Trăng Lặn
Chương 7 – Phần 2
Lanser lúc này quay sang hắn, “Loft, tôi nghĩ tôi sẽ đề cử anh lên bộ tham mưu. Anh muốn bắt tay vào hành động trước khi biết vấn đề ra sao. Ðây là một kiểu chinh phục mới. Trước đây chúng ta luôn luôn có thể tịch thu vũ khí và giữ họ trong tình trạng bưng bít. Bây giờ họ nghe radio và chúng ta không thể nào ngăn chặn được. Chúng ta cũng không thể tìm thấy được radio của họ.
Một người lính đứng ở ngưỡng cửa đưa đầu nhìn vào. “Ông Corell muốn gặp, thưa đại tá.”
Lanser trả lời, “Bảo ông ấy đợi.” Ông tiếp tục nói chuyện với Loft. “Họ đọc được tờ truyền đơn; vũ khí được thả xuống cho họ. Bây giờ là thuốc nổ, đại úy. Không lâu nữa có thể sẽ là lựu đạn, rồi đến chất độc.”
Loft lo lắng nói, “Họ chưa thả chất độc.”
“Chưa, nhưng rồi họ sẽ làm. Anh nghĩ tinh thần của binh sĩ của chúng ta, hay ngay cả anh nữa sẽ ra sao nếu đám dân chúng có những chiếc phi tiêu, món đồ chơi ngốc nghếch anh hay phóng vào những tấm bia, với mũi nhọn được tẩm độc cyanide, những mũi phi tiêu im lặng chết người, nó bay tới đâm thủng quân phục mà anh không nghe thấy một tiếng động? Và sẽ ra sao nếu binh sĩ của chúng ta biết rằng có thạch tín? Liệu anh hay họ có thoải mái ăn uống không?”
Hunter nói khô khốc, “Ðại tá đang thảo kế hoạch hành quân cho kẻ địch hay sao vậy?”
“Không, tôi đang dự đoán sự việc.”
Loft nói, “Ðại tá, chúng ta ngồi đây bàn luận trong khi đáng lẽ phải lùng kiếm chất nổ. Nếu có việc tổ chức trong lòng dân chúng, chúng ta phải tìm ra, chúng ta phải đập tan nói.”
“Ðúng,” Lanser nói, “Chúng ta phải đập tan chúng, không thương tiếc. Anh hãy lo phần chi tiết cụ thể, Loft, hãy lấy thêm Prackle phụ một tay. Tôi mong chúng ta có thêm sĩ quan cấp nhỏ. Tonder bị giết không giúp ích gì cho chúng ta cả. Tại sao anh ta không bỏ mặc những người đàn bà đi?”
Loft nói, “Tôi không thích cách biểu hiện của thiếu úy Prackle, thưa đại tá.”
“Anh ta làm gì?”
“Anh ta không làm gì, nhưng anh ta ủ rũ và dễ kích động.”
“Phải,” Lanser nói, “Tôi biết. Ðây là vấn đề tôi đã từng nói đến nhiều lần.” Ông nói, “Anh biết không, tôi có thể đã là thiếu tướng nếu tôi không nói quá nhiều về việc ấy. Chúng ta huấn luyện thanh niên của chúng ta để chiến thắng, và anh phải nhận là họ thật rực rỡ trong chiến thắng, nhưng họ hoàn toàn không biết phải hành động ra sao khi bị thất bại. Chúng ta bảo rằng họ thông minh và can đảm hơn những thanh niên khác. Và họ bị sốc khi nhận ra rằng họ không thông minh và can đảm hơn những thanh niên khác một chút nào.”
Loft nói giọng gắt gỏng, “Ðại tá nói thất bại nghĩa là gì? Chúng ta không thất bại.”
Và Lanser lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu không nói, cuối cùng cặp mắt của Loft nao núng, hắn nói, “Thưa đại tá.”
“Cám ơn,” Lanser nói.
“Không thể đòi hỏi điều đó ở người khác, thưa đại tá.”
“Họ không nghĩ về điều đó, nên không phải là một chuyện sỉ nhục. Khi anh bỏ mặc nó, đó mới là một sự sỉ nhục.”
“Ðúng vậy, thưa đại tá”
“Ði đi, ráng kiềm chế Prackle. Hãy bắt đầu lục soát, Tôi không muốn có bắn giết trừ khi bọn họ loạn động, anh hiểu không?”
“Vâng, thưa đại tá,” Loft nói, hắn nghiêm chỉnh chào và bước ra khỏi phòng.
Hunter nhìn đại tá Lanser cười thú vị, “Ðại tá đối xử với hắn có cứng rắn không?”
“Tôi phải vậy. Hắn sợ. Tôi biết tuýp người của hắn. Hắn cần được khép vào kỉ luật khi hắn sợ hãi, nếu không hắn sẽ suy sụp tinh thần. Hắn nương tựa vào kỉ luật như những người khác nương tựa vào sự thông cảm. Tôi nghĩ tốt hơn anh nên đi coi những đường ray. Anh nên dự đoán tối nay là thời điểm bọn họ thực sự cho nổ những đường ray.”
Hunter đứng lên và hắn nói, “Vâng. Tôi cho là những lệnh trên được đưa đến từ thủ đô.”
“Ðúng.”
“Có phải họ.”
“Anh biết họ như thế nào.” Lanser ngắt lời. “Anh biết họ sẽ làm sao rồi. Bắt người cầm đầu, bắn người cầm đầu, bắt giam con tin, bắn con tin, bắt thêm con tin, bắn họ,” giọng ông lúc đầu cất cao nhưng lúc này hạ xuống gần như thì thầm, “và hận thù gia tăng, tổn thất của chúng ta mỗi lúc càng thêm nặng nề.”
Hunter nói lưỡng lự, “Họ có kết tội ai trong danh sách được gửi lên không?” Hắn di chuyển hơi nghiêng về hướng phòng ngủ của thị trưởng.
Lanser lắc đầu. “Chưa, chưa đâu. Cho đến lúc này họ chỉ giam giữ thôi.”
Hunter lặng lẽ nói, “Thưa đại tá, ngài muốn nghe một lời khuyên của tôi không – có thể ngài quá mệt, thưa đại tá? Có thể tôi, hay là – có thể tôi báo cáo rằng ngài quá mệt?”
Lanser lấy hai tay bịt mắt một lúc, rồi vươn thẳng vai lên và vẻ mặt trở nên cứng rắn. “Tôi không phải là một người thường dân, Hunter. Chúng ta đã quá thiếu hụt sĩ quan rồi. Anh cũng biết đó. Hãy làm việc của anh đi, thiếu tá. Tôi phải gặp Corell.”
Hunter mỉm cười. Hắn đi đến cửa và mở ra. Hắn nói vọng ra ngoài cửa, “Vâng, ông ấy ở đây,” và hắn quay về phía sau nói với Lanser, “Prackle đấy. Anh ta muốn nói chuyện với đại tá.”
“Cho anh ta vào,” Lanser nói.
Prackle bước vào khuôn mặt lầm lì, gây gổ. “Ðại tá Lanser, thưa đại tá, tôi muốn…”
“Ngồi xuống,” Lanser nói. “Ngồi xuống nghỉ một lát. Hãy như một người lính tốt, thiếu úy.”
Vẻ cứng ngắc của Prackle nhanh chóng tan biến. Hắn ngồi cạnh chiếc bàn, tì khuỷ tay lên mặt bàn. “Tôi muốn…”
Lanser nói, “Khoan nói một lát đã. Tôi biết chuyện gì rồi. Anh không hề nghĩ là sự việc sẽ như thế này, đúng không? Anh tưởng nó hẳn tốt đẹp hơn.”
“Họ ghét chúng ta,” Prackle nói. “Họ rất ghét chúng ta.”
Lanser mỉm cười. “Tôi tự hỏi nếu tôi biết được chuyện gì. Cần phải có những người trai trẻ mới có những người lính tốt, và những người trai trẻ cần những phụ nữ trẻ, chuyện là vậy, phải không?
“Ðúng, chuyện là vậy.”
“Thế thì,” Lanser ôn tồn nói, “Cô ta có ghét anh không?”
Prackle nhìn ông ngơ ngẩn. “Tôi không biết, đại tá, lắm lúc tôi nghĩ cô ta đang đau buồn.”
“Và anh cảm thấy rất khốn khổ?”
“Tôi không thích nơi đây, thưa đại tá.”
“Không đúng, anh tưởng sự việc sẽ vui thú, đúng không? Thiếu úy Tonder suy sụp, anh ta bỏ đi để rồi bị đâm chết. Tôi có thể gởi anh về. Anh có muốn về không, dù biết rằng ở đây chúng tôi cần anh?”
Prackle trả lời khó khăn, “Không, thưa đại tá, tôi không muốn.”
“Tốt. Bây giờ tôi nói với anh, mong rằng anh sẽ hiểu. Anh không còn là một con người nữa. Anh là một binh sĩ. Sự thoải mái của anh không phải là điều quan trọng và nữa, thiếu úy, cuộc sống của anh cũng không quan trọng lắm. Nếu anh sống, anh sẽ còn có kí ức. Ðó là tất cả những gì anh sẽ có. Nhưng trong khi ấy anh phải nhận mệnh lệnh và thi hành chúng. Phần lớn những mệnh lệnh sẽ không vui thú gì, nhưng đó không phải là vấn đề của anh. Tôi nói thật, Thiếu úy. Họ đúng ra phải huấn luyện anh để giáp mặt những vấn đề này, chớ không phải để đi trên những đường phố rải hoa. Họ phải đào luyện tinh thần anh bằng sự thật, không phải với với những lời dối trá. Giọng nói của ông trở nên cứng rắn. “Nhưng anh đã nhận lãnh công tác, thiếu úy. Hoặc là anh sẽ ở lại, hoặc anh sẽ bỏ đi? Chúng tôi không thể chăm sóc tinh thần của anh được.”
Prackle đứng lên, “Cám ơn, thưa đại tá.”
“Và cô gái kia,” Lanser nói tiếp, “Cô gái đó, thiếu úy, anh có thể hãm hiếp cô ta, có thể bảo vệ cô ta, hay cưới cô ta – điều đó không quan trọng, miễn là khi anh được lệnh anh sẽ bắn cô ta.”
Prackle nói, giọng mệt lử, “Vâng, thưa đại tá, cám ơn.”
“Tôi khẳng định là tốt hơn anh nên biết điều ấy. Tôi khẳng định như thế. Ði đi, Thiếu úy, nếu ông Corell còn đợi, gọi ông ấy vào.” Và Lanser nhìn theo thiếu úy Prackle đi ra cửa.
Ông Corell đi vào, lúc này trông hắn đã thay đổi. Cánh tay trái của hắn bó bột, và hắn không còn là một Corell với dáng vẻ vui tính, thân hữu, tươi cười. Khuôn mặt hắn cau có, khổ sở, và cặp mắt cụp xuống ti hí như mắt của một con heo chết.
“Tôi đúng ra nên đến sớm trước đây, nhưng sự thiếu hợp tác của ngài làm tôi do dự.”
Lanser nói, “Ông đang chờ đợi phúc đáp về bản báo cáo của ông, tôi nhớ như vậy.”
“Tôi chờ đợi nhiều hơn thế. Ngài từ chối không cho tôi nắm một chức vụ trong chính quyền. Ngài nói tôi không còn giá trị. Ngài không nhận ra là tôi đã ở trong thị trấn này lâu hơn trước khi ngài đến. Ngài để thị trưởng ngồi lại chức vụ của ông ấy, ngược lại với lời khuyến cáo của tôi.”
Lanser nói, “Không có ông ta chúng ta sẽ gặp nhiều rối loạn hơn là chúng ta đang có hiện nay.”
“Ðấy chỉ là vấn đề chủ kiến,” Corell nói. “Người này là kẻ lãnh đạo một đám dân nổi loạn.”
“Bậy nào,” Lanser nói, “Ông ta chỉ là một người đơn giản.”
Với cánh ta không bi bó bột. Corell lấy từ túi áo bên phải một cuốn sổ đen và lấy ngón tay mở nó ra. “Thưa đại tá, ngài quên rằng tôi có những nguồn thông tin, và tôi đã ở đây lâu trước khi ngài đến. Tôi báo cáo với ngài là thị trưởng Orden đã luôn luôn có dính líu đến mọi chuyện xảy ra ở cộng đồng dân cư này. Trong đêm thiếu úy Tonder bị sát hại, ông ta đã ở trong ngôi nhà xảy vụ án mạng. Lúc cô gái kia trốn thoát ra những ngọn đồi, cô ả ở với một trong những thân nhân của ông ta. Tôi theo dõi cô ta đến đó, nhưng cô đã trốn mất. Lúc nào có người trốn thoát, Orden cũng biết được và giúp đỡ họ. Và tôi hết sức nghi ngờ là ông ta có mặt đâu đó trong câu chuyện những chiếc dù nhỏ kia.”
Lanser bồn chồn nói, “Nhưng ông không thể chứng minh được.”
“Không,” Corell nói, “Tôi không thể chứng minh. Nhưng chuyện gì tôi đã nghi ngờ chuyện ấy xảy ra. Có lẽ bây giờ ngài chịu lắng nghe tôi.”
Lanser lẳng lặng nói, “Ồng đề nghị chuyện gì?”
“Những đề nghị này, thưa đại tá, thực ra kiên quyết hơn là những đề nghị. Orden ngay lúc này phải bị giam giữ và sự sống còn của ông ta tùy thuộc vào tình trạng yên ổn của cộng đồng dân cư ở đây. Cuộc sống của ông ta phải tùy thuộc vào lần châm ngòi của một ống thuốc nổ.
Hắn đưa tay vào túi áo lần nữa lấy ra một tập sách nhỏ, hắn lật ra và trải nó trước mặt đại tá. “Ðây, thưa ngài, là lời phúc đáp cho bản báo cáo của tôi từ bộ tư lệnh. Ngài có thể để ý thấy nó cho tôi một quyền hạn nhất định.”
Lanser nhìn tập sách, và ông lặng lẽ nói. “Ông thực đã vượt qua mặt tôi rồi, có phải không?” Ống ngước nhìn Corell với vẻ ghét bỏ hiện rõ trong mắt. “Tôi nghe nói ông bị thương. Có chuyện gì đã xảy ra?”
Corell nói, “ Trong đêm viên thiếu úy của ông bị giết tôi bị phục kích. Ðội tuần tra cứu tôi. Vài người trong thị trấn trốn thoát đêm ấy bằng chiếc thuyền của tôi. Thưa đại tá, tôi xin được mạnh mẽ hơn, đưa ý kiến rằng thị trưởng Orden phải được giam cầm.”
Lanser nói, “Ông ta ở đây, ông ta không trốn thoát. Làm sao chúng ta có giam giữ ông ta chặc chẽ hơn chúng ta đang làm hiện nay.”
Ðột nhiên từ xa có tiếng nổ, cả hai quay đầu về hướng phát ra tiếng nổ. Corell nói, “Ðó, thưa đại tá, ngài biết rõ ràng là nếu cuộc thí nghiệm này thành công, chất nổ sẽ thả khắp các nước bị chiếm đóng.”
Lanser lặng lẽ nói, “Ông đề nghị thế nào?”
“Như tôi đã nói. Orden phải bị giam giữ để ngăn chận cuộc nổi loạn.”
“Nếu họ nổi loạn và chúng ta bắn Orden?”
“Vậy thì tên bác sĩ nhỏ kia sẽ là người kế tiếp; mặc dù hắn không giữ một chức vụ nào, nhưng hắn là người có quyền hành kế đến trong thị trấn.”
“Nhưng hắn không giữ một chức vụ nào.”
“Hắn có sự tin cậy ở dân chúng.”
“Và khi chúng ta bắn hắn, sau đó thế nào?”
“Khi đó chúng ta sẽ có quyền lực. Bọn nổi loạn sẽ tan vỡ. Khi chúng ta giết kẻ cầm đầu, bọn nổi loạn sẽ tan vỡ.”
Lanser hỏi với giọng châm biếm, “Ông thực sự nghĩ vậy?”
“Việc ấy phải như vậy.”
Lanser chầm chậm lắc đầu và ông gọi, “Lính gác!” Cánh cửa mở và một người lính xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Thượng sĩ,” Lanser nói, “Tôi ra lệnh giam giữ thị trưởng Orden, và bác sĩ Winter. Anh trông coi công việc canh giữ Orden và dẫn Winter về đây ngay.”
Người lính gác nói, “Thưa vâng, đại tá.”
Lanser ngước nhìn Corell và ông nói, “Thế đấy, tôi hi vọng ông biết được ông đang làm gì. Tôi thật sự hi vọng ông biết ông đang làm gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.