Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 4

19. CÁI BẪY CÁ



Càng được nói về trường học, Laura càng không muốn tới đó. Cô không biết bằng cách nào cô có thể ở xa dòng suối trọn ngày. Cô hỏi:

– Ôi, mẹ, con phải tới trường hả?

Mẹ nói một cô gái lớn gần tám tuổi cần phải đi học thay vì chạy hoang trên các dải bờ của suối Plum.

Laura năn nỉ:

– Nhưng con có thể đọc mà, mẹ. Xin mẹ đừng bắt con tới trường. Con đọc được mà. Mẹ nghe này!

Cô mở cuốn sách có tựa đề “Ngân hàng cối xay” và vừa lo ngại nhìn mẹ vừa đọc:

– Các cửa ra vào và cửa sổ của Ngân hàng cối xay đều đóng kín. Một dải nhiễu đen buông từ quả đấm cửa…

Mẹ cắt ngang

– Ô, Laura. Không phải con đang đọc. Con chỉ lặp lại những gì mà con đã nghe do mẹ thường đọc cho bố. Ngoài ra, còn có nhiều thứ khác để học như đánh vần, viết, làm toán. Không nói thêm gì về việc này nữa. Con sẽ cùng Mary đến trường vào sáng thứ hai.

Mary đang ngồi khâu vá. Cô giống như một cô bé ngoan ngoãn muốn được đi học.

Ngoài cửa gian chái, bố đang đập búa trên một cái gì. Laura nhảy bổ ra ngoài nhanh tới nỗi suýt nữa thì cây búa đập phải cô.

Bố nói:

– Ui da! Suýt đụng phía con rồi. Lẽ ra bố phải chờ con chứ, nhà-kho-vỗ-cánh. Con luôn luôn dính trên tay như một ngón tay cái bị đau.

Laura hỏi:

– Ô, bố đang làm gì vậy?

Bố đang ghép chung những thanh ván hẹp làm nhà còn dư lại với nhau. Bố nói:

– Làm một cái bẫy cá. Con có giúp bố không? Con có thể lấy đinh cho bố.

Laura đưa cho bố từng chiếc đinh một và bố đóng vào ván, làm thành một khung thùng. Đó là một cái hộp dài, hẹp, không có phần trên và có những kẽ hở rộng giữa các thanh gỗ.

Laura hỏi:

– Cái này bắt cá bằng cách nào? Nếu bố đặt nó xuống suối cá có thể bơi qua những kẽ hở này vào nhưng chúng lại bơi ra.

Bố nói:

– Con chứ chờ coi.

Laura chờ cho tới khi bố cất đinh và búa đi. Bố vác chiếc bẫy cá trên vai, nói:

– Con có thể theo giúp bố đặt bẫy.

Laura nắm tay bố nhảy nhót xuống đồi, đi qua khoảng đất bằng xuống suối. Hai cha con theo mé bờ thấp qua bụi mận. Bờ ở đây dốc đứng hơn, dòng suối hẹp hơn và nước chảy ầm ĩ hơn. Bố đạp xéo qua những bụi cây cho Laura leo xuống một cách khó khăn và có một thác nước.

Nước chảy nhanh và êm cho tới bờ thì trút xuống bắn văng đột ngột ấm ĩ. Từ dưới đáy sâu, nước lại cuốn lên, xoáy dòng rồi quật ngã xô tới ào ạt.

Laura ngắm dòng nước không biết mệt. Nhưng cô phải giúp bố đặt bẫy bắt cá. Hai cha con đặt bẫy đúng ngay dưới thác nước. Dòng nước trút hết vào trong bẫy cuốn xoáy lên đột ngột hơn hẳn trước đó. Nước không thể bắn ra ngoài bẫy mà chỉ sủi bọt qua các kẽ hở.

Bố nhắc:

– Bây giờ nhìn đi, Laura. Cá sẽ theo dòng nước đổ xuống rơi vào bẫy và chỉ cá con lọt ra khỏi kẽ hở còn cá lớn thì không ra nổi. Chúng cũng không thể leo ngược dòng suối đang đổ xuống để trồi lên. Như thế chúng chỉ còn cách bơi quanh trong thùng cho tới khi bố tới bắt chúng ra.

Ngay lúc đó, một con cá lớn lảo đảo theo dòng nước đến. Laura kêu ré lên và hét:

– Coi kìa, bố! Coi kìa!

Bàn tay bố nhấn vào trong nước chộp lấy con cá và nhấc nó lên, Laura gần như ngã vào dưới thác nước. Hai cha con ngắm con cá lớn ánh bạc rồi bố thả nó vào trong bẫy trở lại.

Laura hỏi:

– Ô, bố, mình ở lại đây bắt cho đủ cá ăn bữa tối được không?

Bố nói:

– Bố còn phải lo làm một nhà kho chứa cỏ, Laura. Rồi còn phải cày vườn, phải đào một cái giếng và…

Bố bỗng ngắm Laura và nói:

– Được, bình rượu nhỏ, có thể ở lại một lát.

Bố ngồi xổm trên gót chân và Laura ngồi xổm theo, cùng chờ. Dòng suối trút xuống văng tung tóe luôn luôn lập lại và luôn luôn thay đổi. Những tia phản chiếu ánh nắng nhảy múa trên mặt nước. Hơi lạnh bốc lên nhưng không khí ấm đọng trên cổ Laura. Những bụi cây dựng ngược hàng ngàn cánh lá in lên nền trời. Lá tỏa hơi ấm và tỏa mùi ngọt dịu dưới ánh nắng.

Laura nói:

– Ô, bố! Con phải đi học sao?

Bố nói:

– Con sẽ thích đi học đó, Laura.

Laura nói một cách buồn bã:

– Con thích ở đây hơn.

Bố nói:

– Bố biết, bình rượu nhỏ, nhưng không phải mọi người đều có dịp may được đi học, học đọc và học viết những con số đâu. Mẹ con là một cô giáo khi bố mẹ gặp nhau và khi mẹ tới miền tây với bố thì bố đã hứa phải tạo được dịp may cho các cô gái đi học. Đó là lí do mình ngừng tại đây, ở gần một thị trấn là nơi có trường học. Lúc này, con đã gần 8 tuổi rồi, còn Mary sắp 9 tuổi là tuổi bắt đầu đi học. Hãy cảm ơn việc các con đã có dịp may này, Laura.

Laura thở ra:

– Dạ, thưa bố!

Đúng lúc đó, một con cá lớn khác cuốn theo dòng nước trút xuống. Trước khi bố kịp bắt nó thì một con khác rớt xuống theo.

Bố chặt và chóc vỏ một cành chĩa. Bố bắt bốn con cá lớn ra khỏi bẫy, buộc vào cành. Laura và bố trở về nhà mang theo những con cá đang giẫy giụa này. Mắt mẹ tròn xoe khi nhìn thấy mấy con cá. Bố đánh vảy ba con và cô bé đánh vảy gần hết một con. Mẹ đem bao bột rồi chiên trong mỡ và cả nhà có món cá tươi ngon lành cho bữa tối.

Mẹ nói:

– Anh luôn nghĩ ra một điều gì đó, Charles. Lúc này là mùa xuân và em đang tự hỏi là không biết mình sẽ kiếm đâu ra thức ăn ở đây.

Bố không thể đi săn vào mùa xuân vì đây là lúc thỏ đều phải lo nuôi thỏ con và chim chóc cũng đang bận bịu với những con chim con trong tổ.

Bố nói:

– Hãy chờ tới lúc anh gặt vụ lúa mì kia. Lúc đó, hàng ngày mình sẽ có thịt heo ướp muối. Phải, có cả nước thịt và thịt bò tươi nữa.

Sau đó, mỗi buổi sáng trước khi đi làm, bố đều mang cá từ bẫy về. Bố không bao giờ mang về nhiều hơn mức cần cho bữa ăn. Những con cá không cần, bố bỏ ra ngoài bẫy thả cho chúng bơi đi.

Bố mang về nhiều loại cá khác nhau kể cả những loại cá mà bố không biết tên là gì. Mỗi ngày, món cá có trong bữa ăn sáng, có trong bữa ăn trưa và có trong cả bữa ăn tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.