Địch công đã có một giấc ngủ tồi tệ. Ông ngủ không sâu giấc, sau đó cứ chòng chành như vậy một lúc lâu, và bây giờ ông thức dậy sau một giấc ngủ thất thường, ông thấy mình đang nhức đầu âm ỉ. Còn một giờ trước lúc rạng đông, nhưng ông biết mình không thể ngủ được nữa, và bước xuống khỏi chiếc giường rộng rãi. Chỉ mặc duy nhất cái áo ngủ, ông đứng một lúc trước cửa sổ vòm, nhìn ra những mái dinh in bóng lên bầu trời buổi sáng xám xịt. Trong khí trời trong lành, tươi trẻ này, ông quyết định đi dạo một chút trước bữa sáng sẽ làm cho ông cảm thấy tốt hơn.
Ông mặc một chiếc áo choàng bông màu xám, đội chiếc mũ tròn của mình vào đầu và đi xuống cầu thang. Trong phòng chờ viên thư lại trưởng đang chỉ định công việc của một ngày cho nửa tá cấp dưới trông khá to khỏe. Địch công bảo anh ta đưa ông đến hoa viên của dinh Thứ sử.
Họ đi qua hành lang sáng mờ nơi những ngọn đèn ban đêm vừa mới bị dập tắt, vào phía sau khuôn viên dinh thự rộng lớn. Chạy dọc theo phía sau của tòa nhà chính là sân đá cẩm thạch rộng, dưới đó là một khu vườn cảnh quan đẹp mắt hiện ra, với những con đường lát đá quanh co giữa những bụi hoa.
“Người không cần phải đợi đâu”, ông nói với viên thư lại trưởng. Ta tự tìm đường trở lại được rồi. “
Khi bước xuống các bậc đá còn phủ sương, và đi vào con đường dẫn đến một ao sen lớn. Qua lớp sương mù buổi sáng mỏng manh còn vương trên mặt nước, ông nhìn thấy trên bờ đối diện một gian lầu nhỏ và quyết định đi dạo qua đó. Ông chậm rãi đi vòng quanh ao, chiêm ngưỡng những bông hoa sen duyên dáng mới chỉ bắt đầu hé mở những cánh hoa màu hồng và đỏ của chúng.
Đến gần gian lầu, ông thấy qua cửa sổ phía sau một người đàn ông cao kều, đang cúi người trên một cái bàn. Ông nghĩ ông ta trông như có đôi chân vai tròn. Khi ông bước lên bậc thềm, ông chú ý thấy người đàn ông đang nhìn chăm chú vào một cái lọ nhỏ bằng sứ màu xanh lá cây đang đặt đứng trước mặt. Rõ ràng ông ta đã nghe thấy tiếng bước chân của Địch công, ông ta nói, vẫn nhìn chằm chằm vào cái lọ:
“Vậy là, người bạn cuối cùng đã tới đây! Hãy nhìn vào anh chàng cao lớn này đi! “
“Chào buổi sáng,” Địch công nói.
Thứ sử nhìn lên với một cái cau mày kinh ngạc. Thấy rõ người khách của mình là ai, ông ta nhanh chóng đứng lên và lắp bắp:
“Xin lỗi, thưa Đại Nhân! Tôi… Tôi thực sự không… ‘
“Vẫn còn quá sớm trong ngày hôm nay cho những phép tắc mà! ‘Quan án ngắt lời một cách mệt mỏi. ‘Ta không thể ngủ được, và ra ngoài đi dạo buổi sáng. “Lấy chiếc ghế khác, ông nói thêm, “Xin ngồi xuống đi,! Ông có gì trong cái bình đó vậy? “
”Chiến binh tốt nhất của tôi, thưa Đại Nhân! Hãy xem đôi chân mạnh mẽ, vững chắc này! Chẳng phải cậu ta một kẻ rất đẹp mã sao? ‘
Địch công chồm về phía trước. Ông nghĩ con dế khá lớn giống như một con nhện đen bóng đầy ác độc vậy.
‘Một anh chàng tốt! “ông nhận xét, ngồi lại vào ghế. “Tuy nhiên ta phải thú nhận, rằng ta là một người ngoài cuộc. Ngự Sử đã đến Quảng Đông một vài tuần trước ấy, ông ta mới là một người đam mê thật sự! ‘
“Tôi đã có vinh dự được cho ông ta bộ sưu tập của tôi, ‘người kia tự hào nói. Sau đó, cúi khuôn mặt mình xuống. Ông ta nhìn Quan án một cách lúng túng và tiếp tục, “Ông ấy đã trở lại đây, ẩn danh, ngài biết đấy. Tôi đã báo cáo về kinh đô rằng ông ta đã bị nhìn thấy ở đây, và tôi được lệnh tìm cách liên lạc với ông. Nhưng ngay sau khi tôi gửi đi những người đàn ông của mình để thực hiện một cuộc tìm kiếm ông ta, lệnh bất ngờ bị hủy bỏ. “Ông do dự một lúc, lo lắng kéo mạnh ria mép của mình. “Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ được quá táo bạo can thiệp vào các công việc của triều đình, nhưng sau tất cả Quảng Đông vẫn là lãnh thổ của tôi, tôi nghĩ rằng một vài lời giải thích… ‘Ông ta không kết thúc được câu nói của mình và nhìn Quan án một cách hoang mang.
“Đúng!” Địch công hăm hở nói, “đó là sự thật! Ngự Sử đã không có mặt tại cuộc họp của Hội đồng Triều đình mà ta đã tham dự ngay trước khi ta đi. Kể từ khi ông được lệnh phải chấm dứt những hành động của mình, Ngự Sử có lẽ đã trở về kinh đô và tiếp tục nhiệm vụ. “
Ông ngả người trên ghế, từ từ vuốt râu. Thứ sử lấy một cái nắp tròn bằng tre đan và cẩn thận đặt nó lên cái bình xanh. Sau đó, ông nói với một nụ cười nhạt nhẽo:
‘Thầy thuốc của tôi đã thông báo cho tôi rằng ngài đã phát hiện ra một vụ giết người thứ hai hôm qua. Và nạn nhân là một trong những người của riêng ngài! Tôi hy vọng rằng viên Quan phủ không quá già đối với công việc của ông ta. Đây là một thành phố khá lớn, và… “
“Không quan trọng, ‘Quan án nói ân cần. Cả hai vấn đề đều bắt nguồn từ kinh đô, và những người của ta đã hành động sai lầm. Ta mới là người nên xin lỗi! “
“Tất cả đều là quan tâm đến ngài thôi, thưa Đại nhân. Tôi hy vọng ngài hài lòng về tiến độ trong cuộc điều tra của ngài liên quan đến thương mại nước ngoài ở đây? “
“Ồ có. Nhưng thật là một vấn đề phức tạp. Ta nghĩ rằng chúng ta phải đưa ra một hệ thống tốt hơn để giữ cho tất cả những loại người nước ngoài khác nhau trong tầm kiểm soát, ông biết đấy. Vào đúng lúc, ta sẽ cho ông thấy một bản dự thảo đề nghị phải giới hạn họ riêng rẽ với các khu vực đặc biệt. Ta vừa mới bắt đầu xem xét những công việc của người Ả Rập. Sau đó ta sẽ đi vào những nhóm người khác, chẳng hạn như người Ba Tư, và… “
“Điều đó hoàn toàn không cần thiết! ‘viên Thứ sử ngắt lời đột ngột. Sau đó, ông cắn môi và bổ sung một cách nhanh chóng, “Tôi muốn nói, thưa Đại Nhân, những người Ba Tư khá là… tốt, không thể có nhiều hơn một vài chục người được. Những họ là người có văn hóa, tất cả họ. “
Địch công nghĩ Thứ sử đã trở nên rất nhợt nhạt. Nhưng có thể là tác dụng của ánh sáng mờ nhạt. Ông nói chậm rãi:
“Vậy, ta muốn nhận được một bức tranh đầy đủ về điều đó, ngài thấy đấy.”
‘Hãy cho phép tôi để hỗ trợ ngài, thưa Đại Nhân!’ viên Thứ sử hăm hở nói. “Hà, ông Bảo! ‘
Quan phủ Bảo Quang đang cúi thấp để chào trên các bậc của gian lầu, tiếp theo là lần thứ hai, thậm chí còn thấp hơn khi ông đã vào bên trong. Có vẻ lo ngại ông ta nói với Thứ sử:
” Ngàn lần xin tha tội, thưa đại nhân! Hãy tưởng tượng sự táo tợn của người phụ nữ đó! Cô ta đã không đến! Tôi không thể tưởng tượng được tại sao cô ta… ‘
“Và ta không thể tưởng tượng được,” Thứ sử ngắt lời một cách lạnh lùng, “tại sao ông không đảm bảo rằng người đó đáng tin cậy trước khi ông nghĩ đến việc giới thiệu ả với ta. Vì ta đang bận rộn với vị quan án thông thái đây, ông… ‘
“Tôi không biết phải dùng từ nào để có thể nói mình thấy hối tiếc thế nào, thưa Đại Nhân, ‘ Quan phủ nói không vui, mong muốn nhận được sự tha thứ cho mình. “Nhưng khi tôi biết sự quan tâm của ngài tới những con dế, và khi vợ tôi nói rằng người phụ nữ đó có một hiểu biết kỳ lạ về điều này…”
Trước khi Thứ sử có thể bác bỏ Quan phủ, Địch Công nói nhanh:
“Ta không biết còn có những phụ nữ có biệt tài như vậy. Cô ta kinh doanh những loài côn trùng, ta đoán đúng không?
“Vâng, thực vậy, thưa ngài, ‘ Quan phủ nói, biết ơn về sự can thiệp kịp thời. “Vợ tôi nói với tôi rằng cô gái ấy có con mắt khá tinh tường để nhận ra một con dế tốt. Vâng, từ “mắt” là nói theo nghĩa bóng thôi, trong trường hợp đặc biệt này, thì thực sự là cô ấy bị mù. “Ông tiếp tục nói với Thứ sử, “Khi tôi báo cáo cho ngài hôm qua, thưa Đại Nhân, vợ tôi đã ra lệnh cho cô ấy có mặt ở đây vào lúc bình minh, trước lễ tiếp kiến buổi sáng của ngài, để mất ít nhất có thể thời gian quý báu của ngài và… ‘
“Ta muốn có địa chỉ của cô ấy, ông Bảo, ‘Địch Công ngắt lời ông ta cụt lủn. “Nó có thể là một ý kiến hay để có một vài chú dế mang về với ta, như một món quà lưu niệm ở Quảng Đông. ‘
Yêu cầu này dường như làm vị Quan phủ bối rối hơn nữa. Ông lắp bắp:
“Tôi… Tôi sẽ hỏi vợ tôi địa chỉ của cô ấy, nhưng mụ ngớ ngẩn ấy nói bà ta không biết…. Bà ấy chỉ gặp cô ta một lần duy nhất, trong chợ. Bà ấy đã rất ấn tượng bởi sự tận tâm chân thành của cô ta với những con dế mà cô… ‘
Thấy Thứ sử đã bắt đầu tức đỏ mặt và sắp cho các Quan phủ một tràng mắng mỏ nặng nề, Địch công vội can thiệp.
“Thực sự không quan trọng lắm đâu. Vậy, ta sẽ quay trở lại khu nhà riêng của ta bây giờ. “Ông đứng dậy và nói nhanh với Thứ sử, người cũng vừa đứng lên, “Không, đừng bận tâm! Ông Bảo sẽ chỉ cho ta đường về đấy. “
Ông xuống sân vườn, theo sau là vị Quan phủ đang vô cùng bối rối.
Khi họ đã đến sân trên, Quan án nói với một nụ cười:
‘Đừng để ý Ngài Thứ sử nóng nảy của ông nhiều quá, ông Bảo! Bản thân ta cũng chưa bao giờ thấy tốt nhất vào buổi sáng sớm cả! “Khi Quan phủ trao ông một nụ cười biết ơn, ông tiếp tục,” Thứ sử có vẻ rất siêng năng với nhiệm vụ của mình. Ông ấy thường làm vài vòng dưới hình dạng hóa trang quanh thành phố, ta nghĩ vậy, để có được một ấn tượng riêng về tình hình ở đây. “
“Không bao giờ, thưa Đại Nhân! Ông ấy là một người đàn ông kiêu căng, ông đã khiến giá trị bản thân mình bị giảm đi! Ông ta thực sự rất khó để làm vừa lòng, thưa đại nhân. Và vì tôi lớn tuổi hơn ông ta, và nhiều kinh nghiệm hơn, tôi không thấy công việc của mình ở đây à… dễ chịu lắm. Tôi đã phục vụ ở đây năm năm rồi, thưa Đại nhân. Chức vụ cuối cùng của tôi là quan tòa của một quận ở Sơn Đông, quê hương tôi. Tôi đã làm khá tốt ở đó, vì vậy tôi được chuyển tới Quảng Đông. Ở đây tôi đã gặp khó khăn trong việc học tiếng Quảng Đông, tuy vậy tôi cũng có một sự hiểu biết khá toàn diện về các vấn đề địa phương, nếu tôi được phép nói như vậy. Thực sự Thứ sử nên tham khảo ý kiến tôi trước khi quyết định. Nhưng ông ta là một người cứng nhắc, ông ấy… ‘
‘Chỉ trích cấp trên của mình sau lưng họ được coi là không phù hợp với phận sự của một quan chức, “Địch Công ngắt lời một cách lạnh lùng. “Nếu ông có khiếu nại, ông có thể liên lạc với Ban nhân sự thông qua các hình thức thích hợp. Tôi muốn ông đi cùng ta khi ta gặp ông Lương Phú bây giờ. Ta muốn có một sự tham vấn thêm về ông ta. Hãy sẵn sàng đợi ta một tiếng sau bữa điểm tâm. “
Quan phủ dẫn Địch công đi trong im lặng tới phòng của ông, và rời khỏi phòng với một cái cúi chào.
Địch công ăn bữa sáng đơn giản ở phòng ăn riêng, với sự có mặt của viên thư lại, sau đó là một chén trà nhàn nhã. Cơn nhức đầu của ông đã biến mất, nhưng ông vẫn thấy khó tập trung. Nhìn lơ đãng vào ánh sáng rực rỡ màu đỏ của bình minh giờ đã nhuộm màu các cửa sổ giấy, ông tự hỏi về cô gái mù. Có thực sự là Thứ sử cũng chưa bao giờ gặp cô ta không?
Với một tiếng thở dài ông đặt chén xuống và đi lên phòng ngủ của mình. Ông thay vào áo quan phục của mình, đội vào chiếc mũ cánh chuồn, sau đó đi đến hội trường. Khi ông tự ngồi vào sau bàn làm việc, mắt ông dừng lại trên một phong bì to, có dấu của triều đình. Ông cắt nó mở ra và nhìn qua thông điệp ngắn. Sau đó, ông lấy một cuộn giấy trắng dài từ ngăn kéo, chấm bút lông của mình và bắt đầu viết.
Ông vẫn như vậy, tới khi Tào Can đến và chúc ông một buổi sáng tốt lành. Người đàn ông gầy ngồi xuống và nói:
‘Tôi chỉ cần gọi tòa án, thưa Đại nhân. Quan phủ chưa đến, vì vậy tôi đã giải thích tất cả mọi thứ với đội trưởng bộ đầu, một anh chàng khá khôn ngoan. Rất thông minh, tôi phải nói vậy, “anh nói thêm gượng gạo. “Khi tôi mới yêu cầu anh ta tìm trong số gái điếm, rồi bảo anh ta hỏi thăm một cách kín đáo về một cô gái mù, anh ta đã nhìn trộm vẻ hiểu biết, và từ đó đưa tôi mấy cái địa chỉ bằng cái giọng nói mà tôi thấy quá mức quen thuộc.”
“Tuyệt vời!” Địch công kêu lên. “Vì tên vô lại đó nghĩ anh chỉ là một kẻ dâm đãng thông thường, anh ta sẽ không nói lung tung với Quan phủ. Và điều quan trọng là cả ông ta lẫn Thứ sử đều không được biết về sự quan tâm của chúng ta tới cô gái mù. “Ông nói với Tào Can về cuộc trò chuyện của mình ở gian lầu, sau đó thêm vào, “Ta có cảm giác rằng Thứ sử đã gặp cô ta trước đây, nhưng không muốn Quan phủ biết. Chúng ta chỉ có thể đoán lý do tại sao cô đã không giữ hẹn. Cô ta không thể bị bắt cóc, cô ấy sẽ không thể mang đi những con dế và các đồ dùng khác của mình. Ta nghĩ rằng cô ta chỉ muốn biến mất. Chúng ta hãy hy vọng rằng đội trưởng thông minh như anh nghĩ, và phát hiện ra đầu mối về tung tích của cô ta. Chúng ta phải nói chuyện với cô ấy. Ta chỉ cần hoàn thành báo cáo sơ bộ của mình cho Hội đồng triều đình. Chúng ta sẽ đi qua đó cùng nhau bây giờ. “
Ông tiếp tục viết kín cuộn tài liệu bằng nét thư pháp mạnh mẽ của mình. Một lúc sau ông ngồi vào ghế và đọc to báo cáo lên. Tào Can gật đầu. Đó là một tuyên bố ngắn gọn tất cả các sự kiện và anh không có gì phải thêm. Quan án ký và đóng dấu nó, sau đó ông vỗ chiếc phong bì to nằm trên bàn của mình và nói:
‘Bức thư này vừa đến từ kinh đô bằng đường thư tín thông thường. Đây là một thông báo trước từ Chưởng Ấn rằng một người đưa tin đặc biệt với một lá thư bí mật của Hội đồng Triều đình đang trên đường tới đây, được hộ tống bởi lực lượng quân đội, anh ta sẽ đến đây đêm nay. Chúng ta hãy hy vọng điều này có nghĩa là họ đã khám phá ra mục đích của Ngự Sử trong chuyến thăm bí mật tại đây. Đối với việc nói cho anh biết sự thật, ta không thể đánh giá được những gì đang xảy ra! “
Viên thư lại đến và thông báo rằng kiệu của Địch công đang đợi sẵn sàng trong sân trước.
Quan phủ Bảo đang đợi họ ở đó. Ông cúi chào trong khi một tá lính canh bồng gươm chào. Hai mươi người mặc đồng phục đứng ở chiếc kiệu tráng lệ. Nó có một cái tán màu tím cao, chóp mạ vàng ba tầng.
‘ Thứ cồng kềnh này có thể đi qua cánh cổng nhà ông Lương không? “Địch công hỏi chua chát.
‘Một cách dễ dàng, thưa đại nhân!’ Bảo trả lời với một nụ cười. ‘Dinh thự Cố Đô đốc thực ra là một cung điện, được xây dựng theo phong cách cổ xưa. “
Quan án lầm bầm. Ông lên kiệu, tiếp theo là Quan phủ và Tào Can. Đoàn người chuyển động, đi trước là các lính canh đi theo bảo vệ.