Rực Lửa Miền Băng Tuyết

CHƯƠNG 9 – CỨU HỘ



Đôi mắt mở to, miệng há hốc, tim anh chàng như thót lại trước cảnh tượng hãi hùng. Cả thân người trong bộ áo màu đỏ sẫm bị hất tung lên như miếng ghẻ rách rồi biến mất trong màn tuyết bay mịt mù.
Nghe tiếng nổ, mấy tay đứng chung quanh nằm rạp xuống đất. Mặt mày dáo dác như chiến trận nổ ra.
Vẫn đứng thẳng người bên cạnh James, Brad nâng màng chắn của cái ống nhòm lên che mắt. Giọng hắn hệt như lúc lâm trận, đang gọi máy bay tới cứu viện.
– Rivke kìa. Hình như là bất tĩnh. Vâng, mặt úp xuống. Bị chôn nữa người trong tuyết. Cách nơi nổ khoảng chừng trăm thước.
Anh chàng kéo cặp kính lên. Khung cảnh trước mặt giờ đã tỏ, tuyết dường như lắng đọng lại. Dáng người đằng kia nằm sải ra, bất động.
Chợt có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng:
– Khách sạn đã gọi cảnh sát và xe cứu thương. Khoảng cách không xa lắm nhưng không đội cứu hộ nào dám hành động. Lớp tuyết rất xốp. người ta phải dùng máy bay trực thăng.
Quay dầu lại, anh chàng thấy Mosolov đứng bên cạnh, tay giơ cao ống nhòm. Chuyện xảy ra quá bất ngở. Chính anh chàng cũng không nghĩ ra. Quả như lời thách thức của Paula qua cú phôn ban nãy: Hãy nói lời tạm biệt với Anni Tudeer.
Vâng, từ trước tới giờ, anh chàng vẫn lầm tin ả Paula. Rồi càng lúc, bộ mặt gian xảo của ả càng lộ ra. Vụ tấn công bằng dao ngay trong căn hộ 3A, ả bày mưu lừa anh chàng vào tròng. Rồi câu chuyện đêm qua giữa mình với Rivke, chẳng hiểu làm sao ả biết được. Với thời gian ngắn ngủi, ả sắp xếp vụ nổ ngay trên đường trượt. Con ả này biết quá nhiều thứ: biết mình ở đâu, biết cả Rivke sắp làm gì.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính ả có mối liên hệ trực tiếp với bộ tứ của chiến dịch Icebreaker. Hệt như kiểu gắn máy nghe lén. Có thể ả đang lẩn khuất đâu đây. Ngay trong khách sạn này hay ở vùng phụ cận gần thị trấn Salla, chĩa ông nhòm quan sát mọi người với gương mặt rạng rỡ.
Chợt nhớ ra việc gì, anh chàng quay sang hỏi Mosolov rồi nhìn về phía sườn núi.
– Ông bạn thấy thế nào?
– Phải đợi trực thăng đến. Đường trượt cứng nhưng chỗ Rivke rơi xuống, tuyết rất mềm. Không còn cách nào hơn. Gắt gỏng, anh chàng hỏi lại:
– Tôi không muốn nói tới chuyện ấy. Ông bạn nghĩ sao về vụ này?
Nhún vai qua lớp áo dày, Mosolov đáp lại tỉnh bơ:
– Một quả mìn. Khu vực quanh đây đâu có thiếu gì. Có thể chúng còn sót lại sau cuộc chiến giữa Nga và Phần Lan. Mà cũng có thể là Thế chiến thứ Hai. Dưới lớp tuyết dày là biết bao nhiêu điều bất ổn. Thậm chí vào đầu mùa Đông, người ta cứ e dè khi đi ngang qua đây.
– Nếu như có kẻ báo trước điều này?
Vẫn dõi ống nhòm về phía Rivke, Brad lên tiếng:
– Vâng, có kẻ gọi điện báo trước cho James.
Dường như chẳng quan tâm, Mosolov cứ phớt lờ:
– Thế ư? Để chuyện đó tính sau. Mà đám cớm và xe cứu thương đâu kìa?
Hệt như lời nhắc tuồng, chiếc xe cảnh sát Saab của Phần Lan vừa trờ tới trước của khách sạn, cách ba người khoảng chừng vài bước.
Khi hai gã cớm bước ra, Mosolov bước ngay tới tiếp chuyện. Chẳng biết hắn nói gì bằng tiếng Phần Lan, ra dấu chỉ trỏ một hồi về phía Rivke.
Quay sang anh chàng, hắn tỏ vẻ bực tức:
– Trực thăng nữa tiếng sau mới đến. Mấy tay cứu hộ không biết làm ăn cái kiểu gì?
– Vậy chúng ta …
James chưa dứt lời, Brad liền nhảy vô họng anh chàng:
– Kia, nhìn xem. Cô nàng cử động. Hình như Rivke tỉnh rồi. Cố đứng dậy nhưng không được. Bị thương chân. Mình đoán thế đấy!
James vội hỏi Mosolov đám cớm có mang theo loa phát thanh không?
Sau một hồi xí xô xí xào, hắn quay lại, nói nhanh:
– Có đấy.
– Không thể chờ được nữa.Tôi sẽ cứu Rivke. Chuẩn bị loa phát thanh.
Thò tay vào túi, anh chàng lôi ra chiếc chìa khoá xe rồi phóng nhanh tới chiếc Saab Tubor. Tắt hệ thống báo động, James bước ra sau, mở cốp xe, lấy ra hai cuộn dây nút thắt và Schermuly Pains-Wessex, một cái trống to. Khoá cốp xe, bật hệ thống báo động lên, anh chàng chạy một mạch xuống cuối đường trượt tuyết.
Một tên cớm chờ sẵn ở đó, tay cầm cái loa Schermulyp Gravine với vẻ mặt hoài nghi.
Bỗng Brad hét lên:
– Nhìn kìa, Rivke định ngồi dậy nhưng lại không được rồi.
Đỡ lấy cái loa trong tay gã cớm, James khởi động rồi chĩa về phía dáng người đang nửa bò, nửa nằm phía đằng xa.
– Này Rivke, có nghe không? James đây. Giơ một tay lên coi nào!
Qua cái loa khuếch đại, tiếng của anh chàng cứ vang vọng trong khoảng không tĩnh mịch.
Phía xa kia, hình như Rivke chuyển động.
Vừa dùng ống nhòm quan sát, Brad vừa nói:
– Vâng, cô ta giơ tay lên rồi đó.
Dõng dạc, James nói từng tiếng một.
– Này Rivke, tôi sẽ bắn một sợi dây về phía cô đấy. Đừng sợ. Nghe xong, cô nhớ ra hiệu.
Lại một cánh tay vẫy vẫy.
– Khi sợi dây tới gần, cột chặt nó vào người. Rõ chưa?
Rivke nhấc cánh tay lên.
– Chúng tôi sẽ kéo cô xuống. Nếu có đau, giơ cả hai bàn tay. Nhớ không?
Quay sang mấy người kia, James bắt đầu giải thích cách dùng Schermuly Pains-Wessex. Ấy, đó là một thiết bị phóng dây hình trụ có tay cầm và hệ thống điều khiển ở phần chóp. Xé lớp vỏ bọc, anh chàng cầm lấy phần thân có rốc kết và hai trăm bảy mươi lăm thước dây cuộn sẵn bên trong. Kéo một đầu dây ra, hướng dẫn cho đám người kia cột nó vào cái cản sau của chiếc xe cảnh sát.
Xong, anh chàng bước tới trước, đứng ngay phía bên dưới chỗ của Rivke. Rút khoá an toàn ở phần cuối của tay cầm, James nắm lấy hệ thống điều khiển. Anh chàng nhấc đế của đôi ủng Mukluk lên, leo lên dốc bốn bước. Lớp tuyết rất mềm và sâu về phía phải của đường dốc. Ngay khi ấy, người anh chàng lún tới ngang lưng. Vâng, ngay vị trí này, cú bắn mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Cố gắng hết sức mình, James giơ cái ống trụ ra khỏi người, lấy đà. Sau khi canh chính xác, anh chàng bóp cò.
BÙUUUUNG …
Một tiếng nổ khô khốc vang lên cùng với bụm khói. Quả rốc kết bắn vào không trung mang theo sợi dây bay lượn vượt qua bờ tuyết. Tới dần sát người của Rivke, quả rốc kết rơi xuống. Ngay trong tích tắc, sợi dây như treo giữa khoảng không rồi đáp nhẹ bên cạnh cô nàng.
Thấy chừng đã ổn, James bước lui về phía sau, đỡ lấy cái loa.
– Nếu cô cột dây quanh người xong, giơ tay làm hiệu.
Tiếng của James vang vang vào khoảng không. Thấy lạ, nhiều người xúm ra xem. Người ra hẳn ngoài sân, kẻ lấp ló nơi cửa sổ của khách sạn.
Rồi văng vẳng phía xa là tiếng còi hụ của chiếc xe cứu thương Klaxon.
Quay mặt sang Brad, anh chàng nói nhanh:
– Cho mượn ống nhòm chút đi ông bạn.
Đỡ kấy nó từ tay của Brad, anh chàng điều chỉn tiêu cự rồi quan sát.
nằm trải ra, lún sâu đến thắt lưng, Rivke cố lết người khó nhọc về phía đầu dây. Vâng, sau một lúc khá lâu nghỉ lại nhiều lần, cô nàng cũng chộp được sợi dây.
Vừa theo dõi, giọng của James vang vang qua cái loa, động viên cô ta ráng lên.
– Cột ngang hông, Rivke. Thắt gút lại rồi kéo nó ra sau lưng. Làm xong nhớ giơ tay cao ra hiệu.
Mãi nhiều phút sau, cô nàng mới làm xong chút chuyện ấy.
– Vâng, giờ chúng tôi sẽ kéo cô xuống. Khi nào đau quá, đưa cả hai tay lên làm hiệu. Nhớ đấy!
Quay sang đám người còn lại, kiểm tra đầu dây cột vào cản xe cảnh sát, anh chàng kéo chầm chậm đoạn dây thừng.
Ngay lúc ấy, trên xe cứu thương, một đội cấp cứu bước ra, dẫn đầu là một tay bác sĩ trẻ tuổi, râu ria xồm xoàm.
– Xin chào bác sĩ. Ông sẽ đưa cô ta tới đâu?
Tay bác sĩ tên Simonsson đáp ngay:
– Chúng tôi làm việc tại một bệnh viện nhỏ ở Salla.
– Vâng, giờ tuỳ thuộc vào sức khoẻ của cô ấy. Không biết cô ta có chịu nổi không?
Mãi bốn mươi lăm phút sau đấy, James mới kéo được Rivke xuống dưới. Cô ta hầu như ngất xỉu giữa đống tuyết chạy thành rãnh sâu.
Cẩn thận, anh chàng xốc người Rivke ra khỏi đường trượt.
Rên rỉ rồi mở to đôi mắt nhìn anh chàng, Rivke cất giọng thều thào:
– Ồ, anh James. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
– Chẳng hiểu tại sao em lại bị ngã.
Kìa, từng đốm phỏng lạnh sưng phồng trên khắp gương mặt cô nàng.
Kéo anh chàng sang một bên, Simonsson bước tới cạnh Rivke. Quỳ xuống hai bên, Mosolov và Brad nâng cô ta lên.
– Cả hai chân bị gãy. Lại thêm phỏng lạnh. Thân nhiệt giảm đáng kể. Phải đưa cô ta đến bệnh viện ngay lập tức.
Nắm chặt lấy tay Simonsson, giọng anh chàng tha thiết:
– Vâng, trăm sự xin nhờ bác sĩ. Sau đó, tôi đến thăm cô ta được không?
– Không thành vấn đề.
Cô nàng lại bất tỉnh. Còn James chẳng biết làm gì, chỉ còn cách đứng nhìn đám cứu thương cáng cô ta đưa vào xe.
Hình ảnh dường như trung lặp trong đầu anh chàng: băng giá, tuyết lạnh, xe cứu thương hụ còi hướng ra cổng chính của khách sạn rồi vút khỏi tầm mắt.
Vâng, một kỷ niệm đau thương lại hiện về: trong cái nóng như đổ lửa, chiếc xe cứu thương bết đầy máu, hụ còi lao nhanh trên đường. Tại hiện trường, tên cảnh sát người Áo cứ hỏi không ngớt về cái chết của Tracy, người vợ duy nhất trong cuộc đời của chàng gián điệp đa tình 007.
Đã nhiều năm qua đi nhưng ác mộng vẫn còn đó hằn sâu trong ký ức. Mắt anh chàng mở đi, lòng dạ rối bời. Hai khung cảnh, hai nỗi niềm cứ đan xen lấy nhau, lúc ẩn, lúc hiện.
 
Rồi giọng của Mosolov vang lên, kéo anh chàng về thực tại.
– Này James, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm. Tự nhiên có chút rắc rối xảy ra, giờ nên sắp xếp lại mọi thứ.
Khẽ gật đầu, anh chàng bước từ từ về khách sạn. Tại hành lang, họ hẹn gặp nhau lúc 3 giờ tại phòng của Mosolov.
Về đến phòng, James mở xách tay, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, màu đỏ, hình chữ nhật từ ngăn kéo bí mật. Đó là VL34, thiết bị hiện đại nhất với kích cỡ siêu nhỏ, có thể dò tìm bất kỳ máy nghe trộm nào.
Hôm mới đến đây, anh chàng từng rà soát một lần nhưng VL34 lại báo âm tính. Giờ phải kiểm tra lại lần nữa cho chắc ăn.
Kéo ăngten ra, anh chàng khởi động máy và bắt đầu quét căn phòng. Chỉ vài giây sau, một chuỗi sáng nhấp nháy trên màn hình kèm theo tín hiệu chỉ về phía điện thoại. Thêm ánh sáng vàng hiện ra báo ngay vị trí ấy có một máy truyền tin và micrô. Rảo khắp phòng thêm lần nữa, James thấy không có tín hiệu nào đặc biệt phát ra.
Bước tới chỗ máy phôn, anh chàng cầm nó lên quan sát. Ngay lập tức, James tìm thấy một máy nghe trộm đời cũ có khả năng chuyển đổi ống nghe thành một máy phát tin hoạt động liên tục hai mươi bốn giờ. Phía đầu kia, người ta có thể nhận được bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất phát ra từ căn phòng này.
Gỡ lấy máy nghe, bước vào nhà tắm, James dùng gót giày đạp nó bẹp dí rồi vứt vào bồn cầu.
Thế là rõ rồi. Những gì anh chàng cùng Rivke trò chuyện đêm qua, kẻ địch đều biết hết cả. Nhưng bọn chúng gắn máy nghe trộm vào lúc nào? Với thời gian eo hẹp như thế, làm sao chúng có thể sắp xếp mọi thứ tấn công Rivke? Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng đã giăng bẫy ngay trong khách sạn này. Những gì bộ tứ bàn nhau ở Madeira, bọn chúng đều nắm được từng chi tiết nhỏ nhặt. Ai là thủ phạm? Mosolov hay là Brad? Vụ việc càng lúc càng rối lên như mớ bòng bong.
Không tìm được đáp án, mệt mỏi, anh chàng bước vào phòng tắm. Thay đồ xong, James nằm dài ra giường, mồi điếu Simmons. Rít được vài ba hơi, dịu nó vào cái gạt tàn, anh chàng nhắm mắt lại rồi thiếp đi …
Chừng tỉnh dậy, James thấy lúc đó gần đến 3 giờ chiều. Chợt nhớ ra điều gì, anh chàng bước tới điện thoại, xin tổng đài số máy của bệnh viện ở Salla.
Vài phút sau, đường dây từ phía bệnh viện bào tín hiệu.
– Tôi muốn gặp một bệnh nhân tên Rivke Ingber.
– Rất tiếc thưa ngài. Ở đây, chúng tôi không có bệnh nhân nào tên Rivke.
– Cô ta vừa nhập viện sáng nay. Một tai nạn xảy ra tại khách sạn Revontuli. Chấn thương do ngã từ đường trượt. Thân nhiệt giảm, bỏng lạnh, gãy hai chân. Một xe cứu thương cùng với bác sĩ … Để tôi nhớ xem. À, bác sĩ Simonsson.
– Thật là ngại quá, thưa ngài. Chúng tôi chỉ có năm bác sĩ. Nhưng không có ai tên là Simonsson.
– Ông ta còn trẻ, râu ria xồm xoàm.
– Có lẽ ngài nhầm lẫn chăng. Tôi vừa kiểm tra. Từ sáng tới giờ không có cú gọi khển cấp từ khách sạn Revontuli. Không có bệnh nhân nữ nào vừa nhập viện. Không có bác sĩ Simonsson. Ba bác sĩ ở đây đều luống tuổi. Họ đều có gia đình. Còn hai người nữa chuẩn bị năm tới về hưu.
– Gần đây còn bệnh viện nào không?
– Ở tận Kemijarvi mới có.
Khi James hỏi tiếp ba bốn bệnh viện ở vùng phụ cận, họ đều lắc đầu.
Quái, chuyện này là như thế nào?
Chuyển tín hiệu, anh chàng quay số của đồn cảnh sát địa phương. Đám cớm cũng không biết. Sáng nay, họ không cho bất kỳ xe tuần tra nào tới khách sạn Revontuli.
Chưa ra trận nhưng bộ tứ của chiến dịch Icebreaker đã kẹt vào một cái bẫy nham hiểm, xảo trá. Những con người dày dạn trên chiến trường tình báo giờ đành chịu bó tay? Kẻ địch thật độc ác. Mưu kế quá hoàn hảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.