Viên thư lại dẫn quan án và hai trợ lý của ông một cách trịnh trọng qua một mê cung hành lang vòng vèo có mái che. Sau khi họ đã vượt qua khoảng sân giữa, nơi các lục sự, người đưa tin và các lính canh đang làm việc nhộn nhịp trong ánh sáng của những chiếc đèn nhiều màu, anh ta đi qua một cánh cổng đường bệ và mời họ vào hội trường của Hội đồng lộng lẫy, được chiếu sáng rực rỡ bởi hàng chục giá nến cao.
Thứ sử, một người đàn ông cao, để râu với đôi vai tròn, rộng, đón quan án với một cái cúi chào cung kính khiến ống tay của chiếc áo choàng bằng gấm xanh lấp lánh, lộng lẫy của ông quét xuống sàn đá cẩm thạch. Phù hiệu vàng gắn với những cái cánh mũ trên đầu của ông ta rung rung gây ra tiếng leng keng. Ông và đại tá Triệu cùng với thư ký trưởng Tào của quan án Địch làm quen với nhau, lúc này ông cúi đầu một cách chiếu lệ. Sau đó, ông giới thiệu người đàn ông già ốm đang quỳ bên cạnh ông là Bảo Quang, quan phủ Quảng Đông, phụ trách chính quyền thành phố. Quan phủ quỳ xuống lạy chào.
Địch công bảo quan phủ đứng lên. Sau khi nhìn lướt qua một cách ngẫu nhiên vào khuôn mặt nhăn nheo đầy lo lắng của người đàn ông già, ông đi theo Thứ sử, người đang dẫn ông đến một cái ghế bành ở phía sau. Sau đó, Thứ sử tự mình đứng một cách kính cẩn trước bục, mặc dù ông là người có quyền cao nhất ở khu vực miền Nam, ông vẫn còn ở cấp bậc thấp hơn Quan án Địch, bây giờ là người đứng đầu bộ Hình, và đã hai năm kiêm nhiệm chức Thị lang của triều đình.
Quan án ngồi xuống, Triệu Thái và Tào Can đến đứng hơi xa nhau một chút, hai bên bục. Tào Can trông khá trang nghiêm trong chiếc áo choàng màu nâu dài của mình và cái mũ sa trên đầu. Triệu Thái đã đội chiếc mũ nhọn vào và lấy một thanh kiếm từ kho vũ khí của nha phủ. Chiếc áo giáp bó sát vừa vặn cho thấy chiếc vai rộng phồng lên và cánh tay cơ bắp của anh.
Thứ sử cúi chào, rồi nghiêm trang phát biểu: “Theo chỉ đạo của đại nhân, tôi đã gọi tới đây ông Lương Phú và ông Lâu Thái Khải. Ông Lương là một trong những thương gia giàu có nhất của thành phố này, ông ấy…
“Ông ta có phải là một thành viên của gia tộc Lương đã bị tàn sát gần như hoàn toàn bởi kẻ giết người khét tiếng đã từng giết chín mạng người không?” quan án cắt ngang. ‘Ta đã xử lý trường hợp đó mười bốn năm trước, khi ta còn là quan án của Phổ Dương.’
“Một trong những vụ án nổi tiếng nhất của đại nhân!” Thứ sử nói một cách khéo léo. “Người ta vẫn nói chuyện về vụ đó ở đây tại Quảng Đông, với lòng biết ơn và lòng ngưỡng mộ! Không, ông Lương này thuộc về một gia tộc khác. Ông ta là con trai duy nhất của cố đô đốc Lương. ‘
“Một gia đình lừng lẫy, ‘Quan án Địch nhận xét. Ta từng là một người hâm mộ, ông tiếp tục, “Đô đốc là một quân nhân dũng cảm và là một chiến lược gia tuyệt vời. Ông được gọi là “Người chinh phục vùng biển phía Nam”. Ta mới chỉ gặp ông một lần, nhưng ta vẫn nhớ hình dáng phi thường của ông. Một người đàn ông mập lùn vai rộng với một khuôn mặt có cái trán thấp nhưng đầy vẻ tài năng ngầm và gò má cao. Nhưng một khi các ngươi được nhìn thấy đôi mắt sắc sảo của ông, các ngươi sẽ hiểu rằng các ngươi đang được thấy sự hiện diện của một người đàn ông thực sự vĩ đại! “Ông vuốt ria mép của mình, rồi hỏi:” Tại sao con trai của ông lại không tiếp tục truyền thống gia đình? “
‘Sức khỏe kém khiến ông ta không đủ năng lực cho một sự nghiệp quân sự, thưa đại nhân. Đó là một điều đáng tiếc, vì ông ta đã thừa hưởng được tài năng chiến lược của cha mình, chứng tỏ qua sự nhạy bén của ông ta trong việc quản lý công việc kinh doanh rộng lớn của mình. Và cỏn cả trong một tài năng khác là khả năng hiếm có của ông ta trong đấu cờ vua! Ông Lương là nhà vô địch cờ vua của tỉnh này. ‘Thứ sử lấy tay che miệng ho và tiếp tục “Tất nhiên một người đàn ông được nuôi dạy bởi ngài Lương không hạ mình để hướng dẫn à… hợp tác với các thương nhân man rợ. Nhưng ông ấy giúp cung cấp thông tin về tất cả những vấn đề rộng lớn hơn. Ông Lâu Thái Khải mặt khác có liên hệ chặt chẽ với các thương nhân nước ngoài, chủ yếu là người Ả Rập và Ba Tư. Ông không lo ngại nhiều, ông xuất thân từ một ờ… gia đình khá nhũn nhặn với một tư tưởng cởi mở, dễ hòa đồng. Tôi nghĩ rằng ông Lương và ông Lâu sẽ có thể trình bày cho đại nhân một hình ảnh đầy đủ một cách hợp lý về tình hình thương mại trong khu vực trong tầm kiểm soát của tôi. “
“Đây là một thành phố lớn,” quan án nhận xét ngẫu nhiên. “Ta đã nghĩ rằng nó có nhiều chuyên gia về giao thương với nước ngoài hơn là chỉ hai người.’’
Thứ sử liếc một cái nhìn nhanh vào ông. Ông ta lặng lẽ nói:
‘Giao thương với nước ngoài là việc được được quan tâm cẩn thận, thưa đại nhân. Có thể thấy rằng nó được triều đình kiểm soát. Đây là hai quý ông tạo ra những mối liên hệ đó. ‘
Triệu Thái tiến lên phía trước và nói: “Tôi được biết rằng một thuyền trưởng gọi là Ninh cũng được xem là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Tàu của anh ta đi qua đi lại giữa Quảng Đông và các cảng Ả Rập. “
‘Ninh?’ Thứ sử hỏi. Ông liếc một cái nhìn nghi vấn vào quan phủ. Ông Bảo từ từ vuốt chòm râu mỏng, rồi nói một cách mơ hồ:
“À đúng! Một thuyền trưởng nổi tiếng trong giới vận tải. Nhưng hình như anh ta đã ở lại đất liền ba năm trước và đang có một, ờ… cuộc sống phóng đãng. “
“Ta biết rồi,” Quan án Địch nói. Và với Thứ sử ‘Vậy, hãy để hai quý ông đây nói về việc mà đại nhân đề cập đến’.
Thứ sử ra lệnh cho quan phủ rồi leo lên bục và tự mình đứng bên phải Quan án Địch. Ông Bảo quay lại dẫn hai người đàn ông băng qua đại sảnh, một người tầm vóc nhỏ, rất gầy, và người kia cao lớn với một cái bụng phệ. Khi họ đã quỳ trước bục, quan phủ giới thiệu người đầu tiên là thương gia Lương Phú, và người đồng hành đẫy đà của ông ta là ông Lâu Thái Khải.
Quan án bảo họ đứng lên. Ông thấy Lương Phú có một khuôn mặt khá lạnh lùng nhợt nhạt với một bộ ria mép đen tuyền mượt và chòm râu mỏng. Đôi lông mày cong của ông và hàng mi dài bất thường làm cho nửa trên khuôn mặt của ông mang chút vẻ nữ tính. Ông ta mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh ô liu, trên đầu là một chiếc mũ sa đen cho thấy ông là người có một trình độ học vấn nhất định. Ông Lâu rõ ràng là một mẫu người khác hẳn, ông ta có một khuôn mặt tròn vui vẻ, tô điểm bằng một bộ ria mép tua tủa và cắt tỉa gọn gàng. Các nếp nhăn nhỏ bao quanh đôi mắt lớn không mấy thông minh của ông ta. Ông ta ưỡn người nhẹ và mồ hôi phá nát vẻ hoa mĩ của ông ta. Trang phục nghi lễ bằng gấm màu nâu nặng nề dường như đang làm phiền ông.
Quan án Địch nói một vài lời lịch sự, sau đó bắt đầu đặt câu hỏi với Lương Phú về tình hình giao thương. Lương nói về điều kiện tuyệt vời của Trung Quốc và những câu trả lời của ông nói về rất nhiều vào vấn đề. Ông ta dường như thông minh khác thường và thể hiện tư thế đĩnh đạc của một quý ông bẩm sinh. Ông ta nói với Quan án Địch rằng ông thấy ngạc nhiên là khu kiều dân của người Ả Rập tại Quảng Đông rộng hơn ông tưởng; ông Lương cho rằng đã có khoảng mười nghìn người trong số họ sống trong thành phố và vùng ngoại ô. Tuy nhiên ông cho biết thêm, số lượng đó dao động theo mùa, những thuyền trưởng cả Ả Rập và Trung Quốc đã phải ở Quảng Đông chờ qua mùa đông có mưa lớn trước khi đưa tàu đến An Nam và Mã Lai. Sau đó, họ tiếp tục đến Tích Lan, và từ đó đi thuyền qua Ấn Độ Dương đến Vịnh Ba Tư. Ông Lương cho rằng các thuyền buồm Ả Rập và Ba Tư là có khả năng chứa năm trăm người, tàu của Trung Quốc thậm chí còn nhiều hơn.
Sau đó đến lượt của ông Lâu. Ông dường như khúm núm trước người đồng nghiệp cao quý và lúc đầu có xu hướng khoe khoang nhiều hơn. Nhưng khi đến phần nói về việc kinh doanh, Quan án Địch nhanh chóng hiểu rằng ông là một con người khôn ngoan với khả năng nắm bắt rất tốt các vấn đề về tài chính. Khi Lâu đã nêu xong danh sách những sản phẩm nhập khẩu khác nhau của các thương gia Ả Rập, quan án nhận xét:
“Ta không thể hiểu làm thế nào ông có thể nói chuyện với tất cả những người nước ngoài. Đối với ta tất cả họ đều giống nhau! Thật là khá phiền để tiếp xúc hàng ngày với những người man rợ vô văn hóa đó! “
Lâu nhún cái vai tròn của ông ta.
“Trong việc kinh doanh họ phải dùng những điều cần thiết khi ta tìm họ, thưa đại nhân! Và một số người Ả Rập đã có được một chút ít văn hóa Trung Quốc. Hãy lấy Mansur, nhà lãnh đạo của cộng đồng người Ả Rập làm ví dụ. Ông ta nói ngôn ngữ của chúng ta trôi chảy, và ông ấy tiếp đãi rất tốt. Thực ra tôi sắp có một cuộc hẹn ăn uống tại chỗ của ông ấy tối nay. “
Quan án nhận thấy rằng ông ta di chuyển một cách khó khăn, và có vẻ sẵn sàng xin phép được nghỉ ngơi. Quan án nói:
“Rất cám ơn về những thông tin có giá trị của ông, ông Lâu. Ông có thể đi ngay bây giờ. Đại tá Triệu sẽ đưa ông tới bữa tiệc Ả Rập, nó sẽ là một trải nghiệm thú vị cho anh ta. Ông ra hiệu Triệu Thái và nói với anh ta bằng một giọng thì thầm “Tìm hiểu cách người Ả Rập được phân bố trên thành phố, và luôn giữ cho đôi tai và đôi mắt của anh mở to!
Sau khi một thư lại đã dẫn Triệu Thái và ông Lâu ra cửa, Quan án Địch nói chuyện một lúc với ông Lương về những chiến dịch hải quân của người cha quá cố của ông, và đã đánh giá thấp ông Lương. Ông quạt cho mình một lúc trong yên lặng. Đột nhiên, ông quay sang Thứ sử:
‘Chúng ta đã đi chặng đường dài từ kinh đô tới đây, và người Quảng Đông nổi tiếng là khá cứng đầu, và rất tự do. Nếu có thêm sự hiện diện của những người nước ngoài, ai cũng sẽ cho rằng giữ gìn hòa bình ở thành phố này không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. “
“Tôi không thể phàn nàn, thưa đại nhân. Quan phủ Bảo đây là một người quản lý có khả năng và có một đội ngũ nhân viên giàu kinh nghiệm, và đơn vị đồn trú của chúng tôi bao gồm những người lính dày dạn từ phương bắc. Đúng là người dân địa phương có chút bướng bỉnh đôi lần, nhưng họ rất tôn trọng luật pháp ở đây, và có một chút khéo léo nữa… “
Thứ sử nhún vai. Quan Bảo bắt đầu nói điều gì đó, nhưng rõ ràng đã thay đổi ý định của mình.
Quan án Địch gấp chiếc quạt của ông một cách nhanh chóng và đứng dậy. Thứ sử đưa Quan án và Tào Can tới cửa, người thư lại dẫn họ trở lại dãy nhà mà họ dành cho Quan án Địch.
Quan án yêu cầu anh ta đưa họ tới một gian lầu trong khu vườn nhỏ phía sau ngập tràn ánh trăng. Một hồ cá vàng nhân tạo đủ để làm nơi đó trở nên mát mẻ hơn. Khi họ đã ngồi xuống bàn uống trà chạm khắc bằng đá cẩm thạch cạnh lan can, Quan án Địch bảo viên thư lại lui ra. Ông nói một cách chậm rãi:
“Quả là một buổi họp thú vị. Ngoại trừ một thực tế là chúng ta đã biết có nhiều người Ả Rập ở đây hơn chúng ta mong đợi, điều đó gây phiền hà cho chúng ta rất nhiều. Hay ta đã bỏ lỡ một cái gì đó? “
Tào Can buồn bã lắc đầu. Sau một lúc, anh nói:
“Đại nhân đã nói với chúng tôi rằng cuộc sống ngoài xã hội của Ngự sử hoàn hảo, thưa đại nhân. Nhưng còn những gì về cá nhân của ông ấy? Trong trường hợp của một người đàn ông trẻ chưa lập gia đình… “
“Ta cũng nghĩ đến điều đó. Kể từ khi là một Thị lang, ta có tất cả các loại phương tiện đặc biệt, điều tra về cuộc sống riêng tư của ông ta là một vấn đề dễ dàng. Mặc dù ông là một quan viên đẹp trai, ông không bao giờ cho thấy một sự quan tâm nhỏ nào tới phụ nữ. Nhiều người trong các gia đình nổi tiếng ở kinh đô đã cố gắng để làm cho ông trở thành con rể của họ, nhưng vô ích. Cũng không phải ông say mê bất kỳ kỹ nữ quyến rũ nào, những cô gái tham dự vào các bữa tiệc cùng người đàn ông chức quyền ấy gần như mỗi đêm. Sự không quan tâm đó không bắt nguồn từ sự ác cảm bẩm sinh với phụ nữ, một điều không thường thấy ở người đàn ông trẻ đẹp trai như vậy. Lý do của việc không quan tâm này của ông ấy chỉ đơn giản là vì ông quá mê mải với công việc của mình. “
“Vậy ông ấy không có sở thích nào khác sao, thưa đại nhân?”
“Không, ngoại trừ một mối quan tâm lớn với những chú dế. Ông ấy có một bộ sưu tập tuyệt vời dế ca hát và dế chọi nữa. Đó là chủ đề được đưa ra trong cuộc trò chuyện cuối của ta với ông ấy. Ta nhận thấy có tiếng rúc phát ra từ tay áo của ông ấy, và ông đã cho ta thấy một con dế với một cái lồng nhỏ có các song bạc. Ông nói rằng ông luôn luôn mang nó cùng với mình, một con quý hiếm gọi là chuông vàng nếu ta nhớ không lầm. Ông… ‘Ông dừng lại và nhìn vào khuôn mặt hoảng hốt của Tào Can. “Có gì sai về điều đó à?” ông hỏi, ngạc nhiên.
‘Vâng,’ Tào Can trả lời chậm rãi “Chuyện tình cờ là trên đường tôi tới đây tôi đã gặp một cô gái mù bán những chú dế, cô ấy là người đã bắt được một con chuông vàng đi lạc đêm qua. Dĩ nhiên đó là sự trùng hợp, nhưng vì cô ấy nói với tôi rằng nó cũng là con rất hiếm, đặc biệt là ở miền Nam, nó có thể… “
“Tất cả tùy thuộc vào cách thức và nơi cô đã có được nó” Quan án Địch nói cộc lốc. “Nói cho ta biết nhiều hơn về cuộc gặp này! ‘
“Tôi gặp cô nhờ một sự cố gần chợ, thưa đại nhân. Cô tự bắt chúng, cô nhận biết các con tốt bằng cách ca hát của chúng. Trong khi đi ngang qua bức tường phía tây của chùa Văn Hoa, một ngôi chùa nổi tiếng ở phía tây thành phố, cô nghe thấy âm thanh đặc biệt được tạo ra bởi Chuông Vàng. Nó hẳn phải trốn trong một vết nứt nào đó trên tường, cô nói tiếng của nó nghe có vẻ sợ hãi. Cô ấy đã đặt một miếng mồi dụ dỗ và chú dế chui vào một quả bầu nhỏ. ‘
Quan án Địch không nói gì. Ông kéo mạnh ria mép của mình một lúc sau đó trầm ngâm nói:
“Dĩ nhiên đây là một sự rủi may. Tuy nhiên, chúng ta có thể loại trừ khả năng rằng nó thực sự là chuông vàng của Ngự sử đi lạc, nó đã trốn thoát khỏi lồng của nó trong khi ông ấy ở khu phố đó. Trong khi Triệu Thái đang thu thập thông tin tại bữa tiệc của Mansur, chúng ta cũng có thể xem qua ngôi chùa và xem xét liệu chúng ta có thể có được một đầu mối nào của nơi đó không. Dù sao, đó cũng là một trong những điểm tham quan lịch sử của thành phố, ta nghe nói vậy. Chúng ta có thể ăn bữa tối của chúng ta ở quán ăn nhỏ nào đó trên đường đi. ‘
“Ngài không thể làm điều đó, thưa đại nhân!” Tào Can phản đối, kinh ngạc. “Trước đây, khi ngài vẫn còn là một huyện lệnh thì không có vấn đề trong việc đi dạo vòng quanh một cách bí mật trong thành phố. Nhưng bây giờ, là một trong những quan chức cao nhất của đất nước, ngài thực sự không thể… “
“Ta có thể và ta sẽ làm thế!” quan án ngắt lời anh một cách ngắn gọn. “Tại kinh đô ta phải chấp nhận tất cả vẻ bề ngoài và hoàn cảnh của ta ở trụ sở mà không thể làm khác được. Nhưng chúng ta không ở kinh đô bây giờ, chúng ta đang ở Quảng Đông. Ta chắc chắn sẽ không để tuột cơ hội quý giá này để có thể thoát khỏi chức vụ của mình một chút! “Hãy ngăn mọi sự cản trở của anh lại bằng cách đứng lên nhanh nào”, ông nói thêm” Ta sẽ gặp anh trong phòng chờ khi ta đã thay trang phục xong.”