Tận Cùng Là Cái Chết
Chương III
Imhotep lắng nghe Sobek giải thích việc bán gỗ bằng một sự im lặng có vẻ bất thường. Mặt ông đỏ lên và thái dương đập mạnh.
Cái vẻ hờ hững, thoải mái của Sobek thật ra không vững vàng lắm. Anh định tỏ ra cao tay, nhưng đứng trước bộ mặt cha với đôi lông mày nhíu lại, anh do dự và nói lắp bắp.
Imhotep đột ngột ngắt lời anh một cách thiếu kiên nhẫn:
– Được, được, được rồi. Mày nghĩ rằng mày biết nhiều hơn tao, mày làm trái chỉ thị tao, mày luôn luôn vậy – trừ phi tao có mặt ở đây để coi sóc tận mắt – Ông thở dài – Tao chẳng thể tưởng tượng nổi chúng mày sẽ ra sao nếu không có tao.
Sobek vẫn bướng bỉnh tiếp tục:
– Đã có cơ hội để thu nhập lớn hơn. Con phải liều chứ. Người ta không thể luôn luôn vụn vặt và cẩn thận quá.
– Sobek, mày có bao giờ thận trọng đâu. Mày luôn khinh suất và quá táo bạo. Phán đoán thì bao giờ cũng sai.
– Con đã bao giờ có cơ hội để thử phán đoán của con đâu mà biết đúng hay sai?
Imhotep đáp khô khan:
– Thì vừa rồi mày đã làm đó. Ngược lại với mệnh lệnh trong thư của tao.
– Mệnh lệnh? Luôn luôn phải nhận lệnh sao? Tôi là một người lớn chứ không phải con nít.
Mất bình tĩnh, Imhotep đáp lớn:
– Ai nuôi mày ăn? Ai cho mày mặc? Ai nghĩ đến tương lai chúng mày? Ai lo đến sự sung túc của chúng mày thường xuyên trong tâm trí? Khi nước sông hạ xuống và nạn đói đe dọa, không phải tao lo thu xếp gởi thực phẩm về Nam cho chúng mày sao? Mày may mắn mới có một người cha như tao – một người lo đến mọi sự. Và tao có đòi hỏi lại cái gì đâu? Chỉ muốn chúng mày làm việc nhiều, làm việc tốt nhất và tuân hành những chỉ thị của tao dặn thôi…
– Đúng rồi – Sobek cũng quát lớn – Chúng tôi làm việc cho ông như những đứa nô lệ để cho ông có thể mua vàng và nữ trang cho nàng hầu của ông chứ!
Imhotep nhào đến trước Sobek, người bừng lên vì giận dữ:
– Đồ mất dạy, mày dám ăn nói thế với cha mày. Cẩn thận không tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà. Mày đi nơi khác!
– Nếu cha không cẩn thận thì tôi sẽ đi. Tôi có ý kiến, tôi báo cha biết, những ý kiến hay có thể mang lại giàu có nếu tôi không bị buộc chặt bởi những sự thận trọng vụn vặt và chưa bao giờ được phép hành động theo mình lựa chọn.
– Mày đã nói hết chưa?
Giọng Imhotep có một điều gì bất thường khiến cho Sobek hơi xìu xuống, anh chỉ lẩm bẩm một cách giận dữ.
– Vâng, vâng. Bây giờ thì con không còn gì để nói nữa.
– Thế thì đi ra chăm nom đàn súc vật. Không có thì giờ để lười biếng đâu.
Sobek giận dữ bước ra. Nofret đang đứng không xa đấy và khi anh bước ngang qua, cô quay người lại nhìn anh và bật cười. Tiếng cười đó làm máu dồn lên người Sobek. Anh bước một bước giận dữ tiến về phía Nofret. Cô đứng im nhìn anh bằng cặp mắt lim dim khinh miệt.
Sobek làu bàu một vài tiếng trong miệng rồi quay ra. Nofret bật cười lần nữa rồi chậm rãi tiến tới gần Imhotep lúc này đang tập trung sự chú ý vào Yahmose.
Giọng ông giận dữ:
– Cái gì xui khiến con để cho Sobek làm theo cách điên rồ như vậy? Đáng lẽ con phải ngăn ngừa nó chứ! Cho đến giờ mà con cũng không biết là nó chẳng hề biết buôn bán gì cả sao? Nó cứ tưởng công việc xoay chiều theo ý muốn của nó.
Yahmose nói, giọng xin lỗi:
– Thưa cha, cha không biết cho nỗi khó khăn của con. Cha bảo con giao việc bán gỗ cho Sobek. Con nghĩ cũng cần phải để cho Sobek sử dụng phán đoán của nó.
– Phán đoán! Thử phán đoán? Nó không hề có phán đoán. Việc nó là phải thi hành từng chỉ thị một của cha. Và con, con có bổn phận phải kiểm soát xem nó có làm đúng như cha bảo không?
Yahmose đỏ bừng mặt:
– Con à? Con có quyền gì?
– Sao lại quyền gì? Quyền cha trao cho con chứ gì nữa?
– Nhưng con không hề có thực quyền. Nếu mà cha chính thức hỗ trợ con thay cha…
Anh ngưng bặt khi Nofret bước tới. Cô cầm một bông hoa anh túc và vày vò nó trong tay.
– Ngài đi với em ra ngôi lều nhỏ bên cạnh hồ chơi đi, Imhotep! Ở đó mát mẻ, có sẵn trái cây và rượu bia. Hẳn ngài đã chỉ dạy công việc xong rồi?
– Ừ, một phút nữa, Nofret, một phút nữa.
Giọng Nofret nhẹ và trầm.
– Đi ngay bây giờ. Em muốn ngài đi ngay bây giờ.
Imhotep có vẻ khoái trá và hơi bẽn lẽn. Yahmose nói thật nhanh trước khi cha kịp mở miệng.
– Con muốn chúng ta nói cho xong trước đã. Chuyện này quan trọng, con muốn yêu cầu cha…
Quay lưng lại với Yahmose, Nofret nói thẳng với Imhotep:
– Ngài không thể làm điều ngài muốn trong nhà này sao?
Imhotep cắt ngang Yahmose:
– Khi khác đã con ạ, để khi khác.
Ông đi với Nofret, để Yahmose đứng nơi mái hiên nhìn theo hai người.
Satipy từ trong nhà đi ra, tiến lại gần anh:
– Sao? Cô nóng nảy hỏi. Anh đã nói với ổng chưa? Ổng bảo sao?
Yahmose thở dài:
– Đừng nóng nảy, Satipy ạ, không phải lúc… thích hợp.
Satipy bật lên một tiếng giẫn dữ:
– Thì vậy. Đó là điều anh sẽ nói mà. Và anh luôn luôn nói như vậy. Sự thật là anh quá sợ cha anh, anh nhút nhát như một con cừu đấy. Anh chỉ biết kêu be be. Anh không đứng thẳng trước mặt ông như một con người. Anh có nhớ anh đã hứa với tôi như thế nào không? Tôi bảo cho anh biết trong hai đứa mình, tôi còn đàn ông hơn anh nhiều. Anh đã hứa: tôi sẽ yêu cầu cha tôi – lập tức – ngay ngày đầu tiên khi ông về!!! Và bây giờ thì…
Satipy ngừng lại để thở chứ không phải đã nói xong, nhưng Yahmose cắt ngang một cách nhẹ nhàng:
– Em nói sai rồi, Satipy ạ,. Anh đã bắt đầu nói với ba, nhưng bị cắt ngang.
– Cắt ngang? Do ai?
– Do Nofret.
– Nofret! Cái con đàn bà ấy. Lý ra cha anh không được để con vợ hầu của mình cắt ngang khi ông đang bàn công việc làm ăn với đứa con cả của mình. Đàn bà không thể dính dáng vào công việc làm ăn.
Yahmose ước chi chính Satipy làm theo cái châm ngôn mà cô vừa phát biểu một cách trôi chảy kia, nhưng anh không kịp có cơ hội nói ra thì vợ anh đã nói tiếp ào ào:
– Đáng lẽ cha anh phải nói điều đó cho cô ấy rõ.
Giọng Yahmose khô khan:
– Cha anh không tỏ ra khó chịu gì cả khi cô ấy chen vào.
Satipy tuyên bố:
– Thật ghê tởm! Cha anh hoàn toàn bị nó mê hoặc. Ông để nó tự tung tự tác.
– Cô ấy rất đẹp…
Satipy khạc:
– Ừ, trông cũng khá đấy. Nhưng không có tư cách. Vô giáo dục. Nó cũng cần biết nó thô lỗ với tất cả chúng ta như thế nào nữa.
– Có lẽ em, em cũng thô lỗ với cô ta.
– Tôi hết sức lễ độ. Kait và tôi đã đối xử với nó một cách lịch sự. Hừ, nó sẽ không có cớ gì đến nhõng nhẽo phàn nàn với cha anh đâu. Kait với tôi, chúng tôi sẽ chờ dịp.
Yahmose nhìn Satipy chăm chăm:
– Chờ dịp? Em nói thế là nghĩa gì?
Satipy vừa quay đi vừa cười một cách ý nghĩa:
– Nghĩa của phụ nữ chúng tôi, anh không hiểu đâu. Chúng tôi có cách, có vũ khí của chúng tôi. Nofret sẽ bớt mất dạy đi. Ngẫm cho cùng, cuối cùng thì cuộc đời một người đàn bà đi đến đâu? Sẽ trải qua xó bếp phía sau nhà, giữa những người đàn bá khác, vậy thôi.
Giọng nói của Satipy hàm ngụ một ý nghĩa đặc biệt. Cô thêm:
– Cha anh đâu có ở đây luôn… Rồi ông lại phải đi trông coi tài sản ở phương Bắc. Và lúc đó… chúng ta sẽ thấy.
– Satipy!
Satipy bật lên cười. Tiếng cười the thé, cứng cỏi, rồi bước vào trong nhà.
Bên cạnh hồ, bọn trẻ đang chạy nhảy, chơi đùa: hai đứa con trai của Yahmose, khỏe mạnh, đẹp, trông giống Satipy nhiều hơn giống cha, ba đứa con của Sobek, đứa bé nhất còn ẵm, và Teti, con của Renisenb, một đứa bé trai 4 tuổi, khuôn mặt đẹp và trang nghiêm.
Chúng cười đùa, hò hét, ném bóng cho nhau, thỉnh thoảng cũng có tiếng cãi vã hoặc có tiếng một đứa bé hét lên vì giận.
Ngồi nhấp nháp rượu bia, với Nofret bên cạnh, Imhotep thì thầm:
– Bọn trẻ chúng rất thích chơi bên hồ. Ta nhớ trước đây cũng vậy. Nhưng, chúng làm ồn quá…
Nofret chen lời ngay:
– Vâng, đúng ra chỗ này phải yên tĩnh cơ. Tại sao ngài không bảo chúng đi chỗ khác khi ngài ở đây? Nói cho cùng, khi ông chủ nhà muốn nghỉ ngơi thì mọi người phải tôn trọng điều đó chứ, ngài có đồng ý thế không?
Imhotep do dự:
– Ta… ừ…
Ý kiến đó mới mẻ với ông nhưng làm ông vui lòng. Rồi ông tiếp, giọng ngần ngừ:
– Thật sự ta cũng không để tâm – Ông thêm, giọng yếu ớt – Với lại chúng cũng quen chơi ở đây rồi.
Nofret nói nhanh:
– Khi vắng mặt thì được ngài ạ, nhưng em tưởng nghĩ đến tất cả những gì ngài đã làm cho gia đình, họ đáng lẽ phải biết trọng ông chứ, phải biết nghỉ đến sự quan trọng của ông trong gia đình chứ. Ngài quá hiền, quá dễ đấy.
Imhotep thở dài, ôn hòa:
– Đó chính là nhược điểm của ta. Ta không bao giờ nhấn mạnh quá đến hình thức bên ngoài.
– Và mấy người đàn bà kia, mấy người con dâu của ngài, lợi dụng sự tử tế của ngài. Họ phải hiểu rằng, khi ngài đến đây nghỉ ngơi, thì phải để ngài tuyệt đối yên tĩnh. Thế bây giờ em phải đến bảo Kait mang bọn trẻ đi nơi khác nhé? Cả những người khác nữa. Ngài sẽ hoàn toàn yên tĩnh và thoải mái ở đây.
– Nofret, em thật là một cô gái chu đáo, em thật tốt. Em luôn luôn biết nghĩ đến tiện nghi cho tôi.
Nofret dịu dàng:
– Ngài vui là em vui.
Cô đứng lên và đi đến bên Kait đang quỳ bên hồ nước nghịch một chiếc thuyền con bằng gỗ mà đứa bé con thứ hai của cô đang cố gắng thả cho nổi trên mặt hồ.
Nofret nói cụt lủn:
– Kait, chị mang mấy đứa trẻ đi khỏi đây nhé!
Kait ngước lên nìn cô, không hiểu:
– Đi nơi khác? Cô muốn nói gì? Chúng nó vẫn chơi ở đây xưa nay cơ mà.
– Nhưng ngày hôm nay thì không. Imhotep muốn yên tĩnh. Mấy đứa con của chị ồn ào quá.
Khuôn mặt bừ bự của Kait đỏ bừng lên:
– Nofret, cô liệu mà ăn nói đấy, Imhotep muốn trông thấy cháu nội của ông chơi đùa ở đây. Ông nói vậy.
– Ngày hôm nay thì không. Ngài nói tôi đến bảo chị mang cái mớ ồn ào này vào trong nhà, để ông có thể ngồi yên lặng thoải mái – với tôi.
– Với cô… Kait ngưng ngang, tự chận được những lời chị sắp văng ra. Rồi chị đứng dậy tiến lại chỗ Imhotep đang duỗi người nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Nofret theo sau.
Kait nói không rào đón:
– Người vợ hầu của cha bảo tôi phải đem mấy đứa nhỏ đi khỏi đây. Tại sao? Chúng chơi đây thì có gì là sai? Vì lý do nào mà phải đuổi chúng đi?
– Thế mà tôi cứ nghĩ rằng ý muốn của một ông chủ gia đình là đủ. – Nofret nhẹ nhàng nói.
– Đúng… đúng vậy. – Giọng Imhotep gắt gỏng – Tại sao ta phải giải thích lý do? Nhà này của ai?
Kait quay lại nhìn Nofret từ đầu đến chân:
– Tôi nghĩ chính cô ta muốn đuổi bọn trẻ đi.
– Nofret biết nghĩ đến sự thoải mái – sự vui thú của ta. Chứ trong nhà này thì ai thèm lưu ý đến điểm đó? Có lẽ ngoại trừ Henet ra.
– Thế nghĩa là bọn nhỏ không được đến đây chơi nữa?
– Chỉ khi ta nghĩ ở đây thôi.
Cơn giận của Kait bùng lên đột ngột:
– Tại sao cha lại để cho người đàn bà này lái mình chống lại máu huyết của cha? Tại sao để nó đến đây can thiệp vào mọi việc trong nhà này? Những việc xưa nay đã thành thông lệ…
Imhotep cũng đột ngột hét lớn. Ông cảm thấy cần phải tự bào chữa:
– Chính tao là người ra lệnh ở đây. Không phải mày! Tất cả chúng mày đều có thể tự ý làm điều mình thích. Xếp đặt mọi thứ sao cho thoải mái. Thế mà tao, ông chủ của căn nhà này, khi tao về nhà thì chẳng ai cần chú ý đến ý muốn của tao cả. Nhưng tao bảo cho chúng mày biết, tao mới là chủ ở đây. Tao ngày đêm làm việc, để lo cho chúng mày sung túc, nhưng chúng mày có biết ơn, có kính trọng ý muốn của tao đâu? Hừ, thoạt tiên thì thằng Sobek vô lễ, xấc xược với tao. Giờ đến mày, Kait, mày dám cộc cằn với tao. Tao nuôi nấng tụi mày để làm gì? Coi chừng đấy, không tao hết cung cấp cho tụi mày. Sobek mới đòi ra đi đó – cứ để cho nó đi và đem theo mày với lũ nhỏ luôn.
Trong một lúc, Kait đứng yên hoàn toàn. Không có một nét diễn tả gì trên khuôn mặt nặng và trống rỗng của chị. Rồi chị nói, mọi xúc động đều mất đi trong giọng nói của chị:
– Được rồi, tôi sẽ mang bọn trẻ vào trong nhà…
Chị bước đi một hai bước, dừng lại trước Nofret. Chị nói bằng một giọng thật thấp:
– Việc này do cô làm ra. Tôi sẽ không quên đâu. Không bao giờ quên đâu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.