Giờ thứ 23 của 45
Súng nòng ngắn, có lẽ là Colt hoặc Smittie hoặc Dago sản xuất lậu, lâu rồi không được bắn phát nào. Lau dầu cũng không.
Tôi ngửi thấy mùi gỉ sắt.
Một khẩu súng han gỉ cho chúng ta biết những gì, quân nhân?
Rất nhiều, thưa ngài.
Stephen Kall giơ hai tay lên.
Giọng nói the thé, run rẩy cất lên, “Thả súng của mày xuống kia. Và cả bộ đàm của mày nữa”.
Bộ đàm ư?
“Thôi nào, làm đi. Không tao sẽ bắn vỡ sọ mày cho mà xem.” Giọng nói the thé đầy vẻ tuyệt vọng. Hắn khịt mũi nghe rất tởm.
Quân nhân, dân chuyên nghiệp có bao giờ hăm dọa không?
Thưa ngài, không bao giờ ạ. Tên này là một kẻ nghiệp dư. Chúng ta có nên vô hiệu hóa hắn không?
Chưa được. Hắn vẫn còn là một mối đe dọa.
Rõ, thưa ngài.
Stephen thả khẩu súng của hắn xuống một chiếc thùng carton.
“Đâu rồi…? Thôi đi, máy liên lạc radio của mày đâu?”
“Tôi không có máy radio”, Stephen nói.
“Quay mặt lại. Và đừng có làm gì dại dột đấy.”
Stephen chậm rãi quay người lại và nhận ra hắn đang đứng trước mặt một người đàn ông gầy nhẳng với đôi mắt láo liên. Trông gã thật bẩn thỉu và bệnh hoạn. Nước mũi của gã thò lò còn đôi mắt thì đỏ ngầu đến đáng sợ. Mái tóc dày màu nâu rối bù và bết lại thành từng lọn. Người gã bốc mùi hôi hám. Vô gia cư, có lẽ thế. Một thằng hũ chìm, đó là cách mà cha dượng hắn sẽ gọi gã này. Hoặc là thằng xì ke.
Khẩu Colt cũ kỹ và ngắn choằn thúc mạnh về phía trước gí chặt vào bụng Stephen, búa kim hỏa đã được kéo về sau. Chỉ cần một chút động tác rất nhỏ cũng đủ làm khẩu súng bị cướp cò, nhất là với một khẩu súng cũ như thế này. Stephen nở một nụ cười giả lả. Hắn không hề nhúc nhích. “Nghe này”, hắn nói, “tôi không hề muốn gặp rắc rối”.
“Radio của mày đâu?” Người đàn ông gào lên.
“Tôi không có radio nào cả.”
Gã hồi hộp sờ nắn ngực áo tay tù binh của mình. Lúc này Stephen có thể giết gã, dễ như trở bàn tay – sự cảnh giác của gã đã trở nên sao nhãng. Hắn cảm thấy những ngón tay xương xẩu kia đang sờ nắn khắp người mình, tìm kiếm. Cuối cùng gã lùi lại. “Cộng sự của mày đâu?”
“Ai cơ?”
“Đừng có giở trò với tao. Mày biết thừa còn gì.”
Đột nhiên lại là cảm giác ghê sợ. Nhớp nhúa… Có chuyện gì đó không ổn rồi. “Thực sự tôi không hiểu anh đang nói gì nữa.”
“Thằng cớm vừa mới ở đây chứ còn ai nữa.”
“Cớm ư?” Stephen thì thầm. “Trong tòa nhà này à?”
Đôi mắt ướt nhoét của gã hấp háy vẻ do dự. “Ừ. Chẳng phải mày là cộng sự của nó à?”
Stephen bước lại gần cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Đứng yên. Tao sẽ bắn.”
“Chĩa nó sang chỗ khác đi”, Stephen ra lệnh, mắt liếc nhìn qua vai. Không còn bận tâm đến việc súng cướp cò. Hắn bắt đầu nhận ra sai lầm khủng khiếp của mình. Hắn chợt cảm thấy buồn nôn và ớn lạnh đến tận tâm can.
Giọng nói run rẩy của gã vang lên, cố làm ra vẻ hăm dọa, “Đứng yên. Ngay tại chỗ. Tao nói nghiêm túc đấy, mẹ kiếp”.
“Bọn chúng cũng ở trong con hẻm à?” Stephen bình tĩnh hỏi.
Một thoáng im lặng bối rối. “Mày thực sự không phải là cớm sao?”
“Bọn chúng cũng ở trong con hẻm à?” Stephen trầm giọng nhắc lại.
Gã lúng túng nhìn quanh căn phòng. “Lúc trước có mấy tên liền. Chính bọn chúng đã đặt những cái túi rác ở ngoài đó. Bây giờ thì tao không biết.”
Stephen chăm chú nhìn ra con hẻm. Những cái túi rác… Chúng đã được đặt ở kia để dụ mình ra. Những tưởng có thể làm nơi ẩn nấp.
“Nếu mày báo động cho bất kỳ ai, tao thề…”
“Ôi, có câm đi không.” Stephen chậm rãi liếc mắt qua khắp con hẻm, kiên nhẫn như một con trăn đang rình mồi, và cuối cùng hắn nhìn thấy một cái bóng mờ in trên nền hẻm trải đá hộc – đằng sau một cái thùng rác. Nó nhúc nhích khoảng một vài inch.
Và trên nóc tòa nhà phía sau ngôi nhà an toàn – trên tháp thang máy – hắn nhận ra những cái bóng loang loáng. Bọn chúng cũng khá tinh ranh nên biết giấu kín ánh thép đầu nòng súng, nhưng không đủ tinh quái để nghĩ đến việc che chắn ánh sáng phản chiếu lên trên từ mặt nước lặng phủ trên nóc tòa nhà.
Jesus, lạy Chúa… Không hiểu bằng cách nào tên Lincoln Con Giòi đã biết được rằng Stephen sẽ không bị đánh lừa bởi chiếc bẫy được dựng lên quanh Đồn Cảnh sát Hai mươi. Hóa ra suốt từ đầu, bọn chúng đã chờ hắn ở đây. Thậm chíLincolncòn đoán được cả ý đồ chiến lược của hắn – rằng Stephen sẽ tìm cách chui vào con hẻm từ chính tòa nhànày.
Khuôn mặt trên khung cửa sổ…
Đột nhiên Stephen lại nảy ra ý nghĩ rất lố bịch rằng chính Lincoln Con Giòi là kẻ ở Alexandria, Virginia, đứng náu mình trong ô cửa sổ tranh tối tranh sáng, theo dõi hắn. Tất nhiên đó không thể là tênLincolnnày được. Dù vậy, điều không thể đó vẫn không làm vơi bớt cảm giác nhớp nháp, chóng mặt buồn nôn đang sôi sục trong ruột gan Stephen lúc này.
Cánh cửa chèn hờ, cửa sổ mở toang, và tấm rèm cửa gió lùa… một tấm thảm mời chào chó chết. Và con hẻm: một khu vực tiêu diệt hoàn hảo.
Điều duy nhất cứu mạng Stephen chính là bản năng của hắn.
Lincoln Con Giòi đã đưa hắn vào bẫy.
Hắn là thằng quái quỷ nào vậy?
Cơn điên sôi lên trong người hắn. Một làm sóng nóng bỏng quét qua toàn bộ thân thể hắn. Nếu lúc này bọn chúng đang mai phục hắn, chắc chắn bọn chúng đang thực hiện các thao tác trong quy trình S&S. Có nghĩa là tên cớm mà gã cứt đái bé choắt này vừa nhìn thấy sẽ sớm quay lại kiểm tra căn phòng. Stephen quay ngoắt lại, đối diện người đàn ông gầy còm. “Lần cuối cùng tên cớm đó vào đây là khi nào?”
Đôi mắt sợ hãi của người đàn ông láo liên, rồi lại cụp xuống vì sợ sệt.
“Trả lời tao đi”, Stephen gầm lên, bất chấp nòng súng đen ngòm của khẩu Colt đang chĩa thẳng vào hắn.
“Mười phút trước đây.”
“Hắn mang theo vũ khí nào?”
“Tao không biết. Tao đoán là một trong những loại vũ khí hầm hố mọi khi ấy. Trông giống như một khẩu súng máy.”
“Mày là ai?” Stephen hỏi.
“Tao không việc mẹ gì phải trả lời những câu hỏi chết tiệt của mày”, gã ngang bướng nói. Hắn giơ ống tay áo lên quệt ngang cái mũi lòng thòng nước. Và phạm sai lầm là làm việc đó đúng bằng bàn tay đang cầm súng. Nhoáng một cái Stephen đánh văng khẩu súng ra khỏi tay gã và đè người đàn ông bé nhỏ xuống sàn nhà.
“Không! Đừng đánh tôi!”
“Câm ngay!”, Stephen quát. Theo bản năng, hắn cầm khẩu Colt nhỏ lên và mở ra kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu viên đạn. Chẳng có viên nào. “Súng không có đạn?” Hắn hỏi, không tin vào mắt mình.
Gã nhún vai. “Tôi…”
“Mày dọa tao bằng một khẩu súng không có đạn sao?”
“À ừ… anh phải hiểu là nếu họ bắt được anh và thấy là súng không có đạn, họ sẽ không bắt anh phải ngồi tù quá lâu.”
Stephen không hiểu thằng cha này đang định nói gì nữa. Hắn chỉ nghĩ hắn hoàn toàn có thể giết gã chỉ vì cái tội ngu ngốc là cầm trên tay một khẩu súng không có đạn. “Mày đang làm gì ở đây?”
“Xin hãy đi đi và để tôi được yên”, gã bắt đầu thút thít, loạng choạng cố đứng vững trên hai chân của mình.
Stephen nhét khẩu Colt vào túi áo rồi rút khẩu Beretta ra, chĩa thẳng vào đầu người đàn ông. “Mày đang làm gì ở đây?”
Gã lại giơ ống tay áo lên quẹt mặt. “Trên tầng có các phòng khám của bọn bác sĩ. Với lại hôm nay là Chủ nhật, không có ai đi làm nên tôi lẻn vào đây để, anh biết đấy, xoáy mẫu thuốc.”
“Mẫu thuốc?”
“Bác sĩ bao giờ cũng được bọn trình dược viên mời chào miễn phí đủ các loại thuốc linh tinh mà chẳng có chứng từ, hóa đơn gì cả, do đó tôi có thể vào đánh cắp bao nhiêu tùy thích mà không một ai phát hiện ra. Percodan, Fiorinol, thuốc cho người ăn kiêng, đại loại là các mẫu thuốc như vậy.”
Nhưng Stephen không nghe gã nói gì. Hắn lại cảm thấy cơn ớn lạnh vì Con Giòi Lincoln đang ở rất gần.
“Này, anh không sao đấy chứ?”, gã hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mặt Stephen.
Thật kỳ lạ, lũ giòi đột nhiên biến mất.
“Tên mày là gì?” Stephen hỏi.
“Jodie. Vâng, thật ra là, Joe D’Oforio. Nhưng hình như ai cũng chỉ gọi tôi là Jodie. Tên anh?”
Stephen không trả lời. Căng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại một cái bóng khác đang chuyển động trên nóc tòa nhà phía sau ngôi nhà an toàn.
“Được rồi, Jodie. Nghe cho rõ này. Mày có muốn kiếm tiền không?”
“Sao cơ?” Rhyme hỏi với vẻ không còn kiên nhẫn thêm được nữa. “Có chuyện gì vậy?”
“Hắn vẫn ở trong tòa nhà mạn phía đông ngôi nhà an toàn. Hắn vẫn chưa chui ra con hẻm.” Sellitto báo cáo.
“Tại sao lại chưa? Lẽ ra hắn phải ở đó rồi chứ. Chẳng có lý do gì mà hắn lại không mò ra đó cả. Có trục trặc gì vậy?”
“Họ đang kiểm tra từng tầng một. Hắn không có ở trong văn phòng mà chúng ta nghĩ hắn sẽ nhắm vào.”
Đó là văn phòng với cửa sổ để ngỏ. Mẹ kiếp! Rhyme đã phân vân về việc để ngỏ cửa sổ, cho gió lùa lay động tấm rèm, làm mồi nhử hắn. Nhưng như vậy là quá lộ liễu. Và tên Vũ công đã chột dạ.
“Tất cả mọi người đều nạp đạn và lên cò sẵn sàng rồi chứ?”, Rhyme hỏi.
“Tất nhiên. Yên tâm đi.”
Nhưng anh không thể nào yên tâm được. Rhyme không thể lường trước một cách chính xác tên Vũ công sẽ thực hiện việc đột nhập vào ngôi nhà an toàn như thế nào. Tuy nhiên, anh dám chắc rằng, việc đột nhập sẽ diễn ra qua con hẻm. Anh đã hy vọng những đống túi rác và thùng rác sẽ dụ được hắn chui vào đó vì nghĩ rằng có đủ nơi cho hắn ẩn nấp và đột nhập vào ngôi nhà theo hướng đó. Các đặc vụ của Dellray và những đội 32-E của Haumann đang bao vây con hẻm, mật phục trong chính tòa nhà văn phòng và trên cả những tòa nhà bao quanh ngôi nhà an toàn. Sachs đang cùng Haumann, Sellitto và Dellray ở trong một chiếc xe thùng ngụy trang thành xe dịch vụ chuyển phát nhanh UPS đậu cách ngôi nhà một quãng ngắn.
Rhyme đã có lúc suýt bị đánh lừa bởi đòn nghi binh về quả bom bằng xe téc chở xăng. Việc tên Vũ công đánh rơi một dụng cụ tại hiện trường vụ án là điều tưởng chừng như không thể, nhưng dù sao vẫn có thể tin được. Tuy nhiên Rhyme cũng bắt đầu nghi ngờ về số lượng dư chất của dây cháy chậm còn dính lại trên lưỡi của chiếc kìm cắt. Điều đó cho thấy tên Vũ công đã bôi thuốc nổ lên lưỡi kim để bảo đảm cho cảnh sát kiểu gì cũng phải tin rằng hắn đang tìm cách tấn công trụ sở đồn cảnh sát bằng một quả bom. Anh khẳng định, không, tên Vũ công không hề mất đi sự tinh quái vốn có của hắn – như Sachs và anh đã có lúc nghĩ thế. Hắn cố tình để bị phát hiện khi đang làm ra vẻ nghiên cứu hướng tấn công rồi để lại một người bảo vệ còn sống sao cho người này có thể báo với cảnh sát và cho họ biết việc chiếc téc bị mất cắp – tất cả những việc này đều có chủ ý.
Tuy nhiên, những vi chất cuối cùng lại là bằng chứng thực sự. Các tinh thể ammonia dính vào một sợi giấy. Chỉ có đúng hai nguồn cho sự kết hợp này – những bản vẽ kiến trúc và bản đồ quy hoạch thành phố lâu năm, vốn được nhân bản bằng máy in ammonia giấy khổ lớn. Rhyme đã yêu cầu Sellitto gọi tớiOnePolicePlazavà rà soát những vụ đột nhập gần đây vào các công ty kiến trúc hoặc văn phòng lưu trữ của hạt. Một lát sau có báo cáo về việc văn phòng lưu trữ bị một kẻ đột nhập. Rhyme yêu cầu họ kiểm tra phố Ba mươi lăm Đông, và những tay cảnh sát thành phố sững sờ xác nhận là đúng vậy, bản đồ quy hoạch khu vực này đã không cánh mà bay.
Tuy nhiên việc tên Vũ công làm cách nào để biết được rằng Percey và Brit đang ở trong ngôi nhà an toàn, cả địa chỉ của ngôi nhà, vẫn còn là điều bí ẩn.
Năm phút sau hai sĩ quan thuộc ESU phát hiện ra một cửa sổ bị đập vỡ trên tầng một của toà nhà văn phòng. Tên Vũ công đã tránh lối cửa trước để ngỏ nhưng vẫn lẻn vào trong tòa nhà để chuẩn bị cho cuộc tấn công vào ngôi nhà an toàn qua con hẻm đúng như Rhyme đã dự đoán. Nhưng có điều gì đó đã khiến hắn chột dạ. Hắn vẫn đang nhởn nhơ trong tòa nhà và họ hoàn toàn không biết vị trí chính xác. Con rắn độc trong một căn phòng tối. Hắn đang ở đâu, hắn đang ấp ủ ý đồ gì?
Quá nhiều cách để chết…
“Hắn sẽ không chờ đâu”, Rhyme lầm bầm. “Như vậy quá nguy hiểm.” Anh bắt đầu thấy phát điên.
Một đặc vụ báo cáo. “Tầng một không có gì. Chúng tôi vẫn đang tiếp tục kiểm tra lại.”
Năm phút trôi qua. Các nhân viên thay nhau báo cáo tình hình không có gì tiến triển nhưng tất cả những gì Rhyme thực sự nghe thấy chỉ là tiếng ù ù loẹt xoẹt trong tai nghe của mình.
Jodie trả lời, “Có ai lại không muốn kiếm tiền chứ? Nhưng tôi không biết phải làm gì”.
“Giúp tao thoát ra khỏi đây.”
“Tôi muốn hỏi là anh đang làm gì ở đây vậy? Và họ đang truy lùng anh à?”
Stephen nhìn từ đầu đến chân người đàn ông bé choắt, thảm hại. Một kẻ vứt đi, nhưng không hề điên rồ hay ngu xuẩn. Stephen quyết định rằng giải pháp tối ưu về chiến thuật lúc này là nói thật. Vả lại, đằng nào thì gã này cũng sẽ phải chết sau vài giờ nữa thôi mà.
Hắn nói, “Tao tới đây để giết một vài người”.
“Oa! Nghĩa là anh là dân mafia hay kiểu như vậy sao? Mà anh định giết ai thế?”
“Jodie, nói khẽ chứ. Chúng ta đang ở trong tình thế rất căng đấy.”
“Chúng ta ư? Tôi chẳng làm gì cả.”
“Trừ một điều là mày đã xuất hiện không đúng nơi, không đúng lúc”, Stephen nói. “Và chỉ ngần ấy cũng đã quá tệ rồi, nhưng tình cảnh của mày thì cũng như tao thôi vì bọn chúng muốn bắt tao và chúng sẽ không đời nào chịu tin rằng mày không cùng hội cùng thuyền với tao. Nào, bây giờ mày có định giúp tao hay không thì bảo? Tao chỉ có đủ thời gian cho mày trả lời có hay không thôi đấy.”
Jodie cố gắng làm ra vẻ không sợ hãi, nhưng đôi mắt gã đã phản bội chủ nhân của chúng.
“Có. Hoặc. Không.”
“Tôi không muốn bị hại.”
“Nếu mày đứng về phía tao, mày sẽ không bao giờ bị hại. Điều tao giỏi nhất chính là bảo đảm ai bị hại và ai không bị hại.”
“Và anh sẽ trả cho tôi chứ? Tiền mặt ấy? Không phải bằng séc đâu.”
Stephen không nhịn nổi cười. “Không phải bằng séc. Không. Bằng tiền mặt hẳn hoi.”
Đôi mắt như hai hạt đậu nhão nhoét bắt đầu láo liên toan tính. “Bao nhiêu?”
Thằng khốn nạn bé choắt này lại còn mặc cả cơ đấy.
“Năm nghìn.”
Vẻ sợ hãi vẫn còn in nguyên trong đôi mắt nhưng ngay cả nó cũng bị gạt sang một bên vì sốc. “Thật không? Anh không lừa tôi đấy chứ?”
“Không.”
“Thế nhỡ may tôi giúp anh thoát ra ngoài rồi anh lại giết tôi để không phải trả tiền nữa thì sao?”
Stephen lại bật cười. “Tao được trả hơn thế rất nhiều. Năm nghìn đô la đối với tao chẳng là cái gì cả. Vả lại, nếu chúng ta thoát ra khỏi đây được, kiểu gì tao cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của mày nữa mà.”
“Tôi…”
Một âm thanh từ xa vẳng lại. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.
Đó là tay cớm S&S đang săn lùng hắn.
Chỉ có một tên, Stephen nhận định, căn cứ vào tiếng bước chân. Điều này cũng dễ hiểu. Bọn chúng đang chờ đợi hắn thò mặt ra trong cái văn phòng trên tầng một, với cánh cửa sổ để ngỏ, nơi chắc chắn thằng Lincoln Con Giòi đã bố trí phần lớn số cảnh sát vũ trang mà nó có.
Stephen cất khẩu súng vào chiếc cặp sách của mình và rút con dao găm ra. “Mày có giúp tao không đây?”
Không phải nghĩ ngợi làm gì nữa, tất nhiên rồi. Nếu Jodie không chịu giúp, coi như gã sẽ mất mạng trong vòng sáu mươi giây nữa. Và gã biết điều đó.
“Được rồi.” Gã chìa tay ra.
Stephen phớt lờ cử chỉ đó và hỏi, “Chúng ta sẽ thoát ra bằng cách nào?”
“Anh có thấy bức tường gạch xỉ kia không. Anh có thể rút chúng ra. Thấy chưa, đằng kia kìa? Nó dẫn ra một đường ống cũ. Bao giờ cũng có những đường ống dẫn nước chạy phía dưới thành phố. Nhưng chẳng ai biết về sự tồn tại của chúng cả.”
“Có thật sao?” Stephen ước giá hắn biết điều này từ trước.
“Tôi có thể dẫn chúng ta tới đường tàu điện ngầm. Tôi sống ở đó. Trong một ga tàu điện ngầm cũ.”
Đã hai năm nay Stephen mới hành động với một cộng sự. Thỉnh thoảng hắn cũng ước giá kể hắn không giết mất tên kia.
Jodie dợm bước về phía bức tường gạch xỉ nung.
“Không”, Stephen thì thầm. “Tao muốn mày làm thế này nhé. Mày đứng nép sát vào bức tường đó. Kia kìa.” Hắn chỉ tay về phía bức tường đối diện với ngưỡng cửa.
“Nhưng hắn sẽ trông thấy tôi. Hắn sẽ thò đầu vào đây với chiếc đèn pin và tôi sẽ là thứ đầu tiên bị hắn phát hiện ra!”
“Cứ đứng yên đó và giơ hai tay lên.”
“Hắn sẽ bắn tôi”, Jodie van vỉ.
“Không, hắn sẽ không bắn. Mày phải tin tao chứ.”
“Nhưng…”Mắt gã láo liên nhìn về phía cánh cửa. Hắn quệt ống tay lau mặt.
Liệu thằng khốn này có phá bĩnh không, quân nhân?
Đó cũng là một nguy cơ, thưa ngài, nhưng tôi đã cân nhắc các khả năng và tôi nghĩ hắn sẽ không gây chuyện gì đâu. Đây là một thằng khốn đang rất cần tiền.
“Mày phải tin tưởng hoàn toàn vào tao chứ.”
Jodie thở dài. “Được rồi, được rồi…”
“Nhớ là phải giơ hai tay lên nhé, không là nó sẽ nổ súng đấy.”
“Như thế này à?” Gã giơ tay lên.
“Lùi lại một chút để mặt mày ở trong bóng tối. Đúng rồi, thế, thế. Tao không muốn nó nhìn thấy mặt mày… Tốt. Hoàn hảo.”
Tiếng bước chân lúc này đã rất gần. Bước thật nhẹ nhàng. Thăm dò.
Stephen giơ ngón tay lên môi và ngồi thụp xuống, người hắn gần như biến mất trên mặt sàn.
Tiếng bước chân chỉ còn rất khẽ rồi dừng bặt. Bóng người hiện ra trên ngưỡng cửa. Anh ta mặc áo giáp chống đạn và một chiếc áo gió của FBI.
Anh ta đẩy cửa vào trong phòng, lia một vòng bằng chiếc đèn pin gắn kèm với đầu nòng khẩu tiểu liên Heckler & Koch của mình. Khi tia sáng lia ngang ngực Jodie anh ta có một hành động khiến Stephen choáng váng.
Anh ta chuẩn bị bóp cò.
Cử chỉ đó diễn ra trong chớp mắt và rất khó nhận ra. Nhưng Stephen đã bắn quá nhiều con thú săn và quá nhiều người đến nỗi hắn chỉ cần nhìn những cơ bắp vận động, tư thế đứng như căng người lên thế kia, là biết kẻ thù đang chuẩn bị nổ súng.
Stephen di chuyển cực nhanh. Hắn vọt người lên, hất khẩu tiểu liên bắn văng ra và bẻ gãy cần mic gắn gần miệng tay đặc vụ. Rồi hắn thọc con dao găm của mình vào bên dưới cơ tam đầu của đối phương, làm cánh tay phải của anh ta hoàn toàn tê liệt. Người đàn ông thét lên đau đớn.
Chúng được bật đèn xanh để giết! Stephen thầm nghĩ. Không chấp nhận xin hàng. Chúng chỉ cần nhìn thấy mình là nổ súng ngay. Dù là tay không hay có vũ khí.
Jodie hét lên, “Ôi, lạy Chúa tôi!”. Hắn run lẩy bẩy bước lên phía trước, hai cánh tay vẫn giơ thẳng trên đầu – trông thật khôi hài.
Stephen đánh cho người đặc vụ quỳ gục xuống hai đầu gối rồi kéo chiếc mũ sắt Kevlar của anh ta sụp xuống che kín mắt, hắn nhét một búi giẻ vào miệng nạn nhân.
“Ôi, lạy Chúa, anh đã đâm anh ta”, Jodie lảm nhảm, gã thả hai tay xuống và cuống cuồng đi vòng quanh.
“Câm mồm đi”, Stephen nạt. “Cái lúc nãy chúng ta đã nói đến ấy. Đường thoát.”
“Nhưng…”
“Ngay lập tức.”
Jodie vẫn đứng nhìn như trời trồng.
“Làm đi.” Stephen nổi điên.
Jodie vội chạy tới lỗ hổng trên tường trong khi Stephen nắm chân người đặc vụ và kéo anh ta vào trong hành lang.
Được bật đèn xanh để giết…
Lincoln Con Giòi đã quyết định là hắn phải chết. Stephen căm giận.
“Chờ ở đó”, hắn ra lệnh cho Jodie.
Stephen cắm lại chiếc tai nghe vào máy radio bộ đàm của người đặc vụ và lắng nghe. Lúc này cảnh sát đang dùng tần số Tác chiến Đặc biệt và chắc chắn phải có đến cả tá cảnh sát cũng như đặc vụ liên bang đang liên lạc với nhau trong quá trình lùng sục những phần khác nhau của tòa nhà văn phòng.
Hắn không có nhiều thời gian, nhưng hắn cũng phải làm gì đó để cản bước bọn chúng.
Stephen kéo người đặc vụ đang mê man vào khoảng hành lang màu vàng.
Hắn lại rút con dao găm của mình ra.