Tình sử Võ Tắc Thiên

Hồi 8: Những điều sợ hải



Vây cánh của Cao Tôn đã bị cắt.

Võ Hậu không cướp hẳn quyền ông, nhưng quyền hành cứ từ từ vuột khỏi tay ông để rơi vào tay Võ Hậu. Càng ngày bà càng tham dự nhiều hơn vào việc triều chính. Phải thẳng thắn mà nói rằng bà luôn luôn có những ý kiến xác đáng, quyết định dứt khoát và lí luận vững chắc. Bà đã thực sự giúp đỡ Cao Tôn rất nhiều nếu đứng trên phương diện cai trị thuần túy.

Cao Tôn tự hiểu rằng các triều thần đều nghe lời Võ Hậu hơn ông. Trong triều không còn những người như Hàn, Lai dám đứng ra bênh vực ông. Guồng máy làm việc êm ả quá, êm ả đến mức nhàm chán. Hệ thống cai trị đó được thống nhất: Không còn những lời phản kháng, những ý kiến chống đối, những kẻ dám nói “không” trước mặt Lệnh Bà.

Các gian thần như Hứa Kỉnh Tôn, Viên Công Hữu, Lý Nghĩa Phú, tha hồ hoành hành, vơ vét của cải, chiếm vợ và tài sản của người khác.

Lố bịch nhất là họ Lý, hắn đã tổ chức đám tang của mẹ hắn dài hàng chục cây số. Vậy mà Võ Hậu vẫn làm ngơ. Bà muốn cho mọi người thấy rằng những ai vâng lời bà đều được chức trọng, quyền cao. Chính bà là người có quyền cho hay không cho mọi người hoành hành.

Có một chuyện khiến niềm vui của Võ Hậu không được trọn vẹn: Chuyện gia đình bà thuở trước.

Hồi còn nhỏ bà không được sung sướng. Năm mười bốn tuổi bà bị đưa vào cung và sống xa nhà mười mấy năm liền. Thân phụ bà đã có hai người con trai trước khi cưới thân mẫu bà.

Một hôm bà tổ chức một buổi họp mặt trọng thể. Bà cho phép tất cả thân quyến họ Võ của bà được vào nội cung. Hai người con riêng của thân phụ bà cũng có mặt. Hai người này hiện là quan trong triều và là những cái gai trước mắt Võ Hậu và Dương phu nhân – thân mẫu Võ Hậu – vì họ thường tỏ ra hỗn xược với hai người.

Dương phu nhân nói với hai người con riêng của chồng, vẻ sống sượng và tự đắc:

– Chắc các người còn nhớ những ngày cũ? Và bây giờ thì sao?

Hai người con trả lời:

– Kể cũng hơi khó chịu. Em gái tôi bây giờ là Hoàng hậu, chắc mọi người tưởng lầm rằng chúng tôi có địa vị hiện thời là nhờ em gái chứ không phải nhờ cha chúng tôi thuở trước.

Lại vẫn vẻ hỗn xược đó!

Dương phu nhân giận tái người. Bà nói với Võ Hậu, và Võ Hậu lập tức đuổi hai người ra làm quan ở những miền xa xôi hẻo lánh. Trong chiếu chỉ, Võ Hậu có ghi:”Làm như vậy để chứng tỏ Hoàng hậu không thiên vị người nhà”.

Một người vừa ra tới Lũng Châu là chết; còn một người cố sống, nhưng rồi cũng bị ghép tội và bị xử tử. Cái chết của hai người chẳng ai cần biết tới.

Tính tình Cao Tôn trở nên thất thường. Ông phẫn hận vì có miệng mà mắc quai, thường cáu kỉnh và buồn rầu. Khi ăn uống, ông không còn cảm thấy ngon miệng, trái lại Võ Hậu có hai hàm răng rất khỏe và ăn rất dữ.

Cao Tôn thường thừ người ra trong bữa ăn, ngồi nhìn bà vợ ngốn hết món này đến món khác.

Thấy ông không ăn Võ Hậu hỏi:

– Bệ Hạ không ăn sao?

Ông đáp cộc lốc:

– Không.

Cao Tôn nhìn mọi sự vật xung quanh với vẻ chán ghét, lòng ông ẩn chứa những nỗi thù hận triền miên. Chỉ những lúc bắt buộc, ông mới mở miệng nói nhát gừng, đôi khi với giọng mỉa mai chua chát đến cùng cực:

– Hồi còn làm Chiêu Nghi, Hậu có viết một đoản văn nhan đề “Các Đức Tính Của Người Vợ Hiền”.

Một hôm Cao Tôn nói với bà:

– Tối hôm qua trẫm đọc lại đoản văn của ái hậu, trẫm rất thích đoạn: Việc quan trọng của người đàn bà là giữ thân mình trong nhà. Người đàn bà phải gọn gàng, sạch sẽ, ít nói và chăm chỉ may vá thêu thùa, phải coi trọng những ý thích của chồng và nhất là phải hiếu thuận với cha mẹ chồng và họ hàng nhà chồng để giữ được hòa khí trong gia đình…

Thật là một đoạn văn súc tích. Ái hậu có nghĩ vậy không?

Võ Hậu biết Vua châm chọc mình. Bà chỉ trả lời bằng cách yên lặng.

Có hai thứ mà Võ Hậu sợ nhất là cái chết của Vương hậu và mèo. Đã nhiều lần bà thấy những bóng ma của Vương hậu và Triệu phi hiện về và bà đâm ra sợ mèo kinh khủng vì người ta bảo mèo là hiện thân của ma quỷ.

Theo bà nhưng hồn ma luôn lởn vởn trong cung. Có lần bà trông thấy hai bóng ma xuất hiện ngoài hành lang và tiến về phía bà, tóc tai chúng bù xù, chúng quơ hai bàn tay đã cụt hết ngón, máu chảy ròng ròng, định chụp lấy người bà…

Trong giấc ngủ, bà thường mơ thấy một dòng sông nhuộm máu, nổi lềnh bềnh hàng trăm bàn tay đỏ lòm…

Khi chết, Vương hậu chỉ buồn rầu nói:

– Đó là lỗi nơi tôi. Tôi đã tưởng lầm thị là người bạn tốt.

Nhưng Triệu phi đã oán hận thề rằng:

– Khi chết, tôi sẽ biến thành một con mèo. Lúc con điếm đó ngủ tôi sẽ xông vào cắn cổ nó. Nhất định phải cắn chết nó.

Những lời nói này đều đến tai Võ Hậu và cứ ám ảnh bà mãi. Bà phải ra lệnh đuổi hết mèo ra khỏi cung điện. Thà bà chịu đựng hàng đàn chuột lúc nhúc còn hơn phải trông thấy bóng một con mèo.

Một hôm Võ Hậu bảo Cao Tôn:

– Thiếp đang tìm một thầy thuốc để săn sóc Bệ Hạ. Một người còn trẻ như Bệ Hạ không thể…

Cao Tôn ngắt lời:

– Ta đâu có bệnh tật gì. À phải rồi, ta đang nghĩ tới Triệu phi và Vương hậu. Kể ra thì chẳng thú vị gì có phải vậy không? Ta nhớ đến tình bạn khắn khít giữa khanh và Vương hậu. Khanh đã dùng nàng làm phương tiện để tiến thân. Miệng khanh thơn thớt mà trong dạ tính kế độc hại nàng. Nếu nàng không đem khanh khỏi chốn tu hành thì ngày nay khanh ra sao? Một mình Triệu phi giá trị gấp mười đứa… ni cô như khanh…

– Hãy im miệng ngay! Bệ Hạ không phải là một người đàn ông. Đàn ông gì mà chỉ đổ lỗi cho người khác.

Trong cung Võ Hậu thường thấy ma, chỉ những khi bà đi Lạc Dương bà mới thoát được ám ảnh đó. Những con ma không theo bà tới đấy. Do đó bà thường đi Lạc Dương và nghỉ ở đó thật lâu. Ví dụ như trong năm 657.

Bà đi tất cả ba lần vào tháng giêng, tháng bảy và tháng chạp. Bà có ý định biến nơi này thành Đông đô.

Vào tháng mười năm 660, khoảng thời gian Vô Kỵ bị buộc phải tự sát. Cao Tôn bắt đầu ngã bệnh và từ đó không khi nào ông thoát khỏi những cơn nhức đầu, buốt xương và tê cóng chân tay. Nhân dịp này Võ Hậu bèn cho xây một cung điện mới gọi là Bồng Lai điện, ở phía Bắc ngôi điện cũ có ma, lấy cớ là ngôi điện trước quá ẩm thấp, cũ kĩ, và nhiều chuột, có hại cho sức khỏe của Vua.

Nhưng thực ra bà hy vọng đổi chỗ ở sẽ thoát khỏi những hồn ma ám ảnh kia. Bà bảo với mọi người rằng việc xây cung điện tuy hơi tốn kém nhưng sẽ làm cho Vua phục hồi sức khỏe và vui vẻ như xưa.

Tòa Bồng Lai điện về sau đổi tên là Đại Minh Điện, rất rộng lớn. Gồm vô số phòng ốc có vườn thượng uyển, có cung riêng phía Đông cho Thái tử, có thư viện, có nơi làm việc cho Môn Hạ tỉnh – và Trung Thư Tỉnh..v.v…

Một trăm ngàn nhân công được huy động trong mười lăm quận lân cận. Văn võ bá quan đều phải đóng góp một tháng lương để giúp vào việc chi phí. Mọi thứ đều mới và vĩ đại hơn ngôi điện cũ.

Nhưng không may, những hồn ma lại xuất hiện trong tòa cung điện mới. Điều này làm cho Võ Hậu và Cao Tôn hục hặc nhau hơn. Bà làm Vua điên đầu vì những ý tưởng kì lạ.

Tháng tư năm 662, bà cho đổi tên các cơ cấu chính quyền từ cao xuống thấp, bà không cho biết lí do rõ ràng – mãi tám năm sau mới được đổi lại tên cũ. Bà thích cái gì cũng phải mới lạ, nặng vẻ mê tín dị đoan. Bà tưởng tượng ra nhiều điềm lạ và cho đổi quốc hiệu mấy lần.

Hồi này có bà Hồ Lan, nữ Công tước đất Hàn, thường đến Hoàng cung chơi. Vì là chị ruột của Võ Hậu, bà được phép tự do ra vào cung cấm và ăn cùng bàn với Vua và Hoàng hậu.

Mọi người thường thấy bà bên cạnh Cao Tôn.

Bị Võ Hậu chế nhạo mình không phải là đàn ông, Cao Tôn tức mình, thường cặp kè với bà Công tước và người con gái chưa tới hai mươi của bà. Vua tìm thấy ở bà này một sức lôi cuốn mà Võ Hậu không có.

Tôi phải nhắc đến chuyện nãy vì tôi thường ngờ rằng cha tôi – Hoàng tử Hiền – không phải là con ruột của Võ Hậu mà là con của bà Công tước, nên về sau Hoàng tử Hiền mới bị truất ngôi Thái tử. Chính Võ Hậu đã cho cung nữ phao tin Vua tằng tịu với bà Công tước trong khoảng thời gian cha tôi bị truất và đày đi xa.

Sự thân mật giữa Cao Tôn và bà Công tước làm cho Võ Hậu ngứa mắt. Vua có vẻ yêu đời trở lại sau mấy năm sống gần Võ Hậu.

Người khác có thể chấp nhận được chuyện hai chị em thờ chung một chồng, nhưng Võ Hậu thì không.

Bà quyết ra tay.

Một ngày kia, bà Công tước bị chết co quắp sau bữa cơm tối. Hiển nhiên bà đã bị đầu độc.

Người ta đã quá quen thuộc với cảnh đàn ông trái ý Hoàng hậu bị đỗi đi xa rồi chết ngoài ngàn dặm, vụ đàn bà được lòng Vua bị trúng độc lăn ra chết ngay trong cung.

Võ Hậu tỏ ra rất thương xót bà chị, tổ chức mai táng rất linh đình.

Một lần nữa mặt Cao Tôn lại dài ra vì chán nản và thất vọng. Ông đâu phải là một thằng ngu. Ngồi kiểm điểm lại những hành động của vợ, ông cảm thấy rùng mình vì sợ hãi và khinh bỉ.

Vương hậu, Triệu phi, và bà Công tước, rồi tới ai nữa?

Bỗng dưng ông cảm thấy mình có lỗi…

Cao Tôn càng ngày càng cô độc, không có ai để chia sẻ sự phiền muộn, ông cảm thấy bốn bức tường càng ngày càng vây chặt lấy ông. Đã mất quyền cai trị bên ngoài, ông còn mất cả tự do trong nhà. Mỗi bước đi của ông đều bị theo dõi, quản thúc. Ông không thể đến gần một bóng hồng nào hết vì bóng hồng và thuốc độc đã gắn liền với nhau.

Bề ngoài Cao Tôn vẫn cố giữ vẻ bình thường với Võ Hậu, nhưng Võ Hậu linh cảm thấy ông rất thù hận bà. Bà muốn làm lành, thường an ủi dỗ dành ông như một đứa trẻ.

Thỉnh thoảng bà còn nhấn mạnh rằng vẫn thương yêu ông như hồi trước. Bà đóng kịch quá hay mà Cao Tôn lại nhạy cảm, thế là ông lại ngã vào vòng tay bà, quên hết bao nỗi căm tức, nghi ngờ về vụ đầu độc bà Công tước.

Cao Tôn cũng không có lí do giận bà về vụ thanh toán Vô Kỵ và mấy người kia vì vụ này chỉ có tính cách chính trị không liên quan đến vấn đề tình cảm giữa hai người, nhưng dù sao Cao Tôn vẫn không tìm thấy sự thoải mái hoàn toàn. Ông thường nơm nớp lo sợ mình có điều gì thất thố và bị Võ Hậu chụp lấy để khai thác.

Dần dần, trong đầu Cao Tôn nảy ra ý nghĩ phải trừ khử Võ Hậu. Ông ao ước được sống tự do. Ông tưởng tượng ra cảnh ông làm vua có các thiếu nữ tuyệt đẹp tíu tít xung quanh và ông mơ thấy mình được toàn quyền trị vì thiên hạ, mọi người răm rắp tuân lệnh. Những điều đó làm sao ông có thể thực hiện được khi triều đình đầy nhóc những gian thần như Hứa Kỉnh Tôn.

Ông ước gì Vô Kỵ, Toại Lương, Hàn, Lai còn sống. Chỉ có Lý Tích là chưa chết và đang thắng trận tại Cao Ly, nhưng y đâu giúp ông được gì, y còn về hùa với Võ Hậu là khác. Ông phải làm thế nào bây giờ?

Năm 663, sau khi tòa cung điện mới hoàn tất, Cao Tôn tìm thấy một cơ hội tốt. Võ Hậu cho xây tòa cung điện mới này là để tránh những hồn ma tại tòa lâu đài cũ, nhưng chúng vẫn theo đuổi bà. Điều nãy dễ hiểu vì hai tòa cung điện chỉ cách nhau bằng một khu vườn rộng. Người thường cũng chỉ cần đi bộ khoảng mười lăm phút là hết khoảng vườn này, chứ đừng nói là ma.

Võ Hậu bèn cho mời một tay pháp sư tới phù phép và đốt vàng mã. Thời gian phù phép kéo dài trong nhiều đêm khiến người ta phải nghi ngờ. Ai có thể biết được Võ Hậu và tên Pháp sư đã làm những trò gì trong mấy đêm đó?

Một hoạn quan cho Cao Tôn hay chuyện này. Ông rất hồ nghi, ông quyết định sẽ đi xem sự thể ra sao.

Tối hôm đó Cao Tôn đi thẳng tới địa điểm. Sau khi đi hết dãy hành lang dẫn tới ngôi bảo tháp, nơi cầu đảo của tên Pháp sư, ông thoáng thấy một thị nữ đứng canh ở góc vườn. Vừa trông thấy ông, thì biến mất. Sau đó, ông thấy bóng thị in trên khung cửa sỗ sáng lờ mờ của ngôi tháp.

Ông vội chạy tới góc vườn, từ đó ông có thể trông thấy rõ ánh sáng từ tầng thứ hai rọi xuống. Ông phải làm gì bây giờ? Xông vào bắt quả tang chăng? Chắc chúng đã được báo động vì ánh đèn tự nhiên tắt phụt.

Biết đã chậm. Ông lửng thửng quay về phòng.

Ngày hôm sau, Võ Hậu kiếm cách giải thích:

– Tối đêm qua Bệ Hạ làm gì mà lảng vảng ở khu bảo tháp vậy?

Cao Tôn trả lời:

– À không… Trẫm đi dạo cho khỏe đấy mà.

– Sao Bệ Hạ lại đi dạo ở nơi tối tăm đó. Sao Bệ Hạ không đến tháp xem pháp sư phù phép?

– Trẫm lên đó làm gì? Trẫm đâu có thích pháp sư.

Mấy ngày liền, Cao Tôn không nhắc nhở đến chuyện này để Võ Hậu không đề phòng.

Rồi một tối ông lại đi rình hai người.

Rất may cho ông là lần này đứa thị nữ không trông thấy ông. Mãi đến khi ông đến chân tháp nó mới phát giác và la hoảng. Nó ù té chạy lên từng trên, ông vội chạy theo để nó không kịp báo động.

Lúc đến nơi ông thấy hai người vừa buông nhau ra, tên Pháp sư đang sửa lại dây lưng, còn Võ Hậu quần áo xốc xếch y như ông đã thấy nhiều lần trong phòng ngủ của ông. Hai li rượu còn đặt trên sàn.

Võ Hậu có vẻ luống cuống:

– Bệ Hạ đến xem cầu đảo đấy ư? Pháp sư vừa ngừng tay để nghỉ một lát thì Bệ Hạ tới.

– Trẫm biết rồi.

Cao Tôn vừa nói vừa quay lưng đi trở xuống.

Võ Hậu nói với theo:

– Sao Bệ Hạ không ở lại xem cúng? Ở trên này tắt đèn vì cần phải yên lặng tuyệt đối mới cầu đảo được.

– Tại sao cứ cầu đảo là phải có người đứng xem? Mình hắn làm không được sao? Trẫm tưởng muốn phù phép trừ tà thì phải làm ở ngoài trời, chứ sao lại làm trong phòng kín.

Nói rồi Cao Tôn bỏ xuống dưới mặc hai người trong phòng đang ngồi thở hổn hển.

Ông đã nhìn thấy tận mắt, như vậy là đủ.

Cao Tôn đã có chủ ý. Thực ra, ông rất sung sướng vì đã tìm ra một bằng chứng đủ để truất ngôi Hoàng hậu. Giờ đây ông chỉ còn cần tới can đảm.

Nửa giờ sau, Võ Hậu bước vào phòng ông.

– Sao Bệ Hạ không ở lại? Sao lúc đó Bệ Hạ lại tỏ vẻ giận dữ. Bệ Hạ nghi ngờ điều gì chăng?

– Trẫm không nghi gì hết.

– Đáng lẽ Bệ Hạ phải ở lại. Cung điện này luôn luôn có ma. Chắc Bệ Hạ không thể biết thiếp đã phải chịu đựng sợ hải như thể nào? Thiếp chắc rằng tên pháp sư có thể trừ ma được. Cuộc cầu đảo hấp dẫn quá, thiếp phải ở lại coi.

– Với hai li rượu nữa chứ gì?

– Trời ơi, thiếp thề với Bệ Hạ là không có chuyện gì…

– Hừ, đối với người khác mi là một Hoàng hậu, chứ đối với ta mi chỉ là một đứa đạo đức giả, một con điếm.

Võ Hậu hết lời giải thích và năn nỉ nhưng vô ích. Cuối cùng bà đứng dậy và nói:

– Thôi được, thiếp ra ngoài để Bệ Hạ có thì giờ suy nghĩ. Bệ Hạ sẽ thấy thiếp làm như vậy là phải.

Ngày hôm sau, Cao Tôn kể chuyện này và nói ý định của mình cho quan Trung Thư Thị Lang tên là Thượng Quan Nghi nghe. Ông là người duy nhất Vua có thể tin cẩn được.

Ông đồng ý với Vua:

– Tâu Bệ Hạ, để thần soạn cho Bệ Hạ một chiếu chỉ, nhưng Bệ Hạ nhớ đừng cho ai biết. Trong chiếu chỉ, thần sẽ không nhắc đến chuyện ngoại tình mà chỉ buộc Hoàng hậu vào tội đã dùng tà thuật trong cung, vì trước đây Vương hậu cũng bị phế vì tội này; và tội đã đầu độc bà Công tước, tội đã giết hại các công thần như Vô Kỵ, Toại Lương, vì vụ này có tác động rất lớn về mặt tình cảm. Đại để chiếu chỉ sẽ nói rằng Hoàng hậu không còn xứng đáng nữa, phải phế đi, như vậy là đủ.

Vua rất mừng:

– Được lắm, khanh hãy về thảo chiếu. Nhớ giữ tuyệt đối bí mật nghe.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như Cao Tôn nghĩ. Thực ra ông đã tự lừa dối mình, vì ông thừa biết mọi cử chỉ, hành động của ông đều bị theo dõi và được báo cáo với Võ Hậu.

Chiều hôm đó, Cao Tôn đang ngồi đọc lại bản thảo thì Võ Hậu bước vào. Bà nhìn ông một cách nghi ngờ, mắt bà tóe lửa. Còn Cao Tôn mặt mày tái mét.

Bà rít lên:

– Có đúng như vậy không?

– Cái gì đúng?

– Thôi Bệ Hạ đừng giả vờ nữa. Thiếp biết cả rồi. Chiếu chỉ đâu?

Bà đưa mắt nhìn tờ giấy vàng nằm trên bàn.

Cao Tôn lo lắng ra mặt:

– Không, không phải. Đây chỉ là một bản thảo.

Võ Hậu gầm lên:

– Đưa đây!

Như cái máy, Cao Tôn đưa tờ chiếu cho Võ Hậu.

Bà đọc lướt qua một lần rồi nghiến răng xé tờ giấy ra từng mảnh.

– Ai viết tờ chiếu này?

Cao Tôn ngồi yên.

– Nét bút của Thượng Quan Nghi, đúng không?

Cao Tôn gật đầu.

– Chắc Bệ Hạ không ngờ thiếp lại biết hồi trưa này Bệ Hạ vào phòng Thượng Quan Nghi và đóng kín cửa để bàn luận. Trước khi đọc tờ chiếu thiếp đã thừa biết nội dung nó ra sao rồi.

Cao Tôn vẫn yên lặng.

Võ Hậu ngồi xuống, dịu giọng:

– Thiếp có vài điều ấp ủ từ lâu mà chưa có dịp nói với Bệ Hạ. Nhân tiện đây thiếp nói luôn. Thiếp mong Bệ Hạ đừng bao giờ nghe những lời dèm pha láo lếu. Thiếp kêu người trừ tà ma trong cung thì đâu có gì mà Bệ Hạ phải giận dỗi như đứa trẻ. Có bao giờ thiếp thiếu bổn phận làm vợ đối với Bệ Hạ chưa?

Cao Tôn ngồi yên.

Võ Hậu tiếp:

– Gần đây thiếp thấy Bệ Hạ càng ngày càng phiền muộn và cáu kỉnh. Thiếp nghĩ rằng Bệ Hạ không được khỏe nên thiếp không nói gì. Thiếp còn bận lo bao nhiêu công chuyện, nào là chuyện cung điện mới, chuyện triều chính. Tại sao thiếp lại phải trằn trọc mỗi đêm? Đó là vì thiếp mải suy tính các việc phải làm, phác họa các kế hoạch, quyết định những vấn đề quan trọng về triều thần và đường lối cai trị. Tất cả những việc đó là để giúp Bệ Hạ, muốn Bệ Hạ lập được những công nghiệp vĩ đại. Nếu có ai muốn thay thiếp lo cho Bệ Hạ, thiếp sẵn sàng nhường ngay.

Cao Tôn đang bối rối vì nhức đầu. Ông không muốn bàn đến chính trị vào giờ phút này.

Ông nói:

– Làm ơn để tôi yên.

Nhưng Võ Hậu cứ nói tiếp:

– Bệ Hạ rất kém thông minh khi nghĩ rằng thiếp đã giết chị ruột thiếp. Thiếp biết có những điều mờ ám trong đó. Hơn nữa, Bệ Hạ phải nhớ rằng có những việc mình không muốn mà vẫn phải làm. Ví dụ trường hợp Vô Kỵ và Toại Lương. Bệ Hạ yếu lòng quá nên mới tin được bọn họ. Bệ Hạ thử tưởng tượng xem số phận chúng ta sẽ ra sao nếu không ra tay trước?

– Khanh lúc nào chả có lí.

– Đúng như vậy. May mà thiếp phá vỡ âm mưu kịp thời. Nếu thiếp không cứng rắn thì giờ này Bệ Hạ đâu còn ung dung ngồi yên trên ngai vàng. Làm vua, Bệ Hạ phải xử sự như một ông vua. Thiếp chỉ tiếp tay Bệ Hạ mà thôi. Bệ Hạ có biết vì sao thiếp xây tòa cung điện mới này không? Vì Bệ Hạ! Thiếp luôn luôn bận rộn là để giúp Bệ Hạ trở thành một ông vua vĩ đại, nhưng Bệ Hạ cần phải cố gắng hơn, tự tin hơn. Bệ Hạ hãy nhìn xem đế quốc rộng lớn của chúng ta! Bao nhiêu xứ đang chịu ta sai khiến. Nước Cao Ly cũng sắp trở thành chư hầu. Có bao nhiêu việc Bệ Hạ phải làm. Thiếp đang xếp đặt nhiều chương trình lớn lao để giúp Bệ Hạ. Chúng ta sẽ xây thêm nhiều đền đài, cung điện, thật hùng vĩ hơn hơn các triều đại trước. Bệ Hạ hãy tỏ ra mình là một ông Vua. Chúng ta hãy cùng nhau thực hiện những công nghiệp hiển hách. Bệ Hạ đừng mơ ngủ nữa, đừng ngồi đây nghe kẻ khác nói vào nói ra nữa!

Suýt nữa Cao Tôn ngã lòng vì bị Võ Hậu tấn công tới tấp. Ông cảm thấy choáng váng vì bị khích động. Ông sợ phải quyết định.

Cuối cùng, ông nói một cách buồn rầu:

– Ta biết khanh có thể tự mình cai trị, không cần đến trẫm.

– Điều đó thiếp làm được, nhưng thiếp chỉ muốn giúp Bệ Hạ. Bệ Hạ có vẻ yếu trong người. Thôi Bệ Hạ nên đi ngủ sớm và ráng ngủ cho ngon đừng nghĩ ngợi vẩn vơ nữa.

Cao Tôn thở dài, cam chịu số phận. Bao nhiêu hy vọng được tự do đã trở thành mây khói.

Với phản ứng nhanh nhẹn, Võ Hậu đã đảo ngược tình thế. Nhưng càng nghĩ về chuyện này bao nhiêu, bà càng tức giận bấy nhiêu. Không ngờ lại có kẻ dám nghĩ đến chuyện truất ngôi bà.

Võ Hậu biết mình luôn luôn có sẵn một con dao trong tay. Bà sẽ cho tất cả triều thần bài học đầu tiên và cũng là cuối cùng. Bà cho gọi Hứa Kỉnh Tôn. Hắn cho bà biết trước kia Thượng Quan Nghi làm việc với Thái tử Trung, vậy hiển nhiên ông là đồng lõa của Thái tử.

Lập tức Thượng Quan Nghi bị ghép vào tội phản loạn và bị chém đầu. Gia đình ông bị bắt làm nô lệ. Mỉa mai thay, ngày sau một đứa cháu gái Thượng Quan Nghi được đem vào cung và làm lủng đoạn triều đình dưới thời Trung Tôn. Chúng ta sẽ gặp lại cô bé này ở cuối truyện.

Những âm mưu tưởng tượng xung quanh Lý Trung đã được lợi dụng quá mức và trở nên cũ rích. Võ Hậu cảm thấy Trung không còn dùng vào việc gì được nữa, bà cho phép chàng được tự treo cổ để khỏi bị xử tử giữa công chúng – quyền lợi của một Hoàng tử! Lúc đó chàng mới hai mươi hai tuổi.

Cao Tôn biết mà không cứu được con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.