Hannibal mở mắt ra, thấy bầu trời xanh trên đầu. Sương mù đã bay đi và Konrad đang quỳ bên cạnh.
– Babal, em có sao không? – Konrad lo lắng hỏi.
Hannibal kêu khẽ. Thám tử trưởng cảm thấy đau từ vai lên tai. Hannibal run rẩy cố ngồi dậy.
Gần đó Rafael Banales đang giúp Peter đứng lên, còn John Aleman đang nói chuyện nhẹ nhàng với Bob, Bob ngồi dưới đất, hai đầu gối co ro đến tận cằm.
– Anh Konrad, – Hannibal nói – làm thế nào anh tìm ra bọn em?
Konrad mỉm cười.
– Cũng không có gì khó. Anh thức dậy, thấy các em đã bỏ đi. Anh nghĩ bụng nếu anh mà là Hannibal Jones, thì anh sẽ đi đến nơi đang có chuyện lạ lùng xảy ra. Thế là anh gọi các anh Rafael Banales và John Aleman, rồi bọn anh gọi ông Detweiler cùng đi đến đây.
Hannibal nhìn quanh. Hank Detweiler đang đứng gần Hannibal, nét mặt giận dữ.
– Chuyện gì xảy ra? – Detweiler hỏi.
– Có người đang chờ sẵn ở đây – Hannibal nói. Cháu nhìn thấy một người mặc đồ vũ trụ. Hắn đánh Peter.
– Cậu nói đùa à! – Detweiler nói.
– Không, Hannibal không nói đùa – Peter sờ vào đầu rồi nhăn mặt – Hắn có động tác bóp cổ cháu, thế là cháu ngất đi.
– Có lẽ bọn chúng có ba tên tất cả – Bob nói – Tên chế ngự cháu có mùi ngựa rất mạnh.
– Cái gì? – Charles Barron đột nhiên xuất hiện ở bãi cỏ – Ai có mùi ngựa? Hank, có chuyện gì ở đây vậy?
– Ba cậu bé rời trang trại giữa đêm khuya – Detweiler giải thích – Ba cậu lên đây rồi bị tấn công. Peter nhìn thấy một kẻ mặc quần áo vũ trụ. Bob thì bảo có kẻ hôi mùi ngựa.
– Vô lý! – Barron nói – Người vũ trụ không có mùi ngựa. Hank, tôi đã lấy một chiếc xe tải lên đây. Cứ mang ba cậu xuống bãi cỏ phía dưới, tôi sẽ chở cả ba về trang trại, bà Barron sẽ khám cho chúng.
Mười phút sau, Hannibal, Bob và Peter đã leo lên giường trong phòng ngủ lớn, theo lệnh của Mary Sedlack và Elsie.
– Trang trại đang trong thời kỳ may mắn – Mary nói tỉnh bơ – Tối hôm qua, Simon de Luca xém bị giết chết trên bãi cỏ còn các cậu cũng đã có thể bị như thế. Đừng liều lĩnh nữa. Hãy tránh xa bãi cỏ. Hiện chỗ ấy không an toàn đâu.
Rồi Mary và Elsie đi xuống nhà.
– Bây giờ thì cô ấy không hôi mùi ngựa, – Hannibal nói – nhưng hôm qua thì có.
– Cậu nghĩ cô ấy có thể là một trong ba kẻ đã tấn công bọn mình hả? – Bob hỏi.
Hannibal nhún vai.
– Biết đâu? Cô ấy cũng đủ khỏe mà. Mình nghĩ ít nhất một trong những kẻ tấn công phải là người trái đất. Mình dứt khoát không tin rằng người ngoài hành tinh lại biết cưỡi ngựa.
Bob nhìn lên trần nhà.
– Người biết cưỡi ngựa? Như vậy cũng không loại được bao nhiêu kẻ tình nghi. Có Hank Detweiler. Mình chắc chắn ông ấy biết cưỡi ngựa. Có lẽ ông Barron cũng biết.
Cô Mary ở với ngựa rất nhiều. Có lê Rafael Banales và John Aleman củng cưỡi ngựa. Rồi có những người làm công cho trang trại sống trong các ngôi nhà nhỏ. Bọn mình hầu như không biết gì về họ.
– Cậu hầu như không biết gì về ai thật à? – Bà Barron hỏi.
Bà đã lẳng lặng lên lầu và đứng ỏ ngưỡng cửa, mỉm cười với ba thám tử.
– Chồng tôi rất lo cho các cậu – Bà nói – Chồng tôi nói các cậu đã bị tấn công… Ừ, bị nhóm cứu hộ tấn công.
– Thưa cô Barron, tụi cháu bị ba người tấn công – Hannibal nói – Ít nhất có một người trong sô đó mặc đồ vũ trụ.
Bà Barron ngồi xuống mép giường Hannibal. Bà có cái đèn pin nhỏ xíu, dùng để rọi vào mắt Hannibal.
– Cậu không sao, – Bà nói – cậu rất may mắn.
Bà bước sang khám cho Peter.
– Nhưng các cậu làm gì trên bãi cỏ.
– Tụi cháu định thử đi khỏi trang trại và đến thành phố gần đây nhất – Hannibal nói – Thưa cô Barron, cô có vẻ rất chắc chắn rằng ta đang được người ngoài hành tinh xuống hăm Mọi người ở trang trại Valverde này đều biết rằng cô quan tâm đến ngày cứu thế à?
– Có lẽ vậy.
Nét mặt bà Barron bối rối.
– Chắc là mọi người ở trang trại đều biết chuyện. Tuy nhiên… tuy nhiên tôi không chắc rằng nhóm cứu hộ đã đến đây tối hôm qua.
– Cô không chắc à? – Hannibal hỏi lại.
Bà Barron lắc đầu, đi đến giường của Bob.
– Con tàu trên bãi cỏ tối hôm qua trông y như những con tàu vũ trụ được báo cáo là đã xuống những miền khác trên đất nước này. Người trái đất đã nói chuyện với nhóm cứu hộ. Nhưng Simon đã bị thương, các cậu cũng bị thương. Nhóm cứu hộ chưa bao giờ làm đau ai. Họ phát triển rất cao về trí tuệ, nên họ ngoại cảm. Tôi không tin họ buộc phải đánh người. Họ không xuống đây vì lý do này. Họ đến để giúp ta!
– Dạ, tất nhiên rồi – Hannibal nói – Thưa cô, hành tinh Omega được cho là ở hệ thiên hà gần trái đất nhất, trong chòm sao Andromeda. Cô có biết nó cách đây bao xa không?
– Ồ, khoảng hai triệu năm ánh sáng – Bà Barron nói – Tôi biết. Người ta không tưởng tượng nổi chuyến hành trình hai triệu năm ánh sáng. Nhưng nhóm cứu hộ có công nghệ phát triển hơn của ta trên trái đất. Khoảng cách đối với họ không phải là vấn đề. Họ đã từng thám hiểm nhiều không gian vũ trụ xa xôi. Tất cả đều được giải thích trong quyển sách của Korsakov, quyển Song song. Korsakov đã được tham quan thực tế Omega và được đưa trở về trái đất để chuẩn bị đường cho nhóm cứu hộ. Trong quyển Song song ông ấy nói người hành tinh Omega đã lo sợ như thế nào về các cuộc chiến tranh của ta và từ khi chúng ta có bom hạt nhân, thì toàn bộ trái đất căng thẳng hơn.
– Dạ. – Hannibal nói.
– Có thể nhóm cứu hộ sẽ mang ta đi xa khỏi những mối nguy hiểm trên trái đất – Bà Barron nói – Dĩ nhiên là họ sẽ đưa tất cả chúng ta đi, nhưng họ sẽ cứu những người có thể đóng góp nhiều nhất trong công cuộc xây dựng lại nền văn minh của ta, một khi thời kỳ hỗn nguyên chấm dứt.
Chồng tôi luôn không chịu tin rằng điều này sẽ xảy ra. Nhưng tối hôm qua, sau khi nhìn thấy con tàu vũ trụ, ông ấy đã không đi ngủ. Suốt đêm, ông ấy ngồi đọc quyển sách của Korsakov, và cả quyển của Contreras nữa. Sáng nay ông ấy đã chịu tin rằng nhóm cứu hộ đã xuống thăm ta.
– Vậy chắc là cô vui lắm. – Hannibal hỏi.
– Tôi không vui nếu như nhóm cứu hộ hóa ra lại là một lũ vô lại đi khắp nơi để đánh vào đầu người ta. Tôi rất muốn biết chắc rằng họ không như thế.
– Cô biết không, – Hannibal nói – có thể bọn tấn công không phải là người ngoài hành tinh.
– Tôi biết – Bà Barron buồn bã mỉm cười – Có thể có kẻ đang dựng một màn lừa bịp rất công phu. Tôi đã đề cập khả năng này với chồng tôi sáng nay, nhưng ông ấy nổi điên lên. Ông ấy đã quyết định rằng có người ngoài hành tinh ở đây và ông ấy không muốn ai nói trái lại. Ông ấy tin họ xuống đây để mang ông ấy đi đến nơi an toàn.
– Có lẽ ông ấy rất thích suy nghĩ này – Hannibal nói – Cô Barron ơi, cô hãy kể cho tụi cháu nghe về những người làm ở đây.
Bà Barron có vẻ ngạc nhiên.
– Người làm? Cậu thật tò mò, đúng không? Tôi có cảm giác như đang tường trình cho cảnh sát khu vực.
Cái bóp của Hannibal đang để trên bàn ngay bên đầu giường. Không nói lời nào, Hannibal mở bóp, lấy một tấm danh thiếp ra, trao cho bà Barron. Danh thiếp ghi như sau:
Ba Thám Tử Trẻ
Điều tra các loại???
Thám tử trưởng: Hannibal Jones
Thám tử phó: Peter Crentch
Lưu trữ và nghiên cứu: Bob Andy
– Thám tử hả! – Bà Barron thốt lên.
– Mối quan tâm đặc biệt của tụi cháu là giải các vụ bí ẩn, – Hannibal nói – và tụi cháu làm việc này khá giỏi. Cô biết không, tụi cháu không có thành kiến sẵn, như thám tử người lớn thường hay bị. Tụi cháu sẵn sàng thừa nhận rằng những sự kiện phi lý nhất vẫn có thể diễn ra, và thường tụi cháu nghĩ đúng.
– Hiểu rồi – Bà Barron nói – Ừ, có lẽ những gì xảy ra ở đây vô lý thật, và có lẽ ta cần có thám tử. Đặc biệt riêng tôi nghĩ là cần. Các cậu có nhận tôi làm thân chủ không?
– Đương nhiên – Hannibal nói – Cô vừa mới thuê Ba Thám Tử Trẻ. Bây giờ xin cô hãy kể cho tụi cháu nghe về những người làm ở trang trại này.
– Được rồi.
Bà Barron ngồi xuống chiếc ghế bành nhỏ ngay bên chân giường Hannibal.
– “Chúng tôi đã gặp Hank Detweiler khi tham quan trang trại Armstrong ở Texas. Anh Charles khá ấn tượng với công việc mà anh Detweiler thực hiện ở đó, và nhờ một văn phòng tín dụng ở Austin kiểm tra về Detweiler. Anh Charles rất tin tưởng vào việc đánh giá tín nhiệm. Anh ấy nói nếu người ta bất cẩn về tiền bạc, thì cũng sẽ cẩu thả trong những việc khác. Anh Hank Detweiler không bất cẩn về tài chính, thế là anh Charles thuê anh ấy.
Chúng tôi tìm được Rafael Banales thông qua văn phòng liên lạc học sinh đại học của Trường Đại học Califonie ở Davis. Anh ấy đã tốt nghiệp cách đây sáu năm, đi làm cho West Coast Citrus, và có lý lịch tốt. John Aleman sở hữu gara ở Indio. Anh ấy có sửa xe cho chúng tôi khi chúng tôi đi qua đó và anh ấy làm việc rất tốt”.
– Lý lịch tài chính anh ấy cũng tốt à? – Hannibal hỏi.
– Rất tốt. Nhưng Elsie thì không được tốt lắm. Cô ấy thanh toán hóa đơn trễ, và nhiều lần trên tài khoản cô ấy không đủ tiền để chi trả cho tất cả các ngân phiếu của cô. Cô ấy có giúp thêm một người em trai, cho nên cũng dễ hiểu tại sao có khi cò ấy bị hụt tiền. Elsie làm đầu bếp cho một nhà hàng nhỏ ở Saugus, với đồng lương kiếm được ở đó, cô ấy lập một cửa hiệu radio nhỏ cho cậu em trai. Cô ấy nấu ăn rất giỏi, nên anh Charles quyết định cho cô ấy một cơ hội.
– Thế còn cô Mary Sedlack? – Hannibal hỏi.
– Cô ấy từng làm việc tại một chuồng ngựa cho thuê ở một nơi gọi là Sunland – Bà Barron nói – Cô ấy nghe nói đến trang trại Valverde qua một người bạn sống ở Santa Maria và cô ấy nộp đơn xin việc. Mary muốn đi học và trở thành bác sĩ thú y, nên cô rất có lợi thế khi sống ở đây và gửi lương vào ngân hàng. Cô ấy chưa hề có tài khoản tín dụng, chưa bao giờ vay tiền mua xe hay bất cứ gì như thế, nên không thể có chuyện đánh giá tín nhiệm cô. Nhưng ông Barron đã kiểm tra cha cô. Ông ấy tốt cả. Ông ấy làm việc cho một công ty tiết kiệm và cho vay.
– Thế còn những người sống trong những ngôi nhà nhỏ dọc theo con đường? – Hannibal hỏi.
Bà Barron mỉm cười.
– Họ đã làm cho trang trại Valverde trước khi chúng tôi mua chỗ này. Có một số người sinh ra tại trang trại này. Đây là quê hương họ.
Bà Barron đứng dậy.
– Dường như không thể nào có chuyện một người làm ở đây có liên quan đến một vụ lừa bịp – Bà nói – Cứ xem họ có thể mất gì. Đổi lại họ được gì nào?
– Ông Barron rất giàu có – Hannibal nói – Có thể đang có một âm mưu trộm tiền của ông ấy.
– Trộm cái gì? – Bà Barron hỏi – Ở đây không có gì đáng giá cả. Chúng tôi không sưu tập những món đồ đắt tiền. Thậm chí tiền mặt cũng không có nhiều ở đây. Chồng tôi giữ tiền ở ngân hàng, như mọi người. Có một tài khoản vãng lai ỏ ngân hàng Pacific Coast National tại Santa Barbara, ở đó cũng có thuê két sắt. Nữ trang của tôi để trong đó, và có lê chồng tôi còn có những món đồ giá trị khác.
– Có thể có gì khác nữa không ạ? – Hannibal hỏi – Có thể có một cái gì đó mà cô đã không chú ý đến, một cái gì đó mà cô không hề cho là quan trọng, nhưng một kẻ nào đó lại rất khao khát muốn có. Hoặc một kẻ nào đó muốn lừa bịp chồng cô.
– Cũng có thể. – Bà Barron nói.
– Nếu chuyện con tàu vũ trụ xuất hiện chỉ là một trò bịp, – Hannibal nói – thì phải có một nguyên nhân cho trò bịp, cho dù nguyên nhân đó có viển vông đến mấy.
Bà Barron ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói.
– Tôi không tưởng tượng nổi nó là gì. Bởi vì không có gì ở đây cả. Chính các cậu cũng có thể thấy mà…
Bà Barron đột ngột ngưng nói, nhìn chằm chằm Hannibal, rồi nói tiếp:
– Chính các cậu cũng có thể thấy!
– Sao ạ? – Hannibal hỏi.
– Thì các cậu có thể nhìn thấy nhà chúng tôi – Bà nói – Tất cả những gì mà chúng tôi có, tất cả đồ đạc cá nhân, đều nằm ở trong nhà. Dĩ nhiên là ngoại trừ nữ trang của tôi. Hay là các cậu sang bên nhà rồi ta cùng nhau xem qua trong nhà. Có thể các cậu sẽ để ý được một cái gì đó. Các cậu có thể thấy một cái gì đó mà tôi không để ý.
– Sáng kiến hay. – Hannibal đồng tình.
– Dĩ nhiên là chồng tôi sẽ không tán thành chuyện này. – Bà Barron nói thêm.
– Cháu cũng nghĩ là bác sẽ không thích đâu. – Hannibal đồng tình.
– Vậy ta không nói gì về việc này.
– Cô có thể tin tụi cháu. – Hannibal mỉm cười nói.
– Tôi rất tin.
Bà Barron bỏ ra khỏi phòng, Hannibal tựa lưng vào gối Thám tử trưởng bắt đầu véo véo môi dưới, một dấu hiệu chắc chắn rằng thám tử trưởng đang chìm đắm trong suy nghĩ. Nét mặt Hannibal rất nghiêm trang.
Pẹter mỉm cười.
– Sherlock Jones vĩ đại đang suy nghĩ cật lực đến nỗi mình ngửi thấy được mùi cháy – Peter nói – Sherlock ơi, đã đi đến kết luận nào chưa?
– Chưa – Hannibal trả lời – Mình chỉ đang xem xét số lượng khả năng phi lý.
– Và đó là những khả năng gì? – Bob hỏi.
– Rằng có kẻ đang toan cô lập hoàn toàn ông Charles Barron vì ý đồ tội phạm, ông ấy đã bị cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, nên ông ấy có thể bị tống tiền, bị lừa đảo hoặc bị bắt giữ để đòi tiền chuộc. Rồi có khả năng một kẻ tại trang trại có mối thù đối với ông ấy, chỉ muốn hành hạ ông ấy và biến ông ấy thành trò hề. Cũng có một khả năng thứ ba.
– Đó là gì? – Peter hỏi.
– Rằng vụ bí ẩn có tính liên thiên hà và ta đang thật sự bị người ngoài hành tinh xâm lược!