TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI
TCHTBMG : 04
Fiona suýt nữa ngã vào con gái khi bước qua ngưỡng cửa sau nhà, tay xách một giỏ quần áo sắp sửa đem phơi. Meggie đang ngồi trên bậc cao nhất ở ngoài hàng hiên, đầu gục xuống, tóc rũ rượi, dơ bẩn. Fiona đặt chiếc giỏ nặng xuống, thở ra, đưa tay vẹt qua một bên phần tóc che khuất mặt Meggie.
– Nói cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy rả Bà hỏi bằng giọng mệt mỏi.
– Con nôn ra đầy áo của xơ Agathạ
– Chúa ơi! Fiona kêu lên, hai tay chống vào hông.
– Bà cũng đã quất cho con nhiều roi – Meggie nói không ra tiếng, nước mắt ràn rụa.
– Thật sạch sẽ quá – Fiona đứng lên khó nhọc xách chiếc giỏ quần áo đầy nắp – Meggie, mẹ không biết phải làm gì đây, rồi ba về sẽ cho một trận.
Nói xong bà băng qua sân đi về phía hàng dây phơi quần áo.
Meggie lấy tay quệt nước mắt; nhìn theo mẹ một lúc rồi đứng lên và đi xuống con đường dẫn đến lò rèn.
Frank vừa đóng móng xong cho con ngựa cái của ông Roberson thì Meggie xuất hiện. Anh ta quay lại và thấy Meggiẹ Những kỷ niệm không lấy gì tốt đẹp mà cậu ta từng trải qua ở nhà trường lại ập đến. Meggie quá nhỏ bé, mũm mĩm thơ ngây biết bao, và những gì Frank nhìn thấy trước mắt khiến anh không thể không nghĩ đến việc giết ngay xơ Agathạ Giết bà ta, giết bà ta thật sự. Anh ta buông mấy thứ đang cầm trong tay, tháo cái tạp dề bằng da ra và đến nhanh bên Meggiẹ
– Chuyện gì đã xảy ra em gái cưng của anh? Frank vừa hỏi vừa quì xuống trước mặt em gái.
Mùi nôn mửa xông ra từ em gái làm cho Frank cũng khó chịu nhưng cậu ta cố chịu đựng.
– Anh Frank – Frank – Frank! Cô bé nói như rên siết, gương mặt nhăn nhó đau đớn, và bây giờ nước mắt mới tuôn trào. Meggie nhào tới ôm ghì lấy Frank, và khóc không ra tiếng, nhưng lại rất đau khổ.
Khi Meggie dịu bớt cơn xúc động, Frank bế em gái đặt trên đống cỏ khô mùi dễ chịu, bên cạnh con ngựa cái của ông Roberson. Cả hai ngồi yên lặng nhìn con vật nhấm ở rơm. Đầu của Meggie ngả vào phần ngực trần êm ái của Frank.
– Tại sao bà ta phạt tất cả anh em mình hở anh Frank? – Meggie hỏi. Em đã nói là lỗi riêng của em mà.
Bây giờ thì Frank đã quen cái mùi toát ra từ chiếc áo của em và anh ta không còn chú ý nữa. Bất chợt, Frank đưa tay ra, lơ đãng vuốt mũi của con ngựa cái, đẩy nó ra khi nó có vẻ quá thân mật.
– Chúng ta nghèo, Meggie, đó là lý do chính. Các dì phước luôn luôn ghét học sinh nghèo. Nếu em còn đi học ở cái trường hắc ám đó của xơ Agatha vài ngày nữa, em sẽ thấy bà ta không chỉ nhắm vào anh em Cleary, mà cả anh em Marshall Mac Donald. Tất cả đều nghèo. Ngược lại, nếu chúng ta giàu, đi học bằng xe ngựa có mui sập sang trọng như dòng họ Ó Brien, các bà xơ sẽ nhảy tới ôm cổ chúng tạ Nhưng chúng ta không có điều kiện để tặng một cây đàn ócgơ cho nhà thờ, cũng không có những áo choàng lễ nạm vàng, hay một con ngựa, một chiếc xe cũ tặng cho các bà nữ tu dùng việc riêng, nên chúng ta chẳng là gì. Các bà muốn đối xử với chúng ta như thế nào tùy ý.
Cô bé ngái ngủ, hai mí mắt trì nặng xuống. Frank đặt em nằm trên đống cỏ khô và trở lại công việc của mình, trên môi điểm một nụ cười và cất tiếng hát nho nhỏ.
Meggie đang ngủ thì Pađy bước vào, tay lấm đầy phân vì ông ta vừa chùi rửa chuồng ngựa của ông Jarman.
– Mẹ con mới cho ba hay la Meggie bị phạt ở trường và bị đuổi về nhà. Con có biết lý do hay không?
Frank để cái trục xe qua một bên.
– Tội nghiệp nó đã nôn vào áo của xơ Agathạ
Pađy đổi sắc mặt, mắt nhìn thẳng về phía bức tường xa nhất như đang tìm một thái độ Rồi ông lại hướng mắt về phía Meggiẹ
– Con bé bị xúc động quá mức ngay buổi học đầu tiên chứ gì?
– Con không rõ. Nó đã nôn ở nhà trước khi đi và do đó làm cho cả bốn đứa phải trễ giờ. Chúng đến trường sau khi kiểng đổ. Mỗi đứa đều bị ăn sáu roi, riêng Meggie bấn loạn vì cho rằng nó là người có lỗi duy nhất đáng bị phạt. Sau buổi ăn trưa, Meggie lại bị xơ Agatha đánh một lần nữa, thế là Meggie của chúng ta đã trút toàn bộ bánh mì và mứt lên trên chiếc áo dài màu đen của xơ Agathạ
– Rồi chuyện gì xảy ra tiếp đó?
– Xơ Agatha đã tặng thêm một trận đòn cho Meggie và đuổi nó về nhà.
– Như vậy, Meggie đã bị phạt là đúng. Ba rất kính trọng các dì phước và ba cũng ý thức rằng chúng ta không có quyền chỉ trích hành động của các dì. Nhưng ba mong rằng các dì sẽ sử dụng roi thước bớt đi. Ba biết các dì phải khổ tâm lắm mới nhét được vào những cái đầu khó bảo của người ái Nhĩ Lan chúng ta một chút văn hóa. Dù sao đó là ngày đi học đầu tiên của Meggiẹ
Frank nhìn cha sửng sốt. Lâu nay chưa bao giờ Pađy nói chuyện với con trai lớn trong tứ thế giữa hai người đàn ông. Lần đầu tiên được lôi ra khỏi những oán giận thường xuyên đầy ắp, Frank hiểu ra rằng dù với bề ngoài cứng rắn, cha mình vẫn tỏ ra âu yếm Meggie hơn cả bọn con trai. Frank cảm thấy gần với cha hơn. Anh mỉm cười không có chút ẩn ý.
– Meggie là một đứa trẻ tuyệt vời phải không bả Pađy tán đồng một cách lơ đãng câu hỏi của Frank vì ông đang nhìn Meggiẹ Con ngựa cái nhe răng, hỉnh mũi thở phì phì; Meggie trở mình, lăn qua một bên rồi mởt mắt. Khi nhìn thấy cha đứng kế bên Frank, cô bé bật ngồi dậy, mặt tái nhợt vì sợ sệt.
– Sao cô gái bé nhỏ, con đã trải qua một ngày rất mệt nhọc phải không?
Pađy bước tới, bế Meggie lên và không khỏi giựt mình vì mùi tanh xông lên mũi. Nhưng ông nhún vai và ôm con gái vào lòng.
– Con bị đánh đòn bằng gậy… Meggie nói với chạ
– Này nhé, xơ Agatha cho ba biết đây chưa phải là lần cuối cùng đâu (ông đặt Meggie lên vai) – Bây giờ tốt hơn hết con xem mẹ có sẵn nước nóng để tắm không. Con gái ba mà hôi hám hơn cả chuồng ngựa của Jarman.
Những lần nôn mửa của Meggie đã mang lại một kết quả khá tốt. Xơ Agatha vẫn dùng roi đánh cô bé nhưng bây giờ bà luôn luôn giữ một khoảng cách đủ để tránh những hậu quả bất ngờ. Do đó mà sực mạnh của làn roi và sự chính xác đã không còn như trước.
Khi Meggie chưa đến trường thì Stuart là mục tiêu chính của ngọn roi trong tay xơ Agathạ Nhưng thật ra, Meggie lại là đối tượng hành hạ thích thú hơn, vì tánh hay mơ mộng và kín đáo của Stuart ít có chỗ sơ hở cho xơ Agatha khai thác.
Meggie quen tay trái. Đó là cái tội đáng trị nhất. Ngày tập viết đầu, khi cô bé cầm cục phấn lên, xơ Agatha đã lao vào cô bé như César lao vào lính Gaulois:
– Meghann Cleary, bỏ cục phấn xuống ngay! bà ta hét lên.
Thế là một trận chiến dằng lại diễn ra. Meggie quen tay trái, bất trị, không khoan nhượng. Khi xơ Agatha bẻ cụp bàn tay mặt của Meggie trên tám bảng, Meggie thấy đầu óc đảo lộn, khổng biết cách nào điều khiển bàn tay bất lực của mình làm theo đòi hỏi của xơ Agathạ Bà ta có làm gì đi nữa, bàn tay mặt của Meggie vẫn không thể kẻ được chữ Ạ Thừa lúc xơ Agatha vừa quay sang chỗ khác, Meggie nhanh hơn dùng tay trái viết một chữ A thật đẹp.
Nhưng cuối cùng xơ Agatha đã thắng. Một buổi sáng trong lúc các học sinh đang xếp hàng, xơ Agatha đến lắm lấy tay của Meggie kéo ra sau lưng rồi dùng một sợi dây thừng cột chặt lại. Xơ Agatha chỉ tháo dây khi chuông báo tan học vào lúc ba giờ chiều. Ngay giờ nghỉ buổi trưa, Meggie cũng phải ăn, đi dạo và chơi với một bên tay trái hoàn toàn bất động. Ba tháng sau, Meggie tập được viết bằng tay mặt khá ngay ngắn, theo những qui định do xơ Agatha đề ra. Để đảm bảo chắc chắn cô bé không sử dụng trở lại tay trái, bà ta tiếp tục cột như thế thêm hai tháng. Sau đó xơ Agatha tập hợp tất cả học sinh để đọc một tràng kinh, cảm ơn Đức Chúa Trời với lòng nhân từ của Ngài, đã chứng minh sai lầm của Meggie – Những đứa con của Đức Chúa Trời nhân từ đều sử dụng tay mặt; những người sử dụng tay trái là do quỷ sứ sinh ra, nhất là khi chúng có tóc màu hung. Năm học sắp hết, tháng 12 đến và ngày sinh nhật của Meggie cũng gần rồi. Như một thông lệ của gia đình khi sinh nhật của các con rơi vào một ngày đi học thì buổi lễ được dời qua ngày thứ bảy.
Quà sinh nhật của Meggie năm nay là một bộ tách dĩa với những hình vẽ đề tài Trung Quốc mà cô bé mong muốn từ lâu. Bộ tách dĩa ấy được đặt trên một chiếc bàn nhỏ xinh sắn màu xanh dương chung quanh có những chiếc ghế nhỏ. Tất cả do Frank làm cho em trong những lúc rỗi rảnh. Thế là Agnès mặc chiếc váy màu xanh mới, do chính mẹ. Meggie cắt và may, được đặt trên một trong những chiếc ghế ấy.
Hai ngày trước Noel năm 1917, Pađy trở về nhà đặt lên bàn tờ tuần báo và một chồng sách mượn của thư viện lưu động. Lần thứ nhất, việc đọc báo được chọn trước việc đọc sách. Tổng biên tập vừa áp dụng một công thức mới cho tờ tuần báo phỏng theo các tạp chí Mỹ. Ở phần giữa tờ báo được dành trọn để phản ánh tình hình chiến cuộc đang diễn ra.
Frank chụp lấy tờ báo và đọc ngấu nghiến các bài tường thuật.
– Thưa ba, con muốn ghi tên vào quân đội – Frank vừa nói vừa đặt tờ báo xuống bàn một cách lễ phép.
Fiona quay phắt đầu lại, làm đổ món ragu xuống bếp; Pađy giật nẩy mình trong ghế bành Windsor, ngưng đọc sách.
– Con còn quá trẻ, Frank, ông đáp lại.
– Thưa ba, con đã 17 tuổi. Con là một người lớn! Tại sao bọn Đức và bọn Thổ có quyền tàn sát quân lính của chúng ta như những con heo, trong khi đó con lại ở nhà ngồi bình yên? Đã đến lúc một thanh niên của dòng họ Cleary phải phụ vụ Tổ quốc.
– Nhưng con chưa tới tuổi, Frank – người ta không nhận con đâu.
– Nhận. Nếu ba không ngăn trở – Frank nói ngược lại một cách quyết liệt, mắt vẫn nhìn chạ
– Nhưng ba không đồng ý. Con là lao động duy nhất trong gia đình hiện naỵ Gia đình cần tiền do con làm ra. Con biết điều đó.
– Nhưng trong quân đội con cũng được trả lương.
– Lương lính hả? Pađy vừa hỏi vừa cười. Một thợ rèn ở Wahine có thu nhập nhiều hơn một người đi lính ở châu âu.
– Nhưng khi con ở đó, con có hy vọng đổi thay số phận thợ rèn của con! Đây là lối thoát duy nhất của con.
– Tất cả điều đó đều là chuyện tầm phào! Trời ơi, con không hiểu chút nào về những điều con đang nói. Ba sinh ra từ một đất nước trải qua một ngàn năm chiến tranh, do đó ba biết ba đang nói gì. Con có bao giờ nghe, các cựu chiến binh kể lại cuộc chiến của những người nông dân góc Hà Lan ở Nam Phi chống lại quân Anh? Con thường ra thị trấn Wahine; vậy lần tới con hãy tìm hiểu. Ba nghĩ điều đó sẽ rất bổ ích cho con. Ngoài ra ba có cảm tưởng bọn Anh không thích dùng người Tây Tây Lan; bọng chúng luôn bố trí lính Tây Tây Lan ở những nơi dễ chết nhất để tránh nguy hiểm cho mạng sống quí giá của họ. Cứ xem cái cách mà viên tướng Chwichell đã đưa quân lính của chúng ta đến một khu vực hoàn toàn không cần thiết như ở Gallipili thì cũngbiết. Mười ngàn người bị thiệt mạng trong số năm mươi ngàn. Tại sao lại phải đi chiến đấu cho cuộc chiến của Anh? Nước Anh đã giúp ích gì cho con, cái xứ gọi là Mẹ Tổ Quốc ấy, ngoại trừ việc hút các thuộc địa đến giọt máu cuối cùng. Nếu con đến nước Anh, con sẽ gặp ngay sự khinh bỉ vì con đến từ một xứ thuộc địa. Tây Tây Lan không hề bị đe dọa, kể cả úc.
– Nhưng con vẫn muốn vào quân đội.
– Con có thể muốn bất cứ điều gì nhưng con sẽ không rời khỏi nơi đây. Hay nhất là con quên đi tất cả những chuyện ấy. Hơn nữa con còn quá nhỏ để trở thành người lính.
Gương mặt của Frank đỏ gay, hai môi mím chặt lại, cậu ta cảm thấy đau khổ về chiều cao dưới trung bình của mình. Mới đây, một nỗi nghi ngờ đáng sợ lại xâm chiếm Frank. Mười bảy tuổi rồi mà Frank vẫn cao đúng một thước năm mươi chín, đó là chiều cao khi Frank được 14 tuổi; phải chăng mình không còn cao lên nữa.
Thế nhưng, công việc ở lò rèn đã mang lại cho anh một thể lực hơn hẳn vóc dáng của anh. Tuy nhỏ con nhưng Frank có một sức mạnh vô địch. Ở tuổi 17; anh chưa bao giờ bị đánh bại trong bất cứ một cuộc thi đấu quyền Anh nào. Frank được nhiều người khắp bán đảo Taranaki biết đến.
Pađy nhìn chăm chú Frank, cố tìm hiểu đứa con trai lớn của mình nhưng ông cảm thấy bất lực, Frank là đứa con “xa con tim” của ông nhất dù cho ông đã cố gắng không thiên vị bất cứ đứa con nào.
Cuộc tranh luận trên bàn ăn bỗng tắt ngang khi Pađy nhận xét về chiều cao của Frank; cả gia đình cúi đầu và im lặng khác thường, họ ăn món ragu thỏ. Meggie không ăn, mắt cứ nhìn Frank như lo sợ lúc nào đó anh mình có thể biến đi mất. Còn Frank, sau khi ăn sạch, ngồi nán lại một lúc cho đủ lễ, rồi đứng lên đi ra ngoài. Một phút sau tiếng rìu bửa củi vang vào tận trong nhà. Frank tấn công những khúc gỗ cứng nhất mà Pađy đã dự trữ để chuẩn bị đốt vào mùa đông, củi loại này cháy chậm.
Trong khi mọi người nghĩ rằng Meggie đã ngủ, cô bé lẻn ra khỏi phòng bằng ngã cửa sổ và đi đến vựa củi, nơi đây được coi là đáng kể nhất trong đời sống của cả nhà. Vựa củi chiếm khoảng đất rộng một trăm mét vuông, Frank đang đứng giữa bãi, chiếc rìu sáng loáng giơ cao hạ xuống nghe rít trong gió, những mảnh gỗ nhỏ văng tứ tung, lưng trần của Frank như thoa mỡ, mồ hôi chảy xuống từng giọt.
Meggie rón rén đến im bên chiếc áo sơ mi và áo lót của Frank vứt ở một góc, nhìn anh mình với chiếc rìu, Meggie không khỏi ngạc nhiên. Có đến ba cái rìu như thế sẵn sàng để thay vì vỏ cây bạch đàn có thể làm lụt đi nhanh chóng những cái bén nhất.
Frank tiếp tục làm việc gần như theo bản năng dưới ánh sáng hoàng hôn đang tắt lịm. Meggie né tránh nhanh nhẹn những mảnh gỗ nhỏ và chờ cho Frank khám phá sự hiện diện của mình.
Khi Frank quay lại để lấy một cái rìu khác thi anh ta bắt gặp cô em gái, ngồi đó im lặng trong chiếc áo sơ mi của Frank cài nút thật kỹ từ trên xuống dưới. Frank bước đến gần Meggie ngồi xổm xuống, chiếc rìu vẫn để giữa hai đầu gối.
– Em ra đây bằng cách nào hỡi cô bé lém lỉnh?
– Ngã cửa sổ. Em chờ cho Stuart ngủ mệ
– Coi chừng đấy, em sẽ trở thành một thằng con trai hư hỏng mất.
– Mặc kệ. Em vẫn thích chơi với bọn con trai hơn là buồn hiu một mình.
– Dĩ nhiên là thế.
– Có chuyện gì không Meggiẻ
– Frank, anh không đi thật chớ?
Meggie đặt hai bàn tay lên đùi anh mình và ngước nhìn bằng mắt âu lo, miệng mở lớn, còn nước mắt dã chảy xuống đầy lỗi mũi làm cho cô bé cảm thấy khó thở.
– Vâng có lẽ anh sẽ đi Meggie ạ – Frank trả lời dịu dàng.
– Anh Frank ơi, không nên! Mẹ và em rất cần anh! Nhà này không thể thiếu vắng anh được.
Frank mỉm cười dù biết khi nghe Meggie hồn nhiên lặp lại những lời nói giống hệt mẹ.
– Meggie, có những việc xảy ra không như mong muốn của chúng tạ Em phải biết điều đó. Trong nhà này các thành viên của gia đình Cleary đã được dạy phải làm việc chung nhau vì lợi ích của mọi người mà không bao giờ nghĩ đến bản thân mình. Anh muốn ra đi vì anh đã 17 tuổi, đã đến lúc phải tự lập. Nhưng cha không đồng ý. Người ta cần anh ở nhà vì lợi ích chung. Vì anh chưa đủ 21 tuổi nên anh phải nghe lời chạ
Meggie gật đầu thật nhanh, cố gắng hiểu cho được những điều mà Frank giải thích.
– Thế đấy Meggiẹ Anh đã suy nghĩ rất kỹ và anh sẽ ra đi, anh không thay đổi quyết định. Anh biết mẹ và em không muốn thiếu anh, nhưng Bob lớn rất nhanh rồi ba và các em sẽ không nhận ra sự vắng mặt của anh đâu. Chỉ có đồng tiền của anh kiếm đuợc là đáng kể đối với ba thôi.
– Thế là anh không thương ba mẹ và tụi em nữa sao hở anh Frank?
Frank quay lại ôm Meggie trong vòng tay, siết mạnh vào lòng, vuốt ve cô em gái với nỗi sung sướng. Hình như có gì quyện chặt vào như là sự tra tấn, pha lẫn đau buồn, cùng xót xa và cả đói.
– Không đâu Meggie! Anh thương em vô cùng, thương mẹ và em hơn tất cả mọi người cộng lại. Chúa ơi, phải chi em lớn hơn thì anh có thể giải thích cho em nghe. Nhưng có lẽ cũng may khi em còn bé bỏng như thế này… Đúng thế, như thế này vẫn tốt hơn…
– Em van anh, anh đừng đi Frank ạ.
– Meggie của anh, em không hiểu những gìanh đã nói à? Nhưng thôi, điều đó không quan trọng. Cái chính là em đừng nói cho ai biết em đã gặp anh. Em có nghe không? Anh không muốn nguời khác biết em đã ro chuyện này.
Meggie đứng lên, ráng nở nụ cười:
– Anh thấy cần phải đi thì cứ đi, anh Frank.
– Meggie, em nên trở về phòng và lên giường trước khi mẹ biết được em không có ở đó. Đi đi, chạy nhanh lên…!
Sáng hôm sau, Frank đã đi khỏi nhà. Khi Fiona vào đánh thức Meggie, nét mặt của bà căng thẳng, nghiêm nghị hơn lúc nào hết. Meggie nhảy ra khỏi giường như con mèo bị phỏng nước sôi và tự mặc quần áo vào không cần nhờ mẹ cài những chiếc nút nhỏ.
Ở bếp, mấy cậu con trai đã ngồi chung quanh bàn, buồn bã. Ghế của Pađy trống. Ghế của Frank cũng trống. Meggie im lặng rón rén ngồi vào chỗ của mình, răng cắn chặt vào nhau lo sợ. Sau buổi ăn sáng, Fiona ra lệnh cho các con dọn dẹp nhà. Ra phía sau nhà kho, Bob báo tin với Meggiẹ
– Frank đã đi rồi – Bob nói thật nhỏ.
– Có lẽ anh ấy chỉ đi Wahine – Meggie đặt giả thiết.
– Không đâu. Đồ ngu như bò. Anh ấy bỏ nhà ra đi để đăng vào lính. Anh cũng muốn lớn nhanh lên để có thể làm như Frank! Anh ấy may mắn lắm.
– Còn em thì thíc hanh ấy ở lại nhà hơn.
– Đúng quá, em chỉ là một đứa con gái.
Khi Meggie trở vào nhà, cô bé hỏi mẹ.
– Ba đâu rồi?
– Ba đi Wahinẹ
– Có phải ba đi để đem Frank về?
– Thật không có cách nào giấu chuyện bí mật trong gia đình này – Fiona cằn nhằn. – Không, ba không đi tìm Frank ở Wahinẹ Ba biết Frank đi đâu. Ba đi đánh điện tín cho cảnh sát và cho quân đội ở Wanganui. Lính quân cảnh sẽ mang anh con về đây.
– Mẹ ơi, con hy vọng rằng họ sẽ tìm ra Frank. Con không muốn Frank đi luôn.
– Không một ai trong chúng ta muốn Frank ra đi. Chính vì thế mà ba sẽ lo liệu những điều cần thiết… để người ta đưa Frank trở về đây. Tội nghiệp thằng Frank con tôi! Tội nghiệp Frank! Bà không nói với Meggie mà than vãn một mình. Tôi không hiểu tại sao trẻ con phải gánh chịu mọi tội lỗi của người lớn. Thằng Frank tội nghiệp của tôi, nó khác tất cả…
Ba hôm sau, cảnh sát mang Frank trở về! Cậu ta chống lại dữ dội như một con sư tử – theo lời của viên trung sĩ ở Wanganui kể lại cho Pađỵ
– Hắn ta đúng là một tên võ sĩ. Khi anh chàng biết được rằng Văn phòng tuyển binh đã được thông báo về trường hợp của hắn, hắn vọt chạy nhanh như một ngọn lao. Nếu hắn không xui rủi đụng đầu một toán lính tuần thì có lẽ đã thoát thân. Hắn chống lại dữ dội như một kẻ bị ma ám. Phải cần tới năm người mới còng hắn được. Anh ta quậy như làm xiếc.
Vừa kể lể một cách hấp dẫn, viên cảnh sát vừa tháo những dây xích nặng nề trả lại tự do cho Frank rồi đẩy Frank qua ngưỡng cửa. Frank bị loạng choạng và khi lấy lại thăng bằng anh đã đứng ngay trước mặt Pađỵ Cậu ta co rúm người lại như thể sợ bị phỏng nếu chạm phải thân thể của chạ
Các em của Frank đứng chung quanh nhà nhìn lại. Meggie âu lo không biết người ta có làm gì hại Frank không.
Frank quay sang nhìn mẹ trước hết, hai mắt màu đen và màu nâu pha trộn nhau trong một sự kết hợp chưa bao giờ được nói ra và cũng không bao giờ nên nói ra. ánh mắt khắt khe màu xanh của Pađy nhìn thẳng Frank vừa khinh miệt, vừa chua cay, như ngầm nói không thể chờ đợi gì khác hơn ở một đức con như thế. Mắt Frank nhìn xuống đất, chấp nhận cái quyền nổi giận của cha mình. Từ hôm đó, Pađy không nói chuyện với con trai ngoại trừ những câu cần nói.
Gặp lại các em mình, đó là điều hết sức khổ tâm với Frank vừa hổ thẹn, vừa khó chịu, như con chim lộng lẫy bay lên cao từ phương trời xa thẳm nào đó, rồi bỗng bị bắt phải quay về bị gẫy cánh, tiếng hót trở nên lặng lẽ.
Buổi tối như thường lệ, Meggie chờ mẹ kiểm soát xong các con đi ngủ, cô bé mới chuồn ra cửa sổ và băng qua sân sau; Meggie biết rõ Frank ở đâu giờ này. Ở một góc nhà khi, tránh mọi cái nhìn soi nhói, nhất là của chạ
– Frank, Frank, anh ở đâu? Cô bé hạ thấp giọng hỏi. Meggie bước vào nhà kho tối mịt, chân dò dẫm mặt đất với nỗi lo sợ chạm phải một con vật nào đó.
– Lại đây, Meggiẹ
Cô bé rất khó khăn mới nhận ra được giọng nói của Frank. Giọng nói ấy trước đây rất quen thuộc với Meggie bây giờ lại nghe đều đều, không còn sự nồng ấm trong đó.
Theo hướng gọi, Meggie đi lần đến chỗ Frank nằm rồi ngã vào lòng anh, hai tay ôm Frank, tay dài được bao nhiêu cô bé ôm hết bấy nhiêu.
– Frank ơi, em sung sướng quá vì anh đã trở về đây.
Frank tìm cách nằm sát hơn nữa dưới đống cỏ khô để có thể nhìn ngang mặt Meggiẹ Tay cô bé luồn vào tóc của Frank miệng kêu lên gừ gừ như con mèo con. Bóng đen dày đặc không cho Frank nhìn rõ mặt em, thế nhưng tình cảm của Meggie bỗng chốc phá tung những gút mắc trong lòng anh. Frank bắt đầu khóc, run rẩy toàn thân một cách đau đớn, nước mắt làm ướt áo cô bé. Meggie thì không khóc. Cái gì đó trong tâm hồn nhỏ bé của Meggie đã sớm chín muồi và cô bé trở thành một người khác có thể cảm nhận được niềm vui tràn ngập, dữ dội, ý thức rõ về sự cần thiết của mình. Meggie ngồi tay lay nhẹ đấu tóc nâu thân yêu, cứ thế cho đến khi nỗi đau ở Frank dịu bớt và tan vào khoảng trống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.