Giờ thứ 28 của 45
Không dễ chịu chút nào”, Thom nói với Amelia Sachs.
Cô nghe thấy tiếng quát vọng ra từ sau cánh cửa phòng ngủ, “Tôi muốn cái chai đó và tôi muốn có nó ngay bây giờ!”
“Có chuyện gì thế?”
Chàng thanh niên đẹp trai nhăn mặt. “Ôi trời, thỉnh thoảng anh ấy vẫn oái ăm như thế đấy. Anh ấy bảo một trong mấy tay cảnh sát tuần tra rót cho mình ít rượu whiskey. Để giảm đau, anh ấy giải thích với anh ta thế. Anh ấy bảo đã được bác sĩ kê cho dùng loại whiskey mạch nha thượng hạng. Cô có tin được không chứ? Ôi trời, mà lúc rượu vào thì không thể nào chịu đựng nổi anh ấy nữa.”
Một tiếng rống giận dữ từ trong phòng anh vọng ra.
Sachs biết lý do duy nhất khiến anh không đập phá và quăng ném đồ đạc chính là vì anh không thể.
Cô vươn tay nắm lấy tay nắm cửa.
“Có lẽ cô nên đợi thêm một chút”, Thom cảnh báo.
“Chúng tôi không thể đợi được.”
“Mẹ kiếp!”,Rhyme lại gầm lên. “Tôi muốn có cái chai chết tiệt đó!”
Cô mở cửa ra. Thom thì thào, “Đừng có bảo là tôi chưa cảnh báo cô đấy nhé”.
Vào trong, Sachs đứng sững lại trước ngưỡng cửa. Trông Rhyme thật thê thảm. Tóc anh rối bù, cằm anh bê bết nước dãi, đôi mắt thì đục ngầu vằn đỏ.
Chai Macallan nằm lăn lóc trên sàn. Chắc chắn anh đã cố dùng răng tu cái chai và làm nó bị rơi xuống.
Anh nhìn thấy Sachs nhưng tất cả những gì anh thốt lên là một câu cộc lốc, “Nhặt nó lên”.
“Chúng ta còn nhiều việc phải làm, Rhyme.”
“Nhặt. Cái. Chai. Đó. Lên.”
Cô làm theo. Và đặt nó trở lại lên mặt giá tủ rượu.
Anh gầm lên, “Cô biết tôi định nói gì mà. Tôi muốn uống.”
“Nghe giọng thì có vẻ như anh đã uống quá đủ rồi đấy.”
“Rót whiskey vào cái cốc khốn kiếp kia của tôi ngay. Thom! Có vác mặt vào đây không hả…Đồ hèn nhát.”
“Rhyme”, cô quát, “chúng ta còn những bằng chứng phải phân tích”.
“Kệ mẹ những bằng chứng của cô.”
“Anh uống bao nhiêu rồi hả?”
“Tên Vũ công lọt vào được bên trong, đúng không? Con cáo trong chuồng gà. Con cáo trong chuồng gà.”
“Tôi đã dùng máy hút bụi để thu nhập được rất nhiều bằng chứng, tôi còn tìm thấy cả một đầu đạn, tôi có cả mẫu máu của hắn nữa…”
“Máu à? Hừ, như thế mới công bằng chứ. Hắn lấy quá nhiều máu của chúng ta rồi.”
Cô quát lại, “Lẽ ra anh phải mừng như một đứa trẻ trong ngày sinh nhật chứ, sau ngần ấy bằng chứng tôi mang về được. Thôi cái trò tự thương hại bản thân đi, và hãy bắt đầu làm việc”.
Anh không phản ứng gì. Và khi nhìn anh, Sachs chợt nhận ra ánh mắt đờ đẫn của anh đang nhìn lướt qua cô, hướng ra phía ngưỡng cửa. Cô quay người lại. Percey Clay đang đứng đó.
Ngay lập tức, Rhyme cụp mắt nhìn xuống sàn nhà. Bỗng chốc anh hoàn toàn im lặng.
Chứ còn gì nữa, Sachs thầm nghĩ. Không muốn tự bêu xấu trước mặt tình yêu mới của anh ta đây mà.
Percey bước hẳn vào trong phòng, cô đăm đăm nhìn cái đống thảm hại có tên là Lincoln Rhyme.
“Lincoln, có chuyện gì thế này?” Sellitto đã đi cùng Percey về đây, Sachs thầm nghĩ. Viên cảnh sát cũng bước vào phòng.
“Ba người chết, Lon ạ. Hắn giết thêm được ba người nữa. Con cáo trong chuồng gà.”
“Lincoln”, Sachs thốt lên. “Thôi đi. Anh đang tự làm mình phải xấu hổ đấy.”
Nói xong mới thấy thật không nên chút nào. Ánh mắt Rhyme vụt long lên hoang dại. “Tôi không thấy xấu hổ đấy. Trông tôi như đang xấu hổ không? Xin hỏi mọi người? Trông tôi có như vậy không?Trông tôi có xấu hổ mẹ gì không?”
“Chúng ta phải…”
“Không, chúng ta phải chấm dứt thôi! Tất cả thế là hết rồi. Hết thật rồi. Đã kết thúc. Giờ thì chỉ còn cách lặn thật sâu. Chúng ta sẽ trốn vào trong núi. Cô sẽ tham gia cùng chúng tôi chứ, Amelia? Tôi khuyên cô nên đi cùng.”
Cuối cùng anh quay sang nhìn Percey. “Còn cô đang làm gì ở đây vậy? Lẽ ra giờ này cô phải ởLong Islandrồi chứ.”
“Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Thoạt đầu anh không nói gì, một lát sau anh mới lên tiếng, “Ít nhất thì cũng cho tôi uống chút gì đã.”
Percy liếc nhìn Sachs rồi bước về phía tủ rượu, cô rót đầy cả hai cốc cho mình và cho Rhyme. Sachs đang gườm gườm nhìn Percy, nhưng cô không để ý và cũng không phản ứng gì.
“Đây mới là một quý bà cừ khôi”, Rhyme nói. “Tôi giết cộng sự của cô ấy vậy mà cô ấy vẫn sẵn lòng ngồi uống cùng tôi. Còn cô không làm thế, Sachs.”
“Ôi, Rhyme, không thể tin là có lúc anh lại khốn khiếp thế”, Sachs gầm lên. “Mel đâu rồi?”
“Cho anh ta về nhà rồi. Chẳng còn việc quái gì mà làm cả… Chúng ta sẽ để cô ấy gói gém đồ đạc rồi chuyển một mạch sangLong Island, ở đó cô ấy sẽ được an toàn.”
“Cái gì cơ?”, Sachs hỏi.
“Chỉ là làm những gì lẽ ra chúng ta phải làm ngay từ đầu. Cho tôi cốc nữa.”
Percy định làm theo. Sachs nói, “Anh ấy uống đủ rồi”.
“Đừng có nghe cô ấy”, Rhyme gắt gỏng. “Cô ấy đang căm thù tôi. Tôi không làm theo những gì cô ấy muốn và thế là cô ấy căm thù tôi.”
Ôi, cảm ơn anh, Rhyme. Tại sao chúng ta không vạch áo chi người xem lưng luôn cả thể? Đôi mắt tuyệt đẹp nhưng lạnh giá của cô nhìn xoáy vào anh. Nhưng thậm chí anh còn không thèm để ý; anh đang mải chăm chú nhìn Percey Clay.
Người nữ phi công nói, “Anh đã thỏa thuận với tôi rồi. Vậy mà bây giờ tôi lại thấy hai cảnh sát chuẩn bị đưa tôi sangLong Island. Tôi đã tưởng tôi có thể tin tưởng anh”.
“Nhưng nếu cô tin tôi, cô sẽ chết.”
“Đó là một rủi ro”, Percey nói. “Anh cũng đã nói trước cho chúng tôi biết là có khả năng hắn vẫn lọt được vào trong ngôi nhà an toàn.”
“Đành là thế, nhưng cô không hề biết tôi đã đoán ra điều gì.”
“Anh… gì cơ?”
Sachs cau mày, chăm chú nghe.
Rhyme nói tiếp, “Tôi đã đoán được hắn chuẩn bị tấn công vào ngôi nhà an toàn. Tôi còn đoán hắn đang đóng giả làm một nhân viên cứu hỏa. Thật chó chết, tôi còn đoán hắn đang đóng giả làm một nhân viên cứu hỏa. Thật chó chết, tôi còn đoán được cả việc hắn sẽ dùng thuốc nổ xuyên phá ốp vào cửa sau. Tôi cá đó phải là loại bộc phá kiểu Hệ thống định hướng 521 hoặc 522 với hệ thống kích nổ Instadet. Tôi đoán đúng không?”.
“Tôi…”
“Tôi nói thế có đúng không?”
“Một loại thuốc nổ định hướng 521”, Sachs thừa nhận.
“Thấy chưa? Tôi đã đoán được tất cả những điều đó. Tôi đã biết từ năm phút trước khi hắn lọt vào trong. Vấn đề chỉ là tôi không thể gọi được cho bất kỳ ai và cảnh cáo họ! Tôi chỉ không thể nào… nhấc được… cái điện thoại chó chết kia lên và báo cho ai đó biết những gì sắp xảy ra. Và bạn cô đã chết. Chỉ vì tôi.”
Sachs cảm thấy thương hại thay cho anh và cảm giác đó thật khó chịu. Cô như đứt từng khúc ruột trước nỗi đau của anh vậy mà cô không thể biết phải nói gì để có thể an ủi anh trong lúc này.
Cằm anh ướt nhoét nước dãi. Thom bước lại với một chiếc khăn giấy, nhưng Rhyme đã xua người trợ lý của mình đi bằng cách giận dữ hất mạnh cái cằm thanh tú của mình. Anh hất cằm về phía chiếc máy tính. “Ôi, trước đây tôi mới vênh váo làm sao. Tôi đã bắt đầu tưởng rằng tôi hoàn toàn bình thường. Nào là lái chiếc Storm Arrow đi khắp nơi như một tay đua ô tô, nào là tắt bật đèn và còn thay đĩa CD nữa chứ… Tất cả chỉ là vớ vẩn hết!” Anh nhắm nghiền mắt lại và ngả hẳn đầu xuống gối.
Một tràng cười chói tai vang vọng khắp căn phòng, khiến mọi người giật mình.
Percey Clay rót thêm rượu vào cốc của mình. Rồi rót thêm một chút nữa cho Rhyme. “Đúng là vớ vẩn thật, không phải bàn cãi nữa. Chỉ có điều đó là những gì tôi đang nghe từ miệng anh.”
Rhyme mở trừng mắt, gườm gườm nhìn cô.
Percey lại phá lên cười.
“Đừng”, Rhyme lầm bầm cảnh cáo.
“Ôi, xin anh”, cô khinh thường thốt lên. “Đừng cái gì chứ?”
Sachs nhận thấy đôi mắt của Percey đang nheo lại thách thức. “Anh vừa nói gì đấy nhỉ?”, Percey bắt đầu. “Rằng có người bị giết chỉ vì… trục trặc kỹ thuật sao?”
Sachs nhận ra là Rhyme đã tưởng người nữ phi công sẽ nói điều gì đó hoàn toàn khác, Anh không giấu nổi vẻ lúng túng vì bị bất ngờ. Một lát sau anh khẽ nói, “Đúng. Chính xác đó là những gì tôi muốn nói. Giá kể như tôi có thể nhấc được điện thoại lên…”.
Cô vụt cắt ngang lời anh. “Và thế thì sao nào? Chẳng lẽ vì thế mà anh có quyền giở cái trò hờn giận chết tiệt này à? Để nuốt lời hứa ư?” Cô ngửa cổ tu ực một hơi hết chỗ rượu của mình và buông ra một tiếng thở dài chán nản. “Ôi, vì Chúa… Anh có hiểu gì về công việc của tôi không chứ?”
Sachs ngỡ ngàng khi nhận ra lúc này Rhyme đã bình tĩnh trở lại. Anh định nói gì đó nhưng Percey đã kịp cắt ngang lời anh. “Cứ thử nghĩ xem.” Giọng nói lè nhè của cô đã quay lại. “Tôi ngồi trong một cái ống hình trụ bằng nhôm chật chội đang bay với vận tốc 400 knot một giờ, cách mặt đất khoảng sáu dặm. Nhiệt độ bên ngoài là -60C và tốc độ gió là 100 dặm một giờ. Đấy là tôi còn chưa kể đến sấm sét, gió và mưa đá. Lạy Chúa, sở dĩ tôi còn sống được là nhờ vào máy móc.” Một tiếng cười khan nữa bật ra. “Như thế thì khác gì anh nào?”
“Cô không hiểu rồi”, anh xẵng giọng.
“Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Như thế nào?”, cô gặng hỏi, không một chút thương xót. “Khác như thế nào?”
“Cô còn có thể đi lại, cô còn có thể nhấc điện thoại lên…”
“Tôi có thể đi lại ư? Tôi đang ở độ cao 50000 feet. Chỉ cần mở cánh cửa đó ra là máu trong người tôi sẽ sôi lên sau vài giây.”
Lần đầu tiên kể từ khi cô biết anh, Sachs thầm nghĩ, Rhyme đã gặp đối thủ của mình. Anh cứng họng không nói được gì.
Percey tiếp tục, “Tôi xin lỗi, thám tử ạ, nhưng tôi không hề có tí gì là khác nhau giữa hai chúng ta. Chúng ta đều là sản phẩm của nền khoa học thế kỷ XX. Mẹ kiếp, giá kể như tôi có cánh tôi sẽ tự bay cho mà xem, nhưng tôi không có và sẽ không bao giờ có. Để làm được những gì mà chúng ta đang phải làm, cả hai chúng ta… chúng ta phảiphụ thuộc.”
“Được rồi…”, anh nhếch mép cười độc địa.
Cố lên nào, Rhyme, Sachs thầm nghĩ. Cho cô ả biết tay đi! Trong thâm tâm Sachs không mong muốn gì hơn được thấy anh chiến thắng, được tống cổ người phụ nữ này sangLong Island, chấm dứt mãi mãi mọi chuyện có dính dáng tới cô ta.
Rhyme đang nói, “ Nhưng nếu tôi phạm sai lầm, sẽ có người phải chết”.
“Ôi trời! Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu thiết bị chống đóng băng trên máy bay của tôi gặp trục trặc? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bộ giảm tốc điều chỉnh hướng bay của tôi bị rơi mất? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một con chim bồ câu bay lạc vào ống đo áp suất của tôi khi máy bay đang hạ cánh bằng hệ thống hạ cánh tự động? Tôi… sẽ… là… người… chết. Chập điện, ống thủy lực gặp trục trặc, thợ kỹ thuật quên thay thế những rơ le ngắt mạch cũ hỏng… Cơ man nào là những trục trặc kỹ thuật có thể xảy ra. Trong trường hợp của anh các nạn nhân dù sao cũng có cơ hội sống sót nếu chỉ bị bắn bằng súng. Nhưng nếu máy bay của tôi mà rơi xuống đất với vận tốc 300 dặm một giờ, sẽ chẳng có gì còn sót lai.”
Dường như đến lúc này Rhyme đã hoàn toàn tỉnh rượu. Mắt anh đang đảo lia lịa quanh phòng như thể đang tìm kiếm một mẩu bằng chứng xác thực nào đó có thể phủ nhận quan điểm của Percey.
“Còn bây giờ”, Percey bình thản nói, “tôi thấy là cô Amelia đây đang có một số bằng chứng mà cô ấy tìm được tại ngôi nhà an toàn. Theo quan điểm của tôi thì anh nên bắt tay vào xem xét chúng và đừng bao giờ giở cái trò khỉ nàu ra làm gì nữa. Bởi vì ngay sau đây tôi sẽ lên đường tới sân bay Mamaroneck để hoàn thành nốt việc sửa chữa cho chiếc máy bay, và đêm nay tôi sẽ thực hiện chuyến bay đó. Nào, bây giờ tôi hỏi thẳng anh một câu thế này nhé: Anh có định để tôi tới sân bay, như anh đã đồng ý không? Hay tôi sẽ phải gọi cho luật sư của mình đây?”.
Anh vẫn cứng họng không nói được gì.
Một thoáng im lặng trôi qua.
Sachs giật bắn mình khi Rhyme gào rống lên bằng cái giọng nam trung oang oang của mình, “Thom! Thom! Vào đây ngay”.
Người trợ lý đứng ở ngưỡng cửa nhòm vào với ánh mắt ngờ vực.
“Tôi làm lộn tung hết trong phòng rồi đây này. Nhìn đi, tôi đánh đổ cốc thì phải. Tóc tai thì bù xù làm sao chứ. Phiền cậu chải chuốt lại cho tôi một chút nhỉ? Được không?”
“Anh đang đùa chúng tôi đấy à,Lincoln?”, chàng thanh niên nghi ngờ.
“Và còn Mel Cooper nữa chứ? Anh gọi cho anh ta được không, Lon? Chắc chắn anh ta đã tưởng tôi nói thật. Lúc ấy tôi chỉ đùa thôi mà. Anh ta thật là một nhà khoa học khốn kiếp. Chẳng có khiếu hài hước gì cả. Chúng ta sẽ cần anh ta quay lại đây ngay.”
Amelia Sachs chỉ muốn vùng chạy ra khỏi phòng. Lao ra khỏi đây, biến vào trong xe của mình, phóng đi như muốn xé toang những con đường ở New Jersey hoặc ở hạt Nassau với vận tốc 120 dặm một giờ. Cô không thể nào chịu đựng được việc phải ở trong phòng cùng với người phụ nữ này thêm một giây nào nữa.
“Được rồi, Percey”, Rhyme nói, “hãy để thám tửBellđi cùng cô và chúng tôi sẽ đảm bảo sao cho có đông đảo cảnh sát vũ trang của Bo cũng đi cùng hai người. Đưa hai người tới sân bay. Làm tất cả những gì cô phải làm”.
“Cảm ơn anh,Lincoln.” Cô gật đầu và tặng cho anh một nụ cười.
Chỉ là một nụ cười vừa đủ để khiến Amelia Sachs phải tự hỏi không biết bài diễn văn vừa rồi của Percey có ý cạnh khóe gì đến cô không nữa, dù chỉ là để khẳng định rõ ràng ai là kẻ chiến thắng trong cuộc đua này. Chết tiệt, có lẽ đây là cuộc đua mà Sachs tin rằng số phận của cô là chịu thua ngay từ đầu. Dù có là một xạ thủ vô địch, một cảnh sát đầy thành tích, một tay lái cừ khôi, một chuyên gia tội phạm học xuất sắc đến đâu chăng nữa, Sachs vẫn sở hữu một trái tim mong manh dễ bị tổn thương. Hồi còn sống cha cô đã cảm nhận được điều này ở con gái mình; bản thân ông cũng là một người lãng mạn. Cách đây đã nhiều năm, sau khi cô vừa trải qua một chuyện tình tồi tệ, ông đã bảo cô, “Lẽ ra họ phải chế tạo áo giáp cho tâm hồn chứ, Amie ạ. Họ nên làm thế mới phải”.
Vĩnh biệt, Rhyme, cô thầm nghĩ. Vĩnh biệt.
Và phản ứng của anh trước màn chia tay ý nhị này ư? Một cái liếc thoáng qua và vài từ cộc cằn. “Chúng ta cùng xem mấy cái bằng chứng đó đi, Sachs. Đừng phí thời gian nữa.”