50 Sắc Thái – Tập 1: Xám

Chương mười bốn



Christian đứng trước mặt tôi, tay cầm một chiếc gậy thúc ngựa bọc da. Trên người anh mặc độc một chiếc Levis cũ, bạc thếch, xé tả tơi. Anh đang nhịp nhịp gậy vào lòng bàn tay, mắt chăm chú quan sát tôi. Anh mỉm cười, nụ cười đắc thắng. Tôi không cử động được. Tôi, không một mảnh vải trên người, bị cùm khoá tay chân vào bốn cột giường. Anh tiến đến, rê đầu gậy từ trán tôi xuống mũi, mùi da xộc vào mũi, gậy trườn xuống môi tôi, đang hé mở, thở gấp.

Mút đi – Anh ra lệnh, giọng ngọt như đường. Môi tôi riết lấy đầu gậy theo lệnh anh.

Đủ rồi – Anh rít lên.

Tôi thở dồn dập khi anh rút gậy ra khỏi miệng tôi, rê xuống cằm, xuống cổ, xuống dưới họng. Anh dừng ở đó, xoay tròn đầu gậy chầm chậm rồi tiếp tục rê gậy xuống cơ thể tôi, dọc theo đường giữa hai bầu ngực, bụng trên rồi xuống rốn. Tôi thở dồn, quằn quại, giằng co với sợi dây trói đang thắt cổ tay và mắt cá chân mình. Anh vẽ đầu gập vòng quanh rốn tôi rồi tiếp tục tiến xuống lông mu, xuống âm vật. Anh phất gậy, roi bật một phát đau ngọt vào điểm nhạy cảm, vậy là tôi lao thẳng đến đỉnh, sáng loà, thét tung hết mọi kiềm chế.

Tôi đột ngột tỉnh dậy, hụt hơi, chới với cảm giác đầm đìa của người vừa lên đỉnh. Quỷ thần ơi. Tôi quay cuồng. Cái quái quỷ gì vừa xảy ra? Tôi chỉ có một mình trong phòng ngủ. Làm sao? Tại sao? Tôi ngồi bật dậy, hốt hoảng, choáng váng… trời ơi. Đã sáng. Tôi nhìn đồng hồ – tám giờ. Tôi ôm đầu. Tôi không biết rằng mình cũng có thể thấy những giấc mơ tình dục. Có phải vì thức ăn không? Có lẽ món hàu và những thông tin thu thập trên Internet đã góp phần làm nên giấc mơ đầm đìa này. Khiếp đảm. Tôi không biết có thể đạt cực khoái trong giấc mơ.

Kate đang lăng xăng gì đó trong bếp khi tôi bước vào.

Ana, có sao không? Nhìn cậu lạ lắm. Cậu đang mặc áo khoác của Christian à?

Tớ không sao – Khỉ, cái tội không chịu nhìn gương. Tôi tránh ánh mắt sắc lẻm của Kate. Đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng với giấc mơ sáng nay – Ừ, áo của Christian đấy.

Cô ấy cau mặt.

Cậu ngủ được không?

Không ngon lắm.

Tôi bắc ấm nước sôi. Tôi cần trà.

Bữa tối qua thế nào? Bắt đầu rồi đấy.

Bắt đầu bằng món hàu. Sau đó đến cá moruy, tóm lại toàn cá.

Chậc… tớ ghét hàu. Mà tớ cũng chẳng quan tâm đến thức ăn. Tớ hỏi Christian kia. Các cậu nói về chuyện gì?

Anh ấy khá chu đáo.

Tôi dừng lại, không biết nói gì nữa bây giờ. Rằng kiểm tra HIV của anh ấy âm tính, rằng anh ấy bị lậm trò đóng vai, muốn tôi răm rắp tuân theo mọi lời anh ấy bảo, rằng anh ấy từng làm một cô nào đó bị thương khi treo cô ta lên trần phòng giải trí, và rằng anh ấy muốn giao cấu với tôi ngay tại phòng ăn. Đó liệu đã phải là một tóm tắt chuẩn chưa nhỉ? Tôi cố bình tĩnh nhớ lại những gì đã cùng Christian trải qua mà có thể chia sẻ được với Kate.

– Anh ấy không thích chiếc Wanda của mình.

Ai mà thích cho nổi, Ana! Chuyện đó cũ rích rồi. Đừng ngại nữa, bạn gái à. Kể đi.

Kate ơi, tụi tớ nói bao nhiêu là chuyện. Cậu biết, anh ta cầu kỳ chuyện ăn uống lắm. Cũng may, anh ấy thích chiếc đầm của cậu.

Ấm nước reo sôi. Tôi làm cho mình một tách trà.

Cậu uống trà nhé? Muốn tớ góp ý bài diễn văn của cậu không?

Ừ, nghe nhé. Tối qua tớ mới hoàn tất ở Becca đấy. Để tớ đi lấy. À, pha trà cho tớ với. Kate vọt khỏi nhà bếp.

Phùuu, Katherine Kavanagh vừa bị xao nhãng. Tôi cắt một khoanh bánh mì, ấn vào lò nướng. Tôi chợt đỏ mặt về giấc mơ sống động mới rồi. Trời đất thiên địa hỡi, thế nghĩa là sao?

Đêm qua tôi trằn trọc mãi. Đầu ong ong những chọn lựa khác nhau. Tôi quá bối rối. tưởng của Christian về mối quan hệ này chẳng khác gì một đề nghị công việc. Có giờ làm, có bảng mô tả công việc, và cả một quy trình làm việc hơn cả khắc nghiệt. Không phải việc tôi đã tưởng tượng mối tình đầu của mìn thế nào – nhưng, tất nhiên, Christian không hề biết thế nào là lãng mạn. Nếu tôi nói với anh rằng tôi muốn bên anh lâu hơn nữa, anh có thể sẽ từ chối… và tôi cũng có thể huỷ hoại những gì anh mong đợi. Và đó chính là điều tôi băn khoăn nhất, bởi tôi không hề muốn mất anh. Mà tôi cũng không chắc bao tử mình có rộng đủ chuẩn để phục tùng ý anh không – và xa hơn, cả gậy và roi cũng làm tôi nhụt chí. Tôi nhát đòn, tôi sẵn sàng tránh xa trăm thước chỉ cần không bị đau. Tôi đoán trong giấc mơ… có phải sẽ xảy ra như thế không? Nữ thần nội tại nhảy lưng tưng, miệng lảm nhảm một cách phấn khích bảo tôi ừ đi, ừ đi.

Kate mang laptop trở lại nhà bếp. Tôi tập trung nhai bánh mì và kiên nhẫn lắng nghe diễn văn từ biệt của Kate.

Khi bố Ray đến, tôi đã chỉnh tề và sẵn sàng đi. Tôi mở cửa, thấy bố đã đứng trước cổng, lúng túng trong bộ lễ phục. Một niềm cảm kích và tình yêu thương ấm áp dành cho người đàn ông giản dị này chợt dậy lên trong tôi. Tôi đưa hai tay ra, ào về phía ông đầy trìu mến. Ông bị xô bật ra sau, cười vang.

– Chà, Annie, bố cũng mừng lắm – Ông nói khi ôm lấy tôi.

Ông giữ tay trên vai tôi, đẩy tôi lui lại rồi quan sát từ đầu đến chân, mày nhăn lại.

Con khoẻ chứ, con gái?

Tất nhiên rồi, bố. Con gái nào không vui khi gặp lại ông bố già chứ? Ông cười, khoé mắt hằn dấu chân chim, theo tôi vào nhà.

Trông con đẹp lắm – Ông nói.

Váy của Kate ạ – Tôi nhìn xuống chiếc đầm hở lưng, có dây buộc cổ màu xám. Ông nhăn mặt.

Kate đâu?

Cô ấy sang trường rồi. Kate đọc diễn văn nên phải đi từ sớm.

Chúng ta cũng đi luôn chứ?

Bố, còn đến nửa tiếng nữa. Bố uống trà đã. Kể con nghe chuyện ở Montesano đi bố. Bố lái xe xuống đây thế nào?

Ray dừng xe ở bãi đỗ của trường rồi chúng tôi hoà theo dòng người chỗ lỗ hai màu lễ phục đen và đỏ bước vào phòng thể dục.

– Chúc con may mắn, Annie. Trông con căng thẳng quá. Con sắp phải làm gì à?

Trời ạ… sao bỗng hôm nay bố Ray cũng biến thành một quan sát viên tinh tường thế?

Không, bố ạ chỉ vì hôm nay là ngày trọng đại mà. Và mình sắp phải gặp anh ấy.

Ừ, bé con của bố có bằng cử nhân rồi đấy. Bố tự hào lắm, Annie.

Ôi… cảm ơn, bố.

Mình yêu bố biết bao.

Phòng thể dục chật người. Bố Ray rẽ sang dãy ghế dành cho người thân và những người đến chúc mừng còn tôi thì loay hoay tìm chỗ ngồi. Tôi đang tròng bên ngoài chiếc áo thụng màu đen, đội mũ và cảm thấy khá an toàn trong bộ trang phục lạ hoắc này. Trên sân khấu vẫn chưa có ai nhưng các dây thần kinh của tôi đã căng ra. Tim tôi trĩu xuống, hơi thở dồn dập. Anh đang ở đây, đâu đó. Tôi đoán Kate đang nói chuyện với anh, hay có thể đang thăm dò gì đó. Tôi tìm được chỗ ngồi giữa đám bạn có cùng ký tự S. Tôi ở hàng ghế thứ hai, đủ cho phép tôi lẩn sau mọi người. Tôi quay ra sau, bắt gặp bố Ray cao vượt hẳn mọi người. Tôi vẫy tay với ông. Ông nửa vẫy tay nhận ra, nửa vẫy tay mừng tôi. Tôi ngồi xuống ghế và đợi.

Khán phòng nhanh chóng đầy ắp người, những âm thanh sôi động ngày một to hơn, ồn ã hơn. Hàng ghế đầu tiên kín người. Hai bên tôi, cũng mừng, là hai cô bạn chưa quen ở khoa khác. Có vẻ họ khá thân nhau nên không ngớt trò chuyện bên tai tôi.

Đúng mười một giờ, hiệu trưởng và ba phó hiệu trưởng xuất hiện trên sân khấu cùng một số giáo sư, tất cả đều trong lễ phục đỏ và đen. Chúng tôi đứng dậy, vỗ tay mừng hội đồng. Một số giáo sư gật đầu và vẫy tay đáp lại, một số trông thật đáng chán. Giáo sư Collins, thầy hướng dẫn mà cũng là ông thầy tôi quý nhất, trông như vừa nhảy ra khỏi giường, vẫn như mọi khi. Cuối sân khấu là Kate và Christian. Dưới ánh sáng đèn khán phòng, Christian từ mái tóc đến bộ trang phục tông xám, cứ sáng ngời lên. Trông anh thật nghiêm túc và lạnh lùng. Khi ngồi xuống, anh mở nút ngực áo khoác, để lộ ra chiếc cà vạt. Á… trời ạ, chiếc cà vạt đó. Tôi bất giác xoay cổ tay. Tôi không thể rời mắt khỏi anh. Thắt chiếc cà vạt đó, rõ ràng có mục đích. Miệng tôi mím lại. Cử toạ ngồi xuống, tiếng vỗ tay lắng xuống.

Anh ta kìa! – Cô gái ngồi bên tôi thì thào phấn khích với cô bạn phía bên kia.

Đỉnh quá!

Tôi sượng cứng. Chắc chắn họ không nói về thầy Collins rồi.

Christian Grey đó.

Độc thân hả?

Tôi nổi cáu.

Tớ không nghĩ thế – Tôi xen ngang.

Hả?

Cả hai cô nhìn tôi ngạc nhiên.

Tớ nghĩ anh ta đồng tính – Tôi nói luôn.

Phí chưa! – Một cô rên rĩ.

Thầy hiệu trưởng đứng lên, đọc diễn văn khai mạc, tôi thấy Christian đang dõi mắt chăm chú xuống đám đông. Tôi tuột xuống chỗ ngồi, thu vai lại, cố gắng làm mình càng nhỏ bé càng tốt. Tôi thất bại thảm thương, chỉ sau đó một giây, mắt anh đã tìm thấy tôi. Anh nhìn tôi, mặt lạnh tanh, hoàn toàn bí hiểm. Tôi ngọ nguậy khó chịu, mắt bị hút vào ánh nhìn như luồng thôi miên, khiến mặt tôi cứ dần dần đỏ lừ lên. Giấc mơ ban sáng tái hiện bất ngờ, những vòng cơ bụng dưới nghiến xiết lại. Tôi hít vào thật sâu. Bóng một nụ cười thoắt phớt qua môi anh, rồi biến mất. Anh khẽ nhắm mắt lại, và khi mở ra, vẻ mặt anh lại lạnh tanh. Sau một cái liếc nhanh phía hiệu trưởng, anh nhìn thẳng, tập trung sự chú ý vào dòng chữ WSUV treo trên lối ra vào. Anh không nhìn về phía tôi lần nào nữa. Hiệu trưởng vẫn đang nói đều đều, Christian có vẻ như không nhìn tôi. Anh chỉ nhìn cố định về hướng đó.

Sao anh không nhìn tôi? Anh đổi ý rồi chăng? Những cuộn sóng không ngừng chập chờn trong lòng tôi. Có lẽ khi tôi đi khỏi vào đêm qua, với anh, thế cũng có nghĩa là chấm hết. Anh chán phải đợi tôi quyết định. Ôi không, chắc tôi nổ tung ra mất. Tôi nhớ e-mail tối qua. Có lẽ anh ta bực vì tôi không thèm trả lời.

Bất ngờ, khán phòng dậy lên một tràng pháo tay khi Kavanagh tiến ra sân khấu. Hiệu trưởng vừa ngồi xuống, bên vai Kate lòa xòa những lọn tóc rất đẹp, cô ấy đặt bài diễn văn lên bục, mỉm cười, lướt nhìn cử toạ một lượt rồi mở đầu bài diễn văn rất lưu loát. Cô gái ngồi bên tôi cười phá lên ngay câu pha trò đầu tiên của Kate. Ôi, Katherine Kavanagh, cậu quả là diễn giả tuyệt vời. Tôi thật tự hào về Kate, ý nghĩ lan man về Christian bị tạm dẹp qua một bên. Dù đã nghe Kate đọc bài diễn văn rồi, giờ tôi vẫn chăm chú lắng nghe. Cô ấy thu hút được cả phòng và lôi cuốn khán giả theo mình.

Chủ đề bài phát biểu là “Hậu tốt nghiệp, sẽ thế nào?”. Ôi, quả thật, sẽ thế nào? Christian quan sát Kate, mày hơi nhướng lên – ngạc nhiên, tôi đoán thế. Đúng thế, đó mới là Kate, người đáng ra phải đến phỏng vấn anh. Và đúng ra phải là Kate, người mà anh nên đưa ra lời đề nghị khiếm nhã ấy. Trai tài và gái sắc. Tôi chỉ nên giống như hai cô bạn bên cạnh mình, ngưỡng mộ anh từ xa. Tôi biết Kate sẽ không có thời gian cho anh trong hôm nay. Đã thế nào nếu cô ấy gọi cho anh vào một lúc khác? Rắc rối quá. Ý tưởng về cuộc đụng độ giữa Kate và Christian khiến tôi khó chịu. Nói thật là tôi không biết mình sẽ cược tiền vào bên nào.

Kate kết thúc bài diễn văn bằng một cái vung tay, cử toạ tự động đứng lên vỗ tay tán thưởng và chúc mừng, lần chúc tụng đầy nồng nhiệt đầu tiên trong đời Kate. Tôi nhìn Kate, ra dấu chúc mừng, Kate cười toe lại với tôi. Làm tốt lắm, Kate. Cô ấy ngồi xuống, hiệu trưởng liền đứng lên và giới thiệu Christian… Ối trời ơi, Christian sẽ đọc diễn văn. Hiệu trưởng giới thiệu vắn tắt thành tích của Christian: CEO và sáng lập viên của một công ty đang ăn nên làm ra, một người đúng nghĩa tay trắng gây dựng cơ đồ.

… và cũng là nhà tài trợ chính của đại học chúng ta. Xin chào mừng ngài Christian Grey.

Hiệu trưởng bắt tay Christian và một tràng pháo tay xã giao vang lên. Tim tôi nhảy thon thót. Anh tiến đến bục diễn thuyết, nhìn khắp phòng. Trông anh thật tự tin trước đám đông, Kate cũng thế. Hai cô gái ngồi bên tôi chồm ra phía trước, đầy phấn khích. Có lẽ, tôi đoán hầu hết các cô gái trong khán phòng và cả một vài anh chàng nữa đều chồm đến phía trước để gần anh hơn một chút. Anh bắt đầu nói, giọng mềm mại, chừng mực và mê hồn.

Tôi thật tự hào và cảm kích sự chào đón nồng nhiệt của đại diện WSU hôm nay. Đây là cơ hội hiếm có để tôi được chia sẻ về dự án to lớn của ngành khoa học môi trường ngay tại trường đại học này. Mục tiêu của chúng tôi là phát triển nông nghiệp dựa trên những phương pháp chính đáng và an toàn cho sinh thái ở các nước thế giới thứ ba; mục tiêu tối thượng là xoá bỏ đói nghèo trên hành tinh này. Hơn một tỷ người, chủ yếu ở Châu Phi hạ Sahara, Nam Á và Mỹ La-tinh, đang sống trong cảnh đói khát. Nạn khai thác nông nghiệp bừa bãi đang hoành hành ở những khu vực này và cấu trúc sinh thái cũng như xã hội phải gánh chịu hậu quả. Tôi đã biết thế nào là những cơn đói lả người. Đó là một kinh nghiệm rất đỗi riêng tư của chính tôi…

Hàm tôi trễ xuống. Sao cơ? Christian từng bị bỏ đói. Trời đất ơi. Xem, chuyện đó lý giải được rất nhiều thứ. Tôi nhớ lại cuộc phỏng vấn, anh ấy thực muốn nuôi sống thế giới. Tôi cố vắt óc ra mà nhớ xem Kate đã viết gì trong bài phỏng vấn. Được nhận nuôi năm bốn tuổi, hình như thế. Không thể tưởng tượng bác Grace bỏ đói con, như vậy chuyện phải xảy ra trước đó, khi anh chỉ mới là một cậu bé con. Tôi nuốt nước miếng, tim thắt lại với ý nghĩ một chú bé mới chập chững, mắt xám, đói lả. Không. Cuộc đời anh từng ra sao trước khi nhà Grey nhận nuôi nấng và bảo bọc?

Tôi ngộp trong một cơn phẫn nộ. Christian nghèo đói, bị lạm dụng, quái đản và nhân ái – mặc dù chắc chắn anh không tự nhìn nhận mình theo cách đó và có lẽ sẽ chống đối lại mọi ý nghĩ cảm kích hay thương hại.

Một tràng pháo tay bùng lên, mọi người đứng dậy. Tôi chỉ làm theo chứ tôi nghe chưa được đến một nửa bài diễn văn. Anh ấy đang vừa làm những điều tốt đẹp này, vừa điều hành một công ty khổng lồ và vừa theo đuổi tôi. Quả là quá sức. Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện bị ngắt quãng khi anh biết tin gì đó ở Darfur… tất cả cùng xảy ra ở một nơi. Thực phẩm.

Anh mỉm cười lịch sự đáp lại tràng pháo tay nồng nhiệt – cả Kate cũng vỗ tay – rồi anh quay lại chỗ ngồi. Anh không hề liếc mắt về phía tôi, còn tôi đang cố gắng xử lý lần lượt những thông tin mới về anh.

Một vị phó hiệu trưởng đứng lên, bắt đầu đọc một danh sách dài ngoằn và chán ngắt tên các tân cử nhân. Hơn bốn trăm người nhận bằng và mất hơn một giờ đồng hồ sau tôi mới nghe đến tên mình. Tôi rẽ hai cô bạn đang say sưa nói chuyện, tiến lên sân khấu. Christian dõi theo tôi, ánh mắt ấm áp nhưng đầy xã giao.

Chúc mừng cô Steele – Anh nói và bắt tay tôi, lắc nhẹ. Tôi cảm thấy luồng điện từ da thịt anh lan sang mình – Laptop của cô đang có vấn đề gì à?

Tôi cau mặt nhận bằng từ tay anh.

Không.

Vậy tức là cô phớt lờ các e-mail của tôi.

Tôi chỉ thấy các cuộc sáp nhập và thâu tóm thôi. Anh nhìn tôi mỉa mai.

Gặp sau – Anh nói và tôi tiến lên, nhường chỗ cho người sau.

Tôi trở lại chỗ ngồi. Các e-mail? Anh gửi e-mail nào khác nữa? Anh nói gì thế nhỉ?

Buổi lễ kéo dài thêm khoảng một tiếng nữa. Một buổi lễ lê thê. Cuối cùng, hiệu trưởng dẫn đầu các thành viên hội đồng rời khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay cảm kích,

Christian và Kate đi cuối hàng. Christian hoàn toàn không liếc về phía tôi, mặc dầu tôi rất sẵn lòng đón nhận cái nhìn của anh. Nữ thần nội tại cảm thấy không hài lòng chút nào.

Khi tôi đứng lên và chờ mọi người bên ngoài lần lượt ra trước thì Kate gọi rối rít. Từ cánh gà, Kate ngóng về phía tôi.

Christian muốn nói chuyện với cậu – Cô ấy gào to lên. Hai cô gái đứng bên cạnh quay lại nhìn tôi chăm chăm.
Anh ấy nhờ tớ ra gọi cậu.

Ôi…

Diễn văn hay lắm, Kate.

Thật chứ, hay thật chứ? – Cô ấy cười lớn – Đi nào. Anh ấy sốt ruột đấy. Kate đá mắt vào trong sân khấu còn tôi cười toe.

Hay không ngờ nổi. Mà tớ không biết nữa, bố Ray đang chờ tớ.

Tôi quay ra phía bố và đưa bàn tay ra dấu năm phút. Ông gật, ra dấu bảo không sao. Tôi chạy về phía Kate, men theo hành lang hậu trường sân khấu. Christian đang nói chuyện với hiệu trưởng và hai giáo sư. Anh ngẩng lên khi thấy tôi.

– Xin lỗi các ngài.

Tôi nghe anh nói. Rồi anh tiến thẳng đến chỗ tôi, mỉm cười với Kate.

Cảm ơn cô – Anh nói và trước khi Kate kịp đáp gì, anh vụt nắm lấy khuỷu tay tôi, lôi thẳng vào một phòng trông giống như phòng để đồ của nam. Anh nhìn quanh xem phòng có người không rồi chốt cửa lại.

Trời đất ơi, anh đang tính gì trong đầu thế? Tôi nhìn lên anh khi anh vừa quay người lại.

Sao không trả lời e-mail tôi? Hoặc phải nhắn tin chứ? – Nhìn anh thật hung tợn. Tôi ú ớ.

Hôm nay em chưa mở máy, cũng chưa kiểm tra điện thoại.

Khỉ thật, anh ấy đã gọi à? Tôi cố làm anh xao nhãng, biện pháp luôn hiệu quả với Kate.

Diễn văn hôm nay rất hay.

Cảm ơn.

Giải thích chuyện thức ăn với em đi. Anh chải tay vào tóc, bối rối.

Anastasia, tôi không muốn nói chuyện đó lúc này. Anh nhắm mắt lại, mặt nhợt nhạt.

Tôi lo cho em quá.

Lo lắng? Chuyện gì ạ?

Vì em đi về nhà trên cái bẫy chết người mà em gọi là xe ấy.

Gì cơ? Đấy không phải là bẫy chết người. Nó tốt mà. José vẫn thường bảo trì xe cho em.

José, tay nhiếp ảnh?

Christian nheo mắt, mặt đanh lại. Thôi chết rồi.

Vâng, chiếc Beetle vốn là của mẹ cậu ấy.

Vâng, và có thể từng thuộc về mẹ của mẹ, rồi mẹ của mẹ của mẹ cậu ấy nữa. Nó không an toàn.

Em đã lái hơn ba năm rồi. Xin lỗi đã làm anh lo lắng. Sao không gọi điện cho em? Chậc, anh ấy rõ là phản ứng thái quá.

Christian lấy một hơi thở sâu.

Anastasia, tôi cần câu trả lời của em. Sự chờ đợi này làm tôi phát điên.

Christian, em… khoan đã, em để bố chờ một mình ở ngoài kia.

Ngày mai. Tôi muốn có câu trả lời trong ngày mai.

Được. Ngày mai gặp anh sau nhé.

Hai bố con sẽ đi uống gì chứ?

Em chưa biết bố Ray định thế nào.

Bố dượng em à? Anh muốn gặp ông. Ối không phải chứ… vì sao?

Có lẽ không phải ý hay đâu. Christian mở cửa, môi mím lại.
Em xấu hổ vì tôi à?

Không – Đến lượt tôi kích động – Biết giới thiệu anh với bố thế nào? “Đây là người đàn ông đầu tiên trong đời con và bây giờ anh ấy muốn chúng con bắt đầu mối quan hệ ông chủ và nô tỳ*”? Anh đâu có mang giày chạy đâu.

Christian nhìn tôi, môi nhếch lên một nụ cười. Và thay vì tôi mới là người phải cáu, mặt anh bỗng dưng lại lộ vẻ bất mãn, đôi môi nhếch ra thành một nụ cười hoài nghi.

Nếu chỉ vậy, nói em biết, tôi chạy rất nhanh. Chỉ cần nói với bố, tôi là bạn em, Anastasia.

Anh mở cửa, tôi bước ra. Đầu óc chao đảo. Hiệu trưởng, ba phó hiệu trưởng, bốn vị giáo sư và Kate đều dõi theo khi tôi bước ngang qua. Khỉ thật. Để Christian lại sau, tôi chạy đi tìm bố Ray đã.

Chỉ cần nói với bố, tôi là bạn em.

Bạn có quyền lợi, tiềm thức cáu kỉnh. Biết rồi, biết rồi. Tôi lắc đầu tránh xa cái ý nghĩ miệt thị đó. Biết giới thiệu anh với bố Ray thế nào? Khán phòng vẫn còn khoảng một nửa số người ban nãy và bố Ray vẫn đứng ở chỗ cũ. Thấy tôi, ông vẫy tay và tìm đường tiến đến.

Annie. Chúc mừng con. Ông ôm lấy tôi.

Bố muốn ra ngoài và uống gì trong lều chiêu đãi không?

Được chứ. Ngày của con mà. Con dẫn đường đi.

Nếu bố không thích thì thôi, không sao mà

Làm ơn nói không đi bố…

– Annie, chỉ hai bố con mình thôi, ngồi khoảng nửa tiếng huyên thuyên đủ chuyện trên đời. Bố cũng muốn uống gì đó.

Tôi vòng tay qua tay ông rồi chúng tôi hoà vào đám đông trong một buổi trưa ấm áp.

Chúng tôi đi ngang qua một hàng mấy tay nhiếp ảnh chuyên nghiệp.

Ồ, bố sực nhớ – Ông rút máy ảnh trong túi ra – Chụp một tấm để vào album nào, Annie.

Tôi nhìn bố khi ông chụp tôi.

– Tớ có thể bỏ áo ra và nhấc mũ lên không? Tớ thấy mình như một đứa thộn.

Cậu mới như đứa thộn ấy… Tiềm thức hất cái mặt xấc xược. Này, thế cậu sẽ giới thiệu với bố Ray cái tay từng giao cấu với cậu thật đấy à? Cô ả nhìn tôi qua gọng kính hình đôi cánh. Bố sẽ tự hào lắm đấy. Chúa ơi, thỉnh thoảng mình ghét cô ả.

Lều chiêu đãi rộng mà vẫn đông kín người – sinh viên, phụ huynh, giáo sư và khách mời, tất cả đều chuyện trò rôm rả. Bố lấy cho tôi một ly sâm-panh hay một loại rượu rẻ tiền nào đấy có ga, tôi đoán thế. Rượu không nồng và có vị ngọt. Ý nghĩ của tôi lại hướng về Christian… bố sẽ không thích chuyện này đâu.

– Ana.

Tôi quay phắt lại. Ethan Kavanagh tóm ngay lấy tôi. Anh xoay tôi vòng vòng mà không làm đổ một giọt rượu nào – thật ngoạn mục.

– Chúc mừng em.

Anh nhìn tôi, đôi mắt xanh lấp lánh.

Thật ngạc nhiên. Mái tóc vàng chưa gội của anh rối tinh và thật quyến rũ. Anh cũng đẹp như Kate vậy. Cả gia đình này giống nhau đến kinh ngạc.

Chao, Ethan! Gặp anh em vui quá. Bố ơi, đây là anh Ethan, anh của Kate. Anh Ethan, đây là bố em, Ray Steele.

Hai người đàn ông bắt tay nhau, bố nhìn anh Kavanagh trìu mến.

Anh ở Châu Âu về bao giờ? – Tôi hỏi.

Đã về một tuần rồi nhưng anh muốn làm cô em gái bất ngờ – Anh nói vẻ bí mật.

Đáng yêu quá – Tôi cười thật rộng.

Con bé là sinh viên đọc diễn văn tốt nghiệp cơ đấy, làm sao bỏ qua được – Anh đầy vẻ tự hào về em gái.

Cô ấy làm quá tuyệt luôn.

Đúng thế – Bố Ray cũng đồng ý.

Ethan đang vòng một tay quanh eo tôi thì từ xa, tôi nhận ra đôi mắt xám lạnh lùng của Christian Grey. Kate đang đi cùng anh.

– Chào bác Ray.

Kate hôn cả hai bên má bố Ray làm ông cũng đỏ mặt.

Bác gặp bạn trai của Ana chưa? Anh Christian Grey. Á, trời đất ơi… Kate! Khốn kiếp! Máu dồn ứ lên mặt tôi.
Bác Steele, rất hân hạnh được gặp bác – Christian đáp nhẹ nhàng, chân tình, không chút bối rối vì lời giới thiệu của Kate.

Anh đưa tay cho Ray bắt, không một mảy may nào cho thấy lời giới thiệu chí mạng của Kate tác động được đến anh.

Cảm ơn nhiều lắm, Katherine Kavanagh, tôi tức nghẹn lời. Cô nàng tiềm thức chắc đã ngã lăn ra bất tỉnh rồi.

Chào anh Grey – Bố Ray đáp, vẻ mặt ông rất điềm đạm ngoại trừ đôi mắt nâu dường như hơi mở to hơn một chút. Đôi mắt nhìn tôi theo kiểu bao-giờ-con-mới-cho-bố-biết-chuyện-này. Tôi cắn môi.

Còn đây là anh trai tôi, Ethan Kavanagh – Kate quay sang Christian.

Christian hướng cái nhìn lạnh ngắt sang Ethan, tay Ethan vẫn còn đặt trên eo tôi.

– Chào anh Kavanagh.

Hai người bắt tay. Cái bắt tay khiến anh lấy tay ra khỏi người tôi.

Ana, em yêu – Anh quay sang tôi chờ đợi, những lời âu yếm của anh làm tôi muốn tắt thở.

Tôi đành bước khỏi chỗ đứng bên Ethan, Christian vẫn nhìn Ethan cười lạnh lùng, để tiến sang bên cạnh Christian. Kate cười toe toét với tôi. Cô ấy biết rõ mình đang làm gì, đồ tiểu yêu.

Ethan, bố mẹ gọi đấy. Kate lôi Ethan đi.

Vậy là hai con biết nhau bao lâu rồi? – Bố Ray nhìn từ Christian sang tôi, không lộ vẻ gì đặc biệt.

Tác động của bài diễn văn đã biến khỏi tôi. Tôi chỉ muốn đào ngay một cái lỗ rồi chui xuống. Christian đưa tay choàng vai tôi, ngón cái anh day nhè nhẹ tấm lưng trần của tôi trước đưa khi bàn tay anh nắm lấy vai tôi.

– Được vài tuần hay khoảng đó – Anh đáp nhẹ nhàng – Chúng cháu gặp nhau khi Anastasia đến phỏng vấn cháu cho tờ báo sinh viên.

Không biết con làm ở tờ báo sinh viên đấy, Ana – Giọng bố pha một chút trách móc, ông không vui. Trời ạ.

Kate bị ốm ạ – Tôi nói. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ ra được.

Bài diễn văn hay lắm, anh Grey.

Cảm ơn bác. Cháu có nghe nói bác rất thích câu cá.

Bố Ray nhướng mày và mỉm cười – một nụ cười hiếm hoi, độc đáo và rất Ray Steele – rồi cả hai kéo nhau đi, nói chuyện về cá. Tôi lập tức nhận ra thâm ý của Christian. Anh đang định chinh phục bố tôi… như đã làm với cậu đấy, tiềm thức rít lên. Quyền lực của anh dường như không biên giới. Tôi từ biệt chính mình rồi bỏ đi và tìm được Kate.

Cô ấy đang trò chuyện với bố mẹ, hai bác rạng rỡ hơn bao giờ hết và chào mừng tôi rất nồng nhiệt. Chúng tôi nói mấy câu chào hỏi, chủ yếu về chuyến đi của cả nhà Kate đến Barbados và sau đó là chuyện chuyển nhà.

– Kate, sao cậu lại nói chuyện tớ với bố Ray?

Tôi chộp ngay cơ hội đầu tiên câu chuyện vừa dừng.

Bởi tớ biết cậu sẽ chẳng bao giờ làm, và tớ cũng muốn giúp cho chuyện giữa cậu với Christian thành tựu nữa.

Kate mỉm cười duyên dáng với tôi.

Tôi cáu điên lên. Chính tớ là người không thèm đến với anh ta đấy chứ, ngốc ạ.

Anh ấy phấn khởi chuyện này lắm đấy, Ana. Đừng lo. Nhìn kìa, Christian không rời mắt khỏi cậu nổi nữa – Tôi ngước lên và thấy cả bố Ray và Christian đang nhìn mình

– Anh ấy nhìn cậu chăm chăm như diều hâu săn mồi ấy.

Tớ đi giải cứu bố Ray đây, hay Christian, không biết ai nữa. Tớ chưa xong chuyện này với cậu đâu, Katherine Kavanagh – Tôi liếc.

Ana, tớ ủng hộ cậu – Cô ấy gọi với theo.

Chào – Tôi quay lại chỗ cũ và cười với cả hai người đàn ông.

Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ. Christian đang tâm đắc với câu chuyện đùa nào đấy còn bố thì trông thoải mái đến mức khó tin trong các cuộc xã giao thế này. Họ nói gì với nhau ngoài chuyện câu cá nhỉ?

Ana, nhà vệ sinh chỗ nào?

Bố ra khỏi lều, bên tay trái ạ.

Bố đi một lát, hai con thoải mái nhé.

Bố Ray quay đi. Tôi căng thẳng nhìn Christian. Chúng tôi im lặng một lúc, như thợ săn ảnh đang mãi ngắm nghía bức ảnh, cả hai.

Cảm ơn anh Grey – Một thợ săn ảnh thiếu kiên nhẫn hơn người kia. Tôi đành phải chớp mắt trước ánh flash.

Vậy là anh cũng quyến rũ được cả bố em rồi đấy?

Cũng? – Mắt Christian sáng lên, lông mày nhướng thành câu hỏi.

Tôi đỏ mặt. Anh đưa tay lên, chạm những ngón tay vào má tôi.

Ước gì biết được em đang nghĩ gì, Anastasia – Anh thì thầm đầy âm mưu, tay anh giữ cằm, nâng đầu tôi lên để hai ánh mắt chạm nhau.

Hơi thở tôi thúc hối. Sao anh vẫn có thể ảnh hưởng đến tôi ngay cả ở một nơi đông đúc thế này?

Ngay bây giờ, em nghĩ cà vạt đẹp – Tôi thở. Anh cười khẽ.

Chiếc yêu thích mới của tôi.

Mặt tôi đỏ lựng.

Em đáng yêu quá, Anastasia. Đầm cột dây sau cổ rất hợp với em, tôi phải chạm vào lưng em, để cảm nhận làn da tươi đẹp này.

Bất thần tôi thấy như thể chúng tôi đang ở trong phòng riêng. Chỉ hai người. Cả cơ thể tôi bỗng dưng linh động, từng đầu dây thần kinh cứ ngân nga dịu dàng, luồng điện lôi tôi về phía anh đang tăng cường độ.

Em biết mọi chuyện rồi sẽ ổn mà, phải không, em yêu? – Anh thì thầm. Tôi nhắm nghiền mắt lại, trong tôi mọi thứ đang nhũn ra và tan chảy.
Nhưng em còn muốn nhiều hơn thế – Tôi nói khẽ.

Nhiều hơn? – Anh nhìn tôi bối rối, mắt u ám.

Tôi gật rồi nuốt nước bọt. Giờ thì anh biết rồi đấy.

– Nhiều hơn – Anh khẽ khàng lặp lại.

Anh như đang kiểm tra xem từ ấy nghĩa là gì – một từ nhỏ xíu, đơn giản nhưng hàm chứa quá nhiều hứa hẹn. Ngón cái anh lướt trên môi tôi.

– Em muốn cả trái tim và hoa hồng.

Tôi lại gật. Anh chớp mắt nhìn tôi. Tôi đang thấy một cuộc xung đột nội tâm trong đôi mắt ấy.

Anastasia – Giọng anh nhỏ nhẹ – Đó là những thứ tôi hoàn toàn không biết.

Em cũng thế.

Em không biết nhiều thứ lắm – Anh nói.

Còn anh biết toàn những thứ sai.

Sai? Không hề sai với tôi – Anh lắc đầu. Nhìn anh thật chân thành – Thử nhé – Anh thì thầm.

Như thách đố, như cá cược, anh nghiêng đầu sang một bên, mỉm cười bí hiểm và sáng rỡ.

Tôi thở hổn hển. Tôi vẫn chỉ là Eve ở vườn địa đàng bị anh, tức con rắn, quyến rũ ăn trái cấm.

Được – Tôi thì thầm.

Gì cơ? – Anh giật mình tập trung hết tâm trí vào điều tôi vừa nói. Tôi nuốt nước bọt.

Được. Em sẽ thử.

Em đồng ý á? – Giọng anh đầy ngờ vực.

Trước hết là những giới hạn độ mềm đã, được. Em thử.

Tôi nói nhỏ. Christian nhắm chặt mắt lại và choàng lấy tôi âu yếm.

– Lạy Chúa, Ana, không tin nổi. Em làm tôi ngộp thở mất.

Anh vừa bước lùi lại thì bố Ray tiến tới, nhạc trong chòi cũng phát to tiếng hơn. Chúng tôi không phải chỉ có hai người. Khỉ gió, mình vừa đồng ý làm người phục tùng của anh ta. Christian mỉm cười với Ray, mắt lấp lánh niềm hân hoan.

Annie, có lẽ nên đi ăn trưa nhỉ?

Vâng – Tôi chớp chớp mắt nhìn bố, cố giữ mình thật bình tĩnh.

Cậu vừa làm gì thế hả?, tiềm thức gào lên. Nữ thần nội tại cứ lộn những vòng nhào lộn trăm lần như một, xứng đáng đẳng cấp Olympic ở Nga về thể dục dụng cụ.

– Đi cùng nhé, Christian? – Bố Ray hỏi.

Christian á! Tôi nhìn anh, thầm van xin anh từ chối. Tôi cần không gian để suy nghĩ… xem mình vừa quyết định cái quái gì thế?

Cảm ơn bác Steele nhưng cháu có mấy việc phải làm. Rất vui được gặp bác.

Cũng mừng được biết cậu – Bố Ray đáp – Chăm sóc con gái tôi nhé.

Ồ, luôn luôn ạ.

Hai người bắt tay. Tôi muốn phát bệnh. Bố Ray đâu biết Christian có ý gì khi chăm sóc tôi. Christian nắm tay tôi, đưa lên môi, hôn tay tôi dịu dàng, đôi mắt anh nhìn tôi rực lửa.

Gặp sau nhé, Steele – Anh thở, giọng đầy hứa hẹn. Bụng dưới thắt lại. Dừng nhé… để sau?

Bố Ray nắm khuỷu tay tôi, hai bố con tiến ra lối cửa chính của nhà lều.

Có vẻ là một anh chàng đáng tin đấy. Điều kiện cũng tốt. Con xem lại con thế nào nhé, vì sao bố lại phải nghe chuyện đó từ Katherine – Bố vẫn chưa nguôi.

Tôi rụt vai xin lỗi.

Chà, với bố thì cậu nào thích câu cá và biết nhử cá bằng ruồi nhân tạo thì đều được cả.

Trời đất ơi – vậy là bố Ray đã thông qua rồi. Nếu bố biết.

Bố Ray đưa tôi về nhà lúc trời đã nhá nhem.

Nhớ gọi điện cho mẹ con – Bố dặn.

Con sẽ gọi. Cảm ơn bố đã đến, bố ạ.

Làm sao bỏ lỡ được, con gái. Bố tự hào về con lắm.

Ôi, đừng. Tôi cảm động sắp khóc. Cái gì đó nghẹn ứ trong cổ họng tôi, tôi ôm bố, thật chặt. Bố cũng choàng tay qua người tôi sửng sốt. Thế là tôi không kiềm được nữa, nước mắt cứ trào ra như suối.

Thôi nào, Annie, con yêu – Bố vụng về – Ngày trọng đại… nhỉ? Muốn bố vào và pha cho con tách trà không?

Tôi bật cười, ngưng khóc. Với bố, trà là đáp án của mọi thứ. Tôi nhớ mẹ từng phàn nàn về bố, rằng nếu so sánh giữa trà và sự thông cảm, bố luôn giỏi pha trà nóng nhưng rất dở trong việc làm nóng sự thông cảm.

Thôi bố ạ, con ổn. Gặp bố là con vui rồi. Con sẽ đến thăm bố ngay khi con đến Seattle.

Phỏng vấn may mắn nhé. Nhớ báo với bố mọi chuyện đấy.

Chắc chắn mà bố.

– Yêu con, Annie.

– Con cũng yêu bố, bố ạ.

Ông mỉm cười, đôi mắt nâu ấm áp, sáng ngời. Bố trở vào xe. Tôi vẫy tay tạm biệt ông trong bóng chiều chạng vạng rồi quay vào căn hộ.

Điều đầu tiên tôi làm là kiểm tra điện thoại. Phải sạc pin đã, tôi đi tìm đồ sạc, cắm điện rồi bắt đầu mở tin nhắn. Bốn cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn thoại và hai tin nhắn văn bản. Ba cuộc gọi nhỡ từ Christian… không có tin thoại. Một cuộc gọi từ José và tin nhắn thoại của cậu, chúc mừng lễ tốt nghiệp.

Tôi mở tin nhắn.

*Em về nhà an toàn chứ?*

*Gọi cho tôi*

Cả hai tin đều của Christian. Sao anh ấy không gọi máy bàn? Tôi trở vào phòng ngủ rồi mở máy lên.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Tối nay

Ngày: 25 tháng 5 2011 23:58

Đến: Anastasia Steele

Hy vọng em đã lái xe về đến nhà.

Báo tôi biết nếu mọi việc ổn.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Sao thế nhỉ… sao anh ấy lại quá lo lắng về chiếc Beetle của tôi? Chiếc xe chạy rất tốt suốt ba năm nay và José vẫn luôn nhớ bảo trì xe cho tôi. E-mail tiếp theo của Christian mới đến vào hôm nay.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Giới hạn mềm

Ngày: 26 tháng 5 2011 17:22

Đến: Anastasia Steele

Mọi chướng ngại đã dọn dẹp gọn gàng.

Sẵn sàng để cùng em bàn bạc bất cứ lúc nào.

Hôm nay em rất đẹp.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Tôi muốn gặp anh. Tôi nhấn “trả lời”.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Giới hạn mềm

Ngày: 26 tháng 5 2011 19:23

Đến: Christian Grey

Nếu anh muốn, tối nay em có thể đến để nói chuyện tiếp.

Ana

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Giới hạn mềm

Ngày: 26 tháng 5 2011 19:27

Đến: Anastasia Steele

Tôi sẽ đến. Tôi nhớ đã nhấn mạnh là tôi không hài lòng thấy em lái chiếc xe đó.

Tôi sắp đến rồi.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Á, thiên địa ơi… anh ấy đang đến. Phải làm ngay một việc – bản in đầu sách của Thomas Hardy vẫn còn nằm trên kệ phòng khách. Tôi không thể giữ nó. Tôi bọc sách vào tấm giấy nâu rồi hí hoáy viết lên đó một trích dẫn của Tess:

“Em đồng ý với các điều kiện đó, Angel; bởi anh biết rõ nhất hình phạt nào xứng đáng với em; chỉ là – chỉ xin – đừng khiến nó quá sức chịu đựng của em”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.