Rực Lửa Miền Băng Tuyết

CHƯƠNG 8 – GÃ BRAD TIRPITZ



Dường như anh chàng hơi bị sốc. Trực giác báo cho anh chàng biết những lời của Rivke Ingber là sự thật. Dù sâu trong tiềm thức, anh chàng vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ. Con gái của lão Aarne Tudeer đã biết đâu là công lý, chính nghĩa. Chính Luân Đôn cũng xác nhận cô ả là nhân viên của Cục Tình báo Mossad.
Nhưng còn Paula Vacker thỉ sao? Nhiều năm qua với mối quan hệ hơn mức bình thường, anh chàng chưa nghi ngờ Paula điều gì. Một cô gái siêng năng làm việc, thích vui đùa, có cá tính.
Rồi những lời của Rivke sáng nay cứ như gáo nước lạnh dội lên đầu anh chàng. Thật tình mà nói, anh chàng không biết tin ai, bỏ ai.
Bước vào phòng tắm với tâm tư nặng trĩu, anh chàng làm vệ sinh lâu hơn thường ngày. Xỏ chiếc quần thụng vải chéo dày, áo thun cổ tròn và áo khoác da ngắn, anh chàng lấy khẩu P7 kiểm tra lại ổ đạn, bỏ thêm vài băng sơ cua vào túi quần sau, chân mang chiếc giày da mềm Moccasin rồi rời khỏi phòng.
Tới hành lang, dừng lại nhìn chiếc Rolex, anh chàng thấy đã gần 9 giờ 30. Hẳn văn phòng của Paula giờ đã làm việc.
Trở lại phòng, James bắt liên lạc với số phôn văn phòng của cô nàng.
Đầu dây bên kia vang lên lời đáp bằng tiếng Phần Lan.
– Xin lỗi, tôi muốn gặp Paula Vacker.
– Rất tiếc,thưa ông. Cô Paula Vacker đã xin nghỉ phép.
Anh chàng giả vờ thất vọng:
– Ồ! Tôi có hẹn với cô ấy. Cô ta đi đâu thế?
– Xin chờ trong giây lát.
Non phút sau, đầu bên kia đáp lại:
– Chúng tôi không chắc. Hình như đi trượt tuyết ở phía Bắc.
– Thế ư Cô ấy đi hôm nào?
– Thứ năm. Ông có muốn gởi lại lời nhắn gì không?
– Ồ, không. Để tôi gọi lại sau.
Vừa mới tính gác mày, James hỏi tiếp:
– Mà này, Anni Tudeer vẫn còn làm việc ở đó chứ?
– Thưa ông, Anni nào?
– Anni Tudeer, một người bạn của Paula Vacker.
– Xin lỗi, tôi nghĩ ông đã lầm. Ở đây không có ai tên đó.
– Cám ơn cô.
Hạ cái phôn xuống, gượng mặt anh chàng đăm chiêu. Thế là rõ rồi, Paula đã đi về phía Bắc. Cũng giống như bộ tứ của chiến dịch Icebreaker.
Qua cửa sổ, James nhìn khung cảnh trước mặt. Cơn lạnh ở vùng đất này hiện hữu quá, người ta có thể cắt nó bằng dao, dù bầu trời trong xanh, ánh nắng cứ chói chang. Rồi ánh nắng chiếu vào các tảng băng lấp la, lấp lánh.
Khoảng một giờ nữa, mặt trời sẽ lặn đi, nhường chỗ cho băng giá thống trị cả phần đất này của địa cầu. Lúc ấy, mưa tuyết có thể rơi thành từng mảng, từng mảng.
Xa xa ngoài kia là hàng ghế nâng treo lơ lửng trên dây cáp, sườn dốc thoai thoải. Những bóng dáng nhỏ xíu cứ tiếp tục lên xuống mấy chiếc ghế không ngừng chuyển động. Một nhóm khác đang buông mình theo đường rơi với thân mình chồm về phía trước, đầu gối cong lại. Rivke có thể là một trong những cái chấm nhỏ đang di động trên khung cảnh toàn một màu trắng, sáng lấp lánh.
Rời khỏi phòng, anh chàng đi xuống phòng ăn.
Ngồi một mình, tại cái bàn ở trong góc gần cửa sổ, Brad nhìn ra ngoài sân. Thấy James, hắn miễn cưỡng giơ một tay lên.
– Xin chào.
Gương mặt hắn cứ bất động, chỉ có đôi môi mấp máy:
– Mosolov gởi lời xin lỗi. Sắp xếp mấy cái mô tô nên tới trễ.
Chồm gần hơn, giọng hắn thì thầm:
– Có thể là tối nay hay sáng sớm ngày mai.
– Tối nay cái gì?
– Này anh bạn, Mosolov bảo tối nay bọn chúng chôm vũ khí từ căn cứ Blue Hare. Có nhớ Blue Hare không? Gần Alakurtti ấy mà.
– Thế ư?
Cầm lấy thực đơn lên, anh chàng chẳng biết gọi gì. Khi gã hầu bàn xuất hiện, anh chàng chỉ gọi những thức ăn thường dùng.
Nhích chiếc ghế lại gần hơn, Brad to nhỏ vào lỗ tai của anh chàng:
– Này James,mình có đôi điều muốn nói riêng với cậu.
– Chuyện gì?
– Felix Leiter gởi lời thăm cậu đấy. Cả Cedar nữa.
Cảm thấy ngạc nhiên nhưng anh chàng làm bộ tỉnh bơ. Felix Leiter, một nhân viên CIA cao cấp, vốn là người bạn thân của James ở Mỹ. Cedar, con gái
của hắn, cũng nối nghiệp bố. Trong một vài điệp vụ cộng tác với anh chàng, cô ta tỏ ra rất dũng cảm.
Rồi Brad lại tiếp tục:
– Mình biết cậu có ý nghi ngờ. Nhưng suy nghĩ lại đi. Mình là người cậu đáng tin cậy nhất ở đây, đúng không?
Khẽ gật đầu, anh chàng đáp cho có lệ:
– Có thể.
– Sếp của cậu nắm thông tin cũng khá tốt đấy. Langley đã chỉ dẫn mình kỹ lưỡng. Có thể chúng ta cùng chia sẽ một số tin tức giống nhau. Còn tên Mosolov ấy à, cứ giấu nhẹm mọi chuyện. Chúng ta phải hợp sức với nhau. Rồi hắn sẽ ngạc nhiên cho mà coi.
Đáp lại ôn tồn, James nói úp úp, mở mở:
– Thế chúng ta không làm việc chung với nhau sao?
– Đừng tin những người khác. Ngoại trừ mình, James nhé!
Khi gã hầu bàn mang lên cho anh chàng món trứng chiên, thịt nguội, bánh mì, mứt cam và cà phê, đột nhiên Brad im lặng. Chừng gã kia quay đi, giọng của Brad tiếp tục:
– Nếu ở Madeira, mình không nhắc tới lão bá tước dỏm đời, thử hỏi hắn có hé môi không? Mosolov không hề muốn chúng ta biết. Cậu có hiểu tại sao không?
– Không.
– Bởi vì Mosolov ăn ở hai lòng. Có một vài chi tiết cho thấy KGB dính vào vụ chôm chỉa vũ khí.
– Câu chuyện là như thế nào?
Dường như Brad khẳng định thêm những gì anh chàng bàn với Rivke.
Cười to miệng, Brad nói tiếp:
– Giống như một câu chuyện đùa. Theo lời của Moscow, có một nhóm hủ hoá trong Hồng Quân qua lại với cái gọi là Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã.
Cười khúc khích, hắn huyên thuyên:
– Dĩ nhiên, bọn chúng mắc bệnh hoang tưởng. Cuồng tín, tạm cho là như vậy. Hoạt động trong lòng nước Nga với tư tưởng của đám khủng bố phát xít. Bọn chúng đứng đằng sau vụ chôm vũ khí lần đầu tiên ở Blue Hare. Bọn chúng đã bị dính cho tới một điểm …
– Điểm nào?
– Bọn chúng đã bị bắt nhưng toàn bộ sự kiện bị giấu nhẹm. Một kiểu Mafia lũng đoạn chính quyền. Người của cậu đang the dõi bọn chúng phải không?
– Tôi cũng chẳng rõ.
Khều một miếng trứng bỏ vào miệng, anh chàng với tay lấy ổ bánh mì.
– Vâng, mấy cái tên dở hơi ở quảng trường Dzerzhinsky cho tới giờ vẫn giam giữ mấy tên sĩ quan bị bắt ở Blue Hare. Còn nữa, bọn họ chỉ thị cái chiến dịch kết hợp kỳ lạ này với tên tài xế là Mosolov.
– Mosolov sẽ thất bại à?
– Không những thế, hắn còn chắc chuyến hàng sắp tới sẽ tiếp tục chuyển ra khỏi căn chứ Blue Hare. Có thể hắn còn bị phục kích rồi chết trong băng giá. Đoán thử xem ai còn lại để hương lợi?
James nói đại:
– Chúng ta phải không?
– Đúng, nếu nói chung chung. Nhưng sự thật chiến dịch này là dành cho cậu đấy. Chẳng ai tìm ra xác của hắn đâu.
Anh chàng gật đầu hăng lắm:
– Giống hệt như những gì tôi nghĩ. Miệng thì nói cùng tôi theo dõi vụ chôm vũ khí nhưng trong bụng hắn còn một mục đích khác.
Đột nhiên Brad phát cười to, nhưng không có chút khôi hài:
– Chúng ta phải sát cánh bên nhau …
– Anh bạn cũng cần tôi?
– Đúng vậy, nếu cậu làm theo điều mình yêu cầu. Cứ giả vờ trước mặt của Mosolov rồi đi cùng với hắn sang bên kia biên giới. Được như thế, mình sẽ cản hậu cho cậu. Chiến dịch dứt khoát kết thúc rất ngon lành.
– Tôi còn một điều khá quan trọng cần hỏi:
Chính anh chàng cũng phải bật ngửa ra. Quái, diễn biến càng lúc càng phức tạp. Mới sáng nay, Rivke nài nỉ anh chàng, giờ tới Brad. Thế là sao? Xem chừng bộ tứ của Icebreaker toàn một lũ đầu thừa, đuôi thẹo. Mạnh ai nấy nghi kỵ nhau. Tên này không ngừng đâm thọc tên kia. Rồi bọn chúng muốn có thêm đồng minh.
Giọng thăm dò, Brad hỏi ngay:
– Chuyện gì?
Đột nhiên, ngoài cửa bước vào một đám khách. Quấn quýt cả lên, đám phục vụ săn đón họ giống như những ông hoàng, bà chúa. Vừa nhìn, anh chàng vừa tiếp tục nói:
– Còn Rivke thì sao? Chúng ta bỏ mặc cô ta trong băng tuyết với gã Mosolov.
Tròn mắt nhìn anh chàng, vẻ mặt hắn ngạc nhiên:
– Rivke có thể là một nhân viên tình báo của Mossad. Nhưng cậu thừa biết cô ả là ai rồi. Không lẽ Cục Phản Giàn chưa nói gì? …
– Đứa con bị bỏ rơi của một sĩ quan Phần Lan làm tay sai cho phát xít Đức. Bố cô ta là một tên tội phạm chiến tranh?
Cao giọng, hắn đáp lại:
– Gần như là vậy.
– Vâng, chúng ta biết tỏng chuyện này. Nhưng cô ả đang phục vụ cho ai, chúng ta vẫn không rõ. Kể cả Mossad, đúng không?
– Mình từng gặp đám lãnh đạo Mossad. Mình sẽ kể cho cậu nghe một chuyện, chính bọn họ còn không biết nữa là.
Trầm tĩnh, anh chàng khẳng định:
– Tôi tin cô ta trung thành tuyệt đối với Mossad.
Hơi khịt mũi, hắn ra vẻ khó chịu:
– Tạm cho là như vậy đi. Nhưng còn cái lão ấy?
– Lão nào?
– Lão tự xưng là bá tước Konrad Von Gloda, tên đứng sau lưng mấy vụ chôm vũ khí, Không chừng lão là chỉ huy trưởng của bọn NSAA. Von Gloda, một sĩ quan SS của Đức Quốc Xã.
– Thế ư?
– Sếp của anh bạn không nhắc tới chuyện này?
Nhún vai, anh chàng chợt nhớ lại lời của ông M trong cuộc họp. Vâng, có vài nguồn tin liên quan tới tên bá tước Von Gloda bí hiểm nhưng tất cả chỉ là lời đồn.
Vẻ soi mói, đôi mắt Brad nhìn anh chàng chằm chằm:
– Cậu gặp rắc rối rồi đấy. Mình xin bật mí chút nghe, Cái ông bố từng bỏ rơi cô ả Rivke chính là bà tước Von Gloda. Giống như một vị chúa tể vùng băng giá trong chuyện dã sử ấy. Một biệt hiệu của Aarne Tudeer.
Vừa nuốt ngụm cà phê, vẻ mặt của anh chàng thoáng đăm chiêu. Nét căng thẳng hằn lên trên vầng trán. Nếu tay này không bịp mình, thế là Luân Đôn có phần thiếu sót rồi. Theo lời của ông M, tên bá tước Von Gloda ít nhiều có liên quan tới mấy vụ chôm vũ khí, vận chuyển chúng qua đường biên giới của Nga. Quái, sao anh chàng chưa hề nghe ông ta nhắc tới cái tên này kia chứ?
Làm bộ tỉnh bơ, anh chàng hỏi lại:
– Ông bạn dám chắc?
– Chuyện rõ như ban ngày, không chắc sao được …
Chợt hắn ngừng ngay lại khi có hai người khách vừa bước vào phòng ăn. Trông dáng vẻ, dưởng như họ là khách quen. Đám phục vụ chạy ùa tới chào đón.
– Tại sao ông bạn biết?
Hai khoé miệng của Brad lại nhúc nhích, Gương mặt hắn đầy vẻ bí hiểm:
– Nhìn đi James. Chính lão đấy, lão bá tước Von Gloda. Còn mụ đi bên cạnh là vợ lão.
Nuốt vội một ngụm cà phê, hắn nói tiếp:
– Dĩ nhiên, cái tên ấy chỉ là giả mạo. Theo tiếng Thụy Điển, Gloda có nghĩa là sáng chói. Nương theo ánh sáng đã lụi tàn của chủ nghĩa phát xít, giờ đây lão ngoi lên được chức chỉ huy trưởng NSAA. Vâng, một thứ giun dế, không hơn không kém. Bằng mọi giá mình phải bắt cho được lão này với đầy đủ chứng cớ.
Nhìn thoàng qua, cặp vợ chồng kia cũng khá ấn tượng. Ôm những chiếc áo lông đắt tiền trên tay, họ cứ như là đám chủ đất cai quản hết cả vùng Lappland. Điệu đàng, chảnh choẹ như mấy ông hoàng, bà chúa đã hết thời nhưng lại thích khoe mẽ, sĩ diện. lão Von Gloda cao to, vóc dáng lực lưỡng, lưng thẳng băng như khúc gỗ. Nếu dựa vào dáng vẻ, khó ai đoán được lão bao nhiêu tuổi. Đại khái, khá xồn xồn, từ năm mươi cho tới bảy mươi. Nước da rám nắng, gương mặt phương phi, mái tóc muối tiêu, cằm cương nghị, đôi mắt xám sắc sảo, vầng trán cao kiêu hãnh.
Khi nói chuyện với mụ già ngồi bên cạnh, lão chồm người, một tay ra dấu, tay còn lại giữ chặt vào thành ghế. Chà, tác phong có khác nào mấy tên Đức Quốc xã trong các bộ phim đâu chứ.
Rồi Brad lên tiếng:
– Cũng hách lắm, phải không?
Khẽ gật đầu, anh chàng thừa nhận. Dù không có dáng vẻ quý tộc nhưng lão có sức thu hút người khác.
Còn con mụ bên cạnh trông trẻ hơn lão khá nhiều, dù chẳng thể đoán ở độ tuổi bao nhieu. Thân hình mụ cũng còn ngon lành lắm. Người chưa đến nổi chảy xệ đầy mỡ. Hẳn mụ ta đã bỏ hàng mấy giờ liền mỗi ngày tập luyện, cố chống lại sức tàn phá của thời gian. Mái tóc dài, sậm màu phủ dài ngang lưng làm mụ cứ nhí nha, nhí nhảnh như mấy ả vừa mới dậy thì.
Bỗng một gã hầu bàn bước tới cạnh anh chàng.
– Xin lỗi, có phải ngài là ông James?
– Vâng. Chuyện gì thế?
– Có một cú phôn gọi đến. Ở bàn tiếp tân ấy. Một cô tên là Paula Vacker muốn gặp ngài.
Vội đứng lên, anh chàng thấy ánh mắt của Brad đang xoi mói.
– Chuyện gì vậy, bồ tèo?
Thản nhiên, anh chàng đáp ngay:
– Chỉ là một cú phôn từ Helsinki.
Quái, làm sao Paula biết mình ở đây?
Khi bước ngang qua bàn của cặp vợ chồng dáng vẻ lố bịch, ánh mắt của James cứ phớt lờ. Nhìn thẳng về phía trước, anh chàng làm bộ chẳng quan tâm.
Còn lão Von Gloda ấy à, cố ngước đầu lên nhìn gã thanh niên cao to, bảnh trai, bộ dạng ngầu đời.
Liếc ngang, anh chàng thấy vẻ gian giảo, thù ghét hiện rõ trên đôi mắt lão. Gớm, mình làm điều gì xúc phạm tới lão ta? Mặc xác lão đi!
Bước vào ngăn gọi điện thoại, anh chàng vội nhặt cái phôn lên.
– Paula đấy à?
Cô ả tiếp tân lên tiếng:
– Xin chờ cho một chút.
Sau khi nghe tín hiệu nối máy, anh chàng lặp lại:
– Paula đấy à?
Đường dây không rõ lắm. Một giọng nói vang vang có lẽ là của Paula, xuyên qua hệ thống thu âm:
– Anh James phải không? Từ giờ trở đi,hãy nói lời tạm biệt với ả Anni Tudeer.
Tiếp theo là tiếng cười ngạo ngễ, khiêu khích phát ra. Hình như cô nàng vừa gác máy nhè nhẹ?
Cau mày, James hỏi nhanh:
– Này Paula …
Thật vô vọng, đầu bên kia lặng câm. Chuyện quái gì thế? Hãy nói lời tạm biệt với ả Anni Tudeer?
Gương mặt của anh chàng căng thẳng: Rivke đang trượt tuyết … Ôi lạy Chúa!
James phóng nhanh về phía cửa ra vào của khách sạn. Vâng, anh chàng vừa định lướt ra ngoài, bỗng tiếng của Brad vang lên từ phía sau lưng:
– Này bồ tèo. Ăn mặc thế kia làm sao ra ngoài được. Bị chết cóng đấy.
– Cho tôi mượn quần áo một chút đi Brad …
– Chuyện gì thế?
Vừa nói xong, hắn bước nhanh về phía phòng giữ quần áo ở gần bàn tiếp tân.
– Sẽ giải thích sau. Tôi sợ Rivke gặp nguy hiểm trên đường trượt.
Vài phút sau, Brad quay ra với ủng da, khăn quàng cổ, áo khoác lông, mắt kính.
– Nói thử xem, liệu mình có giúp được gì không nào? Cậu về phòng thay đồ đi.
Ngay lập tức, hắn ngồi xuống tháo giày, mang ủng vào. Cái thằng Brad chết tiệt! Lúc mình cần, hắn lại làm eo. Không chút chậm trễ, anh chàng phóng nhanh về phía thang máy.
– Nếu gặp Rivke ngay dốc đứng, bảo cô ta xuống ngay.
Vỗ mạnh vào nút thang máy, anh chàng nhảy vào trong.
Vâng, chỉ sáu phút sau, thay đồ xong, James có mặt tại điểm đừng của cáp treo.
Hầu hết mọi người đang trở về khách sạn. Kia là bóng dáng của Brad cùng mấy gã nữa đứng gần túp lều bên dưới trạm cuối.
– Mình đã nhờ họ gọi điện lên đỉnh núi. Rivke vẫn còn ở trển. Cô ta đang xuống đấy. Rivke mặc bộ quần áo màu đỏ sẫm. Chuyện này là thế nào James? Có liên quan gì tới chiến dịch không?
– Đợi chút nữa đi.
Ngỏng cổ lên, xuyên qua cặp mắt kính, anh chàng cố dõi theo bóng dáng của Rivke. Từ sườn dốc chính xuôi qua khe núi tối sẫm cũng vào khoảng một cây số rưỡi. Đỉnh núi khuất hẳn tầm mắt. Xen kẽ với phần sườn thoai thoải có vái hàng thông mọc lác đác là những cạnh dốc gần như thẳng đứng. Đoạn dốc nhỏ cuối cùng non nửa cây số không khác gì đường chạy thẳng. Hai gã thanh niên trong bộ quần áo đen, đầu đội chiếc mũ lan vừa hoàn tất cú trượt nhanh. Vui vẻ, họ cười nói ầm ĩ.
– Rivke kia. Đấy bộ quần áo màu đỏ sẫm.
Xoay xoay chiếc ống nhòm, Brad dõi theo cái chấm nhỏ ở đường rơi cuối cùng. Ngẩng đầu lên, anh chàng nhìn theo. Đúng là Rivke đang xuôi theo dốc đứng, qua đường chạy thẳng, chuẩn bị lấy đà phóng cú nhảy dài.
Vâng, chỉ còn khoảng chừng nửa cây số. Ồ, khói tuyết chung quanh Rivke dường như bốc khói. Phía sau lưng cô nàng, chúng cuồn cuộn dâng cao.
Rồi ngay giữa mớ hoa tuyết trắng xoá, một ánh lửa loé sáng, bùng lên rực rỡ.
ĐÙÙÙÙNG …
Một tiếng nổ chói tai xé tan bầu trời yên tĩnh, vang vọng vào vách núi. ĐÙÙÙÙNG …
Cả người của Rivke bắn mạnh vào không trung cùng mớ tuyết bay tơi tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.