TÔI VÔ TỘI

Phần Thứ II – Chương bảy : Poirot đến gặp ông công chứng



Tại văn phòng công chứng của ông Seddon thám tử Poirot được đón tiếp một cách hết sức dè dặt, nếu không nói là một cách nghi ngại.
Viên công chứng Seddon, tay xoa chiếc cằm nhẵn nhụi, nói năng hết sức thận trọng, cố không nói ra câu nào hớ, đồng thời chăm chú quan sát từ đầu đến chân nhà thám tử.
– Chúng tôi đã biết tên tuổi ông, nhưng chúng tôi chưa hiểu vai trò của ông trong vụ án này.
– Tôi giúp cho khách hàng của các ông.
– Ra thế? Và ai giao cho ông nhiệm vụ đó?
– Tôi làm việc theo lời khẩn cầu của bác sĩ Lord.
Công chứng viên Seddon trợn mắt:
– Thật vậy sao? Chà, chúng tôi thấy lạ đấy… rất lạ ấy chứ. Bác sĩ Lord, theo tôi biết, được công bố là nhân chứng theo điều kiện?
Thám tử Poirot nhún vai:
– Chuyện ấy có quan trọng gì đâu?
– Việc bào chữa cho tiểu thư Elinor được giao toàn bộ cho văn phòng chúng tôi. Và chúng tôi không cần đến sự giúp đỡ của ông, thưa ông Poirot.
– Thế việc chứng minh khách hàng của các ông vô tội có dễ dàng không?
Công chứng viên Seddon cau mặt, để lộ ra nỗi giận dữ của một người công tác trong ngành pháp lý.
– Câu hỏi của ông không đúng chỗ… hoàn toàn không đúng chỗ.
– Các chứng cứ buộc tội tiểu thư đều rất khó bác bỏ.
– Sao ông biết, thưa ông Poirot?
– Mặc dù tôi được ông bác sĩ Lord đề nghị giúp, nhưng trong tay tôi hiện có cả một lá thư giới thiệu của ông Rodddy Welman.
Viên thám tử chìa ra tờ giấy và cúi đầu rất cung kính.
Công chứng viên Seddon đọc được vài dòng thì đã rất bực tức nói:
– Tất nhiên nếu được nhìn theo góc độ này thì vụ việc lại thành khác. Bây giờ ông Roddy Welman tự lãnh lấy trách nhiệm bào chữa cho tiểu thư Elinor Carlisle, cũng tức là chúng tôi có nhiệm vụ tuân theo mọi chỉ thị của ông Roddy.
Ông ta nói thêm, giọng rất khó chịu:
– Văn phòng chúng tôi rất ít khi nhận việc xung quanh các vụ án, nhưng tôi nghĩ rằng phu nhân Welman là khách hàng lâu năm của chúng tôi nên chúng tôi có bổn phận phải nhận trách nhiệm bào chữa cho cháu ruột của phu nhân. Chúng tôi đã cử luật sư Bulmer làm công việc này.
Nụ cười giễu cợt trên môi, thám tử Poirot nói:
– Phí tổn cho tôi không nằm trong danh mục chi tiêu của văn phòng ta. Tôi nghĩ đấy là điều thuận lợi nhất.
Công chứng viên Seddon nhìn qua bên trên cặp kính trắng, giận dữ nói:
– Thưa ông Poirot, ông quả là…
Poirot ngắt lời ông ta:
– Chỉ dùng tài hùng biện và cách đánh giá vào lòng thương người không có tác dụng gì trong việc giúp bị cáo. Cần có thêm những cách khác nữa.
– Vậy ông khuyên chúng tôi thế nào?
– Phải tìm ra sự thật.
– Điều đó thì đã đành.
– Nhưng liệu sự thật có giúp chúng ta thắng cuộc không?
Viên công chứng Seddon nói:
– Điều ông nói hết sức lạc đề.
– Tôi muốn được nghe ông trả lời một số câu tôi hỏi. – Thám tử Poirot nói.
– Tôi không thể tự cho phép mình trả lời ông khi chưa được sự đồng ý của thân chủ, khách hàng của chúng tôi.
– Tôi hiểu.
Poirot ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Tiểu thư Elinor Carlisle có kẻ thù không?
Viên công chứng Seddon lộ vẻ ngạc nhiên:
– Không có, theo tôi biết.
– Phu nhân trong khi còn sống có lập bản di chúc nào không?
– Không. Phu nhân cứ trì hoãn mãi.
– Tiểu thư Elinor đã lập di chúc chưa?
– Rồi.
– Mới gần đây? Sau khi phu nhân Welman qua đời?
– Vâng.
– Tiểu thư chỉ định ai là người thừa kế gia tài của tiểu thư?
– Điều này là bí mật của khách hàng, thưa ông Poirot. Chúng tôi không được quyền tiết lộ khi chưa có sự đồng ý của tiểu thư Elinor Carlisle.
– Nếu vậy tôi sẽ xin giấy phép để được vào gặp tiểu thư.
Viên công chứng Seddon lạnh lùng nói:
– Tôi e việc đó không dễ dàng.
– Đối với Hercule Poirot, không việc gì là không làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.