Trăng Lặn

Chương 6 – Phần 2



Tonder nói, “Tôi chỉ muốn cô thương tôi.”

Molly nói, “Tôi biết. Anh là một người văn minh. Anh biết việc làm tình sẽ càng tràn trề, trọn vẹn và vui sướng hơn nếu ưa thích nhau.”

Tonder nói, “Ðừng, làm ơn xin đừng nói như vậy.”

Molly liếc nhanh về phía cửa. Cô nói, “Chúng tôi là những kẻ bị chinh phục, thiếu úy. Anh giật lấy đi miếng ăn. Tôi đói. Tôi sẽ thương anh hơn nếu anh cho tôi ăn.”

Tonder nói, “Cô nói gì vậy?”

“Tôi có làm anh ghê tởm không, thiếu úy? Có thể tôi cố làm như vậy. Giá của tôi là hai khúc dồi.”

Tonder nói, “Cô không thể nói như vậy được!”

“Những đứa con gái ở xứ của các anh sau cuộc chiến vừa rồi thì sao, thiếu úy? Một người lính có thể lựa trong đám con gái với cái giá của một cái trứng hay một khoanh bánh mì. Hay anh chỉ muốn lấy không tôi, hả thiếu úy? Giá của tôi cao quá phải không?”

Hắn nói, “Cô ghẹo tôi nãy giờ. Nhưng cô cũng ghét tôi nữa, phải không? Tôi tưởng có lẽ cô không đến nỗi ghét tôi.”

“Không! Tôi không ghét anh,” cô nói. “Tôi đói và – tôi ghét anh!”

Tonder nói, “Tôi sẽ cho bất cứ những gì cô cần, nhưng…”

Và cô ngắt lời hắn. “Anh muốn gọi chuyện đó là một việc gì khác sao? Anh không muốn một con đĩ. Ý anh có phải vậy không?”

Tonder nói, “Tôi không hiểu được ý của cô, lời cô nói có vẻ đầy hận thù.”

Molly cười. “Bị đói thì không có gì đẹp đẽ cả. Hai khúc dồi, hai khúc dồi ngon, béo ngậy có lẽ là những vật quý giá nhất trên đời.”

“Ðừng nói những chuyện đó,” hắn nói. “Xin đừng!”

“Sao không? Những chuyện đó là sự thật.”

“Chúng không phải là sự thật! Không thể là sự thật!”

Cô nhìn hắn một lúc rồi ngồi xuống, và ánh mắt hạ thấp, cô nói, “Không, không phải là sự thật. Tôi không ghét anh. Tôi cũng cô đơn, và tuyết đóng nặng trĩu trên mái nhà.”

Tonder đứng dậy tiến tới gần cô. Hắn đưa hai tay cầm lấy một bàn tay của cô và hắn nói với giọng tỉ tê, “Xin cô đừng ghét tôi. Tôi chỉ là một thiếu úy. Không ai sai tôi đến đây. Không ai bảo cô làm kẻ thù của tôi. Tôi chỉ là một người đàn ông, không phải là một kẻ đi chinh phục.”

Ngón tay của Molly vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay hắn một lúc và cô nói, “Tôi biết; vâng, tôi biết.”

Tonder nói, “Chúng ta có một ít quyền nhỏ bé cho cuộc sống trong cái cõi chết chóc này.”

Cô đặt tay lên má hắn một lát và cô nói, “Vâng.”

“Tôi sẽ chăm sóc cô,” hắn nói. “Chúng ta có một ít quyền cho cuộc sống ở cái chốn giết người này.” Hắn đặt tay lên vai cô. Ðột nhiên người cô trở nên cứng ngắt bất động, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng như đang nhìn thấy một hồn ma. Hắn buông tay ra và hỏi “Có chuyện gì? Cái gì vậy?” Mắt cô nhìn chăm chăm thẳng tới trước và hắn nhắc lại câu hỏi, “Cái gì vậy?”

Molly nói như người bị ma ám, “Tôi phục sức cho anh ấy như một cậu bé ngày đầu tiên đến trường, nhưng anh ấy sợ hãi. Tôi cài nút áo sơ mi và cố an ủi anh ấy nhưng lòng anh ấy không thể nào khuây. Và anh ấy sợ hãi.”

Tonder nói, “Cô nói gì vậy?”

Molly dường như thấy được những gì cô diễn tả. “Tôi không biết tại sao họ cho anh ấy về nhà. Anh ấy bối rối. Anh ấy không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh ấy cũng quên không hôn tôi khi anh ấy đi. Anh ấy sợ, nhưng rất dũng cảm, như một cậu bé trong ngày đầu tiến đến trường.”

Tonder đứng lên, “Ðấy là chồng cô.”

Molly nói, “Phải, chồng tôi. Tôi đến với ngài thị trưởng, nhưng ông ấy không giúp được gì. Rồi anh ấy bước đi – yếu ớt, chân đi không vững – và anh điệu anh ấy đi, bắn anh ấy. Sự việc xảy ra lúc ấy trông lạ lùng hơn là đáng sợ. Lúc ấy tôi không tin đó là sự thật.”

Tonder nói, “Chồng cô!”

“Ðúng, bây giờ trong căn nhà tịch mịch, tôi biết đó là sự thật. Bây giờ khi tuyết đóng nặng trĩu trên mái nhà, tôi biết đó là sự thật. Và trong nỗi cô đơn lúc đêm về sáng, trên chiếc giường nửa bên trơ lạnh, tôi nhận ra điều ấy.”

Tonder đứng trước mặt cô, khuôn mặt hắn đầy đau khổ. “Chúc ngủ ngon,” hắn nói. “Chúa che chở cho cô. Tôi có thể trở lại không?”

Molly đưa mắt nhìn về bức tường, ánh mắt còn mông lung lưu lại ở một miền kí ức. “Tôi không biết,” cô nói.

“Tôi sẽ trở lại.”

“Tôi không biết.”

Hắn nhìn cô rồi lặng lẽ bước ra cửa, Molly vẫn nhìn đăm đăm vào bức tường. “Chúa che chở tôi!” Một lúc sau cô vẫn còn nhìn vào bức tường. Cánh cửa mở ra không một tiếng động và Annie bước vào. Molly cũng không hề nhìn thấy bà.

Annie nói với vẻ không bằng lòng, “Cửa để mở đấy.”

Molly từ từ nhìn qua Annie, mắt cô vẫn mở to. “Vâng. Ồ, Annie.”

“Cửa để mở. Có một người đàn ông đi ra. Tôi thấy hắn, hắn trông giống một tên lính.”

Molly nói, “Vâng, Annie”

“Có một tên lính đến đây phải không?”

“Phải, có một tên lính.”

Annie nghi ngờ hỏi, “Hắn làm gì ở đây?”

“Hắn đến để làm tình với tôi.”

Annie nói, “Cô này, cô làm gì vậy? Cô không hợp tác với chúng chứ? Cô không đi theo chúng như tên Corell kia chứ?”

“Không, tôi không đi với chúng, Annie.”

Annie nói, “Nếu ngài thị trưởng đến đây mà bọn chúng quay lại, có chuyện gì là lỗi của cô đấy; lỗi cô cả đấy!”

“Hắn không trở lại đâu. Tôi sẽ không để hắn trở lại đâu.”

Nhưng Annie không hết nghi ngờ. Bà nói, “Tôi có thể cho họ vào bây giờ không? Cô nói có an toàn không?”

“Vâng, an toàn. Họ ở đâu?”

“Họ ở ngoài, sau hàng rào,” Annie nói.

“Nói họ vào đi.”

Annie đi ra, Molly đứng dậy vuốt mái tóc, lắc lắc đầu, cố tỉnh táo trở lại. Có tiếng động nhẹ ở hành lang. Hai thanh niên cao, tóc vàng bước vào. Họ mặc áo len cổ cao, bên ngoài khoác áo thuỷ thủ, đội mũ len có chóp nhọn nhô cao trên đầu. Nước da họ nâu sạm vì gió biển và thân thể cường tráng. Họ trông giống như hai anh em sinh đôi. Ðó là Will Anders và Tom Anders, hai anh em làm nghề đánh cá.

“Chào chị Molly, chị có nghe nói rồi chứ?”

“Annie có nói với tôi. Ðêm nay đi trời xấu.”

Tom nói, “Còn đỡ hơn một đêm trời trong. Máy bay có thể thấy được mình vào đêm trời trong. Ngài thị trưởng cần chuyện gì vậy, chị Molly?”

“Tôi không biết. Tôi có nghe chuyện người anh các cậu. Tôi thật buồn.”

Hai người thanh niên im lặng họ trông ngượng ngùng. Tom nói, “Cô biết chuyện đó như thế nào, hơn ai hết.”

“Ðúng; đúng, tôi biết.”

Annie quay trở vào lại và bà nói thì thầm bằng giọng khàn khàn, “Họ đến đấy!” Thị trưởng Orden và bác sĩ Winter đi vào. Họ cởi áo khoác và mũ len bỏ lên ghế sofa. Orden bước tới Molly, hôn trên trán cô.

“Chào Molly.”

Ông quay sang Annie. “Ðứng ở hành lang, Annie. Gõ cửa một tiếng khi có đội tuần tra, một tiếng khi họ đi, và hai tiếng khi có gì nguy hiểm. Bà có thể hé cửa ngoài để nghe xem có người nào đến.”

Annie nói, “Vâng, thưa ngài.” Bà vào trong hành lang, khép cửa lại.

Bác sĩ Winter đứng ở lò sưởi, hơ ấm đôi tay. “Chúng tôi nghe nói các cậu ra đi đêm nay.”

“Chúng tôi phải đi thôi,” Tom nói.

Orden gật đầu. “Phải, tôi biết. Chúng tôi nghe nói các cậu định bắt cả ông Corell theo nữa.”

Tom cười chua chát, “Chúng tôi nghĩ chuyện ấy không đến nỗi sai. Chúng tôi lấy thuyền của hắn. Chúng tôi không thể để hắn ở lại. Gặp mặt hắn ở trên phố không tốt chút nào.”

Orden nói giọng buồn rầu, “Tôi mong hắn bỏ đi. Bắt hắn đi, các cậu sẽ gặp nguy hiểm.”

“Gặp mặt hắn ở trên phố không tốt lắm.” Winter lặp lại anh hắn. “Ðể dân chúng thấy hắn ở đây không tốt.”

Winter hỏi, “Các cậu bắt hắn được không? Hắn không đề phòng sao?”

“Ồ, vâng hắn có đề phòng bằng một cách nào đó. Nhưng vào 12 giờ, hắn thường đi bộ về nhà. Chúng tôi đứng sau tường. Tôi nghĩ tôi có thể tóm hắn xuống khu vườn dưới của nhà hắn và xuống bờ nước. Thuyền của hắn buộc ở đây. Ngày hôm nay chúng tôi đã ở trên thuyền chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Orden nhắc lại, “Tôi mong là các cậu không phải làm việc đó. Nếu hắn gây ra tiếng ồn, bọn tuần tra có thể đến.”

Tom nói, “Hắn sẽ không làm ồn, nếu hắn biến mất trên biển lại càng tốt hơn. Có ai đó ở thị trấn sẽ khử hắn và rồi sẽ có quá nhiều giết chóc. Không, tốt hơn nên để hắn ra biển.”

Molly lại cầm món đồ khâu của cô lên. Cô nói, “Các anh sẽ ném hắn xuống biển?”

Will đỏ mặt, “Hắn sẽ được đi biển, thưa chị.” Hắn quay lại Thị trưởng. “Ngài muốn gặp chúng tôi?”

“À, vâng, tôi muốn bàn chuyện với các cậu. Bác sĩ Winter và tôi đã thử suy nghĩ – có khá nhiều bàn bạc về công lý, bất công, chinh phục. Dân của chúng ta bị xâm lăng, nhưng tôi không nghĩ họ bị chinh phục.”

Có tiếng gõ gắt ở ngoài cửa, cả phòng im lặng. Molly ngừng đôi kim đan, cánh tay của Thị trưởng đang duỗi ra khựng lại trong khoảng không. Tom đang đưa tay gãi lỗ tai cũng ngưng lại, bàn tay giữ yên vị trí đó. Mọi người trong phòng bất động, tất cả mọi con mắt đều hướng về cánh cửa. Rồi tiếng bước chân của đội tuần tra, lúc đầu chỉ hơi mơ hồ nhưng từ từ lớn dần; lúc họ đi ngang qua lẫn trong đó có tiếng giày bốt nghiến trên tuyết và tiếng nói chuyện. Họ đi ngang qua trước cửa, rồi tiếng bước chân chìm hút dần vào khoảng xa. Có tiếng gõ cửa lần thứ hai, trong phòng mọi người thư thả trở lại.

Orden nói, “Annie ở ngoài chắc bị lạnh.” Ông nhặt lấy chiếc áo khoác của mình nằm ở trên sofa và mở cửa trong đưa chiếc áo ra. “Choàng áo này lên vai đi, Annie,” ông nói và khép cửa lại.

“Tôi không biết tôi sẽ làm sao nếu không có bà ấy,” ông nói. “Nơi nào bà ấy cũng đến được, bà ấy thấy và nghe được hết mọi chuyện.”

Tom nói, “Chúng tôi phải sớm đi ngay, thưa ngài.”

Và Winter nói, “Tôi mong các cậu sẽ quên ông Corell đi.”

“Không thể được. Thấy mặt hắn trên phố thật không tốt.” Hắn nhìn qua Thị trưởng Orden dò hỏi.

Orden chậm rãi nói. “Tôi muốn nói một cách đơn giản. Ðây là một thị trấn nhỏ. Công lý và bất công là những lời lẽ vụn vặt. Anh của các cậu bị bắn và Alex Molly bị bắn. Trả thù kẻ phản bội. Dân chúng giận dữ và họ không có phương thế nào để đánh trả. Nhưng tất cả đều là những lời lẽ vụn vặt. Ðây là con người chống lại con người, không phải ý tưởng đối kháng ý tưởng.”

“Thật là khôi hài khi một bác sĩ nghĩ đến việc phá hủy, nhưng tôi nghĩ là tất cả những người bị xâm lăng đều muốn chống cự. Chúng ta bị tước đoạt vũ khí; tinh thần và thân xác của chúng ta không đủ. Tinh thần của một con người bị tước đoạt vũ khí suy sụp.”

Will Anders hỏi, “Tất cả những điều ấy có nghĩa là gì, thưa ngài? Ngài cần gì ở chúng tôi?”

“Chúng tôi muốn chiến đấu chống lại họ nhưng không thể làm được,” Orden nói. “Bọn họ đang dùng cái đói để trị dân chúng. Cái đói làm con người yếu hèn. Các cậu vượt buồm qua Anh quốc. Có thể không có ai nghe các cậu, nhưng hãy chuyển lời của chúng tôi – từ một thị trấn nhỏ – hãy gửi vũ khí đến cho chúng tôi.”

Tom hỏi, “Ngài cần súng?”

Lần nữa có tiếng gõ nhanh ở ngoài cửa và mọi người dứng sững tại chỗ của mình. Ở bên ngoài có tiếng chân của đội tuần tra, nhưng bước chân gấp, đang chạy. Will nhanh nhẹn bước đến bên cửa. Tiếng chân chạy ngang qua trước nhà. Có tiếng ra lệnh, với giọng nói tắc nghẽn và đội tuần tra chạy đi. Ngoài cửa lại tiếng gõ lần thứ hai.

Molly nói, “Bọn họ chắc duổi theo ai đó. Không biết lần này là ai đây?”

“Chúng tôi phải đi đây,” Tom bồn chồn nói. “Ngài cần súng chăng? Chúng tôi có nên hỏi xin súng không?”

“Không, hãy nói với họ tình trạng của chúng ta. Chúng ta đang bị theo dõi. Bất cứ sự loạn động nào của chúng ta cũng bị trả đũa. Nếu chúng ta có thể có những thứ vũ khí đơn giản, bí mật; những thứ vũ khí kín đáo, chất nổ, mìn, để nổ tung đường ray, lựu đạn, nếu có thể, luôn cả chất độc.” Ông nói giọng giận dữ. “Ðây không phải là một cuộc chiến danh dự. Ðây là một cuộc chiến lừa lọc và sát nhân. Chúng ta hãy dùng những phương pháp đã được áp dụng lên chúng ta! Hãy để người Anh thả bom những công trình lớn, nhưng cũng để họ thả cho chúng ta những trái bom nhỏ, để giấu đi, để luồn dưới đường ray, dưới bồn nhiên liệu. Như thế chúng ta sẽ được vũ trang, bí mật vũ trang. Rồi những kẻ xâm lăng sẽ không biết ai trong chúng ta đang có vũ khí. Hãy để những chiếc máy bay thả bom mang đến cho chúng ta những vũ khí đơn giản. Chúng ta sẽ biết cách dùng chúng.”

Winter nói xen vào, “Bọn họ không bao giờ biết sẽ bị tấn công ở đâu. Những người lính, đội tuần tra, sẽ không bao giờ biết được ai trong chúng ta được vũ trang.”

Tom lau trán. “Nếu chúng tôi đi qua lọt, chúng tôi sẽ nói với họ, thưa ngài, nhưng – tôi nghe nói là ở Anh quốc có những người đang cầm quyền không dám đặt vũ khí vào tay của thường dân.”

Orden nhìn hắn chăm chú. “Ồ! Tôi chưa nghĩ đến điều đó. Vậy thì chúng ta chỉ còn nước chờ xem thôi. Nếu những người như thế vẫn còn cai trị Anh và Mỹ, thế giới sẽ mất. Hãy thuật lại cho họ nghe lời của chúng tôi, nếu họ chịu nghe. Chúng ta phải cần có sự giúp đỡ, nhưng nếu chúng ta có được sự giúp đỡ” – mặt ông trở nên đanh lại – “nếu chúng ta có những thứ ấy, chúng ta sẽ tự cứu mình.”

Winter nói, “Nếu họ cho chúng ta chất nổ để chúng ta giấu đi, chôn xuống đất để đến lúc cần sẵn sàng, kẻ xâm lăng sẽ không bao giờ được nghỉ ngơi, không bao giờ! Chúng ta sẽ nổ tung đường tiếp tế của bọn họ.”

Căn phòng trở nên phấn khởi. Molly hăm hở nói, “Phải, chúng ta có thể đánh lúc hắn nghỉ ngơi, chúng ta có thể đánh lúc hắn ngủ. Chúng ta có thể đánh vào thần kinh và lòng kiên định của hắn.”

Will lặng lẽ hỏi, “Tất cả chỉ có vậy thôi, phải không, thưa ngài?”

“Phải.” Orden gật đầu. “Ðó là chuyện chính yếu.”

“Nếu họ không nghe theo thì sao?”

“Các cậu chỉ thử thôi, giống như các cậu đang thử thách đêm nay.”

“Chỉ có vậy thôi, phải không, thưa ngài?”

Cửa mở và Annie im lặng bước vào. Orden nói tiếp, “Chỉ vậy thôi. Nếu các cậu phải đi ngay bây giờ, hãy để tôi cho Annie ra xem đường có vắng không.” Ông ngẩng đầu lên và thấy Annie đi vào. Annie nói, “Có một người lính đi lên hướng này. Hắn trông giống như người lính lúc nãy ở đây. Lúc nãy có một người lính ở đây với Molly.”

Người trong phòng quay nhìn Molly. Annie nói, “Tôi đã khóa cửa.”

“Hắn muốn gì?” Molly hỏi. “Tại sao hắn lại trở lại?”

Có tiếng gõ nhè nhẹ ở cửa ngoài. Orden bước tới Molly. “Ðây là chuyện gì hả Molly? Cô có chuyện gì rắc rối hả?”

“Không,” Cô nói, “không! Hãy ra bằng ngả sau. Các người có thể đi thông ra được ngả sau. Mau, ra mau!”

Tiếng gõ vẫn tiếp tục ở cửa trước. Có giọng nói nhỏ nhẹ của một người đàn ông. Molly mở cửa dẫn xuống nhà bếp. Cô nói, “Mau, mau!”

Ông Thị trưởng đứng trước mặt cô. “Cô có chuyện rắc rối hả Molly? Cô đâu có làm gì phải không?”

Annie lạnh lùng nói, “Trông có vẻ như cùng một tên lính. Lúc nãy ở đây có một tên lính.”

“Phải,” Molly nói với Thị trưởng, “Phải, có một người lính ở đây lúc nãy.”

Thị trưởng nói, “Hắn muốn gì?”

“Hắn muốn làm tình với tôi.”

“Nhưng hắn không chứ?” Orden nói.

“Không,” Cô nói. “Hắn không, Ði đi, tôi sẽ lo liệu được.”

Orden nói, “Molly, nếu cô bị chuyện gì rắc rối, hãy để chúng tôi giúp.”

“Chuyện rắc rối của tôi đang vướng vào không ai có thể giúp được,” cô nói. “Ði đi,” và cô đẩy họ ra cửa.

Annie đứng lại phía sau. Bà nhìn Molly. “Cô à, tên lính đó muốn gì vậy?”

“Tôi không biết hắn muốn gì.”

“Cô sẽ nói cho hắn biết hết mọi chuyện phải không?”

“Không,” ngỡ ngàng, Molly lặp lại, “Không.” Rồi với giọng gay gắt cô nói, “Không, Annie, tôi không có đâu!”

Annie cau có với cô. “Cô, tốt hơn cô không nên nói với hắn chuyện gì hết.” Bà bước ra ngoài và đóng cửa lại.

Tiếng gõ tiếp tục ở cửa trước, và có thể nghe được tiếng nói của người đàn ông sau lần cửa.

Molly đến bên ngọn đèn đặt giữa phòng, người cô trông như đang mang một gánh nặng. Cô cúi nhìn chiếc đèn. Cô nhìn xuống bàn, và thấy chiếc kéo lớn nằm bên cạnh mẫu đan của cô. Cô nhắc lên lạ lẫm nhìn lưỡi kéo. Cô đưa lưỡi kéo lọt qua kẻ ngón tay và nắm chiếc kéo như một con dao, ánh mắt long lên dễ sợ. Cô cúi nhìn ngọn đèn, ánh sáng tỏa lên khuôn mặt của cô. Cô chậm chạp đưa chiếc kéo lên và đặt nó vào trong lần áo.

Tiếng gõ ngoài cửa vẫn tiếp tục. Cô nghe có tiếng gọi cô. Cô nghiêng người qua cái đèn trong giây lát rồi đột nhiên thổi tắt nó. Căn phòng tối đen ngoại trừ một đóm đỏ phát ra từ cái lò. Cô mở cửa, giọng nói của cô ngọt ngào nhưng thiếu tự nhiên. Cô nói, “Tôi đến đây, Thiếu úy, tôi đến đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.