TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI

TCHTBMG : 29



Trở về Himmelhoch, Meggie chờ đợi và hy vọng. Cầu xin Chúa ban cho một đứa con! Một đứa con là giải quyết tất cả. Lời cầu nguyện có kết quả. Khi Meggie báo cho Anne và Ludwig tin này, cả hai rất vui mừng, nhất là Ludwig. Chính ông đã lo liệu đầy đủ quần áo tã lÃn ch³t, còn Anne thì sửa soạn căn phòng riêng cho đứa bé sẽ chào đời.

Nhưng thật xui xẻo, trong khi mang thai sức khỏe của Meggie không được tốt, có thể do thời tiết nóng bức, cũng có thể do buồn lo, Meggie không hiểu được tại sao như vậy. Tình trạng khó chịu ấy kéo dài cả ngày. Không những thế, Meggie còn có dấu hiệu tăng huyết áp. Theo bác sĩ Smith, tình trạng của Meggie nguy hiểm. Lúc đầu ông gợi ý nên đưa nàng vào nằm trong bệnh viện cho đến khi sinh nhưng sau đó nghĩ đến hoàn cảnh sống một mình của Meggie xa chồng và không có bạn bè, nên bác sĩ quyết định để nàng ở lại vì như thế thì Ludwig và Anne có thể chăm sóc cho nàng tốt hơn.

– Nhưng phải ráng gọi ông chồng về thăm cô ấy! Bác sĩ cằn nhằn nói với Ludwig.

Meggie viết ngay bức thư gửi Luke bái tin nàng đã có thai, và như mọi người phụ nữ nàng tin tưởng rằng dù không muốn nhưng khi có một đứa con thì Luke cũng sẽ hết sức vui. Nhưng bức thư trả lời của Luke chấm dứt mọi ảo tưởng. Anh ta giận dữ. Đối với cá nhân anh ta khi làm cha, nghĩa đơn giản là phải nuôi thêm một miệng ăn. Thái độ của Luke là viên thuốc đắng mà Meggie vẫn nuốt vì không có sự chọn lựa khác hơn.

Meggie cảm thấy mình bệnh hoạn, bất lực và không được thương yêu. Kể cả đứa con đang trong bụng mẹ cũng không thương nàng và nó không hề mong muốn được sinh ra. Meggie nghe bên trong những phản kháng yếu ớt của một con người nhỏ bé từ chối có mặt. Nếu còn sức để chịu đựng một chuyến đi bằng tàu hỏa dài ba ngàn cây số thì Meggie sẽ không do dự trở về với gia đình. Cuối tháng tám, bốn tuần trước khi Meggie trút gánh nặng, nàng bắt đầu thù ghét đứa con mà thoạt đầu nàng đã hết sức mong muốn và chờ đợi.

Có lúc, Meggie nhận ra tất cả chỉ là thảm họa; cố gắng gạt đi lòng tự ái dị hợm của mình và tìm cách cứu vãn những gì còn lại của những tan vỡ. Cả hai đã lấy nhau vì những suy nghĩ không đúng: Luke nhắm túi tiền của Meggie, còn nàng vì hờn dỗi, vừa muốn thoát khỏi Ralph nhưng đồng thời tìm cách giữ lại hình ảnh của Ralph.

Nhưng thật ra, trong khi không cảm thấy oán giận Luke thì càng lúc Meggie càng cảm thấy căm ghét Ralph. Mặc dù Ralph đã tỏ ra thông cảm và cư xử với nàng đúng hơn Luke nhiều. Chưa bao giờ Ralph có ý nghĩ làm cho nàng phải nhớ nhung đến ông; Ralph chỉ muốn mình được nhìn dưới một góc độ tu sĩ và một người bạn. Ngay cả trong hai lần Ralph ôm hôn nàng, trách nhiệm về những cái hôn ấy vẫn thuộc về Meggiẹ

Thế thì tại sao lại hờn dỗi Ralph làm gì? Tại sao nàng lại căm ghét Ralph chứ không phải Luke? Tại sao lại trách cứ Ralph về sự thôi thúc điên rồ đã đẩy nàng đi đến quyết định lấy Luke? Meggie có cảm tưởng nàng dã phản bội chính mình và phản bội với cả Ralph. Không thể lấy Ralph làm chồng, để được sống chung và có con với ông ấy thì có sao đâu? Ralph trước sau vẫn là con người nàng yêu thương, đáng lý ra nàng không nên đi tìm một ai khác thay thế.

Dù hiểu ra những sai lầm của mình, Meggie vẫn không xoa dịu được những thương đau. Cuối cùng thì chính là Luke. Làm sao nàng có thể vui sướng trong ý nghĩ đứa con ấy không hề mong muốn được chào đời? Thật tội nghiệp cho đứa bé. Có thể, khi ra đời, đứa bé sẽ được thương yêu chỉ vì đó là một con người. Nhưng nếu là con của Ralph thì sẽ thế nào? Chuyện không thể có. Ralph đã phục vụ cho một thiết chế nhất định biến con người ông ấy hoàn toàn thuộc về họ, kể cả cái phần họ không cần đến.

Đức Mẹ, đòi hỏi ở Ralph một hy sinh cho quyền lực, phủ định và hủy hoại con người của Ralph. Nhưng thôi một ngày nào đó, Giáo hội sẽ trả giá cho tham vọng của mình, một ngày nào đó sẽ không còn có những linh mục như Ralph, vì rằng những người này sẽ đánh giá đúng mức tính nam giới của họ để hiểu rằng điều mà Giáo hội đòi hỏi là một sự hy sinh vô ích, không có một chút ý nghĩa nào cả.

Đột nhiên, Meggie đứng lên, đi tới đi lui trong phòng nghỉ, tại đó Anne đang đọc một quyển sách cấm của Norman Lindsay.

– Anne, hãy gọi ngay bác sĩ Smith. Em sắp sinh.

– Chúa ơi! Em hãy lên nằm ngay ở phòng hai vợ chồng chị

Bác sĩ Smith đến trên chiếc xe cũ kỹ, có người nữ hộ sinh đi theo.

– Chị có báo cho ông chồng hay chưa? Vừa bước lên bậc thềm, bác sĩ Smith vừa hỏi Annẹ

– Tôi đã đánh điện cho anh ấy. Meggie đang nằm trong phòng của tôi, ở đó rộng rãi hơn.

Anne khập khiễng theo sau bác sĩ vào phòng. Meggie nằm trên giường, mắt mở to và không thấy có dấu hiệu đau đớn nào ngoại trừ hai bàn tay bị giật và thân người co rút lại. Nàng ráng ngước nhìn Anne mỉm cười. Anne nhận thấy trong đôi mắt nhìn chứa đựng sự sợ hãi.

– Em rất vui mừng được ở lại nhà, Meggie nói. Mẹ em chưa bao giờ đến bệnh viện để sinh. Em có nghe ba em kể, mẹ em đã quá đau đớn khi sinh Hal nhưng rồi cũng vẫn vượt qua cái chết. Nhất định em cũng thế. Phụ nữ dòng họ Cleary chịu đau rất giỏi.

Vài giờ sau, bác sĩ trở ra gặp Anne ngoài hiên.

– Cơn đau bụng của cô ấy kéo dài rất lâu và có khó khăn đấy. Thường sinh con đầu lòng đều gặp rắc rối đôi chút, nhưng trong trường hợp này thì nguy hiểm. Cô ấy rất cố gắng nhưng vẫn chưa sinh được. Ở bệnh viện Cairns có thể người ta đã áp dụng thủ thuật mổ để đưa đứa bé ra nhưng tại đây thì không thể làm được. Chính cô ấy phải đưa đứa bé ra một mình.

– Meggie vẫn tỉnh đấy chứ?

– Vâng! Một cô gái rất dũng cảm. Không một tiếng rên. Theo kinh nghiệm của tôi, những người phụ nữ dũng cảm nhất thường lại sinh nở khó khăn nhất. Cô ấy luôn miệng hỏi tôi Ralph đã tới chưa. Tôi phải nói dối với cô ta rằng nước sông Johnstone dâng lên rất cao chưa qua được. Nhưng hình như chồng của cô ấy tên Luke cơ mà.

– Vâng, đúng thế.

– Thế thì… có lẽ vì thế mà cô ấy luôn hỏi đến Ralph. Luke không mang lại cho cô ấy sự an ủi phải không?

– Đó là một thằng không ra gì!

Anne đứng nghiêng người, hai tay nắm chặt lan can. Một chiếc xe tắc xi vừa tách khỏi con lộ Dunny rẽ vào con đường đến Himmelhoch. Con mắt rất tỏ của Anne giúp chị nhận ra ở băng sau xe là một người đàn ông tóc đen. Chị kêu lên mừng rỡ.

– Tôi không tin vào mắt mình nhưng hình như Luke đã nhớ rằng hắn có một người vợ.

Bác sĩ Smith nói:

– Tốt hơn hết là tôi nên trở lên phòng với Meggie để cho chị đối đầu với hắn, Anne. Tôi sẽ không nói gì hết với Meggie đề phòng trường hợp không phải chồng cô ấy. Còn nếu đúng thật là Luke chị rót cho hắn một tách trà, còn rượu thì dành lại sau; rồi hắn sẽ cần đến.

Chiếc tắc xi dừng lại. Trước sự kinh ngạc của Anne, anh tài xế mở cửa và vội vàng vòng mở cửa xe phía sau để người khách bước xuống. Joe Castiglione, chủ nhân chiếc xe tắc xi duy nhất ở Dunny, ít khi tỏ ra lịch sự như thế.

– Thưa Đức cha, đã đến Himmelhoch. Anh ta vừa nói vừa rạp người xuống.

Một người đàn ông mặc áo thụng dài đen với thắt lưng màu đỏ thắm bước ra. Đúng lúc người này quay mặt lại, Anne hoa mắt lên, trong một giây phút tưởng rằng cái anh chàng Luke đang bày một trò gì đó đùa với mình. Nhưng chị nhận ra ngay con người này hoàn toàn khác Luke, lớn hơn Luke ít nhất mười tuổi.

– Xin lỗi có phải bà Mueller? Người khách hỏi với nụ cười trên môi, cái nhìn thật sáng và xa xôi.

– Vâng, tôi là Anne Mueller.

– Tôi xin được tự giới thiệu, Tổng giám mục Ralph, Khâm mạng Tòa thánh tại Úc. Tôi được biết có một phụ nữ, bà Luke O” Neill hiện ở nhà bà.

– Vâng, thưa ông.

Ralph? Ralph? Có phải chính Ralph mà Meggie đã gọi tên?

– Tôi là một trong những người bạn thân nhất của bà Luke O” Neill. Tôi có thể gặp mặt bà O” Neill được không thưa bà?

– Thưa… tôi tin rằng chị Luke sẽ rất vui mừng, Tổng giám mục. Trong hoàn cảnh bình thường hơn thì… nhưng lúc này, Meggie đang sắp sửa sinh và chị ấy đang trải qua một cơn đau dữ dội.

– Tôi biết trước có chuyện gì đó không lành! Ông kêu lên. Tôi linh cảm điều đó từ lâu và gần đây sự lo âu của tôi trở thành một thứ ám ảnh. Tôi phải đến tận nơi và nhìn tận mắt. Tôi xin bà cho tôi được đến bên chị ấy. Nếu chị cần nại một lý do, bà cứ nói tôi là tu sĩ.

Anne không hề có ý định cấm đoán vị Tổng giám mục vào phòng của Meggie.

– Thưa Đức cha đi theo tôi.

Ralph đi ngang qua vị bác sĩ và người nữ hộ sinh như không hề nhìn thấy họ, đến quỳ gối bên giường, đưa tay về hướng Meggie.

– Meggie?

Meggie vượt thoát ra khỏi cơn ác mộng mà nàng đang vật lộn và nhận ra gương mặt thương yêu, đang cúi sát xuống mặt mình, tóc đen và dày với hai chùm màu trắng hai bên thái dương nổi bật lên trong ánh sáng lờ mờ. Những nét thanh tú và quý phái, hơi khắc khổ, biểu hiện rõ hơn tính kiên nhẫn và đôi mắt xanh đắm chìm trong mắt nàng tràn đầy tình yêu nóng bỏng và chờ đợi. Làm sao Meggie lại có thể lầm lẫn Luke với Ralph? Không một ai hoàn toàn giống như chàng, không ai khác có thể thuộc về nàng; Meggie đã phản bội lại điều mà nàng đã cảm nhận ở Ralph. Luke là cái bề đục của tấm gương, còn Ralph rực sáng như mặt trời và đồng thời lại rất xa xôi. Trời ơi, sung sướng làm sao khi được nhìn thấy Ralph.

– Đức cha ơi, hãy giúp con – nàng nói.

Ralph cầm tay Meggie hôn say đắm, rồi áp bàn tay ấy vào má mình.

– Bao giờ cha cũng sẵn sàng, con biết điều đó, Meggie của cha.

– Hãy cầu nguyện cho con và đứa bé. Nếu có một ai đó có thể cứu con và con của con thì người đó chính là Đức cha. Đức cha gần Chúa hơn chúng con rất nhiều. Không ai ghét chúng con, chưa bao giờ có ai ghét chúng con, kể cả Đức cha cũng thế.

– Luke đâu rồi?

– Con không biết và cũng chẳng cần đến anh ta. Meggie nhắm mắt lại, những ngón tay vẫn bám chặt vào tay của Ralph nhất định không buông ra.

Nhưng bác sĩ đã đến vỗ nhẹ lên vai của Ralph.

– Đức cha, tôi nghĩ đã đến lúc Đức cha phải rời phòng này.

– Nhưng nếu sự sống còn của người này bị đe dọa, bác sĩ sẽ gọi tôi chứ?

– Tôi sẽ gọi ngay.

Ralph cùng Anne đi ra khỏi phòng. Ludwig từ vườn mía về. Anh tỏ ra hiểu biết hơn vợ, quỳ một gối xuống đất và hôn chiếc nhẫn của Đức Khâm mạng.

– Như thế Ngài là Ralph? – Anne chống nạnh dựa vào một cái bàn làm bằng tre, hỏi.

– Vâng, tôi là Ralph.

– Từ khi Meggie rơi vào những cơn đau, cô ấy cứ gọi một người nào đó tên Ralph không dứt. Thú thật lúc ấy tôi rất tò mò. Tôi nhớ rất rõ trước đây cô ấy chưa bao giờ đề cập đến cái tên Ralph lần nào. Trong trường hợp nào Đức cha đã quen biết Meggie? Và bao lâu rồi?

– Tôi biết Meggie khi cô ấy mới mười tuổi, chỉ ít ngày sau khi cô ấy đáp tàu từ Tân Tây Lan đến Úc. Nói cho đúng, tôi có thể khẳng định tôi đã biết Meggie qua những cơn bão lụt, hỏa hoạn, những lúc xúc cảm tột đỉnh, đi qua cái sống và cái chết. Tóm lại, tất cả những gì mà chúng tôi đều phải chịu đựng. Meggie là tấm gương mà tôi bắt buộc phải nhìn vào đó để thấy thân phận của con người tôi.

– Ngài yêu Meggie? Anne buông câu ấy với giọng ngạc nhiên.

– Mãi mãi vẫn thế.

– Một bi kịch cho cả hai.

– Tôi mong rằng chỉ là bi kịch cho tôi. Chị hãy kể cho tôi nghe về cô ấy. Chuyện gì đã xảy ra từ khi cô ấy lấy chồng? Nhiều năm rồi tôi đã không gặp lại cô ấy, nhưng tôi luôn có những lo âu về Meggie.

Nghe xong câu chuyện, Ralph thở dài nhìn cây cọ đong đưa theo gió rồi nói:

– Thế thì chúng ta phải giúp Meggie vì Luke đã chối từ. Nếu thật sự Luke bỏ rơi Meggie thì cô ấy sẽ được yên thân hơn khi về ở Drogheda. Tôi biết hai anh chị không muốn mất Meggie nhưng hãy vì Meggie mà thuyết phục cô ấy về với gia đình. Ngay khi trở về Sydney, tôi sẽ gửi một ngân phiếu cho hai anh chị nhờ trao lại cho Meggie, như thế tránh cho cô ấy bị khó chịu vì tiếc tiền của anh mình. Một khi trở về nhà, cô ấy muốn giải thích với gia đình thế nào tùy ý. Cầu Chúa, đứa bé được sinh ra nhanh chóng.

Thế nhưng đứa bé chỉ ra đời hai mươi bốn giờ sau, lúc Meggie đã hoàn toàn kiệt sức và đã chịu đựng tận cùng đau đớn.

Đứa bé – con gái – thật nhỏ bé và yếu đuối làm cho Tổng giám mục cảm thấy đau nhói trong lòng. Meggie! Meggie của ta. Meggie đau khổ, bị giày vò. Ta mãi mãi yêu em, nhưng ta không thể cho em điều mà Luke đã cho em, kể cả cái thân xác bị cấm đoán này.

Khi chỉ còn lại hai người, Ralph hỏi Meggie:

– Em đặt cho con tên gì?

– Justine.

– Một cái tên rất đẹp. Nhưng tại sao em chọn tên đó?

– Em đã đọc thấy đâu đó mà em rất thích.

– Em có vui sướng khi có con không, Meggie?

Trên gương mặt mệt mỏi của Meggie chỉ còn đôi mắt là sống động, dịu dàng, chứa đựng một thứ ánh sáng phớt đục, không hận thù nhưng cũng không có tình yêu.

– Có chứ, em rất sung sướng có đứa con này. Vâng em rất vui sướng vì em đã làm tất cả để có nó… Nhưng trong khi em mang nó trong bụng, em không cảm thấy chút gì là vì nó và nó cũng không cần em. Em không tin rằng Justine thật sự thuộc về em, cũng không thuộc về Luke hay bất cứ ai.

Một hồi lâu Ralph nói:

– Anh phải đi, Meggie ạ. Ralph nói nhỏ.

Đôi mắt màu nâu đanh lại, sáng lên. Nàng bĩu môi chua chát.

– Em đã chờ đợi trước điều đó! Thật kỳ lạ, hình như những người đàn ông dính dấp đến cuộc đời em đều luôn luôn như thế.

Ralph nghe đau trong lòng.

– Đừng chua cay, Meggie. Anh không ra đi để lại em trong một tình trạng như thế này. Dù đã xảy ra chuyện gì cho em trong quá khứ, em luôn giữ sự dịu dàng, đó là điều quí nhất của em đối với anh. Đừng thay đổi, không nên trở thành sắt đá vì tất cã những gì em đã phải chịu đựng. Anh thật đau xót khi nghĩ đến chuyện Luke không màng đến đây, nhưng em cũng đừng đánh mất đi sự dịu dàng đó. Nếu không em không còn là Meggie của anh.

Nàng tiếp tục nhìn Ralph thiết tha lẫn cả sự oán giận.

– Không đâu Ralph, em van anh! Em không phải là Meggie của anh đâu, em chưa bao giờ như thế cả! Anh không cần em và anh đã đẩy em vào tay của Luke. Anh coi em là gì? Một thứ nữ thánh hay một thứ nữ tu? Này anh nhé, không phải như vậy đâu. Em là một con người như mọi người và anh đã làm hỏng đời em. Trong suốt bao năm qua, em đã yêu anh và không chấp nhận ai khác ngoài anh, em đã chờ đợi… Em đã làm mọi cách để quên anh đi. Cuối cùng em đã lấy một người chồng mà em tưởng rằng có phần nào đó giống anh. Nhưng rồi anh ta cũng chẳng màng, chẳng cần đến em. Em có đòi hỏi quá đáng chăng với một người đàn ông mà mình muốn được yêu thương? Luke không xấu xa đâu, cũng không đáng ghét. Thật ra anh ta chỉ là một người đàn ông. Các anh đều như thế, những con bướm to đầy lông lá, đang bị ngọn lửa quái lạ khuất sau một tấm kiếng trong suốt thu hút mà các anh không hề thấy. Nếu cuối cùng các anh tìm được con đường vào tận nơi, các anh sẽ đâm đầu vào ngọn lửa, té xuống, chết thiêu. Trong khi đó thì ngoài kia trong cái mát dịu dàng của màn đêm, có đủ tất cả các thứ để nuôi sống các anh, có tình yêu và những con bướm nhỏ. Nhưng đàn ông các anh có thấy cái đó không, có muốn điều đó không? Không! Các anh quay trở lại với ngọn lửa, các anh cứ đâm đầu vào đó cho đến khi bị cháy và chết đi.

Ralph không biết trả lời thế nào với Meggie bởi rằng Ralph đã khám phá ra một khía cạnh khác thuộc về bản chất của Meggie mà trước đây ông hoàn toàn không biết. Cái đó có từ bao giờ? Phải chăng nó đã hình thành tiếp theo những thất vọng mà nàng đã trải qua sau khi Ralph bỏ rơi nàng? Meggie lại có thể thốt ra những điều đó ư? Ralph không đủ can đảm để nghe rõ từng lời, lòng Ralph hoang mang, mặc cảm phạm tội xâm chiếm tâm hồn.

– Em có nhớ hoa hồng mà em đã tặng cho anh vào buổi chiều anh rời khỏi Drogheda? Ralph âu yếm hỏi Meggie.

– Vâng, em còn nhớ.

Tiếng nói của nàng mất hẳn sức sống, ánh mắt mờ đi vì đau buồn. Ãnh mắt đó chiếu thẳng vào Ralph nhưng tâm hồn thì trống rỗng, vô vọng. Mắt Meggie lờ đờ như đôi mắt của Fiona mẹ nàng.

– Anh vẫn giữ hoa hồng trong sách kinh của anh. Cứ mỗi lần nhìn thấy hoa hồng ấy là anh nhớ đến em. Meggie ơi! Anh yêu em! Em là đóa hồng của anh, hình ảnh đẹp nhất của con người và là tâm tưởng của đời anh.

Đôi môi của Meggie trề ra một lần nữa, mắt long lên giận dữ, có cả sự căm tức.

– Một hình ảnh, một tâm tưởng! Một hình ảnh con người và một tâm tưởng – Giọng nàng trêu chọc – Vâng đúng vậy. Đó là tất cả những gì mà em có trong mắt anh. Anh đúng là một thằng ngốc lãng mạn và mơ mộng, Ralph! Anh không có một ý niệm nào hơn về cuộc sống so với con bướm lao vào ngọn lửa! Không có gì ngạc nhiên khi anh đã chọn làm linh mục! Anh hoàn toàn không có khả năng sống một cuộc sống bình thường nếu anh là một người như mọi người, một người như Luke! Anh nói anh yêu em, nhưng không có một ý niệm nào về tình yêu. Anh chỉ nói ra những lời lẽ nghe thật kêu mà anh học được! Em không hiểu nổi tại sao đàn ông lại không gạt hẳn đàn bà ra khỏi cuộc đời mình đi khi mà điều đó chính là sự mong muốn của họ. Đàn ông các anh nên tìm ra một cách cưới gả với nhau đi, các anh sẽ sống hạnh phúc tuyệt diệu với nhau đấy.

– Meggie, anh van em, đừng nói nữa!

– Thôi! Anh hãy đi đi! Em không muốn gặp mặt anh nữa. Nhưng anh đừng quên điều này: khi nhắc đến những hoa hồng yêu quí của anh, Ralph… Những hoa hồng ấy đều có những gai rất dữ, những gai rất nhọn sẽ đâm vào tim anh.

Ralph rời khỏi phòng mà không quay nhìn lại.

Luke chẳng cần trả lời bức điện của Meggie báo tin anh đã trở thành cha của một đứa con gái nặng hai kilô mang tên Justine.

Luke vẫn theo đuổi cuộc đời rày đây mai đó. Nhiều lần Meggie viết thư cho Luke nhưng không được trả lời. Luke cũng không về thăm con. Đứa bé dần dần mạnh khỏe hơn và đã nhanh chóng vượt qua những thử thách gay go lúc chào đời. Vào tháng tư, Justine không còn thường xuyên khóc la như trước đây nữa và bắt đầu biết vui chơi một mình trong nôi.

Một hôm, đầu tháng mười hai, Anne tìm gặp Meggie đang ở ngoài hiên; chị ngồi xuống bên cạnh và quan sát Meggie. Trời ơi! Sao Meggie xanh xao và đờ đẫn thế! Ngay cả mái tóc màu vàng hung rực rỡ trước đây bây giờ cũng rủ rũ.

– Meggie, chị không biết mình làm như thế có đúng không nhưng việc đã rồi. Và chị mong rằng em hãy nghe chị trình bày trước khi trả lời không.

Meggie nhìn chiếc cầu vồng trên nền trời xám đục và mỉm cười.

– Chuyện gì mà trịnh trọng thế chị? Chị cứ nói đi.

– Luđie và chị rất lo âu về tình trạng sức khỏe của em. Em chưa bình phục lại sau khi sinh Justine, trong khi đó mùa mưa sắp đến, chị e ngại sức khỏe của em mỗi ngày sẽ tệ hơn. Em không ăn và mỗi ngày một gầy thêm. Chị lo rằng thời tiết ở đây không phù hợp với em. Do đó cách đây mười lăm ngày chị có viết thư cho một người bạn là chủ hãng du lịch và chị đã đăng ký cho em đi nghỉ. Đừng phản đối vì sợ tốn kém, việc đó không ảnh hưởng gì đến tiền dành dụm của Luke và em. Anh chị đã nhận được một ngân phiếu với một số tiền lớn của Tổng giám mục Bricassart gởi cho em và một ngân phiếu khác của Bob, anh trai em gởi. Chị có cảm tưởng là cả nhà em đang mong đợi em trở về Drogheda. Anh chị đã thuê sẵn một cottage ở đảo Matlock trong hai tháng, đầu tháng giêng đến đầu tháng ba, Luđie và chị sẽ lãnh phần chăm sóc Justine.

Cầu vồng đã lặn, mặt trời cũng thế; lại sắp sửa mưa.

– Chị Anne, nếu không có chị và anh Luđie với bao nhiêu tình cảm mà anh chị dành cho em trong ba năm qua có lẽ em đã điên mất rồi. Chị biết điều đó mà. Có những đêm em thức dậy và tự hỏi nếu Luke gởi em ở một nhà nào khác, gặp những người không tốt thì em ra sao. Anh chị đã lo lắng cho em hơn cả Luke.

Mưa đã kéo đến giáp ranh những khu trồng mía.

– Chị nói đúng, em cảm thấy trong người không khỏe. Meggie nói tiếp. Từ khi có Justine, em chưa bao giờ được trở lại như xưa. Chị Anne ơi! Em rất mệt mỏi và chán nản! Em không phải là một người mẹ tốt đối với con mặc dù bổn phận đòi hỏi. Chỉ do ý muốn của em mà nó ra đời chứ Justine có đòi hỏi điều đó đâu. Em đã quá chán nản vì Luke đã không cho em cơ hội mang lại hạnh phúc cho anh ấy. Luke từ chối sống chung với em và không để cho em xây dựng một tổ ấm, anh ấy cũng không muốn có con. Em không yêu Luke. Em chưa bao giờ yêu anh ấy như một người phụ nữ yêu chồng. Rất có thể anh ấy đã đoán biết điều đó ngay lúc đầu. Biết đâu Luke sẽ hành động khác hơn nếu em yêu thương anh ấy. Vì vậy làm sao em có thể oán hận Luke được? Em mới là người duy nhất đáng lên án.

– Tổng giám mục là người em đã yêu phải không?

– Vâng, từ cái thuở em còn là một cô bé. Em luôn cư xử tàn nhẫn với Ralph mỗi khi ông ấy đến. Tội nghiệp Ralph! Em không có quyền cư xử như thế với Ralph, vì rằng chưa bao giờ ông ấy tỏ ra quyến rũ em. Em mong rằng ông ấy sẽ có thời giờ nhận ra rằng sở dĩ em có thái độ như thế vì em bị bệnh, kiệt sức và vô cùng khổ sở. Em chỉ nghĩ đến một điều giá như đứa bé đó là con của ông ấy nhưng thực tế thì không thể xảy ra, không bao giờ có thể xảy ra. Trời ơi! Thật là bất công! Các mục sư Tin Lành có thể lấy vợ, tại sao các linh mục Công giáo lại không? Chị đừng nói với em rằng các mục sư chăm lo cho con chiên không tốt bằng các linh mục, em không tin đâu. Em đã từng gặp những linh mục không có lòng và ngược lại những mục sư tuyệt vời. Chỉ tại vì linh mục phải sống độc thân mà em đành xa Ralph, lập một gia đình, xây dựng cuộc đời với một người khác. Em thấy cần phải nói với chị điều này, Anne. Em hành động như thế là một tội lỗi, tội lỗi ấy cũng xấu xa như tội lỗi của Ralph nếu không giữ lời khấn của mình nữa. Em nghĩ nó còn hèn hạ hơn. Em oán giận Giáo hội lên án tình yêu của em dành cho Ralph hoặc Ralph dành cho em.

– Em hãy đi xa một thời gian, Meggie ạ. Hãy nghỉ ngơi, ăn ngủ và đừng ray rứt nữa.

Mưa đột ngột dừng lại như nó đã đột ngột trút xuống. Mặt trời xuất hiện, cầu vồng lóng lánh. Ngọn núi Bartle Frere dần dần hiện ra, khoác lên màu áo hoa đính với nền mây mỏng như tơ.

– Em sẽ đi nghỉ, Meggie nói. Em rất mang ơn anh chị đã lo cho em. Nhưng chị có tin rằng Justine sẽ không gây phiền hà cho anh chị không?

– Không đâu, Luđie đã lo trước mọi thứ rồi. Người giúp việc trước của chúng tôi là Anna Maria, chị ta có một em gái tên là Annunziata, mười lăm tuổi. Anh Luđie đã gọi Annuziata đến chăm sóc cho Justine.

– Đảo Matlock ở đâu hở chị?

– Gần đèo Whitsunday, trên cửa con sông Great Barrier Reef. Ở đó rất yên tịnh và ấm cúng. Chị có cảm tưởng đó là một nơi dành riêng cho những tuần trăng mật. Em hiểu chị muốn nói gì chứ… Nhưng mà ở rải rác khắp nơi, khuất sau những lùm cây chứ không phải một khách sạn. Vào thời gian em đi nghỉ, đảo hoàn toàn vắng người.

Ngày cuối cùng của năm 1931, Meggie lên tàu hỏa đi Townsville bắt đầu những ngày nghỉ dễ chịu vì đã trút bỏ được phía sau cái mùi rỉ đường của vùng Dunny. Townsville là một vùng dân cư quan trọng nhất ở Bắc Queensland, có khoảng vài ngàn dân sống trong những nhà sàn nhỏ bằng gỗ, sơn màu trắng.

Để đến đảo Matlock nơi nghỉ mát sau này, sau khi rời tàu hỏa còn phải vượt qua một vùng biển. Tàu lướt êm đềm trên mặt nước trong như gương. Giữa hai cơn gió xoáy, không khí dịu xuống, biển có vẻ mệt mỏi. Dù mới gần trưa, Meggie đã đi nằm và thiếp đi trong một giấc ngủ không mộng mị cho đến khi người tiếp viên đánh thức nàng dậy, lúc ấy là sáu giờ sáng hôm sau. Anh ta mang vào cho Meggie một tách trà nóng và bánh ngọt.

Trên boong tàu, Meggie đã khám phá một nước Úc mới, hoàn toàn khác. – Những hòn đảo nhấp nhô trên mặt nước là những đảo san hô ngầm – một người trong thủy thủ đoàn giải thích như thế với Meggie.

Một tiếng đồng hồ trước khi mặt trời lặn, tàu rẽ sóng từ từ cặp bến. Người đàn ông lớn tuổi đứng sẵn chờ Meggie, giúp nàng mang hành lý lên chiếc ô tô duy nhất hết sức sang trọng của đảo này.

– Thưa bà O” Neill, bà đi đường bình yên chứ? ông ta chào Meggie. Tôi là Rob Walter. Tôi hy vọng rằng ông nhà sẽ đến nay mai. Ở Matlock vào mùa này không có nhiều người lắm, đây là một điểm du lịch mùa đông, đảo rộng sáu kilomet, chiều dài gấp đôi như thế.

Xe đi ngang qua một tòa nhà trắng, có vẻ hỗn độn.

– Đây là cửa hàng lớn ở đảo. Người lái xe giới thiệu với giọng đầy tự hào như chính mình là ông chủ. Tôi ở đó với bà chủ. Bà ta sẽ không thích chút nào khi thấy một người phụ nữ một mình đến đảo, tôi đoan chắc như thế. Bà ta cho rằng tôi có thể bị quyến rũ. Rất may là văn phòng du lịch ở đây có nói rõ là bà đòi hỏi một sự yên tịnh hoàn toàn, thế là thêm một điều nữa làm cho bà chủ yên tâm. Tôi đã chọn cho bà một nhà sàn xa nhất và không có bóng một người nào ở đó. Nếu thích, bà có thể đi dạo không cần mặc quần áo mà không sợ ai dòm ngó. Nếu bà có cần điều chi bà chỉ nhấc điện thoại lên và tôi sẽ mang đến ngay cho bà. Nhà nghỉ mát này có ba phòng; trước mặt là bãi cát trắng hình vòng cung, hai đầu nhô ra hai mũi nhọn của ngọn đồi. Bên trong nhà trang hoàng giản dị nhưng đầy đủ tiện nghi, một tủ lạnh nhỏ, một điện thoại và một radio. Đầy đủ hơn so với Drogheda và Himmelhoch. Dĩ nhiên do khách du lịch đến đây thường từ Sydney hoặc Melbourne, những tiện nghi tối thiểu như thế không thể thiếu được thưa bà.

Trong tuần lễ đầu, điều quan tâm duy nhất đối với Meggie là ăn và ngủ. Bây giờ Meggie mới nhận ra là mình đã kiệt sức đến mức nào. Cứ mỗi lần đặt lưng xuống chiếc giường êm ái, Meggie đã ngủ say liền suốt mười đến mười hai tiếng đồng hồ liên tiếp. Các thức ăn đều ngon miệng. Meggie ăn ngay khi vừa thức dậy, cả khi xuống bãi biển nàng cũng mang những trái xoài theo để vừa tắm vừa ăn. Nước không sâu, không một gợn sóng, mặt biển như gương. Chỉ tiếc là nàng không biết lội.

Sự vắng vẻ, cái cảm giác đối diện với chính mình thật là thiên đàng. Anne nói đúng làm sao! Được sống một mình là sự thoát trần, một sự thanh thản hoàn toàn. Sự vắng vẻ và đơn độc không hề khiến Meggie cảm thấy nặng nề. Anne, Luđie, Justine và Luke đều không làm cho Meggie nhung nhớ và lần đầu tiên trong ba năm nàng cũng không nhớ Drogheda. Ông già Rob thì cứ mỗi chiều lái xe ngang, chờ đợi một cái vẫy tay bình yên của Meggie từ trên bao lơn nhà sàn rồi quay đầu xe lại. Chỉ có một lần, Rob gọi điện thoại đến Meggie cho biết ông ta sẽ tổ chức một chuyến đi dạo trên biển cho một cặp vợ chồng du lịch khác ở đầu kia trên đảo. Ông hỏi Meggie có thích đi cùng không và nàng đã đồng ý. Chuyến đi đó giúp Meggie khám phá một thế giới thần tiên dưới đáy biển. Nước biển trong đến đỗi nàng nhìn rõ từng con cá, những rong biển và màu sắc thật của san hô.

Nghe theo lời khuyên của Rob, Meggie xuống bãi không mặc quần áo. Lúc đầu, nàng nhút nhát như con thỏ luôn đánh mùi, sợ chó rừng đến và chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ làm Meggie giật mình, vội vàng che thân. Nhưng vài ngày sau Meggie tỏ ra không còn e thẹn nữa, Meggie đi lại tự nhiên trên các con đường mòn, dọc bờ biển hay bì bõm dưới nước ấm và mặn, mà không một mảnh vải che thân. Meggie bắt đầu có cảm giác của một con thú được nuôi trong chuồng nay đột ngột được thả ra giữa một thế giới dễ thương, hiếu khách, thoải mái và đầy ánh sáng mặt trời.

Giữa một khung cảnh mà Meggie không còn muốn nhớ đến ai thì nàng không thể quên Ralph. Ralph giống như Chúa trời: tất cả bắt đầu và kết thúc ở anh ấy. Từ ngày Ralph quỳ gối xuống đất tại nhà ga Gilly, trong vầng sáng của hoàng hôn, hai tay giang ra ôm lấy nàng. Lúc ấy nàng đã có Ralph và dù cho sau này không bao giờ gặp lại Ralph nữa, nàng vẫn tưởng tượng rằng ý nghĩ cuối cùng của nàng trên cõi trần này cũng dÃ7911 nh cho Ralph mà thôi. Thật kinh hãi khi nhận ra rằng chỉ có một và luôn luôn một người như thế có vị trí quan trọng trong cuộc đời mình! Meggie đã nói gì với Anne? Rằng đòi hỏi của nàng rất bình thường… một người chồng, những đứa con, một gia đình riêng, được yêu một ai đó. Như thế đâu phải là đòi hỏi quá đáng. Nói cho cùng, phần đông những người phụ nữ đều có được tất cả những điều như vậy. Nhưng với Meggie những mong ước tầm thường ấy lại quá khó khăn.

Hãy chấp nhận đi Meggie Cleary, Meggie O” Neill. Người mà nàng muốn là Ralph nhưng nàng sẽ không bao giờ có được. Thế thì, với tư cách một người đàn ông, gần như Ralph đã làm mờ đi những người đàn ông khác và làm Meggie không còn có thể yêu ai. Vậy, thì chấp nhận cái thực tế đó đi. Chấp nhận rằng người đàn ông, một người nào đó để yêu là không thể có. Chỉ còn có những đứa con là nàng yêu thương và chính từ đấy mà tình yêu sẽ có được. Như thế, có nghĩa, một lần nữa, phải quay về với Luke và những đứa con của Luke sau này.

Ôi, Chúa nhân từ! Không, Chúa không nhân từ, Chúa đã làm gì cho con hay chỉ tước đoạt Ralph của con? Tước đoạt cả cái mà Chúa không cần đến. Giữa Chúa và con, chúng ta không hề đối xử với nhau dịu dàng. Và xin Chúa hiểu cho điều này, Người không làm con sợ như trước đây nữa đâu. Trước kia, con sợ Người biết bao, sợ sự trừng phạt. Suốt đời, con luôn đi theo con đường thẳng và hẹp vì sợ Người. Nhưng con đã được gì? Bây giờ thì có lẽ không có điều gì làm con bằng lòng hơn là vi phạm các điều răn của Người. Người là một kẻ lừa bịp, một con quỷ mang lại sợ hãi. Người coi chúng con như những đứa con nít, đem sự trừng phạt để hù dọa. Nhưng bây giờ Người không còn làm cho con sợ nữa, vì rằng Ralph không phải là người con ghét mà con đã ghét Chúa. Tất cả là lỗi của Người chứ không phải của Ralph. Anh ấy chỉ sống trong nỗi sợ hãi Người như con đã từng sống. Thế mà anh vẫn yêu Người, đó là điều con không thể nào hiểu được. Con không tìm thấy ở Chúa điều gì đáng yêu.

Thế nhưng làm sao mình có thể không yêu một người đã yêu thương Chúa? Mình đã thử với tất cả nghị lực, nhưng vẫn cảm thấy không thể nào làm được. Chuyện đó thật như lên cung trăng và mình đã khóc than để mong có được Ralph. Bây giờ thì mày phải dẹp cái trò khóc lóc đó đi Meggie à. Có thế thôi. Mày nên bằng lòng với Luke và những đứa con của hắn. Hoặc nhắm thẳng mục tiêu hoặc bằng mưu mẹo, mày hãy rứt Luke ra khỏi những cây mía đáng ghét rồi sống với hắn ở một vùng đất nào đó mà cây cối cũng không thể mọc lên. Mày báo cho giám đốc ngân hàng Gilly quyết định của mày rằng từ nay các khoản thu nhập của mày phải được chuyển vào trương mục của chính mày. Và mày dùng tiền đó để mang lại tiện nghi, mang lại sung sướng cho cái gia đình không có bóng mát của mày, một điều mà Luke chẳng bao giờ mang đến cho mày được. Mày dùng tiền đó để giáo dục những đứa con của Luke và bảo đảm để chúng không bao giờ rơi vào cảnh thiếu thốn.

Và như thế, không còn phải thêm gì nữa Meggie à. Ta là Meggie O” Neill, chứ không phải Meggie de Bricassart. Hơn nữa Meggie de Bricassart nghe không được thuận tai lắm. Đáng lý tôi phải là Meghann de Bricassart nhưng mà tôi vẫn ghét cái tên Meghann. Ôi! có thể nào tôi chấm dứt được sự nuối tiếc rằng chúng không phải là những đứa con của Ralph? Tất cả vấn đề là ở chỗ đó, phải không? Mày hãy luôn luôn lặp lại rằng: cuộc đời của mày thuộc về mày, Meggie O” Neill, mày không được làm hỏng nó bằng cách mơ mộng một người đàn ông và những đứa con mà mày không có quyền được có.

Thế đấy! Đã quyết định như thế đấy! Tự hành hạ mình với cái quá khứ cần chôn đi là việc làm vô ích. Duy nhất chỉ có tương lai và tương lai thuộc về Luke, những đứa con của Luke, nó không thuộc về Ralph. Ralph là quá khứ.

Meggie úp mặt xuống cát và khóc. Từ năm lên ba chưa bao giờ Meggie khóc như thế.

Hai ngày sau khi Meggie lên đường đi nghỉ ở đảo Matlock, Luke ghé Himmelhoch trên đường đi nhận việc làm mới ở nhà máy lọc đường Sydney. Đã đến lúc anh phải biết mặt con. Nếu đứa bé là con trai chắc anh đã về thăm ngay sau khi Meggie sinh, nhưng anh đã không giấu được sự thất vọng khi biết là con gái. Nếu Meggie nhất định có con thì ít ra nó phải kế nghiệp anh một ngày nào đó cai quản trang trại ở Kynuna. Con gái không lợi ích gì cả, lớn lên theo chồng. Anne bực bội nói với Luke:

– Tôi chán ngấy khi thấy anh cư xử với vợ như thế. Luke, anh hãy cư xử như người lớn, hãy nhận lấy trách nhiệm của mình! Anh có vợ và một đứa con! Anh phải xây dựng cho vợ con anh. Một mái nhà, làm chồng, làm cha chứ không thể là kẻ vô tích sự như thế.

– Tôi sẽ làm những điều đó, tôi sẽ làm. Nhưng bây giờ thì chưa được. Tôi phải tiếp tục đốn mía trong vài năm nữa để đề phòng lúc khó khăn sau này. Tôi không muốn sống nhờ vả vào tiền của Meggie.

– Ồ, toàn những chuyện phịa! Anne nói giọng mỉa mai, môi trề ra khinh bỉ. Vậy chớ không phải anh đã lấy Meggie vì tiền à?

Gương mặt rám của Luke đỏ lên. Ánh mắt của Luke nhìn nơi khác tránh Anne.

– Tôi nhìn nhận là đồng tiền có vai trò, nhưng tôi cưới Meggie vì tôi vừa ý Meggie hơn các cô gái khác.

– Vừa ý, nhưng anh có yêu cô ấy không?

– Tình yêu? Tình yêu nghĩa là gì? Một phát minh của phụ nữ tốt bụng, thế thôi. Bây giờ nếu chị đã chấm dứt những lời lẽ dạy dỗ tôi thì, xin chị cho biết Meggie ở đâu?

– Cô ấy không được khỏe, tôi đã gởi cô ấy đi nghỉ ở xa. Ồ, anh đừng có cuống cuồng lên. Không phải với tiền của anh đâu. Tôi có dự tính thuyết phục anh cùng đi với Meggie nhưng tôi thấy rằng hoàn toàn vô ích.

– Không có chuyện đó. Arne và tôi đi Sydney ngay chiều tối hôm nay.

– Anh biến đi ngay đi Luke. Anh làm tôi phát chán. Anh không xứng đáng với những gì anh đang có. Anh cứ quay trở lại với thằng bạn bất hủ Arne của anh, với cây mía và công việc còng lưng của anh.

Luke dừng lại ở cửa:

– Vợ tôi đặt tên đứa bé là gì nhỉ? Tôi quên mất.

– Justine, Justine!

– Cái tên ngu ngốc. Anh ta lầm bầm và bỏ đi.

Hôm sau, một chiếc xe hơi kiểu thể thao màu đỏ tiếng máy nổ ròn rời đường cái Dunny rẽ xuống con đường dốc. Chiếc xe loại mới nhất và đắt tiền. Thoật đầu, Anne không nhận ra người đàn ông từ cửa xe bước ra vì ông ta ăn mặc theo người dân ở Queensland với chiếc quần tây ngắn. Trơi ơi đúng là một mẫu người đàn ông đẹp! Anne nghĩ thầm, trong lúc ông ta đang bước lên thềm nhanh nhẹn mỗi lúc hai bậc thang. Nhưng khi đến gần thì người đàn ông đó không còn trẻ như chị tưởng, hai bên mái tóc đã bạc. Mình chưa bao giờ gặp một anh thợ đốn mía đỏm dáng như thế này – Anne nghĩ trong bụng.

Nhưng khi đôi mắt trầm tĩnh và xa xôi ấy nhìn thẳng vào Anne chị mới nhận ra người khách:

– Trời ơi! Chị kêu lên và đánh rơi chiếc bình sửa của bé Justinẹ

Người đàn ông cúi nhặt bình sữa lên, trao lại cho Anne và tựa lưng vào bao lơn hiên nhà, đứng đối diện với chị:

– Không sao – người đàn ông nói – Núm vú bình sữa chưa chạm đất. Chị có thể tiếp tục cho em bé bú.

Đang đói, Justine bắt đầu cựa quậy, Anne liền đưa núm vú vào miệng cô bé:

– Thật bất ngờ, thưa Đức cha! Con phải thú thật rằng Đức cha không giống chút nào một Tổng giám mục mà lâu nay con đã hình dung. Con vẫn tưởng tượng các Tổng giám mục là những con người mập mạp, đầy đủ.

– Trong lúc này, tôi tự coi mình không phải là một Tổng giám mục; tôi chỉ là một tu sĩ đang nghỉ hè, cho nên chị có thể gọi tôi bằng Ralph. Có phải đây là con người nhỏ xíu đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho Meggie khi tôi đến thăm cô ấy lần trước? Chị có thể cho tôi bế cháu một chút được không?

Ralph ngồi vào chiếc ghế bành bên cạnh Anne, bế đứa bé và nâng bình sữa cho nó bú, chân gác chéo một thách thong dong.

– Cuối cùng Meggie đặt cho nó tên Justine?

– Thưa vâng.

– Một cái tên đẹp. Chúa ơi, nhìn xem màu tóc của cô bé! Đúng là màu tóc của ông ngoại nó.

– Meggie cũng bảo thế.

Như tán đồng nhận xét của Ralph, Justine nhoẻn cười. Một lát sau, cô bé ngủ ngon.

– Meggie đâu rồi? Ralph hỏi.

– Hiện cô ấy không có ở đây. Cô ấy không hồi sức được sau khi sinh và mùa mưa lại đến, càng hại cho sức khỏe. Luđie và con đã gởi cô ấy đi nghỉ hai tháng. Meggie sẽ trở về vào đầu tháng ba, trong bảy tuần nữa.

Ralph thở dài.

– Đây là lần thứ hai tôi đến để giã từ Meggie mà không gặp cô ấy.

– Đức cha sẽ đi đâu?

– Đi La Mã, Vatican. Đức Hồng Y Di Contini Verchese giữ nhiệm vụ của Đức Hồng Y Monteverdi mới mất. Tôn trọng lời hứa của mình, Đức cha đã yêu cầu tôi phụ tá cho ngài. Đây là một vinh dự lớn. Tôi không thể từ chối.

Dừng một lúc, Ralph hỏi với giọng bình thường.

– Hiện cô ấy ở đâu?

– Meggie mướn một nhà sàn ở đảo Matlock.

– Ở đâu vậy?

– Đảo Matlock, ở gần eo biển Whitsunday, một nơi yên tĩnh. Trong năm cứ vào mùa này, đảo hoàn toàn vắng người. Đức cha đừng ngại chi hết, Đức cha không gặp ai đâu.

– Rất an tâm – Ralph vừa lẩm bẩm và nhẹ nhàng trao Justine còn ngủ cho Anne – Cảm ơn chị. Chị hoàn toàn hiểu lầm. Tôi chỉ muốn gặp Meggie, ngoài ra không có mục đích nào khác. Không bao giờ tôi để Meggie liên lụy vào bất cứ chuyện gì, hoặc để một sự đe dọa nào có thể làm hại linh hồn trong sáng và bất tử của cô ấy.

– Nhưng linh hồn của Đức cha thì sao? Trong hoàn cảnh này, con nghĩ rằng Đức cha nên đến đó dưới cái tên Luke O” Neill. Ở đó người ta đang chờ đợi hắn đến. Như thế, Đức cha có thể an tâm rằng cả Meggie và Đức cha không có ai có thể bị hoen ố vì một vụ xicangdan.

– Nhưng nếu Luke xuất hiện?

– Không thể có chuyện đó. Hắn đã đi Sydney tháng ba mới trở về. Con là người duy nhất có thể nói cho hắn biết Meggie đang ở Matlock nhưng con đã không nói gì với hắn, thưa Đức cha.



Khi chiếc xe già cỗi của Rob chạy dọc theo con đường cái thì Meggie đang đứng ngoài hiên nhà sàn như mọi khi, tay đưa cao báo cho Rob biết mọi chuyện đều yên ổn. Nhưng không, xe dừng lại ở nơi bình thường nó vẫn quay đầu. Từ trên xe một người đàn ông mặc chiếc quần tây ngắn, áo sơ mi, chân mang xangdan, tay xách vali bước xuống.

– Xin chào tạm biệt ông O” Neill! Rob vừa rồ máy vừa hét to.

Luke O” Neill? Chưa bao giờ Meggie lẫn lộn giữa Luke O” Neill với Ralph de Bricassart. Rõ ràng không phải Luke! Dù ở khoảng cách xa như thế này và trong ánh sáng đục của hoàng hôn đang đổ xuống, Meggie cũng không thể nào lầm lẫn được.

Nàng đứng như chết tại chỗ, mặt ngây ra và chờ đợi, trong khi đó thì người đàn ông ấy – Ralph đang đi xuống con đường dốc nhỏ dẫn đến nơi ở của Meggie. Thế là cuối cùng Ralph đã đến với Meggie. Ralph quyết định như thế. Không lý do nào khác có thể giải thích vì sao Ralph đến tìm nàng ở một nơi như thế này và lại đội lốt Luke O” Neill.

Toàn thân Meggie như tê cứng: chân, đầu óc, và cả con tim. Ralph đến đây để đòi lại vật sở hữu của mình chăng? Nhưng tại sao Meggie lại không nghe thấy một cảm giác nào? Tại sao Meggie không hối hả chạy xuống con đường nhỏ, lao vào vòng tay của Ralph, hạnh phúc được gặp lại Ralph quá lớn khiến mọi thứ trên đời trở thành vô nghĩa? Đúng là Ralph, người mà Meggie luôn đòi hỏi có được trên cõi đời này. Có phải chăng Meggie vừa trải qua hơn một tuần thử tìm cách xua đuổi thực tế ấy. Chúa hãy đày chàng xuống địa ngục! Chúa hãy đày chàng xuống địa ngục! Tại sao chàng lại xuất hiện vào lúc nàng bắt đầu cố quên đi. Trời ơi, thế là mọi chuyện bắt đầu trở lại!

Ngây dại, toát mồ hôi, lòng bực bội, Meggie sững sờ và bất động như khúc gỗ, chờ đợi, quan sát cái vóc dáng dễ thương và quen thuộc ấy đang rõ dần.

– Chào anh, Ralph – Meggie nói, răng cắn chặt, mắt nhìn xa xăm.

– Chào em, Meggie.

– Anh đem vali vào trong. Anh uống một tách trà nóng nhé?

Meggie vừa nói vừa đi vào phòng nghỉ mắt vẫn không nhìn Ralph.

– Anh đang rất cần một tách trà – Ralph trả lời cũng lạnh lùng như Meggie. Ralph đi theo Meggie vào nhà bếp và nhìn Meggie lấy tách dĩa từ trong tủ gỗ.

Trong khi chờ đợi nước sôi, Meggie cho Ralph một hộp bánh bích-quy. Ralph nhẹ nhàng lấy mấy chiếc bánh đặt lên đĩa.

Căn nhà được xây với hai mái hiên, một hướng ra đường cái và một hướng xuống bãi biển. Cách bố trí của nhà sàn cho phép hai người có lý do để nhìn về hai hướng khác nhau. Bóng đêm vùng nhiệt đới nhanh chóng tràn ngập xuống.

Hai người uống trà mà không nói lời nào, mà cũng không làm sao nuốt trôi được một miếng bánh.

– Chuyện gì thế Meggie? – cuối cùng Ralph phải mở lời trước.

Giọng Ralph dịu dàng và âu yếm làm sao khiến cho Meggie nghe tim mình như chạm mạnh vào ngực. Nhưng ngay lúc ấy Meggie đau đớn nhận ra đó chỉ là một câu hỏi dịu dàng của người lớn khi đang âu yếm đứa trẻ con. Ồ, thì ra Ralph đến Matlock không phải để gặp một người đàn bà mà để gặp một cô bé. Anh đã yêu cô bé ấy chứ không phải người đàn bà này.

Meggie quay lại rồi ngước nhìn Ralph, ánh mắt đắm chìm, sửng sốt, tức giận, coi như mình vừa bị xúc phạm. Bây giờ một lần nữa anh ấy lại xem mình như một cô bé! Thời gian như ngừng lại và cứ thế Meggie nhìn Ralph khiến Ralph buộc phải nín thở nhìn người đàn bà trong đôi mắt xanh trong. Đôi mắt của Meggie. Ôi, Chúa, đôi mắt của Meggie!

Ralph rất thành thật với Anne Mueller khi ông nói rằng chỉ muốn gặp nàng chứ không có gì hơn. Dù yêu, Ralph vẫn không đến với Meggie như người tình được; đến chỉ để gặp nói chuyện trong tình bạn bè; ngủ lại trên chiếc đivăng ở phòng khách, đồng thời thử một lần loại trừ tận gốc rễ sự mê hoặc dai dẳng mà Meggie đã đặt lên ông. Ralph tưởng tượng nếu được nhìn thấy cái gốc rễ ấy và nhổ lên giữa ban ngày thì có khả năng tìm cách hủy diệt nó.

Thật khó khăn cho Ralph nếu phải thích nghi với một Meggie có vóc dáng nở nang đầy đủ của một người đàn bà. Khi Ralph nhìn vào mắt Meggie, ông nhận ra một ánh sáng tương tự với ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn trong giáo đường.

Ralph phải thú nhận điều này, ông đã thèm muốn thân xác Meggie từ khi hai người ôm hôn nhau lần đầu tiên, nhưng đòi hỏi nhục dục ấy chỉ là thứ yếu so với tình yêu bao la mà Ralph dành cho Meggie. Ralph đã phân đôi ra, xem hai điều ấy như tách rời nhau, chứ không như hai mặt của một tình cảm duy nhất.

Trong giây phút này, nếu có cách nào đó để rời đảo, Ralph đã trốn tránh Meggie ngay. Nhưng Ralph không thể làm điều đó được và tốt hơn ông nên can đảm ở lại đối diện với nàng thay vì trải qua một đêm lang thang. Tôi phải làm gì đây? Làm sao tôi có thể chuộc lại sai lầm đã phạm? Tôi đã yêu nàng! Và như thế thì tôi phải yêu nàng bằng những gì nàng đang có chứ không phải với hình ảnh kỷ niệm một thời của Meggie. Chính vì chiều sâu thăm thẳm rất phụ nữ của Meggie mà tôi đã mãi mãi yêu nàng. Vậy thì Ralph, hãy vứt bỏ đi những tấm chăn che mắt, hãy nhìn Meggie như nàng đang trước mắt, chứ không như lâu nay. Mười sáu năm, mười sáu năm dài và không thể nào tưởng tượng… Tôi đã bốn mươi tuổi và nàng hai mươi sáu. Không một ai trong hai chúng tôi còn bé bỏng nhưng giữa chúng tôi, chính tôi lại là người ngây thơ nhất.

Meggie vẫn tiếp tục nhìn Ralph chăm chăm, ánh mắt hổ thẹn và nhục nhã. Trong khi sắc mặt của Ralph biến đổi liên tục thì Meggie bỗng chốc ý thức được sự lố bịch của mình trong việc đánh giá sai lầm tình cảm của Ralph. Ralph đến đây vẫn với ý định đi tìm cô bé năm xưa!

â€Hãy đi đi Meggie, đi nhanh! Chạy đi, cút khỏi nơi đây với chút mảnh vụn tự ái mà ông ta còn để lại cho mày?†Ngay cái giây phút ý nghĩ ấy thoáng qua đầu, Meggie phóng ra khỏi chiếc ghế bành và chạy trốn. Ralph đuổi kịp Meggie trước khi nàng ra đến hiên. Do quá đà chạy Meggie chạm mạnh và ngã vào người Ralph làm cho Ralph lảo đảo. Tất cả sức mạnh ở Ralph bị ức chế lâu nay như chờ đợi lúc này để bùng nổ. Ralph chao đảo trong một thứ cảm giác mà dục vọng đã làm mờ đi lý trí, thể xác hình như đã khuất phục được ý chí của ông.

Meggie giang hai tay quấn lấy cổ Ralph, còn Ralph đón nhận sự sôi nổi của Meggie bằng cách siết chặt nàng vào lòng. Ralph cúi đầu xuống, tìm kiếm và bắt gặp đôi môi Meggiẹ Đôi môi ấy không còn là một kỷ niệm luôn bị xua đuổi, sợ sệt mà là một hiện thực. Meggie giữ chặt Ralph với tất cả sức mạnh như thể từ nay nàng không bao giờ chịu xa Ralph dù trong ý tưởng. Còn Ralph, biết bao năm tháng chờ đợi giây phút này; ông khao khát nhưng lại chối bỏ quyền lực mà Meggie đã áp đặt, thậm chí ông đã tự cấm đoán mình không được phép nhớ đến một người đàn bà như thế.

Ralph bế Meggie lại gần giường, hay những bước chân của họ đã đưa hai người đến đó? Có phải mình đã bế nàng, Ralph không nhớ được đã làm gì nhưng một điều hiển nhiên là Meggie đang nằm dài trên nệm. “ Lạy Chúa! Meggie của tôi! Người ta đã nuôi dưỡng tôi từ nhỏ như thế nào để tôi chỉ nhìn em như nhìn một thứ tội lỗi?†Trước mắt Ralph là Meggie nhưng hình như ông không nhận ra nàng là một con người riêng biệt. Ông mong muốn biến Meggie vĩnh viễn thành một phần của ông, dù một cành nhỏ tháp vào thân cây lớn nhưng nàng vẫn sẽ là ông chứ không là một con người như thế. Từ nay, mãi mãi không bao giờ Ralph xa lạ với sự rung động của thể xác này. Thật sự nàng đã được sinh ra cho Ralph vì rằng chính Ralph đã nhồi nặn ra. Trong mười sáu năm ông đã tạo nên một Meggie mà ông không hề ý thức và không rõ lý do tại sao ông làm như vậy. Ông quên đi rằng Meggie đã bỏ rơi ông, rằng một người đàn ông khác đã chỉ ra cho nàng biết sự kết thúc mà chính ông đã chuẩn bị. Vì rằng Meggie của ông là sự sa ngã, là hoa hồng, là những gì sáng tạo nhất. Đó là một giấc mơ mà Ralph sẽ không bao giờ tỉnh nếu ông không là một người đàn ông với một thân xác đàn ông. “Lạy Chúa! Tôi biết, tôi biết! Tôi biết tại sao tôi đã ôm ấp nàng trong lòng mà cứ như ôm giữ chặt một khái niệm mơ hồ và như ôm một đứa trẻ rất lâu sau khi nàng đã vược qua hai thời kỳ đó. Nhưng tại sao tôi lại ý thức như vậy nhỉ.

Cuối cùng Ralph hiểu mục tiêu mà ông muốn đạt đến là bản thân mình không như những người đàn ông khác. Đức Chúa nhân từ, tại sao Người không tránh cho con sự thử thách này? Con là một người đàn ông, con sẽ không thể nào như Chúa được. Thật là một ảo tưởng muốn thần thánh hóa cuộc đời này. Chúng con đã chối từ hành động duy nhất chứng minh sẽ không thể phủ định thân phận làm người.

Ôm Meggie trong vòng tay, ông nhìn đôi mắt tràn đầy nước mắt, gương mặt bất động chỉ hơi rạng rỡ. Ông quan sát cái miệng hoa hồng hé mở, khẽ nói như trong hơi thở một lời sung sướng đến chính ông cũng ngạc nhiên. Meggie giữ Ralph bằng hai tay, cả hai chân nữa, như một sợi dây êm dịu, mượt mà, ray rứt, buộc chặt Ralph vào nàng. Ralph đặt cằm vào chỗ trũng của vai nàng, má Ralph áp vào má Meggie, bất chấp sự đòi hỏi điên dại của người đàn ông đang vật lộn với số mệnh của mình.

Như bị cuốn hút theo cơn lốc, Ralph buông tay, chìm đắm trong bóng tối dày đặc, tiếp đó là một thứ ánh sáng lóa mắt. Trong một lúc ông bơi trong ánh mặt trời rồi cái sáng rực ấy mờ dần chuyển sang màu nâu và tắt lịm. Như thế, đó là đàn ông và ông không thể làm khác hơn. Nhưng điều đó không phải là nguồn gốc của sự đau khổ mà chính là Ralph không chịu đựng được ý nghĩ ông phải xa Meggie một khi đã chiếm đoạt nàng. Tạo ra một Meggie cho riêng mình, Ralph đã bấu víu nàng như một người chết đuối bám vào một thanh gỗ giữa biển rộng bao la. Rồi không bao lâu, thật nhẹ nhàng Ralph trồi lên mặt biển, vượt lên trên một đợt sống dâng cao rồi lại ngã quỵ trước số mệnh không thoát ra được, số mệnh của một người đàn ông.

Meggie sung sướng tột cùng, trước đây nàng chưa bao giờ được sung sướng như thế. Ngay giây phút Ralph đưa nàng lên giường thì cũng là lúc bài ca thân xác cất cao, tất cả như quay cuồng: cánh tay, bàn tay, làn da và sự thỏa mãn trọn vẹn. “Tôi sinh ra cho anh ấy và chỉ cho anh ấy mà thôi… Chính vì thế mà tôi có rất ít cảm giác với Lukeâ€. Meggie thầm nghĩ.

Khi Ralph thức dậy, Meggie đọc thấy trong đôi mắt màu xanh của ông vẫn một tình yêu đã từng sưởi ấm, đã từng mang lại cho nàng một thứ ước mơ từ khi còn thơ dại. Đồng thời Meggie cũng nhận ra bóng dáng của sự mệt mỏi không phải của thể xác mà của tâm hồn. Lâu nay Ralph vẫn nghĩ suốt đời mình sẽ không khi nào ông thức dậy bên cạnh một người đàn bà. Giây phút này tràn đầy âu yếm hơn cả lúc gần gũi trước đó, dấu hiệu của những tình cảm khắng khít và mặn mà. Meggie ơi! Em đã đứng ngay giữa đường để chỉ cho anh thấy lòng tự hào của một linh mục nhưanh sai lầm và chủ quan đến mức nào; cũng như Lucifer, anh đã sa xuống địa ngục.

Ngày tiếp theo ngày, đêm tiếp theo đêm. Ngay cả những trận mưa to cũng khoác lên một vẻ đẹp, là cơ hội để đi dạo mà không cần mặc gì hết, để được nghe những tiếng tí tách trên mái tôn, nước cũng ấm và mơn trớn như ánh nắng mặt trời. Và khi mặt trời ló dạng thì hai người rảo bước trên đảo, ưỡn người ra tắm nắng, đùa với sóng; và Ralph tập bơi cho Meggie. Thỉnh thoảng, khi Ralph không hay mình bị chú ý, Meggie nhìn Ralph nồng nàn, cố khắc ghi lại từng nét một trong trí nhớ của nàng. Meggie nhớ lại dù nàng thương Frank biết bao nhưng sau đó khi xa nhau hình ảnh của người anh yêu mến vẫn mờ nhạt với thời gian. Nàng nhìn đôi mắt, mũi, miệng, hai bên thái dương bạc trắng tương phản với những lọn tóc đen, thân hình khỏe và chắc nịch vẫn thon và giữ được sự cường tráng của tuổi trẻ, dù rằng Ralph đã mất đi phần nào sự mềm mại. Và nếu quay lại, bắt gặp Meggie đang đắm đuối nhìn mình, thì Ralph biết rằng ông cũng đang nhìn Meggie chứa đựng sự đau khổ câm lặng, một chuyển biến buồn bã như sắp xảy đến. Meggie nhận ra cái thông điệp kín đáo ấy: đã đến lúc Ralph phải ra đi, trở về với Giáo hội, trở về với những bổn phận và trách nhiệm của chàng. Rất có thể Ralph sẽ không bao giờ có được trạng thái tinh thần như xưa nhưng chàng sẽ có đầy đủ khả năng để phục vụ. Vì rằng chỉ có những ai đã từng bị trượt té mới hiểu biết những cam go của con đường đi tới.

Một buổi chiều, lúc mà mặt trời xuống khá thấp nhuộm đỏ cả vùng biển và làm nhảy múa thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ của những đồi cát và bãi san hô, lúc hai người đang nằm dài trên bãi thì Ralph quay đầu về phía Meggie:

– Meggie, anh chưa bao giờ thật hạnh phúc mà cũng chẳng bao giờ thật đau khổ.

– Em biết, Ralph.

– Vâng, anh tin em. Phải chăng chính vì thế mà anh yêu em? Em không có gì thật đặc biệt Meggie à, thế nhưng không giống bất cứ một ai khác. Anh yêu em, Meggie!

– Anh phải đi ngay à?

– Ngày mai, Bắt buộc như thế. Tàu của anh phải đến Genoa trong tuần này.

– Genoa?

– Vâng, anh phải đi Roma. Chắc phải ở lại đó rất lâu. Có thể luôn cả những năm tháng còn lại của đời anh. Anh cũng chưa biết rõ.

– Anh đừng lo, Ralph. Em sẽ không tìm cách giữ anh lại đâu. Với em cũng thế, thời gian nghỉ ở đây cũng sắp hết, rồi đây em sẽ chia tay với Luke và trở về Drogheda.

– Ồ, Meggie! Đâu phải do những gì vừa xảy ra, đâu phải do anh phải không?

– Không, dĩ nhiên là không, nàng khẳng định bằng những lời nói dối rất thành khẩn. Luke chẳng cần em. Em không gây một mất mát nào cho anh ấy. Nhưng em cần một mái nhà, một gia đình và từ này em nghĩ rằng Drogheda sẽ giúp em có được những điều ấy. Thật là bất công nếu cứ để Justine đáng thương lớn lên trong một gia đình mà mẹ nó đang là đày tớ gái, dù cho Anne và Luđie không hề cư xử với em như thế.

– Anh sẽ viết thư cho em, Meggie.

– Không, anh đừng viết gì cả. Anh tưởng rằng em cần những lá thư của anh sau khi chúng ta đã sống với nhau như thế này? Em không muốn một điều gì không hay xảy ra cho anh; những lá thư của anh có thể không được giữ kín đáo. Tốt hơn là anh đừng viết thư cho em. Nếu một mai anh đếnéUc, thì tự nhiên anh sẽ đến thăm Drogheda, nhưng em nói trước với anh, Ralph à, lúc ấy anh phải suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Trên thế gian này chỉ có hai nơi mà em được ưu tiên trước Chúa… Ở đây, Matlock và ở Drogheda.

Ralph kéo sát Meggie vào lòng, vuốt ve mái tóc của nàng.

– Meggie, trong tận đáy lòng anh ước ao được lấy em làm vợ, mãi mãi không xa lìa em. Anh không muốn chia tay em… Và một cách nào đó, mãi mãi anh không muốn được giải thoát khỏi em. Phải chi đừng bao giờ anh đến Matlock. Nhưng chúng ta đã không thể thay đổi được số phận của mình, biết đâu như thế vẫn tốt hơn. Anh đã tự khám phá được một số điều kín đáo mà trước đây chưa bao giờ anh để lộ ra và anh cũng không cần phải đối diện với những điều đó nếu anh không đến đây. Dù sao vật lộn với cái đã biết vẫn hơn cái chưa biết, đúng là một ẩn số. Anh yêu em. Anh đã luôn luôn yêu em và anh sẽ mãi mãi yêu em. Em đừng quên điều đó.

Hôm sau, Rob xuất hiện lần đầu tiên từ khi ông ta đưa Ralph đến đây. Rob kiên nhẫn chờ đợi hai người chia tay nhau.

– Tạm biệt em, Meggie.

– Tạm biệt anh, Ralph.

– Em nhớ giữ gìn sức khỏe.

– Vâng, anh cũng thế.

Ralph nghiêng đầu ôm hôn Meggie; mặc dù rất kiên quyết; nàng vẫn bấu chặt Ralph; nhưng khi Ralph gỡ đôi cánh tay Meggie đang quấn chặt lấy ông thì nàng rút tay lại đặt ra phía sau lưng và đứng yên như thế, Ralph bước lên xe và trong khi Rob cho xe lui, Ralph vẫn nhìn thẳng phía trước, không hề quay lưng nhìn về hướng ngôi nhà sàn nơi đó có Meggie đang một mình trông theo. Ãt có người đàn ông nào đủ can đảm làm như thế – Rob nghĩ thầm. Chưa bao giờ Rob thấy đôi mắt của ai lại vừa nhân bản lại vừa buồn như thế. Sự kiêu kỳ xa vắng đã vĩnh viễn xóa đi trong cái nhìn của Tổng giám mục Ralph de Bricassart.

Khi Meggie trở lại Himmelhoch, Anne biết trước rằng chị không còn giữ được Meggie ở lại với mình. Vẫn là một Meggie đó nhưng bây giờ đã rất khác.

Meggie bế Justine trên tay một cách âu yếm như thể chỉ đến bây giờ nàng mới hiểu được đứa con gái có ý nghĩa như thế nào với nàng. Meggie vừa khẽ ru con vừa nhìn chung quanh, cười với Anne một cách trìu mến.

– Không làm sao em cám ơn chị cho hết, Anne ạ.

– Nhưng về chuyện gì?

– Về chuyện nhờ chị mà Ralph đã gặp em ở Matlock. Em hết sức mang ơn chị. Trước đây như chị biết, em đã quyết định tiếp tục ở với Luke. Nhưng bây giờ, em sẽ trở về Drogheda và sẽ ở đó mãi mãi.

– Chị rất tiếc phải xa em và càng buồn hơn phải xa Justine, nhưng chị lại rất mừng cho hai mẹ con. Luke chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho em và Justine cả.

– Chị có biết hiện giờ anh ấy ở đâu không?

– Luke đã trở lại nhà máy lọc đường. Anh ta chặt mía gần Ingham.

– Em phải đi tìm anh ấy và phải tìm cách ngủ với anh ấy. Em đã bị trễ hai tuần. Kinh nguyệt của em rất đúng. Chắc chắn em đang có thai, Anne à.

– Lạy Chúa! Anne kêu lên, trố mắt nhìn Meggie như mới gặp lần đầu. Rất có thể chỉ là dấu hiệu giả thường có ở người phụ nữ, Anne lắp bắp trong miệng.

Nhưng Meggie lắc đầu với vẻ quả quyết.

Chuyến tàu hỏa đi Ingham chậm chạp và lắc lư, chỉ có ý nghĩ về đứa con trong bụng là của Ralph mới giúp Meggie đủ can đảm tìm Luke. Nếu không có mầm sống mới mà nàng biết chắc đang tượng hình thì việc ngủ với Luke giữa lúc này là một tội lỗi không thể tha thứ với chính mình. Nhưng vì con của Ralph, nàng sẵn sàng bắt tay với cả quỷ sứ.

Trong thực tế, dự tính của Meggie không phải dễ thực hiện, nàng hiểu điều đó. Nhưng nàng đã tính toán rất kỹ và lạ thay chính Luđie cũng đã góp ý cho Meggie trong vụ này.

Xế chiều thứ bảy, Meggie đến Ingham và đăng ký thuê phòng ở một khách sạn bên ngoài có vẻ khá nhất. Sau khi cất vali, Meggie trở xuống phòng tiếp khách tìm điện thoại. Nàng gọi được trại Brann nơi nhóm của Luke đang làm việc, nhờ người nhắn lại với Luke là vợ anh vừa đến Ingham và muốn gặp anh.

Ngay sau đó Meggie trở lên phòng, đột nhiên cảm thấy mất bình tĩnh và sợ hãi. Suốt cuộc hành trình nàng đã suy nghĩ đến cách nào hiệu nghiệm nhất để đạt mục đích. Tuy vậy nàng vẫn không tự tin ở mình.

Trong cái không khí nóng rực và ẩm thấp, Meggie vừa run rẩy vừa cởi hết quần áo và nằm dài trên giường, mắt nhắm lại, đầu óc ám ảnh bởi ý nghĩ làm sao để bảo vệ cho được đứa con của Ralph.

Luke đến khách sạn lúc chín giờ tối. Luđie đã tiên đoán đúng. Vào cuối tuần, Luke thanh thản, tỏ ra dễ chịu và cảm thấy thích thú có một sự thay đổi nào đó trong chương trình giải trí của mình. Khi con trai của ông chủ Brann chuyển lại lời nhắn của Meggie tại lán trại, Luke vừa rửa chén dĩa xong, định đạp xe xuống Ingham nhập với bọn của Arne dự cuộc vui chơi thường lệ tối thứ bảy. Vì vậy Luke đón nhận tin này vui vẻ, viễn ảnh gặp lại Meggie được xem như một dịp đổi chương trình.

Từ lúc nghỉ ở Atherton về, anh ngạc nhiên thấy mình thỉnh thoảng thèm muốn Meggie dù công việc hàng ngày có làm anh kiệt sức. Cái điệp khúc – nhà, tổ ấm, gia đình – là điều duy nhất làm cho anh phát chán và ngăn trở anh đi Himmelhoch gặp Meggie mỗi khi anh có việc đến vùng lân cận Dunny. Trước khi đến khách sạn, Luke thận trọng đi tìm mua bao cao su phòng ngừa nhưng tất cả cửa hàng dược phẩm điều đóng cửa. Khi anh bước xuống xe, một phần hăng hái đã biến đi nhưng anh nhún vai: đành phó thác cho sự may rủi vậy! Chỉ một đêm thôi và nếu có một đứa con, biết đâu với chút may mắn lần này nó sẽ là một thằng con trai.

Meggie giật mình, đầu óc căng thẳng khi nghe Luke gõ cửa phòng. Nàng nhảy xuống giường và đến gần cửa.

– Ai đó?

– Luke.

Nàng vặn chìa khóa và mở hé cửa, nép mình sang một bên. Luke đã bước vào, nàng thận trọng đóng cửa lại rồi lặng lẽ đứng nhìn Luke. Luke ngắm Meggie. Ngực nàng nở nang hơn, hấp dẫn hơn bao giờ. Hai núm vú đổi màu nhợt nhạt sang màu đỏ sậm từ khi nàng sinh con . Nếu anh ta cần có một sự kích thích thì với bộ ngực hấp dẫn này đã quá đủ. Anh bước tới, nhấc bổng nàng lên và đặt nàng xuống giường.

Khi trời đã sáng, nàng vẫn chưa nói một lời nào với Luke. Ngồi ở mép giường, nàng tỏ ra xa cách kỳ lạ với Luke.

Anh ta vươn vai một cách lười biếng, miếng ngáp rồi tằng hắng:

– Này, cái gì đã thúc đẩy em đến Ingham hở Meggie? Anh ta hỏi.

Nàng quay lại, nhìn Luke với đôi mắt tràn đầy khinh bỉ.

– Hả, cái gì đã thúc đẩy em đến đây? Luke lặp lại câu hỏi, giọng hơi bực bội.

Vẫn không trả lời, cái nhìn chăm chăm không thay đổi, Meggie không muốn nói lời nào. Nhưng rồi đôi môi hơi hé mở, Meggie mỉm cười:

– Em đến đây để báo với anh, em sẽ trở về Drogheda – nàng chỉ nói ngắn gọn có thế.

Trong một lúc, Luke không tin lời Meggie, anh ta nhìn nàng kỹ hơn và nhận ra rằng nàng không đùa.

– Tại sao vậy? – Anh ta hỏi.

– Em đã nói trước với anh chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đi Sydney mà không mang em theo – Nàng nói.

Luke chưa hết ngạc nhiên:

– Nhưng đó là chuyện xảy ra mười tám tháng trước đây và sau đó anh đã đưa em đi nghỉ mát! Bốn tuần ở Atherton rất tốn kém. Do đó anh không thể đưa em đi Sydney được.

– Từ đó đến nay anh đã đi Sydney hai lần, hai lần đều không có em – nàng tiếp tục nói. Lần đầu, em có thể thông cảm với anh vì em đang mai thai Justine, nhưng Chúa cũng dư biết rằng em sẵn sàng đi nghỉ vào mùa mưa, tháng giêng.

– Trời ơi!

– Anh là một thằng hà tiện hết cỡ, Luke à – Giọng Meggie nhẹ nhàng hơn. Anh có một sản nghiệp hai mươi ngàn bảng, tiền ấy thuộc quyền của em hoàn toàn, thế mà anh lại keo kiệt từng đồng vì sợ xài phí nếu có em trong chuyến đi Sydney. Anh và đồng tiền của anh làm em phát bệnh!

– Anh có đụng vào đó đồng xu nào đâu! Anh ta hét lên. Tiền ấy nằm trong ngân hàng tất cả, không thiếu một xu và tuần nào anh cũng bỏ thêm vào.

– Vâng, đúng thế. Nó ở trong ngân hàng, ở cái nơi mà nó sẽ mãi mãi ở đó. Anh không hề có ý định xài đến nó phải không? Anh chỉ muốn sùng bái nó như sùng bái con bò vàng. Hãy thú nhận như thế đi Luke. Anh là người keo kiệt. Và hơn thế ấy nữa anh là một thằng ngu hết chỗ nói! Đối xử với vợ và con gái mà còn thua cả đối với con chó. Anh không cần biết đến sự có mặt của vợ con, chứ đừng nói chi đến những nhu cầu của hai mẹ con em. Đồ ích kỷ, đẹp trai mà chẳng ra cái thứ gì, đồ đểu!

Mặt tái xanh, người run lên, Luke tìm lời lẽ để trả lời. Sự bất công trong các lời buộc tội của Meggie làm cho Luke bối rối, nhưng anh vẫn tự tin về ý đồ trong sáng của mình. Rất là đàn bà, Meggie chỉ nhìn thấy cái vẻ bên ngoài, hoàn toàn không nhận ra ý định tốt đẹp tiềm ẩn bên trong Luke.

– Meggie ơi! Luke kêu lên giọng đầy ngạc nhiên vừa thất vọng vừa nhẫn nhục. Anh có bao giờ đối xử tệ với em đâu. Không, không bao giờ! Không một ai có thể bảo rằng anh xử sự tàn nhẫn với em. Không một ai! Em được ăn uống đầy đủ, có một mái nhà, mùa đông được sưởi ấm…

– Ừ, phải rồi! Nàng cắt ngang. Về chuyện đó em thừa nhận. Đúng là em không bao giờ bị cóng rét, nhưng cũng chưa bao giờ em thấy người em nóng lên như lúc này. Đúng là em đang nói chuyện với bức tường.

– Anh cũng có thể nói ngược lại như thế.

– Anh cứ nói đi – Meggie đáp lại lạnh lùng, nàng bước xuống giường mặc quần áo vào. Em không đòi hỏi chúng ta ly dị, nàng nói tiếp. Em không có ý định tái giá. Còn về phía anh nếu anh muốn ly dị, thì anh biết em ở đâu để tìm. Về mặt pháp lý, em là người có lỗi phải không? Vì em bỏ anh… hay ít ra theo cái nhìn của pháp luật là thế.

– Meggie, anh không hề bỏ em, Luke nhấn mạnh.

– Anh có thể giữ lại cho anh số tiền hai chục ngàn bảng của em. Nhưng anh sẽ không có thêm một đồng xu nào của em nữa. Các lợi tức riêng của em được em dùng để nuôi Justine và biết đâu nuôi thêm một đứa con khác nếu em được may mắn.

– Thì ra đó là mục đích của em! Luke giận dữ. Tất cả điều em đeo đuổi là có thêm một đứa con nữa phải không? Chính vì thế mà em đã đến đây. Một tiếng hát của con thiên nga, một món quà nhỏ của thằng này để em mang về Drogheda! Với em, thằng này chỉ là một con ngựa giống! Lạy Chúa, còn gì khôi hài hơn!

– Phần đông phụ nữ nhìn bọn đàn ông dước góc độ ấy – Meggie nói giọng không có vẻ gì là tinh nghịch. Anh bực tức về tất cả những gì ở em phải không Luke và như thế anh càng không hiểu gì hết. Hãy tỏ ra một người chơi bạc thẳng thắn. Trong ba năm rưỡi, em đã mang lại cho anh nhiều tiền hơn là anh kiếm được nhờ chặt mía. Nếu em có thêm một đứa con, anh cũng khỏi phải bận lòng gì. Kể từ giây phút này, em mãi mãi không muốn gặp lại anh nữa, cho tới khi nào em còn sống.

Nàng mặc quần áo, cầm ví tay và xách chiếc vali nhỏ để gần cửa. Tay đặt lên quả đấm cửa, Meggie quay lại.

– Anh cho phép em có lời khuyên nhỏ với anh, Luke à. Nó rất có ích sau này nếu anh lấy một người phụ nữ khác, lúc mà anh đã quá già và mệt mỏi để tiếp tục hiến mình cho cây mía… Anh cần biết rằng anh hỗn như một con khỉ. Anh há miệng to quá, anh giống con trăn muốn nuốt chửng những người phụ nữ. Anh làm cho em phát tởm, Luke! Luke tự cao tự đại, anh chẳng ra làm sao cả!

Sau khi Meggie đi rồi, Luke yên lặng ngồi trên mép giường, mắt nhìn chăm chăm cánh cửa khép kín. Nhưng rồi anh đứng lên nhún vai và vội vàng mặc quần áo. Nếu sửa soạn thật nhanh thì kịp nhảy lên một xe tải và trở về lán trại gặp Arne và bè bạn. Thằng bạn lâu năm tốt bụng Arne! Đàn ông, thật ngu ngốc. Đi ngủ với một phụ nữ cũng thích đấy, nhưng sống với những thằng bạn trai thì vẫn thích hơn!

Không muốn báo trước cho ai ngày trở về, Meggie đến Drogheda trên một chiếc xe chở thư cùng với lão Bluey Williams; Justine nằm trong chiếc nôi bằng mây đặt trên nệm.

Drogheda, Drogheda! Bạch đàn và những cây hồ tiêu khổng lồ, êm ả đầy tiếng ong kêu. Bên này là những súc vật và những ngôi nhà tường bằng đá, và sỏi màu nhạt; bên kia là những thảm cỏ xanh đẹp lạ kỳ bao quanh tòa nhà lớn. Mùa thu trong vườn đầy hoa, nào là quế trúc, thược dược và nhiều loại cúc, đây đó đầy những hoa hồng.

Từ con đường trải sỏi phía sau nhà, bà Smith nhón chân nhìn ra, miếng há hốc, cười vui rồi bật khóc. Minnie và Cat chạy ào ra xe, Drogheda đúng là một tổ ấm, ở đây mãi mãi là trái tim của Meggie.

Fiona bước ra khỏi nhà xem có chuyện gì ồn ào như thế.

– Thưa mẹ, con đã trở về.

Không có chuyện gì có thể gây xáo động đôi mắt màu nâu ấy, đôi mắt giờ đây đã già dặn hơn. Meggie nhận ra ngaỵ Mẹ nàng vui mừng; có điều là bà không biết bày tỏ sự vui mừng ấy ra sao?

– Con đã bỏ Luke? Fiona hỏi lớn vì nghĩ rằng Smith và những người giúp việc đều có quyền được biết điều đó.

– Thưa vâng. Con sẽ không trở lại với Luke nữa. Anh ấy không muốn có một mái nhà, không đếm xỉa đến những đứa con, và cũng không cần một người vợ.

– Những đứa con?

– Vâng mẹ ạ, con đang chờ sinh đứa thứ hai.

Nhiều tiếng ô, a ngạc nhiên vang lên từ phía những người giúp việc và Fiona. Mẹ nàng nói ngay với giọng cân nhắc nhưng vẫn không giấu được niềm vui.

– Nếu thằng đó nó không cần con thì con hoàn toàn có lý do trở về mái nhà xưa. Ở đây mọi người sẽ lo cho con.

Phòng cũ của Meggie nhìn ra bãi chăn chính đầy những hoa, phòng kế bên dành cho Justine và đứa bé sẽ ra đời. Ôi, thật dễ chịu làm sao được sống ở tại nhà mình!

Bob rất vui mừng gặp lại em gái. Càng ngày Bob càng giống Paddy, lưng hơi khom, da sạm đỏ dưới ánh nắng mặt trời.

Tối hôm đó, cả gia đình Cleary có mặt đầy đủ để chuyển một xe tải ngũ cốc vào kho mà Jims và Patsy vừa mua từ hợp tác xã Gilly về.

Thoạt đầu Meggie được phân công trông chừng các bãi chăn gần nhất.

Con ngựa sắc hồng và con ngựa thiến đã chết. Bob tìm Martin King hỏi mua hai con khác. Kể cũng lạ, cái chết của con ngựa sắc hồng gây cho Meggie ấn tượng dữ dội hơn cả khi xa cách Ralph bởi đây chính là con ngựa chàng thường cỡi.

Khi bụng trở nên nặng nề không thể lên lưng ngựa nữa, Meggie ở nhà với bà Smith, Minnie và Cat, may và đan những chiếc áo chuẩn bị cho đứa bé đã bắt đầu cựa quậy. Thằng bé (nàng tin chắc là con trai) phải chăng hợp với nàng hơn Justine, do đó nàng không cảm thấy bị hành hạ và vui sướng chờ đợi ngày ra đời của con. Justine biết đi và biết nói rất sớm, vào lúc mới chín tháng. Nhưng có điều thật khó hiểu ở Justine là cô bé không bao giờ cười. Bà con ở Drogheda ai ai cũng tìm cách làm cho Justine vui, nhưng chẳng ai làm được điều đó. Đúng là Justine vượt qua bà ngoại về sự nghiêm nghị bẩm sinh ấy.

Ngày một tháng mười, Justine được mười sáu tháng thì con trai của Meggie chào đời tại Drogheda, sớm hơn bốn tuần lễ. Meggie sinh rất nhanh, không đau đớn như lần sinh trước.

Thằng bé thật đẹp! Chiếc lưng dài, thon thả, tóc hung, mắt xanh lợt. Đúng là đôi mắt của Ralph, bàn tay của Ralph, cái mũi, miệng và bàn chân cũng của Ralph. Meggie mừng thầm khi nghĩ rằng Luke cũng có vóc dáng tương tự và những nét gần giống Ralph.

– Con đã chọn cho nó một cái tên chưa? Fiona hỏi trìu mến và tỏ ra say mê thằng bé.

– Con sẽ đặt cho nó tên Dane.

– Cái tên nghe quái lạ! Tại sao con lại chọn tên ấy? Có phải vì đó là tên phổ biến trong dòng họ O” Neill? Mẹ tưởng rằng con đã dứt khoát với dòng họ O” Neill rồi mà?

– Cái tên Dane không dính dấp gì với Luke cả thưa mẹ. Đó là tên của chính thằng bé, chứ không phải của ai khác. Con đã đặt cho con gái tên Justine vì con thích tên đó và cũng vậy con đã đặt tên Dane.

Ngắm nhìn thằng bé mắt nhắm, lông mi dày lấp lánh màu vàng ánh, chân mày lông tơ, hai má nhỏ có vẻ háu ăn, Meggie nghe dâng lên trong lòng một tình yêu mãnh liệt và không hiểu sao cùng lúc ấy nàng cảm thấy nhói lên một nỗi xót xa trong lòng.

“Dane sẽ lấp đầy sự trống của đời tôi. Nó phải làm điều đó vì ngoài nó tôi không còn có ai khác. Ralph, anh đã yêu Chúa hơn yêu em và cũng chính vì Chúa mà anh sẽ không bao giờ biết em đã đánh cắp cái gì của anh cũng như đã đánh cắp cái gì của Chúa. Em sẽ không bao giờ nói cho anh biết về Dane. Ôi, con yêu quí của mẹ! (Nàng đặt thằng bé nằm êm ả trên những chiếc gối để nhìn rõ hơn gương mặt nhỏ đẹp tuyệt vời ấy). Con thương yêu của mẹ! Con là của riêng mẹ và mẹ sẽ không bao giờ giao con cho bất kỳ ai khác, nhất là ba con, một người, không có quyền nhìn nhận con. Như thế có tuyệt không hở con?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.