Nói chẳng phải khoe mẽ, chứ riêng khoản trí nhớ, khó ai bì kịp với James Bond nhà ta. Anh chàng có một phương pháp hữu hiệu ghi lại hàng ngàn số phôn trong đầu, ngay từ thời còn chưa gia nhập vào lực lượng Phản gián Hoàng Gia.
Rồi bao năm trôi qua, chúng càng lúc càng nhiều, cứ hằn sâu trong vỏ não. Mỗi số phôn gắn liền một loại công việc nào đó. Nhắc tới việc gì, anh chàng nhớ ngay con số ấy.
Giờ anh chàng đang lục tung tiềm thức tim kiếm số máy của Paula Vacker. Còn cô ta ấy à, chỉ là một cô nàng xinh đẹp, tính tình phóng khoáng, chẳng thèm biết tình báo, phản gián là cái quái quỷ gì.
Đứng nghiêng người trong căn phòng của khách sạn Inter-Continental, nằm về phía Bắc cuối đường Helsinki của hệ thống xa lộ cao tốc Mannerheimintie, anh chàng nhấc phôn lên, bấm số liên lạc.
Sau hai hồi chuông reo, giọng một cô gái vang lên ở đầu dây bên kia.
– Xin cho gặp Paula Vacker.
– Xin lỗi, ai gọi đấy?
– Tôi là James Bond.
– Xin chờ cho một chút.
Sau tiếng chuyển máy, chất giọng dưới dương của cô gái Bắc Âu văng vẳng, vẻ hớn hở:
– Ồ, anh James đấy à? Anh đang ở đâu vậy?
– Khách sạn Inter-Continental.
Không giấu nổi vui mừng, cô ta hỏi nhanh:
– Ngay ở đây sao? Ở Helsinki à?
– Ờ, anh thường nói xạo lắm à?
– Thật bất ngờ đấy, anh James. Anh tới đây làm gì?
Làm gì dám tiết lộ công vụ, anh chàng đành úp úp, mở mở:
– Chính anh cũng không ngờ. Lộ trình có thay dổi. Sẵn dịp tạt ngang Helsinki. Chỉ là chút đột xuất.
– Thật ư?
– Chớ còn gì nữa. Lẽ nào đến Helsinki, lại không nhớ tới cô em xinh đẹp Paula?
Bỗng cô nàng cười thích thú.
Trước mắt anh chàng hiện ra hình ảnh của Paula, đầu hơi ngửa ra, đôi môi đỏ mọng hé mở để lộ hàm răng trắng tinh, đều đặn như hẹt bắp. Cái tên Thuỵ Điển Paula Vacker nếu hiểu theo tiếng Anh chẳng phải là Paula xinh đẹp chứ là gì?
– Tối nay, em có rảnh không?
Đột nhiên cô nàng phá lên cười, vẻ hớn hở thoáng qua giọng nói:
– Với anh, lúc nào em chẳng rảnh. Nhưng có chút khó khăn đấy nhé.
Chợt nghe cô nàng nhắc lại chuyện cũ, James nhớ lại buổi đầu gặp mặt ở Luân Đôn, cách đây năm năm. Dạo ấy nàng xuân đang mỉm cười với thành Luân Đôn. Sắc vàng tươi của thảm hoa thuỷ tiên cứ phủ lấy công viên. Còn các cô em xinh đẹp, tung tăng trong bộ váy mới, khắp cả phố phường, công sở. Ngày trở nên dài bất tận khi Bộ Ngoại Giao mở tiệc chiêu đãi bọn tài phiệt quốc tế.
Ấy, thời buổi kinh tế thị trường là thế đó! Người ta tận dụng mọi cách để lên dây cót mấy tay đầu tư. Hôm ấy, anh chàng cũng có mặt.
Thật tình mà nói, đám MI 5 đã phái người tới đấy làm nhiệm vụ an ninh. Cục Phản gián cần gì phải nhúng tay vào. Nhưng mấy chiến hữu bên Bộ Ngoại Giao cứ nằng nặc gọi anh chàng đến cho xôm tụ. Có 007 vẫn chắc ăn hơn chứ sao! Đám quan khách toàn mấy tay tai to, mặt bự, lỡ có chuyện gì sơ suất e mất cả chì, lẫn chài.
Miễn cưỡng, anh chàng hứa:
– Ừ, thì đúng 5 giờ được chưa?
Kể ra, nhìn mãi các tay tài phiệt bụng bia, anh chàng đâm ra chán nản. Cũng còn may! Chúa đã nhỏ chút thương xót cho gã gián điệp ngoại hạng có máu đa tình.
Bóng hồng của Paula Vacker như nàng mẫu đơn kiêu sa hiện giữa đồi trọc, khô cằn sỏi đá. Trong bộ váy trắng muốt, làn da sạm nắng, sáng bóng của cô nàng thừa sức làm mấy công ty mỹ phẩm dẹp tiệm. Mái tóc vàng óng ả, mượt mà phủ dài ngang lưng, eo co thon thả, đôi mắt xám to tròn, đôi môi gợi dục, trông Paula thật sexy.
Đột nhiên, anh chàng đâm ra thắc mắc. Cô nàng tính chài mồi lão làm sao? Mấy em xinh đẹp ở Phần Lan vốn nổi tiếng hớp hồn mấy lão già hám gái. Mà hình như cô nàng tới bữa tiệc có một mình.
Nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười thật duyên dáng, anh chàng tự giới thiệu. James còn bịa ra lý do Ngài Bộ trưởng nhờ anh ta trông chừng cô nàng.
Ôi, đôi môi đỏ mọng sao mà quyến rũ nở nụ cười thật tươi.
Vâng, hai năm sau, tai Rome, Paula kể cho anh chàng nghe Ngài Bộ trưởng trong bữa tiệc hôm ấy cố tình đến sớm hơn một tí, tò vè cô ta khi quý phu nhân còn õng a, õng ẹo chưa kịp đến dự.
Dạo ấy cô ta lưu lại Luân Đôn non một tuần. Sau dăm ba lời đưa đẩy, anh chàng mời Paula dùng bữa khuya ở Ritz. Thấy cái gì cô ta cũng luôn miệng thốt lên “ trông là lạ”.
Khi trở về khách sạn, Paula dẫn anh chàng vào phòng ngủ bài trí diêm dúa, xa hoa. Ngả lưng xuống giường, James có cảm tưởng mình hệt như là tay lãnh chúa ở thế kỷ 15.
Vâng, một tuần thật lãng mạng, nhiều kỷ niệm trong đời chàng gián điệp đa tình 007. Chẳng bao lâu sau đó, họ như hình với bóng, chìm đắm trong men say ái tình. Cùng thích nhạc jazz, bơi thuyền, họ cùng nhau tới bờ hồ tìm chiếc thuyền độc mộc trong buổi tối thứ tư. Kỹ thuật chèo thuyền của anh chàng quả là tuyệt vời nhưng Paula đâu có kém gì. Như lạc vào mộng ảo, họ cùng nhau mơ màng trong giây phút thần tiên.
Rồi mối tình lãng mạn kéo dài mãi tới những năm sau đó. Tình cờ gặp nhau ở New York, cảng Dieppe tại Pháp mới mùa thu trước, họ cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn. Còn giờ đây là Helsinki, quê hưong của cô ta, lần đầu tiên anh chàng đặt chân đến. Chẳng biết có êm đềm, mộng ảo như những ngày tháng trước kia?
Chút ký ức xa xưa thoáng hiện về làm tâm trạng cứ bồi hồi, xao xuyến. Cất lân cái giọng mượt mà như hơi thở, anh chàng hỏi tiếp:
– Anh mời em ăn tối, được không?
– Để em chọn nhà hàng nhé?
– Nếu em thích.
– Anh tới đón em chứ?
– Ừ.
– Ở nhà em. Lúc 6 giờ 30. Anh còn nhớ địa chỉ không?
– Dĩ nhiên rồi cô em xinh đẹp, anh chôn sâu tận đáy lòng đấy.
– Anh nói như thế với bao nhiêu cô gái rồi?
– Nhiều lắm, không thể nào nhờ hết. Nhưng thành thật mà nói, anh luôn thích các cô gái tóc vàng.
– Anh là kẻ phản bội. Sao anh không ở khách sạn Hesperia của Phần Lan?
– Sao ở đó được? Mấy cái nút thang máy cứ làm người ta bị điện giật.
– Khách sạn Inter-Continental cũng thế thôi. Hãy cẩn thận đấy, anh James. Phòng tắm và mấy cửa sắt bên trong. Mùa này nơi nào cũng thế.
– Không sao đâu. Anh có mang dép.
– Thôi nhé, hẹn gặp lại anh lúc 6 giờ 30.
Nói xong, cô nàng cúp máy ngay. Chẳng để anh chàng có vài lời tình tứ. Ngay bên ngoài, trời rét buốt da, nhiệt độ dám đến âm 25 độ.
Thả lỏng người, anh chàng với tay lấy chiếc hộp sắt nằm trên bàn đặt cạnh giường, mồi một điếu thuốc. Ấy, thứ thuốc lá hợp gu này, anh chàng thường đặt mua ở công ty H. Simmons tại Burlington Arcadé. Căn phòng thật ấm cúng, dễ chịu. Rít một hơi thật sâu, anh chàng nhả từng ngụm khói về phía trần nhà.
Mới hồi sáng này, từ vùng Bắc Cực với nhiệt độ xuống dưới âm 40 độ C, anh chàng đáp máy bay đến Helsinki. Đây chẳng phải là chuyến đi thú vị, phải không nào? Đành chịu thôi!
Công vụ là thế đấy. Đợt tập huấn những kỹ thuật hiện đại của Cục Phản Gián diễn ra trong điều kiện khắc nghiệt của mùa đông ở vùng cực Bắc ít nhất là một năm. Gia nhập cùng với Trung Đoàn Bay 22 ở gần Hereford, James nhà ta còn phải thỉnh thoảng có mặt trên đội tàu chiến đặc biệt của Hoàng Gia ở Poole, Dorset nữa chứ.
Quái, khi chiến tranh kết thúc, Cục đã giãi thể phân đội mang bí số 00 với quyền được triệt hạ đối phương lúc thi hành công vụ. Thế nhưng ba con số 007 vẫn đeo bám anh chàng suốt đời.
Cứ mỗi lần hỏi tới chuyện này, ông Mười làm bộ tỉnh bơ. Giọng từ tốn, ông ta giải thích dông dài:
– Này 007, bác giữ cháu lại là có lý do đấy. Bác hoàn toàn chịu trách nhiệm mọi hành động của cháu. Cháu chẳng thể nào từ chối được. Nhân dân, đất nước vẫn còn cần đến cháu. Cuộc đời cháu đã gắn liền với mệnh lệnh của bác rồi. Nói theo từ ngữ chuyên môn, đấy là loại nhân viên chuyên giải quyết những vấn đề nhạy cảm trong thế giới tình báo quốc tế.
Giống như cuộc xung đột ở đảo Falkland vào năm 1982, với mưu trí và lòng can đảm, 007 đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Rồi sau đó, đám báo chí, phóng viên truyền hình cứ đưa tin loạn xạ, bát nháo lên. Nhưng có ma nào tìm ra được người hùng của chiến dịch đâu mà phỏng vấn.
Để giữ 007 luôn trong tình trạng tuyệt hảo về mọi mặt như thuở mới vào nghề, ông Mười cứ buộc anh chàng một năm tập huấn ít nhất một lần.
Quỷ tha ma bắt mấy chuyến tập trận chết tiệt! điều động, anh chàng lại phải lên đường trong khí trời rét tận xương tuỷ. Chẳng có chút thời gian chuẩn bị cho đợt thử thách gian khổ. Trong suốt mùa đông, các thành viên của đội đặc nhiệm SAS phải lao mình giữa mưa tuyết bão bùng ở Na Uy.
Trước khi lên đường, ông Mười đã căn dặn anh chàng thật kỹ: Một năm tập huấn trên vùng cực Bắc, không được héo lánh tới Phần Lan, nơi điệp vụ sắp diễn ra.
Thật tình mà nói, đợt tập huấn này cũng không đến nỗi nào. Chỉ là một tuần lễ gồng mình giữa thiên nhiên khắc nghiệt với hai gã SAS và hai tay nhân viên của SBS. Kể ra đám sĩ quan hải quân còn xui hơn anh chàng rất nhiều. Bí mật vượt qua biên giới của Na Uy và Thuỵ Điển, họ lén tới Phần Lan, họp mặt với anh chàng ở Lapland.
Trong suốt bảy ngày ấy, họ phải thắt lưng, buộc bụng, theo đúng nghĩa đen của cụm từ đó. Chỉ dùng những gì chứa sẵn trong loại thắt lưng đặc biệt họ đeo trên người. Bằng mọi giá, phải sinh tồn trong điều kiện băng giá khắc nghiệt với bao nguy hiểm không thể nào lường trước được. Rồi bốn ngày sau, dưới sự dẫn dắt của James, vừa chạy họ vừa thu thập hình ảnh, âm thanh suốt dọc biên giới Phần Lan cùng với một nhóm sĩ quan Nga. Chia làm hai nhóm, họ đi theo hai hướng khác nhau. Trực thăng sẽ đón mấy tay SAS và SBS tới một vùng xa hơn.
Còn anh chàng ấy à, nhận nhiệm vụ mới. Kể ra, công việc tại Phần Lan cũng chẳng có gì nhiều. Lái “Con Thú Bạc”, anh chàng thường gọi chiếc Saab Turbo, vòng vòng mỗi năm quanh vùng cực Bắc, gần khu trượt tuyết Rovaniemi ở Phần Lan.
Trước giờ, anh chàng vẫn chưa tập chạy nó lần nào. Muốn đặt xe, cũng chẳng có gì khó. Sau vài cú phôn đăng ký, trong vòng hai mươi bốn giờ anh chàng có được chiếc xe với đầy đủ các thiết bị. Rồi bay từ Helsinki tời Rovaniemi, anh chàng sẽ gặp mấy chuyên gia lái xe, chẳng hạn như gã bạn cũ Eril Carlsson và cái tay luôn chưng diện bảnh bao Simo Lampinen. Chà, muốn lái hết đường chạy theo quy định, ít nhất cũng mất vài ngày.
Sau khi có vài lời trao đổi với anh chàng to lớn, dềnh dàng Eril Carlsson, giám sát viên suốt chuyến hành trình với “Con Thú Bạc”, ngay từ sáng tinh mơ James phải rời khách sạn gần Rovaniemi.
Trong bộ đổ mùa dông ba bốn lớp với mấy thứ đổ lót Damart cách nhiệt xem chửng khó vận dộng. mặc tiếp bộ đồ thể thao, áo lạnh cổ tròn dày, đồ vét động bông trượt tuyết, chân mang đôi ủng cao Mukluk, tay xỏ cặp găng Damart, lưng đeo chiếc nịt da được thiết kế đặc biệt dành cho nhóm SAS và SBS, anh chàng quẩy túi xách nhỏ chứa mấy đồ dùng cần thiết. Bước lệch bệch trong đám tuyết cao quá gối, anh chàng cố giữ đúng hướng đi trên lối mòn nhỏ hẹp đã từng làm dấu sẵn vào ban ngày.
Ậy, chỉ sai một bước chân về bên trái, phải, kể như đời của 007 đành chịu ướp xác trong đống tuyết cao quá đầu. Xa xa ở đằng kia là chiếc xe trượt tuyết kềnh càng. Ôi lạy Chúa, một khi nó đã tắt máy, thật khó xoay qua, trở lại.
Mất đúng mười phút, James mới kéo nó ra khỏi chỗ cất giấu giữa mấy cành cây cứng còn hơn thép nguội. Lôi nó ra đoạn dốc dài khoảng chừng cả cây số, vừa đẩy vừa nhảy ào lên chỗ ngồi, anh chàng gấp rút bỏ hai chân vào cái gạt bảo vệ.
Thật bình thản, chiếc xe trượt lăn dài với tốc độ kinh hoàng rồi dừng lại khi đã hết đà. Tới chỗ này đã khá xa với khách sạn, anh chàng bèn cho nổ máy, sau khi dùng chiếc đèn pin nhỏ và Compa định vị trí trên bản đồ.
Tăng ga, gạt cần số, James bắt đầu chuyến hành trình suốt hai mươi bốn tiếng để gặp đám đồng nghiệp đang chờ.
Rovaniemi quả là một địa điểm lý tưởng cho đợt tập lái. Từ thị trấn, ngược theo phía Bắc, bạn có thể đến những vùng đất hoang dã. Hoặc chỉ cần vài giờ trên chiếc xe trượt tuyết, bạn dư sức tới được vùng biên giới Nga-Phần Lan như Salla, điểm nóng của cuộc giao tranh khốc liệt vào những năm 39-40 giữa đám người Nga và Phần Lan.
Xa nữa về hướng Bắc, vùng biên giới không dễ gì vượt qua. Cả một địa ngục trắng đang chờ đón những người gan dạ nhất. Vào mùa hè, vùng Bắc Cực chẳng có gì thú vị. Còn vào mùa đông, khi bão tuyết nổi lên, thiên nhiên dường như muốn thử thách con người, đâu đâu cũng là cạm bẫy. Hai đợt tập huấn hắc ám với mấy gã SAS và SBS cuối cùng đã kết thúc.
Gân cốt như rã rời, James nhà ta chừng thấm mệt. Trong đầu anh chàng chỉ vang lên mấy chữ: NGỦ, NGHỈ, THƯ GIÃN.
Ước gì mình trở về được Luân Đôn, lăn mình trên chiếc giường ấm áp của căn hộ ở Chelsea. Nói là nói vậy, chứ hai tuần sau đó, trên đường tới Rovaniemi, anh chàng đột nhiên cảm thấy sung mãn. 007 muốn làm một việc gì đó cho vơi đi dòng nhiệt huyết đang cuồn cuộn chảy trong người. Mới vài giờ trước đây, James chân thấp, chân cao bước vào khách sạn Ounasvaara, văn phòng chính của ban chủ nhiệm mấy chiếc Saab, để lại lời nhắn cho Eril Carlsson, quá giang một chuyến xe đến phi trường, mua ngay một vé tới Helsinki. Rồi từ đó, anh chàng có thể liên lạc trực tiếp với Luân Đôn.
Khi chiếc ĐC-50 đáp xuống sân bay Vantaa ở Helsinki, đâu đó khoảng 12 giờ 30 khuya, chợt anh chàng lại nhớ tới Paula Vacker.
Bước chân xuống cầu thang, anh chàng đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch. Đâu thiết cần phải quay trở về Luân Đôn vào lúc này. Mình vẫn còn đang nghỉ phép kia mà! Ông M chỉ bảo trở về càng sớm càng tốt, chứ đâu có hạn định thời gian. Ừ, trong vài ngày nữa, chắc chẳng ma nào thèm nhắc tới tên mình đâu.
Ra khỏi sân bay, đón chiếc tắc xi, anh chàng tới thẳng khách sạn Inter- Continental đặt phòng. Ngay khi gã phục vụ mang hành lý vào phòng, ễnh người ra trên chiếc giường ấm cúng, James phôn liền cho cô nàng xinh đẹp Paula Vacker. Mỉm cười, anh chàng lẩm bẩm:
– Ừ, 6 giờ 30 tại nhà của cô ta.
Ậy, James có ngờ đâu. Một cú phôn tới người tình cũ mời đi ăn tối đã làm cuộc đời của gã điệp viên siêu hạng bước sang ngã rẽ gay go, khốc liệt nhất trong vài tuần sau đó.