Truy Lùng
Chương 7
Một khoảnh khắc nghê rợn. Massao đứng như hoá đá, toàn bộ cơ thể và thần kinh anh như tê liệt. Ý nghĩ đầu tiên đến với anh là Teruo đã tìm ra chỗ ẩn náu của anh và đến bắt anh. Nhưng nhìn kĩ hơn thì chỉ thầy Teruo đi cùng với Heller dọc suốt công xưởng, còn gã kia giản thích cho hắn nghe điều gì đó. Teruo chưa nhìn thấy anh, nhưng bất cứ giây phút nào hắn cũng có thể xáp mặt anh. Massao quyết định nhanh chóng. Khi Teruo và Heller quay lại phía dây chuyền lắp ráp, Massao dùng cùi tay hất nhanh một chiếc đã ghi âm rơi xuống sàn, đồng thời anh bò xuống trốn vào gầm bàn để tìm những mảnh vỡ.
Heller hét lên:
– Thằng kia, mày làm cái trò gì thế?
– Xin lỗi ông, rất tiếc là…
Massao lầu bầu trong họng. Anh bò bò quanh sàn nhặt các mảnh đĩa, cố tình quay lưng về phía hai gã đàn ông. Trống ngực anh đánh thình thịch, anh thở đứt quãng. Nếu lão chú nhận ra anh, thì chỉ còn nước bỏ chạy, nhưng anh biết sẽ chẳng thoát thân. Chỉ cần hắn kêu một tiếng là công nhân sẽ xông đến. Massao ngước mắt nhìn lên thấy Sanae đang quan sát anh với vẻ mặt bối rối. Cô đã chứng kiến anh cố tình hất rơi cái đĩa khỏi bàn.
– Họ đi rồi à? Massao thì thào hỏi.
Sanae liếc nhìn ra phía cửa, nơi hai gã đàn ông vừa khuất dạng.
– Họ đi rồi.
Massao từ từ đứng dạy, mồ hôi ướt đẫm áo. Sanae dịu dàng hỏi:
– Anh có chuyện gì khúc mắc phải không? Chuyện của anh nguy hiểm hơn cô tưởng nhiều.
– Không… anh chỉ nhỡ tay một tý…!
Ngay Massao cũng cảm thấy giọng mình thật yếu ớt. Sanae nín lặng nhìn anh, đôi mắt nâu dịu dàng như anh ủi và hứa hẹn luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ. Massao cố gắng tiếp tục làm việc. Thay cho cảm giác lo sợ bị phát giác lúc nãy, một cơn giận dữ sục sôi trong lòng anh. Teruo đi thị sát khắp đế chế công nghiệp mới của anh và làm như thể nó thuộc quyền kiểm soát của hắn. Mà đế chế ấy sẽ thuộc về hắn khi hắn trừ khử được anh. Massao tuyệt vọng khôn cùng.
Mỗi lần cánh cửa mở ra, Massao lại nhớn nhác nhìn lên. Teruo có thể quay lại bất cứ lúc nào. Sanae để ý thấy thái độ lạ lùng của anh nhưng không hỏi gì. Cô muốn giúp đỡ anh, nhưng cô lặng thinh. Massao cảm thấy sự im lặng của anh làm Sanae bị xúc phạm, nhưng anh không thể làm gì hơn, đây là công việc chỉ của riêng anh.
Chiều hôm ấy và cả hôm sau nữa Teruo không trở lại. Massao nhẹ cả người. Hoá ra đó cũng chỉ là một cuộc kiểm tra ngắn qua các xí nghiệp. Rõ ràng Teruo không hề biết anh đang ở đây. Có thể Teruo sẽ không quay trở lại nữa. Massao cảm thấy hình như còn anh toàn hơn trước.
Thứ sáu là ngày lĩnh tiền công. Massao sẽ lĩnh lương và sẽ lên đường sang Caliornia. Cứ nghĩ phải xa Sanae mà lòng anh thấy quặn đau. Anh biết cô sẽ rất thiếu vắng anh, vậy mà anh sẽ phải lẳng lặng biến mất y như một tên ăn trộm trong đêm tối.
Có thể, một ngày nào đó, anh sẽ giải thích hết cho cô hiểu. Nếu như anh còn sống!
Chiều thứ sáu, sau giờ nghỉ, công nhân xếp hàng dài trước quầy để lĩnh tiền công cả tuần. Sanae đứng phía trước, Massao đứng sau, cách cô mấy người. Anh thấy một người ấn vào tay cô một phong bì đựng tiền lương cùng một tờ giấy. Cô nhìn sững vào tờ giấy, mặt tái hẳn đi. Cô quay phắt lại chỗ Massao thì thầm:
– Anh phải đi khỏi đây ngay lập tức. Massao giật mình hoảng hốt:
– Gì thế?
– Đi nhanh lên anh!
Cô giơ tờ giấy ra trước mặt Massao. Trên đó là ảnh Massao cùng dòng chữ: “truy tìm có thưởng cao”.
Tờ giấy được phát cho tất cả mọi người công nhân trong xưởng.
Sanae nắm lấy tay cánh tay Massao, cả hai nhanh chóng lẩn ra cánh cửa ngách dẫn ra sân. Thọat làm như thế là tự sát. Cả tuần anh đã cùng làm việc với công nhân ở đây, tất cả đều biết mặt anh, họ có thể nhận ra anh ngay lập tức. Anh cố kìm chế đi từng bước bình thản trong lòng luôn luôn sợ hãi có ai đó thét lên:
– Nó đấy. Bắt lấy nó!
Nhưng cả hai đã đến cửa và thoát ra ngoài an toàn. Massao thở gấp:
– Anh phải chia tay em ở đây thôi.
Massao không biết bây giờ sẽ trốn đi đâu. Chắc chắn là Teruo đã phân phát ảnh anh đi khắp các công xưởng Matsumoto ở nước Mỹ rồi. Không còn nơi nào anh toàn cho anh nữa.
– Anh định đi đâu bây giờ?
– Anh không biết!
Hai người băng qua sân rồi ra khỏi công xưởng. Sanae nói:
– Em sẽ đưa anh về nhà, ở đây sẽ không có ai đến tìm anh đâu. Massao lắc đầu:
– Anh không thể lôi kéo em vào vòng nguy hiểm được. Sanae quả quyết:
– Chính em cũng đang ở trong cuộc rồi đấy!
Massao nhìn cô, không hiểu cô nói gì, đầu óc anh đang quay cuồng với những dự tính thoát thân.
– Đi với em đi anh!
– Không.
Massao ghìm bước lại. Bây giờ đã đến lúc phải nói sự thật. Anh hít mạnh một hơi:
– Anh bị cảnh sát truy tìm vì một vụ giết người. Sanae nhìn anh thăm dò:
– Anh có phạm tội không, Massao?
– Không.
Cô mỉm cười:
– Em cũng tin như vậy – Rồi cô nắm lấy tay anh – Ta đi thôi!
Sanae ở cùng với bố mẹ trong một căn nhà cũ đứng riêng lẻ, cách khách sạn nơi Massao xuống xe khoảng một trăm dặm. Căn hộ nhỏ, xinh xắn, sạch sẽ, được trang trí đầy những vật dụng Nhật Bản. Trên tường là những bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Massao sực nhớ, Sanae nói bố cô là họa sĩ.
Khi về tớ nhà Sanae, hai người thấy bố mẹ cô đang ở nhà. Ông bà Doi đã sống ở Mỹ nhiều năm, nhưng Massao cảm thấy họ vẫn giữ nguyên những tập quán Nhật Bản. Lúc Sanae giới thiệu Massao, hai ông bà cúi chào theo lối cổ. Massao nhận thấy Sanae rất giống mẹ. Bà vẫn còn là một phụ nữ đẹp và giữ được thân hình thon thả. Khi có tuổi, chắc Sanae cũng đẹp như bà bây giờ. Ngắm hai ông bà, Massao như nhìn thấy hình ảnh tương lai của chính mình. Ông Doi là một người rắn rỏi với gương mặt cương nghị, dễ mến. Nhìn bàn tay gầy guộc của ông, Massao thầm nghĩ: Thật đáng tiếc biết bao khi không thể vẽ được những bức tranh tuyệt tác nữa.
Sanae nói với cha mẹ:
– Anh Massao, bạn con đang gặp hoàn cảnh khó khăn, nhưng anh ấy không có lỗi. Cô quay sang Massao:
– Anh kể cho cha mẹ em nghe đi!
Massao như cá nằm trên thớt. Anh không thể kể cho họ biết sự thật. Anh không thể thừa nhận anh là Massao Matsumoto; anh thấy xấu hổ nếu người ngoài biết những sự kiện đen tối đang xảy ra trong gia đình. Tất cả chỉ là chuyện riêng trong gia đình.
Sanae nhìn Massao chờ đợi. Cô tin Massao, vậy mà anh lại phải nói dối cô một lần nữa. Cô sẽ không bao giờ tin anh nữa. Massao thấy đau lòng nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Anh cố nhớ lại những gì đã kể cho Sanae nghe trước đây. Thà cứ bám lấy những lời nói dối cũ còn hơn là lại dựng lên một lần nói dối mới.
– Cháu cùng cha mẹ sang Mỹ, định thực thi một công vụ kinh doanh nhỏ rồi trở về Tokyo ngay. Nhưng cháu rất thích nước Mỹ và muốn ở lại. Cháu mà cha mẹ cháu đã cãi nhau rất dữ, rồi cháu đã bỏ trốn.
Massao suy nghĩ như chớp, trong khi bịa ra câu chuyện:
– Cha cháu thuê một người đàn ông đi tìm bắt cháu về. Cháu đã chống trả anh ta, anh ta trượt chân rơi từ trên mái nhà xuống chết, vì thế cảnh sát truy tìm cháu.
Một không khí im lặng kéo dài, cuối cùng, cha Sanae lên tiếng:
– Hừ! Xúi quẩy quá. Vậy là cháu không liên quan gì đến cái chết của người đàn ông chứ?
– Không hoàn toàn không ạ. Đó chỉ là một tai nạn. Ít nhất, điều cuối cùng Massao cũng là sự thật.
– Vậy thì cháu hãy đến báo cảnh sát và kể cho họ biết. Massao:
– Nếu làm như thế, cha cháu sẽ bắt cháu về Nhật Bản mất! Ông bà Doi nhìn Massao hồi lâu rồi nói:
– Vậy thì chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận xem nên phải làm gì.
Vào thời điểm này, một không khí hối hả, căng thẳng đang bao trùn lên phòng cảm lý nhân lực thuộc xưởng Matsumoto. Watkins trưởng phòng nhân lực và tên tổ trưởng Heller đang nói chuyện với Sam Collins, viên thám tử tư được Teruo thuê tìm Massao. Ba người đàn ông đang xem xét ảnh Massao
Sam Collins hỏi:
– Các ông chắc chắn đây là nó chứ, tuyệt đối chắc chắn chứ? Watkins sôi nổi:
– Không nghi ngờ gì nữa. Chính tôi đã nhận nó vào làm tuần trước. Nó…. Heller sốt sắng:
– Người ta đặt tiền thưởng cao lắm à? Sam Collins nói:
– Rất cao.
Hắn đưa ngón tay rờ lên sống mũi gãy:
– Các ông có thể đoán được nó trốn ở đâu không?
Watkins lắc đầu:
– Không. Công nhân kể lại rằng khi nhìn thấy ảnh mình, nó liền bỏ đi luôn không kịp lĩnh tiền công
Mặt gã chợt bừng sáng lên:
– À mà này, có thể nó sẽ quay lại lĩnh tiền công đấy, lúc đấy chúng ta sẽ…. Tên thám tử nhăn mũi khinh khỉnh:
– Các ông đừng ngây thơ. Nó chẳng dại ló mặt về đâu nữa đâu! Bỗng Heller ré lên:
– Khoan đã! Tôi biết phải tìm hắn ở đâu rồi! Hai người đàn ông nhìn hắn đầy hy vọng.
– Nó kết bạn với một con bé, con Sanae Doi. Có người đã nhìn thấy chúng bỏ đi lúc ấy. Có thể con bé sẽ mách cho chúng ta biết thằng kia trốn ở đâu.
Nét mặt tên thám tử rạng lên:
– Ông có biết con bé Doi ở đâu chứ?
– Dễ thôi.
Watkins đi đến bên tủ hồ sơ lấy ra một tập giấy chứng minh rồi mở lướt thật nhanh.
– Đây! Sanae Doi!
Ông ta đưa tấm các và địa chỉ cho tên thám tử. Sam Collins chậm rãi:
– Nếu tôi tìm thấy nó thì chúng ta sẽ giầu đấy! Rồi hắn bỏ đi ngay.
Không hề cảm thấy sự nguy hiểm, Massao, Sanae và cha mẹ cô quần tụ trong căn hộ gia đình Doi và bàn luận. Ông Doi vẫn khẳng định:
– Dù sao bác thấy cách đó vẫn là tốt nhất, nếu cháu đến sở cảnh sát và nói hết sự thật. Việc quay trở lại Nhật Bản với cha mẹ cháu không có gì là tệ hại cả. Bây giờ chắc hai ông bả đang lo lắm đấy!
Massao đã quá nhấn sâu vào sự nói dối nên không thể rút lui được nữa. Anh không thể giải thích thêm gì được.
– Cháu không thể về Nhật Bản được. Có thể là sau này, còn bây giờ thì không. Bà Doi nói:
– Bác cũng đồng ý với bác trai đấy, chạy trốn không phải là giải pháp, chỉ gây thêm rắc rối thôi!
Massao nhìn Sanae lặng lẽ ngồi nghe. Cô không muốn Massao về Nhật Bản, nhưng cô cũng không muốn anh sa vào tình thế khó khăn. Cô linh cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn là Massao mô tả. Không ai lại hoài công đi phân phát ảnh của Massao cho tất cả công nhân trong xí nghiệp nếu không có một chuyện gì đó xảy ra. Thậm chí còn tệ hại hơn thế nữa. Nhưng cô tin Massao. Cô bảo:
– Con tin rằng anh Massao là người biết rõ nhất phải làm gì. Cứ để anh ấy tự quyết định. Massao thầm cảm ơn cô đã đứng về phía anh. Anh nói:
– Cháu có một người bạn ở California. Nếu cháu gặp được bác ấy, bác ấy sẽ giúp cháu. Cháu sẽ được an toàn.
Ông Doi hỏi:
– Người ấy là người cháu tin cậy phải không?
– Vâng ạ! Tên bác ấy là Kunio Hudaka. Bác ấy làm việc cho…
Suýt nữa Massao buột miệng: cho cha cháu, nhưng anh đã kịp nén giữ.
– Bác ấy làm cho doanh nghiệp Matsumoto. Một tí chút nữa thì hỏng việc. Ông Doi bảo:
– Cảnh sát đang truy tìm cháu ở địa phương này. Cái khó là: làm sao cháu có thể ra khỏi New York mà không bị ai để ý?
– Vâng! Thưa bác, đó là một việc rất khó. Ông Doi nói:
– Có một cách này! Massao nôn nóng:
– Cách nào thế hả bác?
Đúng lúc đó có tiếng gõ mạnh vào cữa, một giọng đàn ông gầm lên:
– Mở cửa! Cảnh sát đây!
Massao sững người vì sợ hãi. Ba người còn lại trao đổi với nhau những anh mắt lo lắng. Sanae thì thầm:
– Nhanh lên anh. Vào buồng ngủ ngay!
– Mở cửa ra!
Massao lượng lự giây lát, rồi quay mình chạy vào phòng bên. Khi anh đã rời khỏi phòng, Sanae tiến ra ngoài mở cửa. Sam Collins lao bắn vào phòng xô cô sang một bên:
– Nó đâu rồi?
Tên thám tử hỏi. Ông Doi liền bình tĩnh trả lời:
– Ông tìm ai?
– Điều đó ông biết rõ quá đi rồi! – Tên thám tử tức điên người – Tôi là thám tử, tôi tìm thằng thanh niên này!
Hắn rút ảnh Massao ra dí vào mũi cô Sanae: Cô đã đưa anh chàng nay về nhà phải không?
– Không.
Mắt tên thám tử loé lên ánh giận dữ:
– Tôi biết cô và hắn ta cùng rời xí nghiệp, hàng tá người sẽ làm chứng việc này. Sanae bình tĩnh:
– Đúng, chúng tôi đã cùng rời xí nghiệp, nhưng sau đó anh ta đã đi nơi khác.
– Đi nơi khác? Đi đâu?
– Tôi không biết.
Sam Collins trừng trừng nhìn cô vẻ nghi hoặc:
– Cô sẽ không phản đối, nếu tôi xem xét căn nhà? Ông Doi nhỏm dậy:
– Tôi phản đối, thưa ông! Đây là nhà riêng, ông không có quyền xông vào.
Nhưng tên thám tử tư bỏ ngoài tai. Teruo Sato đã hứa thưởng cho gã một gia tài nếu tìm thấy Massao, gã không thể để tuột khỏi tay. Chẳng một ai trên đời này, kể cả những người ở đây cố thể ngăn cản được gã. Gã rút súng lục, đẩy ông già sang một bên, giật tung cánh cửa phòng ngủ xông vào.
Sanae và cha mẹ cô đứng dạy ngây người vì sợ hãi. Họ thắc thỏm chờ đợi mỗi giây mỗi phút từ phòng bên dội lên tiếng vật lộn, tiếng thét, tiếng súng. Sanae quay cuồng với những tưởng tượng nóng bỏng. Tên thám tử sẽ phát hiện ra Massao rồi đánh anh chết ngất… Massao tìm cách trốn, rồi anh giết tên thám tử… Hai người đàn ông giành giật nhau sự sống. Sanae tưởng chừng như không thể chịu đựng được nữa. Vừa lúc ấy, Sam Collins quay trở lại một mình. Gã đã cất khẩu súng, nét mặt lộ vẻ thất vọng. Gã hỏi cô:
– Cô chắc chắn là không đưa nó về nhà chứ? Sanae cố kìm nén tiếng thở phào nhẹ nhõm:
– Vâng! Đúng như tôi đã nói, anh ta đã bỏ đi rồi.
Tên thám tử nhìn sục sạo xung quanh, bản năng mách bảo gã rằng tay thanh nhiên kia hiện đang có mặt trong ngôi nhà này.
– Nó có nói cho cô biết nó đi đâu không? Sanae suy nghĩ một giây lát:
– Anh ta có bảo rằng…
– Rằng sao?
Giọng tên thám tử đầy nôn nóng.
– Anh bấy bảo anh ấy có một người bạn…
– Sao nữa?
– Anh ấy muốn tới thăm.
– Nó có nói bạn nó ở đâu không?
– Anh ấy chỉ bảo rằng bạn anh ấy làm ở một quán rượu ở Brooklyn
– Brooklyn? Á… à! Cám ơn!
Sam Collins vụt biến ngay khỏi phòng. Sanae và cha mẹ cô chạy ngay vào phòng ngủ. Không có ai. Họ tìm trong phòng khách, buồng tắm, nhưng chẳng thấy Massao đâu. Sanae tiến đến bên cửa sổ nhìn ra một chiếc thang cứu hoả rồi cúi mình nhìn ra ngoài. Ở đó cũng chẳng thấy bóng dáng Massao.
– Anh ấy đi rồi! Ông Doi nói.
Mấy tiếng ấy reo vào lòng Sanae một nỗi buồn khôn tả. Sẽ chẳng bao giờ cô gặp lại Massao nữa……
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.