Hai Người Đến Từ Phương Xa

Gái hôm rằm



Khi Hùng gặp tôi ngoài ngõ và bị tôi đâm xe thẳng vào người, nó la hoảng lên:

– Trời đất! Làm gì mà mặt mũi mày mất thần khí như có yêu quái ếm vậy?

Lúc đó tôi mới hoàn hồn lại và thều thào cho nó hay:

– Tai họa rồi! Bạch Cốt Tinh mời tao đi ăn sinh nhật.

– Chậc! – Hùng lay vai tôi thương cảm – Cái con yêu quái đó không ngừng ám hại mày. Bây giờ tính sao?

– Còn tính gì nữa, đành phải vào động yêu chứ biết làm sao!

– Chậc! – Hùng lại thở hắt ra an ủi – Thôi, trời đã bắt số mày như vậy thì ráng mà chịu đựng. Tao cho mày mượn ít tiền mua đồ cống nạp cho sinh nhật nó.

Tôi nhìn Hùng đầy biết ơn. Cũng nhờ nó mà tôi kiếm được một chân gia sư, mỗi tháng được ba trăm ngàn. Tưởng phen này chuột sa hũ nếp, tôi mang ơn nó không hết. Ai ngờ nó vô tình đẩy đưa tôi lọt vào hang yêu quái.

Ngày đầu đi dạy, tôi cố gắng chỉnh tề: tóc hớt cao, áo tay dài cài nút, chỉ có đôi dép là hơi bị sứt mẻ vì đang đứt nửa quai. Cô học trò trông mặt mũi cũng dễ thương lắm, ra chào tôi:

– Thầy! Mời!

Tôi lúng túng, sợ sệt, nhè nhẹ đặt bàn tọa xuống chiếc ghế nệm êm như ru.

– Em không cần phải gọi tôi bằng thầy -Tôi làm ra vẻ từ tốn – Tôi chỉ là sinh viên, tôi chỉ có thể san sẻ bớt kiến thức của mình cho em. Đừng gọi tôi bằng thầy, tôi ngại lắm!

– Thầy thì cũng có năm bảy loại thầy – Học trò đưa mắt sắc lẻm, quét tia cực tím lên khắp thân hình tôi, từ đầu ngọn tóc húi cua đến tận đầu… gối (vì cái bàn đã che bớt phần dưới, hú hồn cho đôi dép) – Ví dụ như thầy chùa, thầy cúng, thầy mo, thầy địa lý, thầy tu, thầy giáo, thầy dùi…

Tôi bắt đầu thấy chóng mặt, toàn thân đau nhức vì hậu quả của những tia “laser” độc hại.

– Như thầy đây – Học trò giờ đã lộ nguyên hình – Em gọi bằng thầy là những loại thầy kia, như thầy… chùa chẳng hạn, chứ em không có ý gì là gọi bằng thầy giáo. Dù sao thầy cũng còn “nhỏ xíu” mà. Vậy đi! Đừng khách sáo!
May thay trước mặt mọi người, Bạch Cốt Tinh không có vẻ gì là cố ý trù dập hay sát hại tôi như mọi ngày. Phải công nhận, hôm nay sinh nhật mình nên yêu quái cũng có ý… tu.

– Mời mọi người nâng ly và ăn uống thoải mái – Chủ nhân hồ hởi – Ăn chưa no…cứ về!

Chậc, đúng là miệng lưỡi của bọn… nanh dài. Nhưng thôi kệ, tôi cứ lo chọc đũa vô mấy món đồ ăn thơm nức này đã. Mà dù sao cũng ngại quá, tôi đây vốn “lỡ” mang tiếng điềm đạm, ăn uống không bon chen, “xực” ào ào như bọn nhóc tì này e… hạ cấp quá. Đành ngồi im coi có ai thương tình vẻ Đường Tăng của mình mà gắp cho không. Nhưng cái lũ nhóc này hình như không biết “kính lão đắc thọ”, mặc cho người “thâm niên” như tôi đây ngồi e dè, chúng cứ hồn nhiên làm việc. Nước miếng tuôn rào rào rồi, nghĩ nát bộ óc “tàu hủ”[14] của mình, cuối cùng tôi đành dùng phương pháp “muốn ăn gắp bỏ cho người”.

– Mời em!

– Em ăn món này không, anh gắp cho?

– Một cuốn chả giò nhe!

Tôi phục vụ cho bọn nhỏ một cách rất nhiệt tình. May thay, cuối cùng bọn nó cũng “giác ngộ”.

– Ủa! Hình như nãy giờ thầy của Bạch Cúc chưa ăn gì hết. Để em gắp cho nhe!

Tôi khoái tỉ vì đã trúng mánh nhưng cũng còn làm bộ làm tịch:

– Cứ để đó cho anh, đừng bận tâm, anh…

– Mọi người trật tự – Một giọng nói vang lên làm tôi rụng rời: yêu nữ chủ nhân đến rồi – Thầy đây không biết ăn đồ mặn, không thích sát sanh. Nãy giờ Bạch Cúc để ý thấy thầy không hề dám đụng đũa mình vào mấy món trần gian này. Vậy xin mấy bạn đừng ép uổng người tu hành. Tội lỗi! Tội lỗi!

– Thiện tai! Thiện tai! – Bọn chúng hét ầm lên hoan hô – Cho thầy ăn chay!

– Có! Bạch Cúc biết trước tánh thầy nên có làm riêng cho thầy một món chay. Đó là món “thịt Tam Tạng”. Ấy chết! Kêu như vậy là đắc tội. Mô Phật! Phải nói đó là món tàu hủ. Thầy cho em xin lỗi vì đã để thầy chờ cơm Niết Bàn hơi lâu. Nay, mời!

Thiệt là tình cái số kiếp tôi, ngày thường vì nghèo mà ăn chay thiếu điều sắp thành chánh quả. Hôm nay mỡ đã kề miệng mèo mà còn bị yêu quái phá. Tức ơi là tức! Tức nhất là cái giọng điệu Phật tử của nó, lòng dạ yêu quái mà cứ mở miệng ra là tội lỗi với thiện tai.

– Thầy! – Bạch Cốt Tinh tủm tỉm – Em có chuyện muốn nói với thầy.

– Gì? – Bây giờ tôi cũng dữ lắm, chẳng qua gần yêu quái lâu ngày tự dưng cũng mọc nanh.

– Em mời thầy ngày mai đi ăn sinh nhật của em.

– Cái gì? – Tôi sắp ngất xỉu – Mới ăn sinh nhật tuần rồi mà? Đẻ gì mà lung tung ngày tháng quá vậy?

– Tuần rồi là sinh nhật làm theo lịch Tây -Yêu nữ nhỏ nhẹ – Còn ngày mai là sinh nhật làm theo lịch của dân tộc mình. Cái này quan trọng hơn. Thầy có thấy đi coi bói, coi tử vi, coi số mạng, coi ngày lành tháng tốt… người ta đều sử dụng âm lịch không?

– Tôi không đi! – Con giun xéo mãi cũng quằn, tôi không còn nhịn được nữa, tiền học tháng này còn chưa đưa cho người ta.

– Thầy! Sinh nhật này em chỉ mời có một mình thầy. Nếu thầy từ chối coi như thầy phạm tội khi quân. Dạ, ý quên, cho em nói lại, ý em muốn nói nếu thầy từ chối, em sẽ không thể nào tiếp tục học với người đã xúc phạm mình.

Sau khi ra tối hậu thư cho tôi, con yêu mỏ đỏ vờ quay mặt giận dỗi. Chậc! Kiếp này lỡ “tàu hủ” rồi, đành thôi.

– Ủa! Sao Bạch Cốt… ý quên Bạch Cúc chở tui vô quán này?

– Dạ thì em đãi sinh nhật ở đây mà. Thầy cứ bước vô đi đã.

– Nhưng quán này bán đồ chay mà!

– Thì mình ăn chay. Hôm nay rằm!

– Lại ăn chay? – Tôi khiếp đảm, toàn thân run lên bần bật.

– Thầy sao vậy, hôm nay rằm, bao nhiêu người ăn chay còn được huống hồ lại là thầy.

– Thầy thì sao? – Tôi nổi xung thiên – Tự nhiên phong cho tôi biệt danh “Đường Tam Tạng”, còn bắt tôi làm thầy chùa bất đắc dĩ nữa.

– Thì em nghe anh Hùng quảng cáo thầy ăn chay trường. Thầy còn nói “Ăn cho mau thành chánh quả” nữa.

Thằng phản bạn, vô tình mà nó tiếp tay cho yêu nữ hại tôi.

– Sao số tôi xui xẻo gặp phải Bạch C…

– Bạch Cốt Tinh chứ gì? Thầy cũng đâu có hiền hơn ai. Lỡ bị cho là yêu quái rồi nên em phải phát huy chức năng của mình, nếu không uổng công thầy đặt tên.

– Tôi…

– Nhưng thôi, vô đây rồi thì phải ăn chay cho dù thầy không thích. Kẹt nỗi, “trai mùng một, gái hôm rằm”. Em lỡ sanh trúng vào ngày rằm rồi nên thầy… ráng chịu đựng.

– Tại sao bao nhiêu người cô không ám, lại bắt trúng tôi mà ám?

– Ai biểu thầy hay tỏ vẻ nhu mì ba xạo làm chi? Đâu có hiền hơn ai, vậy mà cứ làm ra vẻ ta đây hay đi chùa.

– Ừ thì tôi hay đi chùa thật mà. Trước mỗi kỳ thi, tôi hay đi chùa lắm.

– Hôm nay em với thầy đi không?

Tôi cảnh giác, ý đồ mờ ám gì đây?

– Thầy đừng sợ, em không dám quậy ở chốn Phật đường đâu. Chẳng qua… em muốn xin… được thoát kiếp… yêu quái.

Lần đầu tôi thấy yêu nữ biết ngập ngừng trong lời nói. Rồi Bạch Cốt Tinh móc giỏ lấy ra một phong bì.

– Cho em gửi thầy học phí tháng này.

– Bạch… Cúc! Khỏi đi chùa! Tôi chứng dùm cho. Cứ như vầy hoài, đều đều mỗi tháng đúng hạn… em đã không còn là… yêu nữ nữa, mà sẽ trở thành… sẽ trở thành… tiên nữ.

Cúi mong Trời Phật đừng bắt tội cho lần nói dối này của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.