Bảy Năm Sau

CHƯƠNG 46



Khi tỉnh lại, Constance ngạc nhiên khi thấy đang ở… giường nhà mình.
Cô không còn đi giầy, không có áo khoác lẫn bao súng. Ai đó đã kéo rèm che trong phòng, nhưng cánh cửa vẫn để hé mở. Căng tai ra nghe ngóng, cô nhận ra có tiếng thì thào trong phòng khách. Ai đã đưa cô về nhà vậy? Botsaris? Bên cứu thương? Hay cứu hỏa?
Cô khó nhọc nuốt nước bọt. Lưỡi cô dính dớp, mồm miệng đắng ngắt, các chi tê cứng và thở dốc. Cảm giác nhoi nhói và buốt ở thái dương bên phải. Cô nhìn giờ trên chiếc đài báo thức: giữa trưa. Cô đã bị ngất hơn hai tiếng đồng hồ.
Cô cố ngồi dậy, nhưng cảm thấy nửa thân bên phải rất nặng nề, đau đớn và tê dại. Đột nhiên, cô nhận ra mình đã bị còng tay vào đầu giường!
Cảm giác tức giận trỗi dậy, cô vật lộn, nhưng điều đó chỉ báo động cho những kẻ “bắt cóc” cô.
– Bình tĩnh nào! Nikki vừa nói vừa bước vào phòng, trên tay cầm một cốc nước.
– Các người đang làm cái quái gì ở nhà tôi thế này! Constance hét lên.
– Chúng tôi chẳng có nơi nào khác để đi cả.
Constance ngồi tựa vào gối để lấy lại hơi thở.
– Sao các người biết tôi sống ở đây?
– Chúng tôi tìm thấy tờ đăng ký chuyển địa chỉ nhận thư trong ví của cô. Có vẻ cô mới chuyển tới đây chưa lâu lắm. Vả lại, cũng là một ngôi nhà đẹp…
Cô cảnh sát trẻ nhìn người phụ nữ Mỹ bằng ánh mắt thách thức. Cô ta chắc cũng sàn sàn tuổi cô. Cũng có khuôn mặt thanh tú và góc cạnh, cũng ánh mắt rất sáng, cũng những quầng thâm dưới đôi mắt cho thấy sự căng thẳng và mệt mỏi.
– Nghe đây, tôi e là mình không hiểu rõ động cơ của các người cho lắm. Nếu tôi không báo cáo tin tức nhanh chóng, đồng nghiệp của tôi sẽ đến đây ngay lập tức. Ngôi nhà sẽ bị bao vây…
– Tôi không nghĩ thế đâu, Sebastian cắt ngang lời cô ngay khi bước vào phòng.
Constance cay đắng nhận ra hắn đang kẹp dưới nách bệnh án của cô.
– Các người không được phép lục lọi đồ đạc của tôi! Cô phẫn nộ kêu lên.
– Tôi rất buồn khi biết cô bị bệnh, nhưng tôi gần như đoán chắc rằng hiện cô không làm nhiệm vụ chính thức, hắn bình tĩnh đáp lại.
– Các người lầm to rồi.
– Thật sao? Từ khi nào cảnh sát lại lái xe riêng đi bắt bớ như vậy?
Constance vẫn in lặng. Sebastian tấn công mạnh thêm:
– Từ khi nào một đại úy cảnh sát lại đi bắt tội phạm một mình mà không có đội đi trợ giúp?
– Lúc này trong đội đang thiếu nhân sự, cô ra vẻ anh hùng đáp lại.
– Ồ, tôi quên mất đấy… Tôi cũng tìm thấy bản sao lá đơn từ chức trong một tệp tin ở máy tính của cô.
Constance cam chịu cú tấn công sau cùng này. Cổ họng khô khốc, cô khó chịu nhận lấy cốc nước mà Nikki đang chìa ra với cô. Cô dùng bàn tay không bị còng day day lên mí mắt, ảo não nhìn tình huống đã hoàn toàn vuột khỏi tầm kiểm soát của mình.
– Chúng tôi cần cô giúp, Nikki thú nhận.
– Tôi giúp ư? Nhưng các người chờ đợi gì ở tôi chứ? Cấn tôi hậu thuẫn để rời khỏi nước Pháp ư?
– Không, Sebastian sửa lại. Cần cô giúp chúng tôi tìm lại hai đứa con.
Mất đến hơn một giờ đồng hồ Nikki và Sebastian mới kể lại cho Constance nghe xong chi tiết một chuỗi sự kiện đã làm đảo lộn cuộc đời họ mấy ngày qua. Cả ba ngồi quay tròn quanh chiếc bàn bếp, họ đã uống hết hai ấm trà gyokuro và ăn hết nhẵn mội gói bánh quy Saint-Michel.
Bị cuốn theo câu chuyện của cặp vợ chồng người Mỹ, Constance ghi chép trong suốt cuộc trò chuyện, kín cả chục trang vở học sinh.
Dù Sebastian đã xích chân cô vào ghế, cô vẫn cảm thấy rõ ràng là cán cân sức mạnh từ giờ đã nghiêng về mình. Hai người Mỹ này không chỉ bị vướng vào một câu chuyện có thể sẽ buộc họ ngồi bóc lịch trong tù suốt phần đời còn lại mà còn hoàn toàn vô vọng về sự biến mất của hai đứa con sinh đôi.
Khi Nikki kể xong câu chuyện, Constance hít một hơi dài. Câu chuyện của vợ chồng Larabee thật khó tin, nhưng tình cảnh khốn cùng của họ lúc này thì rõ mồn một. Cô day day gáy rồi nhận thấy cơn đau đầu đã tan biến dần, rằng cơn buồn nôn đã biến mất và cơ thể cô đã lấy lại được sức lực. Những hiệu lực thần kỳ của việc điều tra…
– Nếu anh chị thật sự muốn tôi làm điều gì đó cho anh chị thì trước tiên phải mở khóa còng cho tôi đã chứ! Cô ra lệnh đầy uy lực. Sau đó, có lẽ tôi cần phân tích đoạn băng quay cảnh bắt cóc con trai anh chị.
Sebastian đồng ý rồi tháo còng chân cho cô cảnh sát. Trong thời gian đó, Nikki mở máy tính của Constance và đăng nhập vào hộp thư điện tử của mình để tải đoạn phim xuống ổ cứng.
– Đây là những gì chúng tôi đã nhận được, cô vừa nói vừa nhấp chuột mở đoạn phim.
Constance xem đoạn phim bốn mươi giây lần đầu tiên, rồi bật lại, cho dừng ở những hình ảnh có tính chất quyết định.
Nikki và Sebastian không nhìn vào màn hình, mà nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ mà từ giờ họ đặt trọn những niềm hy vọng cuối cùng.
Tập trung cao độ, Constance cho chạy chậm đoạn phim rồi phán:
– Tất cả chuyện này đều là dối trá!
– Là sao? Sebastian hỏi lại.
Constance nói rõ thêm:
– Đây là một đoạn phim dựng. Dù gì thì nó cũng không được quay ở bến Barbès.
– Nhưng… Nikki cự nự.
Constance giơ tay cắt ngang lời cô.
– Hồi mới đến Paris, tôi từng sống bốn năm trong một căn phòng áp mái trên phố Ambroise-Paré, đối diện khách sạn Lariboisière. Tôi bắt tàu ở bến Barbès-Rochechouart ít nhất hai lần mỗi ngày.
– Thế thì?
Nữ cảnh sát nhấn vào nút “ Dừng” để cố định hình ảnh.
– Có hai đường tàu chạy qua Barbès, cô giải thích. Đường tàu số 2, bến tàu của nó ở đây là bến trên cao, còn đường tàu số 4 có bến ngầm.
Cô vừa dùng bút trỏ vào màn hình vừa tiếp tục lý lẽ chứng minh:
– Trong đoạn phim này, bến tàu rõ ràng không phải trên cao. Vì vậy, đây chỉ có thể là đường tàu số 4…
– Đồng ý, Sebastian xác nhận.
– Vậy mà tôi được biết là đường số 4 vừa nghiêng và nhất là lại cong khi đến bến, điều này rất hiếm gặp.
– Ở đây thì không như thế, Nikki công nhận.
Sebastian ghé sát mặt vào màn hình. Chuyến thám hiểm của anh tới Barbès và cuộc đụng độ bất hạnh với những kẻ buôn lậu thuốc lá đã để lại trong anh những kỷ niệm đau đớn, nhưng anh không nhớ chính xác diện mạo của bến tàu này.
Constance mở hộp thư của mình ra.
– Có một cách chắc chắn để biết đoạn phim này được quay ở đâu, cô vừa khẳng định vừa viết email.
Cô giải thích rằng cô muốn gửi đoạn phim tới đồng nghiệp, ủy viên Maréchal, phó giám đốc cảnh sát giao thông của vùng, cơ quan quản lý đội cảnh sát đường sắt.
– Franck Maréchal biết rõ mạng lưới tàu điện ở Paris như lòng bàn tay. Tôi đoán chắc anh ta biết đây là bến tàu nào.
– Cô cẩn thận đấy, đừng có mà chơi xỏ! Sebastian túm lấy vai cô đe dọa. Chúng tôi không còn gì để mất đâu. Đừng có thử qua mặt chúng tôi, nếu không… Vả lại, cách đây chưa tới ba tiếng đồng hồ, cô còn đang cố sức tóm được chúng tôi. Tại sao bây giờ cô lại đột nhiên sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi như vậy?
Constance nhún vai rồi nhấn vào nút gửi.
– Vì tôi tin vào câu chuyện của anh chị. Và chúng ta hãy thực tế mộtt chút: anh chị thật sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.