Vị chủ trì hội nghị đứng dậy và quan sát các Nghị viên. Ông giật mạnh chiếc áo choàng dài bằng lụa đen, rồi bồn chồn vặn bộ tóc giả phủ trên cái đầu hói. Nghị viện Anh đã hầu như không thể kiểm soát trong suốt phiên họp mất trật tự một cách đặc biệt về các câu hỏi của Thủ tướng và ông vui sướng khi trông thấy chiếc đồng hồ treo đã chỉ ba giờ rưỡi. Thời gian cần phải chuyển sang công việc tiếp theo của ngày hôm ấy.
Ông đứng chuyển đổi chân liên tục, chờ cho hơn năm trăm thành viên của Nghị viện hiện diện ổn định chỗ ngồi trước khi ông trang nghiêm lên tiếng:
– Có thành viên muốn tuyên thệ.
Toàn thể mọi người chuyển cái nhìn từ vị chủ trì Hội nghị về phía cuối phòng, như một đám người đang xem một trận đấu quần vợt.
Thành viên vừa mới được bầu vào Nghị viện đứng ở cửa vào. Với chiều cao sáu feet bốn 1, trông anh giống như một người sinh ra với đảng Bảo thủ trong đầu. Cái đầu quý tộc của anh được đặt trên một thân hình thượng lưu, một mái tóc vàng được chải một cách tỉ mỉ. Mặc một bộ com lê cài chéo màu xám sẫm, với một chiếc cà vạt của Vệ binh trung đoàn màu đỏ và xanh, hai bên là người tiến cử và người ủng hộ anh, Charles Hampton bước lên bốn bước về phía trước. Như những vệ binh đã được tập luyện kỹ, họ dừng lại và cúi chào, đoạn tiến tới chiếc bàn dài đặt phía trước ghế của vị chủ trì Hội nghị giữa hai ghế Nghị viên phía trước. Charles ngạc nhiên vì căn phòng trong thực tế nhỏ như thế nào: những chiếc ghế của phe Chính phủ và phe Đối lập ở đối diện nhau chỉ cách nhau một khoảng dài bằng lưỡi kiếm. Charles chợt nhớ lại rằng trong lịch sử một khoảng dài bằng lưỡi kiếm đã có một lần đảm bảo sự an toàn của các đối thủ không đội trời chung ngồi đối diện với nhau.
Rời khỏi hai người bảo lãnh đang theo sát phía sau, anh đi qua cái bàn dài, bước qua chân của vị Thủ tướng và Bộ trưởng Ngoại giao trước khi được thư ký của Nghị viện trao lời thề.
Anh nắm tấm thẻ nhỏ trong bàn tay phải và đọc từng từ một cách quả quyết như lời thề hôn lễ của anh.
– Tôi, Charles Hampton, xin tuyên thệ tôi sẽ trung thành với Nữ hoàng Elizabeth, những người kế tục theo đúng pháp luật, vì vậy xin Chúa phù hộ tôi.
– Nghe, nghe, – những đồng nghiệp của anh thốt lên trong lúc thành viên mới của Nghị viện cúi xuống để ghi vào Text Roll, một tấm giấy da xếp lại theo dạng một cuốn sách.
Charles tiếp tục đi về phía ghế của vị chủ trì hội nghị rồi anh dừng lại và cúi chào.
– Chào mừng ông Hampton vào Nghị viện, – vị chủ trì hội nghị vừa nói vừa bắt tay anh.– Tôi hy vọng anh sẽ phục vụ Nghị viện trong nhiều năm sắp tới.
– Xin cảm ơn ông, – Charles nói, và cúi chào một lần cuối trước khi tiếp tục đi tới khu vực nhỏ phía sau ghế của vị chủ trì hội nghị.
Anh đã tiến hành buổi lễ nhỏ giống hệt như Nghị viên Bảo thủ phụ trách tổ chức đã diễn tập với anh trong dãy hành lang bên ngoài văn phòng của ông.
– Chúc mừng chiến thắng tuyệt vời của anh, Charles – vị cựu Thủ tướng và hiện giờ là lãnh tụ phe Đối lập, Sir Alec Douglas – Home, vừa nói vừa bắt tay anh một cách nồng nhiệt – Tôi biết anh sẽ có nhiều cống hiến cho đảng Bảo thủ và đất nước của anh.
– Cảm ơn ông, – vị nghị sĩ mới trả lời.
Sau khi chờ Sir Alec trở lại chỗ của ông trên ghế trước của phe Đối lập, Charles Hampton bước lên bậc thang của lối đi giữa các ghế để tìm một chỗ ở hàng ghế dài có màu xanh lá cây ở sau cùng.
Trong hai giờ kế đó anh theo dõi những nghi lễ của Nghị viện với một tâm trạng vừa thán phục vừa hứng thú.
Anh khâm phục sự thẳng thắn và công bằng của hệ thống Nghị viện trong cuộc tranh cử sôi nổi trước mắt anh. Đảng Lao động chống lại đảng Bảo thủ, phe Chính phủ chống lại phe Đối lập, Bộ trưởng thuộc phe Chính phủ chống lại Bộ trưởng thuộc phe Đối lập. Và như với hai đội bóng đá Charles biết mọi vị trí đều được kiểm soát. – Bộ trưởng phe Chính phủ liên tục được Bộ trưởng phe Đối lập xem xét cẩn thận. Anh cũng biết rằng nếu đảng Bảo thủ thắng thế trong cuộc bầu cử sắp tới, phe Đối lập đã được chuẩn bị kỹ càng để nắm quyền kiểm soát Chính phủ Lao động sắp mãn nhiệm.
Liếc mắt lên chỗ khách mời, anh trông thấy vợ, Fiona, cha anh, vị Bá tước thứ mười bốn của Bridge Water, và anh trai của anh, Tử tước Hampton, tất cả đang chăm chú nhìn xuống anh với niềm kiêu hãnh. Chắc chắn lúc này không một ai có thể nghi ngờ một chút gì về việc trong hai anh em ai là người nên thừa hưởng tước vị của gia đình Hampton. Lần đầu tiên trong đời, anh đã tìm ra một thứ không phải do anh được thừa kế hoặc do chiếm được mà không cần phải cố gắng.
Charles thoải mái ngồi xuống trên nấc thang đầu tiên.
Raymond Gould chăm chú nhìn xuống tờ giấy mời. Anh chưa bao giờ trông thấy bên trong của số 10 đường Downing 2. Trong suốt mười ba năm cuối cùng dưới quyền của đảng Bảo thủ ít người thuộc đảng Lao động có thể đến đó. Anh chuyển tấm thiệp in nổi qua bàn điểm tâm cho vợ.
– Em nên nhận lời hay từ chối, Ray? – Nàng hỏi bằng giọng nặng miền Yorkshire.
Nàng là người duy nhất vẫn còn gọi anh là Ray, và ngay cả sự cố gắng tỏ ra hài hước của nàng lúc này cũng cho anh khó chịu. Những tác giả bi kịch Hy Lạp đã dựa vào “sai lầm định mệnh” để viết nên các kiệt tác của họ, và anh tin chắc mình cũng thế.
Anh đã gặp Joyce tại một cuộc khiêu vũ do các nữ y tá của Bệnh viện Leeds General tổ chức. Anh đã không muốn đi nhưng một người bạn sinh viên năm thứ hai ở Roundhay thuyết phục anh đó sẽ là một dịp nghỉ ngơi thú vị. Ở trường, anh vẫn tỏ ra ít quan tâm đến các cô gái, và như mẹ anh thường nhắc nhở anh, sẽ có nhiều cơ hội tìm bạn một khi anh đã tốt nghiệp. Khi anh trở thành một sinh viên, anh cảm thấy chắc chắn rằng anh là gã trai tân duy nhất còn sót lại ở trường Đại học.
Rốt cuộc anh đã ngồi một mình trong góc một căn phòng được trang hoàng với những bong bóng rủ xuống nhấm nháp một cách buồn phiền một lon coke qua một ống hút uốn cong. Mỗi lần người bạn học của anh quay tròn khỏi sàn nhảy, – mỗi lần với một cô gái khác. – Raymond lại toét miệng cười với bạn. Với cặp kính của hãng y tế Quốc gia nhét trong túi, anh không sao chắc chắn mình đang mỉm cười với đúng người. Anh bắt đầu nghĩ xem vào giờ nào anh có thể ra về mà không phải thừa nhận buổi tối là cả sự đầy ải. Chắc hẳn anh đã hoảng sợ vì lời nói mở đầu của nàng nếu anh không quen với giọng nói nặng trịch đó.
– Anh ở cùng trường Đại học?
– Cùng với ai? – Anh hỏi mà không nhìn thẳng vào nàng.
– Cùng với bạn anh, – nàng nói.
– Vâng. – anh vừa nói vừa nhìn lên một cô gái mà anh đoán chừng vào khoảng tuổi anh.
– Em ở Bradford.
– Tôi ở Leeds, – anh nhìn nhận, và trong lúc từng giây trôi qua biết rằng mặt anh đang đỏ dần lên như mái tóc của anh.
– Giọng anh không giống ở nơi đó một chút nào.Lời nói đó khiến anh thích thú.
– Tên em là Joyce, – nàng tự nguyện xưng danh.
– Tên tôi là Ray, – anh nói.
– Thích khiêu vũ chứ?
Anh muốn nói cho nàng biết rằng anh ít khi bước lên sàn nhảy, nhưng anh không có can đảm. Như một con búp bê, anh thấy mình đứng lên và được nàng dẫn về phía những người đang khiêu vũ. Thật là quá đáng đối với giả thuyết của anh rằng anh là một người có bản chất lãnh đạo.
Lúc họ đã ở trên sàn nhảy, anh nhìn nàng một cách đứng đắn lần đầu tiên. Nàng là người mà bất cứ chàng trai Yorkshire nào cũng phải thích. Nàng cao khoảng 1 bảng 3 và mái tóc màu nâu vàng của nàng buộc lại thành một cái đuôi ngựa tương họp với đôi mắt màu nâu sẫm được hóa trang hơi nhiều ở chung quanh. Nàng dùng son môi màu hồng giống như chiếc váy ngắn của nàng, từ đó lộ ra đôi chân rất quyến rũ. Chúng có vẻ còn quyến rũ hơn nữa khi nàng xoay tròn theo tiếng nhạc của ban nhạc sinh viên. Raymond khám phá ra rằng nếu anh xoay Joyce thật nhanh anh có thể trông thấy phần trên của tất nàng, và anh đã ở lại trên sàn nhảy lâu hơn rất nhiều so với điều anh nghĩ mình có thể. Sau khi các nhạc công dọn dẹp nhạc cụ của họ, Joyce đã hôn từ biệt anh trước lúc Ray trở về căn phòng nhỏ của anh phía trên cửa hàng thịt.
Ngày Chủ nhật kế tiếp, trong một cố gắng chiếm ưu thế, anh đưa Joyce đi chèo thuyền trên sông Aire, nhưng thành tích của anh ở đó cũng không khá hơn tài khiêu vũ của anh, và mọi việc trên sông đều khiến anh ngỡ ngàng, kể cả một người bơi lội rất chì. Anh những tưởng sẽ nghe một tiếng cười chế nhạo, nhưng Joyce chỉ mỉm cười và nói chuyện về việc hụt vào trường Bradfort và muốn trở về nhà để trở thành một nữ y tá. Ray muốn giải thích với nàng rằng anh ao ước thoát khỏi Leeds. Anh không thể chờ đợi để đi du lịch đến London. Nhưng anh cũng biết anh không muốn rời xa cô gái xinh đẹp này. Cuối cùng khi anh trở lại thuyền, Joyce mời anh quay lại nhà trọ của nàng để uống trà. Anh đỏ bừng mặt trong lúc họ đi qua bà chủ nhà, và Joyce đẩy anh lên cầu thang đá đã mòn tới căn phòng nhỏ của nàng.
Ray ngồi xuống phía cuối chiếc giường hẹp của nàng trong lúc Joyce pha hai ca trà không có sữa. Sau khi cả hai làm bộ uống, nàng ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay đặt trên vế. Anh nhận thấy mình đang chăm chú lắng nghe một tiếng còi xe cứu thương trong lúc nó chạy xa dần. Nàng nghiêng mình qua và hôn anh, nhấc một bàn tay của anh và đặt lên đầu gối của nàng. Nàng tách môi anh ra và lưỡi họ chạm và nhau. Anh nhận thấy một cảm giác lạ lùng như vừa được đánh thức dậy. Hai mắt anh nhắm lại trong lúc nàng nhẹ nhàng dẫn anh qua một kinh nghiệm mới, cho tới khi anh không thể ngăn chặn mình phạm điều mà anh cảm thấy chắc chắn mẹ anh đã một lần mô tả là một tội lỗi nghiêm trọng.
– Lần sau sẽ dễ dàng hơn, – nàng vừa bẽn lẽn nói với anh vừa khéo léo lách mình khỏi chiếc giường hẹp để sắp xếp lại đống áo quần nhàu nát vung vãi trên sàn. Nàng nói đúng: chưa đầy một tiếng đồng hồ sau anh lại muốn nàng, và lần này hai mắt anh mở to.
Sáu tháng sau, Joyce mới gợi ý về chuyện tương lai, và vào lúc đó Ray đã chán nàng và đang để mắt tới một nữ sinh viên toán nhỏ nhắn thông minh học năm cuối. Cô nữ sinh viên toán đến từ Surrey.
Đúng lúc Ray đang mải nghĩ đủ can đảm để cho nàng biết mọi chuyện đã kết thúc, thì Joyce cho anh hay nàng có thai. Cha anh chắc sẽ cho anh một trận nếu anh đề nghị một vụ phá thai bất hợp pháp. Mẹ anh chỉ an ủi nàng là một cô gái Yorkshire.
Ray và Joyce làm lễ thành hôn ở nhà thờ St. Mary tại Bradfort trong kỳ nghỉ hè dài. Khi các bức hình đám cưới được in ra, Ray trông có vẻ hết sức khổ sở, còn Joyce lại hết sức sung sướng, rằng họ giống như cha và con gái hơn là chồng với vợ. Sau một buổi tiệc trong đại sảnh của nhà thờ đôi vợ chồng mới cưới đi xuống Dover để đáp chuyến phà đêm. Đêm đầu tiên với tư cách ông và bà Gould là một thảm họa. Ray hóa ra là một thủy thủ tồi một cách đặc biệt. Joyce chỉ hy vọng Paris sẽ tỏ ra là đáng nhớ, – và như thế thật. Nàng đã bị sẩy thai trong đêm thứ hai của tuần trăng mật.
– Có lẽ tại vì quá kích động, – mẹ nàng nói khi hai người trở về. – Nhưng, con vẫn có thể có một đứa khác kia mà? Và lần này người ta sẽ không thể gọi đó đó là một…
Bà đột ngột dừng lại.
Ray không hề tỏ quan tâm đến việc có một đứa con khác. Anh tốt nghiệp cử nhân luật loại xuất sắc ở Leeds rồi chuyển về London, như dự tính, để hoàn tất việc thực tập nghề luật sư. Chỉ ít tháng sau khi đến thủ đô, Leeds đã phai mờ trong ký ức của anh, và vào cuối năm thực tập thứ hai Ray đã được thu nhận vào một văn phòng luật sư thời thượng ở London để trở thành một luật sư thực thụ. Kể từ lúc đó anh rất ít khi nhắc tới cội rễ miền Bắc nước Anh của mình với giới bằng hữu đã được vun đắp một cách thận trọng, và những bạn thân này nếu gọi anh bằng Ray thì sẽ được dứt khoát chỉnh lại “Raymond” để cho họ quen miệng.
Ngoại lệ duy nhất mà Raymond chấp thuận là khi cần cho sự nghiệp chính trị bắt đầu nảy nở của anh. Leeds North đã chọn Raymond làm ứng cử viên đảng Lao động vào Nghị viện. Dân chúng Yorkshire thích những người sinh sống tại địa phương, và Raymond đã nhanh chóng chứng tỏ với ủy ban Tuyển chọn, bằng một giọng Yorkshire đặc sệt, rằng anh đã được học tại trường Trung học Roundhay thuộc thành phần của cử tri và anh đã từ chối một học bổng vào Cambridge vì thích tiếp tục việc học ở trường Đại học Leeds.
Mười năm đã trôi qua kể từ tuần tăng mật đáng ghi nhớ của hai vợ chồng Gould, và Raymond đã từ lâu chấp nhận rằng anh sẽ bị buộc chặt vào Joyce suốt đời. Mặc dầu nàng chỉ mới ba mươi hai, nàng đã cần phải phủ kín đôi chân, một thời thon thả thoạt tiên đã hết sức lôi cuốn anh.
Làm sao anh có thể bị trừng phạt quá nặng nề về một lỗi lầm tầm thường như thế? Raymond muốn hỏi các vị Thánh thần. Anh đã tưởng mình trưởng thành như thế nào? Hóa ra anh đã non nớt như thế nào? Ly dị là hợp lý, nhưng như thế có nghĩa là chấm dứt các tham vọng chính trị của anh. Không một người dân Yorkshire nào nghĩ đến việc lựa chọn một người đàn ông đã ly dị vợ. Không kể đến vấn đề sẽ gây nên với cha mẹ anh, sau mười năm trợ cấp cho cặp vợ chồng trẻ trong các chuyến đi đến Leeds, họ đã dần dần quý mến cô con dâu. Công bằng mà nói, mọi việc không hẳn là một thảm họa, anh phải nhìn nhận rằng những người trong vùng cũng rất quý mến nàng. Trong suốt cuộc bầu cử sáu tuần lễ trước nàng đã trò chuyện với nhiều thành viên nghiệp đoàn và những bà vợ khủng khiếp của họ giỏi hơn anh đã từng làm, và anh phải thừa nhận rằng nàng là tác nhân chính trong việc anh thắng ở khu vực bầu cử Leeds bằng trên mười chín ngàn phiếu bầu. Anh tự hỏi làm sao nàng có thể có vẻ hết sức thành thực trong toàn bộ thời gian; anh chưa bao giờ nghĩ điều đó là tự nhiên.
– Tại sao em không đi mua một cái áo dài mới cho vụ Downing Street? – Raymond nói trong lúc họ rời khỏi bàn điểm tâm.
Nàng mỉm cười, theo nàng nhớ thì anh không bao giờ có một đề nghị như thế. Joyce không hề có ảo tưởng nào về chồng nàng và tình cảm của anh đối với nàng, nhưng vẫn hy vọng rằng cuối cùng anh sẽ nhận thức được nàng có thể giúp đỡ anh hoàn thành tham vọng chưa nói thành lời.
Trong đêm tiếp tân ở Downing Street, Joyce cố gắng hết sức cho nàng thật đẹp. Nàng đã mất trọn buổi sáng ở Marks & Spencer để tìm kiếm một bộ đồ thích hợp cho dịp này, cuối cùng quay lại với một bộ mà nàng đã thích ngay lúc nàng bước vào cửa hàng. Bộ đồ này không hoàn toàn vừa vặn nhưng nhân viên bán hàng cam đoan với Joyce rằng “trông bà hết sức tuyệt diệu khi mặc vào”. Nàng chỉ hy vọng nhận xét của Ray sẽ là nửa khen nửa chê. Vào lúc nàng về tới nhà, nàng mới nhận ra nàng không có các trang phục phụ thêm để phù hợp với màu sắc khác thường.
Raymond từ Nghị viện trở về trễ và hài lòng khi thấy Joyce đã sẵn sàng khi anh nhảy ra khỏi phòng tắm. Anh cố nín một nhận xét xúc phạm về sự tương phản giữa bộ đồ mới với đôi giày cũ của nàng. Trong lúc họ cho xe chạy về phía Wesminster, anh kể lại tên của mỗi thành viên trong Nội các với nàng, bắt Joyce nhắc lại các tên đó như thể nàng là một đứa trẻ.
Không khí đêm hôm ấy khô mát nên Raymond đậu chiếc Volkswagen của anh ở New Place Yard và họ cùng nhau thả bộ ngang qua Whitehall đến số 10. Một cảnh sát viên lẻ loi đứng gác ở cửa dinh Thủ tướng. Trông thấy Raymond tới gần, viên sĩ quan dập cái khoen đồng và cánh cửa mở ra cho thành viên mới và vợ của anh.
Raymond và Joyce đứng một cách ngượng nghịu trong đại sảnh tựa hồ họ đang chờ bên ngoài Văn phòng Hiệu trưởng cho tới khi cuối cùng họ được chỉ dẫn lên lầu một. Họ bước chậm lên cầu thang hóa ra lại không lớn bằng Raymond đã dự đoán, đi qua nhiều tấm hình của các vị cựu Thủ tướng.
– Quá nhiều người thuộc đảng Bảo thủ, – Raymond khẽ bảo trong lúc anh đi qua Chamberlain, Churchill, Eden, Macmillan và Home, với chỉ Attlee 4 có đóng khung.
Ở đầu cầu thang là Harold Wilson thấp lùn, miệng ngậm ống điếu, đang chờ để chào đón khách mời. Raymond định giới thiệu vợ anh thì vị Thủ tướng đã nói:
– Chị vẫn khỏe đấy chứ, Joyce? Tôi hết sức vui mừng chị đã thành đạt.
– Thành đạt à? Tôi đã mong mỏi dịp này suốt cả tuần. Sự thẳng thắn của nàng khiến Raymond hổ thẹn. Anh không để ý thấy rằng điều đó khiến Wilson cười mỉm.
Raymond trò chuyện với Thủ tướng phu nhân về tập thơ mới xuất bản của bà cho đến khi bà quay đi để chào đón người khách kế tiếp. Anh liền bước vào phòng khách và nói chuyện với các Bộ trưởng trong Nội các, các Lãnh đạo Nghiệp đoàn cùng vợ của họ, vẫn luôn luôn để mắt tới Joyce lúc đó dường như đang say sưa trò chuyện với viên Tổng thư ký của Hội đồng Nghiệp đoàn.
Raymond tới gần vị đại sứ Mỹ đang kể Jamie Sinclair, một trong số người mới được thu nhận từ Scotland, anh đã thích thú nhiều như thế nào với Liên hoan Edinbugh mùa hè năm ấy. Raymond ganh tị với Sinclair về thái độ thoải mái dễ hòa đồng vốn là đặc điểm gia đình thượng lưu của anh ta.
Anh chặn lời họ một cách lúng túng:
– Tôi rất muốn đọc thông cáo mới nhất của Johnson về Việt Nam, và tôi phải thú thực rằng việc leo thang…
– Anh ấy đang tra hỏi ông về chuyện gì vậy? – Một giọng nói phía sau anh cất lên.
Raymond quay người lại và nhận thấy vị Thủ tướng bên cạnh anh trong lúc ông Wilson nói tiếp:
– Tôi thấy cần phải cảnh báo với ông Đại sứ rằng Raymond Gould là một trong những nỗ lực sáng chói mà chúng tôi có, và rất có khả năng trích dẫn đúng nguyên văn lời nói ông nhiều năm sau khi ông đã quên những gì ông đã nói.
– Cách đây không lâu người ta thường nói tương tự như thế về ông, – vị đại sứ trả lời.
Vị Thủ tướng mỉm cười, vỗ vai Raymond và tiếp tục đi tới nhóm khách khác.
Raymond day dứt vì sự chiếu cố mà anh tưởng tượng đã nghe được trong giọng nói của vị Thủ tướng, biết quá rõ rằng sự nhút nhát của anh đã dẫn dắt anh phạm phải một sự hớ hênh về mặt giao tiếp. Như trong quá khứ, nỗi nhục nhã của anh biến đổi một cách nhanh chóng thành nỗi tức giận chính mình. Anh biết rằng lời nói của vị Thủ tướng đã chứa đựng một sự khâm phục chân thật nào đó, bởi vì nếu Raymond đã đạt được bất kỳ danh tiếng nào trong sáu tuần lễ đầu tiên của anh ở Nghị viện, thì đó là với tư cách của các nhà trí thức trong đảng Lao động. Nhưng anh vẫn cảm thấy nỗi lo sợ quen thuộc rằng cuối cùng anh sẽ không đủ sức chuyển biến sự sắc bén tinh thần của anh thành xu hướng chính trị. Trong khi một số người cùng thời với anh trong đám Nghị viên mới, những người như Simon Kerslake, đã đọc nhiều bài diễn văn đầu tiên khiến cho những người kỳ cựu trong Nghị viện phải ngồi thẳng lên và ghi chép, thì những nỗ lực đầu tiên của Raymond đã không được tiếp nhận một cách sốt sắng: đọc một cách nhút nhát từ một bài đã soạn sẵn, anh đã không thể khiến cho Nghị viện lắng nghe từng từ một.
Đứng yên tại chỗ, với cảm giác mặt đỏ rần như thường lệ, Raymond quyết tâm giữ bình tĩnh. Sự nghiệp của anh, anh tự trấn an không biết bao nhiêu lần, sẽ chỉ phải theo một lối đi khác biệt. Anh đã bắt đầu làm việc cho mục tiêu đó, và nếu anh có thể thành công, sẽ có rất ít thành viên khác không chú ý hoặc thách thức anh.
Cảm thấy an tâm, Raymond tiếp tục đi để được giới thiệu với nhiều người mà anh chỉ đọc qua các báo trong thời gian qua. Anh ngạc nhiên nhận thấy họ đối xử với anh như một người ngang hàng. Lúc cuối buổi tối, sau khi họ đã ở lại một thời gian mà sau đó Raymond nói với Joyce là hơi quá lâu, anh lái xe đưa vợ trở về nhà ở đường Landsdowne.
Trên đường về nhà anh nói chuyện không ngừng về tất cả những người anh đã gặp, những gì anh suy nghĩ về họ, mô tả công việc của họ, cho nàng biết những ấn tượng của anh, hầu như tựa hồ nàng đã không có mặt tại đó.
Họ đã ít trông thấy nhau trong sáu tuần lễ đầu tiên của Simon Kerslake ở Nghị viện, khiến cho đêm hôm nay lại càng thêm đặc biệt. Đảng Lao động có thể đã trở lại nắm chính quền sau mười ba năm, nhưng chỉ hơn được bốn ghế, điều đó chứng tỏ Simon không sao lên giường trước mười hai giờ khuya. Anh đã không thể cảm thấy giảm bớt sức ép cho đến khi một Đảng đạt được một bộ máy thích hợp có hoạt động hữu hiệu, và điều đó sẽ không xảy ra cho đến khi có một cuộc Tổng tuyển cử khác. Nhưng vấn đề Simon sợ hơn hết; sau khi đã thắng sát nút trong đơn vị bầu của anh, là một cuộc bầu cử như thế sẽ làm anh mất ghế; và như thế anh có thể kết thúc một trong những sự nghiệp chính trị ngắn nhất đã được ghi nhận.
Chính vì vậy mà Lavinia hết sức tốt đẹp đối với anh. Anh thích thú được làm bạn với cô gái có dáng người cao và thướt tha, và anh vô cùng tức giận vì những chuyện ngồi lê; đôi mách mà anh biết rất rõ chung quanh mối quan hệ của họ.
Quả thực, sự nghiệp chính trị của anh đã bắt đầu một cách khá chậm trước khi anh gặp Lavinia Maxwell-Herrington. Sau khi rời khỏi Oxford, suốt hai năm thi hành nghĩ vụ quân sự ở Sussex Light, anh vẫn không bao giờ bỏ qua mục tiêu của mình. Khi anh tìm được một chỗ làm ở đài BBC với tư cách một thực tập viên tổng quát, năng lực thiên bẩm của anh tỏa sáng trong các cuộc phỏng vấn bảo đảm cho công việc của anh, nhưng anh tận dụng mỗi lúc rảnh rỗi để thúc đẩy những tham vọng chính trị: anh đã nhanh chóng gia nhập nhiều tổ chức của đảng Bảo thủ, viết các tập sách chuyên đề và phát biểu trong những hội nghị cuối tuần. Tuy nhiên, anh vẫn không hề được nghiêm túc xem là một ứng cử viên tương lai cho đến năm 1959, khi trong cuộc Tổng tuyển cử, công việc cật lực của anh đã giúp anh có được chức vị phụ tá riêng của chủ tịch Đảng.
Trong chiến dịch này anh đã gặp Lavinia Maxwell-Harrington tại một buổi dạ tiệc được tổ chức ở Tòa thị chính Harrington để tỏ lòng tôn kính với vị chủ tịch của anh. Cha của Lavinia, Sir Rufus Maxwell-Harrinton, “trước đây trong quá khứ mơ hồ xa xôi”, theo lời Lavinia mô tả, cũng đã từng chủ tịch của đảng Bảo thủ.
Khi những người Bảo thủ trở lại nắm chính quyền, Simon trở thành một khách mời thường xuyên ở Tòa thị chính Harrington. Vào thời gian cuộc bầu cử năm 1964 được tổ chức, Sir Rufus đã chấp nhận Simon là Hội viên của Carlton – câu lạc bộ dành riêng cho đảng bảo thủ ở St.Jame – và nhiều lời đồn đại về một cuộc đính hôn sắp xảy ra giữa Simon và Lavinia được ám chỉ một cách đều đặn trong mục tin đồn của báo chí London.
Vào mùa hè năm 1964, ảnh hưởng của Sir Rufus đã một lần nữa tỏ ra có tính cách quyết định, và Simon có được cơ hội bảo vệ đơn vị bầu cử nhỏ Coventry Central. Simon vẫn giữ được ghế cho đảng Bảo thủ trong cuộc Tổng tuyển cử nhờ một số phiếu bầu ít ỏi chín trăm bảy mươi mốt.
Simon đậu chiếc MBG của anh bên ngoài số 3 quảng trường Chelsea và xem đồng hồ tay. Anh nguyền rủa vì lại trễ mấy phút một lần nữa, mặc dầu anh biết Lavinia hết sức thông thạo về các thói quen của những nhà chính trị. Anh vuốt mớ tóc nâu cứ xõa xuống trán, cài nút chiếc áo khóac mới và sửa lại cà vạt cho ngay ngắn. Anh lại nguyền rủa trong lúc anh kéo quả nắm chuông bằng đồng. Anh đã quên ghé lấy bó hoa hồng mà anh đã đặt mua cho Lavinia, mặc dầu anh đã chạy xe qua cửa hàng trên đường đến đây.
Viên quản gia mở cửa và Simon được hướng dẫn tới phòng khách đi gặp Lavinia và Lady Maxwell-Harrington đang thảo luận về buổi khiêu vũ Chelsea sắp đến.
– Ôi, Simon, – Lavinia vừa nói vừa xoay thân hình thon thả về phía anh, – gặp được anh tuyệt quá.
Simon mỉm cười. Anh vẫn còn chưa quen với ngôn ngữ của các cô gái sống giữa quảng trường Sloané Kensington.
– Em hy vọng anh đã xoay xở được để thoát khỏi cái nơi khủng khiếp đó trong phần còn lại của buổi tối, – nàng nói.
– Nhất định, – Simon thấy mình đang nói, – và anh còn thoát khỏi một bàn ăn ở Caprice.
– Ôi, vui quá, – Lavinia nói. – Và họ có trông chờ anh trở lại và bỏ phiếu cho một đạo luật ngớ ngẩn nào đó vào lúc mười giờ?
– Không, anh là của em suốt đêm, – Simon nói, hối tiếc ngay sau khi vừa thốt ra những từ đó.
Anh chợt bắt gặp vẻ lãnh đạm trên gương mặt của Lady Maxwell-Harrington và nguyền rủa một lần thứ ba.
——————————–
1 Tức: 6 feet 4 inch tương đương 1,93 mét.
2 Number 10 Downing Street: Phủ Thủ tướng Anh. Đường Downing, nơi có một số công sở của Vương quốc Anh, lấy tên của Sir George Downing (1623 – 1684). Người đã từng có tài sản tại đó.
3 5 feet 7 = 1,70 mét.
4 Các Thủ tướng của Anh.