình lình mẹ giật mạnh Laura vào căn nhà hầm, hỏi:

– Con có nghe mẹ gọi không?

Laura đáp:

– Không, mẹ.

Mẹ nói:

– Được, không nghe thấy! Mẹ cho là như thế.

Nước từ người Laura chảy xuống thành một vũng quanh các bàn chân trần của cô. Mẹ lột chiếc áo dài ngủ ướt đẫm ra, lau người cho cô bằng một chiếc khăn. Mẹ nhắc:

– Bao giờ mặc áo vào ngay kẻo chết vì lạnh đó.

Nhưng Laura cảm thấy người đang nóng bừng. Chưa bao giờ cô thấy dễ chịu và muốn đùa như thế. Mary lên tiếng:

– Chị thấy em lạ quá, Laura. Chị không ra ngoài trời mưa để chịu ướt như thế.

– Ô, Mary, chị cần phải nhìn dòng suối mới được!

Laura kêu lên và quay hỏi mẹ:

– Mẹ, sau bữa ăn sáng, mẹ cho con ra ngoài coi một lần nữa nha.

Mẹ nói:

– Không được. Không ra ngoài vào lúc trời đang mưa.

Nhưng lúc cả nhà đang ăn điểm tâm thì mưa tạnh hẳn. Mặt trời đang chiếu sáng và bố nói Laura với Mary có thể theo bố ra coi dòng suối.

Không khí sạch, mát và thấm hơi nước, phảng phất hương vị mùa xuân. Bầu trời xanh ngắt với nhưng lớp mây đang lững lờ trôi. Tất cả tuyết đã chảy tan thành nước trên mặt đất. Từ trên bờ cao, Laura vẫn nghe tiếng suối gào thét.

Bố nói:

– Bố thua thứ thời tiết này. Chưa bao giờ bố thấy một điều như vậy.

– Vẫn là thời tiết châu chấu, hả bố?

Laura hỏi nhưng bố không biết.

Họ đi dọc theo bờ đất cao nhìn nhưng quang cảnh lạ lùng. Dòng suối sủi bọt, gầm thét thay đổi mọi thứ. Những bụi mận còn là những nhánh cây chìm trong mặt nước. Gò đất cao biến thành một hòn đảo tròn. Xung quanh gò, nước cuồn cuộn chảy làm thành một mặt sông mênh mông đầy gò đóng. Ở vùng nước sâu, những cây liễu cao chỉ còn là những cây liễu thấp lè tè đứng trong một hồ nước.

Phía bên kia, khoảng đất mà bố đã cày xong nằm đen ngòm và ngập nước. Bố ngắm khoảng đất và nói:

– Chắc phải chờ lâu lắm mới có thể gieo trồng lúa mì được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.