Truyện ngắn tổng hợp của Đoàn Thạch Biền

25 – Chiếc xe buýt màu xanh



Tôi viết truyện này khi lần đầu được nghe bản nhạc hòa tấu Love is blue của Paul Mauriat. Tình yêu màu xanh vì đấy là màu của hy vọng, tôi cũng đồng ý vậy. Và một lần ngồi trên xe buýt màu xanh, tôi đã may mắn gặp một cô gái rất vui tính. Tôi cứ tưởng tình yêu rồi sẽ xảy ra nhưng oái ăm thay “cái màu xanh kia” đã lừa gạt tôi.

Phải chăng màu xanh còn là màu giúp người ta dễ lừa gạt nhau?

*

* *

Khoảng năm giờ chiều, trên vỉa hè đường Hàm Nghi, một đám đông đang đứng chờ đợi một chiếc xe buýt. Vào giờ tan sở nên ai cũng mong về nhà sớm để nghỉ ngơi. Trong đám đông đủ hạng người đó, có một gã sinh viên cũng đang nôn nóng đợi chờ. Tay hắn cầm một món quà và hắn luôn cẩn thận tránh né không để người khác chạm vào.

Khoảng 10 phút sau, một chiếc xe buýt màu xanh to kềnh càng đi tới. Hàng chữ đỏ ghi trên khung kính phía trước cho biết lộ trình xe chạy: Sài Gòn – Bà Chiểu. Ngay khi xe chưa ngừng lại, hắn cũng như những người khác đã vội vã bước lên khung cửa mở ở phía hông xe.

Trong xe đã có nhiều hành khách, những người mới lên phải chen lấn nhau ở lối đi chật hẹp để tìm chỗ ngồi. Một tay nắm thanh sắt ở trần xe và một tay ôm sát gói giấy vào ngực, hắn đưa mắt liếc nhanh và nhìn thấy một ghế còn trống, vội nhào đến dành. Vừa ngồi xuống ghế hắn đã bị xô đẩy, đầu chạm vào khung xe đau điếng. Chiếc ghế chỉ vừa đủ cho hai người ngồi, nhưng một cô gái đã chen vào ngồi giữa hắn và một người đàn bà mập mạp.

– Ông ngồi sát vào, cho tôi ngồi với.

Chẳng thèm nhìn người vừa nói, hắn ép mình vào cửa kính nhìn xuống đường. Thiên hạ vẫn tiếp tục chen nhau bước lên xe dù trong lòng xe chẳng còn chỗ đứng. Tài xế bóp còi “tin tin” rồi rồ máy chạy. Chiếc xe rùng mình trườn đi như một người lên cơn sốt.

Trời oi nóng như sắp đổ cơn mưa, không khí trong xe ngột ngạt khó thở mặc dù các cửa kính đã kéo lên. Chiếc xe buýt chạy chậm rì trên đường Lê Lợi đông xe nên chẳng có chút gió nào từ lòng phố thổi vào. Nhận ra cửa kính chỗ mình ngồi chưa mở, hắn nhổm người cố đẩy hai miếng sắt gắn ở hai bên cửa kính lên. Hì hục mãi vẫn không đẩy được tấm kính, mồ hôi ở trán bắt đầu nhỏ giọt. Có tiếng cô gái nói:

– Ông nhìn tấm giấy kia kìa.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phía trên cửa kính có dán tấm giấy ghi “Cửa hư xin đừng mở”. Hắn ngồi xuống càu nhàu:

– Tại sao các cửa khác không hư lại hư ngay cửa chỗ tôi ngồi?

– Chẳng việc gì mà ông phải thắc mắc, nó hư vì nó đã hư chứ không còn tại sao nữa.

Nghe cô gái trả lời ba phải, hắn bực mình quay sang nói:

– Chứ không phải tại cô à?

– Tại tôi? Phải nói tại ông mới đúng.

– Tại tôi?

– Chứ còn tại ai nữa. Nó không muốn người đi đường nhìn rõ bộ mặt nhăn nhó của ông. Nhìn ông, người ta sẽ tưởng đi xe buýt khổ cực lắm, vậy ai còn dám bước lên xe.

– Xe buýt này của cô?

– Không.

– Vậy sao cô bênh vực quyền lợi cho xe buýt ghê quá vậy? À, tôi hiểu rồi, cô được chia huê hồng 20% để quảng cáo cho xe buýt phải không?

Cô gái đỏ mặt ngồi im. Hắn khoái chí quên cả nóng bức, ngồi rung đùi cười. Cô gái đưa mắt nguýt hắn.

– Chẳng việc gì mà ông phải cười.

Hắn vẫn tiếp tục nhe răng cười để chọc tức nàng.

– Ông cười trông mặt nhăn nhó như con khỉ.

Hắn nói:

– Vậy tôi khóc nhé!

– Ừ, ông khóc có lẽ nước mắt sẽ làm không khí mát mẻ hơn.

Hắn làm bộ khóc hu hu, rồi hỏi:

– Cô thấy mát mẻ chưa?

Cô gái nhăn mặt nói:

– Ông làm tôi càng “nực” thêm.

– Thôi xin cô đừng nhăn nhó nữa.

Cô gái gắt:

– Ông là ai mà cấm tôi nhăn nhó?

– Tôi không cấm cô, nhưng vì quyền lợi của hành khách trên xe, tôi yêu cầu cô.

– Quyền lợi gì?

– Nhìn cô nhăn nhó, hành khách sẽ tưởng chiếc ghế nào trên xe buýt cũng có đinh và họ cảm thấy bất an.

Cô gái liếc mắt nhìn hắn một cách căm tức, nhưng chẳng biết nói gì. Còn hắn học tức được nàng, hắn lại khoái chí cười. Đành hanh nữa đi em, anh dư sức đành hanh hơn em mà!

Một người bán vé mặc đồng phục màu xanh xẫm đến chỗ hắn ngồi.

Hắn móc túi đưa 2.000 đồng, người bán vé hỏi:

– Anh đi đâu?

– Đi suốt.

Người bán vé xé đưa cho hắn một tờ vé ghi 1.500 đồng và nói:

– Anh đợi có tiền lẻ, thối lại sau.

Cô gái nói với người bán vé:

– Thôi khỏi thối lại mất công. Đây tôi đưa thêm 1.000 đồng nữa, vậy là đủ hai vé đi suốt.

Hắn há hốc miệng định cằn nhằn “sao cô chơi cha quá vậy”. Nhưng cô gái đã nhanh miệng nói:

– Tôi tin ông là một người thông minh.

Hắn nổi sùng gắt:

– Thông minh cái quái gì. Tôi không ưa cô nịnh.

– Đấy, chính vì vậy tôi mới nghĩ ông là một người thông minh. Ông là người rất khiêm tốn không thích nghe người khác ca tụng mình. Ông cũng không thèm đôi co 500 đồng đã mất như một người keo kiệt, bần tiện phải không ông?

Hắn giận điên lên vì bị nàng nói xỏ ngọt. Hắn muốn thân ái tặng nàng một cái tát vào mặt, nhưng nụ cười của nàng như một nụ hồng có gai khiến tay hắn run run. Không có người đàn ông nào có đủ can đảm tát một nụ hồng có gai, hắn đành thở dài.

– Ừ thì thôi thông minh, nhưng chắc suốt đời tôi sẽ không bao giờ thông minh bằng hai người đã sinh ra cô.

Cô gái thích thú cười:

– Ông không giận tôi chứ?

Hắn cố nuốt nước bọt đắng ngắt trong miệng:

– Ồ không. Đáng lẽ tôi phải xung phong mua tặng cô một vé xe mới phải.

– Cám ơn lòng tốt của ông. Xin ông cho biết quý danh để tôi ghi ơn.

– Tôi tên Dũng. Còn cô tên gì?

– Tôi tên Loan.

– À! Tên chúng ta giống hệt hai nhân vật tuyệt vời trong truyện dài “Đôi bạn” của Nhất Linh.

– Vậy chúng ta sẽ là một “đôi bạn”, ông đồng ý không?

Được nàng ngỏ lời làm quen trước, hắn sung sướng gật đầu lia lịa tán thành.

– Đồng ý mạnh như thần. Tôi rất hân hạnh được làm “đôi bạn” với cô.

Bấy giờ hắn mới đưa mắt quan sát kỹ “người bạn” của mình. Nàng có mái tóc cắt ngắn, uốn ép vào phía trước và sau gáy trông rất ngộ. Nhìn chung: tai, mắt, mũi, họng, miệng, môi, răng, cằm, tay chân của nàng đều đẹp. Nhìn riêng: trán nàng quá thấp. Có lẽ ngày xưa còn bé, mẹ nàng bồng nàng rồi vô ý đánh rơi nàng té, đầu dộng xuống nền ciment nên nàng mới có một cái trán thấp kỳ cục như vậy. Chứ Thượng đế là một nghệ sĩ tài hoa, ngài đâu có thể lỡ tay sáng tạo một tác phẩm đáng trách kiểu đó.

Cô gái mặc áo dài màu trắng. Hắn không biết nàng là học sinh hay sinh viên, thư ký hay tiếp viên nhà hàng? Dù nàng là gì đi nữa được quen với nàng hắn cũng cảm thấy hãnh diện nhiều. Thấy hắn chăm chăm nhìn mình, cô gái hơi đỏ mặt. Nàng chớp chớp đôi mắt hỏi:

– Làm gì mà ông quan sát tôi kỹ như quan sát cóc nhái trong giờ sinh vật vậy?

– Phải quan sát kỹ chứ. Tôi sợ mình “bé cái lầm” như một ông sinh viên văn khoa cặp bồ với một cô, khi bị cảnh sát hỏi giấy tờ, chàng mới khám phá ra “nàng” là trai giả gái. Chuyện đó báo nào cũng đăng, cô không biết sao?

– Bộ tôi trông giống con trai lắm à?

– Nếu không nhìn thấy cô, chỉ nghe cô nói tôi nghĩ cô là một đấng nam nhi “vai năm thước rộng, thân mười thước cao”.

– Xí, ông cho tôi ăn nói bặm trợn lắm phải không?

Hắn bật cười:

– Đâu có. Cô ăn nói nhu mì và nhã nhặn lắm lắm, chỉ có hơi hơi khiến người nghe “nhức óc” mà thôi.

Cô gái có vẻ giận dỗi, nàng quay mặt nhìn sang hướng khác. Hắn nghĩ mình thật ngu, mới làm quen với nàng vậy mà không biết “lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Tình yêu có bao giờ đến với người thành thật đâu. Cứ đọc mấy mục giao lưu kết bạn trên báo thì biết. Điều kiện ắt có và đủ để người ta “giao lưu” với nhau là thành thật. Nhưng, trời ạ! Nếu ai ai cũng thành thật thì cái mục đó đã bị dẹp từ lâu. Tình yêu luôn luôn sống nhờ bóng tối. Bóng tối do Thượng đế tạo ra và con người góp phần vào. Có đôi tình nhân nào dám “tâm tình” dưới bóng đèn néon sáng choang đâu. Họ thường tìm đến nơi có bóng tối giúp họ che dấu khuôn mặt, để dễ dàng nói dối một cách thành thật mà không mắc cỡ.

Hắn biết mình đã lỡ lời nhưng không dám xin lỗi, vì xin lỗi lại càng xác nhận điều hắn nói là đúng, nên mới khiến nàng giận. Hắn nghĩ phải tìm cách lái câu chuyện sang hướng khác, phải tìm cách chứng tỏ cho nàng biết, nàng ăn nói rất có duyên và khiến cho người nghe “bổ óc” vô cùng. Hắn chưa nghĩ ra cách nào thì vừa lúc chiếc xe buýt thắng gấp để tránh một người chạy băng qua đường. Hành khách trong xe ngã chúi về phía trước rồi bật ngửa ra sau. Người hắn ép mạnh gói giấy vào lưng ghế phía trước, hắn la lên:

– Á! Chết rồi.

Cô gái hốt hoảng quay sang hắn hỏi:

– Xe đụng chết người hả ông?

Hắn lắc đầu chỉ gói giấy bẹp dúm:

– Không… không… gói giấy của tôi.

– Gói gì mà ông lo lắng quá vậy?

– Ư… ư… một gói giấy vậy mà.

– Nhưng gói gì mới được chứ? Ông mang hàng lậu phải không? Để tôi kêu công an.

– Ê đừng nói ẩu. Tôi mang hàng lậu hồi nào? Một gói giấy là một gói giấy có gì lạ đâu.

– Ông phải mở cho tôi xem, tôi mới tin.

Hắn ngần ngừ rồi đưa gói giấy cho nàng.

– Cô không tin thì mở ra đi. Nhớ nhẹ tay một chút.

– Bộ chất nổ hả? Thôi tôi không dám mở đâu.

Miệng nói “không dám” nhưng tay nàng vẫn cầm lấy gói giấy và tháo những sợi thun bao quanh.

– A! Một bó hoa.

– Phải, hoa hồng.

– Ông định đi lễ Lăng Ông xin xăm tình duyên nên mua hoa hồng để cúng phải không?

– Đâu có. Tôi mua hoa để tặng một người.

– Ông tặng ai?

– Tặng… má tôi.

– Ông thật là một người con có hiếu.

Nghe nàng khen, hắn chợt đỏ mặt. Má hắn đã chết từ lâu, hắn đâu còn có dịp để tặng hoa báo biếu. Hắn mua hoa để tặng cô em gái của một thằng bạn học cùng lớp. Hôm nay sinh nhật của nàng. Cũng may nàng ăn mừng sinh nhật 18 tuổi, nếu nàng ăn mừng sinh nhật 60 tuổi chắc hắn phải trốn mặt vì không có tiền mua đủ 60 bông hồng.

– Ông lo nghĩ gì vậy? Bó hoa có bị hư bông nào đâu. Chắc má ông sẽ cảm động ghê lắm nếu biết ông đã quá lo lắng cho bó hoa. Thôi để tôi gói lại cẩn thận giúp ông.

Tiếng nói của cô gái làm hắn trở lại thực tế. Hắn nhìn nàng và so sánh với em gái người bạn. Hắn chợt nhớ đến chuyện “Thả mồi bắt bóng” trong sách Quốc Văn Giáo Khoa Thư. Một con chó tha một miếng thịt chạy trên cầu, nó nhìn thấy một con chó khác tha một miếng thịt to lớn hơn ở dưới sông, nó vội nhả miếng thịt đang ngậm trong miệng và nhảy xuống vồ miếng thịt của con chó kia. Không ngờ nó chỉ vồ bóng nó. Miếng thịt thật sự đã chìm xuống nước mất tăm, chú chó ta uống no một bụng nước sông rồi cố ngoi vào bờ.

Khi cô gái trao hắn gói hoa đã được gói lại cẩn thận, hắn xua tay và niềm nở nói:

– Cô cứ giữ lấy. Tôi xin tặng cô để kỷ niệm ngày chúng ta quen nhau.

Cô gái tròn xoe mắt ngạc nhiên:

– Ờ, tôi không dám nhận đâu. Để ông tặng má ông.

– Má tôi già rồi, chắc bà ấy ít thích hoa. Tôi sẽ mua tặng má tôi một món quà khác. Xin cô cứ cầm lấy bó hoa.

Cô gái phân vân suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Thôi được, tôi xin nhận tạm cho ông vui lòng.

Nhận tạm! Nghe nàng nói sướng không. Cho ông vui lòng! Nàng làm như nàng là Phật Bà Quan Âm vừa ra tay cứu độ một người thoát khỏi vòng khổ đau oan nghiệt. Hắn xót ruột muốn đòi lại bó hồng nhưng các cụ ngày xưa đã dạy rằng:

Bắc thang lên hỏi ông trời,

Hoa hồng tặng gái có đòi được không?

Hắn bèn vuốt bụng ngồi im.

Xe chạy qua khỏi Lăng Ông là sắp đến bãi đậu. Hắn nghĩ cần phải giữ thật chặt mối dây liên lạc với nàng nên hắn hỏi:

– Nhà cô ở đâu, xin cho biết địa chỉ để có dịp tôi ghé thăm?

Cô gái nói:

– Thôi ông khỏi ghi nhớ địa chỉ mất công, tôi sẽ mời ông đến nhà tôi uống nước ngay bây giờ.

Hắn mừng rỡ cười:

– Như vậy còn gì bằng. Cô xuống xe chỗ nào, tôi cũng xuống theo.

Cô gái chỉ tay ra phía ngoài:

– Đến đầu đường kia ông xuống xe trước nghe. Vì trong xe có người quen nên tôi không muốn xuống cùng lúc, đợi một vài người xuống theo ông rồi tôi sẽ xuống sau. Kìa xe sắp chạy đến trạm ngừng, ông chuẩn bị đi.

– Cô xuống ngay nghe. Đừng để tôi bị lạc tội nghiệp.

Cô gái cười:

– Được mà, tôi sẽ xuống ngay mà.

Hắn đứng dậy len ra lối đi ở giữa xe. Tay nắm thanh sắt ở trần xe, hắn di chuyển dần đến cửa xuống. Xe chạy từ từ rồi ngừng lại ở một trạm gần ngã tư. Cửa trước vừa mở hắn vội theo chân một vài người bước xuống đường. Chiếc xe ngừng lại khoảng một phút cho hành khách lên xuống, máy xe vẫn giữ cho nổ đều.

Khi người tài xế bóp còi “tin tin”, hai cửa xe được đóng lại và chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Hắn ngơ ngác nhìn quanh tìm cô gái vẫn chưa thấy xuống, nhìn lên xe hắn thấy nàng đã đổi chỗ ngồi ở một ghế trước có cửa kính mở ngỏ. Hắn vội chạy theo xe gọi:

– Loan… Loan…

Cô gái nhô đầu ra ngoài cửa xe, cười:

– Xin lỗi ông…

Hắn chạy sát bên hông xe, hỏi:

– Cái gì?

Người soát vé, hé đẩy cửa xe, hỏi:

– Đừng chạy theo xe, muốn chết à?

Chiếc xe vụt chạy nhanh, thành xe chạm mạnh vào người khiến hắn ngã nhào xuống mặt đường, cùng lúc hắn nghe loáng thoáng tiếng cô gái nói:

– Tôi không phải tên Loan.

Hắn lồm cồm bò dậy. Chiếc xe buýt đã chạy được một quãng xa, khói phun um ở trên nóc. Hắn nhảy lên vỉa hè đứng phủi vết bẩn ở quần áo. Bây giờ hắn mới nhận ra một vết thương rướm máu ở khuỷu tay ran rát. Hắn lẩm bẩm: Hôm nay mình thật hên. Một là mình đã không nói tên thật. Hai là mình đã tránh kịp, nếu không chiếc xe buýt màu xanh (màu của tình yêu) đã đè mình nát thây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.