Nơi này trời vẫn còn xanh
Chương 01
Dành tặng Doug, Peter và Christopher – ba người thân thương của tôi
Mũi chiếc xuồng lớn thuộc con tàu Dove chẳng may đụng phải cây cọc neo đầu tiên. Những thùng đường và mật chất kín hai đầu xuồng lập tức chao đảo, va vào nhau lạch cạch.
“Kìa, coi chừng!” Thuyền trưởng Rowse gắt lên với mấy tay chèo khi hàng hóa xê dịch bất ngờ làm cho con xuồng bị nghiêng về một bên. Ông ta đang ngồi ở đuôi xuồng, còn Caroline ngồi trước mặt ông ta, gần như ở giữa, và nàng phải bám lấy mép tấm ván ngồi của mình để giữ thăng bằng. Đôi chân đi giày vải bị trượt khỏi phần nắp bọc da của một trong những chiếc va li lớn, nơi nàng đang gác lên vì chẳng còn chỗ nào khác để đặt chân. Chiếc giỏ lớn có nắp đang nằm yên trong lòng nàng cũng nhất thời bị xô nghiêng. Nàng liền vồ lấy nó, dựng thẳng lại, xém chút nữa thì vật quý giá đựng bên trong bị rơi tòm xuống vịnh. Nàng để chân lại vị trí cũ. Một tay đặt lên nắp giỏ; tay kia nàng nắm lấy chiếc quai giỏ dày dặn, siết nó thật chặt cho đến khi các khớp ngón tay trắng bệch ra. Đó là biểu hiện duy nhất của nỗi lo lắng đang khiến bụng dạ nàng cồn lên, chỉ chực giải phóng hết bữa sáng mà nàng vừa mới nhét vào bụng. Nếu biết sự căng thẳng của mình bộc lộ rõ ràng đến mức nào qua hành động ấy, thì hẳn là nàng đã thận trọng mà nới lỏng tay rồi.
Sẽ thật là bẽ mặt nếu những gã đàn ông lặng lẽ xung quanh nhận ra nàng đang sợ hãi trước cuộc đón tiếp sắp tới. Caroline cẩn thận lảng tránh ánh mắt họ, dáng điệu nàng vừa cô đơn vừa kiêu hãnh khi lướt mắt qua những tay thủy thủ đang gồng tay chèo để nhìn về phía mảnh đất xa lạ sắp trở thành quê hương mới của mình.
Đôi mắt nàng vẫn chẳng tỏ lộ điều gì. Nàng đã học được một điều rằng giữ chúng như vậy là tốt nhất. Chúng không ánh lên chút hoang mang nào khi bao quát dải đất ven bờ xám xịt cứ dốc lên mãi cho đến khi bị chặn lại bởi những công sự bằng đất và cái bến tàu làm bằng gỗ mộc xấu xí. Xa hơn nữa là một đồng cỏ rộng có lẽ tới cả trăm mẫu được phát quang từ khu rừng xanh bạt ngàn. Trên đồng cỏ lô nhô từng dãy lều gỗ nhỏ xíu hình hộp. Chúng có thể là gì được nhỉ? Lều của ngư dân chăng? Chúng quá nhỏ bé, quá tồi tàn, quá ít ỏi để làm thành cái thị trấn mà nàng đoán rằng chỉ nằm ngay bên kia vịnh.
Không khí sớm mai lành lạnh thổi vào từ ngoài khơi đặc quánh mùi muối và cá biển. Một con sóng tinh nghịch bắn tung bọt nước lạnh buốt lên má và chiếc áo choàng không tay của Caroline. Nàng liền đưa bàn tay xanh xao với những ngón tay dài lên lau những giọt nước đọng trên mặt. Giờ đang là đầu xuân năm 1684, quê hương Anh quốc của nàng lúc này đang cực kỳ mát mẻ và đầy sương mù. Nhưng ở đây, tiết trời tháng Ba vẫn còn lạnh căm căm, mặc dù vầng dương đang tỏa sáng rực rỡ với cường độ gần như gay gắt. Caroline nghiêm khắc nhắc nhở mình rằng đây không phải là nước Anh. Và có lẽ, nàng sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy nước Anh lần nữa.
Saybrook chẳng hề giống với những gì nàng đã hình dung. Những bức thư mà người chị cùng cha khác mẹ tên Elizabeth gửi cho nàng luôn miêu tả rất sinh động về nơi chị ấy ở, trong khu kiều dân Connecticut. Trước giây phút này, khi mỗi nhát chèo mang nàng lại gần hơn thứ mà nàng sợ rằng sẽ là một trận mắng nhiếc nhục nhã, Caroline đã nuốt lấy từng lời của chị gái và tô vẽ thêm lên để tạo ra bức tranh về một thiên đường xanh tươi mà nàng chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ghé thăm.
Nhưng thực tế thì kém xa so với tưởng tượng. Hẳn là niềm hy vọng mà nàng ấp ủ về sự chào đón nồng nhiệt từ người chị gái cũng đã bị đặt nhầm chỗ. Mặc dù công bằng mà nói, trong hoàn cảnh này, cũng chẳng trách được Elizabeth nếu tỏ ra không mấy hân hoan khi gặp lại cô em gái mình chỉ còn nhớ lờ mờ.
“Ớ này! Daniel Mathieson!”
Tiếng réo gọi của thuyền trưởng Rowse vang lên gần như sát bên tai khiến Caroline giật nảy mình. Nàng siết chặt cả hai bàn tay vào quai giỏ, môi mím lại để ngăn chặn những lời lẽ chanh chua chực thoát ra khỏi đầu lưỡi. Nhưng lớp vỏ lãnh đạm mà nàng đang trốn bên trong vẫn nguyên vẹn, và nàng chỉ bối rối ngoảnh nhìn thuyền trưởng. Ông ta đang vẫy vẫy ai đó trên bến tàu. Từ họ của người đó, nàng biết anh ta là người thân của chị mình. Tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt nàng vẫn không hề biến đổi. Một vẻ ngoài nghiêm trang, kiêu hãnh sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với những lời xin lỗi khúm núm – nàng đã học được điều đó.
Con xuồng lại quệt nhẹ vào một cọc neo, xa hơn cuộc va chạm không mong muốn đầu tiên một chút, và lần này một thủy thủ nhảy lên bờ bắt lấy chiếc dây cáp để buộc nó lại. Caroline nghiến răng, sắp đến lúc nàng phải giải quyết những vấn đề của mình rồi.
“Để tôi đỡ cô lên bờ.” Thuyền trưởng Rowse đặt bàn tay bên dưới khuỷu tay Caroline và gần như kéo nàng dậy. “Kìa, Homer, giúp cô Wetherby một tay đi. Ê này, Daniel Mathieson!”
Nhăn mặt trước tiếng gọi oang oang của ông ta, Caroline không thèm nhờ đến bàn tay đang chìa ra của gã thủy thủ mà tự leo lên bờ. Những tấm ván gỗ bỗng như chao nghiêng bên dưới chân khiến nàng lảo đảo. Một bàn tay đàn ông túm lấy cánh tay nàng, giúp nàng đứng vững.
“Cẩn thận chứ, chân cô đã quen với mặt đất đâu,” một giọng nói cộc cằn nhắc nhở. Caroline vùng ra. Gã thủy thủ bèn nhún vai và bỏ đi làm việc khác. Đúng lúc ấy, một người đàn ông đội chiếc mũ rộng vành màu đen bước ra từ trong đám đông lao xao đang tụ tập quanh bến để xem tàu dỡ hàng. Thuyền trưởng Rowse nhảy lên bờ, đứng bên cạnh Caroline, chào người mới tới bằng một cái vỗ vai nồng nhiệt, trong khi đó, ở những chỗ khác dọc theo bến tàu, thêm nhiều con xuồng thuộc chiếc Dove đã tới nơi và bắt đầu dỡ hàng cũng như đưa khách lên bờ.
“Gọi tôi gì hả, Tobias?” Daniel Mathieson chào thuyền trưởng tàu Dove một cách thân mật. Bất chấp bộ quần áo giản dị và mái tóc cắt ngắn đặc trưng của những người theo phe Cộng hòa, Daniel vẫn thật cuốn hút với vóc dáng cao ráo, mái tóc nâu vàng và nước da sạm nắng gió. Đôi mắt xanh của anh ta tò mò hướng về phía Caroline. Nàng đón nhận ánh mắt hiếu kỳ ấy với vẻ bình thản lạnh lùng. Không đời nào nàng để cho anh ta nhìn thấu nỗi lo lắng của nàng, lúc này nó đã trở nên quá dữ dội đến nỗi nàng phải nghiến chặt răng để không nôn ọe.
“Matt có ở quanh đây không?”
“Không, Matt đang ở nhà. Anh ấy chẳng phải đón đợi ai hay cái gì cả, lại còn khối việc để làm nên không muốn phí thời gian với một việc vô nghĩa như xem tàu cập cảng, anh ấy bảo vậy đấy.”
Thuyền trưởng Rowse cười khùng khục. “Đúng là giọng điệu của Matt.” Rồi ông ta ngừng cười, liếc nhìn Caroline. “Thật ra, tôi có một thứ cho anh ấy. Chính là… quý cô này đây.”
“Cái gì?” Daniel lại hướng đôi mắt ngờ vực sang Caroline. Nàng đón nhận ánh mắt anh ta không chút nao núng.
“Thật đấy. Cô ta nhận mình là em vợ của Matt. Tới đây để sống cùng với gia đình anh ấy.”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện như này đấy!”
Trước khi Daniel có thể tiếp tục bộc lộ sự ngạc nhiên với đôi mắt trợn tròn và đôi môi mím chặt, Caroline liền lên tiếng với vẻ cao ngạo lạnh lùng. Nàng không phải là một đứa trẻ, cũng không phải là một con ngốc mà để mặc cho người ta bàn tán như thể mình không có mặt ở đây! “Tôi là Caroline Wetherby. Ephraim Mathieson là chồng của chị gái tôi, Elizabeth. Từ họ của anh, tôi đoán anh cũng là người nhà của chị ấy. Anh sẽ vui lòng dẫn tôi tới chỗ chị tôi chứ?”
“Chúa phù hộ chúng con!” Giọng điệu của Daniel cũng kinh ngạc như vẻ mặt anh ta vậy. Anh ta không trả lời yêu cầu của nàng ngay mà chỉ đưa mắt nhìn khắp người nàng. Đôi mắt Caroline nheo lại khi thấy mình bị quan sát quá lộ liễu và lại còn có vẻ không được đánh giá cao lắm, mặc dù anh ta cũng chẳng thấy được gì mấy ở nàng. Ngoại trừ khuôn mặt với những đường nét thanh tú, cân đối, đôi mắt to tròn màu nâu vàng gần ngả sang màu hổ phách, và vài lọn tóc đen bóng mượt được cột lại đằng sau – những đặc điểm mà trước giờ không một quý ông nào thấy khó ưa, chiếc áo choàng không tay có mũ trùm đầu rộng thùng thình mà nàng đang mặc đã che giấu nốt những gì còn lại. Nhưng có lẽ bản thân cái áo choàng bằng nhung đỏ thẫm được mua hồi cha nàng vẫn còn dư dả và được nàng gìn giữ cẩn thận trong những năm tháng khốn khó sau đó đã quá đủ để kích thích sự kinh ngạc của anh ta. Cứ nhìn vào những gam màu ảm đạm như nâu, xám và đen chiếm ưu thế trong trang phục của toàn bộ dân chúng có mặt ở đây là đủ để thấy rằng chỉ riêng thứ màu sắc rực rỡ này thôi cũng khiến người ta chướng mắt. Thực tế thì, rất nhiều người trong đám đông hỗn độn đã ném ánh mắt chê trách về phía nàng. Đặc biệt là những hành khách trên con tàu Dove, chẳng hiểu làm thế nào mà họ đã biết hết về cảnh ngộ khốn khổ của nàng. Trong những cộng đồng nhỏ, tin tức luôn lan truyền một cách bí ẩn như vậy. Caroline nhận ra rằng chẳng mấy chốc câu chuyện sẽ lan khắp Saybrook khi nàng nhìn những người mới đến chào hỏi bạn bè và người quen của họ trong đám dân khai hoang. Một vài người còn chụm đầu bàn tán với nhau và đang lén lút liếc trộm về phía nàng. Caroline đứng thẳng người lên trước sự soi mói khó chịu ấy, chẳng đời nào tỏ ra là nàng biết chủ đề của những câu chuyện ngồi lê đôi mách ấy chính là mình.
“Chưa phải tin xấu nhất đâu.” Thuyền trưởng Rowse nhẹ nhõm vui vẻ thấy rõ khi sắp trút bỏ được gánh nặng không mong muốn này. “Cô Wetherby còn nợ tôi tiền vé. Suốt chuyến đi cô ta cứ cam đoan với tôi rằng anh rể mình sẽ trả thay.”
“Sao lại thế được?” Daniel thất kinh.
“Quý cô này đã lên tàu muộn và nài nỉ thuyền phó của tôi chấp nhận cho cô ta mua vé bằng một món trang sức thay vì tiền mặt. Nhưng hóa ra mấy viên đá quý của cô ta chỉ là đồ giả. Xui cho cô ta là chúng tôi có một thợ kim hoàn trên tàu, nếu không thì chắc lúc nào đi bán chúng tôi mới biết mình bị lừa mất. Trăm phần trăm cô ta đã lên kế hoạch từ trước.”
“Tôi đã nói đi nói lại với ông biết bao lần rồi: tôi không hề biết gì cả! Chiếc trâm đó là của mẹ tôi. Tôi cứ tưởng nó là đồ thật.” Cơn giận dữ trào ra trước khi Caroline có thể ngăn nó lại. Đôi mắt nàng lóe lên phẫn nộ với thuyền trưởng Rowse; rồi nàng gắng kìm nén cảm xúc và một lần nữa lại giấu mình trong vẻ ngoài băng giá. Ngẩng cao đầu, nàng đối mặt với sự hồ nghi của Daniel Mathieson và sự ngờ vực rành rành của thuyền trưởng Rowse.
“Bao nhiêu?” Daniel hỏi để cho có. Sau khi nghe câu trả lời của thuyền trưởng, đôi mắt anh ta mở to, và anh ta khẽ huýt sáo. “Matt sẽ không thích thú gì đâu.”
“Tôi cũng đoán vậy. Nhưng biết làm thế nào đây? Tôi có thể đưa cô ta ra tòa…”
“Không. Không.” Daniel lắc đầu. “Nếu cô ấy quả thực là họ hàng của Matt…”
“Làm ơn đừng nói chuyện về tôi như thể tôi không có mặt ở đây nữa được không, và hãy dẫn tôi tới chỗ chị tôi đi chứ? Tôi chắc chắn ít ra chị ấy cũng vui mừng khi gặp tôi.” Caroline không tự tin như nàng đang thể hiện, nhưng ngoài nàng ra chẳng ai biết được bụng nàng đang nhộn nhạo, còn lòng bàn tay thì ướt đẫm vì căng thẳng.
Mặt Daniel hiện lên vẻ bất lực. Anh ta và Rowse đưa mắt nhìn nhau, và thuyền trưởng nhún vai.
“Nếu tôi mà là anh, tôi sẽ để Matt giải quyết chuyện này.”
“Được rồi.” Rõ ràng đã quyết định xong, anh ta gật đầu và đưa tay định cầm lấy cái giỏ của Caroline. “Hãy đi với tôi, thưa cô. Tôi là em trai của Matt – tức là Ephraim đó.”
“Tôi sẽ tự xách cái giỏ, cảm ơn,” nàng lạnh nhạt nói. “Nếu anh muốn giúp tôi, thì khiêng giùm tôi mấy cái va li.”
“Va li của cô ấy đâu?” Daniel hỏi khi Caroline đã bước đi, đầu ngẩng cao.
“Có ba cái cả thảy,” thuyền trưởng Rowse trả lời với nụ cười nửa miệng, chỉ vào chỗ hành lý mà người của ông đã xếp đống gần đó. “Cô ta cao ngạo nhỉ? Không biết Matt sẽ nghĩ gì về cô ta?”
Daniel lắc đầu, rồi cúi xuống để vác một cái va li lên vai. “Anh ấy sẽ không vui vẻ gì đâu, tôi đảm bảo đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.