Hành Trình Kẻ Cô Đơn

Kẻ bộ hành



Ngày xửa ngày xưa…

Có một lần…

Sức mạnh của những câu chuyện kể,

Được truyền miệng qua thời gian,

Rồi bỗng dưng, câu chuyện bước vào đời…

Tôi sẽ kể bạn nghe câu chuyện về một người lạ, người mà tôi gọi là “kẻ bộ hành”.

Kẻ bộ hành là người luôn muốn đi tìm kiếm, nhưng tìm điều gì thì anh vẫn chưa hình dung được, bởi không phải anh sẽ tìm một người nào, hay một cái gì cụ thể…

Và rồi, kẻ bộ hành cũng không cần phải biết điều mà anh ta muốn tìm kiếm, vì đơn giản rằng cuộc đời của mỗi người chính là một hành trình tìm kiếm bản thân…

Ngày nọ, kẻ bộ hành có cảm giác anh ta cần phải đi, đi ngay lập tức đến một ngôi làng hẻo lánh ở Kammir. Tự dưng cái cảm giác bất an cứ chực trào dâng trong lòng anh. Phải rồi, đó là nỗi lo lắng của một người khi đặt chân đến một chốn không tên, xa xôi, lạ lẫm. Biết vậy, nhưng anh vẫn đi. Bỏ lại tất cả nơi quê nhà, kẻ bộ hành bắt đầu chuyến đi mới…

Sau hai ngày rong ruổi, cuối cùng anh cũng đến được Kammir xa xôi. Chỉ còn một 14 quãng ngắn nữa thôi là đến ngôi làng, bỗng nhiên anh chú ý đến một ngọn đồi nhỏ ngay phía bên phải lối đi.

Trước mắt anh là cả một thảm xanh trải rộng mênh mông với hằng hà sa số cây cỏ, sắc hoa, cùng âm thanh ríu rít của đàn chim non. Tất cả được bao bọc bởi dãy hàng rào gỗ sần sùi, ánh lên một màu nâu trầm ấm dưới sắc vàng dịu ngọt của nắng mai.

Một cánh cổng màu đồng trang trọng hiện ra trước mắt như mời mọc bước chân của vị khách phương xa.

Bỗng dưng, anh có cảm giác mình gần như quên bẵng mục đích tìm kiếm, dù ngôi làng Kammir xa xôi đang ở gần trước mặt. Chỉ dăm bước nữa… Trong tâm hồn anh bỗng dâng lên một cảm giác nhẹ nhàng, thư thái. Ừ, phải rồi, đây là nơi để anh dừng bước.

Kẻ bộ hành băng qua cánh cổng vòm, chậm rãi bước trên những phiến đá trắng được sắp xếp có vẻ như rất tình cờ giữa hàng cây. Mỗi bước chân anh chìm trong cảm giác choáng ngợp, tâm hồn mơ màng của anh như hòa nhập vào thiên nhiên rực rỡ.

Thế nhưng, đôi mắt của kẻ bộ hành vẫn rất tỉnh, vẫn không ngừng tìm kiếm một điều gì đó, và có lẽ nhờ đó mà anh phát hiện một điều kỳ lạ…

Giữa hằng hà sa số những phiến đá trắng nằm san sát trên đồng cỏ, anh chợt đọc được một dòng chữ:

“Abdul Tareg, sống được 8 năm, 6 tháng, 2 tuần, 3 ngày…”

Anh giật mình phát hiện ra phiến đá ấy không đơn giản là một phiến đá, mà hình như là một phần bia mộ.

Kẻ bộ hành cảm thấy tiếc cho sự sống ngắn ngủi của một đứa trẻ, cuối cùng phải yên nghỉ tại mảnh đất này.

Nhìn thoáng một vòng, anh lại thấy một viên đá khác cũng có dòng chữ khắc:

“Yamir Kalib, sống được 5 năm, 8 tháng, và 3 tuần…”

Anh bắt đầu thấy sốc… một cú sốc khủng khiếp…

Thì ra, nơi đẹp đẽ này chính là một nghĩa trang và mỗi phiến đá là một bia mộ.

Anh chậm rãi đọc từng dòng chữ, trên từng phiến đá…

Tất cả đều có dòng khắc tương tự nhau: một cái tên, và một khoảng thời gian sống hết sức ngắn ngủi.

Nhưng điều làm cho kẻ bộ hành đau lòng hơn cả là đứa trẻ sống lâu nhất cũng chỉ được 11 tuổi…

Chuyện gì đã xảy ra tại nơi này vậy? Thật khủng khiếp! Bỗng dưng… nước mắt anh trào ra không tài nào kìm nén được. Anh khóc nức nở…

Tình cờ một người, có lẽ là người coi mộ già, đi tới gần anh và dừng lại. Ông lặng lẽ nhìn người đàn ông lạ khóc. Một hồi sau, ông hỏi thăm:

– Có phải anh đang khóc vì một người thân nào đó không?

– Không! Tôi không khóc vì người thân. – Kẻ bộ hành trả lời. – Chuyện gì đã xảy ra với ngôi làng này vậy? Vì sao có quá nhiều đứa trẻ mất đi và được chôn ngay chính nơi này? Chẳng lẽ có một lời nguyền ác nghiệt nào đó đối với những con người này, để rồi buộc phải xây nên nghĩa trang cho những đứa trẻ sao?

Ông già bật cười lớn:

– Hãy bình tĩnh đi chàng trai trẻ! Chẳng có một lời nguyền nào ở đây cả. Những chuyện anh thấy chỉ là một tập tục xưa cũ của làng chúng tôi. Tôi sẽ kể cho anh nghe…

“Khi một đứa bé được 15 tuổi, cha mẹ sẽ tặng cho chúng một quyển vở nhỏ, như quyển vở mà tôi đang có đây…

Theo truyền thống của chúng tôi, bắt đầu từ giây phút ấy, mỗi khi đứa trẻ tận hưởng một điều gì sung sướng, các cô cậu sẽ mở quyển vở ra và ghi vào đấy:

Dòng bên trái: điều làm cho họ sung sướng.

Dòng bên phải: niềm vui ấy kéo dài được bao lâu.

Rồi một ngày nào đó, các cậu nhóc lớn lên, sẽ gặp gỡ những người bạn gái và bắt đầu biết yêu.

Khoảng thời gian ngọt ngào khi chờ đợi một cuộc hẹn hò sẽ kéo dài trong bao lâu? Một tuần? Hai tuần? Ba tuần rưỡi?

Và sau đó… cái khoảnh khắc của nụ hôn đầu đời, một nỗi mê đắm khôn tả cho nụ hôn đầu tiên ấy sẽ kéo dài bao lâu? Một phút rưỡi? Hai ngày? Một tuần…?

Khoảnh khắc của một thiếu nữ lớn lên và mang thai đứa con đầu lòng… sẽ bao lâu?

Chuyến du lịch đáng được mong đợi nhất… sẽ bao lâu?

Cuộc gặp gỡ với người anh trai trở về từ một đất nước xa xôi… sẽ bao lâu?

Sẽ mất bao lâu để tận hưởng những khoảnh khắc đẹp ấy? Hàng giờ? Hàng ngày?

Và như thế, chúng tôi ngày ngày ghi nhận mọi điều đẹp đẽ nhất trong quyển vở nhỏ này…

Để đến khi có ai đó mất đi, 

Chúng tôi sẽ bắt đầu

Mở trang sách ra

Và cộng lại toàn bộ khoảnh khắc hạnh phúc của người đã khuất

Để khắc ghi con số đó trên phần mộ từng người.

Bởi vì dòng chữ quan trọng ấy, 

Đối với chúng tôi,

Chính là khoảng thời gian thực nhất của đời người, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà chúng tôi được sống…

Bỗng nhiên, kẻ bộ hành chợt nhận ra đó chính là điều anh đã tìm kiếm bấy lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.